Chương 2
Như mọi ngày Lam Thanh Ly luôn bắt Lam Trạm phải dậy sớm cùng mình làm bánh, chỉ mới là đứa trẻ bốn tuổi Lam Trạm chẳng hề có tuổi thơ như những đứa trẻ khác, làm mãi thành quen, Lam Trạm hiện tại đã có thể làm ra được những chiếc bánh xinh xắn.
Hôm nay như thường lệ Lam Trạm phụ mẫu thân của mình bán bánh cho khách, bất chợt cậu nhóc để ý đến một đoàn người đang ở từ phía xa, cậu nhóc nhìn họ với đôi mắt sáng ngời. " họ thật đẹp " đó là điều mà cậu nhóc nghĩ.
Mà tất nhiên Lam Thanh Ly cũng chẳng thể nào không nhìn thấy đám người kia, cô ta liếc mắt thấy Lam Trạm chăm chú nhìn vào đám người đó thì khẽ quát.
" Đi vào trong, khi nào ta gọi mới được ra, có nghe không "
" Vâng "
Lam Trạm có chút khó hiểu, nhưng lời của mẫu thân cậu nhóc không thể không nghe, cậu khẽ liếc nhìn đoàn người trong trang phục bạch y phía xa rồi lặng lẽ cúi đầu bước vào trong nhà.
Lam Thanh Ly nhìn kia đoàn người ánh mắt đều là hận ý, cô ta hiện tại diện mạo đã thay đổi nên không sợ bị nhận diện, nhưng Lam Trạm thì khác, cậu nhóc rất giống Thanh Hành Quân người đang ở trong đoàn người bạch y kia.
Hôm nay Vân Mộng tổ chức Thanh Đàm Hội cho nên Thanh Hành Quân mang theo nhi tử nhà mình đến Vân Mộng, sẳn tiện cho cậu nhóc đi tham quan, Lam Hoán hiện tại đã 8 tuổi lại vừa kết đan một tháng trước, Thanh Hành Quân lần này đem nhi tử nhà mình ra ngoài xem như để luyện tập thêm kiến thức.
Lam Hoán nhìn kia bánh bao bốc khói khẽ níu lấy tay cha mình.
" Phụ thân, con có thể ăn không ạ "
Thanh Hành Quân ôn nhu mỉm cười mà xoa đầu cậu nhóc, nắm lấy tay cậu nhóc đi đến bên sạp bánh của Lam Thanh Ly. Thanh Hành Quân khẽ lên tiếng.
" Làm phiền cho hai cái bánh "
Lam Thanh Ly thu lại ánh mắt ghét bỏ của mình, thật tự nhiên mà lấy hai chiếc bánh bỏ vào túi giấy rồi đưa cho Thanh Hành Quân, ông gật đầu cảm tạ rồi trả bạc, xong lại nhẹ giọng ôn nhu đem hai chiếc bánh cho Lam Hoán.
" Của con, cẩn thận kẻo bỏng "
Tất cả quá trình kia đều được Lam Trạm đứng nép trong góc khuất trong nhà nhìn thấy, bật chợt cậu nhóc cảm thấy thật cô đơn.
" Mẫu thân, có phải vì A Trạm không ngoan nên người mới không thương con"
Đãi Thanh Hành Quân đi xa, Lam Thanh Ly ánh mắt sắc bén mà nhìn đoàn người đang dần khuất bóng ở phía trước.
" Hahahha, Lam Thanh Dật, đều là con của ngươi nhưng ngươi nhìn xem, một đứa sống trong nhung lụa một đứa lại sống trong bần hàn, hahahhaha "
Lam Thanh Ly kéo lên khóe miệng cười mỉa mai, đợi đoàn người khuất bóng hắn cô ta mới lớn giọng nói với vào trong nhà.
" A Trạm, ra đây cho ta "
Lam Trạm ngốc ngốc mà nhìn theo đoàn người rời đi, nghe được tiếng mẫu thân gọi mình lúc này mới hồi thần mà chạy vội ra ngoài.
" Mẫu thân "
" Ngươi thấy họ không, ngươi cảm thấy thế nào, có phải họ rất hạnh phúc không, nhưng ngươi có biết sự hạnh phúc đó của họ lại chính là nổi hận lớn nhất trong lòng ta, vốn dĩ sự hạnh phúc đó phải thuộc về ta, nếu không phải do ngươi ta đã có thể hạnh phúc như thế, phụ thân ngươi là đồ khốn kiếp, ngươi hãy nhớ cho kĩ đó là phụ thân của ngươi, là kẻ lòng lang dạ sói, ta hận hắn"
Lam Trạm nhìn khuôn mặt biến sắc của mẫu thân mình mà khẽ sợ hãi, cậu không biết như thế nào là hận, nhưng cậu nhìn khuôn mặt đáng sợ của mẫu thân mình thì khẽ rùng mình.
" Đó là phụ thân sao, phụ thân không cần ta, là ta khiến mẫu thân không được phụ thân yêu thương sao, mẫu thân A Trạm xin lỗi "
Lam Trạm như lạc vào mớ cảm xúc của mình, vốn dĩ lứa tuổi như cậu nhóc là tuổi vui chơi vô lo vô nghĩ, nhưng cậu nhóc lại bị ép trưởng thành quá sớm,cậu nhóc nhìn khuôn mặt vừa đau khổ vừa hận ý mà khẽ cúi thấp đầu, rụt rè mà nắm lấy tay mẫu thân mình.
" Mẫu thân, A Trạm xin lỗi, để con yêu thương người được không "
Lam Thanh Ly bất chợt cứng người, nhưng khi nhìn đến đôi mắt nhạt màu kia, cô ta lại chẳng chút nào thương tình mà hất đôi tay bé nhỏ ra khỏi tay mình.
" Ta không cần ngươi thương ta, cút vào trong đi, thật là chướng mắt "
Những lời Lam Thanh Ly vừa nói lại khiến cho trái tim nhỏ bé kia như bị ai đó bóp nát, Lam Trạm sửng sờ khi nhìn thấy mẫu thân mình đôi mắt mang theo sự thù hận mà nhìn mình. Mà Ngụy Anh hiện tại nhìn Lam Trạm như muốn khóc đến nơi cũng không muốn núp một bên nữa mà chạy lại bên cạnh Lam Trạm, Ngụy Anh nhìn Lam Thanh Ly mà hét lên.
" A Di, người tại sao lại đối xử với Lam Trạm như thế, Lam Trạm ngươi đừng buồn, có ta bên cạnh ngươi được không"
Lam Trạm nghe Ngụy Anh thay mình bất bình cậu nhóc cũng khôi phục lại trạng thái của mình mà níu lấy Ngụy Anh nói khẽ.
" Ngụy Anh, ta không sao "
Lam Thanh Ly chẳng chút nào để tâm đến hai đứa nhóc, nhưng là nghe được Ngụy Anh xưng hô Lam Trạm cô ta khẽ nhíu mày mà rít gào.
" Ai cho ngươi gọi nó là Lam Trạm, ta cấm ngươi không được gọi "
Ngụy Anh chẳng chút nào sợ hãi Lam Thanh Ly, cậu nhóc gân cổ lên mà cãi lại.
" Tại sao chứ, đó là tên tại sao không được gọi chứ, Lam Trạm chẳng phải là tên người đặt cho cậu ấy hay sao chứ, tại sao không cho con gọi "
Lam Thanh Ly càng nghe Ngụy Anh gọi đến cái họ Lam kia thì càng tức giận, cô ta thẳng tay mà đẩy ngã Ngụy Anh rồi thét lên..
" Ta nói không được gọi là không được gọi, các ngươi hai cái cút đi cho ta "
Lam Trạm nhìn Ngụy Anh bị ngã cũng vội vã mà kéo lên cậu nhóc, một mặt lo lắng mà hỏi nhỏ.
" Ngụy Anh, có sao không "
Ngụy Anh ăn đau, nhưng là vẫn mỉm cười nhìn Lam Trạm, lại nhìn đến Lam Thanh Ly thì tức giận không thôi mà níu lấy Lam Trạm vừa đi vừa nói.
" Không sao, Lam Trạm chúng ta đi "
Lam Trạm nhìn Ngụy Anh ánh mắt tức giận như vậy cũng mặc cho Ngụy Anh kéo mình đi, đi ra xa cậu nhóc mới khẽ lên tiếng.
" Ngụy Anh, mẫu thân không phải cố ý, ngươi đừng giận được không "
Ngụy Anh nhìn kia bạn nhỏ bằng tuổi mình khuôn mặt đẹp tựa thiên thần lại cảm thấy có thật nhiều thương xót, trước kia khi Ngụy Anh còn gia đình cậu nhóc luôn được phụ mẫu thương yêu, cậu chưa từng nghĩ sẽ có một người mẹ đối xử tệ bạc với hài tử của mình như thế.
Ngụy Anh nhìn Lam Trạm thật lâu, cảm thấy này người bạn của mình tại sao lại ngốc như vậy, bị mắng cũng im lặng, bị đánh cũng không khóc, nếu là Ngụy Anh trước đây khi còn phụ mẫu cậu nhóc chỉ cần té ngã một chút là đã bù lu bù loa ăn vạ phụ mẫu của mình, nhưng là với Lam Trạm, Ngụy Anh chưa từng nhìn thấy được điều đó.
Ngụy Anh kéo lấy Lam Trạm ngồi xuống góc cây to lớn, cậu nhóc mỉm cười khẽ lên tiếng.
" Lam Trạm, nếu muốn ta không giận, ngươi cười ta xem được không "
Nhưng là Lam Trạm lại khẽ lắc đầu mà nhìn Ngụy Anh, cậu nhóc thật nhỏ bé mà đáp lời.
" Ngụy Anh, cười là như thế nào, là như ngươi vẫn hay làm với ta sao, nhưng là ta chưa từng thấy qua mẫu thân cười, ta không biết như thế nào là cười cả "
Ngụy Anh sửng sờ khi nghe Lam Trạm đáp lời, cậu nhóc im lặng trong chốc lát mà kéo khóe môi của mình thành một độ cung, rồi lại dùng đôi tay nhỏ bé của mình mà kéo lấy khóe miệng nhỏ của Lam Trạm.
" Như thế này, ta muốn ngươi cười cho ta xem được không, Lam Trạm, mẫu thân ngươi không dạy ngươi cười, ta dạy ngươi cười nhé "
Lam Trạm đôi mắt to tròn mà nhìn người trước mặt mình, cậu nhóc nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngụy Anh phút chốc bất giác khóe miệng mình cũng kéo lên thật nhỏ bé một vòng cung, Ngụy Anh cũng ngẩn ngơ trước nụ cười chớp nhoáng kia mà bật thốt lên.
" Lam Trạm, ngươi cười lên thật đẹp "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com