Chương 17
Lam Trạm từ hôm phát sốt suốt hai tháng nay không được ra ngoài, cậu nhóc vẫn nhớ lời hứa sẽ đến tìm Lam A Di chơi, nhưng mà không ai cho Lam Trạm ra ngoài.
Lam Hi Thần biết Lam Trạm không thích bị nhốt mãi ở đây nên cũng xin Lam phu nhân cho Lam Trạm xuống núi, Lam Hi Thần lần này phải khuyên nhũ thật lâu Lam phu nhân mới chịu đáp ứng mà để Lam Trạm xuống núi, với một điều kiện là nếu còn để sinh bệnh từ giờ sẽ không được rời khỏi Vân Thâm.
Lam Hi Thần có chút khó xử, bởi Lam Trạm sức khỏe không tốt, có sinh bệnh hay không cũng thật khó nói, nhưng nhìn Lam Trạm cứ ngày ngày ôm thỏ phát ngốc chính là không chịu được, nên đành phải đáp ứng điều kiện của mẫu thân mình.
Lam Trạm hai tháng nay cũng được Thanh Hành Quân một bên dạy viết chữ đọc sách, vốn dĩ quá khứ Lam Trạm đã được học qua nên rất nhanh Lam Trạm có thể thành thạo mà đọc viết, Thanh Hành Quân nhìn Lam Trạm tư chất thông minh thập phần vừa lòng.
Ngày ngày nếu không cùng thỏ trò chuyện, Lam Trạm sẽ đi rèn chữ đọc sách, Lam Hi Thần sau khi được Lam phu nhân đáp ứng thì vui vẻ đến Tĩnh Thất phòng riêng của Lam Trạm để tìm cậu nhóc.
" A Trạm."
Lam Trạm nghe tiếng gọi liền đem sách để xuống án thư mà đi ra mở cửa cho Lam Hi Thần.
" Huynh trưởng."
" A Trạm, ta đưa đệ xuống núi."
Lam Trạm nghe Lam Hi Thần lời nói mà hai mắt sáng rực, nhưng có chút không dám tin mà ngập ngừng.
" Huynh trưởng, mẫu thân cho đệ đi sao."
Lam Hi Thần nhìn Lam Trạm phút chốc liền ảm đạm mà thở dài, vốn dĩ Lam Hi Thần biết đệ đệ của mình đã bị mẫu thân quản chặt quá mức, Lam Trạm biết mẫu thân cũng là vì muốn tốt cho mình nên mới không lên tiếng khán cự, Lam Trạm thật sự rất hiểu chuyện, càng như vậy càng khiến Lam Hi Thần cảm thấy đau lòng cho đệ đệ mình.
" Ân, ta đã xin phép mẫu thân, nhưng là lần này không được để sinh bệnh, nếu không mẫu thân sẽ không cho chúng ta xuống núi nữa."
Lam Trạm nghe được đáp án trong lòng thật sự rất vui, tuy không nói ra nhưng nhìn đôi mắt long lanh kia Lam Hi Thần thật sự nhìn ra được đệ đệ mình thật sự vui mừng.
Lam Hi Thần lấy ra một cái áo choàng có mũ mà để Lam Trạm mặc vào để tránh gió cùng nắng, cậu nhóc tuy có chút không thích nhưng nếu không mặc có thể sẽ sinh bệnh nên cũng đem áo choàng khoác lên người, lại vui vẻ ra phía sau Tĩnh Thất của mình mà ôm lên hai chú thỏ con rồi theo chân Lam Hi Thần rời đi.
Lam Hi Thần lần này không dám đưa Lam Trạm đi lung mà đem cậu nhóc tới thẳng quán ăn của Lam Thanh Ly, Lam Trạm nhìn thấy Lam Thanh Ly đang cắm cúi nấu mì cho khách mà vui vẻ đến gần cô.
" Lam A Di."
" Hi Thần gặp qua A Di."
Lam Thanh Ly nghe tiếng gọi mà giật mình không dám tin, bởi vốn dĩ cô không nghĩ Lam Trạm sẽ thật sự đến tìm mình, với cả hai tháng nay cô cũng chưa từng thấy Lam Trạm xuất hiện, mặc dù cô cũng rất muốn nhìn thấy cậu nhóc.
" A... A Trạm, Hi Thần, ta tưởng các con sẽ không đến."
Lam Hi Thần không hiểu sao mà nhìn thấy được Lam Thanh Ly mỗi lần nhìn Lam Trạm ánh mắt rất lạ, tựa như hối lỗi cùng nhung nhớ, Lam Hi Thần thật không lí giải được.
Lam Trạm ánh mắt vui sướng mà nhìn Lam Thanh Ly, cậu nhóc nghe Lam Thanh Ly nghĩ mình sẽ không đến mà vội nói.
" Con đã hứa sẽ đến."
Lam Hi Thần cũng sợ Lam Thanh Ly hiểu lầm mà chạy nhanh thay Lam Trạm giải thích.
" A Di đừng trách, đệ đệ con sức khỏe không tốt, hôm đó trở về liền sinh bệnh nên mẫu thân không cho thằng bé xuống núi, mãi đến hôm nay người mới để con đem đệ ấy xuống núi."
Lam Thanh Ly nghe được Lam Trạm sức khỏe không tốt mà tâm trạng lo lắng hẳn, cô biết Lam Trạm có thể sống sót đã là kỳ tích, Lam Thanh Ly hiện tại thật sự tự trách, nếu không phải do cô đứa bé này đã không phải yếu ớt như vậy.
Lam Thanh Ly rất muốn ôm lấy Lam Trạm mà hỏi thời gian qua sống như thế nào, nhưng là sợ Lam Hi Thần nghi ngờ nên đành phải đè nén lại tâm tình của mình mà nói sang chuyện khác.
" Hai đứa đã ăn gì chưa, ta nấu mì cho hai đứa nhé."
Lam Trạm mặc dù không quá đói, nhưng lại không muốn từ chối Lam Thanh Ly, cậu nhóc kéo lấy Lam Hi Thần mà nói.
" Huynh trưởng, có thể ăn không."
Hiếm khi thấy đệ đệ mình như vậy lôi kéo mình Lam Hi Thần thật sự không nở từ chối.
" Ân, vậy làm phiền A Di."
Lam Thanh Ly nhìn hai người mà mỉm cười, lại thấy Lam Trạm thật sự ôm theo thỏ tới mà ánh mắt hiện ra sự ôn nhu, cô biết Lam Trạm rất thích thỏ, Lam Thanh Ly lấy ra những lá cải tươi mà đưa cho Lam Trạm.
" Cho con, thỏ của con có tên sao."
Lam Trạm vui vẻ mà đặt thỏ xuống đất, cậu nhóc nhận lấy cải từ tay Lam Thanh Ly mà hớn hở chỉ vào hai chú thỏ lên tiếng.
" Thỏ này con gọi A Anh, kia là A Trạm."
Lam Thanh Ly thật sự ngạc nhiên, nhìn kia hai chú thỏ không khác gì lúc trước, vẫn là một quậy phá một tĩnh lặng, cũng vẫn là kia hai cái tên cô thật sự rất kinh ngạc.
" A Trạm chẳng phải đã quên chuyện trước kia sao."
" Kia thỏ là lấy tên con sao."
" Ân, con luôn mơ thấy khi xưa gọi chúng nó như vậy."
Lam Thanh Ly lúc này mới có thể lí giải tại sao lại có hai cái kia tên, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cô không nghĩ nhắc lại, cũng không biết Lam Trạm có hay không nhớ Ngụy Anh, dù sao hai đứa trẻ cũng đã từng thân nhau như vậy, nhưng nghĩ chỉ là nghĩ, hiện tại cô chỉ cần Lam Trạm bình an là đủ.
Lam Thanh Ly mỉm cười mà đem ra hai bát mì nóng hổi đặt lên bàn, Lam Trạm suốt thời gian qua chỉ ăn toàn là rau xanh nước thuốc, hiện tại nghe được hương vị thơm của mì mà cảm thấy rất mới lạ.
" A Di, thơm quá."
" Ân, hai đứa ăn đi, để lạnh không ngon."
" Vâng."
Lam Hi Thần từ bé mặc dù đã quen thức ăn ở Vân Thâm, nhưng những lúc ra ngoài vẫn được phụ thân cho thử những món mới cho nên cũng không quá mới lạ, nhưng là ăn này mì thật sự rất ngon, mà Lam Trạm thì càng ăn càng cảm thấy này hương vị rất quen thuộc.
Lam Trạm suốt thời gian qua đã quen thuộc gia quy của Vân Thâm là thực không nói, cho nên cậu nhóc an tĩnh mà ăn hết phần mì của mình, ăn xong mới ngước nhìn Lam Thanh Ly mà lên tiếng.
" A Di, rất ngon, con... con cảm thấy này mùi vị rất quen thuộc."
Lời vừa ra khiến Lam Thanh Ly cứng người, có thật sự không nghĩ Lam Trạm sẽ thật sự nhớ được hương vị của những món ăn mình nấu, mà Lam Hi Thần cũng bị lời nói của Lam Trạm làm cho cậu nhóc nhìn Lam Thanh Ly bằng ánh mắt nghi ngờ, Lam Thanh Ly nhận ra được Lam Hi Thần mang sự dò xét đặt lên người mình mà vội vàng lên tiếng.
" Phải không, hương vị thì ai nấu cũng như nhau, rất vui khi A Trạm đã thích, nếu vậy A Trạm có thể thường xuyên đến đây, ta sẽ nấu cho con ăn, được không."
Lam Hi Thần mặc dù nghi ngờ, nhưng thấy Lam Thanh Ly luôn dịu dàng với đệ đệ mình nên không có suy nghĩ nhiều, dù sao trước đây khi Lam Trạm được trở về Lam gia khắp người đều là thương tích, Lam Hi Thần không nghĩ người này chính là người đã hại đệ đệ mình.
Hai huynh đệ ở lại trò chuyện cùng Lam Thanh Ly đến chiều thì cũng tạm biệt cô mà trở về Vân Thâm, cứ thế Lam Trạm mỗi tháng sẽ được Lam Hi Thần đưa xuống núi đến gặp Lam Thanh Ly một lần, dần dần năm này qua tháng nọ Lam Trạm có thêm Lam Thanh Ly làm bạn nên không đến mức ngồi thẩn thờ với thỏ của mình như lúc trước.
Vì sức khỏe không tốt nên Thanh Hành Quân cũng không quá mức áp đặt lên đứa con trai nhỏ của mình, ông biết Lam Trạm thông minh, nhưng vì để bù đắp bao nhiêu năm qua vắng đi sự yêu thương của phụ mẫu mà Thanh Hành Quân dốc hết toàn tâm mà dạy dỗ Lam Trạm, đến năm Lam Trạm lên mười hai tuổi, Thanh Hành Quân vẫn để cậu nhóc lấy tự là Vong Cơ, bởi vốn dĩ cái tên này rất đẹp, cũng rất hợp với Lam Trạm nên ông không muốn đổi, dĩ nhiên tự Vong Cơ là do Lam Thanh Ly đặt việc này Lam phu nhân không biết.
Lam Trạm tuy học mọi thứ rất nhanh, như Thanh Hành Quân muốn cậu nhóc có thể thoải mái nên vẫn là từ từ mà dạy dỗ, mãi đến gần 14 tuổi Lam Trạm mới chính thức kết đan, nhưng là này kết đan thật sự khiến toàn Vân Thâm ngưỡng mộ, mấy ai mà nghĩ một đứa trẻ sức khỏe yếu kém như Lam Trạm chỉ cần chưa đầy bốn năm đã có thể kết đan.
Lam Thanh Ly biết được Lam Trạm kết đan cũng thật vui mừng, cô thật sự hối tiếc, vốn dĩ Lam Trạm nếu như ngay từ đầu được cô dạy dỗ có lẽ đã không cần đến bây giờ mới có thể kết đan.
Chuyện Lam Trạm có quen một chủ quán ăn nhỏ ở Thải Y Trấn phu thê Thanh Hành Quân cũng có biết, cũng từng gặp mặt nhưng họ lại không nghĩ nhiều, chỉ cần là điều Lam Trạm thích họ đều chấp nhận.
Mặc dù Lam Trạm sống ở Vân Thâm hơn bốn năm qua nhưng Thanh Hành Quân vẫn không để thân phận Lam Trạm lộ ra ngoài, cho nên tiên môn bách gia chỉ có thể biết đến Lam Hi Thần, còn về Lam Trạm chẳng có bất cứ một ai ngoại trừ Vân Thâm biết được, Thanh Hành Quân thật sự không mong Lam Trạm trộn lẫn với tiên môn bách gia người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com