Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Lam Vong Cơ thất thần ngồi trước căn nhà nhỏ của Lam Thanh Ly, ánh đèn leo lắt nơi góc đường khiến cho người nhìn vào chỉ cảm thấy thân ảnh kia thật nhỏ bé thật cô đơn, Lam Hi Thần vừa nhìn thấy đệ đệ của mình liền tăng tốc độ ngự kiếm mà đáp xuống trước mặt Lam Vong Cơ, chỉ có Ngụy Vô Tiện giờ phút này hắn lại do dự, hắn hiện tại đối với y chỉ là xa lạ, mặt dù hắn cũng muốn ôm lấy y giống như Lam Hi Thần nhưng hắn không thể, cũng không biết tại sao, nhưng hắn đã quay đi mà không xuất hiện.

Lam Vong Cơ ngước đôi mắt buồn bã mà nhìn người vừa xuất hiện trước mặt mình, Lam Hi Thần rất lo lắng cho y, hắn nhẹ nhàng tiến lên mà ôm đứa đệ đệ mình vào lòng.

" Vong Cơ, tại sao lại tới đây, theo ta trở về."

Lam Vong Cơ hiện tại không muốn trở về, y không biết tại sao cửa nhà của Lam Thanh Ly lại khóa, y đã đợi ở đây rất lâu nhưng Lam Thanh Ly vẫn không xuất hiện, trong khoảng thời gian hôn mê những kí ức khi xưa đã được lấp đầy trong trí nhớ hiện tại của y, Lam Vong Cơ thoát ra khỏi vòng tay của Lam Hi Thần mà lắc đầu.

" Huynh trưởng, ta muốn đợi a di."

Lam Hi Thần nghe Lam Vong Cơ nói mà có chút tức giận, hắn nhìn Lam Vong Cơ rồi nhìn cánh cửa đã bị khóa kia mà lạnh giọng.

" Vong Cơ, đệ không cần đợi, bà ta sẽ không xuất hiện, Vong Cơ, chính bà ta là người đã chia cắt đệ với chúng ta, đệ còn muốn gặp lại người ác độc này hay sao."

Lam Vong Cơ không nhìn Lam Hi Thần, y đưa mắt nhìn xa xăm rồi lên tiếng.

" Huynh trưởng, đệ biết mọi người hận a di, nhưng đệ không trách a di, người cũng là mẫu thân của đệ, huynh trưởng, nói cho đệ biết, a di đã đi đâu."

Lam Hi Thần ngạc nhiên mà nhìn Lam Vong Cơ, hắn biết đệ đệ mình lương thiện nhưng hắn không nghĩ sau khi biết được sự thật y vẫn muốn gặp lại người đàn bà đó.

" Vong Cơ, đệ chỉ vừa tỉnh lại, theo ta trở về, ta không biết bà ta ở đâu, hơn nữa bà ta đã hứa sẽ không bao giờ gặp lại chúng ta, đệ không cần đợi nữa."

Lam Vong Cơ nghe Lam Hi Thần nói mà trở nên bối rối, y ngơ ngác mà nhìn người huynh trưởng dịu dàng thường ngày của mình hiện tại chỉ có sự thống hận trong đôi mắt biết cười kia.

" Huynh trưởng, mọi người đã làm gì a di."

Lam Hi Thần mắt thấy Lam Vong Cơ muốn tức giận mà ngạc nhiên, phải nói hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng kìm nén tức giận như vậy.

" Vong Cơ, chúng ta không làm gì cả, nhưng bà ta sẽ không được xuất hiện ở Cô Tô, đệ theo ta trở về, đệ muốn mẫu thân phải vì đệ mà lo lắng thêm nữa sao, mấy ngày qua đệ có biết mẫu thân lo lắng cho đệ như thế nào không."

Lam Vong Cơ nghe nhắc đến mẫu thân mình thì cụp xuống mi mắt, trong thâm tâm y ai cũng là người y yêu quý, nhưng mẫu thân y còn có gia đình có mọi người, nhưng Lam Thanh Ly thì lại khác, bao nhiêu năm qua y đã chứng kiến người phụ nữ kia đã thay đổi rất nhiều điều đó khiến y rất hạnh phúc, nhưng mọi người tức giận với Lam Thanh Ly y cũng không thể nói gì được, chung quy cũng là Lam Thanh Ly sai.

" Huynh trưởng, đệ biết mọi người hận a di, nhưng thật tâm a di không xấu như mọi người đã tưởng, huynh trưởng, huynh về đi, đã qua giờ giới nghiêm, ngày mai đệ sẽ tự về lãnh phạt."

Lam Hi Thần ở bên cạnh Lam Vong Cơ sáu năm qua nhưng hắn chưa thật sự hiểu được người đệ đệ mình đang nghĩ gì, thấy Lam Vong Cơ muốn đi hắn mới sực nhớ ra hắn đến đây cùng Ngụy Vô Tiện, nhưng hiện tại Ngụy Vô Tiện đã không có bóng dáng, hắn không biết có nên nói việc này với Lam Vong Cơ hay không, nhưng trước tiên hắn không thể để đệ đệ mình một mình.

" Vong Cơ, đệ muốn đi đâu."

Lam Vong Cơ không nhìn hắn, chỉ khẽ đưa mắt nhìn lại phía cánh cửa đóng chặt rồi nhẹ nói.

" Đệ tìm khách trọ nghỉ chân, đệ muốn đợi a di."

" Ta đi cùng đệ."

Lam Hi Thần vì lo lắng cho sức khỏe của Lam Vong Cơ nên không thể để y một mình, mà Lam Vong Cơ cũng không lên tiếng phản đối, y một mình lạc vào cảm xúc của riêng mình, Lam Hi Thần cũng không biết phải nói gì nên chỉ có cách im lặng đi theo, lại thầm nghĩ bản thân mình thật sự không hiểu được đệ đệ mình dù cho thời gian hắn ở bên cạnh Lam Vong Cơ có nhiều hơn Ngụy Vô Tiện đi chăng nữa, Lam Vong Cơ chậm rãi đi phía trước Lam Hi Thần ở phía sau bỗng gọi tên y.

" Vong Cơ."

Cái tên Lam Vong Cơ là cái tên y rất thích, y không biết tại sao phụ thân mình vẫn lấy này tên đặt cho mình nhưng đối với y cái này tên chỉ là từ Lam Thanh Ly dụng tâm đặt cho y chứ không phải là phụ thân y Thanh Hành Quân đặt cho, Lam Vong Cơ ngừng lại bước chân mà nhìn Lam Hi Thần.

" Huynh trưởng, nhưng có chuyện."

Lam Hi Thần chỉ mỉm cười, hắn bước đến gần Lam Vong Cơ rồi lên tiếng.

" Không có, chỉ là ta không nghĩ, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy nhưng ta lại không hiểu được đệ, nhưng Ngụy công tử dường như rất hiểu đệ, Vong Cơ, đệ có một người bằng hữu rất tốt, nếu hôm đó không có hắn người phụ nữ kia có thể sẽ chết dưới kiếm của ta."

Lam Vong Cơ tay siết chặt Tị Trần, y vì lo lắng Lam Thanh Ly xảy ra chuyện nên đã quên mất vẫn còn một người rất quan trọng với mình.

" Ngụy Anh..."

Lam Hi Thần nhìn thấy Lam Vong Cơ sắc mặt có biến hóa, chính là thấp thỏm, nhớ nhung cùng hoài niệm, hắn ở bên cạnh Lam Vong Cơ lâu như vậy, nhưng thật sự y chưa từng thể hiện ra cảm xúc của mình, hiện tại có thể thấy vị Ngụy Vô Tiện kia trước đây thật đặc biệt với đệ đệ của mình.

" Là Ngụy công tử đưa ta đến gặp đệ, cũng không biết tại sao hắn lại không xuất hiện, Vong Cơ, hôm đó đệ và Ngụy công tử chính là có chuyện hiểu lầm sao."

Lam Vong Cơ dừng lại bước chân, y không biết bao nhiêu năm qua Ngụy Vô Tiện đã sống như thế nào, nhưng hôm đó Giang Trừng gào vào mặt y trong ánh mắt tức giận cùng thất vọng như thế y cũng biết được sự biến mất của y sẽ khiến Ngụy Vô Tiện sợ hãi cùng lo lắng, nhưng hiện tại nghe Lam Hi Thần nói hắn có đến nhưng lại không ra gặp y khiến y trở nên bối rối.

" Ngụy Anh, ngươi giận ta sao..."

Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ thất thần mà khẽ nhíu mày, hắn lo lắng mà gọi tên y.

" Vong Cơ.... Vong Cơ...."

Lam Vong Cơ bị gọi tên mà trở lại với thực tại, y thu lại vẻ mặt mất mát của mình mà lắc đầu.

" Huynh trưởng, đệ muốn tham gia nghe học."

Lam Hi Thần ngạc nhiên, bao nhiêu năm qua đệ đệ hắn không thích tiếp xúc với người khác, hắn không nghĩ lần này y lại chủ động muốn tham gia nghe học, bởi vốn dĩ mọi chương trình dạy học của Lam Khải Nhân Lam Vong Cơ đã học hết tất cả. Trước đây là vì kí ức của mình thiếu hụt Lam Vong Cơ không thích tiếp xúc với nhiều người, y cũng có tâm lí không an toàn khi tiếp xúc với người khác, y sư cũng nói qua với họ có thể trước đây Lam Vong Cơ đã chịu gì đó nhiều đả kích nên mới như thế cho nên họ cũng không ép buộc y, mọi việc học tập của Lam Vong Cơ đều là Thanh Hành Quân cùng Lam Khải Nhân đích thân giảng dạy, hiện tại nghe được y lời nói Lam Hi Thần chính là không dám tin.

" Vong Cơ, đệ nói thật chứ...."

Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng của mình vui mừng mà cảm thấy tự trách, y đã khép kín bản thân quá lâu khiến cho mọi người yêu thương y phải phiền lòng rất nhiều, hiện tại kí ức của y đã trở lại, y cũng không cần kết thêm nhiều bạn, chỉ là y muốn được nghe học cùng Ngụy Vô Tiện.

" Huynh trưởng, thực xin lỗi, bao nhiêu năm qua đệ khiến mọi người phải lo lắng, hiện tại đệ đã đủ trưởng thành rồi mọi người không cần phải bao bọc cho đệ nữa."

Lam Hi Thần  ôn nhu mỉm cười, đến lúc phải để đứa đệ đệ của mình bước ra ngoài thế giới rồi.

" Vong Cơ, nếu đã như vậy ngày mai đệ có thể đến Lan Thất để tham gia nghe học, phụ mẫu cùng thúc phụ sẽ rất vui, giờ thì theo ta về nhà được không."

Nhìn nụ cười vui vẻ của Lam Hi Thần, Lan Vong Cơ khẽ gật đầu, dù sao y cũng muốn trở về tìm Ngụy Vô Tiện, huynh đệ hai người trở về Vân Thâm, Lam Hi Thần đưa Lam Vong Cơ về Tĩnh Thất rồi dặn dò.

" Vong Cơ, đệ chỉ vừa lành thương, không cần phải lãnh phạt, nếu muốn phạt đệ có thể chép gia quy không cần phải đến Từ Đường."

" Cám ơn huynh trưởng."

" Được rồi, đệ nghỉ ngơi đi, dược của đệ ta có dùng linh lực giữ ấm, đệ uống đi rồi hãy ngủ, ta đi trước thông báo cho thúc phụ chuyện của đệ."

" Vâng."

Lam Hi Thần cũng không nán lại mà rời đi, Lam Vong Cơ uống hết dược lại đi ra khỏi Tĩnh Thất mà chạy đến nơi ở của Ngụy Vô Tiện, các phòng khác đều đã tắt nến chỉ riêng phòng Ngụy Vô Tiện vẫn còn ánh nến, Lam Vong Cơ ngập ngừng mà gõ cửa.

" Ngụy Anh, ngươi có đó không."

Chẳng có ai trả lời, chỉ có một mảnh yên tĩnh lạ thường, Lam Vong Cơ kiên trì gõ một lúc cũng chẳng có ai đáp lời, y thấy lạ mà rụt rè mở cửa căn phòng, bên trong không hề có người.

Lam Vong Cơ thất vọng mà khép lại cửa phòng Ngụy Vô Tiện rồi trở về Tĩnh Thất, y mặc dù buồn nhưng vẫn tự an ủi bản thân, dù sao ngày mai y cũng sẽ được gặp hắn, nhưng cả đêm Lam Vong Cơ không thể yên giấc, y rất hồi hộp cho việc nghe học ngày mai của mình.

Mà Ngụy Vô Tiện cả đêm đó hắn cũng không trở về, hắn biết Vân Thâm có giờ giới nghiêm nên ở luôn tại Thải Y Trấn, hắn có chút lo lắng cho Lam Vong Cơ nên đã trở lại nhà Lam Thanh Ly xem y đã đi hay chưa, thấy y đã đi rồi hắn cũng không nghĩ nhiều mà lấy chìa khóa nhà ra mở cửa rồi chui vào trong mà ngủ cho đến sáng.

Thật lòng thì tâm trạng hắn không tốt cho nên đã uống rất nhiều rượu, sáng ra hắn đã thức dậy hơi muộn, lật đật mà thu dọn trở lại Vân Thâm, điều hắn ngạc nhiên nhất chính là trước cửa Lan Thất hôm nay ồn ào đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tiệnvong