Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu
Ta cùng ngươi, lưỡng tình tương duyệt.

_______________________________________

Khóc mệt rồi hai người lại ôm lấy nhau ngủ quên mất, đến khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại đã chập tối, hắn cơ bản là bị cơn đói đánh thức. Hắn kéo lên chăn trùm kín hai vai của Giang Trừng, mà người kia vẫn nép đầu vào ngực hắn mê man ngủ. Ngụy Vô Tiện thay hắn vén lên lọn tóc đặt ở sau tai, ngồi dậy muốn đi ra ngoài đem ít đồ ăn vào cho Giang Trừng.

Chỉ là khi hắn vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Giang Dật vội vã dẫn theo vài môn sinh cầm theo kiếm hướng phía cổng đi tới. Ngụy Vô Tiện tò mò lớn tiếng gọi hắn.

- Giang Dật a. Ngươi đi đâu vậy?

Giang Dật dừng chân quay đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện căng thẳng trả lời.

- Vừa rồi có người vừa bị thủy quái bắt đem xuống nước, bây giờ còn không biết sống chết ra sao. Bọn ta đi một lát sẽ về, ngươi cứ ở lại chăm sóc cho tông chủ đi.

Nói rồi cũng không đợi Ngụy Vô Tiện đáp lời đã ngự kiếm rời đi.

Đến khi Ngụy Vô Tiện đem đồ ăn trở vào Giang Trừng đã tỉnh, kéo ra chăn định bước xuống giường. Ngụy Vô Tiện lại nhanh chân dìu hắn đi đến bàn, cẩn thận múc một chén canh đặt trước mặt của hắn.

- Ngươi cảm thấy thế nào? Còn mệt nữa không? Muốn ngủ tiếp?

- Không. Ta muốn ra ngoài.

- Ngươi muốn đi đâu a?

- Đi dạo một lát, ở trong phòng ngột ngạt.

- Vậy được. Ăn xong ta liền đưa ngươi đi.

Ngụy Vô Tiện giúp người hầu thu dọn đồ ăn xong xuôi, trở lại phòng lại thấy Giang Trừng mặc một kiện quần áo ngủ đơn bạc, bên ngoài khoác lấy ngoại bào khoanh hai tay trước ngực chăm chú nhìn lên bầu trời. Hôm nay không có trăng, một màu đen bao trùm lấy vạn vật, duy nhất vài tia sáng le lói phát ra từ ánh đèn bên trong từng gian phòng của Liên Hoa Ổ. Hắn lại thấy trong đôi mắt kia đơn độc buồn bả, không kiềm chế được bản thân thật nhanh đi đến ôm lấy người trước mắt.

Giang Trừng mặc cho hắn ôm, khuôn mặt bình thản đến lạ. Một lúc lâu sau Giang Trừng mới nhỏ giọng lên tiếng.

- Khi đó ngươi chết đi ta quả thật có chút mất phương hướng. Ta cứ nghĩ trên đời này ta ngoài Kim Lăng ra đã không còn thân nhân nữa rồi. Nhiều lúc rảnh rỗi lại cứ không có mục đích như vậy ngồi mà ở đây. Thiết nghĩ nếu ta cũng giống như ngươi chết đi rồi có phải là sẽ rất nhẹ nhõm hay không?

Ngụy Vô Tiện lo lắng buông ra hắn, giữ chặt lấy đôi tay của hắn.

- Không, ngươi đừng nghĩ. Có ta ở bên cạnh ngươi, từ nay đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa có được không?

Giang Trừng mỉm cười kéo ra tay hắn vỗ vỗ.

- Ngươi đừng lo. Ta không chết, kim đan của ngươi tại, ta vốn dĩ muốn cũng không thể dễ dàng chết đi như vậy...

- Giang Trừng...

Ngụy Vô Tiện cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.

- Ngươi đừng tiếp tục giày vò ta, giày vò chính bản thân ngươi như vậy nữa...

- Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng lần nữa cắt đứt hắn.

- Ngươi muốn ở cùng ta sao?

- Ta đương nhiên muốn! Cả đời này chỉ muốn ở cạnh ngươi.

- Ngươi sẽ không lại rời đi sao? Ngươi sẽ không thay đổi sao?... Ngươi sẽ không vì người ngoài tổn thương ta nữa sao?...

Ngụy Vô Tiện thật mạnh kéo lấy hắn lại một lần ôm vào lòng.

- Sẽ không, ta sẽ không!... Giang Trừng, ngươi quan trọng với ta như vậy, ta làm sao lại nỡ thương tổn ngươi nữa chứ, ngươi đừng làm ta sợ.... chúng ta từ nay hảo hảo sinh hoạt, đừng nhắc đến chuyện cũ được không?

- Ta có thể tin ngươi nữa hay không?

Thân thể Ngụy Vô Tiện thoáng chốc cứng đờ, sau lại run rẩy siết chặt vòng tay.

- Tin ta. Đây là lần cuối cùng, ta không bao giờ dối gạt ngươi nữa.

Giang Trừng đôi mắt lóe lên một tia mừng rỡ, đôi tay cũng theo đó ôm chặt người kia, vùi đầu vào vai hắn nghẹn ngào.

- Ta tin ngươi cả đời...

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện tay trong tay ngồi ở hạ viện hóng gió. Giang Trừng khuôn mặt nhu hòa, dựa đầu vào vai người kia lại đưa ánh mắt nhìn ngắm cảnh sắc bên trong Liên Hoa Ổ.
Bọn hắn có lẽ chưa bao giờ thật sự có khoảng thời gian yên bình như vậy.
Thời niên thiếu nhìn vạn vật hiếu kỳ tò mò, chưa từng nghĩ đến việc dừng chân ở một nơi nào đó mà nghiêm túc suy nghĩ về tâm tư tình cảm của nhau.
Có lẽ bởi vì thế nên mới lạc mất nhau lâu như vậy, bởi vì thế nên lại càng làm thương tổn lẫn nhau nhiều hơn nữa. Đến cuối cùng suy nghĩ về quá khứ có được mấy lúc là thật sự vui vẻ, người không cùng đường nhưng duyên lại chẳng đứt; số mệnh gắn kết hai người bọn hắn lại với nhau, càng muốn trốn tránh lại càng không thể chia rời.

- Ngụy Vô Tiện..

- Sao vậy?

Ngụy Vô Tiện thiết tha hôn lên mái tóc đen tuyền của hắn, lại kéo qua vai hắn ôm vào lòng.

- Ngày mai cùng ta đi Kim Lân Đài đi.
Ta muốn gặp Kim Lăng.

- Được, sáng mai chúng ta liền đi..

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp.

- Nhưng ngươi muốn tìm gặp hắn có chuyện gì? Có cần phải gấp như vậy không?

Giang Trừng vùng vằng thoát ra khỏi ôm ấp của hắn lại hung hăng đẩy vai hắn một cái.

- Ta muốn đi gặp cháu trai của ta còn cần phải có lí do hay sao? Ta nhớ hắn không được à? Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Không đi chính ta tự mình đi!

- Ai da A Trừng~~....

Ngụy Vô Tiện kéo tay hắn nhéo giọng dỗ ngọt.

- Ta làm sao có thể để ngươi một mình đi đến đó. Ta đương nhiên phải đi.
Ta chính là không nỡ xa ngươi, một khắc cũng không muốn rời đi ngươi a~...

- Đừng có đụng ta!

- Ngươi giận a Giang Trừng?

- Ta vì sao phải giận?

- Vậy sao không để ta chạm vào ngươi?

Nói rồi lấy ngón tay ở trên mặt Giang Trừng chọt chọt vài cái. Người kia vừa ngứa vừa tức, há miệng cắn thật mạnh vào ngón tay của Ngụy Vô Tiện.

-Aaa!! Sư đệ! Ta sai! Ta sai... ngươi mau nhả ra a, không là tay sư huynh đứt thật đó!...

Giang Trừng không nhịn được bật cười, Ngụy Vô Tiện tranh thủ thời gian nhanh chóng thu tay lại, làm bộ ướt át con mắt trừng Giang Trừng, xoa xoa ngón tay bị cắn đến đỏ ửng của mình.

- Ngươi ra tay cũng thật độc ác! Muốn cắn đứt lìa ngón tay ta thì mới vừa lòng hay sao?

- Còn không phải là ngươi gây sự trước?

- Ta nào có! Rõ ràng ngươi vô duyên vô cớ mà giận ta, ta bất đắc dĩ mới phải dùng cách này để dỗ ngươi, ngươi lại còn lấy oán báo ân như vậy. Hừ!.

Giang Trừng nhìn hắn giả vờ giả vịt tức giận, càng là cảm thấy lâu như vậy rồi cũng không lại cùng hắn đùa giỡn một chút, đang muốn tiếp tục mở miệng trêu đùa một lát, trong ngực lại bất ngờ nhói đau, hắn hít một hơi khí lạnh quay mặt đi cố chịu đựng đau đớn. Mà bên cạnh Ngụy Vô Tiện thấy hắn hành xử kỳ lạ lại không khỏi có chút lo lắng.

- Ngươi sao làm sao vậy Giang Trừng?

- Không có việc gì... ta chỉ là hơi mệt...

- A? Vậy chúng ta trở về phòng, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn đi gặp Kim Lăng.

Giang Trừng gật đầu, giơ tay ra hiệu hắn đến đỡ, Ngụy Vô Tiện dìu hắn, trong lòng thấp thỏm không thôi, muốn mở miệng hỏi lại bị Giang Trừng nhẹ giọng an ủi.

- Ta không sao. Ngủ một giấc là khỏe.

- Được..

Đến khi hai người trở về phòng rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn không thôi lo sợ ở trên giường ôm chặt lấy hắn không rời.
Giang Trừng mắng hắn mấy câu;
' ngươi buông lỏng ra chút, muốn ta chết ngạt hả?' , ' tướng ngủ của ngươi sao lại xấu như vậy, cả chân cũng phải gác lên người của ta...' thì hắn mới chịu yên tâm một chút, đặt tay sau lưng Giang Trừng vuốt ve dỗ hắn nhanh ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com