Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nỗi nhớ năm nào

Tôi từng là một công cụ cho người mẹ của tôi.

Sống một cuộc đời vì người khác, mục đích sống của tôi là làm mọi thứ thật hoàn hảo để mẹ tôi tiếp cận với các nhân vật có địa vị trong xã hội.

Mỗi lần tôi thành công trong việc thể hiện mình là đứa trẻ hoàn hảo thì mẹ luôn khen và xoa đầu tôi, ngược lại mẹ luôn là người đầu tiên chỉ trích và đánh tôi khi tôi mắc sai lầm.

Tôi biết đó là lỗi của tôi nên bị phạt như thế là điều đúng đắn. Nhưng tại sao mỗi lần được khen thì trong tâm tôi lại không vui tí nào, cảm giác như tôi đã đánh mất cảm xúc của mình vậy.

Vào một ngày, mẹ tôi vui vẻ giới thiệu tôi là đứa trẻ hoàn hảo cho một nhà đầu tư như thường lệ, chỗ chúng tôi đứng ngay trước công viên, nơi tôi có thể thấy những đứa trẻ khác chơi đuổi bắt, xây lâu đài cát. Nhìn nụ cười hồn nhiên của những đứa trẻ đó. Tim tôi bỗng chốc thắt chặt lại.

Cảm xúc này là gì? Trong lúc tôi mãi nhìn những đứa trẻ đó thì mẹ tôi và nhà đầu tư đó đã đi đâu mất. Từ trước đến giờ tôi là người luôn đi theo mẹ nên chắc mẹ nghĩ tôi không thể lạc được. Tôi có lẽ phải chịu phạt vì sơ suất của mình.

「Này, cậu đến chơi với tụi mình đi! Tụi mình đang thiếu người nè」

Đó là một cậu bé... cũng có thể là cô bé chạy đến kéo tôi vào cuộc chơi.

「Vậy cậu sẽ là quỷ, cậu sẽ đuổi và bắt bọn mình」

「A~ quỷ kìa chạy đi」

Chưa đợi tôi đồng ý thì tất cả bọn trẻ đã chạy trốn khắp nơi. Dù gì mình cũng bị phạt khi về nhà nên bây giờ hãy chiều bọn trẻ một chút...

Sau một lúc đuổi thì tôi đã bắt được tất cả. Thật mệt mỏi nhưng tôi cảm thấy rất hứng thú. Cảm giác rất khác khi ở bên mẹ tôi.

「Thế nào? Vui không?」

「Ừ-Ừm」

Cậu bé có ngoại hình giống cô bé lúc nãy vừa thở hổn hển vừa trò chuyện với tôi.

「Cậu nên vui chơi nhiều hơn nữa! Lúc nãy tớ thấy cậu cô đơn nên đã rủ rê cậu một chút」

Khi nhìn thấy cậu bé đó cười, trong tim tôi lại thắt chặt lại, không giống như lúc trước, cảm giác lúc này  ấm ám hơn nhiều, nó làm tôi muốn bảo vệ nụ cười đó.

Đến chiều tà, ba mẹ của những đứa trẻ đã đến đón chúng về nhà.

「Vậy tớ về đây, hai chị tớ đến rồi」

Tôi nhìn theo hướng cậu bé nói và nhìn thấy hai mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Đây có thật là chị của cậu bé đó không vậy?

「Vậy ba mẹ bé đâu?」

Một trong hai người đó hỏi tôi.

「Dạ em lạc mẹ mất rồi ạ」

Tôi trả lời,đôi mắt của người đó bỗng tối sầm lại... tôi biết mà, người lớn thật đáng sợ...

「Vậy tụi tớ sẽ ở lại đây cho đến khi mẹ cậu quay lại!」

Câu bé đó tuyên bố với một nụ cười, nó làm tôi muốn ngắm nụ cười đó mãi...

「Vậy... cậu muốn làm gì?」

Cậu bé hỏi tôi, tôi muốn làm gì? Trước giờ tôi vẫn luôn làm theo ý mẹ tôi, việc tôi muốn làm từ lâu đã không có.

「Tớ... không biết」

「Không biết? Chúng ta có rất nhiều chỗ chơi ở đây mà」

「Tớ không biết biết mình muốn làm gì nữa... tớ luôn làm theo lời mẹ tớ...」

Cậu bé tới gần tôi, nắm lấy hai bàn tay của tôi. Tim tôi đập nhanh hơn và cảm giác ấm ám từ đôi bàn tay đó truyền vào tim tôi.

「Cậu nên quyết định việc mình muốn làm, cậu là chính cậu, đừng nên làm theo ý của người khác như thế, phải biết nói không chứ」

Phải biết nói không, sống theo ý mình? Tôi chưa từng nghĩ đến những việc đó. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã quyết định.

「Tớ muốn kết bạn với cậu」

「Ừm! Chúng ta sẽ là bạn!」

Cậu bé kéo tôi đến chỗ đống cát và chỉ tôi cách xây lâu đài bằng cát. Một lúc sau thì mẹ tôi đã đến.

「Xin lỗi vì sự bất tiện này」

Mẹ tôi cúi đầu nhẹ rồi đến gần tôi. Tim tôi lại gào thét lên. Tôi phải rời xa cảm giác ấm áp lúc này để về chịu phạt của bà ta? Tôi không muốn thế.

「K-Không, con không muốn」

Không biết từ lúc nào, tôi đã từ chối bà ta.

「Ý mày là sao hả? Hay là mày muốn ăn đòn?」

Lớp mặt nạ người mẹ hiền dịu đã mất. Bà ta tóm lấy tay tôi và kéo tôi đi.

「Tôi vừa chứng kiến bạo lực gia đình à?」

Hai chị của cậu ấy từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi. Mắt của tôi đã ướt từ lúc nào nên không nhìn rõ biểu cảm của chị ấy lúc này.

「Không phải việc của tụi mày, đừng xen vào!」

「Để xem nào, nuôi dạy con trở thành công cụ để đổi đời cho mình, đánh đập hành hạ con, đầu độc tâm lý trẻ nhỏ. Chà, nhiêu đó thôi chắc đi tù sướng luôn nhỉ?」

Người chị còn lại nhìn vào điện thoại và đọc đúng hết thông tin của nhà tôi.

「S-Sao mày biết, con nhãi ranh!」

「Vậy để xem con bé quyết định có muốn về nhà với bà không đi? Dù gì đây là việc nhà của người khác, tôi không muốn xen vào」

「E-Em không muốn về nhà」

Tôi nói với giọng đã vỡ gì khóc quá nhiều.

「Bà đã nghe rồi đó.」

「Mày dám!」

Tay bà ta giơ cao lên, tôi sắp bị đánh rồi, theo bản năng tôi cúi người xuống và ôm lấy đầu mình nhưng cảm giác đau đớn đó không đến.

Tay của bà ta đã bị chặn lại bởi chị ấy và còi cảnh sát từ xa đã vang lên.

「Chúng tôi đã quay lại hết rồi, chúc vui vẻ trong tù nha~」

Theo yêu cầu của cảnh sát tôi được mời đi để lấy lời khai. Sau khi vụ việc kết thúc thì bà ta đã bị tước quyền nuôi tôi. Nhưng nếu không có bà ta vậy mục đích sống của tôi sẽ là gì đây?

「Vậy em muốn về nhà của tụi chị không? Tất nhiên em sẽ làm việc để trang trải cuộc sống rồi」

Tôi định nắm lấy tay chị ấy nhưng lại thôi, nếu không có mục đích sống thì làm việc để trang trải cuộc sống để làm gì nữa?

"Phải biết sống theo ý mình chứ". Giọng nói của cậu bé ấy vang trong đầu tôi. Tôi muốn gì? Có lẽ khi nhìn thấy nụ cười của cậu bé đó tôi đã có câu trả lời rồi.

「Em sẽ làm bất cứ việc gì, hãy cho em ở bên và bảo vệ nụ cười của cậu ấy!」

Đó sẽ là mục đích sống của tôi từ giờ trở đi. Không phải là một công cụ của ai cả, từ nay tôi sẽ sống theo ý mình.

Sau khi tôi đã được huấn luyện đủ loại kĩ năng để trở thành hầu gái. Tôi đã chính thức trở thành người bảo vệ nụ cười của ... tiểu thư.

Khác với suy nghĩ của tôi. Cậu bé ngày nào đã lớn lên thành một tiểu thư dễ thương.

「Kính chào Miyona-sama, từ nay xin hãy cho phép thần bên cạnh và chăm sóc ngài ạ, thần xin hứa sẽ bảo vệ cơ thể ngọc ngà của ngài ạ」

Vào ngày này mấy năm sau. Tôi đã gặp lại tiểu thư, vẫn nụ cười ấm áp đó, không một chút thay đổi gì cả.

「Yukie, hôm nay lại cố gắng nào」

Tôi tự nhủ với chính mình, cố gắng từng chút rồi một lúc nào đó, mình sẽ là người xứng đáng đứng bên tiểu thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com