Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104

"Tôn Hoành Phát khám sức khỏe vào ngày 22 tháng 8 năm ngoái, sau đó xác nhận trong phổi có khối u ác tính 2.8cm, nhưng ở giai đoạn đầu. Ngày 26 tháng 8, hắn và Chư Hoán thêm phương thức liên lạc của nhau. Mà Chư Hoán lại được chẩn đoán chính xác là mắc ung thư tuyến giáp từ sáu năm trước, chính là ngày 25 tháng 10 năm 2010. Ngày mùng 7 tháng 1 năm 2011, hắn vì một vụ tai nạn giao thông mà phải ngồi tù, sau khi vào tù không lâu, hắn xin được cắt bỏ khối u tuyến giáp trong trại giam, sau này lại nhiều lần ngồi tù vì nhiều nguyên nhân khác nhau, chỉ là thời gian đều không dài."

Trịnh Thuần Cảnh nói xong phần giới thiệu, lại dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn mà rút ra kết luận: "Gia cảnh của bọn họ đều rất bình thường, không thể chi trả nổi khoản tiền chữa bệnh kếch xù. Bởi vậy, bọn họ có động cơ rất lớn là lựa chọn bí quá hóa liều mà phạm tội, vào trại giam để lợi dụng chữa bệnh miễn phí chữa bệnh cho chính mình."

Hoàng Tuấn Tiệp lẩm bẩm: "Tôi nhớ lúc hỏi cung, Chư Hoán rất thuộc luật."

Hạ Chi Quang cau mày: "Nếu như biến ngồi tù thay thành một cách kinh doanh, am hiểu pháp luật, chỉ thay thế tội danh mình có thể gánh vác lại không phải tổn thất quá nặng, thuộc luật là tất nhiên. Các anh triệu Tịch Vĩnh Xuyên đến chưa?"

Hoàng Tuấn Tiệp nhớ tới, trong ba người bắt cóc mình, Tôn Hoành Phát không hề quen hai người còn lại, nếu như nói những người này đã dự liệu được khả năng bị cảnh sát phát hiện ngay từ thời điểm bắt cóc, vì thế đã tìm một tay mơ không quá am hiểu để làm kẻ thế mạng dự bị, bàn điều kiện xong trước khi làm, như vậy có thể giải thích được tại sao bọn họ lại nhận vụ bắt cóc có trăm ngàn sơ hở của tóc vàng.

Cái gọi là trăm ngàn sơ hở chỉ là nhanh chóng bắt được rồi có thể định tội trong mắt cảnh sát, nếu không phải phát hiện trong điện thoại di động của Tôn Hoành Phát có liên hệ với Chư Hoán, ai có thể nghĩ tới bị bắt dễ dàng như vậy cũng có vấn đề? Đôi khi phạm tội đơn giản nhất cũng là hiệu quả nhất, tinh vi nhất.

Trịnh Thuần Cảnh tiếc nuối lắc đầu: "Hiện tại không có chứng cứ nào khác."

Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi: "Tôi nhớ Mạc Nại có một ông bạn tù, tên là Trương Tín Hữu, cũng là người nhiều lần phạm tội, cũng quen Chư Hoán. Có điều tra hắn chưa? Hắn có lịch sử chữa bệnh nào không?"

Trịnh Thuần Cảnh: "Vẫn không có."

"Cho dù hắn không bị bệnh, cũng sẽ làm việc này." Hạ Chi Quang nhớ tới vẻ mặt của Trương Tín Hữu khi hắn kể chính mình không đuổi kịp xe trên đường lớn. Cậu nói một cách sâu xa "Những người mà bọn họ tìm đến đều là những người không còn lựa chọn nào khác. Không còn lựa chọn nào khác, cho nên định nghĩa về sống sót rất thấp, chỉ cần ăn no cùng hít thở đã coi như là sống sót. Mà một đám người khác lại có định nghĩa về sống sót rất cao, sốt sót với họ mà nói là ngang ngược bừa bãi, là tự theo ý mình, là sau khi khiêu chiến đạo đức xã hội vẫn ngông cuồng không muốn bị trật tự phán xét. Chênh lệch giữa hai loại định nghĩa đã thúc đẩy ngành nghề này ra đời, dùng bệnh viện người người đều phải đến làm ràng buộc, người trước bán tự do, người sau hưởng thụ tự do. Chắc chắn, kinh doanh ngành này rất phát đạt, nguồn cung dồi dào khiến tự do thuận tiện có thể được mua bán dễ dàng giống như thương phẩm, người mua bởi vì nhanh gọn tiện lợi mà bắt đầu không thèm để tâm, không nhịn được làm ra càng nhiều chuyện vi phạm luân lý, từ đó sản sinh càng nhiều nhu cầu mua tự do, tuần hoàn liên tục, phát triển không ngừng."

Sau Hạ Chi Quang nói xong, ba người trong phòng bệnh đều có chút trầm ngâm.

Cuối cùng Trịnh Thuần Cảnh chuyển đạt an ủi của cục trưởng Chu đến Hạ Chi Quang cùng Hoàng Tuấn Tiệp, bảo bọn họ dưỡng bệnh cho tốt, đừng ỷ mình còn trẻ mà không coi trọng. Cũng biểu thị mình cũng đã biết chuyện của bệnh viện chăm sóc sức khoẻ, là vụ án lớn cần điều tra theo lộ tuyến lâu dài, cứ từ từ, bảo Hạ Chi Quang yên tâm, cục trưởng Chu sẽ tự mình theo dõi.

Đội cảnh sát hình sự của thành phố Ninh, không thể thiếu người phụ trách công việc.

Sau khi Trịnh Thuần Cảnh bàn giao xong đã nhanh chóng lên tàu, chạy về thành phố Ninh.

Bởi vì chuyện phát sinh nho nhỏ ban sáng đã nhanh chóng qua đi, đến buổi chiều, hai người bị thương là Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang lại đồng thời vào trong phòng tắm, giúp đối phương vệ sinh cơ thể theo thường lệ.

Hoàng Tuấn Tiệp giúp Hạ Chi Quang lau người trước.

Toàn bộ phần lưng của Hạ Chi Quang đều bị thương nặng, không thể dính nước, bình thường, nhiều nhất chỉ có thể thấm khăn vào nước nóng rồi lau qua.

Lúc trước khi Hạ Chi Quang không thể cử động, là Hoàng Tuấn Tiệp hỗ trợ, đến khi có thể cử động, một vài chỗ thuận thiện thì tự mình làm thử, nhưng phần vai, phần cổ, phần eo, vẫn đành phải nhờ Hoàng Tuấn Tiệp phụ một tay.

Trong phòng tắm, sương mù lượn lờ.

Mặt kính trong suốt trong ngày thường đã trở nên mơ hồ, chỉ có thể in ra hai đường nét lờ mờ.

Hạ Chi Quang cởi bỏ quần áo, cậu dựa vào người Hoàng Tuấn Tiệp, cảm nhận được sau khi khăn mặt ấm đặt lên gáy, làn da vì thế mà được thư giãn, nhưng hình như lại tác động đến miệng vết thương dưới băng gạc, khơi ra đau đớn liên tiếp giống như kim châm.

Hạ Chi Quang im lặng không nói gì, chỉ tựa đầu gối lên vai Hoàng Tuấn Tiệp, dựa nửa người vào Hoàng Tuấn Tiệp.

Trong mấy ngày qua, hai người tập mãi cũng đã quen tư thế này rồi, đây là tư thế tốn ít sức nhất, cũng là tư thế thân mật nhất.

Cậu dựa vào cổ Hoàng Tuấn Tiệp, cảm nhận được độ ấm chảy xuôi trong cổ Hoàng Tuấn Tiệp; cậu dựa vào lồng ngực Hoàng Tuấn Tiệp, cảm nhận được trái tim đang đập trong lồng ngực Hoàng Tuấn Tiệp.

Mỗi lần thân thiết như vậy, hơi thở của Hoàng Tuấn Tiệp sẽ bất chợt phóng đại, xâm chiếm mỗi một góc mà cảm giác của cậu có thể lan tới, toàn bộ lo lắng, phiền não, đắn đo của thế giới bên ngoài đều đã bị gạt bỏ, cậu chỉ còn lại Hoàng Tuấn Tiệp, chỉ dựa vào lồng ngực của Hoàng Tuấn Tiệp.

Lần này, loại kết giới dường như yên tĩnh này không có kéo dài quá lâu.

Hoàng Tuấn Tiệp lên tiếng:

"Ngày hôm nay đau quá à?"

"... Vẫn ổn."

Khăn ấm lau qua bả vai trắng nõn, làn da trắng đến mức thiếu đi huyết sắc đã càng ngày càng trắng thuần giống như pho tượng, đẹp thì đẹp rồi, nhưng vẫn thiếu vài phần sức sống.

Hoàng Tuấn Tiệp gập tay, gõ gõ lên vai Hạ Chi Quang, cơ thể giống hệt điêu khắc này đang khẽ run lên.

"Lừa anh à, chỗ này rõ ràng là đau đến nỗi không nhịn được mà run lên."

"Anh không đau chắc?"

"Hẳn là không đau bằng em đâu."

Hạ Chi Quang nhìn xuống cánh tay phải trúng đạn của Hoàng Tuấn Tiệp trước, sau đó là cánh tay trái bị bỏng của Hoàng Tuấn Tiệp.

Hai người càng ngày càng ăn ý. Hoàng Tuấn Tiệp không cần nhìn Hạ Chi Quang cũng biết Hạ Chi Quang đang nghĩ gì: "Cánh tay phải nói không đau là không thể, chúng ta đều hiểu nhau, anh sẽ không cố làm ra vẻ kiên cường; nhưng cánh tay trái quả thực không đau, chỉ bị bỏng, sắp qua nửa tháng rồi, cũng gần như hoàn toàn khép lại, chỉ là nhìn qua hơi xấu. Nếu thật sự quá đau, anh đã sớm thuê nhân viên chăm sóc đến lau người cho chúng ta..."

"Anh sẽ không." Hạ Chi Quang vạch trần anh.

"Sao lại không, đây cũng là biện pháp khi không còn cách nào khác, cũng không thể vẫn luôn để người bẩn được..."

"Anh không nỡ để người khác nhìn em." Hạ Chi Quang nói.

Trong phòng tắm nho nhỏ tràn ngập sương mù, giọng nói bình thường của cậu vang lên giống như mang theo tiếng vọng, vang trong tai Hoàng Tuấn Tiệp, gõ cho trái tim anh lạc nhịp.

"... Ngày hôm nay có phải là nước hơi nóng không?"

"Ừm." Hạ Chi Quang.

"Vậy anh chỉnh thấp xuống một chút, hạ nhiệt."

"Anh chỉ biết dùng nước lạnh để hạ nhiệt thôi à?" Hạ Chi Quang hỏi ngược lại.

"..."

"Làm đi."

Hạ Chi Quang liếm liếm môi. Môi của cậu không biết là bởi vì thiếu nước hay là bởi vì mất máu mà khô nứt trắng bệch, bây giờ bị nước bọt làm ướt, lại ướt ra màu đỏ nhàn nhạt.

"Dùng tay..." Cậu nói "Để em."

Sương mù lớn hơn rồi, hình như cũng đang run lên.

Tiếng nước tí tách, trong phòng tắm vẫn luôn yên tĩnh, một nửa âm thanh thuộc về con người cũng không có, đang lúc khiến người ta hoài nghi bên trong rốt cuộc có người hay không, thì một tiếng rên rỉ cực kỳ kìm nén lại có vẻ cực kỳ sung sướng vang lên.

Sau đó là tiếng thở gấp nhè nhẹ, tiêu hao hết sức lực, lười biếng lại mơ màng.

Mang theo một tia thơm ngát, vài phần ẩm ướt, lặng lẽ lẻn vào trong bóng đêm.

*

Đến ngày nhập viện thứ hai mươi, cuối cùng hai người cũng coi như được phép xuất viện, tức là cũng có thể trở về thành phố Ninh.

Đương nhiên không phải nói vết thương sau lưng đã lành, chỉ là có thể về nhà, nhưng vẫn phải đến bệnh viện đổi thuốc.

Trong hai mươi ngày này, công an thành phố Cầm vẫn luôn sắp xếp nhân lực trông coi bệnh viện nhân dân số một cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, mà khi đang định làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang lên xe về thành phố Ninh thì Hạ Chi Quang lại nhận được một cuộc gọi đến từ luật sư.

Trong điện thoại, luật sư tự xưng họ Hùng. Hắn nói ông Doãn Khôn có một di vật là đóa hoa cài ngực nạm đá quý màu xanh lam trị giá 119 vạn muốn giao cho Hạ Chi Quang, chỉ là bây giờ có chút phiền phức, cần Hạ Chi Quang đến địa điểm được chỉ định để giải quyết một vài thủ tục.

Đóa hoa cài ngực nạm đá quý màu xanh, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang chỉ từng nhìn thấy ở trên người của một người.

Lão Doãn, đến bây giờ hai người mới biết tên đầy đủ của lão Doãn, Doãn Khôn.

Lão Doãn vốn khỏe mạnh như thế, nay đã chết rồi?

*

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang vừa nhận được tin tức đều cảm thấy bất ngờ.

Bọn họ căn bản không có quên câu chuyện liên quan đến tượng phật mà lão Doãn đã kể, sở dĩ quyết định về thành phố Ninh trước, thật sự là bị thương nặng, không có cách nào kiên trì, mới dự định tạm hoãn một bước, chờ về thành phố Ninh chữa khỏi vết thương rồi lại nói.

Hiện tại giao thông phát triển, thật sự muốn đến thành phố Cầm cũng chỉ tốn vài tiếng đồng hồ.

Nhưng dưới tình huống bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, người kể chuyện cho bọn họ, đã chết rồi.

"Em nghĩ thế nào?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi Hạ Chi Quang.

"Đi xem trước rồi lại nói." Sau khi Hạ Chi Quang trầm ngâm đã trả lời như vậy.

Vì vậy hai người vốn đã đến trạm tàu cao tốc, sắp phải lên tàu, lại bắt taxi, đi thẳng đến địa điểm mà luật sư đã báo trong ánh mắt lo lắng vạn phần của lực lượng công an thành phố Cầm.

Trên xe taxi, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn tới nhìn lui, than thở với Hạ Chi Quang: "Hiện tại thật sự hơi sợ ngồi taxi."

Hạ Chi Quang còn chưa đáp lại, đại ca taxi hay nói đã xen vào: "Quý khách đừng sợ, mười năm kinh nghiệm làm tài xế taxi rồi, sờ xe còn nhiều hơn cả sờ vợ, bảo đảm đưa quý khách đến nơi an toàn!"

Hai người nhất thời bật cười.

Địa điểm mà luật sư đã hẹn là trong vườn hoa của một biệt thự ba tầng thuộc khu nhà giàu của thành phố Cầm. Cửa biệt thự có hòm thư, trên hòm thư có khắc cái tên "Doãn Khôn", không nghi ngờ chút nào, đây là nhà của lão Doãn.

Cửa biệt thự đóng kín, nhưng tiếng ồn ào vẫn truyền ra từ bên trong.

Lúc còn đang ở cửa, Hoàng Tuấn Tiệp đã hơi cảm thấy không ổn: "... Sao nghe có vẻ ầm ĩ thế này, không phải có rất nhiều người đấy chứ?"

"14 người." Hạ Chi Quang trả lời "Đang cãi nhau."

Trong lúc một hỏi một đáp, bọn họ đã nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên hai tiếng, cửa mở ra từ bên trong, song phương vừa thấy mặt, đồng thời ngây ngẩn cả người.

"Pháp y Doãn?"

"Đội trưởng Hạ, chuyên gia Hoàng?"

Người mở cửa chính là Doãn Nhụy. Ngày hôm nay Doãn Nhụy mặc nguyên một thân đen, chỉ có tóc là dùng dây buộc tóc màu trắng buộc lên, vóc dáng vốn giống như người mẫu trên sàn catwalk lại càng thêm gầy gò.

"Sao chị lại ở đây?" Hạ Chi Quang thắc mắc hỏi.

"Tôi là con gái của người chết. Hai người..." Cô tỏ vẻ đã hiểu "Chính là hai người trẻ tuổi cứu lão Doãn, rồi đưa lão Doãn đến trạm cảnh sát lúc trước? Tới đây là vì trâm cài ngực nạm đá quý xanh lam kia?"

"Đúng vậy." Hoàng Tuấn Tiệp tiếp lời, anh nhìn lướt qua Doãn Nhụy, nhìn về phòng khách của biệt thự.

Lúc nghe Hạ Chi Quang nói bên trong có 14 người, anh vẫn không cảm thấy nhiều lắm.

Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy toàn bộ đám người kia đều đang chen chúc trong phòng khách, không chỉ chiếm đầy số lượng ghế sô pha vốn không ít trong phòng khách, một đám người nhốn nháo trong căn phòng tối om om, trong lúc đám người nhốn nháo này còn đang thi nhau chen lấn há mồm anh một câu, tôi một câu, một bước cũng không nhường, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng khóc the thé của trẻ con cùng tiếng quát thiếu kiên nhẫn của người mẹ, Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy đau đầu vô cùng.

"Bố của cô... Có nhiều thân thích như vậy luôn? Cũng đúng, ông lão 80 rồi, hẳn cũng có đến bốn đời."

Một tia châm biếm xẹt qua khóe miệng Doãn Nhụy.

Cô không có bước vào, trái lại khép hờ cửa, đi ra ngoài.

Người trong phòng đang cãi nhau hăng say, không một ai nhìn ra bên ngoài một cái.

"Hút điếu thuốc cho thoáng khí, không ngại chứ?" Doãn Nhụy móc ra một điếu thuốc từ trong túi áo, hỏi hai người.

"Không ngại."

Thế là Doãn Nhụy châm thuốc, cắn vào trong miệng, hít vào một hơi thật sâu, lại phun ra.

Khói trắng lượn lờ giống như một miếng mặt nạ biến hoá thất thường, duỗi ra từng sợi xúc tu, chạm vào khuôn mặt cô.

Cô tùy ý nói: "Bên trong nhiều người, nhất thời không dễ phân biệt, để tôi giới thiệu qua cho hai người."

"Được chứ, tốt quá." Hoàng Tuấn Tiệp cũng tùy ý nói "Nhiều người đến nỗi có thể tạo ra vụ án mưu sát tranh chấp di sản trong biệt thự ở nông thôn rồi, thám tử tài giỏi vừa liếc mắt một cái đã có thể nhớ kỹ tất cả mọi người... Nhưng tôi lại không được, còn phải nhờ cô giới thiệu phân tích một chút."

"Lão Doãn có một trai một gái." Doãn Nhụy không đáp lại Hoàng Tuấn Tiệp, chủ động lên tiếng "Con gái là tôi. Bình thường tôi làm việc ở thành phố Ninh, rất ít khi về nhà; con trai tên Doãn Tranh. 36 tuổi, chính là người đàn ông bụng bia ở đằng trước."

Hoàng Tuấn Tiệp tìm được người đàn ông này.

Ngoại hình bình thường, sắc mặt đỏ chót, không biết là uống nhiều rồi rượu hay là thế nào mà giữa ban ngày lại gào oang oang lên, lộ ra dáng vẻ cư xử thô lỗ muốn làm chủ mọi chuyện.

Anh thuận tiện bổ sung trong lòng, Doãn Nhụy, 28 tuổi.

"Anh ta đã kết hôn rồi, có một đứa con năm nay 7 tuổi, là con trai."

Hoàng Tuấn Tiệp cũng đã nhìn thấy, bên tay trái của Doãn Tranh là một người phụ nữ, cằm nhọn, mắt to, sống mũi cao, gương mặt điển hình của hot girl mạng, cô ta đang ôm một bé trai đang không ngừng quấy khóc vào trong lòng, chính là vợ cùng con trai của Doãn Tranh.

"Anh vợ cũng tới."

Không cần hỏi, người đàn ông đang đứng bên cạnh người phụ nữ có gương mặt hot girl mạng, dùng keo xịt chải chuốt mái tóc đến bóng loáng, ngay cả con ruồi đậu xuống cũng phải trượt chân kia chính là anh vợ của Doãn Tranh.

"Mẹ của Doãn Tranh không tới."

"Mẹ không tới..." Hoàng Tuấn Tiệp nhạy bén phát hiện câu nói này hàm ẩn hai ý "Mẹ của Doãn Tranh ly hôn với lão Doãn? Hai người không cùng một mẹ?"

"Sớm đã tách nhau ra rồi. Chúng tôi không thân nhau." Doãn Nhụy lạnh nhạt nói, nhanh chóng nói sang chuyện khác "Hiện tại người chăm sóc sinh hoạt thường ngày của lão Doãn là bà lão đang ngồi trên ghế sô pha màu trắng."

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy bà lão kia, chính là người lúc trước đến trạm cảnh sát đón lão Doãn.

"Hôn nhân không chính thức, không đăng ký kết hôn?" Hoàng Tuấn Tiệp cân nhắc hai chữ "Chăm sóc".

Doãn Nhụy giống như ngầm thừa nhận, lại tiếp tục nói: "Một đám người sau lưng bà lão, là người nhà mẹ đẻ của bà lão."

Sau lưng bà lão có ít nhất năm, sáu người đang đứng, ngoại trừ một người phụ nữ trung niên dáng vẻ chua ngoa, thì còn lại đều là nam nhân.

Doãn Nhụy chỉ tóm tắt sơ lược phe bên này, tựa như cảm thấy không cần thiết phải nhiều lời, liền chuyển sang những người khác.

"Người đeo gọng kính vàng, cầm cặp công văn trong tay là luật sư Hùng. Di chúc của lão Doãn được giao cho luật sư Hùng xử lý, hôm nay hắn tới nhà tuyên bố nội dung di chúc."

"Bên cạnh luật sư Hùng, cô gái trẻ tuổi kia..."

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy.

Trong lúc gần như toàn bộ người trong phòng này đều cảm thấy phẫn nộ, dường như chỉ có cô gái này là cảm thấy bi thương.

Cô cũng mặc váy liền màu đen, không nói lời nào với những tranh chấp nhốn nháo trong phòng, lặng lẽ ở trong góc, hai tay đút vào túi váy, chỉ để lộ cổ tay vừa trắng vừa nhỏ, giống như một âm  giữa căn phòng rộng thênh thang.

"Phỉ thúy màu xanh..." Hoàng Tuấn Tiệp nói.

Anh nhìn thấy vòng tay phỉ thúy xinh đẹp trên tay của người phụ nữ này, bất ngờ phát hiện mình đã từng gặp cô.

"Cô ấy tên La Tuệ." Doãn Nhụy nói tiếp "Cũng có quan hệ với lão Doãn."

Một cô gái trẻ có quan hệ với một lão già.

Quan hệ ra sao? Hoàng Tuấn Tiệp cùng Doãn Nhụy nhìn thẳng vào nhau, nhận được đáp án từ trong mắt đối phương.

"... Để tôi tính xem." Hoàng Tuấn Tiệp sắp xếp lại dòng suy nghĩ "Lão Doãn này, ít nhất cũng có quan hệ với ba người phụ nữ, một người, mẹ của cô và Doãn Tranh, một người, trước mắt là bà lão đang ngồi trong phòng lớn, còn một người nữa, là cô gái trẻ tên La Tuệ... Nhìn từ số lượng, ông lão này thật sự rất được yêu thích, mà ông ấy quả thật cũng rất đẹp."

Nói xong, Hoàng Tuấn Tiệp lại nhìn thấy di ảnh của lão Doãn đang đặt ngay chính giữa của phòng lớn.

Một bức ảnh chụp khi tuổi còn trẻ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ bình thường không có gì lạ. Nếu không phải gầy hơn một chút thì nhìn qua thật sự giống hệt với Doãn Tranh có bụng bia đang ở trong phòng lớn.

"Ừm, nhìn từ bức ảnh này, Doãn Tranh chắc chắn là con ruột của lão Doãn..." Hoàng Tuấn Tiệp.

Hạ Chi Quang cùng Doãn Nhụy cạn lời.

"Lão Doãn khi về già nhìn đẹp hơn lúc còn trẻ nhiều, sao không dùng ảnh đứng tuổi hơn ấy? Bây giờ để kiểu ảnh này lên, vừa nhìn vào còn khiến người ta cảm thấy thật hoảng hốt." Hoàng Tuấn Tiệp lại nói.

"Bảo là không có ảnh lão Doãn lúc tuổi già, chỉ có thể tìm ảnh khi còn trẻ." Doãn Nhụy giải thích.

"Chết như thế nào?" Nghe xong đống quan hệ cô bảy bà tám làm người đau đầu kia, cuối cùng Hạ Chi Quang cũng mở miệng.

"Chết vì ung thư." Doãn Nhụy "Trên giấy chứng tử viết như thế."

"Có ý gì?" Hạ Chi Quang nhíu mày.

"Thời điểm Lão Doãn qua đời, tôi đang ở thành phố Ninh, đến khi chạy về, thi thể đã hoả táng. Tôi không kịp gặp bố lần cuối, chỉ nhìn thấy một xấp hóa đơn trị liệu ung thư cùng giấy tử của bệnh viện. Bọn họ nói lão Doãn không muốn để tôi lo lắng, cho nên vẫn luôn giấu tôi... Hoả táng thi thể sớm, cũng là sợ tôi không chấp nhận được, nhìn thấy sẽ thương tâm."

Nghe cũng hơi có lý.

"Bây giờ bọn họ đang cãi nhau về chuyện gì thế?"

Thật ra người già qua đời, các con các cháu tụ tập cãi nhau tưng bừng, còn có thể cãi nhau về chuyện gì? Chắc chắn là chuyện di sản.

"Có phải là cảm thấy chia di sản cho cô nhiều quá không? Hay là cảm thấy chia cho bà lão kia nhiều quá?" Hoàng Tuấn Tiệp suy đoán, có lẽ dù thế nào thì cũng chỉ có thể là mấy loại đáp án này thôi "Hoặc là cảm thấy tặng trâm cài ngực cho Hạ Chi Quang quá quý trọng?"

"Tôi sẽ không nhận." Hạ Chi Quang nói thẳng "Các người không cần lo lắng."

"... Hai người vào trong rồi sẽ biết."

Doãn Nhụy hút xong một điếu thuốc, cô diệt tàn thuốc, ném vào cửa thùng rác, đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi vào trong phòng trước một bước, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đương nhiên cũng vào theo.

Sự xuất hiện của ba người đã cắt ngang tranh chấp trong phòng, thu hút ánh mắt của mọi người.

"Hai người là ai?" Người đầu tiên lên tiếng đương nhiên là Doãn Tranh, người đàn ông trung niên mặt đỏ bừng hùng hổ doạ người nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, dáng vẻ lúc này giống như là đã chiếm cứ được ngôi biệt thự để làm sào huyệt, mỗi một người tiến vào đều là kẻ địch của hắn "Tới làm gì?"

"Tôi họ Hạ." Hạ Chi Quang nói "Lúc trước có người gọi điện cho tôi..."

"Là anh Hạ." Luật sư Hùng đeo kính gọng vàng nhanh chóng nói "Lúc trước đã từng trao đổi qua điện thoại rồi, ông Doãn Khôn có để lại cho anh một di vật..."

"Chó má!" Không chờ Hạ Chi Quang mở miệng, Doãn Tranh đã chửi ầm lên "Đã bảo lúc bố tôi lập di chúc đầu óc không được bình thường, di chúc không được tính, trâm cài ngực trị giá hơn một triệu, không phải tiền của anh anh liền giả vờ hào phóng nói muốn cho người này người kia, hùa nhau ăn tiền nhà chúng tôi!"

"Trâm cài ngực nhất định phải đưa cho bọn họ."

Ngoài dự đoán mọi người, phản bác Doãn Tranh thế nhưng không phải luật sư Hùng, mà là La Tuệ đứng trong góc giống như âm. Đôi mắt của La Tuệ vẫn không có tiêu cự như trước, nhưng lại dùng giọng điệu không cho phép từ chối mà nói:

"Đừng nói một triệu, cho dù mười triệu, cái trâm cài ngực này cũng nhất định phải đưa cho bọn họ, bọn họ đã cứu mạng lão Doãn."

"Cô là cái thá gì mà dám ở đây ăn nói linh tinh!" Trong phòng khách ầm ĩ, giọng nữ sắc bén vang lên giống như tiếng móng tay nhọn hoắt cào vào bảng đen, khiến người ta vừa nghe vào đã cảm thấy ê hết cả răng "Một con bồ không biết xấu hổ, lừa được lão già chứ không lừa được tôi! Cô cầm tiền của lão già, lại đi nuôi một thằng trai bao tên là "K", đã như vậy còn muốn hưởng toàn bộ di sản? Nằm mơ!"

"..." Hoàng Tuấn Tiệp.

"..." Hạ Chi Quang.

Lượng thông tin quá nhiều, nhất thời chỉ có thể tóm tắt trọng điểm:

Toàn bộ di sản của lão Hồ, không cho vợ, không cho con trai, cũng không cho con gái, chỉ cho mỗi tình nhân La Tuệ?

Còn có, "K", là ai?

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com