Chương 150
Xe đang bay như tên bắn trên đường phố.
Cảnh đường phố bên ngoài hóa thành ánh đèn neon chói lọi trong đêm tối, những vệt sáng hình ngôi sao xẹt qua cửa sổ xe.
Lái xe rất nhanh, mà lòng hành động của Hạ Chi Quang còn nhanh hơn cả xe, nó tựa như đã mọc thành cánh, bay lượn giữa bầu trời đêm, bay đến thành phố mà Mạnh Phụ Sơn đang ở, đồng thời hành động với lực lượng cảnh sát địa phương đang tổ chức hành động.
Cảm giác lo lắng không có cách nào nói thành lời khiến cậu không nhịn được mà liên tiếp nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay.
Giây phút lo lắng nhất luôn là màn đêm trước bình minh.
Nhưng trong tai nghe nghe lén, Hoàng Tuấn Tiệp với Mạnh Phụ Sơn vẫn đang tiếp tục nói chuyện, việc này thoáng làm dịu tâm trạng sốt ruột của cậu.
Mạnh Phụ Sơn vẫn không cúp điện thoại.
Chỉ là thời gian trôi đi, Mạnh Phụ Sơn dần dần không nói nữa, toàn bộ quá trình đều là Hoàng Tuấn Tiệp nói chuyện. Mạnh Phụ Sơn đang dao động, hắn đang cân nhắc, đến gặp Hoàng Tuấn Tiệp rốt cuộc có nguy hiểm hay không.
Hạ Chi Quang vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Cách thời điểm cậu rời khách sạn đã mười phút.
Lực lượng cảnh sát địa phương đã xuất phát, hẳn là có thể đến địa điểm định vị ngay lập tức, trong khoảng thời gian này, tín hiệu mà bọn họ định vị được cũng đã phát sinh động tĩnh khác thường.
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên trong điện thoại, phản hồi tình huống hiện trường.
"Lực lượng cảnh sát địa phương đã đến địa điểm định vị tín hiệu."
"Không phải khu dân cư."
"Lực lượng cảnh sát đã vây quanh hiện trường."
Hạ Chi Quang có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu gọi đầu hàng của cảnh sát tại hiện trường, yêu cầu Mạnh Phụ Sơn ra ngoài.
Hình như Mạnh Phụ Sơn vẫn chưa đi ra.
Trong tai nghe nghe lén, Hoàng Tuấn Tiệp đã im bặt.
Từ trong điện thoại di động của Mạnh Phụ Sơn, Hoàng Tuấn Tiệp cũng nghe thấy được tiếng kêu gọi đầu hàng của cảnh sát tại hiện trường!
Mong muốn bức thiết lần theo Mạnh Phụ Sơn của cậu, vào lúc này bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, cậu nghĩ tới Hoàng Tuấn Tiệp.
Sau khi Mạnh Phụ Sơn bị tìm được, Hoàng Tuấn Tiệp...
"Cảnh sát hiện trường đã xông vào." Người trong đường truyền lại nói.
"Người đâu?" Hạ Chi Quang hỏi lại theo bản năng.
"Người..."
*
Trên bầu trời đen kịt, một vầng trăng sáng nho nhỏ lại cong cong, tựa như một con dao treo trên không trung. Ánh dao bổ vào bầu trời, chẻ vào biển khơi, cũng bổ vào lối hành lang đang bóc ra từng mảng sơn son trong chùa.
Ánh sáng của sương lạnh chiếu sáng khuôn mặt của Ma Tổ nương nương.
Trang phục của nương nương đã cũ kỹ, lớp trang điểm trên mặt nương nương cũng tróc ra, thế nhưng nương nương vẫn nở nụ cười từ bi như trước.
Dưới đôi giày trân châu của nương nương là một ban thờ, trên ban thờ là những mâm cúng phủ kín bụi bặm, một chiếc điện thoại được đặt vào một trong số mâm cúng đó, bên cạnh điện thoại là máy ghi âm phát đi phát lại giọng nói của Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn ra một đòn nhử, sớm đã bỏ chạy từ lâu!
*
Hoàng Tuấn Tiệp cúp điện thoại.
Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không phải thu dọn gì nhiều. Cầm theo điện thoại di động, lại cầm theo chứng minh thư là có thể ra cửa.
Anh mở tủ lạnh, lấy ra một chai Vodka, mở nắp chai, rót vào trong ly đã được thêm đá, một ly cho mình, một ly cho Hạ Chi Quang. Sau đó, anh bưng ly rượu của mình lên, khẽ cụng ly với Hạ Chi Quang.
"Cạch."
Làn sóng màu vàng phả lên đỉnh núi tuyết.
Anh ngửa đầu, một hớp uống cạn. Sau đó mặc thêm áo khoác, bước ra ngoài.
*
Tình huống hiện trường được truyền lại cho Hạ Chi Quang.
Trong chớp mắt, Hạ Chi Quang hỏi: "Mạnh Phụ Sơn phát hiện ra manh mối như thế nào, lực lượng cảnh sát tại hiện trường có thể tra được con đường chạy trốn của Mạnh Phụ Sơn không?"
"Phía cảnh sát vẫn đang điều tra." Nghiêm Tử Hiền nói "Hiện tại đang điều tra camera giám sát gần đó. Nhưng Mạnh Phụ Sơn đã chọn một nơi rất tốt, nơi đó không đủ camera giám sát, Mạnh Phụ Sơn lại có nhiều kinh nghiệm phản trinh sát, lần này rất có thể cũng đã để hắn chạy thoát."
Tình huống như thế, Hạ Chi Quang có tới nơi cũng không có tác dụng gì, cậu yêu cầu tài xế: "Lập tức trở về khách sạn."
Hoàng Tuấn Tiệp cũng đang ở khách sạn, cũng nghe thấy âm thanh ở hiện trường, đối phương liệu có đoán được những chuyện mình đang làm —— Không đúng, có lẽ đã đoán được rồi.
Xe lao nhanh như chớp, đến khi Hạ Chi Quang trở lại khách sạn, cậu đã rời khỏi khách sạn được nửa tiếng.
Cậu đi đến trước cửa phòng Hoàng Tuấn Tiệp, giơ tay gõ cửa.
Nhưng bên trong im lặng.
"Hoàng Tuấn Tiệp?" Cậu lại gọi một tiếng, vẫn không có hồi âm.
Hoàng Tuấn Tiệp đang tức giận?
Hạ Chi Quang rũ mắt hai giây, dùng di động gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Tiệp. Nhưng không kết nối được, Hoàng Tuấn Tiệp tắt điện thoại.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến trái tim của Hạ Chi Quang trĩu xuống, cậu bỗng nhấc chân, đạp mở cửa phòng khách sạn.
Cửa phòng mở ra, mọi thứ bên trong vẫn giống như trước khi cậu rời đi.
Bảng đen viết manh mối trong góc phòng, máy tính trên mặt bàn, quần áo vắt lên lưng ghế, chăn bông được vén lên.
Chỉ thiếu mất một người.
Thiếu mất Hoàng Tuấn Tiệp!
Lại nhiều thêm một thứ.
Nhiều hơn một ly vodka đang tỏa ra hơi lạnh bên cạnh máy tính.
Vật nặng móc vào trái tim Hạ Chi Quang, nặng giống như quả cân, cơ thể cũng thuận thế cũng mà nứt ra một lỗ hổng dẫn đến vực sâu, khiến trái tim cậu không ngừng rơi xuống.
Cậu cất bước đi tới trước ly rượu vodka.
Một ly rượu đột ngột xuất hiện bên cạnh máy tính...
Hạ Chi Quang lướt qua bàn phím máy tính.
Đầu ngón tay của cậu đang khe khẽ run lên.
Rượu còn chưa uống vào, suy nghĩ đã sục sôi trong đầu cậu, giống như uống rượu quá nhiều, khiến mỗi một tế bào trong người đều cận kề nổ tung, cận kề cái chết.
Cậu liên tục nghĩ lại những chi tiết mà Hoàng Tuấn Tiệp đã tiếp xúc với cậu vào ngày hôm đó ——
Hoàng Tuấn Tiệp hỏi cậu dây sạc điện thoại.
Hoàng Tuấn Tiệp giơ tay chạm vào tai cậu.
Hoàng Tuấn Tiệp sớm đã biết cậu vì Mạnh Phụ Sơn mà đến! Hoàng Tuấn Tiệp biết được từ lúc nào, từ lúc nhìn thấy cậu sao?
Ngón tay cậu ấn xuống bàn phím.
Màn hình máy tính sáng lên.
Máy tính mở ra, một hình ảnh mà cậu cực kỳ quen thuộc xuất hiện trên màn hình —— Trạm rác thải trong ngôi làng phía sau Quyên Sơn.
Hạ Chi Quang đấm mạnh xuống mặt bàn, sau đó vung tay, ly rượu đặt cạnh máy tính bay lên, rượu cùng đá viên vẽ ra một đường vàng óng trong không trung rồi mới loảng xoảng vỡ tan trên mặt đất.
Hạ Chi Quang tức giận đến bật cười, cuối cùng cậu cũng biết Hoàng Tuấn Tiệp biết được mục đích của cậu từ lúc nào rồi!
Từ trước khi cậu tới, từ lúc cậu vừa mới đến trạm rác thải!
Cậu nhìn thấy người mới bắt đầu lắp camera giám sát, Hoàng Tuấn Tiệp còn chưa nhìn thấy người, vừa cầm được thư của Mạnh Phụ Sơn đã phòng ngừa chu đáo mà lắp CCTV cạnh trạm rác thải, chờ con cá ngu ngốc là cậu chui vào lưới!
Hoàng Tuấn Tiệp cố ý.
Từ giây phút nhận được cuộc gọi của Mạnh Phụ Sơn, anh đã trù bị giúp Mạnh Phụ Sơn chạy trốn! Anh rõ ràng đã trù tính tất cả, lại để chính mình đứng ở thế bất bại, để lực lượng cảnh sát nghe lén điện thoại của anh có nghe thế nào cũng không bắt được nhược điểm của anh.
Mọi chuyện đều đã được tính toán từ trước.
Mạnh Phụ Sơn chạy rồi.
Vậy bây giờ, Hoàng Tuấn Tiệp đang ở đâu?
Hạ Chi Quang dừng lại vài giây, bỗng nhiên lao ra khỏi khách sạn.
*
Bóng người vội vã lên lầu lại vội vã xuống lầu.
Trong phòng trà của khách sạn, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy bóng dáng nhanh chóng rời đi của Hạ Chi Quang thông qua mặt kính.
Anh thong dong uống hết ly trà trước mặt, lại đợi thêm một lúc, đợi đến khi tín hiệu GPS trên chiếc điện thoại mới cho thấy Hạ Chi Quang đã bắt đầu đến trạm tàu cao tốc địa phương, anh mới đứng dậy, ra đến cửa khách sạn gọi taxi.
"Đến sân bay."
Thời gian trước sau chỉ có nửa tiếng, Hạ Chi Quang phán đoán anh không kịp đến sân bay hoàn tất thủ tục, cho nên mới tới trạm tàu cao tốc có thể đến đi bất cứ lúc nào, chuẩn bị đuổi theo cản anh lại.
Nhìn từ bề ngoài, anh không làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật, vi phạm quy định của công dân, chuyện này mang ý nghĩa lực lượng cảnh sát không thể trực tiếp bắt anh.
Muốn chạy trốn lực lượng cảnh sát, rất khó; muốn gạt được Hạ Chi Quang, không khó.
Anh không cần phán đoán suy đoán của Hạ Chi Quang.
Chỉ phải theo dõi hành động của Hạ Chi Quang theo hệ thống định vị trên điện thoại di động của Hạ Chi Quang mà anh đã mở ra từ trước là được.
Theo dõi luôn từ hai phía.
*
"Ladies and Gentlemen, may I have your attention please: We are now ready for check- "
Thông báo lên máy bay vang lên.
Hoàng Tuấn Tiệp đi qua cổng làm thủ tục, hòa vào dòng người, chậm chạp lên máy bay.
Chuyến bay lần này không có nhiều hành khách, tuy anh mua vé sát giờ, nhưng vẫn chọn được vị trí sát cửa sổ.
Chỉ là nếu vào ban ngày, vị trí này còn có thể ngắm nhìn vùng đất rộng lớn dưới mây, nhìn bầu trời trong xanh trên mây, mà đến buổi tối, phong cảnh vốn có này lại hoàn toàn bị màn đêm đen kịt giống như thủy triều nuốt chửng.
Anh cứ ngồi im như vậy một lúc, nghe thấy tiếng máy bay thông báo mọi người thắt dây an toàn, chuẩn bị cất cánh, đến khi cảm nhận được máy bay bắt đầu chậm rãi trượt trên đường băng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng huyên náo trong khoang máy bay.
Người trong khoang máy bay dường như cũng nhìn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giống như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, anh cúi đầu nhìn định vị GPS trên điện thoại, điểm tín hiệu cho thấy Hạ Chi Quang quả nhiên đã đến vị trí gần anh.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tấm kính sát đất khổng lồ của sân bay đèn đuốc sáng choang, một bóng người nhào tới cửa kính, khoảng cách rất xa, khuôn mặt của người kia đã mờ đi, bằng mắt thường, Hoàng Tuấn Tiệp chỉ nhìn thấy người kia mặc áo khoác đen, còn có một đóa hoa hồng đỏ thắm được cài trên túi áo.
Đóa hoa hồng anh đã cài lên vào ban ngày.
Bóng người kia giơ tay lên, đấm mạnh xuống mặt kính.
Anh nhìn thấy xung quanh có người mặc đồng phục sân bay đi tới, động tác của Hạ Chi Quang đã thu hút sự chú ý của lực lượng an ninh.
Anh mở điện thoại ra, điều chỉnh chế độ camera, nhắm ống kính vào Hạ Chi Quang, phóng to lên.
Cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Chi Quang trong điện thoại di động.
Anh nhìn thấy đối phương đang hé miệng gọi tên anh.
Anh cũng nhìn sang, nhìn thấy một bóng người xông qua cổng check-in đã đóng lại.
Hoàng Tuấn Tiệp —— Hoàng Tuấn Tiệp ——
Hạ Chi Quang.
Hoàng Tuấn Tiệp đọc thầm trong lòng, khẽ lẩm bẩm giữa hai cánh môi "Hạ Chi Quang."
Anh nhìn thấy đối phương luồn qua phần hông rồi lại giơ tay lên, không có súng.
Ra ngoài giải quyết việc chung nhưng không được phê chuẩn đương nhiên không thể mang theo súng.
Nếu không nòng súng phẫn nộ chỉ về phía anh, giờ khắc này đã phun ra lửa.
Ầm ——
Tiếng súng vô hình kia nặng nề vang lên trong tâm trí anh.
Anh khẽ mỉm cười, áp lòng bàn tay vào cửa sổ, vuốt ve khuôn mặt của Hạ Chi Quang từ đằng xa.
Máy bay càng lúc càng nhanh, tầm mắt anh nhìn về phía Hạ Chi Quang từ nhìn thẳng sang nhìn nghiêng, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy cánh hoa hồng đỏ thắm trong bóng đêm qua kẽ tay.
Dưới cơn tức giận của Hạ Chi Quang, đóa hoa hồng trượt ra khỏi túi áo, lại bị người đi đường giẫm nát.
Cánh hoa vỡ nát giống như giọt máu bắn tung tóe.
Giọt máu cũng đã biến mất, chỉ còn lại bàn tay đang đặt lên cửa sổ của chính mình.
Máy bay vút lên bầu trời, bỏ lại mọi thứ phía sau.
*
Trong căn phòng nhỏ hẹp, đèn lớn đã tắt. Chỉ có một ngọn đèn bàn, bóng đèn chiếu sáng mặt bàn khoảng một tấc vuông, bên trên có vài vết nứt nằm ngang, tích trữ đêm tối mà ngay cả ánh đèn cũng không thể chiếu vào.
Một bóng đen nặng nề phủ xuống.
Là bóng của một người, người này lấy chìa khóa mở ngăn kéo đang bị khoá chặt của bàn làm việc, lấy ra một cuốn sổ dày cộp từ trong ngăn kéo.
Bóng đen mở cuốn sổ ra, để lộ một tờ giấy ố vàng cũ kỹ kẹp trong cuốn sổ. Cuốn sổ này có vẻ kẹp không ít những thứ tương tự, cho nên trông nó có vẻ dày nặng đến khác thường. Bóng đen cầm tờ giấy lên, trải nó ra, mặt ngoài của tờ giấy có viết "Nhật ký trên thuyền".
Nhật ký trên thuyền:
Chuyến tàu thứ 8 ngày 31 tháng 3 năm 1976
Máy chủ
Động cơ phát điện
Bảng phân phối điện
...
Nhân viên trực buồng
Người trực ban: Dương Kiệt
Người nhận ban: Triệu Đại Sinh
Sự kiện: Xảy ra mâu thuẫn với thuyền trưởng
Bóng đen lật lại cuốn nhật ký hành trình từ 40 năm trước, mặt sau của cuốn nhật ký còn dán vài tờ nhật ký viết tay, trang giấy nhật ký cũng đã trở nên ố vàng, thời gian viết bên trên cũng là năm 1976.
Ánh đèn thầm đọc nội dung của cuốn nhật ký.
Ngày 23 tháng 3 năm 1976
... Lại đến thời gian vận tải nhàm chán, thức dậy, kiểm tra thiết bị, ngắm nhìn bầu trời cùng đại dương vẫn giống hệt như ngày hôm qua, giống như xé rơi một tờ lịch mỏng manh trong lúc giết thời gian, xé rơi một ngày quý giá của sinh mệnh. Sự lãng phí xa hoa cùng cảm giác nhàm chán vô cùng này còn phải kéo dài một năm, cuộc sống cứ mài mòn như thế đến khi về già. Thế nên khi nhìn lại quá khứ, cuộc sống không có chút ý nghĩa nào, cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Mà tôi, người đang viết xuống dòng chữ này, lại hoàn toàn không biết chỉ mười phút sau, tôi sẽ nhận được bất ngờ lớn nhất trong chuyến đi này.
Trong một lần kiểm tra thiết bị năng lượng của con tàu theo thường lệ, tôi đã phát hiện ra cô Hạ đang nấp trong thùng hàng, con gái ông chủ Hạ, Hạ Huỳnh.
Đối với người đang vô cùng chán chường như tôi mà nói thì kích thích trong nháy mắt đó chẳng khác gì ăn mày đào được hòm vàng, lữ khách trên sa mạc nhìn thấy suối trong. Loại kích thích chạm đến linh hồn này không chỉ bởi lần gặp gỡ bất ngờ như tình tiết trong tiểu thuyết, mà còn bởi vẻ đẹp của cô Hạ.
Trong giây phút tôi hãy còn khiếp sợ, cô Hạ đã nhận ra tôi, vừa khóc vừa kể với tôi, cô bảo bố mẹ rất nghiêm khắc, ở trong nhà rất ngột ngạt, khóc nói cô còn chưa thật sự được trải nghiệm thế giới đã bị chôn vùi trong phần mộ bi ai.
Đương nhiên tôi cũng biết, mấy người chúng tôi may mắn được đến thăm nhà ông chủ Hạ, đều biết ông chủ Hạ rất nghiêm khắc với con gái, nhưng trước đây tôi vẫn cho rằng đây là điều tránh khỏi "Đẹp không sai, sai là người thèm muốn cái đẹp", những lời như thế này chỉ là vài ba câu nói quàng nói bậy không đau không ngứa của những người ngoài cuộc, thân là người trong cuộc, ông chủ Hạ đương nhiên muốn bảo vệ gia đình cùng con gái của mình, vậy nên ông đã dùng cách làm của thế tục để quản thúc con gái nhiều hơn, cũng không có gì đáng chê trách, cũng giống như một người vô cùng giàu có, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh nghi ngờ mỗi một người sượt qua mình đều là kẻ cướp, kẻ trộm.
Nhưng nếu theo như thế tục, hầu hết cuộc sống của con người đều tầm thường và nhàm chán biết bao!
Khi cô Hạ một thân một mình xuất hiện trước mặt tôi, đáp lời tôi, tôi phát hiện tôi không có cách nào dùng lý trí phán đoán chuyện này, cũng không cách nào dùng cách làm chính xác nhưng bình thường của thế tục để giải quyết chuyện này (Thế nên tôi đã báo lại chuyện của cô Hạ cho thuyền trưởng, để thuyền trưởng quay lại điểm ban đầu, chúng tôi mới xuất phát được hai ngày, lúc này quay đầu lại cũng không ảnh hưởng gì).
Tôi giấu cô Hạ ở chỗ cũ.
Mặc dù không cố ý, nhưng tôi biết ngày hôm nay, tôi đã trở thành một tên trộm.
Đánh cắp nước mắt xanh lam mà ông chủ Hạ giấu trong hộp.
Ngày 26 tháng 3 năm 1976
Mới ngày thứ ba mà thôi mà tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của cô Hạ, cũng không thể trách mọi người, người biết cụ thể là bếp trưởng trong phòng bếp, Chử Hưng Phát. Để Chử Hưng Phát phát hiện là kết quả mà tôi đã suy nghĩ đắn đo. Cô Hạ không phải thú cưng, không thể mỗi ngày đều do tôi chia một chút đồ ăn nuôi cô ấy, hơn nữa lần nào tôi vào bếp nấu một bữa nhỏ cũng đều khiến Chử Hưng Phát chú ý, vì thế tôi nghĩ, để Chử Hưng Phát phát hiện chân tướng sẽ có lợi cho cả tôi và cô Hạ, ít nhất hắn có vài phần giấu nghề, chỉ lúc nào tâm trạng tốt mới nấu ra cao lương mỹ vị, thật sự không tệ.
Chử Hưng Phát biết được, để trợ thủ Lâm Tiểu Đao của hắn biết luôn, Lâm Tiểu Đao chơi thân với đám thủy thủ, lại ở chung phòng, đám thủy thủ cũng biết hết, bí mật cứ nối đuôi nhau mà lan truyền như thế.
Nhưng mặc dù bí mật được lan truyền giữa các thủy thủ, mà ban quản lý lại không hay biết gì, kể cũng không lạ, người bên trên thường lười liếc mắt nhìn xuống dưới, chỉ cần điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người đều phải kín tiếng một chút.
Không như mong muốn.
Chử Hưng Phát từ sáng đến tối đều dùng nguyên liệu quý giá để chế biến những món ăn ngon, các thủy thủ lại cứ muốn tặng cô Hạ quần áo mới, trên thuyền đương nhiên không có vải đẹp, bọn họ liền chú ý vào rèm cửa thêu.
Tôi thoáng cảm thấy bất an trong lòng, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
Hành vi của bọn họ không phải vì tôi, là vì nước mắt xanh lam, muốn ngăn cản bọn họ, trừ phi nước mắt xanh lam mở miệng.
Thật ta tôi cũng muốn cho nước mắt xanh lam được mặc quần áo đẹp...
Ngày 31 tháng 3 năm 1976
Thuyền trưởng cướp mất nước mắt xanh lam của tôi.
Đã đọc xong từng trang nhật ký được dán vào mặt sau của cuốn nhật ký hành trình. Cuối mỗi trang nhật ký đều có một hàng chữ như sau:
Lư Khôn tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ.
Sau khi đọc xong nội dung cả mặt trước lẫn mặt sau của cuốn nhật ký, bóng đen gấp nó lại, đặt về chỗ cũ, lại tiếp tục cầm bút lên, lấy ra một cuốn sổ khác từ trong hộc bàn, viết:
Ngày 26 tháng 4 năm 2016...
*
Chiếc gương trong phòng tắm phản chiếu khuôn mặt của Hoàng Tuấn Tiệp, trên bồn rửa tay dưới chiếc gương có đặt nhẫn vàng, dây chuyền vàng, áo vest cùng với một cái mặt nạ màu bạc.
Nước từ trong vòi róc rách chảy xuống bồn sứ, chảy xuống ngón tay, lòng bàn tay, mu bàn tay, rồi cổ tay, Hoàng Tuấn Tiệp chậm rãi rửa tay thật sạch, lấy giấy lau khô, lại lần lượt mặc vào áo vest, đeo dây chuyền vàng.
"Một tiếng nữa sẽ đến nơi."
Giọng nói kèm theo mùi thuốc lá vị hạt dẻ vang lên.
Ngân Song Sư. Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn hút hiệu thuốc lá này, một người đàn ông ngay cả mùi thuốc lá cũng chung tình như vậy.
Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ, anh cầm lấy nhẫn vàng trên bồn rửa, đeo vào ngón tay.
Nhẫn quá lớn, vừa lồng vào đã tụt xuống.
Hoàng Tuấn Tiệp cong ngón tay, giữ lấy chiếc nhẫn, lại dùng tay còn lại niết chiếc nhẫn, hơi dùng lực một chút, niết chặt chiếc nhẫn khắc sáu đường thần chú Kim Cang rỗng ruột này, niết nhỏ lại đến khi chiếc nhẫn vừa với ngón tay, giống như một vòng ấn chú, buộc ngón tay lại thật chặt.
"Người này thì sao?" Anh hỏi.
"Đặt trong phòng công cụ. Sau khi chúng ta lên thuyền của ông Liễu, con tàu này sẽ quay về, đến lúc đó người của tôi sẽ đưa hắn đi, trông chừng thật kỹ."
Lúc này, người được bọn họ nhắc đến đang nằm trên sàn gạch của phòng tắm, ngủ say như chết, không biết trời trăng.
"Quy trình sau khi lên thuyền?"
"Không biết."
"Không biết?" Hoàng Tuấn Tiệp khẽ nói.
"Tôi cũng mới lên thuyền một lần, sao có thể biết nhiều như vậy được." Mạnh Phụ Sơn ở bên ngoài bình tĩnh nói "Tùy cơ ứng biến đi. Những chuyện vi phạm pháp luật khiến người khác sởn tóc gáy này chắc chắn không ít."
Đúng vậy.
Mạnh Phụ Sơn cũng mới theo Trần Gia Thụ lên thuyền một lần.
Sau đó Trần Gia Thụ tử vong.
Bọn họ đều không nhắc tới Trần Gia Thụ, tựa như người này vốn không quan trọng.
"Đúng rồi" Mạnh Phụ Sơn lại nói "Nghe nói lần này có hoạt động long trọng trên thuyền, bởi vậy mà có rất nhiều người tới."
"Cũng không lạ." Hoàng Tuấn Tiệp "Nhưng hôm nay là ngày 27 tháng 4."
"Ừm." Mạnh Phụ Sơn cắn điếu thuốc, giọng nói hơi ậm ờ "Qua hai ngày nữa mới đến sinh nhật của Ma Tổ nương nương."
"Đã chuẩn bị xong camera chưa?" Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Ừm."
"Mang theo bên mình?"
"Hừ." Mạnh Phụ Sơn trào phúng "Cậu cảm thấy mang được chắc?"
Sau khi chuyển từ thuyền nhỏ sang thuyền lớn, ngoại trừ bị tịch thu điện thoại di động, tất cả mọi người đều phải trải qua kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, mọi thứ đều là vì phòng ngừa có người mang thiết bị quay chụp, lưu trữ lên thuyền. Không chỉ có khách lên thuyền phải kiểm tra, mà ngay cả nhân viên công tác trên thuyền cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ông Liễu đã chế tạo con thuyền này thành một hòn đảo biệt lập vừa hoa lệ vừa lộng lẫy.
Chỉ là không biết, người lên thuyền có nhận ra bọn họ đang bước chân vào lao tù hay không.
Nhưng chắc chắn phải mang được thiết bị lên thuyền, nếu không bọn họ mạo hiểm lên thuyền cũng không thu được bất cứ kết quả nào... Chắc hẳn những thiết bị này đều đã được Mạnh Phụ Sơn sắp xếp ổn thỏa giống như người dưới chân anh, nhưng sẽ sắp xếp như thế nào đây? Cuối cùng, Hoàng Tuấn Tiệp đeo mặt nạ bạc lên mặt, một người xa lạ xuất hiện trong gương.
Anh mở cửa phòng vệ sinh, bước ra ngoài, Mạnh Phụ Sơn sượt qua anh.
Anh đi thẳng vào trong khoang thuyền, mỗi ông chủ trong khoang thuyền đều đeo mặt nạ bạc, nghiêng ngả lảo đảo trên ghế ngồi trong chuyến hành trình tẻ nhạt này. Những chiếc mặt nạ bạc giống hệt nhau đã nuốt chửng khuôn mặt cùng biểu cảm của mỗi người, khiến từng người đang sống sờ sờ bỗng biến thành từng pho tượng đờ đẫn.
Hoàng Tuấn Tiệp mắt nhìn thẳng mà đi ngang qua cái khoang tàu ai cũng không nhìn thấy ai, ngồi vào vị trí thuộc về "chính mình".
Anh quay đầu nhìn ra ngoài thuyền, nước tuôn trào dưới cửa sổ, mặt trời xa xa đang chầm chậm rơi xuống biển sâu được nhuộm đỏ bằng chính máu của nó.
"Vù ——" một tiếng, thân thuyền lắc lư, bọn họ đã đến nơi rồi.
Lúc này, mặt trời đã bị biển cả nuốt chửng, bên ngoài tối hẳn đi, trong khoang thuyền lại được đèn sợi đốt thắp sáng, từng pho tượng xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế dường như đã bị lần lắc lư này chạm vào linh hồn, từng người từng người vội không nhịn nổi mà nhảy dựng lên, chen chúc trong hành lang của khoang thuyền, xếp thành hàng ngũ, trông ngóng cánh cửa phía trước khoang thuyền mở ra.
Hoàng Tuấn Tiệp đi ở cuối hàng. Đội ngũ thật dài bò về phía trước giống như ốc sên, sau khi Hoàng Tuấn Tiệp đếm ba lần từ 1 tới 100, lại đếm từ 100 về 1, cuối cùng cũng đến lượt anh.
Anh vừa nhấc chân bước ra khỏi cửa khoang, gió biển cùng tiếng sóng biển lập tức trở nên dồn dập, Hoàng Tuấn Tiệp híp mắt lại, sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, người phía trước đã đưa cho anh một chiếc áo phao màu cam.
"Mặc đi." Vẫn là mùi thuốc lá vị hạt dẻ.
"Thôi. Từ thuyền nhỏ đến thuyền lớn, chỉ có mấy bước lên cầu thang mạn, chúng ta còn có thể rơi xuống biển chắc?" Người lên tiếng cũng không phải Hoàng Tuấn Tiệp, mà là người xếp hàng phía sau Hoàng Tuấn Tiệp. Người kia mất kiên nhẫn nói "Rơi xuống vùng biển giữa hai con thuyền, mặc một trăm cái áo phao cũng không có tác dụng gì."
"Đây là quy định, xưa nay vẫn vậy." Mạnh Phụ Sơn bình tĩnh đáp, nhìn có vẻ như đang nói chuyện với người sau lưng Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng lại thoáng nhìn qua Hoàng Tuấn Tiệp "Ông chủ đừng làm khó những người phía dưới nữa."
Hoàng Tuấn Tiệp không nói chữ nào, chỉ nhận lấy áo phao trong tay Mạnh Phụ Sơn, khoác lên người, trong chớp mắt này, anh cuối cùng cũng biết camera mà bọn họ muốn mang lên thuyền được giấu ở đâu.
—— Bên trong áo phao.
Thông minh.
Thật sự quá thông minh.
Anh vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ.
Nếu đặt trên người, hoàn toàn không thông qua kiểm tra an ninh; nếu đặt ở những nơi khác, vậy phải làm thế nào mới có thể an toàn vận chuyển camera lên một con thuyền khổng lồ như một hòn đảo biệt lập trên biển?
Chỉ có giấu trong áo phao mới vừa an toàn vừa thuận tiện. Thứ vốn thuộc về con thuyền sẽ không khiến nhân viên trên thuyền chú ý kiểm tra, hơn nữa bởi vì lên thuyền xuống thuyền đều dùng tới, áo phao sẽ được cất giữ một cách tập trung, thỏa đáng.
Sau khi quá trình kiểm tra an ninh nghiêm ngặt khi lên thuyền kết thúc, người trên thuyền không còn nghi ngờ có người mang theo thiết bị quay chụp, lúc này anh hoặc là Mạnh Phụ Sơn sẽ lẻn vào nơi cất giữ, lấy được thiết bị quay chụp, một trăm bước lên thuyền cũng đã đi được một nửa.
Trong lúc suy nghĩ, cầu thang mạn cũng đã đi xong, từng người từng người phía trước giống như từng bóng ma trắng toát trong đêm tối, bỗng chốc đi vào trong thuyền.
Hoàng Tuấn Tiệp cũng bước lên thuyền, ánh đèn đột ngột sáng lên, anh bước lên tấm thảm trải nền đỏ tươi lại mềm mại như cơ thể phụ nữ, bước vào một thế giới xa hoa lại lạnh lẽo.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com