Chương 23
Đãi ăn xong cơm trưa Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi một chút...Lam Vong Cơ liền nói hắn đưa mình đi gặp A Uyển để dạy cho cậu nhóc luyện cầm...đến nơi Ngụy Vô Tiện lại ôn nhu nói...
--Lam Trạm... ngươi ở với A Uyển nha... ta đi tìm Ôn Tình...
-- Ân...
Lam Vong Cơ nhẹ đáp lời hắn rồi xoay người gõ cửa phòng A Uyển... đợi y vào trong hắn mới đi tìm Ôn Tình...
-- Ôn Tình...
-- Chuyện gì...???
-- Ta tới hổ trợ ngươi a.... đến đến ta giúp ngươi tìm phương pháp điều trị...
Lúc này chỉ còn Ngụy Vô Tiện một người... cô và hắn vốn không có gì câu nệ... thạt sâu mà nhìn hắn hỏi...
-- Ngươi đây là nói rõ với y lạp...
-- Ân... Ôn Tình... cám ơn ngươi...
Ngụy Vô Tiện cũng thu lại vẻ cợt nhã của mình mà nghiêm túc cám ơn cô... nếu cô không nói ra chỉ sợ hắn sẽ bỏ lỡ y một lần nữa...
--Không cần... nếu như khi đó ta biết ngươi không nhớ rõ ta đã sớm nói... cũng may không là quá muộn...
-- Ân... quả thật nếu như ngươi không nói... e rằng ta lại một lần nữa bỏ lỡ... cho nên thành thật cám ơn ngươi...
Ôn Tình chính không nhìn được dáng vẻ nghiêm túc của hắn... bao nhiêu năm qua hắn sống cợt nhã chính cô hiểu rõ... không thói quen nhìn hắn nghiêm chỉnh cũng là bình thường...
Ôn Tình cũng không tiếp tục đôi co với hắn... cô lôi ra một đống y tịch cô tìm được đưa cho hắn... hai người cùng nhau mà tìm kiếm phương pháp chữa trị mắt cho Lam Vong Cơ... hai người nghiên cứu đến quên cả thời gian...
Mà bên này Lam Vong Cơ cùng A Uyển tập cầm đã lâu cũng không thấy Ngụy Vô Tiện quay về... nghĩ là hắn có việc cùng Ôn Tình nói rõ về mình đôi mắt...lại bỗng nhớ đến đêm qua hắn nói rất thích những kia món ăn... y lại gọi lên A Uyển...
-- A Uyển... giúp ta đến phòng bếp được không...???
--Ân.. có thể a...Trạm ca ca muốn làm gì nha...???
A Uyển nhanh chóng mà đáp lại y... lại đứng lên vươn tay kéo lấy tay y đứng lên...
-- Ta muốn nấu ăn... A Uyển có thể giúp ta không...???
-- Trạm ca ca... người biết nấu ăn sao... nhưng người mắt không thấy a...
--Ân... có thể... nhưng cần A Uyển giúp được không...???
Lam Vong Cơ ôn nhu mà xoa đầu cậu bé... A Uyển rất thích Lam Vong Cơ... cho dù tiếp xúc không nhiều nhưng là A Uyển luôn cảm nhận được Lam Vong Cơ chính là người tốt... bởi khi xưa cậu có nhìn thấy Lam Vong Cơ cả người chật vật cứu Ngụy Vô Tiện trở về... sau lại xảy ra nhiều chuyện cậu cũng không còn nhớ nữa... nhưng hiện tại những cái kia ít ỏi ký ức lại tìm về...
--Ân... đi theo đệ...
Thế là hai người một lớn một nhỏ đi vào phòng bếp... cá cũng có sẳn được nuôi ở trong chum... rau thì tại vườn... A Uyển còn đem luôn con gà mà mình hôm rồi bắt được đưa cho Lam Vong Cơ... mà y hiện tại lại không thể làm này đó... đành phải nhờ mọi người làm giúp xong mới bắt tay vào nấu nướng...
A Uyển đi theo nhóm bếp... lại quan sát Lam Vong Cơ tỉ mỉ nấu từng món một trong lòng âm thầm khen ngợi...
Trạm ca ca thật lợi hại a....
Nhờ có sự hổ trợ của A Uyển Lam Vong Cơ nấu xong những cái đó món ăn cũng không gặp cái gì trở ngại... một nồi canh gà hầm... một nồi cá kho... lại thêm rau xào... A Uyển nghe mùi thơm mà âm thầm nuốt nước bọt...
--Trạm ca ca... đây là nấu cho Tiện ca ca sao...???
-- Ân... A Uyển có thể ăn...
-- Thật sao... Trạm ca ca... người thật tốt a...
Lam Vong Cơ cũng không nói gì... chỉ lặng lẽ đem kia món ăn chia ra cho Ngụy Vô Tiện... vốn dĩ y nấu cũng nhiều hai người chắc chắn ăn không hết... xong đâu vào đấy y lại mượn A Uyển hạp thức ăn mà xách về phòng...
A Uyển sợ y đường không quen luôn đi theo một bên... Lam Vong Cơ cảm thấy này đứa nhỏ thật là tốt tính tình... cũng không nghĩ mình chỉ gặp vài lần lại được đứa nhỏ yêu thích... đãi hai người về phòng... Ngụy Vô Tiện vẫn là chưa trở về...
-- Trạm ca ca... đệ đi tìm Tiện ca ca giúp người nha...???
-- Không cần.... A Uyển trở về cùng mọi người dùng cơm đi thôi...
Lam Vong Cơ biết hiện tại đã trể... nên không muốn làm phiền đến A Uyển... mà A Uyển cũng không nghĩ để y một mình chờ Ngụy Vô Tiện....
-- Đệ đi gọi Tiện ca ca...
A Uyển nói xong liền chạy mất hút... Lam Vong Cơ lắc đầu cười khổ.... đem thức ăn dọn ra bàn chờ đợi Ngụy Vô Tiện trở về...
Mà A Uyển đi tới tìm hắn thời điểm hắn cùng Ôn Tình mới giật mình nhìn sắc trời đã sẫm tối...
--Tiện ca ca... Trạm ca ca còn chờ người về dùng cơm đâu... nhanh đi a.... Trạm ca ca bỏ công ra nấu đấy nha... Tiện ca ca thật là có phúc a...
Ngụy Vô Tiện cùng Ôn Tình trợn tròn mắt mà nghe A Uyển luyên thuyên... Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mà hỏi lại A Uyển...
--A Uyển đệ nói cái gì nha... Lam Trạm nấu cơm... đệ đừng đùa... mắt y không nhìn thấy a...
-- Đệ không đùa... chính đệ hổ trợ huynh ấy nấu đâu... huynh mau về đi...
Ngụy Vô Tiện mạc danh cảm thấy thật là vi diệu.... liền buông xuống y tịch mà chạy về phòng mình... Ôn Tình nhìn hắn gấp gáp bộ dáng có chút buồn cười... lại đi theo A Uyển đi dùng cơm...
Đợi Ngụy Vô Tiện chạy về thức ăn đã được bày sẵn... Ngụy Vô Tiện thật kỹ mà quan sát những kia món ăn có chút quen mắt...
-- Ngụy Anh...
Lam Vong Cơ biết hắn trở về... nhưng là nãy giờ vẫn không chịu lên tiếng nên thấp giọng gọi.... Ngụy Vô Tiện lúc này tâm tình rất kích động... hắn không trả lời y... mà yên lặng lấy chén ra nếm một chút canh gà... hắn bỗng chốc đỏ mắt mà ôm lấy Lam Vong Cơ
Lam Vong Cơ bị hắn bất ngờ ôm không hiểu đã xảy ra chuyện gì... chưa kịp hỏi đã nghe hắn nói...
-- Lam Trạm... ngươi như thế nào tốt như vậy a... ta như thế nào khi đó không nhận ra a... còn bị ngươi lừa lâu như vậy... ngươi thật là... ngươi bảo ta phải làm sao nếu rời xa ngươi đây hả... ngươi nói xem mắt nhìn không thấy còn muốn cấp ta làm cơm... tay đều bỏng thành như vậy vẫn còn lừa gạt ta... ngươi là cái ngốc tử... trách ta khi đó vẫn là ngu ngốc không nhìn ra...
Lam Vong Cơ hiện tại đã hiểu hắn vì cái gì mà kích động ôm mình... y chỉ thực nhẹ mỉm cười.... Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người... Lam Vong Cơ chỉ mềm nhẹ mà trả lời hắn...
-- Ngụy Anh... đã qua rồi...
-- Lam Trạm... ngươi cười lên thật đẹp....
Lam Vong Cơ thoáng đỏ lỗ tai mà bắt hắn ngồi xuống dùng cơm.... hắn cũng chẳng muốn phí của trời mà cùng y thưởng thức những cái kia mỹ vị... một bữa ăn thật bình yên cũng thật ấm áp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com