Chương 146
30/4 Giải Phóng Miền Nam, Thống Nhất Đất Nước!!!
Thêm 1 chương nhe!
_____
Sau khi ra khỏi nhà của Hạ Hòa Hiệp, công việc buổi sáng coi như là đã kết thúc, Hoàng Tuấn Tiệp cũng bắt đầu có tâm tình đi chậm lại.
Anh đi dọc theo con đường một lúc, nhìn thấy một công viên từ đằng xa, bên cạnh công viên có có một cột mốc đường, trên cột mốc đường có viết ba dòng chữ.
Dòng thứ nhất là công viên Sơn Hồ.
Dòng thứ hai là viện dưỡng lão An Nhiên.
Dòng thứ ba là quán cà phê Chương Mỹ Mỹ.
Đúng lúc đang khát, Hoàng Tuấn Tiệp rẽ bước, đi về phía quán cà phê Chương Mỹ Mỹ.
Vẫn đang vào buổi sáng, ngoại trừ hai nhân viên mặc tạp dề pha chế cà phê thì trong quán không còn vị khách nào khác.
Hoàng Tuấn Tiệp chọn vị trí gần cửa sổ mà ngồi xuống, ngoài cửa sổ là công viên, phong cảnh rất đẹp, xuyên qua bóng cây xanh chập chùng, có thể nhìn thấy một guồng nước làm bằng gỗ đang xoay tròn trong con kênh.
"Một ly latte, cảm ơn." Hoàng Tuấn Tiệp mở điện thoại di động, nhấn vào bức ảnh chụp chung của mình và Hạ Chi Quang, chọt chọt màn hình.
Đây là thói quen nhỏ được hình thành trong hai ngày nay.
Không thể gọi điện thoại mọi lúc mọi nơi, vậy thì những lúc rảnh rỗi sẽ mở ảnh ra, chọt chọt khuôn mặt của hai người trong ảnh, âu cũng là một hoạt động có ích cho cả cơ thể lẫn tinh thần.
Hoàng Tuấn Tiệp cảm nhận được người pha cà phê liếc nhìn màn hình điện thoại của anh.
Anh không để ý.
Nhân viên pha cà phê trở lại quầy bar, tiếng pha cà phê vang lên, nhưng ngoài tiếng pha cà phê còn có tiếng xì xào bàn tán.
Hai nhân viên pha chế đang nói chuyện với nhau, là đang nói về anh à? Hoàng Tuấn Tiệp thoáng nghĩ miên man, anh hờ hững liếc qua vị trí quầy bar, nhìn thấy ngôn ngữ môi "màn hình điện thoại" của người pha chế cà phê.
Chỉ có vài chữ này, sau đó hai nhân viên pha chế đã kết thúc cuộc trò chuyện, mỗi người đi làm việc của riêng mình.
Hoàng Tuấn Tiệp cũng không nhìn nữa, tiếp tục chọt chọt người trong màn hình. Anh đoán người pha cà phê đã nhìn thấy được ảnh của Hạ Chi Quang trên màn hình điện thoại của anh, đang khen Hạ Chi Quang đẹp trai ấy mà. Anh không quá để ý, con người sống trên thế giới này, kiểu gì cũng bị người khác bàn tán, tỷ như "cô gái kia" của nhà họ Hạ.
"Chào anh, cà phê của anh đây." Nhân viên pha chế bưng cà phê đã được pha xong lên bàn của Hoàng Tuấn Tiệp.
Nhưng trên khay tròn, ngoại trừ cà phê, còn có một phần bánh ngọt.
"Tôi không gọi bánh ngọt." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Đúng, đây là quà tặng kèm trong cửa hàng chúng tôi." Nhân viên pha chế cười nói.
"Có hoạt động gì à?" Hoàng Tuấn Tiệp thắc mắc.
"Anh là bạn của họ hàng nhà Huỳnh Huỳnh đúng không? Huỳnh Huỳnh vẫn luôn miễn phí giúp cửa hàng chúng tôi bán hạt cà phê, chúng tôi đều rất cảm kích cô ấy, đây là một món quà nho nhỏ, một chút tấm lòng của chúng tôi mà thôi." Nhân viên pha chế chỉ vào điện thoại di động Hoàng Tuấn Tiệp.
"Huỳnh Huỳnh". Hoàng Tuấn Tiệp nhìn về phía nhân viên pha chế vì hai âm tiết này trước, sau đó anh lại nhìn vào màn hình điện thoại của chính mình thuận theo ngón tay của nhân viên pha chế.
Anh nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Chi Quang.
"Họ hàng".
Anh đột nhiên nghĩ tới câu "Trông quen thế" mà Hạ Hòa Hiệp đã bật thốt lên, lúc đó không cảm thấy có gì khác thường, nhưng hắn nói "trông quen thế", là bởi vì "Huỳnh Huỳnh" sao?
Còn có, "Bán hàng".
Một người điều hành phương tiện truyền phát trực tuyến tên là "Huỳnh Huỳnh", lại có ngoại hình tương tự Hạ Chi Quang?
Hoàng Tuấn Tiệp nhờ nhân viên pha chế hỗ trợ mở ra trang chủ của Huỳnh Huỳnh, trên trang chủ có ảnh của cô.
Sau khi bức ảnh hiện lên màn hình, ánh mắt Hoàng Tuấn Tiệp trở nên chăm chú.
Anh nhấn vào bức ảnh, phóng to ra, nhìn thấy một bức ảnh gần như là Hạ Chi Quang trong phiên bản nữ.
Đây là một cô gái chỉ nhìn vào đường nét khuôn mặt thì gần như giống Hạ Chi Quang đến tám mươi phần trăm!
Cô gái này giống Hạ Chi Quang?
Không. Câu nói "thật sự rất giống" mà Lưu Phàm Hải buột miệng nói ra chợt lóe lên trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp. Cô gái này không giống Hạ Chi Quang, mà là giống Hạ Huỳnh.
...
Hoàng Tuấn Tiệp đang lướt trang chủ mạng xã hội của Huỳnh Huỳnh.
Huỳnh Huỳnh không lớn tuổi lắm, đọc tư liệu thì mới 24 tuổi, ba năm trước bắt đầu hoạt động phương tiện truyền thông cá nhân, thành quả cũng không tệ lắm, bây giờ đã có hơn 56 vạn người hâm mộ, thật ra cũng không hoàn toàn là người hâm mộ hoạt động sôi nổi, nam nữ đều có, đọc bình luận của người hâm mộ thì có vẻ bọn họ rất thích ngoại hình của Huỳnh Huỳnh.
Đây đúng là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
So với người hâm một cách một cái màn hình, có lẽ Hoàng Tuấn Tiệp có tư cách nói câu này hơn nhiều.
Anh có được một khuôn mặt khác cũng gần giống như vậy, từng nhìn từ xa, từng nhìn lúc gần, cũng từng ngắm nghía nó trong lòng bàn tay, anh còn quen thuộc mỗi một chi tiết nhỏ trên khuôn mặt ấy, biết rõ mỗi một lần đảo mắt, mỗi một thoáng nhướng mi đều ẩn chứa khiêu khích mê hoặc đủ để tập kích linh hồn.
Một khuôn mặt khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nếu như "Huỳnh Huỳnh" giống Hạ Huỳnh, vậy thì khuôn mặt của Hạ Huỳnh cũng giống hệt như người trước mắt, đúng không?
Hoàng Tuấn Tiệp lướt qua trang chủ của Huỳnh Huỳnh, nhìn Huỳnh Huỳnh đập hộp đủ thứ hàng hiệu, check in khách sạn, nhà hàng, địa điểm du lịch nổi tiếng trên mạng, cô gái trong ảnh chỉn chu từ đầu đến chân, thậm chí đến từng sợi tóc.
Có vẻ Huỳnh Huỳnh biết rất rõ sức quyến rũ của bản thân. Biết rõ sự phồn hoa, xa xỉ của vàng bạc châu báu sẽ không làm cô sa đọa, ánh sáng lấp lánh, chói lọi của chúng chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng cho đóa hoa xinh đẹp như cô lại càng nở rộ.
Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên lướt thấy một bài video bút ký.
Hạ Chi Quang xuất hiện trong bút ký, là video "cảnh sát đẹp nhất" được lên hot search của Hạ Chi Quang khi hai người còn ở thành phố Cầm.
Chiếu video xong, Huỳnh Huỳnh xuất hiện, vẫy tay về phía ống kính, nói với mọi người:
"Hi, chào mọi người, mình là Huỳnh Huỳnh của mọi người đây, tất cả mọi người đều nhìn thấy hot search ngày hôm nay rồi đúng không? Nếu nói chúng tôi không phải họ hàng, có ai tin không nhỉ?"
Huỳnh Huỳnh làm video này là muốn thừa nhận mình và Hạ Chi Quang là họ hàng với nhau sao? Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ.
Lượt thích cũng như lượt chuyển phát của video bút ký này không ít, cũng coi như là một nội dung hot, nhưng anh cùng Hạ Chi Quang chưa bao giờ có thói quen lướt video ngắn, vì thế cũng chưa bao giờ phát hiện ra sự tồn tại của video này.
Anh ngẫm nghỉ một lát, chụp màn hình lại, vốn muốn gửi cho Hạ Hòa Hiệp, hỏi anh ta đây có phải là họ hàng nhà họ Hạ hay không, mà ngón tay lượn quanh nút gửi một vòng, vẫn không chọn trực tiếp gửi đi.
Nhìn thái độ lúc nãy của Hạ Hòa Hiệp, hắn từng nhìn thấy Huỳnh Huỳnh, nhưng không quen biết Huỳnh Huỳnh. Nếu không hắn cũng sẽ không buột miệng, sẽ không nói "Trông quen thế", mà hẳn phải nói "Trông rất giống một người họ hàng nhà tôi".
Nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt này, tuyệt đối không có khả năng không có quan hệ gì với nhà họ Hạ, không có quan hệ gì với Hạ Chi Quang được.
"..."
Cứ điều tra sơ bộ trước đã, Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ. Điều tra xong rồi lại phán đoán sâu hơn.
Trên thế giới này, người tốt nhất để điều tra luôn là người để lại nhiều dấu vết nhất trên mạng xã hội.
Không đến một buổi chiều, Hoàng Tuấn Tiệp đã hiểu được tình huống cơ bản của Huỳnh Huỳnh.
Huỳnh Huỳnh tên thật là Tôn Phi Phi, bố mẹ ly dị, từ nhỏ đã sống cùng mẹ, thành tích học tập không tốt, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì không học lên cao nữa, từng làm thêm ở quán trà sữa, nhà hàng, tiệm làm nail, shop bán quần áo vài năm, 21 tuổi bắt đầu chuyển sang làm phương tiện truyền thông cá nhân, sau đó trở nên nổi tiếng.
Khi nhìn đến đây, Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày.
Từ những tư liệu đã đọc, gia cảnh của Huỳnh Huỳnh không được tốt, lẽ ra không đủ tài chính để chi trả khoản tiêu xài hoang phí cũng như những món hàng hiệu mà cô đã mua, nhưng sở dĩ tài khoản của cô có thể trở nên nổi tiếng cũng là bởi show bill lượng lớn hàng xa xỉ.
... Là vì trong lúc làm thêm ở bên ngoài, Huỳnh Huỳnh đã quen được ai đó hoặc công ty nào đó có khả năng tài trợ cho các khoản tiêu xài của cô sao?
Rất có thể.
Đẹp là một loại tài nguyên, hơn nữa còn là loại tài nguyên khan hiếm.
Trong xã hội rất nhiều người đầu tư, nhưng cơ hội đầu tư lại rất ít.
Nếu Hạ Chi Quang không làm cảnh sát mà đi làm minh tinh, chỉ dựa vào gương mặt của em ấy, có làm bình hoa cũng nổi vô cùng. Lại thêm bản lĩnh hiện có của em ấy, ừm —— Có thể viết thêm một cuốn tiểu thuyết về giới giải trí đầy thăng trầm luôn.
Hoàng Tuấn Tiệp khẽ cười, sau đó tập trung lại những tâm tư nho nhỏ đang dần phân tán, chăm chú nhìn vào tư liệu đã thu thập được.
Trong phần tư liệu này, thông tin quan trọng nhất ——
Nhìn từ bên ngoài, Huỳnh Huỳnh không có bất kỳ quan hệ họ hàng nào với nhà họ Hạ.
Đang đọc đến đây, Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên phát hiện trang chủ của Huỳnh Huỳnh đã cập nhật trạng thái mới.
Huỳnh Huỳnh: "Hôm nay trời đẹp, đi chăm mẹ thôi nào."
Những người nổi tiếng trên mạng xã hội luôn có thói quen chia sẻ mọi khía cạnh trong cuộc sống với người hâm mộ, cũng vì thế mà vô thức để lộ thông tin.
Lúc điều tra tư liệu về Huỳnh Huỳnh, Hoàng Tuấn Tiệp cũng biết được trường hợp của mẹ Huỳnh Huỳnh. Mẹ của Huỳnh Huỳnh tên Trương Xuân Hoa, 5 năm trước đi khám phát hiện mắc chứng Alzheimer, 3 năm trước bệnh chuyển biến nặng, vào ở trong viện dưỡng lão An Nhiên.
Viện dưỡng lão An Nhiên cách địa chỉ nhà Hạ Hòa Hiệp rất gần, Hạ Hòa Hiệp có ấn tượng với Huỳnh Huỳnh, chưa chắc là do nhìn thấy trên mạng, nhiều khả năng là hắn tình cờ gặp được Huỳnh Huỳnh đến chăm sóc mẹ ở viện dưỡng lão gần nhà, vì thế mà để lại chút ấn tượng.
Hoàng Tuấn Tiệp thu dọn đồ đạc, đi tới viện dưỡng lão An Nhiên.
Anh dự định gặp trực tiếp Huỳnh Huỳnh, nhưng chỉ là đơn phương gặp mặt.
Có thể lần này, anh sẽ tìm được manh mối rất quan trọng, có thể dưới bia mộ vô danh trong nghĩa trang của nhà họ Hạ vẫn chưa mai táng hài cốt, có thể "Hạ Huỳnh" vẫn còn khỏe mạnh.
*
Viện dưỡng lão An Nhiên nằm trong trong một khu công viên, có môi trường xanh rất tốt, cơ sở hạ tầng cả phần cứng lẫn phần mềm đều không tệ, Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới bước vào viện dưỡng lão đã có có nhân viên phục vụ chuyên môn đến hỏi anh: "Đến thăm người cao tuổi sao?"
"Tôi đến xem thử viện dưỡng lão." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Hẳn là xem cho bố mẹ đúng không." Nhân viên phục vụ cười niềm nở "Đến buổi tối, cơ sở viện dưỡng lão của chúng tôi có bác sĩ chăm sóc sức khoẻ thường trực, có ký hợp đồng quy định thời gian với bệnh viện, sẽ ưu tiên sắp xếp giường ngủ cho các ông bà trong viện dưỡng lão của chúng tôi..."
Hoàng Tuấn Tiệp không quá nghiêm túc lắng nghe, vừa đi dạo vừa dừng chân trong viện dưỡng lão, mặc kệ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh tiếp thị, chỉ khi nào đối phương sắp không nói được nữa anh mới đáp lại một câu.
Khoảng nửa tiếng sau, một đoàn người bước vào cửa.
Người dẫn đầu là một cô gái ăn mặc sang trọng, đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, bọn họ đi ngang qua Hoàng Tuấn Tiệp, đi thẳng vào bên trong.
Cô gái này quả thật là che kín mỗi một tấc da tấc thịt trên khuôn mặt mình.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn về phương hướng mà những người này đang đi tới, không thể làm gì khác hơn là âm thầm phán đoán từ bóng dáng của đối phương xem đây có phải là người mà mình đang cần tìm hay không. Sau khi thầm đánh giá, anh cố ý nói với nhân viên phục vụ: "Bọn họ là?"
Nhân viên phục vụ: "Con cái đến thăm cha mẹ."
Hoàng Tuấn Tiệp: "Tôi cũng qua xem một chút. Xem các ông bà ở đây sống như thế nào."
Lý do này cũng rất hợp lý, nhân viên phục vụ vui vẻ dẫn Hoàng Tuấn Tiệp đi theo
Bọn họ đi một mạch đến phòng sinh hoạt dành cho người lớn tuổi, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy cô gái vừa nãy dừng lại trước một bà lão đang ngồi bên cửa sổ, cô tháo kính râm cùng mũ xuống, nhưng vẫn đeo khẩu trang như trước, quen thuộc mà gọi một tiếng "Mẹ".
Không ngoài dự liệu, cô gái trẻ đeo kính râm này chính là Huỳnh Huỳnh mà Hoàng Tuấn Tiệp đang đợi, người mẹ cô gọi đương nhiên cũng là Trương Xuân Hoa!
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn về phía Huỳnh Huỳnh trước.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc.
Người thật... Người thật có vẻ không giống như trong tưởng tượng của Hoàng Tuấn Tiệp lắm.
Huỳnh Huỳnh đang đeo khẩu trang, anh không thể nhìn thấy cả khuôn mặt của đối phương, nhưng chỉ nhìn vào nửa khuôn mặt trên, anh đã phát hiện sự khác biệt giữa người thật và video.
Lúc nhìn thấy video, anh cảm thấy Huỳnh Huỳnh cực kỳ giống Hạ Chi Quang, thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ của Hạ Huỳnh thông qua "Huỳnh Huỳnh"; đến khi thật sự gặp mặt, bọn họ cũng rất giống nhau, dù là đường nét hay là ngũ quan đều vô cùng giống nhau.
Chỉ là... Có lẽ chỉ là do lớp trang điểm trên mặt Huỳnh Huỳnh quá dày, khiến khuôn mặt cô nhìn giống như một chiếc mặt nạ tinh xảo, khiến cô nhìn qua có hơi thiếu sức sống so với Hạ Chi Quang mà anh thường nhìn thấy, cũng khiến khuôn mặt "Hạ Huỳnh" vốn được phác họa sẵn trong lòng anh trở nên mơ hồ một lần nữa.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Huỳnh Huỳnh một lát, lại đưa mắt nhìn sang Trương Xuân Hoa.
Nếu như nói nhìn thấy Huỳnh Huỳnh là cảm giác bất ngờ, thì khi nhìn thấy mẹ của Huỳnh Huỳnh, Trương Xuân Hoa, Hoàng Tuấn Tiệp nhận ra anh đang thất vọng.
Anh biết mình không nên nảy sinh những cảm xúc như vậy, nhưng khi nhìn thấy, khi biết được Trương Xuân Hoa chỉ là một người phụ nữ bình thường với làn da hơi vàng, ngũ quan bình thường, hai má xuất hiện vết nám, còn trên trán lại đầy nếp nhăn, anh thật sự cảm thấy thất vọng.
Là do thời gian đã trộm đi dung nhan xinh đẹp của bà sao?
Anh cứ nghĩ mẹ của Huỳnh Huỳnh sẽ là "Hạ Huỳnh", sẽ là một người phụ nữ đẹp như tiên.
Hoặc là còn có một khả năng khác.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Trương Xuân Hoa ở đằng xa mà thầm nghĩ.
Tỷ như Trương Xuân Hoa không phải là mẹ ruột của Huỳnh Huỳnh, chỉ là mẹ nuôi của Huỳnh Huỳnh. Mà từ những tư liệu đã thu thập lúc trước, hai người này lại không có chi tiết rõ ràng nào cho thấy "không phải mẹ con ruột"...
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát giận dữ bỗng vang lên phía trước.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn sang ngay lập tức, nhìn thấy nửa khuôn mặt vặn vẹo của Huỳnh Huỳnh.
Trong nháy mắt này, Huỳnh Huỳnh quả thực giống như đã bị lửa giận thiêu đốt, lửa giận hừng hực này không chỉ nuốt sống bản thân Huỳnh Huỳnh, mà còn muốn nuốt chửng Trương Xuân Hoa tựa như một con quái thú!
Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy kinh ngạc.
Trong lúc suy nghĩ, anh cũng không quên quan sát hai mẹ con, trước khi Huỳnh Huỳnh nổi giận, anh không hề phát hiện Trương Xuân Hoa đã nói chuyện gì khiến người khác phẫn nộ, nhìn vào khẩu hình, Trương Xuân Hoa chỉ bảo Huỳnh Huỳnh mang cho bà một thứ...
Nhưng dù sao cũng đang ở nơi công cộng, sau cơn tức giận không thể kiểm soát lúc ban đầu, Huỳnh Huỳnh đã nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, miễn cưỡng khống chế biểu cảm của bản thân.
Trông cô có vẻ rất cảnh giác với ánh nhìn của những người khác.
Cô hạ giọng, nói với mẹ bằng ngữ điệu hằn học: "Đã bảo là không có, không có, không có! Sao mẹ cứ hồ đồ thế, vốn dĩ không có thứ kia, con phải nói với mẹ bao nhiêu lần mới được!"
Nói xong câu này, Huỳnh Huỳnh có vẻ cũng không muốn ở lại thêm, cô cầm lấy mũ cùng kính râm đang đặt trên bàn, dẫn theo những người cô đã mang tới, nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Đoàn người này lại đi ngang qua Hoàng Tuấn Tiệp, cách một đoàn người, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Huỳnh Huỳnh liếc nhìn nhau.
Đôi mắt phượng hẹp dài cực kỳ giống với Hạ Chi Quang kia đang đậu trên khuôn mặt của Huỳnh Huỳnh, nhưng vào lúc này, đôi mắt ấy vừa không có thờ ơ phong lưu của Hạ Chi Quang trong những khi hờ hững, cũng không có dịu dàng như nước của Hạ Chi Quang trong những lần tình ý chứa chan.
Đôi mắt kia bởi vì phẫn nộ mà có hơi biến dạng.
Mà loại biến dạng này đã bị chủ nhân khống chế vào thời điểm Huỳnh Huỳnh nhận ra Hoàng Tuấn Tiệp đang nhìn cô.
Đôi mắt cô giãn ra, trở lại bình thường, cũng trở lại dáng vẻ xinh đẹp một lần nữa, cô nhếch đuôi mắt với Hoàng Tuấn Tiệp rồi lập tức đeo kính râm, giẫm giày cao gót cộc cộc cộc mà bước về phía trước, từng tiếng vang lanh lảnh tựa như tiếng quyền trượng của nữ vương đang gõ lên mặt đất.
Huỳnh Huỳnh đi rồi, Hoàng Tuấn Tiệp đưa mắt nhìn sang Trương Xuân Hoa.
Anh đi tới bàn bên cạnh Trương Xuân Hoa.
Càng đến gần, một vài chi tiết mới vừa rồi không chú ý tới cũng càng hiện ra trước mắt Hoàng Tuấn Tiệp.
Anh nhìn thấy Trương Xuân Hoa đặt một cái rổ nhỏ trên đầu gối, trong rổ có đủ loại sợi len cùng mấy móc đan ngắn, còn có một vài con búp bê nho nhỏ được dệt rất tinh xảo, không chỉ có tóc tai, ngũ quan rõ ràng, ngay cả quần áo cùng đồ trang sức đều rất tương xứng. Chỉ là phong cách hơi đơn điệu một chút.
Toàn bộ số búp bê len trong rổ đều là bé gái, còn được ăn mặc giống như đại tiểu thư, giống như búp bê barbie vĩnh viễn mặc váy công chúa.
Khi Hoàng Tuấn Tiệp quan sát Trương Xuân Hoa, người phụ nữ cúi đầu đan búp bê cũng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bà ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Tiệp: "Cậu là ai? Tới đây làm gì?"
Hoàng Tuấn Tiệp còn chưa kịp nói, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã thành thạo đáp: "Anh ấy là bạn của Huỳnh Huỳnh, tới đây làm khách."
Băng sương trên mặt Trương Xuân Hoa tản đi, bà vội vàng đặt rổ nhỏ trên đầu gối sang bên cạnh, đứng lên nói: "Hóa ra là tìm Huỳnh Huỳnh, mời cô cậu ngồi, tôi rót trà, lấy điểm tâm cho cô cậu."
Nói xong, bà đi thẳng đến vị trí của máy nước trong phòng sinh hoạt.
Hoàng Tuấn Tiệp: "..."
Anh không nhịn được mà nhìn người bên cạnh một cái, thầm nghĩ cái cô nhân viên này cũng biết giúp đỡ ghê? Nhân viên phục vụ kéo Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xuống, nhỏ giọng trao đổi với anh: "Bệnh của cô Trương hơi nghiêm trọng, bình thường không để ý đến người khác đâu, nhưng trong quá trình tiếp xúc với cô Trương, chúng tôi phát hiện chỉ cần nhắc đến Huỳnh Huỳnh, cô Trương sẽ trở nên nhiệt tình ngay. Anh đừng thấy hai mẹ con ở chung một chỗ chưa được bao lâu đã muốn cãi nhau, thật ra vẫn tình cảm lắm."
Trương Xuân Hoa quay lại, cầm một cái khay trong tay, trên khay có một bộ ấm trà cùng điểm tâm, rõ ràng là điểm tâm bình thường do viện dưỡng lão đặt trên bàn để các ông bà có thể ăn bất cứ lúc nào, nhưng lại được Trương Xuân Hoa bày biện tinh xảo giống hệt như lúc bà đan búp bê.
Trước khi mắc bệnh, bà lão này hẳn cũng là một người tương đối chú trọng chất lượng cuộc sống. Hoàng Tuấn Tiệp thầm nghĩ, sau đó lại nghĩ tới Huỳnh Huỳnh. Cho nên con gái cũng mới chú trọng như thế.
Sau khi đặt khay lên bàn, Trương Xuân Hoa trái lại không ngồi xuống, chỉ đứng chờ bên cạnh bàn, đến khi nhân viên phục vụ nói "Cô cũng ngồi xuống đi ạ", Trương Xuân Hoa mới cúi đầu ngồi xuống giống như nhận được mệnh lệnh.
"Cô cậu ơi, thật ngại quá, hôm nay Huỳnh Huỳnh không có nhà..."
"Không sao đâu cô." Hoàng Tuấn Tiệp cũng đã vào trạng thái, tự nhiên nói "Bọn cháu ngồi đây chờ cô ấy. Đúng rồi, Huỳnh Huỳnh đi đâu thế cô?"
"Hôm nay là thứ tư, buổi sáng Huỳnh Huỳnh cưỡi ngựa, buổi chiều sẽ đi dự tiệc trà." Trương Xuân Hoa không chút nghĩ ngợi đã đáp lại ngay.
Trò chuyện nhiều hơn, Hoàng Tuấn Tiệp cũng nhanh chóng phát hiện, trong suy nghĩ của Trương Xuân Hoa, Huỳnh Huỳnh hoàn toàn là một đại tiểu thư đúng chuẩn, mỗi ngày từ thứ hai đến chủ nhật đều có lịch trình, sắp xếp từ cưỡi ngựa đến đánh đàn, từ xã giao đến vũ hội, tất cả phương diện đều làm nổi bật cuộc sống hàng ngày với sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố Trung Quốc và phương Tây của một cô thiên kim đại tiểu thư sống trong lâu đài cổ kính, mỗi lần ra ngoài đều có tám cô hầu đi theo.
Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy trên thực tế, cuộc sống của Huỳnh Huỳnh cũng rất sang trọng, nhưng sang trọng mà Huỳnh Huỳnh đang có tuyệt không phải sang trọng như trong suy nghĩ của Trương Xuân Hoa.
Bệnh tật có lúc cũng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Anh không cười, nhưng nhân viên phục vụ lại không được nhịn cười.
Cười xong liền ngẩng đầu, mới phát hiện Trương Xuân Hoa không biết đã dừng lại từ lúc nào, sắc mặt trở nên nặng nề, hai mắt cũng nhìn cô chằm chằm.
Nhân viên phục vụ hoảng hốt nói: "Cô Trương..."
"Cô Trương," Hoàng Tuấn Tiệp tiếp lời "Lúc nãy cháu nghe thấy cô và Huỳnh Huỳnh cãi nhau, hai người cãi nhau về vấn đề gì thế cô?"
"Chúng tôi không cãi nhau." Trương Xuân Hoa lập tức bị Hoàng Tuấn Tiệp nhắc tới Huỳnh Huỳnh thu hút sự chú ý "Chúng tôi sẽ không cãi nhau."
"Nhưng Huỳnh Huỳnh rất tức giận." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Huỳnh Huỳnh tức giận" Trương Xuân Hoa lẩm bẩm "Là bởi vì thứ kia biến mất rồi."
"Thứ gì ạ?"
"Thứ kia... Thứ kia rất quan trọng." Trương Xuân Hoa lắc đầu, "Biến mất rồi, Huỳnh Huỳnh sẽ trách tôi, con bé cực kỳ tức giận, phải tìm được thứ kia về, thứ kia bị người đánh cắp, bị tên trộm trộm mất rồi..."
Thứ kia.
Rốt cuộc là thứ gì?
Trong lúc cãi nhau, Huỳnh Huỳnh nổi giận bởi vì Trương Xuân Hoa nhắc đến thứ kia, nói vốn không có thứ này; Trương Xuân Hoa lại nói bởi vì thứ kia bị mất nên Huỳnh Huỳnh mới nổi giận.
Ai đang nói thật?
Hoàng Tuấn Tiệp lại thử vài phương thức dò hỏi nói bóng nói gió, nhưng từ đầu đến cuối Trương Xuân Hoa đều không nói "thứ kia" rốt cuộc là thứ gì, chỉ không ngừng lẩm bẩm "Mất", "Tìm về".
Mắt thấy thực sự hỏi không được gì thêm, Hoàng Tuấn Tiệp chỉ có thể đứng dậy.
Trước khi rời đi, anh quay đầu lại nhìn Trương Xuân Hoa lần nữa.
Bởi vì bọn họ đã rời đi, Trương Xuân Hoa cũng cúi đầu, tiếp tục đan búp bê, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối, ánh đèn bật lên. Gạch sứ cùng dụng cụ bắt đầu cùng nhau lập loè, tỏa ra tia sáng nho nhỏ lại lạnh lẽo.
*
Sau khi ra khỏi viện dưỡng lão, Hoàng Tuấn Tiệp tìm bừa một khách sạn gần đó để qua đêm.
Anh không có khẩu vị lắm, thế nên cũng không muốn ăn tối, vì vậy dứt khoát vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lại khoác khăn tắm ngồi xuống trước bàn, mở trang cá nhân của Huỳnh Huỳnh ra một lần nữa, xem lướt qua ảnh và video cá nhân của Huỳnh Huỳnh cũng như những bình luận của người hâm mộ dưới bài đăng.
Trước khi gặp được người thật, nhìn những thứ này cũng không có quá nhiều liên tưởng.
Nhưng sau khi gặp được người thật, nhìn lại những thứ này, bỗng dưng sinh ra một vài cảm giác khác thường.
Đây không phải là lỗi của Huỳnh Huỳnh.
Chỉ là kỳ vọng ban đầu của anh quá cao, anh đã vô thức coi Huỳnh Huỳnh là hậu duệ của "Hạ Huỳnh", kỳ vọng có thể nhìn thấy "Hạ Huỳnh" từ trên người của Huỳnh Huỳnh, hoặc cũng có được linh cảm đủ để anh có thể trực tiếp miêu tả ra "Hạ Huỳnh"... Đáng tiếc sau khi tiếp xúc lại cảm thấy hơi kỳ lạ, hơn nữa trước mắt còn có không ít điểm đáng ngờ.
Huỳnh Huỳnh... Huỳnh Huỳnh hẳn nên sở hữu đường nét thuộc về Hạ Huỳnh.
Nhưng nhan sắc của Hạ Huỳnh có lẽ không chỉ như dáng vẻ hiện tại của Huỳnh Huỳnh. Dáng vẻ của Hạ Huỳnh hẳn là...
Hoàng Tuấn Tiệp thoáng thất thần.
Đến khi lấy lại tinh thần, anh đã dừng lại bút trong tay, nhìn bức tranh hiện ra trên giấy.
Anh vẽ người trong tưởng tượng của mình lên trên giấy.
Giống như anh đang vẽ chân dung của Hạ Chi Quang, mà người trong tranh dịu dàng hơn, cũng tao nhã hơn Hạ Chi Quang, còn sở hữu dáng vẻ phong tình đã qua của thời đại cũ.
Quá coi là đương nhiên, nhưng cũng quá không có năng lực tưởng tượng.
Nếu chỉ có vậy, anh chạy từ thành phố Ninh xa xôi đến tỉnh Phúc điều tra những thứ này làm gì? Ở nhà vẽ chân dung Hạ Chi Quang không phải là được rồi sao?
Hoàng Tuấn Tiệp đang muốn xé bỏ bức tranh này, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, anh liếc một cái, là Hạ Chi Quang gọi video tới.
Hoàng Tuấn Tiệp trượt ngón tay lên màn hình, nhận điện thoại, nhìn thấy cửa nhà mình, cũng nhìn thấy Hạ Chi Quang đang vào nhà.
"Về đến nhà rồi à?"
"Ừm."
"Hôm nay còn sớm, phía em có tiến triển gì không?"
"Gần như không có. Anh thì sao?" Hạ Chi Quang hỏi.
"Chỗ anh ấy à..." Hoàng Tuấn Tiệp đang nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu, vừa lúc giơ bức tranh mới vẽ trong tay cho Hạ Chi Quang xem.
Hạ Chi Quang nhìn vào màn hình trong lúc thay giày, sắc mặt hơi thay đổi.
"Anh đang vẽ em à?"
"Không thể coi là vậy được."
"Em của phiên bản nữ?"
"Xem như là thế." Hoàng Tuấn Tiệp thừa nhận.
"Không nghĩ tới anh thích khẩu vị như thế này."
Hạ Chi Quang không nhìn vào ống kính nữa. Cậu cầm lấy điện thoại di động, Hoàng Tuấn Tiệp chỉ có thể nhìn thấy Hạ Chi Quang cởi áo khoác, ném áo vào ghế sô pha trong sự rung lắc của camera. Sau đó là cơ thể ngã xuống ghế —— Hạ Chi Quang có lẽ đã mệt lắm rồi, cứ thế thả mình xuống sô pha.
"Cái gì gọi là anh thích khẩu vị cơ, nói cứ như anh là thằng cha không biết đứng đắn ấy." Hoàng Tuấn Tiệp kháng nghị "Đây là manh mối!"
"Ồ —— "
Điện thoại di động dựng trên bàn trà, ống kính vừa hay nhắm thẳng vào Hạ Chi Quang trên ghế, chỉ là hơi nghiêng, làm đôi chân vốn đã không ngắn của Hạ Chi Quang lại càng trở nên thon dài.
Hạ Chi Quang dựa vào sô pha, gập khuỷu tay đỡ trán, sau khi nói ra một câu thâm thúy bèn nở nụ cười như có như không.
"Chỉ là manh mối thôi à? Xem ra em hiểu lầm rồi, anh không thích quần tất đen hử?"
Không biết vô tình hay là cố ý, trong lúc nói chuyện, Hạ Chi Quang còn bắt chéo chân, đùi ôm sát ống quần, tạo thành một độ cong ngả ngớn.
Hoàng Tuấn Tiệp không thể không tưởng tượng ra một vài thứ chỉ thuộc về ban đêm.
Hạ Chi Quang lại buông hai chân ra, cởi hai cái cúc áo, nghiêng người về phía trước, nói với Hoàng Tuấn Tiệp:
"Em thích kiểu lưới cơ."
...
Sắc trời càng lúc càng tối.
Trong viện dưỡng lão, đèn điện thi nhau bật lên, lại thi nhau tắt đi, đồng hồ trên tường chạy thẳng từ số 6 đến số 12.
Các ông bà trong viện đều đã về phòng của mình, nằm trên giường của riêng mình, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có cửa sổ của một căn phòng là lặng lẽ mở ra.
Căn phòng ở ngay tầng một, ngoài cửa sổ là thảm cỏ. Người này trèo qua cửa sổ, bước lên thảm cỏ, đi thẳng ra cửa sau của viện dưỡng lão.
Cánh cửa này không khóa.
Người này đẩy cửa ra, đi tới lối đi bộ, cuối cùng cũng được bóng đèn bên lề đường chiếu sáng.
Bà mím môi, cầm thật chặt cái rổ trong tay mình, trong rổ là hàng loạt búp bê tinh xảo nằm đè lên nhau.
Bà là Trương Xuân Hoa!
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com