Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 157

"Cộc."

"Cộc."

"Cộc."

Tiếng gõ nhè nhẹ vang lên trong phòng, Hạ Chi Quang đang ngồi trong phòng khách gõ ngón tay lên mặt bàn, trong lúc không có việc gì làm như thế này, âm thanh đơn điệu lại lặp lại dù cho có nhỏ đến mấy cũng giống như tiếng ve kêu sau buổi trưa hè, vô cớ khiến người ta cảm thấy phập phồng, thấp thỏm.

Đúng lúc ba người chờ đến mất kiên nhẫn thì một vệ sĩ đột nhiên chạy từ bên ngoài vào, nói thầm với hai tên vệ sĩ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, hai tên vệ sĩ thoáng thay đổi sắc mặt, thế nhưng lại không thèm chào hỏi với ba người Hạ Chi Quang đã trực tiếp đi theo vệ sĩ kia.

Ba ông chủ hai mặt nhìn nhau.

"Chuyện gì đây?" Ông chủ củ cải hỏi.

"Còn có thể là chuyện gì nữa" Ông chủ lùn "Chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện!"

"Lại xảy ra chuyện?" Ông chủ củ cải kinh hồn bạt vía, thần kinh răng nảy lên thình thịch.

Hạ Chi Quang đã sớm đứng dậy trước khi hai ông chủ nói chuyện, cậu đi xuống khỏi tầng cao nhất, đến sảnh chính của tầng ba, vị trí này rất thuận tiện, chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn được mọi động tĩnh của cả ba tầng.

Hẳn là ở tầng một.

Hạ Chi Quang vừa nhìn đã đoán được, cậu đang bước xuống cầu thang —— Nhưng hai nguồn sức mạnh đúng lúc kéo chặt lấy vạt áo cậu từ hai bên trái phải.

"..."

Hạ Chi Quang quay đầu nhìn lại, ông chủ lùn ông chủ củ cải đứng sang hai bên, mỗi người một tay, tóm chặt lấy chéo áo của cậu.

"Không thể kích động." Ông chủ lùn ngầm nhắc nhở.

"Mọi người cùng đi với nhau, cùng đi đi." Ông chủ củ cải không muốn tụt lại phía sau.

Hạ Chi Quang chỉ có thể dẫn theo hai ông chủ này, từng bước từng bước lết xuống tầng một.

Khi xuống tầng một thì phát hiện tất cả vệ sĩ cùng thuyền viên, bao gồm ông Liễu đều đang ở đây.

Ông Liễu đang cho tìm người —— tìm hồn ma cùng với một vệ sĩ bị hồn ma bắt đi, A Thang bên cạnh ông Liễu.

Từng tiếng bước chân vội vã kèm với giọng nữ máy móc lúc ngừng lúc vang của thang máy truyền thẳng vào trong tai Hoàng Tuấn Tiệp.

Hoàng Tuấn Tiệp núp trong không gian chật hẹp tối tăm, lắng nghe âm thanh mơ hồ bên ngoài:

"Đã kiểm tra phòng ở tầng một."

"Đã kiểm tra phòng ở tầng hai."

"Đã kiểm tra phòng ở tầng ba."

"Lên ống thông gió."

"Lần cuối cùng A Thang xuất hiện là trong ống thông gió của khu đánh bạc tầng một, cách ống thông gió không xa có dấu vết vật lộn. Cẩn thận, trong tay hồn ma có súng."

Ống thông gió được mở ra, sau đó mọi người lần lượt trèo vào, trèo vào một không gian chật hẹp, tối om, đầy ắp xi măng...

"Haizzz." Có người nói chuyện "Vẫn không tìm thấy."

"Hồn ma biến mất rồi. Lần này còn dẫn theo một người sống sờ sờ cùng nhau biến mất, tìm thế nào cũng không tìm được, cậu nói xem... Có khi nào anh Thang đã rơi xuống biển rồi không? Ném người vào trong biển, đời này cũng không thể tìm thấy."

"Cho dù không tìm thấy anh Thang, tìm thấy hồn ma thôi cũng được."

Bọn họ nói chuyện, hành động, hết lần này đến lần khác đứng dưới nơi ẩn nấp của Hoàng Tuấn Tiệp, hết lần này đến lần khác phát sóng trực tiếp tình huống hiện giờ cho Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng không có bất kỳ người nào ngẩng đầu lên nhìn thử.

"Ting ——" Thang máy lại vang lên "Xin chào, đã đến tầng một."

Người vội vã bước vào lại vội vã rời đi.

Hoàng Tuấn Tiệp kéo A Thang đang hôn mê núp mình trong trục thang máy hẹp dài lại tối tăm lặng lẽ nở nụ cười.

Cái chiêu càng ở gần càng không dễ phát hiện này, từ xưa đến nay đều rất hữu dụng.

"Sự việc... Không đúng lắm..."

Các ông chủ đều đến sảnh chính của tầng một, không chỉ bảy ông chủ bình thường như bọn họ mà ngay cả ông chủ Tưởng cùng ông chủ Ngô, những người ở trong phòng đặc biệt và có vẻ như là cổ động của con thuyền này cũng xuất hiện ở đây, tập trung bên cạnh ông chủ lùn.

Hạ Chi Quang nhìn ống thông gió, mượn lực nhảy lên, dùng hai tay bám vào, dễ dàng trèo lên ống thông gió, lại tới hiện trường nơi xảy ra chuyện, bật đèn pin soi thử, cuối cùng nhìn xung quanh rồi vòng lại đường cũ, nhảy về khu đánh bạc.

Vừa nhảy xuống đã thấy dáng vẻ trợn mắt ngoác mồm của các ông chủ.

Ông chủ củ cải: "Người trẻ tuổi... Hành động nhanh hơn chúng ta thật đấy!"

Ông chủ lùn: "Trèo lên rồi nhìn thấy những gì?"

"Không nhìn thấy gì cả, hồn ma thu dọn rất sạch sẽ." Hạ Chi Quang nói "Vệ sĩ hẳn đã bị người khác kéo về phía sau, não đập mạnh vào cột chịu lực. Việc này đã khiến hắn không thể kêu cứu ngay lập tức, sau đó liên tục thất bại trong những lần vùng vẫy tiếp theo, thậm chí bị người ta đánh gục rồi mang đi; còn về hồn ma, chiều cao lẫn bản lĩnh hẳn là đều không tệ, rất tự tin về bản thân, là một nhân vật vô cùng cẩn thận... Ừm, đại khái là như vậy."

"Thế này mà bảo không nhìn thấy gì cả ư?" Ông chủ đuôi ngựa nói theo bản năng "Rõ ràng đã nhìn thấy rất nhiều!"

"Làm thế nào mà hình dung ra cách vệ sĩ bị đánh bại?" Ông chủ lùn hỏi.

"Có dấu vết bị kéo lê trên mặt đất, trên cột chịu lực có vết máu. Nếu như không phải ngay từ đầu đã không lên tiếng được, căn bản không có cách nào giải thích tại sao A Thang không lập tức kêu cứu vào giây phút đầu tiên bị tập kích, lúc đó thuyền viên đều đang lục soát khắp tầng một, chỉ cần kêu lên trong ống thông gió, chắc chắn sẽ có người nghe thấy."

"Chiều cao, bản lĩnh của hồn ma thì sao?"

"Dựa theo tình huống hiện giờ, rất có thể hồn ma đã giết hại hai ông chủ, cả vụ án thứ nhất lẫn vụ án thứ hai đều có vết thương do hung khí sắc nhọn để lại. Rõ ràng bóng ma đã ẩn mình trong bóng tối, tay cầm vũ khí nhưng lại lựa chọn giáp lá cà với vệ sĩ cầm súng, không phải tự tin vào bản lĩnh của chính mình thì là gì? Cơ thể phải có đủ điều kiện thì mới đánh giáp lá cà được, A Thang cao 1m78, vóc dáng to lớn, hồn ma muốn khống chế được A Thang cũng phải có chiều cao cùng cân nặng tương ứng." Hạ Chi Quang giải thích.

Còn tại sao lại là một nhân vật vô cùng cẩn thận, một hồn ma có thể khiến cậu không tìm thấy quá nhiều dấu vết ở hiện trường còn chưa đủ vô cùng cẩn thận hay sao? Hạ Chi Quang thầm nghĩ. Con thuyền này quả thực là ngọa hổ tàng long.

"Nói như thế nào nhỉ," Ông chủ lùn nhìn Hạ Chi Quang với cặp mắt khác xưa "Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

"Lưu manh cũng học đòi tri thức." Hạ Chi Quang ừm một tiếng, thừa nhận suy đoán của ông chủ lùn về cậu.

Ông chủ lùn vui vẻ, hắn kéo Hạ Chi Quang vào trong vòng nhỏ, nói với mọi người trước: "Mọi người, tôi cảm thấy vào lúc này, những người có cùng thân phận như chúng ta nhất định phải đoàn kết lại. Hiện tại mỗi một phần sức mạnh đều không thể khinh thường, tỷ như người anh em này, nếu vừa rồi cậu ấy không thể hiện ra, chúng ta cũng không biết còn có một viên ngọc sáng ẩn mình trong số chúng ta, đúng không?"

Sau đó hắn quay sang nói với Hạ Chi Quang.

"Chúng tôi đã thương lượng xong rồi, việc này vô cùng kỳ lạ, phải tìm ông Liễu ngả bài, cậu thì sao?"

Về vấn đề lập trường, chỉ có "chúng ta" cùng "ngoài chúng ta", Hạ Chi Quang không chút do dự mà lựa chọn "chúng ta", vừa nãy cậu đứng ra phân tích cũng vì muốn chiếm được một vị trí có lợi trong nhóm người này.

Các ông chủ tìm được ông Liễu.

Lần này, không phải ở tầng riêng của ông Liễu mà ở trong sảnh chính của tầng một.

Ông chủ lùn gần như không hề kiêng dè mà bắt đầu công kích ông Liễu: "Ông Liễu, có một chuyện tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, các thuyền viên tìm kiếm tầng một của ông nói rằng tầng hai và tầng ba đã được kiểm soát, thế nhưng trên thực tế, trên tầng hai và tầng ba vốn không có người, các vệ sĩ ở cùng với nhau, nhưng chúng tôi lại bị tách ra khỏi nhau."

Lời này cũng không chỉ nói với ông Liễu, hắn lựa chọn sảnh chính là có lý do, chỉ cần nói hơi to một chút là các thủy thủ, các vệ sĩ đang chia nhau tìm kiếm tung tích của A Thang trên tầng ba đều có thể nghe thấy, nhìn thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Hắn nói tiếp:

"Ngay lúc này, tại sao A Thang không ở chung với các vệ sĩ, cũng không ở chung với ông, mà lại đơn độc xuất hiện trong ống thông gió rồi đụng phải hồn ma?"

"Đúng vậy...!" Có người nói "Tại sao rõ ràng không có canh giữ tầng hai, tầng ba mà lại nói với chúng tôi đã có người canh giữ?"

"Tất cả mọi người đều cùng nhau hành động, tại sao anh Thang lại đơn độc hành động?"

"Mọi người, hai câu hỏi này đều có thể trả lời một cách dễ dàng!" Giọng của ông chủ lùn rất cao, rất vang dội, ở trước mặt tất cả mọi người, hắn thẳng thắn vạch trần đáp án của câu hỏi "Chỉ cần hỏi ông Liễu của chúng ta, tại sao phải để A Thang giả vờ làm hồn ma là được!"

Mọi người ồ lên.

"Ông ——" Súng của A Bang đã lên đạn.

"Sao, cậu dám bắn tôi?" Ông chủ lùn lồng cũng ưỡn ngực, trực tiếp áp vào họng súng của A Bang. Hắn kiêu ngạo nhìn ông Liễu "Ông Liễu cũng không thèm quản lý cấp dưới của mình nhỉ, chó dưới chân ông còn dám sủa khách! Hay là ông Liễu cuối cùng cũng quyết định không giả vờ nữa? Ông lừa chúng tôi lên thuyền vốn là muốn lấy mạng chúng tôi?"

Ông Liễu nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các ông chủ đứng chung một chỗ, các thuyền viên đứng chung một chỗ, các vệ sĩ cũng đứng chung một chỗ.

Người đương nhiên sẽ chọn chỗ đứng.

"Thu súng lại." Ông Liễu nói với A Bang.

"... Vâng." A Bang thả tay xuống.

"Không sai, đúng là tôi đã phái A Thang giả bờ làm hồn ma." Ông Liễu gật đầu thừa nhận "Tôi cũng cố ý tách mọi người ra, dò xét lần lượt, muốn cố hết sức tìm được người đã hợp tác với hồn ma."

"Đáng tiếc hồn ma mạnh hơn ông nghĩ, ông Liễu tiền mất tật mang." Ông chủ lùn cười khẩy.

"Đâu chỉ như vậy, ông Liễu còn giúp hồn ma mạnh hơn rất nhiều, cho hắn một khẩu súng đầy đạn! Trong tay hồn ma chỉ có một con dao cũng có thể dễ dàng giết chết hai ông chủ, thủ tiêu vệ sĩ của ông Liễu, hiện tại có súng, nguyên cả con thuyền này còn có ai là hắn không thể giết?" Ông chủ củ cải vẫn luôn thận trọng mà lúc này cũng không nhịn được mà phô bày sự thật, giải thích mọi chuyện "Ban đầu chúng ta có ba mươi người, hiện tại chỉ còn hai mươi bảy người. Súng mà các ông trang bị là súng glock, trong băng đạn có thể chứa cả chục viên đạn, hồn ma có bản lĩnh, lại rất lớn gan, cầm một khẩu súng thôi cũng có thể đối đầu trực diện với chúng ta chứ nói chi đến việc hiện tại hắn còn ẩn nấp ở nơi mà mọi người không tìm thấy, chỉ cần có người lạc đàn sẽ ăn ngay một phát bắn lén, lại một người lạc đàn, lại một phát bắn lén!"

"Đừng nói lạc đàn." Ông chủ đuôi ngựa cũng không nhịn được mà bổ sung "Tôi thấy đi chung với nhau cũng chưa chắc đã an toàn, địch trong tối ta ngoài sáng, hồn ma lại giết hết không chừa, giết thuyền viên, giết ông chủ bên ngoài, giết luôn ông chủ của nơi này! Không ai an toàn cả!"

"Mọi người đều nói rất đúng." Ông Liễu bình tĩnh hòa nhã "Tôi đi sai một nước cờ rồi."

"Nếu kế hoạch này đã thất bại, ông Liễu còn có biện pháp nào không?"

"Ông chủ lùn có cao kiến gì?" Ông Liễu hỏi ngược lại.

"Tạm thời tôi không có cao kiến gì." Ông chủ lùn nổi giận nói "Nhưng tôi cảm thấy, cứ đa nghi như Tào Tháo giống như ông Liễu sẽ chỉ hại chết mọi người, khiến hồn ma cười chê. Tôi kiến nghị, vào giờ phút này, tất cả mọi người nhất định phải tin tưởng lẫn nhau, đoàn kết chặt chẽ với nhau, cùng phòng ngự kẻ địch duy nhất của chúng ta: Hồn ma!"

"A Phương, quay lại." Ông chủ Tưởng đột nhiên lên tiếng, gọi vệ sĩ của chính mình.

Một trong số các vệ sĩ hơi do dự, sau đó rời khỏi đám đông, đi đến bên cạnh ông chủ Tưởng.

"Tiểu Hàn, quay lại." Ông chủ Ngô cũng lên tiếng, gã vệ sĩ kia cũng không do dự mà đi đến bên cạnh ông chủ Ngô.

"Chuyện đã thành ra như thế này" Ông chủ lùn lại nói "Ông Liễu có muốn tỏ thái độ nào không?"

"Mọi người muốn tôi tỏ thái độ như thế nào?" Ông Liễu hỏi.

Hắn đứng trên bậc thang, đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhìn từng gương mặt xa lạ để lộ biểu cảm quen thuộc.

Quá giống. Hắn thầm cảm khái trong lòng. Thực sự quá giống, thực sự quá giống thời khắc trong quá khứ.

Khoa học kỹ thuật lần lượt đổi mới, người cũng lần lượt đổi thay, nhưng thế giới này vốn không hề thay đổi.

Đây chỉ là một thế giới mà người người đều tranh quyền đoạt lợi cho bản thân, rõ ràng thân mang máu thịt của thú hoang lại khăng khăng muốn khoác lên lớp da của "văn minh", làm bộ chính mình thuận theo tự nhiên, chấp nhận thời cuộc.

Cũng giống như con thuyền này vậy, trong một con thuyền với vẻ hào nhoáng giả tạo là những con người thật sự xấu xí.

Con người ấy à, thú vị ở chỗ bọn họ coi sự chân thật của mình là xấu xí, coi vẻ giả tạo của mình là tốt đẹp.

Lúc nào cũng lừa mình dối người, tự hưởng thú vui.

"Ở chung một chỗ với chung tôi, sau đó cho dù ông muốn đưa ra quyết định gì cũng phải công bố với mọi người, đều phải được tất cả mọi người đồng ý." Ông chủ lùn nói ra quyết định.

Trưng cầu dân ý. Thú vị thật đấy.

Đáng tiếc cái gọi là trưng cầu dân ý chỉ là cái cớ để lấy được quyền lợi mà thôi. Ông Liễu cân nhắc.

"Được thôi." Ông Liễu nở nụ cười "Vì tính mạng của mọi người, cứ như vậy đi."

*

Nhật ký kho lạnh

Chuyến tàu thứ 8 ngày 16 tháng 4 năm 1976

Rau dưa

Thịt

Hoa quả

...

Nhân viên quản lý kho lạnh: Dư hải

Sự kiện: Tào Hàng bị bình rượu đập trúng đầu, không cứu chữa kịp thời mà tử vong, Phó Cách chết vì bị bỏ độc.

Mảnh giấy chứa đựng hai sinh mệnh này không quá khác biệt so với những lần trước, vẫn ố vàng mỏng manh, nhẹ nhàng bay trong lòng bàn tay. Nhưng chúng cũng không phải không có khác biệt nào, ít nhất trên tờ giấy này, nếu ngửi kỹ vẫn có thể ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt.

Ngày 13 tháng 4 năm 1976

Cửa kho lạnh có máu, thật đáng sợ!

Kể từ khi thi thể của thuyền trưởng được đưa vào trong kho lạnh của tôi, địa bàn thuộc về tôi giống như đã trúng vận xui vậy, chuyện nào cũng làm người ta không thoải mái, sớm biết như thế này thì lúc đó tôi đã không chủ động đề nghị cho thi thể của thuyền trưởng vào trong... Nhưng nếu tôi không chủ động đề nghị, thi thể của thuyền trưởng sẽ không được đưa vào trong sao? Haiz!

Tôi nghĩ thuyền trưởng ở trên trời có linh cũng sẽ không làm khó tôi, tôi là người đã sắp xếp cho hắn một chỗ sau khi hắn qua đời cơ mà.

Oan có đầu nợ có chủ, chúng tôi không biết ai đã hại thuyền trưởng, nhưng bản thân thuyền trưởng cũng phải biết ai đã hại mình chứ.

Tôi nắm chuỗi tràng hạt mà vợ tôi cho tôi, không nhịn được mà xoay chúng, trong lòng cầu khấn Ma Tổ nương nương, xin nương nương phù hộ.

Tôi vốn không phải là người thành kính như thế này, khi vợ tôi bỏ đèn nhang cùng chuỗi tràng hạt vào rương hành lý của tôi, tôi còn không vui, thế nhưng ai có thể nghĩ tới, hành trình lần này lại...kinh khủng như vậy.

Đúng thế, kinh khủng.

Thuyền trưởng chết rồi. Thuyền phó nhất cùng phó lái lại vừa mới mất tích, mà hiện tại, bọn họ đã tập trung vào Phó Cách cùng Lâm Tiểu Đao. Bình thường, đánh nhau ẩu đả đương nhiên là chuyện lớn, nhưng khi đối mặt với vấn đề có đến hai người đã mất tính, khó tránh khỏi thua chị kém em.

Mà Phùng Tứ Long cũng có lý do của mình:

Chúng ta đã tìm khắp con thuyền này rồi, thực sự là không tìm thấy Kim Tùng cùng Tiền Chấn Nghĩa, cũng đành chịu thôi. Nhưng chuyện của Lâm Tiểu Đao, chúng ta vẫn có thể quản lý. Hiện tại Lâm Tiểu Đao bị người của ban quản lý nhốt trong phòng, Phó Cách lại cứ lượn lờ ngoài cửa phòng của Lâm Tiểu Đao, thỉnh thoảng còn muốn cười nhạo trêu chọc Lâm Tiểu Đao vài câu, nếu vẫn không xử lý chuyện của hai người họ, sợ là sẽ xảy ra vấn đề mất.

Đương nhiên, đương nhiên... Tuy nói hai việc này, một việc lớn một việc nhỏ, nhưng việc lớn đã hết cách, cũng chỉ có thể làm việc nhỏ, phật tổ từ bi, có thể thông cảm.

Tôi mân mê chuỗi tràng hạt, hoàn toàn tán thành với ý kiến của anh Long, phiên dịch Lưu nhìn tôi, nở nụ cười như có như không.

Hắn rõ ràng đã nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng hắn chỉ cười. Tôi nhớ ra rồi, khi mới nhìn thấy máu, giọng điệu nhấn mạnh sự mất tích của thuyền phó nhất cùng phó lái giống như móc câu, kiểu muốn nói lại thôi khiến mình mong hắn nói, nhưng hắn cố tình không nói tiếp.

Đúng rồi, lần này sau khi phát hiện hai người mất tích, người đề nghị khám xét khắp thuyền cũng là hắn, lúc đầu hắn vô cùng tích cực, giống như lúc phát hiện thuyền trưởng đã chết. Nhưng sau khi khám xét toàn bộ con thuyền... Không, phải là sau khi vào phòng của thuyền phó nhất rồi đi ra, hắn đã kín tiếng hơn, giống như đột nhiên không còn nhiệt tình, trở nên qua loa cho xong chuyện.

Hắn đang nghĩ gì? Hắn đã nhìn thấy cái gì khiến thái độ của hắn đối với chuyện này bỗng thay đổi 180°? Thôi, tôi lại không phải con giun trong bụng hắn, sao mà tôi biết được?

Nhưng có câu nói —— Chuyện không thể nói với người khác —— Chuyện không thể nói với người khác, đương nhiên là chuyện không qua được mắt phật tổ.

À... Nói tới đây, thật ra tôi cũng từng cân nhắc trong lòng, tôi nghĩ cũng không ít người từng cân nhắc như vậy đâu: Có phải là thuyền phó nhất hoặc là phó lái đã rút trúng thăm phải ném thi thể? Nhưng như vậy cũng không hợp lý, ném thi thể thì cứ ném thi thể, sao hai người còn đang sống sờ sờ cũng ném xuống cùng thi thể đây?

Việc này nghĩ mà đau đầu, tôi không muốn nghĩ, phật tổ cũng không đến nỗi bắt tôi phải nghĩ.

Mặc dù ở trên cùng một thuyền, nhưng lại là hai nhân vật lớn không nói được vài câu.

Theo lí thuyền này có lớn hơn nữa thì cũng chỉ lớn như vậy thôi. Nhưng chênh lệch giữa người và người ấy à... Không thể bàn luận bằng khoảng cách vật lý được.

Vẫn nên nghĩ về chuyện của Lâm Tiểu Đao cùng Phó Cách thì hơn, ít nhất đây còn là chuyện mình sờ được, nhìn thấy được.

Anh Long quả nhiên có lý.

Anh Long nhắc đến chuyện của Phó Cách cùng Lâm Tiểu Đao với người của ban quản lý.

Hiện tại là thuyền phó hai đang là người đứng đầu trong ban quản lý. Thuyền trưởng chết rồi, thuyền phó nhất mất tích, phật tổ phù hộ, cuối cùng cũng đến lượt thuyền phó hai. Thuyền phó hai rất thờ ơ với chuyện này, hắn quả thực không có lý do gì mà phải sốt ruột hết, Lâm Tiểu Đao bên phía thủy thủ chúng tôi bị giam trong phòng, Phó Cách bên bọn họ thì chẳng làm sao cả, rảnh rỗi vô cùng.

Nhưng thái độ của anh Long rất cứng rắn, nhất định muốn giải quyết chuyện này. Phiên dịch Lưu cũng ở bên cạnh phụ hoạ.

Bên thuyền phó hai không hiểu thái độ của phiên dịch Lưu cho lắm, thực ra tôi cũng không hiểu, dù sao lúc vừa mới lên thuyền, phiên dịch Lưu vẫn luôn đi theo ban quản lý, cũng không biết từ lúc nào... Hẳn là sau cái chết của thuyền trưởng... Hắn đột nhiên đi lại thân thiết với anh Long. Kết bạn mà, tuy nói nhiều bạn là càng nhiều đường, nhưng khi hai người bạn của mình không hợp nhau, mình chỉ có thể chọn một người, xa lánh một người.

Cơ mà phật tổ lại muốn hòa giải cho hai người họ.

Nhưng phật tổ cũng không độ nổi người không tin phật tổ!

Tôi đếm chuỗi tràng hạt, cảm thấy hơi căng thẳng, dạo này anh Long càng lúc càng cứng rắn, đây là lần đầu tiên anh tỏ rõ thái độ cứng rắn trước mặt ban quản lý, đương nhiên cũng là lần đầu tiên của tôi. Nhưng tôi tin anh Long, các thủy thủ cũng tin anh Long.

Rõ ràng, người của ban quản lý rất không vui. Nhưng trước mặt anh Long, bọn họ lại nhượng bộ, Phó Cách xuất hiện rồi, hắn vốn núp mình trong khu quản lý, bây giờ không núp được nữa. Lâm Tiểu Đao cũng xuất hiện, hắn đã được thả ra khỏi phòng.

"Vì sao tôi đánh hắn hẳn là mọi người đều biết, nửa đêm hắn ra vào phòng của cô Hạ, đây là một chuyện mà một người đàn ông nên làm sao? Hắn mưu đồ gây rối!" Vừa xuất hiện tại hiện trường, Lâm Tiểu Đao đã gấp gáp không thôi mà mở miệng nói chuyện. Trông hắn vừa vội vã vừa thô lỗ, giống như một con trâu dơ bẩn đang nổi giận.

Cũng không phải hắn muốn biểu hiện thô lỗ như thế.

Hắn biết thật ra các thủy thủ đều biết, nếu như ngay từ đầu đã không nói lời nào, vậy thì sau này sẽ không còn cơ hội để mà nói nữa. Nhưng những người có ăn có học ở ban quản lý giỏi ăn nói hơn những người thô lỗ như bọn họ nhiều.

Chỉ là, Phật nói —— Chúng sinh bình đẳng.

"Không sai." Ngoài dự đoán của mọi người, Phó Cách không phản bác, hắn không thèm phản bác, hắn cứ thẳng thắn thừa nhận chỉ trích của Lâm Tiểu Đao như vậy "Trên con thuyền này chỉ có một người phụ nữ, đó chính là cô Hạ. Vẻ xinh đẹp của cô Hạ thì tôi không cần nhiều lời nữa, tôi thích cô Hạ, tôi mến mộ cô Hạ, tôi muốn thân mật với cô Hạ, chẳng lẽ chỉ có mình tôi có suy nghĩ như thế này sao? Lẽ nào mọi người đang ngồi ở đây không có suy nghĩ giống như tôi sao?"

Thời khắc này, nhà ăn rơi vào yên tĩnh.

Có lẽ thứ đáng sợ không phải tiếng ồn ào khi nãy, mà là không gian lặng im như tờ của lúc này.

Phó Cách lột bỏ lớp da của mọi người, nâng lên trái tim trần trụi của bọn họ. Thái độ thẳng thắn cùng tùy ý của hắn là điều mà Lâm Tiểu Đao cùng các thủy thủ dù thế nào cũng không dám nghĩ đến.

Quá tội lỗi, quá tội lỗi, một cô Hạ xinh đẹp đã đi vào trái tim của mọi người giống như một giấc mơ, khiến những người đàn ông này hoàn toàn khác xa quá khứ. Đẹp quả nhiên cũng là cái tội.

"Thằng chó này nói cái gì vậy!" Lâm Tiểu Đao xông lên trước, mặt hắn đỏ gay, hắn cũng thật đáng thương, không phải đáng thương vì hắn đã làm chuyện giống như Phó Cách rồi lại vì địa vị bất đồng, đến cuối cùng nhận được kết quả hoàn toàn khác nhau. Mà hắn đáng thương bởi vì hắn thân là một người đàn ông lại không dám thừa nhận lòng mến mộ của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Loại đáng thương lớn như vậy khiến hắn thoát khỏi xiềng xích của thân phận, ở ngay trước mặt của ban quản lý, hắn đánh liên tục hai, ba quyền, đánh Phó Cách đến nỗi mặt mũi nở hoa! Phó Cách hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Tiểu Đao, trên thực tế, người của ban quản lý sao có thể là đối thủ của các thủy thử cơ thể cường tráng được?

"Thằng chó đẻ này làm gì thế!" Bỗng có người hét lên, thợ máy xách bình rượu lao ra ngoài.

Thợ máy là họ hàng của thuyền phó ba, là tùy tùng của nhóm người ban quản lý.

Tùy tùng của ban quản lý, to nhỏ cũng có thể làm quan, thợ máy chính là gã quan kia. Cũng giống như Đường Tăng lấy được chân kinh thì khỉ, lợn, ngựa bên cạnh Đường Tăng đều có thân phận đàng hoàng vậy.

Hắn lao ra —— động tác rất nhanh —— Hắn lướt qua Phó Cách, ném thẳng bình rượu vào Lâm Tiểu Đao, không chút lưu tình! Lâm Tiểu Đao nhanh nhẹn cúi người, tránh được bình rượu này. Nhưng bình rượu lại đập mạnh vào đầu Tào Hàng bên cạnh Lâm Tiểu Đao.

Thủy tinh bay loạn, bọt nước tung toé, mút hoa trắng tinh hút ra từng giọt máu đỏ tươi.

Tào Hàng không nói tiếng nào, ngã xuống đất. Máu tươi rỉ ra từ đỉnh đầu, chảy khắp khuôn mặt đã bị rượu thấm ướt.

Tôi run bần bật, suýt nữa làm rơi chuỗi tràng hạt trong tay.

"A di đà phật!" Tôi lớn tiếng nói "Chết người rồi!"

"Hung thủ!" Anh Long nghe thấy tiếng của tôi, đột nhiên chỉ tay vào thợ máy.

Lúc này đám thủy thủ cũng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, vực dậy tinh thần, mà cũng có thủy thủ nhiều chuyện chạy về phía Tào Hàng, phát hiện ra:

"Chưa chết, chưa chết, vẫn còn thở —— Mau cầm máu cho hắn!"

Haizzz...

"Ồn ào cái gì? Kêu ca cái gì? Người còn chưa chết thì kêu gào làm gì?" Ban quản lý lập tức lớn tiếng giống như nắm được thóp "Nói chết người gì chứ, khai man quân tình, lòng mang ý xấu, là muốn khơi ngòi mâu thuẫn giữa mọi người đúng không?"

Phật tổ thứ tội!

"Là tôi nhất thời hoảng sợ!" Tôi giải thích "Bị bình rượu đập vỡ đầu lại ngã xuống như vậy, ai cũng lo lắng cho tính mạng của hắn mà đúng không?"

"Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Các anh mau giao hung thủ ra đây!" Anh Long cả giận nói.

Lúc này các thủy thủ mới phát hiện, thợ máy đã nhanh chóng trốn vào trong ban quản lý.

Bọn họ cũng hô hào lớn tiếng.

Thế nhưng, người của ban quản lý —— không đồng ý.

"Người còn chưa chết, chắc gì hắn đã là hung thủ! Hiện tại quan trọng là nhanh chóng chữa trị cho hắn, kêu gào hung thủ làm gì, chẳng lẽ thợ máy còn có thể đeo cánh bay khỏi con thuyền này hay sao? Cứ nhốt thợ máy vào trong phòng trước đã, những người khác nhanh chóng đưa Tào Hàng về bôi thuốc, chữa trị, bình rượu không đập chết hắn, ngược lại bị mấy người làm lỡ mà sắp chết rồi đấy!"

Thuyền phó hai cứ thế quyết định, hắn dẫn thợ máy đi, nhốt thợ máy vào trong phòng, lại cử người của ban quản lý canh giữ.

Những người còn lại mang Tào Hàng về phòng, chăm sóc Tào Hàng.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, mây đen cuồn cuộn phủ đầy khuôn mặt của mọi người, giống như khí áp trước mưa rào, thấp đến nỗi khiến người ta không thể há miệng hít thở.

Anh Long cắn môi, ngồi sang bên cạnh, phiên dịch Lưu lại thì thâm to nhỏ bên cạnh anh Long.

Tôi nhìn về phía Tào Hàng.

Tào Hàng sắc mặt trắng bệch, không nhúc nhích, nếu như không phải lồng ngực vẫn còn hơi trập trùng, trông hắn cũng không khác gì đã chết.

Tôi móc chuỗi tràng hạt ra, niệm lung tung một vài đoạn kinh thư mà tôi còn nhớ để phù hộ cho Tào Hàng.

Mọi người xúm lại, tập trung xung quanh tôi, lắng nghe kinh thư của tôi, cầu nguyện cho Tào Hàng dưới sự hướng dẫn của tôi.

Tôi hiểu được sức mạnh của phật tổ.

Phật tổ lòng dạ từ bi, phật tổ sẽ cứu hắn.

Ngày 14 tháng 4 năm 1976

Phật tổ không cứu được Tào Hàng.

Tào Hàng chết rồi.

Người đã chết —— không thể cứ chết dễ dàng như vậy được!

Phật có lòng từ bi, cũng có lúc giận dữ!

Anh Long dẫn theo các thủy thủ, hùng hổ đi tìm thợ máy tính sổ. Nhưng trước khi đến phòng của thợ máy lại nhìn thấy tất cả mọi người trong ban quản lý đã đến đây, chặn trước cửa, không cho người khác tiến vào.

"Ý gì đây?" Anh Long cau mày hỏi.

"Lời này là tôi hỏi các người." Thuyền phó hai nói "Các người lũ lượt kéo nhau đến đây là có ý gì? Muốn làm gì? Muốn gây sự đúng không?"

"Tào Hàng chết rồi."

"À..." Thuyền phó hai làm bộ thở dài.

"Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa." Anh Long tỏ rõ thái độ đanh thép.

"Không thể nói như thế" Phó Cách móc mỉa "Hai người đánh nhau trên đường rồi ai về nhà nấy, bảy tám ngày sau có người đột nhiên chết đi, chuyện này phải trách cái người đánh nhau với hắn sao?"

"Dựa vào cái gì mà không trách?" Thủy thủ phẫn nộ nói.

"Hừ" Phó Cách hừ một tiếng từ trong lỗ mũi "Ai biết liệu hắn có mang bệnh trong mình hay không, hoặc là người nhà của hắn có giở trò gì hay không!"

"Anh có ý gì?!" Các thủy thủ nổi giận.

Ý của Phó Cách rất rõ ràng.

Hắn đang nói, hoặc là bản thân Tào Hàng đã mắc bệnh, hoặc là chúng tôi giở trò hãm hại Tào Hàng, nói tóm lại, không phải lỗi của bọn họ!

Tôi nắm chặt chuỗi tràng hạt, thực sự là cãi chày cãi cối, nếu phật tổ có linh, hiện tại hãy bổ một luồng sấm sét xuống dưới, cho cái thẳng điên ăn nói ngông cuồng này bị sét đánh đen thui đi!

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Thuyền phó hai không vui nói "Phó Cách, cậu bớt nói lại đi. Mọi người cũng đừng quá lo lắng, dù thế nào thì Tào Hàng đúng là không phải chết ngay tại chỗ. Theo tôi thấy, bây giờ nói ai là hung thủ vẫn còn quá sớm, đúng không? Đầu tiên chúng ta không phải cảnh sát, không thể định tội cho bất kỳ ai; thứ hai chúng ta cũng không phải bác sĩ, không thể phán đoán người đã chết như thế nào."

Các thủy thủ đương nhiên không tán thành cách nói như thế này.

Ban quản lý đã tỏ rõ muốn kéo dài thờ gian, đây cũng không phải chuyện ngày hôm nay gây sự ngày mai đến cục cảnh sát, mà là chuyện mỗi một lần ra khơi phải mất nửa năm đến một năm "Cứ trì hoãn đi, chỉ cần trì hoãn được một khoảng thời gian, chờ nhiệt tình của mọi người lắng xuống, sẽ không có ai gây thêm phiền phức, việc này cũng cứ thế trôi qua!".

Bọn họ muốn xông thẳng vào phòng thợ máy, nhưng ban quản lý vẫn là chết sống đứng trước cửa.

"Pằng —— "

Một tiếng súng vang lên.

Khẩu súng săn duy nhất trên thuyền đã vang lên.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Phật tổ... Phật tổ cũng không bằng súng săn.

Ngày 15 tháng 4 năm 1976

Thợ máy bị trông chừng thật kỹ trong phòng, cũng được bảo vệ trong phòng.

Phó Cách cũng bị nhốt vào phòng, ban quản lý giải thích là "Hành vi không thoả đáng, về phòng cảnh tỉnh", thế nhưng các thủy thủ đều hiểu, lúc đánh nhau tối hôm trước, Lâm Tiểu Đao bị giam, Phó Cách không bị giam; sau đó khi xét xử công khai ở nhà ăn, Tào Hàng ngã xuống đất, Phó Cách vẫn không bị giam; hiện tại đột nhiên bị giam, chắc chắn là lại muốn bảo vệ Phó Cách mà thôi.

Từ anh Long trở xuống, mỗi người, mỗi một thủy thủ, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nặng nề.

Bọn họ sợ là đến liếc mắt một cái cũng không buồn liếc ban quản lý nữa.

Nhưng bọn họ vẫn phải lau chùi boong tàu, dọn dẹp phòng ở, giặt giũ quần áo cho người của ban quản lý...

Ngày hôm nay, lại có thủy thủ bị mắng.

Bởi vì quần áo không giặt sạch sẽ.

Tào Hàng được đưa vào trong kho lạnh của tôi.

Mỗi ngày tôi ra vào kho lạnh đều phải nắm chặt chuỗi tràng hạt, niệm a di đà phật.

A di đà phật, a di đà phật.

Tôi nghĩ đến phật tổ, dùng khuôn mặt của phật tổ thay thế khuôn mặt tái nhợt lại giàn giụa máu tươi của Tào Hàng.

Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ đến cô Hạ, nghĩ đến vào những lúc một thân một mình, vào đêm đen khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Mặt của Tào Hàng là tội, mặt của cô  cũng là tội.

Có lúc, tội lỗi mà phật tổ không thể che giấu lại có thể dùng chính tội lỗi để che giấu.

Ngày 16 tháng 4 năm 1976

Phó Cách chết rồi.

Bị người khác hạ độc giết chết ngay trong phòng.

Dư Hải tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com