Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120

Hoàng Tuấn Tiệp giở một lát, ảnh của hai người ngoài trang bìa bắt đầu thay đổi nhiều, cuộc sống hôn nhân, theo thời gian trôi đi cũng giống như cây cối sinh trưởng, cành cây nhánh cây sẽ càng lúc càng lan ra nhiều, có một số cành nhánh hôn nhân là khỏe mạnh, là xanh tốt, phấp phới sức sống dồi dào; nhưng cũng có một vài cành nhánh lại khô héo, càng lớn càng thiếu dinh dưỡng, càng đục khoét càng trống không, đến cuối cùng, chỉ còn lại một khúc héo hon, suy sụp nửa đời người.

Hoàng Tuấn Tiệp lại mở cuốn album nhỏ.

Cuốn album nhỏ không còn là album gia đình giữa hai vợ chồng, mà là album cá nhân của Hứa Thành Chương, bên trong có ảnh khi hắn còn bé, có ảnh quê hương của hắn... Cùng một chỗ trống đột nhiên xuất hiện.

Một bức ảnh vốn được dán ở chỗ này đã bị xé đi.

Xé một cách vô cùng thô bạo, khiến các trang bên trong cuốn album đều bị xé ra một vết rách, thậm chí còn lây sang cả bức ảnh.

Có một hàng chữ vốn được viết dưới vị trí này, nhưng cũng đã bị bút lông mực đen gạch đi gạch lại.

Hoàng Tuấn Tiệp nghiền ngẫm mà nhìn chỗ này, sau đó nhanh chóng giở nốt nửa phần sau của cuốn album, xem có còn tình trạng những bức ảnh tương tự cũng bị xé đi hay không.

Còn có một hai chỗ.

Hàng chữ dưới một hai bức ảnh này cũng bị gạch bỏ, nhưng không có gạch bỏ hoàn toàn giống như bức ảnh đầu tên.

Xuyên qua nét gạch qua quýt, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn ra được hàng chữ bị giấu phía dưới.

"Năm 1981, ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở Hà Châu."

"Văn Thành Hổ là người huyện Hà Châu." Hạ Chi Quang nhắm mắt lại "Em nhớ ra rồi, bố của em, Hứa Thành Chương, cũng là người huyện Hà Châu."

Một khả năng ẩn giấu dưới một mối liên hệ càng ngày càng mật thiết dường như đang dần xuất hiện...

Hoàng Tuấn Tiệp lại giở về chỗ trống bị gạch bỏ hoàn toàn kia, dựng thẳng trang này lên, dùng bụng ngón tay sờ vào mặt sau phần bị bôi đen, anh chầm chậm đọc lên những chữ mà mình sờ được:

"Năm 1991, chụp ảnh cùng bạn Thành Hổ..."

Không cần sờ những từ đằng sau nữa.

"Cùng bạn Thành Hổ "

Văn Thành Hổ.

Văn Thành Hổ cùng Hứa Thành Chương là bạn tốt.

"Tại sao ông ấy lại muốn xé đi bức ảnh này?"

Đúng vậy, tại sao Hứa Thành Chương lại tức giận mà xé đi bức ảnh chụp chung giữa mình và bạn?

"Thi thể của Văn Thành Hổ bị cắt đi bộ phận sinh dục..."

Nếu quả thật như đội phó suy đoán, là xuất phát từ quan hệ nam nữ mới bị cắt đi, vậy thì Văn Thành Hổ sẽ là...

Một trong hai hung thủ cưỡng hiếp Hạ Ngữ sao?

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang nhìn về phía album một lần nữa.

Trong ảnh, Hạ Ngữ vốn đang buồn khổ, hờ hững lại lộ ra sắc mặt vui vẻ, phấn khởi.

Tựa như dưới sự chăm sóc chu đáo của Hứa Thành Chương, trong cuộc hôn nhân khiến Hạ Ngữ hài lòng này, đóa hoa bị gió mưa bẻ gãy lại trở nên tươi đẹp, thơm ngát nhờ sự tẩm bổ của tình yêu.

Suy đoán vô cùng sống động, nhảy ra đáp án.

Nếu như Văn Thành Hổ cưỡng hiếp Hạ Ngữ, vậy thì sợ rằng, người có động cơ lớn nhất để giết chết Văn Thành Hổ, chắc chắn là ——

Hứa Thành Chương!

...

Khi cái tên này xuất hiện trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp, dường như có một nốt nhạc nặng nề rơi xuống từ bầu trời, rơi xuống tận đáy, lại bị kéo dài hết sức.

Vì vậy, âm thanh nặng nề, bi ai này, đã đè lên lồng ngực thật lâu.

Sau một chốc trì hoãn, Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn Hạ Chi Quang. Ánh sáng của ban ngày xuyên qua lan can ngoài cửa sổ, để lại vệt bóng ca rô loang lổ, mờ mịt trên khuôn mặt của Hạ Chi Quang, loại bóng đen này giống như một loại tro bụi có sức sống, đang phập phồng lưu chuyển theo hơi thở của Hạ Chi Quang.

"Đây chỉ là suy luận không tưởng, thực ra không có cơ sở chứng cứ xác thực nào." Hoàng Tuấn Tiệp lên tiếng, phá vỡ bầu không khí chồng chéo lên nhau đến mức gần như đã biến thành sức nặng "Không thể bởi vậy mà đưa ra suy đoán..."

"Ừm." Hạ Chi Quang khẽ đáp lời.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn cuốn album, ấn ngón tay lên dòng chữ bị gạch bỏ, mà ánh mắt lại trở nên xa xăm, có vẻ như cậu đang nhớ lại... Nhớ lại điều gì đây? Nhớ lại thi thể đang được đặt trong phòng giám định pháp y của trụ sở cảnh sát thành phố Cầm sao? Thi thể đáng sợ đã phồng lên, đã hóa nâu, đã mất đi hơi thở cùng sinh mệnh lại bị nhốt bên trong tượng phật mười mấy, hai mươi năm sao?

Người đó là đầu nguồn của dòng máu trên người cậu, là bố ruột của cậu sao?

"Có một cách." Hạ Chi Quang đột ngột nói.

"Thật ra không quá vội..." Hoàng Tuấn Tiệp cố gắng ngăn lại đối phương.

"Có một cách." Mà Hạ Chi Quang vẫn nói tiếp, cậu không hề tỏ ra tức giận, nhưng chính loại kiên trì trong bình tĩnh này lại khiến cậu có vẻ vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh "Có một con đường tắt. Muốn biết ngọn nguồn của vụ án —— muốn biết Văn Thành Hổ rốt cuộc có phải bố em hay không, làm giám định quan hệ cha con là được."

"Nhưng Văn Thành Hổ đã chết." Hoàng Tuấn Tiệp thở dài "Tế bào hoạt tính trên thi thể không dễ chiết xuất, hơn nữa thi thể đang ở trong đồn cảnh sát, em không thể vì chuyện này mà biết pháp vẫn phạm pháp, trộm đi vật chứng, đúng không?"

Anh cố ý nói như vậy. Anh tin Hạ Chi Quang có quy tắc của riêng mình, cho dù muốn biết chân tướng đến đâu, cậu cũng sẽ không dùng thủ đoạn trái pháp luật để chiếm được kết quả.

Hạ Chi Quang nhìn Hoàng Tuấn Tiệp một cái.

Cậu khẽ cười, nụ cười giống như khắc ra từ băng tuyết, lại xen lẫn vài sợi trào phúng:

"Hoàng Tuấn Tiệp, nhiễm sắc thể Y nhận từ bố là yếu tố không thay đổi, nếu như em và Văn Thành Hổ là cha con, vậy thì nhiễm sắc thể Y của em và nhiễm sắc thể Y của anh em trai Văn Thành Hổ sẽ giống nhau —— Điều này chứng minh em là một thành viên của gia đình đó, chắc chắn cũng có thể chứng minh bắc cầu quan hệ huyết thống thực sự giữa em và Văn Thành Hổ."

"Loại vấn đề thuộc phạm trù kiến thức cơ bản này, Hoàng Tuấn Tiệp" Hạ Chi Quang hỏi "Anh thật sự không biết sao?"

"Con người biết ít một chút, mới có thể vui vẻ càng nhiều." Hoàng Tuấn Tiệp nói.

"Nhưng so với vui vẻ, em càng muốn biết được chân tướng." Hạ Chi Quang trả lời.

"Quả nhiên là em." Hoàng Tuấn Tiệp thở dài.

Còn có thể làm sao được? Đây chính là Hạ Chi Quang.

Muốn biết chân tướng, luôn có cách có thể biết được. Chuyện nhỏ này, không cần thông qua cục cảnh sát cùng Triệu Vụ, tự Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang cũng có thể quyết định trực tiếp. Đầu tiên là gọi điện cho Văn Mỹ Hoa.

Hôm qua khi tới đồn cảnh sát để cung cấp lời khai, Văn Mỹ Hoa đã nhắc tới một lời khai mang tính then chốt "Em trai tôi ở chung với nó một khoảng thời gian". Người em trai này, không phải là chỉ anh trai của Văn Thành Hổ, Văn Thành Long, mà là em trai nhỏ nhất của nhà họ Văn, Văn Thành Báo.

Muốn biết được càng nhiều tin tức liên quan đến Văn Thành Hổ sau nhiều năm như vậy, tìm Văn Thành Báo có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Liên lạc với Văn Thành Báo đương nhiên cũng phải mượn cớ, đành nói còn có một vài chuyện muốn hỏi liên quan đến vụ án của Văn Thành Hổ.

"Sáng đã tới hỏi rồi, sao bây giờ lại hỏi lần nữa thế?" Khi Văn Thành Báo mở cửa Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu.

Còn Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang thì lại đánh giá người này.

Người này sống cũng không tệ lắm.

Ở khu chung cư không tồi, trang trí trong phòng cũng cùng có thể nhìn ra khá giàu có.

Tương tự, thân hình cũng phát triển theo chiều ngang một cách "không tồi", từ vai đến chân, toàn bộ không có ngực, eo, mông, nhìn qua giống như một hình chữ nhật thẳng tắp vuông vức, lại đặt một quả bóng lên trên hình chữ nhật để làm đầu, mang theo chút thích thú, sinh động.

"Chúng tôi thuộc tổ chuyên án của tỉnh." Hoàng Tuấn Tiệp thuận miệng bịa ra lý do "Vụ việc đã được báo chí đưa tin, ảnh hưởng không tốt đến xã hội, cấp trên yêu cầu phải phá án trong thời hạn, không chỉ chúng tôi, sau này còn có những người khác cũng đến, mấy ngày nay có thể chú sẽ bị dò hỏi nhiều lần."

Văn Thành Báo nghe vậy thì yên tâm, lại nhìn thẻ cảnh sát của Hạ Chi Quang, sau khi xác nhận thì không còn bất kỳ câu hỏi nào khác.

Hắn thở dài: "Anh của tôi cũng đáng thương..."

Nói xong, Văn Thành Báo mời Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang vào trong phòng khách, ngồi xuống uống trà.

Hạ Chi Quang lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, từ chối uống trà, ánh mắt chỉ chăm chú vào khuôn mặt của Văn Thành Báo.

Đó thực sự là một khuôn mặt bình thường, không có gì khác lạ, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt to như mắt ếch, dưới nữa là một chiếc mũi tẹt cùng một đôi môi đầy đặn như màu gan lợn, nhưng da lại trắng trẻo, trong lúc hành động còn khẽ rung lên, khiến người nghĩ đến lớp mỡ béo ngậy của thịt ba chỉ.

Hai anh em giống nhau như thế nào.

Có thể lờ mờ nhìn ra ngoại hình của Văn Thành Báo cùng đường nét của thi thể trong pháp y phòng có một vài điểm giống nhau, nhìn lâu rồi lại giống như thi thể kia đã khởi tử hoàn sinh, sống lại trên người Văn Thành Báo.

Màu trắng, màu da.

Màu da là gien trội hay gien lặn?

Có lẽ môn sinh học ở cấp hai đã từng dạy, nhưng lúc này bỗng nhiên không nghĩ ra, quên rồi sao?

E rằng không phải, là cảm xúc sợ hãi đã kích hoạt cảnh báo trong đầu, vì vậy cánh cửa dẫn đến cung điện ký ức kia bị nhẹ nhàng khép lại, trì hoãn thời gian một cách vô ích...

"Ấy, thật ngại quá." Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nói.

"Không sao, không sao." Văn Thành Báo nói.

Hàng mi của Hạ Chi Quang run lên, con ngươi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Văn Thành Báo đã chuyển động, chuyển sang người Hoàng Tuấn Tiệp. Vừa nãy Hoàng Tuấn Tiệp đã ăn hai viên kẹo trên bàn, đang vứt giấy gói kẹo vào thùng rác.

Thùng rác ở bên phải bàn trà, mà anh lại ngồi phía bên trái, muốn vứt rác nhất định phải bước lên hai bước, trong quá trình bước đi đã đụng phải Văn Thành Báo đang ngồi trên ghế sô pha từ phía sau...

Cố ý đụng vào.

Ngay khoảnh khắc đó, Hoàng Tuấn Tiệp đã rút lấy hai sợi tóc từ trên đầu Văn Thành Báo.

Hạ Chi Quang không nói lời nào.

Hoàng Tuấn Tiệp cầm sợi tóc, lại trở về chỗ ngồi, tuy đã đạt được mục đích của chuyến đi này, nhưng anh không vội vã rời đi, vẫn ngồi đối diện với Văn Thành Báo, trò chuyện sự việc của Văn Thành Hổ.

Khi Hoàng Tuấn Tiệp hỏi Văn Thành Báo về thời gian ở chung với Văn Thành Hổ, có cảm thấy trong cuộc sống, anh trai của chú có biểu hiện khác thường nào không, Văn Thành Báo chỉ ngồi trên ghế sô pha một lúc, móc ra hộp thuốc lá từ trong túi, tự mình ngậm một điếu rồi mới lại mời Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang.

Hai người đều không hút.

Văn Thành Báo tự châm thuốc, sau khi hít vào một hơi thật sau, sắc mặt có chút biến ảo không ngừng: "Thật ra... Có một việc, lúc trước tôi không nói với cảnh sát. Bây giờ thấy phía cảnh sát các cậu coi trọng như vậy, tôi cảm thấy có lẽ phải nói thôi."

Hai người ngẩn ra.

"Tôi cảm thấy anh của tôi, có thể từng lén lút làm một vài chuyện bất hợp pháp."

"... Sao lại nói thế?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi.

"Lúc đó tôi ở chung nhà với anh trai tôi, một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, anh tôi ở phòng ngủ chính, tôi ở phòng cho khách, khi đó tôi vẫn còn là một thằng nghèo rớt, chưa có gì trong tay, cứ ở không trong nhà anh tôi như vậy thì ngại quá, thế nên tôi thường xuyên quét tước nhà cửa cho anh tôi, có một ngày tôi nâng ván giường lên để quét gầm giường, kết quả phát hiện..."

"Phát hiện từng cọc từng cọc tiền toàn tờ một trăm tệ! Có đến hai mươi ba cọc!" Văn Thành Báo kích động nói, hai mươi năm trôi qua mà hắn vẫn nhớ rõ chuyện này như thế, có thể thấy được tình cảnh lúc đó đã khiến hắn chấn động cỡ nào "Vào những năm 90, những gia đình có đến hàng vạn là giàu vô cùng, một ngôi nhà ở Bắc Kinh cũng chỉ khoảng hai mươi bạn mà thôi, tôi nghĩ xem anh trai tôi lấy đâu ra số tiền lớn như thế? Có nhiều tiền như vậy, anh ấy làm gì mà chẳng được, tại sao phải nhét từng cọc xuống dưới gầm giường? Nếu như nói là lời lãi từ quầy ăn vặt của anh ấy, tôi cảm thấy không giống lắm, khi đó đúng là anh ấy đã mở quầy ăn vặt được một khoảng thời gian rồi, nhưng số tiền kiếm được hẳn là tiêu hết vào căn nhà mà anh ấy đã mua mới đúng chứ! Sau đó..."

"Chú đi hỏi anh của chú?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi xen vào.

"Không có, tôi không dám hỏi, nhưng tôi bắt đầu lặng lẽ để ý hành tung của anh tôi, sau đó tôi phát hiện..." Văn Thành Báo khó mà tin được "Có một buổi tối, anh của tôi lấy hết số tiền dưới gầm giường ra, đưa cho một người. Nhìn người kia còn có vẻ không muốn lắm, từ chối anh tôi một lần, nhưng anh tôi lại vô cùng kiên quyết mà nhét hết tiền vào trong ngực hắn, dáng vẻ kiên quyết kia giống như không phải cả một túi tiền, mà là cả một túi đá!"

"Người kia là ai?" Hạ Chi Quang truy hỏi.

Đây câu đầu tiên mà cậu nói ra sau khi bước vào trong, giống như một cán dao mỏng, đột ngột bay tới.

"Tôi không thấy rõ mặt. Trời quá tối, không có đèn đường, người kia đứng trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy... Chính vì không thể giải thích rõ ràng nên lúc trước tôi mới không nói cho phía cảnh sát. Bây giờ nói ra rồi, có giúp ích gì cho các cậu không?"

Đương nhiên là có ích.

Có nói dù sao cũng hơn là không nói.

Huống hồ nếu như dựa theo suy đoán của hai người, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang còn nắm trong tay một manh mối vô cùng quan trọng: Mẹ của Hạ Chi Quang bị hai người đàn ông cưỡng hiếp. Cho dù Văn Thành Hổ là một kẻ hiếp dâm, cũng chỉ là một trong hai kẻ hiếp dâm... Gã còn lại đang ở đâu? Hứa Thành Chương đã tìm được đối phương chưa? Người được Văn Thành Hổ cho một số tiền rất lớn kia, là ai?

Tới nơi này một chuyến, biết được càng nhiều tình huống, cũng mang đi càng nhiều nghi vấn.

Lúc ra khỏi nhà của Văn Thành Báo, Hoàng Tuấn Tiệp còn thuận tiện lấy đi một đầu thuốc lá của chủ nhà. Trên tàn thuốc có lưu lại nước bọt, phòng trừ lúc xét nghiệm DNA, tóc tai không kiểm tra được thì còn có thứ có thể dự bị.

Sau đó hai người đi đến thẳng cơ quan xét nghiệm chuyên biệt của thành phố Cầm, nộp thứ mình đã lấy được rồi chờ ở chỗ này.

Bây giờ kỹ thuật xét nghiệm DNA càng lúc càng hiện đại, không cần phải đợi khoảng chừng mười ngày, nếu gấp thì trong vài tiếng thôi cũng đã làm xong.

Hạ Chi Quang ngồi trên ghế chờ trong hành lang của bệnh viện, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ, người đến người đi, cảnh tượng vội vã, rơi vào trên võng mạc, chỉ là một vệ mịt mờ.

Hoàng Tuấn Tiệp không nói chuyện với cậu, rõ ràng, hiện tại Hạ Chi Quang vừa không muốn nói chuyện, vừa không muốn ăn gì cả, chỉ sợ cũng không quá cần người khác an ủi.

Mỗi khi đàn ông được an ủi, sẽ không tránh khỏi giả bộ kiên cường.

Che đậy giả vờ giả vịt như thế, lại thành ra hao tâm tổn sức.

Cho em ấy một không gian vừa yên tĩnh vừa độc lập sẽ tốt hơn.

Trong lúc hai người cùng im lặng, thời gian cũng lặng lẽ trôi đi... Sau đó, bác sĩ trong trung tâm đột nhiên cầm báo cáo đi tới, Hoàng Tuấn Tiệp đứng dậy trước, đi tới nhận lấy báo cáo so sánh nhiễm sắc thể Y của Hạ Chi Quang và nhiễm sắc thể Y trong DNA của Văn Thành Báo.

Anh đọc bản báo cáo, sau đó, đối diện với tầm mắt nhìn theo của Hạ Chi Quang.

"Nhiễm sắc thể Y của hai người..."

Hoàng Tuấn Tiệp nói ra đáp án:

"Không đồng nhất."

Khoảnh khắc đáp án được đưa ra, nắm đấm vốn sắp rơi xuống, chuẩn bị được đỡ lấy lại biến thành bong bóng hình nắm đấm, đập vào cơ thể, còn chưa cảm thấy đau đớn đã vỡ tan thành một mảnh sáng hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Mặc dù trái tim nặng trình trịch đã bởi vậy mà thả lỏng, nhưng cùng lúc cũng trở nên bơ vơ không nơi nương tựa giữa ánh sáng tản ra tứ phía.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy sống lưng ưỡn thẳng của Hạ Chi Quang đang dần dần buông lỏng, cuộn tròn trên ghế chờ của bệnh viện, co mình lại, một bóng cây xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên người cậu, giống như ngay cả đại thụ lặng lẽ đứng trên phố cũng quăng tới ánh mắt thương hại.

Nhưng thương hại gần như là một loại tâm tình không nên xuất hiện trên người Hạ Chi Quang. Trước khi Hoàng Tuấn Tiệp muốn bước tới, yếu đuối chiết xạ từ bóng cây đã biến mất trong dung mạo cứng rắn giống như ngọc bích lạnh lẽo của Hạ Chi Quang.

"Còn có một cách."

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn về phía Hạ Chi Quang.

"Hai mươi bảy năm, rất nhiều manh mối đều đã biến mất, nhưng muốn biết ai là bố em, còn có một cách..."

Hạ Chi Quang cũng nhìn thẳng vào Hoàng Tuấn Tiệp, ánh mắt của cậu, giống như hai lưỡi dao nhuốm máu đã ra khỏi vỏ. Lưỡi dao sắc bén như vậy, nhuốm máu của kẻ thù, cũng nhuốm máu của chính mình.

"Em."

"Em chính là bằng chứng phạm tội lớn nhất trong vụ án đó."

Hoàng Tuấn Tiệp bị sốc ngay lập tức.

"Sao em lại nghĩ như thế?" Hoàng Tuấn Tiệp chất vấn Hạ Chi Quang.

"Ở Mỹ có người đã chơi một trò, đăng DNA của mình lên các trang web, tìm được những người có quan hệ họ hàng với mình, còn có cảnh sát thông qua phương thức này mà tìm ra vụ án chưa được giải quyết trong nhiều năm, bắt phần tử tội phạm về quy án..." Hạ Chi Quang hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Trả lời câu hỏi của anh trước đã." Hoàng Tuấn Tiệp ngắt lời Hạ Chi Quang.

"Đây là sự thật. Em là bằng chứng phạm tội, không cần thảo luận, không thể biện bạch."

Hạ Chi Quang lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, tiếp tục nói.

"Nhưng trong nước không giống nước ngoài. Trong nước chỉ được chia sẻ cơ sở dữ liệu tội phạm trong nội bộ ngành cảnh sát. Cho nên muốn hoàn thành ý tưởng này, chỉ cần làm theo quy trình của cục cảnh sát, không khó."

Hạ Chi Quang nói càng nhanh, mũi nhọn sắc bén đâm ra từ trong giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo âm trầm, cậu không chỉ buộc người khác phải hạ quyết tâm, càng buộc chính mình phải hạ quyết tâm.

"Ồ." Hoàng Tuấn Tiệp "Vậy em định nói với người trong cục như thế nào? Muốn người ta thực hiện quy trình này ra sao? Chẳng lẽ lại viết trong báo cáo "Mẹ tôi bị cưỡng hiếp, tôi không biết bố mình là ai, tôi muốn mượn hệ thống điều tra của cục cảnh sát để điều tra quan hệ họ hàng bên nội, tìm ra bố ruột của tôi"? Nói như vậy cũng khiến người ta cảm động lắm."

"Hoàng Tuấn Tiệp —— "

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy đồng tử của Hạ Chi Quang nhanh chóng co rút, đối phương bị anh chọc giận, vì vậy lưỡi dao vô hình hàm chứa trong đôi mắt đã bắn về phía anh.

Đây đúng là kết Hoàng Tuấn Tiệp quả mong muốn.

Tất nhiên là Hạ Chi Quang đang nói về cách giải quyết cho vụ án của mẹ cậu —— Một trong những cách giải quyết.

Nhưng nhất định còn có cách khác, cách khác không tàn khốc như thế, không tàn khốc với Hạ Chi Quang như thế... Mà vẫn có thể biết được chân tướng.

Là cách gì đây? Rốt cuộc vì sao mà Văn Thành Hổ lại chết?

Mối quan hệ giữa các nhân vật này đan xen quá chặt chẽ, nhưng ngoại trừ mối quan hệ giữa các nhân vật, còn có phương thức suy luận logic khác.

Nghĩ nhanh lên, nghĩ nhanh lên.

Nhất định có cách tìm ra sơ hở của tội phạm, nhất định có bằng chứng phạm tội có thể định tội!

"Vụ án của em giao cho anh điều tra." Hoàng Tuấn Tiệp dùng giọng điệu không cho phép từ chối mà nói "Đừng quên ước định giữa chúng ta, trong vụ án của em, anh mới là người phải tìm ra chân tướng. Huống hồ Hạ Chi Quang, em bình tĩnh một chút, dựa vào trạng thái hiện tại của em, có thể tra án sao?"

"Tại sao không thể?" Hạ Chi Quang cười khẩy.

"Vậy em đang điều tra cái gì? Điều tra bố ruột của mình?" Hoàng Tuấn Tiệp.

"Đương nhiên không phải, em đang điều tra thi thể giấu trong bụng ——" Hạ Chi Quang đột nhiên không nói nữa.

"Đúng, em đang điều tra thi thể giấu trong bụng phật." Hoàng Tuấn Tiệp dùng tốc độ cực nhanh mà nói tiếp "Hiện tại vì điều tra vụ án thi thể giấu trong bụng phật này, em đã quyết định lợi dụng tài nguyên của cục cảnh sát để kiểm tra nhiễm sắc thể Y của họ hàng bên nội —— "

"Em không cảm thấy..."

Người nhìn chằm chằm đổi thành Hoàng Tuấn Tiệp.

Ánh mắt của Hạ Chi Quang tựa như dao, mà lời nói của Hoàng Tuấn Tiệp cũng tựa như dao.

Có rất nhiều phương thức ở chung, yêu nhau cũng vậy.

"Em bởi vì tình cảm cá nhân mà đảo lộn trọng điểm?"

Một lúc lâu, Hạ Chi Quang nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của Hoàng Tuấn Tiệp.

Cậu nhắm mắt lại, một cơn choáng váng xông lên trong đầu cậu.

Có lẽ không phải choáng váng, là một tầng sương mù.

Cậu bước đi trong sương mù, thế nhưng cố tình trong sương mù, cậu lại nhìn thấy ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện của chân tướng, vì vậy trong nháy mắt, lòng rối như tơ vò. Nhưng ảo ảnh của chân tướng đã rút đi quầng sáng quyến rũ, nơi này lại trở nên trống rỗng, không còn gì cả...

"Anh phá án không giống với em. Anh không dựa theo bằng chứng, anh nghe theo trực giác cùng logic."

Vào lúc không còn gì cả, một bàn tay vươn tới.

Hoàng Tuấn Tiệp duỗi tay ra, trong tay là thẻ mở cửa phòng của khách sạn.

"... Có ý gì?" Hạ Chi Quang nhăn mày lại.

"Trên người Văn Thành Hổ mất đi một thứ."

Có lẽ Hoàng Tuấn Tiệp nói đúng, hiện tại đầu óc của cậu có chút không tỉnh táo, câu nói này đi một vòng trong đầu cậu rồi mà cậu vẫn không bắt được ý tứ sâu xa bên trong nó.

Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp không chờ cậu đáp lại đã tiếp tục nói.

"Chìa khóa."

Chỉ là hai chữ, Hạ Chi Quang bỗng nhiên giống như được khai sáng, đầu óc cũng trở nên rõ ràng.

"Mỗi người đều có nơi ở, có nơi ở phải có chìa khóa." Hoàng Tuấn Tiệp đi đến cửa bệnh viện, khẽ chạm ngón tay vào khóa cửa "Cho dù Văn Thành Hổ muốn đến thành phố khác ngay lập tức, hắn vẫn phải đi ngủ, vẫn phải ở trong phòng. Em trai của hắn chỉ ở cùng hắn một khoảng thời gian, thời khắc cuối cùng khi hắn chuẩn bị rời khỏi thành phố Cầm, đến thành phố khác phát triển, rất có khả năng là ở một mình, nếu ở một mình, Văn Thành Hổ sao có thể không mang theo chìa khóa được? Nhưng khi kiểm tra thi thể, trong túi của hắn chỉ có một chiếc Tamagotchi, chìa khóa của hắn đâu?"

"Bị hung thủ cầm đi rồi." Hạ Chi Quang khẽ nói tiếp.

Thế nhưng hung thủ cầm đi chìa khóa nhà của Văn Thành Hổ, lại không vào nhà —— nếu không, năm đó lực lượng cảnh sát tới cửa điều tra, sẽ không thể không tra ra được mấy chuyện này.

Vậy thì thiết nghĩ, hung thủ lấy đi chìa khóa của Văn Thành Hổ, không phải là vì vào nhà của Văn Thành Hổ, mà là vì...

"Chùa Đại Diệp không nằm trong khu vực trung tâm thành phố, năm đó Văn Thành Hổ đến chùa Đại Diệp như thế nào?"

"... Lái xe." Hạ Chi Quang.

"Đúng, hắn có một chiếc xe. Một chiếc xe đơn độc dừng ở dưới chân núi, vô cùng khả nghi. Cho nên sau khi hung thủ sát hại Văn Thành Hổ, lái đi xe của Văn Thành Hổ, anh nghĩ hung thủ..."

Hoàng Tuấn Tiệp nhắm mắt rồi lại mở mắt.

Từng cảnh tượng bắt đầu được hình dung, từng chuỗi logic được kết hợp lại lần nữa.

Đôi mắt anh sáng rực, mang đầy ánh sáng của trí tuệ:

"Xe cộ không phải thứ dễ xử lý, đặc biệt là xử lý dưới tình huống không muốn làm kinh động người nhà của Văn Thành Hổ cùng cảnh sát có khả năng tới nhà điều tra, anh nghĩ so với bán đi hay vứt xuống biển, hung thủ càng có khả năng lựa chọn..."

"Lái xe về dưới nhà của Văn Thành Hổ, làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì! Chỉ cần chúng ta tìm được chiếc xe này, chỉ cần chiếc xe này vẫn còn, nhất định có thể phá được vụ án này!"

Muốn biết chiếc xe này, đầu tiên vẫn phải liên lạc với người nhà của người chết, Hoàng Tuấn Tiệp gọi điện thoại cho Văn Thành Báo. Trong khi điện thoại vẫn đang kết nối, Hoàng Tuấn Tiệp nghe thấy nhịp tim gấp gáp của mình, chồng lên âm thanh chờ đợi lâu dài, giống như một bản sonata thấp thỏm, bất an.

Hai mươi năm.

Trong khoảng thời gian dài dằng dặc như thế, chiếc xe này có thể thay đổi quá nhiều quá nhiều chủ sở hữu một cách hợp lý.

Dù là bị bán đi, bị tặng cho người khác, bị thanh lý... Đều là lẽ tự nhiên.

Thế nhưng trước mắt, chiếc xe này là biện pháp phá vỡ thế cục duy nhất mà anh có thể nghĩ ra trong vụ án.

Chiếc xe này vẫn còn chứ?

Cuối cùng điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Văn Thành Báo truyền đến từ trong điện thoại: "Alo —— "

"Tôi là Hoàng Tuấn Tiệp." Hoàng Tuấn Tiệp lập tức nói "Năm đó, anh trai của chú, Văn Thành Hổ, có phải là có một chiếc xe tay ga di động không?"

"Có đấy, một chiếc xe chở hàng nhỏ, thường dùng để kéo hàng."

"Vậy ——" Hoàng Tuấn Tiệp cũng cảm thấy bất ngờ vì cảm giác căng thẳng giờ khắc này, anh thậm chí còn ngập ngừng một lát mới nói hết cả câu "Bây giờ, chiếc xe đó có còn không?"

Hạ Chi Quang cũng đi qua.

Một chiếc điện thoại di động nho nhỏ, Hoàng Tuấn Tiệp nghe mặt chính, Hạ Chi Quang nghe mặt sau. Nghe giọng nói của Văn Thành Báo kẹp giữa dòng điện, lẻn tới đây.

"Còn, vẫn luôn đặt ở quê nhà, vốn là muốn bán đi, sau đó thấy trong xe có ảnh nên không nỡ, giữ lại làm kỷ niệm vậy! Sao thế, phía cảnh sát muốn xem à? Vậy tôi mang các cậu đi..."

Cuộc gọi kết thúc.

Tinh thần tập trung cao độ của Hoàng Tuấn Tiệp thoáng được thả lỏng, rõ ràng không có làm bất cứ chuyện gì cần tiêu hao thể lực, mà anh lại giống như đã chạy nước rút vài trăm mét trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thật sự như muốn lấy cái mạng già của cơ thể đã lâu không có vận động này, anh lập tức ngồi phịch trên ghế chờ của bệnh viện, giống như một chú mèo nằm ườn, không thể động đậy.

Cho đến khi một bàn tay vươn tới từ bên cạnh, gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán.

Hạ Chi Quang ngồi xuống vị trí bên cạnh Hoàng Tuấn Tiệp, tập trung nhìn xuống: "Hình như đầu anh hơi nóng."

Hoàng Tuấn Tiệp: "Tốc độ não quá cao."

Hạ Chi Quang: "Có cần tìm cho anh một túi chườm đá không?"

"Không muốn túi chườm đá." Hoàng Tuấn Tiệp "Muốn đồ ăn vặt."

Một viên kẹo sữa đưa tới trước mặt Hoàng Tuấn Tiệp.

Trên giấy gói màu xanh trắng, có chỉ một con thỏ trắng thật lớn, giấy gói bị bóc ra, viên kẹo đút vào trong miệng Hoàng Tuấn Tiệp. Sau đó lại lấy thêm một viên từ trong túi, tự mình ăn.

"Mùi vị thế nào?" Hoàng Tuấn Tiệp nhai kẹo, nhíu mày nhìn viên kẹo đang ngậm trong miệng của Hạ Chi Quang.

"Quá ngọt." Hạ Chi Quang khẽ hừ.

"Hạ Chi Quang." Hoàng Tuấn Tiệp lại gọi cậu.

"Sao thế?" Hạ Chi Quang đã gọi điện cho Triệu Vụ rồi, trước mắt xe của Văn Thành Hổ là hiện trường có khả năng tìm được chứng cứ nhất, không thể chỉ có cậu và Hoàng Tuấn Tiệp đi, đương nhiên phải gọi cả Triệu Vụ, lại mang theo máy móc chuyên nghiệp, kiểm tra cẩn thận từ đầu tới cuối.

"Về chuyện suy luận không tưởng, anh vẫn tương đối am hiểu, anh nói rồi, anh có thể đem chân tướng tới cho em —— "

Hoàng Tuấn Tiệp giơ tay lên, ngón trỏ cùng ngón tay chập vào nhau, mạnh mẽ dứt khoát vung lên từ thái dương.

"Như thế nào, không phải nói khoác đúng không?"

Hạ Chi Quang ngoái đầu nhìn lại, điên cuồng cùng cô độc ẩn sâu trong cơ thể cậu, vào lúc này, cuối cùng cũng dịu đi.

Cậu mỉm cười, nói với anh.

"Em tin anh."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com