Chương 119
"... Khụ khụ."
Triệu Vụ nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.
"À, lão Triệu, hỏi xong rồi à?" Đội phó cười híp mắt hỏi "Nói với mọi người xem, anh có cái nhìn đặc biệt hoặc tin tức độc nhất nào liên quan đến việc cắt mất cơ quan sinh dục không?"
"..."
Triệu Vụ cảm giác oán khí của đội phó đối với mình không thể tiêu tan trong khoảng thời gian này được, hắn bèn bưng lên cho người ta ly trà nóng, cung kính đuổi hắn khỏi vị trí của mình, lại phân phát bản ghi chép lời khai của Văn Mỹ Hoa khi nãy cho mọi người: "Lời khai của người nhà nạn nhân đều ở đây."
Ngoài ra, một vài chi tiết phát sinh trên người thi thể mà pháp y mới vừa bổ sung cũng có trong này.
"Vết thương trí mạng nằm ở trên xương chẩm phía sau gáy, hung thủ phải cao hơn người chết khoảng 10cm... Người chết cao 1 mét 72, Lão Doãn cao bao nhiêu?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi.
"Lão Doãn cao 1 mét 82." Không cần Triệu Vụ giở tài liệu, Hạ Chi Quang đã trả lời chắc nịch. Trả lời xong, cậu lại chỉ ra điểm sơ hở trong suy đoán của Hoàng Tuấn Tiệp "Địa hình trên núi phức tạp, tìm nơi có địa hình cao một chút để đánh chết người rất dễ dàng, không thể trực tiếp suy đoán chiều cao của hung thủ."
"Có lý." Hoàng Tuấn Tiệp biết nghe lời phải mà gật đầu.
Dù sao thảo luận vốn là phải tiếp thu ý kiến của quần chúng, để mọi người nói năng thỏa thích.
Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, ai cũng có thể không nghĩ ra được toàn bộ, ai cũng có thể phạm sai lầm, những người khác phát hiện ra sai lầm, có được linh cảm, cuối cùng tìm được chìa khóa mấu chốt mở ra tướng, đây chính là mục đích của thảo luận.
"Tamagotchi?" Hạ Chi Quang đọc một hàng tiếng Anh trên hồ sơ, lại nhìn vào bức ảnh độ nét cao mà pháp y đính kèm, hơi thấy khó hiểu mà nhíu mày lại "Tìm ra từ trong túi quần của người chết, đây là thứ gì?"
"Tamagotchi, máy nuôi thú ảo đó." Đội phó nhớ lại ngày xưa "Một loại thú cưng điện tử, ra đời vào năm 1996 hay 1997 thì phải, khi đó tôi đang học cấp ba, cũng khá hoài niệm. Nói không ngoa chứ cứ vừa đến giờ ra chơi, ai mà lấy ra vật này thì người đó chính là nhân vật trung tâm của cả lớp, theo như cách nói của học sinh hiện nay thì như thế nào nhỉ? Bking* của trường hả, ha ha."
*Bking là một từ lóng, thường được dùng với giọng điệu mỉa mai, chỉ một người giơ tay nhấc chân đều tỏa ra cảm giác cool ngầu, hào quang lấp lánh đầy mình.
Sắc mặt của những người khác cũng bình thường không có gì lạ, hiển nhiên là đã từng nghe hoặc từng chơi thứ này.
Hoàng Tuấn Tiệp cũng từng nghe, từng chơi, kể cả hình ảnh mà đội phó miêu tả, anh cũng có ấn tượng.
Anh liếc nhìn Hạ Chi Quang, khó hiểu giữa hai hàng lông mày của Hạ Chi Quang tản ra, tiếp tục lật bản ghi chép.
Năm 96, năm 97.
Hạ Chi Quang vừa vặn 6 tuổi, 7 tuổi, bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh. Rõ ràng là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có, lại hoàn toàn không có ấn tượng với những gì đang phổ biến trong lứa tuổi của mình, nghĩ cũng biết là bởi vì sao.
Trẻ em bị bạo hành, có lẽ ngay cả sống trên đời thôi đã phải dùng hết sức lực rồi.
Ngay dưới mí mắt của mọi người, Hoàng Tuấn Tiệp đã lén lút làm một chuyện không được thể diện cho lắm.
Anh khẽ đụng chân vào chân của Hạ Chi Quang. Sau khi đối phương khó hiểu nhìn sang người, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng viết lên ống quần của đối phương.
"Hiện tại Tamagotchi đã cho ra mắt bản kỷ niệm. Lát nữa mua cho em chơi."
Có thể thấy được vết thương trên người, lại không thể thấy được vết thương trong lòng.
Vết thương trên người có thể khép lại, mà vết thương trong lòng, cũng muốn từng chút từng chút, giúp nó khép lại.
Hạ Chi Quang run chân, không cẩn thận đụng phải chân bàn, một tiếng "đùng" vang lên, như thể nhịp tim thật lớn đã lộ ra từ lồng ngực đang ấp ủ bí mật của cậu, cậu cứng đờ nhìn hồ sơ, nhất thời không dám ngước mắt lên.
May mà không có ai để ý.
Chủ đề lại chạy đi xa rồi.
Một món đồ chơi đặt trong túi đáng để lưu ý, nhưng hiện tại cũng không thể suy đoán ra càng nhiều manh mối có giá trị mà không có bằng chứng xác đáng.
Hoàng Tuấn Tiệp quay lại chủ đề: "Mọi người cảm thấy Lão Doãn là hung thủ của vụ án giấu thi thể trong bụng này sao?"
"Tôi cảm thấy ông ấy chính là hung thủ!" Đội phó thể hiện lập trường rõ ràng.
"Không thể võ đoán." Quan điểm này thuộc về Hạ Chi Quang cùng Triệu Vụ.
Hai người này, một người cần chứng cứ, một người tâm tư cẩn thận, khiến quan điểm mà bọn họ biểu hiện ra thường là trăm sông đổ về một biển.
"Nếu như Doãn Khôn không phải hung thủ," Đội phó cũng không thua kém người khác, biểu đạt suy nghĩ của bản thân trước "Ông ấy có thể kể lại câu chuyện giết người một cách rõ ràng như vậy sao? Trùng hợp như thế, một ông lão tới lui với một công ty giấu bom trong kho hàng, người phụ nữ ông yêu thì làm giao dịch bắt cóc người khác, cháu trai lại lên web đen làm một gã biến thái cuồng theo dõi, chỉ ngẫu nhiên leo lên núi, trốn ở bên cạnh là có thể nhìn thấy hiện trường hung án sao? Trường hợp người báo án lại là hung thủ cũng không còn lạ gì, sau hai mươi năm thì ông ấy vẫn là người đầu tiên báo án."
"Trong câu chuyện của Doãn Khôn" Hạ Chi Quang nói "Bảng hiệu của pho tượng chứa thi thể đã bị người khác đổi đi, vốn nên chỉ vào thiên điện, cuối cùng lại đổi sang chính điện. Mà hai pho tượng ở thiên điện lại dùng lý do bị "nhiễm bẩn" mà vứt xuống biển khi mới khánh thành không lâu, lúc đó chùa miếu còn chưa xây xong."
Nói những chi tiết này, là vì phô đệm cho những nghi vấn tiếp theo.
"Hung thủ giết người bình thường đương nhiên sẽ hi vọng có thể tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, nếu như lúc đó ông ấy nhét người chết vào trong pho tượng bị vứt xuống biển, chỉ sợ hiện tại chúng ta cũng không có bất kỳ cách nào."
Không có thi thể, cũng chỉ có thể xem như là mất tích.
Vụ án có khả năng là giết người này, cũng chỉ có thể kéo dài từ năm này qua năm khác.
"Cho nên, nếu như Doãn Khôn là hung thủ, tại sao ông ấy không ném thi thể vào trong biển? Tiêu hủy tất cả chứng cứ?"
"Hành động đổi bảng này chỉ xuất hiện trong câu chuyện của ông ấy, nếu như ông ấy giết người, làm bẩn tượng phật rồi vứt tượng xuống biển theo kế hoạch, mà một thời gian ngắn sau, thí dụ như chùa miếu mở cửa —— Anh nhớ là trong sử ký của ngôi chùa có viết sau khi khánh thành vào tháng 4 năm 1998, chùa mới phát hiện khắc nhầm tượng, nhưng lúc đó đã không tiện ra tay với tượng A Nan trong chính điện, vì vậy cũng có khả năng hành vi đổi bảng chỉ là hư cấu." Hoàng Tuấn Tiệp đưa ra một khả năng.
"Doãn Khôn là một người cẩn thận lại tinh tế tỉ mỉ. Nếu như hung thủ của vụ án thật sự là ông ấy, còn để lại sơ sót bị phát hiện, em cho rằng Doãn Khôn căn bản sẽ không kể câu chuyện này cho chúng ta." Hạ Chi Quang nói.
Phá án chỉ có một cách giải quyết duy nhất thôi.
Tuy nhiên, trên con đường tìm được cách giải quyết duy nhất này lại có quá nhiều con đường quanh co ly kỳ khác, cho đến khi tìm được chân tướng mới thôi, khiến chúng ta nhìn cái này cũng thấy đúng, nhìn cái kia cũng thấy được.
"Năm 1997, Doãn Khôn 61 tuổi, ông ấy cũng xem như là khỏe mạnh, có xe ba gác trợ giúp cũng có thể chở thi thể vào trong pho tượng được." Đội phó bình tĩnh nói "Cho dù không phải Doãn Khôn giết, chắc chắn giữa bọn họ cũng tồn tại quan hệ xã hội mà chúng ta chưa biết, thi thể từ 20 năm trước, hiện trường phạm tội không còn bất cứ thứ gì, chỉ khai thác thi thể thôi là không đủ, tôi thấy đối tượng điều tra lớn nhất của chúng ta vẫn là Doãn Khôn."
"Không cần cậu nói. Sau chuyện ngày hôm qua, tôi đã phái người về quê của Lư Tùng, tìm vợ trước của Doãn Khôn tìm hiểu tình huống." Triệu Vụ tiếp lời, nói tới chuyện nhà kho của công ty Trị Hiền nổ tung khiến người khác bị thương.
Thảo luận đến đây, dưới tình huống không có chứng cứ vẫn kiên trì phân tích thêm một bước cũng đã tương đối ổn rồi. Mọi người tạm thời tan họp sớm, giữ tinh thần để lát sau lại tiếp tục phá án.
Cảnh sát bình thường thì về nhà, đội phó quay lại bệnh viện tiếp tục dưỡng thương, Triệu Vụ tùy tiện trải chăn đệm nằm dưới đất, trực ban ở đồn, cũng khá tốt, may là đang ở tỉnh khác, nếu như đang ở thành phố Ninh thì loại đãi ngộ này chắc sẽ đến lượt Hạ Chi Quang rồi.
Chỉ là hiện tại, hai người có thể quang minh chính đại về khách sạn ngủ bù.
Về đến khách sạn, việc đầu tiên chính là nhảy vào buồng tắm xả nước nóng, giúp nhau dùng khăn lông nóng và dung dịch sát trùng lau người rồi khử trùng từ đầu đến chân, lúc thường vốn cũng không chú ý nhiều như vậy, nhưng bây giờ hai người bị thương, vết thương chưa lành lặn hẳn, vì phòng ngừa nhiễm trùng cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng nhiều ngày như vậy mà không được chính thức tắm nước nóng, rốt cuộc vẫn thiếu chút cảm giác.
Đến lúc lau rửa xong, chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy Hạ Chi Quang đang ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen, một người bình thường luôn bình tĩnh thản nhiên như thế, lúc này ánh mắt nhìn vòi hoa sen suýt chút nữa đã sinh ra móc câu, muốn móc vòi hoa sen xuống dưới.
Hoàng Tuấn Tiệp vừa dỗ vừa khuyên, cũng xem như đã mang được người ra khỏi phòng tắm nguy hiểm.
Sau khi ra ngoài, hai cái người không nghe theo lời dặn của bác sĩ, không nghỉ ngơi thật tốt, thức suốt một đêm đã tự giác lên giường.
Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy trước khi lên giường vẫn phải làm chuyện gì mang tính nghi thức một chút, như vậy mới đúng với lời dặn dò của bác sĩ điều trị chính...
Vì vậy, anh đun một siêu nước, bỏ chút sâm tây vào bên trong, rót cho mình cùng Hạ Chi Quang một ly đặt ở đầu giường: "Uống nhiều chút, bù đắp lại tế bào tử vong vì thức đêm."
"Không đến nỗi." Hạ Chi Quang còn không buồn ngẩng lên.
"Người trẻ tuổi không biết điều dưỡng, khi nào em đến tuổi của anh rồi mới bắt đầu lo." Hoàng Tuấn Tiệp thở dài.
"..." Hạ Chi Quang cạn lời, dùng ánh mắt khinh bỉ "Sâm tây đi quẩy, cẩu kỷ ngâm bia*" mà liếc nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.
*Vừa làm chuyện hại sức khỏe lại vừa ăn uống dưỡng sinh.
Thế rồi, ly nước sâm tây kia vẫn cứ tới tay Hạ Chi Quang, cậu uống một hớp.
Hoàng Tuấn Tiệp thừa thế lên giường, ôm lấy cổ Hạ Chi Quang, cùng thưởng thức hớp nước này với cậu.
Nước sâm tây vốn đã ngọt, đưa vào miệng của người mình thích thì nước dưỡng sinh thôi cũng nếm ra được vị của rượu dưỡng sinh, uống một hớp xong, tâm can tỳ phổi vừa ấm nóng lại vừa hưng phấn.
Đã hôn chúc ngủ ngon rồi, Hoàng Tuấn Tiệp buông Hạ Chi Quang ra, nằm xuống, dựa đầu vào cánh tay Hạ Chi Quang, nhìn Hạ Chi Quang dùng điện thoại: "Nói chuyện với đội viên thành phố Ninh?"
"Ừm. Hỏi bọn họ tình huống bên kia thế nào."
"Thế nào?"
"Không có tình huống gì."
Nói đúng hơn là không xuất hiện vụ án mới, vụ án trước đây cũng không tra được manh mối mới.
Một loại trạng thái cố định không tốt cũng không xấu, không phát sinh bất cứ chuyện gì.
Trong nhóm WeChat, Vu Tiểu Bân vẫn là người sôi nổi nhất, chỉ thấy Vu Tiểu Bân hỏi: "Hạ đội, chừng nào thì cậu về? Ngày mai có tới đồn không?"
"Kết thúc rồi. Ngày mai không đi." Hạ Chi Quang gõ chữ "Ở đây lại xảy ra một vụ nổ bom."
"?!" Vu Tiểu Bân.
"Thuận tiện còn xảy ra vụ án giấu thi thể trong tượng phật nữa." Câu này là Hoàng Tuấn Tiệp bổ sung.
"?!?!" Vu Tiểu Bân.
"Vẫn ở lại đây thêm mấy ngày." Hạ Chi Quang tổng kết.
"Chờ đã" Vu Tiểu Bân chần chừ nói "Tôi nhớ không nhầm thì sáng ngày hôm qua vừa mới nói vụ án bảo mẫu giết người đã kết thúc rồi mà."
"Buổi chiều xảy ra vụ án nổ bom, buổi tối bắt đầu điều tra vụ án giấu thi thể trong tượng phật, ngày hôm nay tìm được thi thể, hiện tại đã điều tra một ngày rồi." Bổ sung chu đáo như vậy, đương nhiên là Hoàng Tuấn Tiệp.
"..." Vu Tiểu Bân.
"..." Lư Mộng Lâm.
"..." Tiểu kính mắt.
"..." Trịnh Thuần Cảnh.
Cái người của đội 1 này cũng lặng lẽ trà trộn vào trong đội 2 mà không ai cảm thấy kỳ quái.
Cuối cùng, Vu Tiểu Bân nói: "Hạ đội, ngài và Hoàng Tuấn Tiệp yên tâm công tác tại thành phố Cầm. Khoảng thời gian các ngài không ở đây, cả đội 2 đều tốt, cả đội 1 cũng đều tốt, mọi việc hài hòa không có án mạng."
"..." Hạ Chi Quang.
"..." Hoàng Tuấn Tiệp.
Luôn cảm giác đang bị ám chỉ!
Sau vài câu trao đổi đơn giản, hai người đều không muốn nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng tắt đèn ngủ.
Ngủ một giấc đến hừng đông, bọn họ nhận được cuộc gọi của Triệu Vụ, hắn mang tới một loạt manh mối có liên quan đến Doãn Khôn, đều do các cảnh sát mà hắn phái đi tỉnh Phúc đã liên hợp với chính quyền địa phương, đồng thời tìm được:
Tên cũ của Doãn Khôn là Lư Khôn, sinh năm 1936, quê gốc ở tỉnh Phúc, giấy chứng tử trong hồ sơ được cấp vào năm 1978, viết tai nạn trên biển.
Căn cứ theo những gì cảnh sát đã dò hỏi cùng quan sát được khi đến hiện trường, người vợ đầu tiên của Doãn Khôn, Phương Quả, hoàn toàn không tái giá, cũng không có quan hệ thân mật nào khác, cho tới bây giờ bà ấy vẫn một thân một mình sống cùng con trai và con dâu.
Về phần lúc đó, rốt cuộc là vì sao mà Doãn Khôn lại tử vong do tai nạn trên biển, Phương Quả sống chết không chịu nói ra, liên tục gặng hỏi thì bà lão lại nói người đã già, hồ đồ rồi, không nhớ được, hỏi những người khác trong nhà Phương Quả cũng giống vậy.
Thậm chí không chịu nói lúc nào thì mất tích.
Bên này chắc chắn có vấn đề.
Đáng để đào sâu.
Cảnh sát thành phố Cầm không bỏ cuộc, cùng với lực lượng cảnh sát địa phương, đồng thời lật lại từng tờ báo cũ từ năm 1978 đổ về trước, cuối cùng cũng tìm được.
Ngày 29 tháng 4 năm 1976.
Tàu đánh cá viễn dương mang tên Định Ba mất liên lạc, tìm kiếm không có kết quả, xác nhận chìm tàu, toàn bộ 22 người trên tàu đều mất tích.
"Tàu Định Ba? Gió yên sóng lặng?" Hoàng Tuấn Tiệp lẩm bẩm, sau đó anh lại nghi ngờ hỏi "Vợ đầu của Doãn Khôn không có tái giá. Doãn Nhụy nói dối, tại sao cô ấy lại muốn nói dối?"
Còn có một câu vẫn đang giấu dưới đầu lưỡi, không có nói ra.
Doãn Nhụy được Lão Doãn nuôi lớn, những hành vi vi phạm pháp luật, làm rối kỷ cương, hơn nữa còn kéo theo rất nhiều đồng phạm của Lão Doãn, rốt cuộc Doãn Nhụy biết được bao nhiêu? Nhưng Triệu Vụ lại không để ý chuyện này.
"Liên quan đến con tàu Định Ba này, người của chúng tôi tra rồi lại tra, tra được một vài thứ..."
"Thứ gì?" Hạ Chi Quang hỏi, khó hiểu vì sao Triệu Vụ lại ấp a ấp úng, một tí manh mối như thế có cần phải ngập ngà ngập ngừng vậy không?
"Tàu đánh cá viễn dương Định Ba được đăng ký dưới tên của Hạ Thiện Uyên." Triệu Vụ vẫn nói ra.
Hạ Thiện Uyên.
Ông nội của Hạ Chi Quang.
*
"Tôi biết rồi."
Cuộc gọi tạm thời kết thúc.
Hạ Chi Quang cúp điện thoại, ngồi lại vị trí.
Triệu Vụ gọi sớm, cậu vừa mới tỉnh dậy, vừa mới đánh răng xong, quần áo chưa thay, vẫn còn quấn áo tắm của khách sạn, áo tắm không có cúc, chỉ có một cái thắt lưng quấn quanh eo, khi chủ nhân mặc nó không còn ưỡn thẳng lưng nữa, nó sẽ trở nên lỏng lỏng lẻo lẻo.
Mà lúc này, hai người trong phòng đều không chú ý tới nó.
"Ông ấy là thuyền viên trên tàu viễn dương, không phải công nhân của xưởng đóng tàu nhà họ Hạ, ông lão chết tiệt này lại đánh tráo khái niệm."
Một chút buồn ngủ cuối cùng trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp cũng bị điện thoại của Triệu Vụ quấy rối, anh chửi thầm một câu, lật dậy từ trên giường, sắp xếp ra một chuỗi logic vô cùng nhanh:
"Doãn Khôn cùng có quan hệ với ông nội của em; trong tủ đồ của Doãn Khôn có một pho tượng Ma Tổ tương tự với khuôn mặt của em; Doãn Khôn từng kể cho chúng ta một câu chuyện... Không phải câu chuyện giấu thi thể trong bụng phật, cũng không phải câu chuyện mọi người hiến tế mà Lam Lan thuật lại. Là câu chuyện liên quan đến nước mắt xanh lam."
Hạ Chi Quang đương nhiên còn nhớ câu chuyện này.
Câu chuyện này cùng câu chuyện giấu thi thể trong bụng phật chỉ là chuyện chân trước chân sau mà thôi, chân trước Lão Doãn kể câu chuyện giấu thi thể trong bụng phật, buộc bọn họ phải lên núi, chân sau lại lờ mờ kể câu chuyện mối tình đầu trên núi —— Ông ấy nhìn thấy một thiếu nữ trong thùng container ở nơi làm việc, thiếu nữ giống như minh châu, tựa như bảo thạch, lại tựa như một giọt nước mắt trong tim.
"Ông ấy miêu tả địa điểm của câu chuyện này giống như một kho hàng bình thường. Nhưng kết hợp với container dùng để ẩn mình bên bờ biển cùng hành động thả thuyền gỗ nạm đá quý màu xanh cả một vùng biển... Địa điểm này hoàn toàn có thể là thùng hàng trên khoang tàu. Ông ấy đã nhìn thấy cô thiếu nữ kia trong thùng hàng của một con thuyền."
"Mẹ của em?" Hạ Chi Quang khẽ nói.
Không khó để suy luận ra điểm này.
Khi manh mối này còn chưa xuất hiện, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đã nghĩ tới khả năng này, nhưng không có bằng chứng xác thực hơn, thảo luận cũng chỉ là suy nghĩa vô căn cứ, hiện tại đã có bằng chứng, cũng xuất hiện những vấn đề mới.
Thời gian không hợp lý.
"Năm 1976, tàu Định Ba gặp nạn. Chuyện đã xảy ra 40 năm trước. 40 năm trước, mẹ em bao nhiêu tuổi?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi.
"Năm ấy mẹ em mới 8 tuổi."
8 tuổi, trừ phi là ấu dâm, nếu không, đàn ông bình thường sẽ không thể rung động trước một cô bé được.
Hơn nữa trong lúc bọn họ tiếp xúc với Lão Doãn, không phát hiện ra Lão Doãn có loại xu hướng này, khi Lão Doãn tự kể lại câu chuyện đó, dùng từ "thiếu nữ" chứ chưa từng nhắc tới hai chữ "bé gái"...
Tuổi tác không phù hợp, không phải mẹ của Hạ Chi Quang.
Nhưng không nên thế này, nếu như không phải mẹ của Hạ Chi Quang, vậy sẽ là ai? Nếu như không phải mẹ của Hạ Chi Quang, tại sao Lão Doãn lại có vài phần ưu ái đối với Hạ Chi Quang, vừa kể chuyện, vừa tặng trâm cài ngực? "Nhà em còn người phụ nữ nào khác không?" Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ tới một khả năng khác "Dựa theo tuổi tác của Lão Doãn, có lẽ phù hợp với mẹ của mẹ em thì hơn? Năm 76, bà nội em bao nhiêu tuổi? Hoặc họ hàng trẻ tuổi của bà nội em chẳng hạn?"
"..." Vẻ mặt của Hạ Chi Quang trở nên vi diệu trong chốc lát.
Nếu một đứa trẻ có thể nhớ được thời kỳ đỉnh cao nhan sắc của mẹ mình, vậy thì một đứa trẻ cũng thường rất khó nhớ được bà nội của mình cũng từng có năm tháng thanh xuân tươi đẹp. Không phải vấn đề tình cảm giữa người với người, mà là khoảng cách.
Giống như mỗi người đều sẽ già đi, mỗi người cũng từng có tuổi trẻ.
"Trong ký ức của em không có sự tồn tại của bà nội." Hạ Chi Quang nói "Mệnh thọ không dài, lúc em được sinh ra, bà nội đã qua đời, hình như là bởi quá đau lòng trước sự ra đi của bác em. Em nhớ bà sinh năm 1937, vào năm 76, hẳn là 39 tuổi."
Một người phụ nữ vừa chú tâm lại vừa giỏi bảo dưỡng nhan sắc, vào năm 39 tuổi, đương nhiên xứng một tiếng "mãi còn thướt tha".
Nhưng vẫn là vấn đề trước đó.
Tuổi tác không phù hợp, dù như thế nào đi nữa thì một người phụ nữ gần 40 tuổi cũng không nên dùng "thiếu nữ" để hình dung chứ?
Hai người hai mặt nhìn nhau một lát, Hạ Chi Quang nói: "Ông nội em chỉ có một trai một gái, người mà Lão Doãn nói có lẽ là họ hàng của bà nội, sau này còn phải tra lại."
Lúc nói tới chuyện nhà mình, e rằng bản thân đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng không có phát hiện.
Mà mỗi một lần, gần như là mỗi một lần, Hoàng Tuấn Tiệp đều có thể phát hiện dao động cùng do dự lặng lẽ che giấu dưới bề ngoài tự tin của đối phương.
Hạ Chi Quang cúi đầu: "Còn nhớ suy đoán của chúng ta về vụ án này vào tối hôm qua không?"
"Em chỉ phương diện nào?"
"Lão Doãn có liên quan đến người chết bên trong tượng phật, cho nên mới có thể xuất hiện ở hiện trường, biết rõ tất cả, lại kể câu chuyện có thật này cho chúng ta."
"Ừm." Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu.
"Nhưng bây giờ tra ra Lão Doãn còn có quan hệ mật thiết với nhà em." Hạ Chi Quang nói rõ từng chữ "Giữa người và người, ngoại trừ mối quan hệ trực tiếp, còn có thể là mối quan hệ gián tiếp. Giả sử người chết Văn Thành Hổ cũng có quan hệ nào đó với nhà em, vậy thì, hai người vốn không liên quan đến nhau đã dựa vào gia đình em để làm nút quan hệ mà gắn kết với nhau từ nhiều năm trước..."
Cậu ngồi trên ghế hai, ba giây như vậy.
Hai, ba giây dường như im lặng, như một pho tượng, ánh sáng tự do ngoài cửa sổ chiếu sáng gò má lạnh lùng của cậu, bụi bặm tự do bơi lội trong ánh sáng duỗi ra tua vòi, leo lên gò má cậu.
Ánh sáng không thiêu nóng cậu, nhưng ngọn lửa linh cảm sinh ra trong nháy mắt lại đang thiêu đốt cậu.
Cậu đột ngột đứng dậy, nhanh chân đi về phía cửa khách sạn.
Dao động cùng do dự mới vừa hiện lên trên người cậu đã biến mất, chúng nó đột nhiên xuất hiện, đột nhiên tan biến, như con sâu núp trong bóng tối, nhìn trộm thời cơ, gặm nhấm bụi cây vốn đã sinh trưởng gian nan, cuối cùng vẫn phát triển khỏe mạnh này.
Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ mà chăm chú nhìn Hạ Chi Quang, nhìn thấy đối phương sốt ruột đi về phía trước hai bước, bỗng cậu đột ngột quay đầu lại.
Quay đầu lại nhìn mình.
"Em muốn đến nhà em." Khi Hạ Chi Quang nói từ "nhà" ra khỏi miệng, hơi có chút ngập ngừng "Trong nhà còn một vài món đồ cũ của bố mẹ em, bên trong những món đồ cũ, có lẽ sẽ có manh mối."
"Ừm."
"Chúng ta cùng đi." Hạ Chi Quang lại nói.
"Đương nhiên." Hoàng Tuấn Tiệp hơi cong khóe miệng "Anh là hành lý mà em mang theo bên mình cơ mà."
Anh ngồi trên giường, chờ Hạ Chi Quang quay đầu lại. Hạ Chi Quang quay đầu lại, sao có thể không đợi anh đuổi theo đây?
*
Người tới người đi, nhưng cỏ cây vẫn còn.
Ngõ Mai Lí mà Hạ Chi Quang từng ở không có gì khác biệt so với khi Hoàng Tuấn Tiệp đến xem lần trước, chỉ sợ cũng không có gì khác biệt so với trong trí nhớ của Hạ Chi Quang, khi hai người tới nhà 7#501, đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã vô thức sờ vào túi.
Trong túi đương nhiên không có chìa khóa.
Có lẽ không có bất cứ người nào sẽ nguyện ý chuẩn bị chìa khóa cho hộp đen trong ký ức cả.
Không có chìa khóa...
Hạ Chi Quang vừa quay đầu, chỉ thấy không biết từ lúc nào, Hoàng Tuấn Tiệp đã cầm một sợi dây thép, đang xoay chuyển giữa các ngón tay. Hoàng Tuấn Tiệp nghênh đón ánh mắt của Hạ Chi Quang: "Cần giúp một tay không?"
Hình như Hạ Chi Quang đã bật cười, nhường chỗ cho anh: "Còn mang theo thứ này bên mình?"
"Làm một hộp bách bảo chân chính." Hoàng Tuấn Tiệp "Khi em cần, cái gì cũng có."
Anh thành thạo mà cậy khóa cửa.
Cánh cửa mở rộng, mùi mốc meo xộc ra, Hạ Chi Quang lập tức nín thở, bàn tay hơi quờ quạng, túm lấy Hoàng Tuấn Tiệp đang đứng bên cạnh, Hoàng Tuấn Tiệp để cậu túm lấy cổ tay mình, thậm chí lúc bị túm lấy, anh còn nghiêng về phía Hạ Chi Quang.
Hai người kề sát nhau.
Khuôn mặt của Hạ Chi Quang vừa trắng bệch vừa cứng đờ, màu trắng như thiếu sức sống, như không được khỏe mạnh. Khi Hoàng Tuấn Tiệp không cảm nhận được hơi thở của Hạ Chi Quang, cảm giác chán ghét sắc trắng giống như sơn tường này đã đạt tới cực hạn.
Anh cắn lên môi của Hạ Chi Quang, trong lúc đối phương kinh ngạc đã mở ra đôi môi đang ngậm càng chặt kia, lại thổi vào trong một hơi thật dài.
Một hơi giúp đỡ, một hơi ủng hộ.
Một hơi tiễn đưa quá khứ.
Sắc trắng lạnh lẽo trên khuôn mặt của Hạ Chi Quang nhanh chóng hiện lên một tầng hồng tựa như hoa đào. Cậu nhắm mắt lại, dây xích vô hình khóa chặt lấy hô hấp của cậu đã nhẹ nhàng tuột ra khỏi cổ.
Oxy bị cắt đứt bắt đầu được đưa tới từ trong hơi thở của Hoàng Tuấn Tiệp, dần dần sinh sôi, dần dần tiếp nối, thâm nhập vào tâm trí, giống như một luồng thanh mát an ủi, êm ái, xoa dịu thần kinh căng thẳng, cũng lặng lẽ làm nhòa đi ký ức về quá khứ đang hiện lên trong đầu.
Khi Hạ Chi Quang có thể hít thở bình thường, Hoàng Tuấn Tiệp kết thúc nụ hôn không quá bình thường này, sau đó đổi khách thành chủ, bước một bước vào trong thế giới màu trắng này trước.
Thật ra chỉ cần cho Hạ Chi Quang thêm một chút thời gian, cậu nhất định có thể khắc phục trở ngại trong lòng, dùng thái độ khách quan nhất, chuyên nghiệp nhất để đối mặt với quá khứ của mình...Cậu vốn là người đàn ông tự tàn nhẫn với mình như vậy đấy.
Nhưng cũng không nhất định phải thế.
Nếu như Hạ Chi Quang có thể làm được tất cả mọi chuyện, vậy bảo anh tới đây làm gì?
Anh nghĩ, đương nhiên anh cũng nên trở thành điểm tựa của Hạ Chi Quang.
Hoàng Tuấn Tiệp bước vào trong phòng, trao đổi ngắn gọn với Hạ Chi Quang: "Nếu như Văn Thành Hổ đúng là có liên quan đến gia đình em, vậy thì chứng cứ còn có thể lưu lại bây giờ, hoặc là thư, hoặc là ảnh chụp. Có còn giữ lại hai thứ này không?"
"Đều giữ lại." Hạ Chi Quang nói.
"Em còn nhớ để ở chỗ nào không?" Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi.
"Trong tủ... Phòng sách, hoặc là phòng ngủ chính." Hạ Chi Quang lại đáp.
Hoàng Tuấn Tiệp kéo Hạ Chi Quang, vào phòng sách xem trước.
Muốn tìm kiếm chứng cứ trong căn phòng đã được dọn dẹp một lần hơn nữa lại bỏ trống một thời gian dài, cũng không khó lắm.
Hoàng Tuấn Tiệp mở ngăn kéo bàn học cùng ngăn kéo tủ sách trong phòng sách, sau khi lục lọi lần lượt từng cái một, không phát hiện được thứ gì đã chuyển sang phòng ngủ. Khi bước vào phòng ngủ, Hoàng Tuấn Tiệp đang nắm lấy tay của Hạ Chi Quang có thể cảm nhận được bước chân của Hạ Chi Quang thoáng khựng lại, giống như giẫm một bước vào trong xi măng đang khô dần, dây dưa không dứt, chìm trong tuyệt vọng.
Sợ rằng, trong căn phòng khó có thể đối mặt này, cũng có một vài chỗ là khủng bố trong khủng bố, trốn tránh trong trốn tranh.
Hoàng Tuấn Tiệp nắm chặt tay Hạ Chi Quang hơn.
Anh chỉ hành động theo bản năng, mà dường như Hạ Chi Quang đã lấy được càng nhiều dũng khí từ trong bàn tay nắm chặt này, đột ngột nhấc chân, bước vào trong phòng. Sau đó Hạ Chi Quang nói: "Không sao, nơi này cũng không phải chỉ có ký ức đáng sợ."
Quả thật không phải chỉ có ký ức đáng sợ, cũng một vài lúc, bố sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, thoải mái cười to vì thành tích của cậu.
Một vài lúc.
Tủ đồ trong phòng ngủ ít hơn trong phòng sách, chỉ mở mấy cái, Hoàng Tuấn Tiệp phát hiện ra album trong ngăn kéo của tủ đầu giường, có hai cuốn album, một cuốn to, một cuốn nhỏ. Đều có bìa màu xám, có vẻ mua cùng một bộ.
Hoàng Tuấn Tiệp mở ra quyển album lớn trước, bên trong là những tấm ảnh cũ được sắp xếp cẩn thận, dán trên trang giấy màu kaki.
Bố của Hạ Chi Quang, mẹ của Hạ Chi Quang, cùng với Hạ Chi Quang khi còn bé.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy bố mẹ của Hạ Chi Quang.
Hình tượng hung ác mơ hồ trong đầu dần dần hiện rõ. Không giống như trong tưởng tượng của anh lắm.
Bố của Hạ Chi Quang, Hứa Thành Chương, đeo cặp kính gọng vàng, tóc chải ngôi lệch, còn dùng sáp chải tóc, trông bóng bẩy sáng loáng, cẩn thận tỉ mỉ, trên người mặc một bộ vest cùng áo gile, mỗi một cúc áo trên bộ vest đều được đóng lại, cẩn thận tỉ mỉ giống như mái tóc chải chuốt kia.
Hắn ngồi trên tay vịn của một chiếc ghế kiểu Tây, một tay đỡ lấy vai của người phụ nữ ngồi trên ghế, mẹ của Hạ Chi Quang, Hạ Ngữ. Hắn chăm chú lại nhiệt tình mà nhìn ống kính, qua bức ảnh cũng có thể cảm nhận được mong đợi trào dâng trong lòng hắn.
Hạ Ngữ chắc chắn là một mỹ nhân.
Vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát, mặc một chiếc váy ren liền thân, chân đi giày da đục lỗ, khi ngồi trên ghế, hoàn mỹ giống như búp bê tây trang điểm kỹ càng, đôi mắt tròn như mắt nai, ngân ngấn nước, lông mày rủ xuống lại càng tôn lên đôi mắt dường như có thể trào ra giọt lệ bi thương bất cứ lúc nào. Búp bê nhỏ nhắn này, sợi ren càng nhiều, càng tô điểm sầu muộn tầng tầng lớp lớp bám lấy cô. So với sự chuyên chú của Hứa Thành Chương, cô có vẻ thất thần hơn nhiều.
Đôi mắt ngậm đầy sương tựa như đang nhìn về phía ống kính, lại tựa như không nhìn, sương mù mịt mờ kia có thể xem như là bi thương, nhưng có lẽ, cũng có thể xem như là lạnh lẽo ẩm ướt.
Bức ảnh này là bức ảnh trên trang bài.
Phía dưới bức ảnh, có người viết bằng bút máy:
"Tháng 11 năm 1989, chụp ảnh cùng vợ tại phòng ảnh Bạch Ngọc."
Sinh nhật của Hạ Chi Quang là ngày 23 tháng 5.
Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ.
Vào lúc này, cũng đã... Anh tập trung nhìn vào cái bụng vẫn chưa hiện ra là đang mang thai của Hạ Ngữ, tiếp tục giở xuống, album này hẳn là do Hứa Thành Chương chăm chút, có rất nhiều ảnh của hắn và Hạ Ngữ, đều được sắp xếp cẩn thận, dính lên trên, thời gian trôi qua, búp bê vốn ngồi im không nói gì hình như cũng đã có thể mỉm cười, tỏa ra sinh mệnh của tuổi trẻ dưới ánh mặt trời.
Nhưng so đó, là Hạ Chi Quang gần như chưa từng xuất hiện trong cuốn album.
Khi đó, tình trạng của Hạ Chi Quang như thế nào, cuộc sống ra sao? Cũng không thể nào biết được.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com