Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiếng vang: Chương 12

Trần Vệ Đông đã thay đổi, anh thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của hai mẹ con, chứng minh mình tồn tại bằng sự quan tâm: hoa buổi sáng, đồ ăn mang về buổi trưa, đồ ăn đến tận nhà vào buổi tối - mỗi bước đi đều tỉ mỉ, chính xác, không lấn át lẫn nhau, nhưng lại khó có thể bỏ qua.

Mặc dù bề ngoài thể hiện sự quan tâm như vậy, Lý Tuyết vẫn thờ ơ: thỏi son phiên bản giới hạn được cất gọn gàng trong ngăn kéo, chiếc vòng tay màu xám bạc được cất vào hộp đựng đồ trong bếp, và ngay cả tấm thẻ đặt chỗ trong nhà hàng cao cấp ở Long Island cũng tạm thời dùng để kẹp sách. Một ngày nọ, một dàn âm thanh lặng lẽ đặt vào phòng, với dòng chữ "Your Norah Jones Complex" kèm theo một đĩa nhựa vinyl.  Lý Tuyết chỉ ngước mắt lên,  bình tĩnh hỏi: 

"Những cái này có xóa đi được quá khứ không?" 

Đáp lại chỉ là một câu ngắn gọn: "Không phải xóa đi, mà là bù đắp."

 Một nụ cười nở trên môi cô, nhưng không hề mang theo sự tha thứ.

Trong khi đó, Nam Chi yên lặng bắt đầu nộp đơn vào các trường đại học. Ban đầu, cô bé nhắm đến một số trường Ivy League ở Bờ Đông—Columbia, Pennsylvania và Yale—nhưng bất ngờ lại thêm Đại học California, Berkeley vào cuối danh sách, cô bé vẫn đang theo học chuyên ngành luật. Mẹ cô hoàn toàn không biết điều này: đối với Nam Chi, tiến xa không chỉ là việc học,  nó còn là một công cụ để giải thoát. Trong đơn xin nhập học, cô bé viết: "Lựa chọn luật pháp, là muốn nắm giữ định nghĩa, diễn đạt và bảo vệ bản thân." 

Sau khi gửi đơn cho Theodore Kingsley vẫn trong câu lạc bộ văn học, anh nhanh chóng trả lời:

 "Berkeley ngập tràn ánh nắng và rất trong lành. Anh nghĩ em sẽ thích nơi đó." 

Chỉ bằng một câu nói, anh đã biến "trong lành" thành một mục tiêu mới của cô bé.

Vào ngày sinh nhật của mình, cuộc sống của Lý Tuyết vẫn trôi qua yên bình như mọi ngày—sau nửa ngày làm việc, cô nấu món súp lê và nấm trắng như ngày thường. Lúc chuông cửa reo, Trần Vệ Đông đã cởi bộ vest và mặc một chiếc áo len xanh navy cùng quần kaki, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ. Nhìn thấy Nam Chi đang đứng ở góc phòng khách, Lý Tuyết không có ý định từ chối. Bên trong hộp là một chiếc nhẫn tối giản. Mở miệng là lời cầu hôn, sau đó nói tiếp: "Anh đã hủy hôn với Caroline. Việc ba cô ấy thổi phồng LGBTQ là do ông ấy chủ động." ( Câu này mình ko hiểu lắm, hình như cô vợ hờ kia bị les=)) )

Giữa những hàng chữ, một cảm giác chiếm hữu ngày càng rõ rệt: "Anh muốn ở bên em, không phải để gây áp lực, mà bằng lòng sống theo quy tắc của em." 

Đêm đó cô mất ngủ, Lý Tuyết lật giở cuốn "Căn Phòng Của Phụ Nữ" được đặt ở đầu giường, ngón tay cô dừng lại trên câu danh ngôn nổi tiếng của Woolf: "Viết tiểu thuyết cần tiền và một căn phòng riêng." Thực tế đã phủ nhận cả hai điều đó, khi gấp sách lại, một nỗi cay đắng dâng trào, sau khi cân nhắc những ưu và nhược điểm, cô kết luận rằng thay vì mạo hiểm tất cả, tốt hơn là chấp nhận chiếc lưới an toàn tạm thời này. 

Sáng hôm sau, Lý Tuyết gật đầu: 

"Được rồi, kết hôn cũng được, nhưng em không diễn kịch, cũng không muốn đóng vai phụ." 

Câu trả lời chỉ bằng một lời hứa ngắn gọn: "Có em ở đây, là tốt nhất rồi." Rồi anh xoay người đi vào bếp, giọng vẫn bình thản: "Ngày mai nhớ mua đồ ăn, siêu thị đang giảm giá đấy."

Lý Tuyết diễn xuất quá đỉnh đến nỗi ngay cả Nam Chi cũng không nhìn ra sơ hở.

Vào Ngày hội tình nguyện mùa xuân của Horace Mann, cô cùng Trần Vệ Đông đứng sau quầy thông tin phát tờ rơi, vừa cười vừa trò chuyện, hai người hợp tác ăn ý. Giữa lúc đó cô bị trẹo mắt cá chân, Trần Vệ Đông quỳ xuống xoa bóp cho cô, cô vỗ nhẹ vào anh, nói: "Đừng lo, không sao đâu." 

Trần Vệ Đông ngước nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia rung động,  nụ cười của cô như gãi đúng chỗ ngứa - tự nhiên, gọn gàng, và thân thiện, không dư thừa.

Họ chụp ảnh với Nam Chi, ba người đứng gần nhau, Nam Chi đăng ảnh lên WeChat Moments với dòng chú thích: "Khuôn viên mùa xuân, hai người đã cùng tôi trưởng thành."

Nhưng lúc họ quay lại xe, ngay khi cửa xe đóng lại, nét mặt cô lạnh băng, rụt tay lại, lạnh nhạt nói: "Hôm nay anh làm tốt lắm, có thể về nhận giải Oscar."

Anh không cãi lại, bàn tay từ từ nắm chặt vô lăng.

Cô nói tiếp: "Đừng đánh giá cao vì em phối hợp với anh, vì cảm ơn, vì tiền, cuối cùng là cho con gái thể diện."

Vài tuần sau, Nam Chi nhận được hai thư trúng tuyển - một từ Dartmouth và một từ UC Berkeley. "Sao con không nói là đã nộp đơn vào UCB*?" 

(Đại học UC Berkeley- đại học University of California Berkeley)

Trần Vệ Đông đứng ở cửa phòng làm việc, tay nắm chặt chiếc phong bì dày cộp từ Bờ Tây gửi đến.

"Con chỉ muốn đổi không khí một chút." Nam Chi bình tĩnh trả lời.

"Con có ba ở Bờ Đông, có nguồn lực, có nhân mạch và có tương lai." Anh nói, giọng điệu trầm xuống.

Lý Tuyết bước vào, cầm lấy tách trà, bình tĩnh nói: "Con bé muốn tương lai của chính nó, chứ không phải tương lai do anh sắp đặt."

Trần Vệ Đông không nói gì.

Anh nhanh chóng bắt đầu thủ tục nhập học UCB. Ngày Nam Chi nhập học, Lý Tuyết cùng Trần Vệ Đông đưa cô bé đến UCB, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Trước ký túc xá, họ giúp cô kê giường, treo ảnh và lắp đèn bàn nhỏ. Trần Vệ Đông còn nhất quyết đòi lắp chiếc kệ sách di động anh mang từ New York đến.

Trước khi đi, ba người ôm nhau. Nam Chi không nói gì nhiều, chỉ nói: "Hai người đi cẩn thận nhé."

Nhưng khi cô quay lại, vẻ mặt Lý Tuyết lạnh tanh. Lúc họ xuống cầu thang, cô đứng ở góc bãi đậu xe, giọng cứng nhắc: "Chúng ta có thể dừng diễn kịch được chưa?"

Anh không trả lời.

"Anh đang cố gắng tỏ ra là một người bố yêu thương con cái." Cô cười khẽ: 

"Tiếc là anh không thể diễn được cả đời."

Anh quay lại nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt kiềm chế.

Cô tiếp tục: "Lúc làm những việc này anh có cảm thấy áy náy chút nào không?"

"Áy náy có thể thay đổi cuộc đời em không?" Anh bĩnh bĩnh trả lời.

"Không thể." Cô nói:  "Nhưng ít nhất anh nên hiểu rằng cuộc đời anh đã bắt đầu lại từ vết thương của người khác."

Họ lên xe, một đường không nói chuyện.

Trên ban công khu ký túc xá, Nam Chi vẫn chưa rời đi, cô bé không nghe rõ lời mẹ nói, nhưng cô biết rạn nứt giữa họ sâu sắc hơn mình tưởng rất nhiều.

Sau khi đưa con gái đi xong trở về New York, cuộc hôn nhân của họ lại trở lại với sự im lặng thường thấy. Lý Tuyết tiếp tục xuất hiện tại nhiều sự kiện xã hội: Diễn đàn Doanh nghiệp Châu Á, Tiệc Cocktail Từ thiện Người cho nhập cư, tiệc gây quỹ của Quỹ Văn hóa và Giáo dục Brooklyn... Cô luôn làm một Bà Trần đúng nghĩa, với giọng nói nhẹ nhàng và vẻ mặt điềm tĩnh. Có người hỏi: "Cô nghĩ gì về quyền lên tiếng của những người phụ nữ nhập cư Trung Quốc trong những cuộc hôn nhân có giá trị cao?" Cô trả lời: "Tôi không đại diện cho người khác, tôi chỉ làm tròn vai trò của mình."

Mỗi lần lên xe, cô lại tháo ngay khuyên tai, ném tư trang về ghế sau, không nói thêm lời nào nữa.

Có lần, Trần Vệ Đông không nhịn được hỏi: "Em định tiếp tục diễn thế này đến bao giờ?"

Cô trả về một câu: "Không phải em đang diễn, là trả nợ."

Điều khiến cô ngạc nhiên là thái độ của nhà họ Trần.

Đó là lần đầu tiên cô đến thăm sau khi kết hôn. Cô nghĩ mình sẽ phải đối mặt với sự soi mói theo truyền thống hoặc ngầm từ chối, nhưng trên bàn ăn, mẹ anh mời món đậu phụ hấp yêu thích của bà và nói: "Hồi nhỏ Vệ Đông kén ăn lắm, nhưng bố nó bắt nó phải thay đổi."

Sau bữa tối, ba anh mời cô rượu gạo: "Lấy chồng muộn cũng không sao, quan trọng là sau này ổn định rồi."

Lúc rửa bát trong bếp, mẹ Trần thì thầm với cô: "Chúng ta đều biết con để có ngày hôm nay con đã không dễ dàng, chúng ta không quan tâm đến quá khứ của con, chỉ cần con với nó an ổn, chúng ta sẽ ủng hộ con."

Lý Tuyết không trả lời, cô vẫn đang rửa bát. Bọt trong bát dính đầy ngón tay, cô ngước lên để xác nhận nhiệt độ nước rồi tắt vòi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com