Chương 148
Đêm hôm đó, cô lặng lẽ lẻn vào phòng lớn, gạt lớp tro tàn dày đặc sang một bên, nhặt những viên ngọc trai và đá quý còn sót lại, sau đó bước vào phòng của Huỳnh Huỳnh. Tro đen làm bẩn tay, làm bẩn váy của cô, nhưng cô chỉ đau lòng vì những viên ngọc trai đã biến dạng.
Hạ Huỳnh chưa ngủ, cô cầm một viên đá quý lên, thổi đi tro bụi bên trên nó, lại đặt vào trong tay Trương Xuân Hoa, an ủi cô: "Được rồi chị Hoa, chị đừng khóc, xem này, đá quý vẫn sáng như vậy, nó không sợ bị đốt."
"Không phải chị nói với ông chủ Hạ đâu." Trương Xuân Hoa vội vàng giải thích.
"Em biết." Hạ Huỳnh "Bố em lúc nào cũng giám sát em. Bố em đa nghi lắm, tìm được chiếc váy này rồi, những suy đoán trước đây cứ như sắp thành sự thật đến nơi ấy."
"Huỳnh Huỳnh —— "
"Xuỵt." Nhưng Hạ Huỳnh lại giơ một ngón tay lên, để sát bên môi, sau đó cô lấy ra một bức thư từ dưới gối, đưa cho Trương Xuân Hoa "Chị nhìn này."
Lại là một bức thư.
Ngoài tiếng Trung thì trên bì thư còn có tiếng Anh cao quý mà cô nhìn vào cũng không hiểu.
Trương Xuân Hoa nín thở, nhìn thấy một chiếc vé tàu cùng một tờ chi phiếu mỏng bay ra ngoài từ miệng bì thư đang mở.
Dưới đêm trăng, chúng tựa như hai con bướm hoa nhẹ nhàng bay lượn, rơi vào lòng bàn tay của Hạ Huỳnh.
"Cho nên..."
"Đúng." Trương Xuân Hoa trào phúng "Cái nhà này thực sự không có gì đáng để lưu luyến, tôi đã giúp Huỳnh Huỳnh lên thuyền. Có lẽ sau khi con gái biến mất, ông chủ Hạ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng."
Hoàng Tuấn Tiệp im lặng một lúc lâu.
Thái độ của vợ chồng ông chủ Hạ thật sự giống như những gì Trương Xuân Hoa đã nói sao? Nhìn vào những chuyện xảy ra với Hạ Ngữ sau này, không hẳn, đây chẳng qua chỉ là góc nhìn chủ quan của Trương Xuân Hoa.
Nhưng cũng có một chút khách quan.
Theo lời kể của Trương Xuân Hoa, chắc chắn Hạ Huỳnh đã không lên thuyền của nhà.
Nhưng theo lời kể của lão Doãn, Hạ Huỳnh đã nấp trong khoang thuyền của nhà họ Hạ.
Tại sao?
Là vì Hạ Huỳnh rời nhà trốn đi nhưng lại lên sai thuyền sao?
"Như vậy cũng tốt." Trương Xuân Hoa tự nói một mình "Như vậy thì ông chủ Hạ đã tự giải thoát cho mình, cũng đã thả tự do cho Huỳnh Huỳnh. Charles sẽ chăm sóc Huỳnh Huỳnh, mà dù Charles xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người khác cũng sẽ chăm sóc cho Huỳnh Huỳnh thật tốt."
Bà bình tĩnh đến thế, tựa như tin tưởng tuyệt đối, không thể nghi ngờ.
Bởi vì đó là Hạ Huỳnh.
Có người sợ Hạ Huỳnh, có người ghen tỵ với Hạ Huỳnh, có người muốn trở thành Hạ Huỳnh, nhưng càng có nhiều người yêu Hạ Huỳnh, yêu cô sâu đậm.
Hoàng Tuấn Tiệp ra khỏi phòng.
"Cảm ơn." Anh thuận tiện chào hỏi cảnh sát bên ngoài.
"Không cần cảm ơn đâu, đều là đồng nghiệp, phối hợp với nhau mà thôi. Không biết giới trẻ bây giờ đang nghĩ gì nữa, mặt mình thì không cần, cứ muốn dùng mặt của người khác. Nhưng người trong bức ảnh kia đẹp thật, thật sự quá đẹp." Cảnh sát cảm khái xong lại lắc đầu "Đẹp quá cũng không tốt."
Hoàng Tuấn Tiệp đang đi tới cửa bỗng dừng bước.
"Đúng." Anh quay đầu lại, nở nụ cười "Đẹp là một đóa hoa nở trước họng súng."
Hoa có máu, cũng có độc.
*
Cuộc điều tra nhằm vào Trần Gia Thụ trong cục cảnh sát vẫn không có tiến triển mới.
Mặt trời chiều giống như khinh khí cầu màu đỏ bị rút hết khí hydro, nặng nề điểm xuyết giữa những ngọn núi phía cuối thành phố, chỉ cần ra sức thêm chút nữa là sẽ lăn lông lốc nện xuống phía dưới.
Nện phải chỗ nào đây? Có lẽ nện vào lòng người, nện ra một làn khói mù mịt lan tỏa khắp mọi hướng.
"Trần Gia Thụ thật sự che giấu kỹ đến vậy sao?" Doãn Nhụy thở dài trong lúc không điều tra ra được manh mối.
Tiếng thở dài quyện với làn khói mù mịt trong lòng, hóa thành nỗi sầu không thể trút ra.
Đối với cảnh sát mà nói, chuyện sầu não nhất chẳng qua cũng chỉ là rõ ràng đã nhìn thấy tội phạm, nhưng lại không có đủ bằng chứng đưa hắn ra trước công lý.
"Theo lý mà nói, hẳn là không nên như vậy." Vu Tiểu Bân tiếp lời, trải qua mấy ngày liên tục thu thập chứng cứ với cường độ cao lại chưa nhìn thấy điểm kết thúc cũng đã khiến một người hoạt bát sôi nổi trong ngày thường bắt đầu buồn bã ỉu xìu "Chỉ cần từng làm, đều sẽ để lại dấu vết. Huống hồ những gì Trần Gia Thụ đã làm còn không phải chuyện nhỏ, có quá nhiều phân đoạn, quá nhiều người tham gia, dù nghĩ như thế nào, chúng ta đều phải điều tra toàn bộ những chuyện dây mơ rễ má, đào hết cả đường dây lên mới được."
Trong những ngày qua, Vu Tiểu Bân đã từng nói kiểu lập luận này không chỉ một lần.
Có lẽ lúc ban đầu còn có chút không biết phải làm sao, thế nhưng càng về sau lại càng trở thành vài lời phàn nàn quen thuộc.
Những lời phàn nàn đã thốt ra, nhưng cũng không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào trong phòng làm việc vốn đang rơi vào trạng thái ao tù nước đọng này.
Ngược lại là mặt trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn lặn xuống, đêm đen cũng giống như làn khói mịt mù trong lòng họ, hiện lên từng lớp từng lớp.
Trong phòng làm việc đột nhiên không có ai nói chuyện, xung quanh có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, yên tĩnh kéo dài được vài giây, Vu Tiểu Bân mất hứng nói: "Thôi, đi ăn cơm không? Ăn xong trở về tiếp tục tăng ca."
Vừa dứt lời, Doãn Nhụy đã đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Vu Tiểu Bân thuận thế nhìn sang, nhìn thấy Hạ Chi Quang đang ngồi trong phòng làm việc của đội trưởng, hai tay ôm ngực, vai dựa vào ghế, nhìn màn hình máy tính.
Nếu như nhớ không nhầm, từ chiều đến giờ Hạ Chi Quang vẫn duy trì tư thế này, không, nghĩ kỹ lại, sáng sớm hôm nay, thậm chí ngày hôm qua, hình như cũng vẫn là tư thế như vậy.
Ngoại trừ cảm khái "chuyên nghiệp" vẫn luôn nhai đi nhai lại thì dáng vẻ không nhúc nhích này thậm chí còn không giống người, mà giống như một pho tượng được đặt trong phòng làm việc để trấn áp bọn họ.
Hắn dùng ánh mắt trao đổi với Doãn Nhụy.
Dạo này chắc là Hạ đội cũng phải chịu áp lực lớn lắm.
Rất lớn, ngày hôm nay cả hai đội trưởng đều bởi vì tiến độ chậm chạp mà bị cục trưởng Chu mắng.
Tin tức ngầm ở đâu thế?
Đội một bảo thế, chắc chắn là thật.
Cục trưởng Chu chửi người như súng liên thanh thế kia... Cũng may Hạ đội không thích mắng người khác, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, lúc không có việc gì thì không sao, mà lúc có việc, đối phương vừa đảo mắt liền giống như kho lạnh hoạt động hết công suất, một cái liếc mắt đã làm mình đông cứng ngay tại chỗ.
Vu Tiểu Bân cũng nảy sinh cảm thông, bắt đầu nháy mắt.
Tuy rằng tiến độ chậm chạp... Nhưng gấp gáp cũng không thu được thành quả, người là sắt, cơm là thép, ăn cơm no rồi tâm trạng cũng tốt hơn, cô đi gọi Hạ đội ăn cơm đi?
Không dám. Anh đi đi.
Tôi cũng không dám.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Doãn Nhụy chần chừ nói: "Nếu không... Bảo thầy Hoàng khuyên?"
"Đúng." Vu Tiểu Bân cân nhắc "Lão Hoàng đâu?"
Một tiếng này không gọi được Hoàng Tuấn Tiệp đang ở tỉnh Phúc xa xôi, nhưng lại gọi được Hạ Chi Quang.
Giống như chỉ trong nháy mắt, Hạ Chi Quang đã dịch chuyển tức thời từ văn phòng của đội trưởng đến trước mặt Vu Tiểu Bân.
"Hạ đội." Vu Tiểu Bân sợ hết hồn.
Hạ Chi Quang mở máy chiếu, chỉ thấy màn hình sáng lên, cơ thể trần trụi của một người phụ nữ xuất hiện trong mắt mọi người.
Bất thình lình đối diện với xung kích này, Doãn Nhụy lập tức đỏ mặt, nhưng cô vẫn hé miệng, thứ đầu tiên thốt lên cũng không phải một tiếng thét kinh hãi, mà là về vụ án: "Đây là phim người lớn mà Trần Gia Hòa lưu trong điện thoại đúng không."
"Không sai." Hạ Chi Quang tặng cô một ánh mắt khen ngợi hiếm hoi.
Được cổ vũ, Doãn Nhụy càng nói trôi chảy hơn: "Nếu tôi nhớ không nhầm, trong điện thoại của Trần Gia Hòa tổng cộng lưu ba loại phim người lớn, đều có ghi chép mua bán tương ứng. Cái này..."
Cô thoáng dừng lại.
"Có vấn đề gì không?"
"Trong điện thoại của đàn ông có chứa phim người lớn là chuyện khá bình thường." Vu Tiểu Bân cũng đã tỉnh táo lại từ trong cơn sốc xem phim người lớn ngay trong lúc đi làm "Tôi nhớ trong ổ cứng của Trần Gia Hòa còn có nhiều nội dung hơn, lên đến vài G ấy chứ, lúc đó tôi xem qua từng đoạn một, đều liệt..."
Hắn vội vàng nuốt lại cái chữ mà đàn ông không thể nói vào trong cuống họng, vừa đồng tình nhìn Hạ Chi Quang dường như cũng có từng trải giống như mình trong phòng làm việc, vừa dùng từ văn minh:
"Đều không có dục vọng của thế tục nữa rồi."
Lời này không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào của Hạ Chi Quang, ngược lại còn bị Doãn Nhụy nhìn chằm chằm.
"Lưu phim người lớn là bình thường lắm hả?"
"Chỉ có thể nói tồn tại loại hiện tượng này thôi." Vu Tiểu Bân cần mặt mũi, lập tức phủi sạch quan hệ "Nhưng đây cũng chỉ là sai lầm của một số người có tư tưởng giác ngộ không đủ cao phạm phải, còn những người tuân thủ pháp luật như cảnh sát nhân dân chúng tôi, đừng nói lưu trữ, gặp phải chuyện như vậy sẽ lập tức phê bình giáo dục hắn, để hắn hiểu rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm."
"Khoảng thời gian tôi trở về từ thành phố Cầm rồi bắt đầu nghỉ phép, mọi người đang tăng ca kiểm tra lại những người mất tích ở thành phố Ninh, đặc biệt là những người từng đến bệnh viện khám sức khoẻ trước khi mất tích không lâu."
Hai người lập tức nhớ lại cảm giác sợ hãi bị hồ sơ mênh mông nhấn chìm lúc trước.
"Sau đó, kết quả điều tra của các thành phố khác cũng được gửi hết về đây, tôi lật qua toàn bộ hồ sơ một lượt, nhớ kỹ diện mạo của tất cả người bị hại."
"..."
Đội trưởng quá đỉnh! Hai người không nói nên lời, chỉ có thể sùng bái.
"Cô gái này chính là một trong những người đó." Hạ Chi Quang nói ra câu mấu chốt.
"Chờ đã, vậy cũng chính là nói" Doãn Nhụy phản ứng lại "Chúng ta cuối cùng cũng tóm được cái đuôi của Trần Gia Hòa trong vụ án này rồi? Kiểm tra sức khoẻ trong bệnh viện là khởi nguồn mất tích của những người này, sau khi kiểm tra sức khoẻ, được xác định khả năng tương thích của cơ quan nội tạng, vì vậy mà mất tích, trở thành người bị hại trong đường dây mua bán nội tạng của Trần Gia Thụ —— "
Cô liếc nhìn máy chiếu.
Lúc này lại nhìn vào màn hình, không chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, mà còn cảm thấy bi ai đang dâng lên từ đáy lòng lại không có cách nào nói thành lời.
Phụ nữ là người.
Phụ nữ càng là vật phẩm.
Đặt lên bàn cân, cân trọng lượng, cân giá trị, quan sát da thịt, răng miệng, bán nguyên người rồi bán lẻ, bán nội tạng rồi bán thân thể, bán một lần rồi lại một lần, dù bán kiểu nào cũng kiếm được tiền hết.
"Lại nghĩ về lời cô vừa nói." Hạ Chi Quang lạnh mặt ""Trở thành người bị hại trong đường dây mua bán nội tạng của Trần Gia Thụ", Trần Gia Thụ với Trần Gia Hòa là người một nhà, tại sao Trần Gia Hòa lại phải trả tiền khi dùng đồ nhà mình chứ?"
"Hạ đội, ý cậu là..." Vu Tiểu Bân kinh ngạc nói.
"Có lẽ chúng ta đã điều tra sai hướng rồi."
Bóng đen nằm vùng trong lòng đã lâu, đi kèm với điểm đáng ngờ vừa phát hiện được, lúc này nó tùy ý mọc ra xúc tu, vươn lên giống như một con bạch tuộc.
"Trần Gia Thụ chưa chắc là người chúng ta muốn tìm, hắn chẳng qua chỉ là kẻ thế mạng."
Phỏng đoán hoàn toàn mới được kết hợp từ những điểm đáng ngờ đã tạo ra một làn sóng cũng hoàn toàn mới cho vụ án đang lâm vào cục diện bế tắc.
Từng vòng gợn sóng dao động trong đầu Hạ Chi Quang, cộng hưởng với tinh thần phấn chấn của cậu, trong thời gian mạch suy nghĩ đang tích cực hoạt động, cậu không nghĩ tới cục trưởng Chu, không nghĩ tới Trịnh Thuần Cảnh, không nghĩ tới bất kỳ đồng nghiệp, bất kỳ cấp trên nào đang hợp tác phá án với cậu.
Cậu lấy điện thoại ra theo bản năng, chuẩn bị nói điểm đáng ngờ hoàn toàn mới mà mình đã phát hiện được cho Hoàng Tuấn Tiệp.
Nhưng hiện tại tư duy của cậu quá sống động, trong lúc gõ chữ gửi tin nhắn lại không nhịn được mà liên tục tự hỏi toàn bộ tình huống xảy ra xung quanh Trần Gia Thụ:
—— Tại sao bọn họ lại kiên định cho rằng Trần Gia Thụ chính là người đứng sau đường dây mua bán nội tạng?
Bởi vì trong công xưởng bỏ hoang ở ngôi làng phía sau Quyên Sơn có dụng cụ phẫu thuật cỡ lớn cùng lượng máu không rõ nguồn gốc, trên bờ biển bên ngoài công xưởng lại có dấu vết tàu thuyền của Trần Gia Thụ đã neo đậu.
—— Bọn họ đã tìm được công xưởng bỏ hoang này như thế nào?
Dựa vào trực giác của Hoàng Tuấn Tiệp.
Hoàng Tuấn Tiệp thông qua trực giác, dẫn bọn họ dọc theo lộ tuyến của Hứa Tín Nhiên, tra được sòng bạc trong thôn, lại từ sòng bạc tìm được công xưởng bỏ hoang.
Nếu như Trần Gia Thụ chỉ là kẻ thế mạng.
Vậy thì một loạt hành động của Hoàng Tuấn Tiệp đã góp một viên gạch nhằm gia tăng hiềm nghi của Trần Gia Thụ, trực tiếp đánh lạc hướng toàn bộ phương hướng điều tra của cảnh sát...
Hạ Chi Quang ngồi xuống ghế trong phòng làm việc.
Sắc trời tối sầm, nhưng cậu vẫn chưa bật đèn.
Trong phòng làm việc tối tăm, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo của màn hình đang chiếu vào khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng lắc lư theo hơi thở của người ngồi trước màn hình. Nhưng có lẽ thứ đang lắc lư không phải ánh sáng, mà là bàn tay đang cầm điện thoại di động của Hạ Chi Quang.
Cậu xóa bỏ toàn bộ manh mối muốn gửi cho Hoàng Tuấn Tiệp.
...
Điện thoại di động chợt rung lên.
Hạ Chi Quang khẽ run rẩy, ánh mắt dán chặt vào màn hình, nhìn thấy cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình.
Hoàng Tuấn Tiệp gọi điện thoại tới.
Ngón tay cậu đang đặt lên màn hình, đặt ngay cạnh nút nhận, chỉ cần một cử động thật nhẹ là cậu có thể kết nối cuộc gọi này. Cậu cũng không có lý do gì mà không nhận cuộc gọi này cả.
Cậu chỉ sợ, điện thoại vừa kết nối, cậu sẽ theo thói quen mà trực tiếp tìm kiếm đáp án từ phía Hoàng Tuấn Tiệp.
Cậu luôn biểu hiện ra hoài nghi đối với Hoàng Tuấn Tiệp khi ở trước mặt anh.
Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, thứ mà cậu vĩnh viễn nhớ tới không phải là hoài nghi giống như đêm đen, mà là ánh sáng trong đêm đen, là ngọn đèn thuộc về mái ấm, là ngọn đèn đại biểu tin tưởng cùng an toàn.
Hoàng Tuấn Tiệp có thể thuyết phục cậu.
Đây là một chuyện rất hạnh phúc.
Cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Hạ Chi Quang đặt điện thoại xuống, đi tới trước cửa sổ, cậu quay lưng vào trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, để trái tim mình lắng xuống trong đêm tối... Cho đến khi tiếng rung sau lưng dần dần nhỏ đi, thậm chí là biến mất, cậu mới trở lại bàn làm việc lần nữa, cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, Hoàng Tuấn Tiệp không tiếp tục gọi đến, chỉ gửi tin nhắn cho cậu.
Hạ Chi Quang nhanh chóng xem qua một lượt.
Tin nhắn nói về chuyện của gia đình cậu, về chị gái của mẹ cậu, Hạ Huỳnh.
Cậu chưa bao giờ gặp người bác này, nhưng cảm giác run rẩy khi Hoàng Tuấn Tiệp trực tiếp đối mặt với Trương Xuân Hoa cùng cô con gái "Huỳnh Huỳnh" tựa như được truyền đến trái tim Hạ Chi Quang thông qua từng câu chữ.
Cậu khẽ gõ lên mặt bàn, giống như đang có phù du qua lại như thoi đưa trong đầu cậu, đảo loạn mạch suy nghĩ yếu ớt của cậu, sau đó Hạ Chi Quang cầm điện thoại lên.
Cậu gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Bắc.
Cuộc gọi này không nối tiếp bước chân của cuộc gọi khi nãy, nó được kết nối rồi, giọng nói của Lưu Tiểu Bắc cũng vang lên: "Khách quý."
"Tiến triển như thế nào rồi?" Hạ Chi Quang trực tiếp hỏi.
"Đã có manh mối."
Hai người đều lược bỏ hàn huyên cùng khách sáo không có quá nhiều ý nghĩa, đi thẳng vào vấn đề. Nhưng một vấn đề giống nhau được thực hiện bởi những người khác nhau cũng sẽ tạo ra những cảm giác khác nhau.
Hạ Chi Quang thẳng thắn, sắc bén, để lại ấn tượng quá mức cứng rắn cho người khác, luôn khiến người ta thầm sinh nghi ngờ trong lòng Hạ Chi Quang có xem thường mình hay không, vì thế mới không buồn qua loa lấy lệ; mà Lưu Tiểu Bắc, có thể do vấn đề về ngoại hình, cũng có thể do vấn đề về tốc độ nói, tóm lại, từ đầu đến cuối hắn đều tạo cho người ta cảm giác điềm đạm, thân thiết, giải quyết thẳng thắn, nói năng bộc trực cũng sẽ không trở thành bất lịch sự trong mắt người khác, ngược lại còn khiến người khác sinh ra một cảm giác áy náy khó giải thích được từ trong thâm tâm:
Đối phương đang phải bận rộn vì mình, đều bởi vì mình, vì sai lầm của mình.
"Bắt đầu nói từ con thuyền của ông chủ Trần đi." Lưu Tiểu Bắc mở miệng, lại không vội nói chuyện của Hoàng Tuấn Tiệp. Hạ Chi Quang cũng không chỉ nhờ hắn mỗi chuyện của Hoàng Tuấn Tiệp. "Ông chủ Trần" mà hắn nói tới không nghi ngờ gì chính là Trần Gia Thụ "Sau khi thuyền của ông chủ Trần rời khỏi biên giới, mỗi lần lên đường đều sẽ dừng lại trên biển một hai lần, thường xuyên liên lạc với một ông chủ họ Lý..."
Hạ Chi Quang im lặng lắng nghe.
Sở dĩ cậu nhờ Lưu Tiểu Bắc điều tra chuyện của Trần Gia Thụ là bởi lộ trình buôn lậu của Trần Gia Thụ có đi qua Đông Nam Á. Đông Nam Á chính là khu vực nước ngoài mà Lưu Tiểu Bắc thường ở nhất, lúc trước Lưu Tiểu Bắc cũng cứu cậu ở Đông Nam Á.
Trong cõi tối tăm, sự việc luôn có chút trùng hợp.
"Ông chủ họ Lý?" Hạ Chi Quang nói "Tên cụ thể của hắn ta là gì? Buôn bán mặt hàng nào?"
"Lý Hưng Tinh, kinh doanh dược phẩm. Nhưng Lý Hưng Tinh chưa chắc đã là tên thật."
Kinh doanh dược phẩm. Hạ Chi Quang thầm nghĩ, cậu nghĩ tới nội dung duy nhất mà Trần Gia Hòa thẳng thắn khai nhận: Anh trai tôi buôn lậu dược phẩm.
"Ông chủ họ Lý có mạng lưới quan hệ rộng rãi." Lưu Tiểu Bắc nói tiếp, hắn là một người cẩn thận, nếu cảm thấy "Lý Hưng Tinh" không phải tên thật, vậy thì trước sau đều gọi là ông chủ họ Lý "Người giao du nhiều cũng khó tránh khỏi lan truyền một vài tin tức..."
"Tin tức gì?"
"Thuyền."
"Thuyền?" Hạ Chi Quang lẩm bẩm.
"Một con thuyền rất thần kỳ, một con thuyền sở hữu đầy rẫy tiền tài, sở hữu mỹ nữ quốc sắc thiên hương, sở hữu hằng hà sa số cơ hội. Đây là một con thuyền báu vật. Nó thả neo ở nơi sâu thẳm của biển cả bao la, chỉ có người có duyên mới có thể lên chiếc thuyền này, chỉ có người có duyên mới có thể thu được kho báu dồi dào tựa như biển sâu ngay trong con thuyền; cũng chỉ có người có duyên mới có thể thu được những thứ vô cùng quý giá mà không nơi nào có được."
"Thứ gì?" Hạ Chi Quang lập tức truy hỏi.
"Mạng sống."
"..."
"Con thuyền này có thể kéo dài mạng sống của cậu." Lưu Tiểu Bắc khẽ cười "Một con thuyền thần bí, một con thuyền béo bở, một con thuyền sinh mệnh."
Trần Gia Thụ buôn lậu dược phẩm, Lý Hưng Tinh kinh doanh dược phẩm. Bọn họ có giao thiệp với nhau cũng là chuyện hợp lý.
Trong quá trình giao du qua lại, Lý Hưng Tinh đã nhắc đến thuyền...
Gần đây Trần Gia Thụ từng làm phẫu thuật ghép thận...
Hạ Chi Quang thoáng suy nghĩ miên man, nhưng cũng nhanh chóng tập trung lại, cậu bình tĩnh nói: "Anh biết được tin tức về con thuyền này từ lúc nào? Chắc chắn không phải sau khi tôi nhờ anh điều tra chuyện của Trần Gia Thụ ở vùng biển quốc tế thì anh mới biết."
"Người làm ăn có thể thu được không ít tin tức."
"Người làm ăn?" Hạ Chi Quang nói "Anh giống người nghiên cứu học vấn hơn nhiều."
"Nghiên cứu học vấn lại không kiếm được tiền." Lưu Tiểu Bắc "Tiền là thứ tốt."
"Tiền đúng là thứ tốt. Mạng sống cũng là thứ tốt." Hạ Chi Quang "Vậy thì anh đã lên thuyền chưa?"
"Cậu đang qua cầu rút ván đấy à? Còn chưa lội hết sông đã bắt đầu nghi ngờ mặt cầu dưới chân có kẽ hở, có lỗ hổng sao?"
"Xin lỗi."
"Nghe không có thành ý gì hết."
"Tôi quả thật có rất nhiều khuyết điểm." Hạ Chi Quang thừa nhận "Bệnh đa nghi là một trong số đó."
"Khuyết điểm này đúng là hơi khiến người ta khó có thể khoan dung, nhưng ai mà chả có khuyết điểm." Lưu Tiểu Bắc "Chuyện cậu muốn biết, tôi có thể nói cho cậu, với điều kiện cậu là cậu."
Hạ Chi Quang lập tức hiểu ý đối phương:
Lưu Tiểu Bắc có thể nói chuyện này cho "Hạ Chi Quang", nhưng không thể nói chuyện này cho "Cảnh sát Hạ".
Điều này có phải mang ý nghĩa, ngoại trừ câu chuyện về những lời truyền miệng, trong tay Lưu Tiểu Bắc còn nắm giữ rất nhiều manh mối có liên quan đến "Thuyền", đủ để lực lượng cảnh sát có thể tìm hiểu được ngọn nguồn? "Lực lượng cảnh sát sẽ bảo vệ người làm chứng." Hạ Chi Quang lập tức nói.
"Có một số việc tôi không nói, không phải là vì tôi sợ nguy hiểm." Lưu Tiểu Bắc cười nói.
"Vậy thì vì sao?"
"Làm ăn mà đi lại quá gần với cảnh sát cũng khó buôn bán lắm."
"Chỉ có tội phạm mới lo sợ cảnh sát." Hạ Chi Quang nói rõ từng chữ.
"Được rồi, tôi có thể hợp tác với lực lượng cảnh sát" Lưu Tiểu Bắc cũng không kiên trì, hắn chỉ hỏi ngược lại "Nhưng tôi đưa ra thứ mà lực lượng cảnh sát cần, vậy lực lượng cảnh sát cũng có thể đưa ra thứ mà tôi cần hay không?"
"Không có lợi thì không dậy sớm?" Hạ Chi Quang trào phúng.
"Tố chất cơ bản của một thương nhân ưu tú mà thôi, mua mua bán bán, có mua có bán mới là kinh doanh chứ." Lưu Tiểu Bắc "Về phần rốt cuộc tôi có lên thuyền hay không, cậu có thể yên tâm."
"Thật sao?" Hạ Chi Quang khẽ nói.
"Cậu cảm thấy tôi là người mắc bệnh bạch tạng, có nguy cơ bị suy tạng cho nên sau khi biết được tin tức này, hẳn là rất dễ động lòng, bất kể có cần cấy ghép nội tạng hay không đều muốn lên thuyền xem thử?"
Cấy ghép nội tạng. Hạ Chi Quang chắt lọc trọng điểm trong lời nói của Lưu Tiểu Bắc. Cái gọi là "kéo dài mạng sống" trên thuyền chính là "cấy ghép nội tạng", đây cũng là "tội danh" của Trần Gia Thụ.
"Một suy đoán đơn giản mà thôi." Hạ Chi Quang trả lời.
Nhìn từ bên ngoài, Lưu Tiểu Bắc là hoàn toàn trong sạch.
Nhưng trong lòng đối phương liệu có giống như vẻ bề ngoài của đối phương hay không?
Hạ Chi Quang chưa bao giờ nhận định như vậy, không phải là vì đoạn đối thoại ngày hôm nay, từ sớm hơn kìa, từ lúc Lưu Tiểu Bắc cứu cậu, cậu đã suy đoán như vậy rồi, người thật sự hoàn toàn trong sạch có thể cứu người dưới tay tội phạm ma túy sao?
Nhưng qua nhiều năm như vậy, từ những dấu vết hai người giao lưu với nhau, đừng nói đến chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngay cả manh mối phạm tội khả nghi cậu cũng không tìm được, hơn nữa thời gian Lưu Tiểu Bắc ở trong nước rất ít, lâu dần, loại nghi ngờ này cũng dần phai nhạt.
Có lẽ thực sự giống như những gì Lưu Tiểu Bắc biểu hiện ra, hắn là một "người làm ăn".
Người làm ăn này có quan điểm xử thế riêng, vừa trong sạch lại vừa pha lẫn vài phần không tốt cũng không xấu.
Cậu từng hỏi Lưu Tiểu Bắc tại sao muốn cứu cậu. Lúc đó Lưu Tiểu Bắc trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Mỗi ngày làm một việc tốt."
"Mỗi ngày làm một việc tốt, kết bạn nhiều hơn." Người mắc bệnh bạch tạng khẽ mỉm cười, sau lưng hắn, thần Ganesha vàng son rực rỡ đại biểu trí khôn và tài phú dường như cũng đang lắc lư vòi voi, giương ra răng nanh, mỉm cười thật khẽ "Xã hội là một mạng lưới do con người tạo ra, nói cách khác, chỉ cần có đủ bạn bè trên đủ nút điểm khác nhau thì xã hội này sẽ không gây trở ngại cho cậu, mỗi một nơi mà cậu đến thăm, mỗi một người mà cậu nhìn thấy, mỗi một chuyện mà cậu gặp phải, đều sẽ trở nên vui vẻ, thân thiện đến bất ngờ. Tôi thích một thế giới tốt đẹp như vậy, tôi đang cố gắng để bước vào loại thế giới tốt đẹp như thế."
"Suy đoán cũng không phải chân tướng."
Lời đáp lại của Lưu Tiểu Bắc kéo Hạ Chi Quang về hiện thực.
"Người mắc bệnh bạch tạng đúng là gặp phải rất nhiều vấn đề. Các cơ quan nội tạng trong cơ thể tôi quả thật cũng bị bệnh tật đe dọa. Nhưng tôi muốn có được những thứ sạch sẽ hơn."
"Sạch sẽ?"
"Tỷ như nội tạng nhân tạo."
"Nghe giống như những thứ trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ấy."
"Đối với cổ nhân mà nói, máy bay là khoa học viễn tưởng, tàu hỏa là khoa học viễn tưởng, ngay cả máy ảnh cũng là kính chiếu yêu. Mà thời gian trôi qua, những thứ trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cuối cùng đều trở thành hiện vật trong thế giới thực. Bởi vì đây vốn chính là kỳ vọng của nhân loại. Mà muốn thực hiện kỳ vọng của nhân loại, chỉ cần một chút lực đẩy nho nhỏ lại tầm thường."
"Tỷ như tiền?" Hạ Chi Quang nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lưu Tiểu Bắc hỏi ngược lại "Tiền chẳng lẽ không phải là vật ngang giá, là thứ tích hợp những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống con người, là thứ mọi người vẫn luôn mơ ước sao?"
"Tôi nói không lại anh." Hạ Chi Quang xoa thái dương "Phải bảo Hoàng Tuấn Tiệp đến đàm đạo với anh mới được."
"Tôi rất chờ mong có thể ngồi xuống tâm sự với cậu ấy." Lưu Tiểu Bắc vui vẻ nói.
"Vậy" Hạ Chi Quang "Anh ấy thì sao?"
Lúc trước cậu không chỉ nhờ Lưu Tiểu Bắc điều tra chuyện liên quan đến Trần Gia Thụ, quan trọng nhất còn có chuyện liên quan đến Hoàng Tuấn Tiệp.
"Nói đến chuyện này, tôi đã mời thám tử tư trong nước theo dõi bạn trai cậu. Hỏi thêm một câu không liên quan đến chủ đề" Lưu Tiểu Bắc nói "Ở trong nước, loại thám tử tư này là phạm pháp đúng không?"
"..."
"Ngoài ra, bạn trai cậu "Lòng cảnh giác rất cao, năng lực phản trinh sát rất mạnh, vụ làm ăn này không thực hiện được", đây là là những lời mà thám tử tư nói cho tôi." Lưu Tiểu Bắc kể lại.
"Cho nên không bám theo được?" Hạ Chi Quang hơi muốn cười.
"Theo được." Lưu Tiểu Bắc "Chỉ là thủ thuật thêm tiền mà thôi. Một người theo không kịp, vậy năm người theo, năm người theo không kịp, thế thì mười người hẳn là phải theo kịp. Cơ mà chi phí có vượt quá dự định của tôi thôi."
"Nghe có vẻ anh còn vui lắm."
"Bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống mà." Lưu Tiểu Bắc cười nói "Vì thế mà tôi sẽ không cần cậu trả chi phí phát sinh thêm đâu."
Sau đó, Lưu Tiểu Bắc nói cho Hạ Chi Quang toàn bộ những tin tức liên quan đến Hoàng Tuấn Tiệp mà hắn đang có, đặc biệt là Hoàng Tuấn Tiệp đã đến những chỗ nào.
Hạ Chi Quang im lặng lắng nghe, phần lớn những nội dung mà đối phương nói cho cậu, đặc biệt là nội dung liên quan đến Hạ Huỳnh đều trùng khớp với tin nhắn mà Hoàng Tuấn Tiệp vừa gửi cho cậu khi nãy.
Chỉ có một điểm.
Trước khi Hoàng Tuấn Tiệp đang tới tỉnh Phúc có đến ngôi làng phía sau Quyên Sơn một chuyến.
Lại là ngôi làng này.
Hoàng Tuấn Tiệp một mình đến ngôi làng này, lại đến trạm thu gom rác thải trong làng, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Nói chung" Lưu Tiểu Bắc nói "Nói toàn bộ tin tức cho cậu rồi đó, đã nhận được thứ cậu muốn chưa?"
"Cảm ơn." Hạ Chi Quang tránh không trả lời, chỉ là nói cảm ơn.
"Hy vọng tôi đã mang đến tin tức tốt cho cậu." Lưu Tiểu Bắc cảm khái "Rất nhiều thứ chúng ta đã luyện thành thói quen, treo ở bên miệng, tỷ như tình yêu, hạnh phúc, thậm chí là lòng tin, cứ tưởng nó bày ra đầy đường, đi đâu cũng có thể nhìn thấy. Thật ra đều là hàng xa xỉ trong đời. Chỉ là có quá nhiều người mơ màng mà sống qua ngày, căn bản không đủ năng lực thừa nhận và đánh giá, mua bừa hàng giả, hàng kém chất lượng trên đường còn vô cùng hãnh diện mà mang khoe khoang khắp nơi, đến lúc phát hiện ra thì lại giống như sấm sét giữa trời quang, quay sang trách tội tình yêu, hạnh phúc, thậm chí là cả lòng tin với bản thân."
"... Đúng vậy." Hạ Chi Quang mỉm cười "Tôi đã mang món hàng xa xỉ này bên người rất lâu rồi, thế nhưng nó vẫn còn mới như ngày hôm qua."
Đây không phải là lời nói dối.
Trong lòng cậu, trước sau đều có một vùng tin tưởng Hoàng Tuấn Tiệp, trước sau vẫn luôn tin tưởng.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, rồi Hạ Chi Quang cúp điện thoại.
Sau đó, cậu trầm ngâm trước bàn một lúc lâu, dần dần sắp xếp lại mạch suy nghĩ một cách rõ ràng.
Cậu tìm thấy người bị hại của vụ án mất tích trong đoạn phim người lớn mà Trần Gia Hòa lưu trong điện thoại, trong những vụ án trước đây, người có liên quan đến phim người lớn chỉ có Trần Kiến Ảnh.
Là thợ chụp ảnh dựa vào giáo dục Phúc Hưng, dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên cosplay rồi chụp ảnh riêng tư.
Mà thực tế, người phụ trách quản lý giáo dục Phúc Hưng, cũng chính là Tôn Phúc Cảnh, vẫn luôn có thói quen thờ cúng Ma Tổ trong nhiều năm qua, khi cậu và Hoàng Tuấn Tiệp vây bắt Tôn Phúc Cảnh cũng đã từng suy đoán sau lưng Tôn Phúc Cảnh còn có người khác, chỉ là Tôn Phúc Cảnh không mở miệng, cái gọi là "người đứng sau" liền trở thành suy đoán vô căn cứ, không có phần sau.
Còn có quan trọng nhất.
Loại Hoàng Tuấn Tiệp ra khỏi vụ án này trước, chỉ nhìn vào các "manh mối" như sòng bạc, công xưởng bỏ hoang thì cũng đủ để chứng minh vẫn luôn có một bàn tay đứng sau thúc đẩy vụ án "Trần Gia Thụ buôn người, buôn lậu, buôn bán nội tạng". Vậy thì những đôi mắt núp trong bóng tối đó, có phải vẫn luôn bám theo các hành động điều tra phá án của lực lượng cảnh sát hay không?
Bắt đầu lại từ đầu. Hạ Chi Quang nghĩ. Bắt đầu điều tra lại từ Trần Kiến Ảnh, Tôn Phúc Cảnh.
Mà cuộc điều tra này nhất định phải giữ kín, giữ kín với rất nhiều người, bao gồm cả Hoàng Tuấn Tiệp.
Trong lòng cậu, trước sau đều có một vùng tin tưởng Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng trước sau cũng có một vùng khác nghi ngờ Hoàng Tuấn Tiệp, nghi ngờ tất cả.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com