Chương 21
Lam Vong Cơ gấp gáp trở về trong bộ dạng mất kiểm soát, một đám môn sinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì Lam Vong Cơ đã mất dạng, y chạy nhanh đến Hàn Thất mà tìm Lam Hi Thần, không hề gõ cửa, không hề có tôn nghiêm Lam Vong Cơ trực tiếp mở cửa xông vào trong trước con mắt ngơ ngác của Lam Hi Thần.
" Huynh trưởng.... Ngụy Anh ngụ ở phòng nào, mau cho đệ biết."
Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ đầu bù tóc rối, khuôn mặt còn vươn nước mắt hai mắt đỏ bừng mà kinh hãi.
" Vong... Vong Cơ, đã xảy ra chuyện gì, ai bắt nạt đệ."
Lam Vong Cơ nghe Lam Hi Thần nói mà lắc đầu, y gấp gáp lên tiếng.
" Không có, làm ơn cho đệ biết, Ngụy Anh được phân chỗ ở là phòng nào."
Lam Hi Thần có chút khó hiểu, như để nhớ ra Ngụy Anh kia là kẻ nào mà lên tiếng.
" Đệ trước bình tĩnh, ý đệ là Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện đại đệ tử của Vân Mộng Giang Thị."
" Ân, hắn... hắn ở đâu."
Lam Hi Thần có chút ngạc nhiên, làm thế nào mà đệ đệ hắn lại biết người này, nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp của y hắn không tiện hỏi nhiều chỉ có thể trả lời.
" Hắn ở khu vực phía tây khu vực dành cho thế gia công tử đến học, hắn ở dãy cuối cùng phòng đầu tiên của dãy."
" Cám ơn."
Lam Vong Cơ nghe được đáp án chỉ kịp cám ơn rồi chạy vụt đi, mà Lam Hi Thần ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì, lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay hắn vội vàng xếp lại đống bút kí của môn sinh rồi khép lại cửa Hàn Thất mà đi theo sau.
Lam Vong Cơ bỏ qua ánh mắt dò xét của môn sinh mà chạy đi, sự xuất hiện của y đã làm cả Vân Thâm náo loạn, bình thường y sẽ không xuất hiện trước mặt những người ngoại môn, bỗng nhiên xuất hiện nên khiến đám thế gia công tử đến học rất tò mò, điều này náo loạn đến cả phu thê Thanh Hành Quân cùng Lam Khải Nhân.
Lam Vong Cơ theo lời Lam Hi Thần mà tìm được dãy phòng Ngụy Vô Tiện, y đứng trước cánh cửa đóng chặt với tâm trạng rối bời, hít thở sâu một hơi Lam Vong Cơ tiến lên gõ cửa, chỉ nghe bên trong vọng ra một giọng nói cực kì khó chịu của Ngụy Vô Tiện.
" Giang Trừng, ta đã nói ta không muốn nói chuyện lúc này, ngươi để ta yên được không."
Lam Vong Cơ nghe giọng điệu của hắn lại càng rối, y biết hắn đã rất thất vọng về y khi y nói ra lời nói kia, nhưng khi đó y không hề cố ý, Lam Vong Cơ lắp bắp mà lên tiếng.
" Ngụy.... Ngụy Anh, là... là ta, ngươi... nghe ta giải... thích được không."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên im bặt khi Lam Vong Cơ dứt lời, hắn hiện tại đau lòng đến cực điểm, tâm hắn rối bời, hắn đang không được bình tĩnh nên không muốn mình sẽ nói nặng lời vì mất kiểm soát khiến y tổn thương, nhưng là hắn thật sự cũng bị tổn thương, mỉm cười tự giễu mà thật lâu sau hắn mới lên tiếng.
" Ngươi đi đi, như ngươi đã nói, chúng ta không quen biết, từ giờ ta sẽ tránh xa ngươi."
Lam Vong Cơ nơi lồng ngực đau nhói, y không muốn như vậy, tại sao lại thành ra thế này, bao nhiêu năm qua y luôn muốn tìm lại kí ức của mình bởi y biết người kia rất quan trọng, nhưng tại sao lại thành ra y đuổi hắn ra khỏi tầm mắt của mình khi vừa tìm được, Lam Vong Cơ bất lực rơi nước mắt.
" Không... không phải như vậy, Ngụy Anh, ta khi đó không nhận ra ngươi, làm ơn nghe ta nói.... ta..."
Lam Vong Cơ còn chưa nói xong thì đã bị môn sinh từ bên ngoài chạy vào đánh gãy.
" Nhị... Nhị công tử, Lam... Lam tiền bối đang đánh nhau với phu nhân, người mau đi ngăn đi."
" Cái gì, mẫu thân..."
Lam Vong Cơ nghe được Lam Thanh Ly đang cùng mẫu thân mình đánh nhau mà càng thêm loạn, y hiện tại không quản được nhiều, Lam Thanh Ly nếu đối đầu với mẫu thân y tất nhiên là bất lợi, y không dám chậm trễ mà chạy theo môn sinh, mà Ngụy Vô Tiện hắn cũng cảm thấy không ổn, tất nhiên là hắn nghe được lời nói của môn sinh Lam gia, hắn biết Lam Thanh Ly đối với y rất quan trọng, hắn mặc dù hận Lam Thanh Ly nhưng hắn chẳng hề có ý nghĩ sẽ đối đầu với cô bởi hắn sợ Lam Vong Cơ thương tâm.
Ngụy Vô Tiện cũng không quản nhiều như vậy, hắn mở cửa mà chạy ra ngoài, hắn cảm nhận được từng luồng kiếm khí va chạm vào nhau rất sắc bén mà chạy theo hướng phát ra kiếm khí kia, nhưng hắn vẫn là chậm một bước.
Lam Thanh Ly đã nhiều năm không luyện kiếm cô tất nhiên không thể đấu lại Lam phu nhân, Lam gia người hận cô nên sẽ chẳng có ai giúp cô, nếu nói vì sao Lam phu nhân nhận ra Lam Thanh Ly thì chính là vì bội kiếm trên tay cô, Linh Tuyết chính là bội kiếm một thời của Lam Thanh Ly, Lam phu nhân nhìn thấy nó mà căm hận chất vấn, mà Lam Thanh Ly lúc này cũng chẳng muốn che giấu thân phận của mình nữa nên đã nói thật, vì thế mà cả hai mới lao vào đối đầu.
" Mẫu thân, dừng lại..."
Lam Vong Cơ chạy đến nơi thì Lam Thanh Ly đã rơi vào thế yếu, mắt thấy lưỡi kiếm kia sẽ đâm trúng cô Lam Vong Cơ không suy nghĩ nhiều mà chạy đến chắn trước người Lam Thanh Ly.
Lam Thanh Ly cứ ngỡ bản thân mình hôm nay sẽ chết ở đây, nhưng rất tiếc cô không cảm nhận được đau đớn, mà là cảm nhận được một cơ thể mềm mại đang đổ ập lên người mình.
" Vong... Vong Cơ."
" A... Trạm"
" LAM... TRẠM."
Lam phu nhân cùng tất cả mọi người đều không ngờ đến việc này, đến lúc Lam phu nhân cảm nhận được Lam Vong Cơ tiến đến bà đã bị bất ngờ không kịp phản ứng, bà đã muốn rút lại lưỡi kiếm của mình nhưng vẫn không kịp.
" Mẫu thân, đừng đánh nữa, con... con không hận a di, đều... đều là con tự nguyện."
Lam phu nhân sững sờ, Lam Thanh Ly cũng nấc nghẹn, đứa nhỏ này như thế nào ngốc như vậy, cô đã làm Lam Vong Cơ tổn thương biết bao nhiêu nhưng y vẫn không hề hận cô.
" Vong Cơ, con ngốc sao, ai bảo con chặn kiếm cho ta, là ta đáng chết, ta có lỗi với con."
Ngụy Vô Tiện đứng chết trân mà nhìn máu tươi từ từ nhuộm đỏ bạch y của Lam Vong Cơ, tất cả mọi người đều ngưng đọng, hắn cay khóe mắt mà chạy vội lại bên Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện chạy đến mà đẩy ra Lam Thanh Ly, hắn ôm lấy Lam Vong Cơ mà nghẹn ngào.
" Tránh ra, Lam... Lam Trạm, các người còn ở đó làm gì, muốn nhìn Lam Trạm cứ vậy ngừng thở sao, Lam Trạm, ngươi là tên ngốc, bà ta không xứng..."
Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn mà mỉm cười, cuối cùng hắn cũng chịu nhìn thấy y rồi.
" Ngụy... Anh, thực xin lỗi, ta... ta khi đó không nhớ được ngươi, Ngụy Anh, A Anh... A Trạm còn muốn nhìn thấy ngươi, ta... ta không cố ý quên đi ngươi... ta... khụ... khụ..."
Lam Vong Cơ sức khỏe không tốt, mặc dù vết đâm không trực tiếp cắm vào tim y, nhưng là vết đâm rất sâu, nếu không có Kim Đan hộ thể chỉ e y đã ngừng thở ngay khi Lam phu nhân rút kiếm, Ngụy Vô Tiện nhìn y nôn ra máu mà kinh hãi, hắn ôm lên Lam Vong Cơ mà lảm nhảm.
" Ta không trách ngươi, không trách, đừng nói nữa, ta đưa ngươi đi tìm y sư, ngươi sẽ không có việc gì, ta còn rất nhiều điều muốn nói với ngươi, ngươi không được ngủ nếu không ta sẽ giận ngươi, các ngươi còn đứng đó, mau gọi y sư..."
Phu thê Thanh Hành Quân ngây người nhìn Ngụy Vô Tiện, từ lúc Lam Vong Cơ ngã xuống tất cả đều bất động vì kinh ngạc, đôi chân không thể nhấc lên, hiện tại bị Ngụy Vô Tiện quát mới kịp hồi thần.
" Mau, mau đưa Vong Cơ về Tĩnh Thất, Hi Thần gọi y sư đi con."
Lam Hi Thần vẫn chưa hết bàng hoàn, từ lúc đuổi theo Lam Vong Cơ hắn nhận ra được náo loạn ở nơi khác mà chạy qua, chỉ thấy mẫu thân mình tràn đầy phẫn nộ mà chém giết Lam Thanh Ly, hắn không thấy phụ thân cùng thúc phụ mình ngăn cản lại càng không hiểu chuyện gì, cho đến khi nghe mẫu thân mình mắng Lam Thanh Ly hắn mới hiểu rõ mọi chuyện, nỗi oán hận bùng lên Lam Hi Thần lựa chọn không ngăn cản, cho đến khi Lam Vong Cơ chắn kiếm thay Lam Thanh Ly mà hắn như chết lặng, hắn đã quên Lam Vong Cơ rất xem trọng Lam Thanh Ly, nhưng hắn đã nghĩ rằng vì hiện tại đệ đệ hắn không có kí ức nên mới như vậy xem trọng cô.
Lam Hi Thần nghe tiếng của phụ thân mình mà ngơ ngác chạy đi tìm y sư, Ngụy Vô Tiện bế Lam Vong Cơ đi theo phu thê Thanh Hành Quân, Lam Thanh Ly khuôn mặt đầy nước mắt mà đi theo sau, nhưng cô không dám vào Tĩnh Thất chỉ có thể đứng bên ngoài.
Mọi người cũng chẳng có ai để ý đến Lam Thanh Ly, họ chỉ tập trung vào Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần cùng y sư chạy đến Tĩnh Thất nhìn thấy Lam Thanh Ly mà lòng đầy căm hận, sáu năm trước hại đệ đệ hắn thập tử nhất sinh, sáu năm sau lại cũng vì người này mà đệ đệ hắn không rõ sống chết.
Lam Hi Thần phớt lờ Lam Thanh Ly mà đi vào Tĩnh Thất, hắn rất ngạc nhiên khi thấy Ngụy Vô Tiện tựa như rất thân quen với đệ đệ mình, Ngụy Vô Tiện một mặt nước mắt, hắn đang thôi đọng linh lực để chữa trị vết thương cho Lam Vong Cơ, đến cả phu thê Thanh Hành Quân cũng bị hắn xem như không khí, hắn không cần biết Lam phu nhân là ai, nhưng lưỡi kiếm kia là của bà nên hắn cảm thấy căm giận, đến khi y sư đến Ngụy Vô Tiện mới chịu nhường chỗ cho ông xem mạch, Lam Vong Cơ hiện tại đã lâm vào hôn mê.
Vì được Ngụy Vô Tiện kịp thời ngăn chặn máu chảy, lại liên tục thôi đọng linh lực chữa trị vết thương nên tính mạng Lam Vong Cơ được kéo lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, phu thê Thanh Hành Quân đến lúc này mới nhìn kĩ Ngụy Vô Tiện, họ lúc đó rối loạn cũng không nghĩ nhiều tại sao thiếu niên này lại như vậy coi trọng con trai mình, Thanh Hành Quân khó hiểu lên tiếng.
" Cậu là người của Vân Mộng Giang Thị."
Ngụy Vô Tiện nhìn Thanh Hành Quân mà nhàn nhạt trả lời.
" Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện gặp qua tiền bối."
Nghe hắn giới thiệu Lam phu nhân có chút kinh ngạc, lúc Giang Phong Miên nhận nuôi Ngụy Vô Tiện bà cũng có nghe qua, đến bây giờ mới có cơ hội thấy mặt.
" Ngươi... ngươi là nhi tử của Tàng Sắc."
Ngụy Vô Tiện nghe nhắc đến tên mẫu thân mình mà kinh ngạc, hắn biết Lam phu nhân không cố ý hại Lam Vong Cơ, nhưng hắn vẫn là khó chịu, hắn mặc dù muốn hỏi về mẫu thân mình, nhưng nhìn đến Lam Vong Cơ tái nhợt trên giường hắn chỉ nhàn nhạt đáp lời.
" Đúng vậy."
Phu thê Thanh Hành Quân thấy hắn lãnh đạm như vậy cũng không biết phải nói tiếp cái gì, mặc dù có rất nhiều câu hỏi, nhưng thấy hắn không có ý muốn trả lời nên đành phải nuốt ngược vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com