Chương 161
Sau đó anh im lặng rất lâu, lâu đến mức hai người còn lại cũng nghi ngờ người ngồi trên giường có lên tiếng nữa hay không thì Hoàng Tuấn Tiệp mở miệng, anh nói rất khẽ, giống như tiếng đàn cello, trầm thẳng xuống mặt đất cùng khe nứt còn thấp hơn mặt đất:
"Mạnh Phụ Sơn, cậu nói Hạ Chi Quang lảng tránh vấn đề, nhưng cậu cũng đang lảng tránh vấn đề."
"Từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa nói một câu, Trần Gia Thụ không phải do cậu giết."
"Lời này rất khó nói ra khỏi miệng sao?"
Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ nhàng hỏi, anh dừng lại một lúc lâu, như thể nói chuyện sẽ làm tiêu hao hết sức lực của anh vậy... Sau đó, anh lại nhẹ nhàng nói tiếp:
"Đúng vậy, thật sự rất khó. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, cậu khó có thể mở miệng, cũng giống như tôi khó có thể mở mắt."
"So với căn phòng của người chết đầu tiên trên con thuyền này thì căn phòng bí mật cứng nhắc lại buồn cười nhất, căn phòng bí mật nan giải nhất, quả nhiên là căn phòng bí mật trong lòng mình."
"Tôi tự đặt cho mình một câu hỏi."
"Đương nhiên không giải được."
"Bởi vì đó là đáp án mà tôi không muốn nghĩ tới."
"Trong suốt vụ án, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn cố gắng thuyết phục bản thân, cái gọi là "bệnh án thật" của Trịnh Học Vọng chỉ là lời nói một phía của hắn, vốn không tồn tại, không thể cả tin."
"Nói thật, vào thời điểm đó, muốn thuyết phục bản thân không quan tâm đến chuyện này thật sự quá khó khăn. Bởi vì một khi tôi nhìn thẳng vào khả năng tồn tại khác, ngay lập tức sẽ xuất hiện một đáp án hợp lý hơn nhiều so với việc tôi phí hết tâm tư, hối hả ngược xuôi để đào bới hai mươi năm từng trải của Trịnh Học Vọng trong quá khứ."
"Người kia bước vào phòng làm việc của hắn, lấy trộm bệnh án của hắn. Sau khi đánh mất bệnh án thật, vì để tự vệ, Trịnh Học Vọng đương nhiên sẽ nói dối, đánh lừa cảnh sát. Điều này cũng giống như thủ pháp gây án bằng cách uống thuốc ngẫu nhiên, sẽ cho hung phạm thời gian dư dả để chạy trốn."
"Cho dù sau đó cảnh sát có khám nghiệm tử thi, phát hiện là mưu sát, bọn họ cũng sẽ điều tra Trịnh Học Vọng khả nghi nhất —— Không, là tôi chắc chắn sẽ điều tra Trịnh Học Vọng, suy cho cùng cũng là tôi tự lừa mình dối mình."
"Sau đó, tôi sẽ thuận theo manh mối Trịnh Học Vọng mà điều tra được sòng bạc cậu đã dày công sắp xếp."
"Trịnh Học Vọng không phải nghiện đánh bạc từ lâu, mới vừa tháng trước thôi đúng không. Địa điểm đánh bạc mà Hứa Tín Nhiên thường xuyên lui tới chắc hẳn cũng phải có liên quan đến con thuyền này. Có lẽ đây chính là thủ đoạn để ông Liễu có thể giữ chân các nhân tài cao cấp. Cậu lấy được linh cảm từ chuyện này, bắt đầu dùng cách thức tương tự với Trịnh Học Vọng..."
"Lúc đó cảnh sát Hạ đã từng nghi ngờ, thành phố Ninh có nhiều sòng bạc như vậy, tại sao hai người nhìn qua có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau như Hứa Tín Nhiên cùng Trịnh Học Vọng lại trùng hợp cùng đánh bạc ở một chỗ."
"Nhưng tôi vẫn luôn lẩn tránh hoài nghi của em ấy."
"Một khi tôi tìm thấy sòng bạc, chắc chắn cũng sẽ tìm thấy con thuyền cùng nhà kho. Đây là những thứ cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho tôi và cảnh sát, cậu cho cảnh sát phương hướng điều tra, cũng cho tôi một lý do miễn cưỡng có thể giải đáp."
"Một thắng lợi mang tính giai đoạn."
"Tôi tự tẩy não bản thân, đồng thời cũng bước lên quỹ đạo..."
"Thế nhưng lúc đó, tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì lực lượng cảnh sát vốn không có chứng cứ rõ ràng, Trịnh Học Vọng có thể không cần thừa nhận động cơ của mình, nhưng tại sao hắn lại tự khai ra chứ? Ít nhiều cũng không phù hợp với logic, đúng không?"
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Mạnh Phụ Sơn.
Anh đang hỏi Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn nhìn thẳng vào Hoàng Tuấn Tiệp, hắn nhếch miệng, mỉm cười như có như không: "Bởi vì Trịnh Học Vọng là một kẻ đạo đức giả, hằng năm hắn đều xin nghỉ vào ngày mùng 1 tháng 6, khiến mọi người tưởng rằng hắn đến thăm mộ em mình, thực chất hắn vốn không đi, hắn chỉ nằm ngủ ở nhà thôi. "
Hoàng Tuấn Tiệp gật gù: "Cậu đã điều tra rất đúng hướng. Bắt đầu hợp lý rồi đấy, Trịnh Học Vọng là một kẻ đạo đức giả, giống như thời học sinh vậy, hắn dùng thân phận của em trai để tham gia đánh nhau. Xấu thì đổ cho em trai; còn tốt thì mình hắn hưởng. "
"Thái độ đạo đức giả này được biểu hiện với tất cả mọi người, bao gồm cả cảnh sát. Hắn muốn thể hiện mình là một người thập toàn thập mỹ, có tình có nghĩa. Mà bên cạnh hắn vừa hay lại có một tư liệu sống – em trai chết sớm của hắn. "
"Nói thật, hắn có thể chỉ là không nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, hắn dùng em trai làm tư liệu sống... Mà chính hắn cũng trở thành tư liệu sống của cậu. Thành tư liệu sống để cậu đánh lừa cảnh sát, đánh lừa tôi. "
Mạnh Phụ Sơn chỉ lạnh mặt.
Hoàng Tuấn Tiệp nói xong vấn đề của Trịnh Học Vọng lại tiếp tục: "Nói đi cũng phải nói lại, một mình cậu không thể tạo nên con thuyền cùng nhà kho kia, cùng lắm cậu chỉ có thể chỉnh sửa một vài sổ sách, để nó trông có vẻ như thế thôi. "
"Nhưng thiết bị y tế, DNA của người mất tích nếu không phải Trần Gia Thụ làm, cũng chỉ có thể là ông Liễu chuẩn bị giúp cậu."
"Mọi chuyện xoay quanh cái chết của Trần Gia Thụ đều là thành ý mà cậu dâng lên cho ông Liễu."
"Hành động kiểm tra độ tương thích tại các bệnh viện lớn ở thành phố Ninh và thành phố Cầm của cục trưởng Chu cùng Trịnh Thuần Cảnh đã khiến ông Liễu nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm, hắn cần một người chết thay, vì thế cậu đã tìm một người chết thay cho hắn."
"Giúp ông Liễu chặt đuôi tìm đường sống."
"Cậu hoàn thành quá xuất sắc, xuất sắc đến mức có thể thế chân một con thuyền trung chuyển của ông Liễu, dẫn tôi lên thuyền."
"Thế nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, chúng tôi tìm được cả sổ sách trong phòng làm việc của Trần Gia Thụ, mà lại không tìm được vật tượng trưng cho "thuyền", sổ sách đặt hết trong phòng rồi, đặt thêm một chiếc thuyền, viết mấy chữ "Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng", khó khăn lắm sao?"
"Tôi nghĩ vốn không khó. Bởi vậy suy đoán hợp lý nhất là chuyện này vẫn nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của hung thủ. Thành ý cùng quyết tâm mà hung thủ bày tỏ với ông Liễu chẳng qua chỉ là phóng hỏa mù với ông Liễu mà thôi. Hắn đối phó qua loa với ông Liễu, hắn để lại sơ hở cùng manh mối cho cảnh sát, mục đích chân chính cuối cùng của hắn..."
"Là đem ông Liễu ra công lý, hoặc là trả thù ông Liễu."
Hoàng Tuấn Tiệp ngước mắt lên, nhìn về phía Mạnh Phụ Sơn.
"Tôi nói có đúng không?"
"Cho nên từ đầu tới cuối cậu mới chưa từng nói một câu "Trần Gia Thụ không phải do tôi giết".
"Cậu có thể hướng dẫn Trịnh Học Vọng, cũng có thể tự mình động thủ. Cho dù là cách nào, trong lòng cậu đều hiểu..."
"Máu của Trần Gia Thụ đã tưới vào lòng bàn tay cậu."
Mạnh Phụ Sơn nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Người là do tôi giết."
Hắn thừa nhận một cách thẳng thắn, dứt khoát, không có bất kỳ do dự nào.
Đã có kết quả. Cổ họng của Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên trở nên rất khô khốc, khô đến mức giống như đang có một cây đuốc đang bừng bừng chiếu sáng ở bên trong.
Anh cố gắng muốn lên tiếng, nhưng lại đột ngột mất giọng. Chỉ có thể ngồi nguyên chỗ cũ, nghe Mạnh Phụ Sơn nói.
"Mà câu đố này thật sự không nên để cậu suy đoán, nên để tôi tự nói ra. Nói ra sau khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc. Cho nên tôi không nói "Trần Gia Thụ không phải do tôi giết", là bởi tôi chưa bao giờ muốn giấu cậu." Mạnh Phụ Sơn hờ hững nói "Nguỵ biện hay phủ nhận đều không có ý nghĩa gì, như thế chỉ chối bỏ tôi, xem nhẹ cậu, càng vấy bẩn tình yêu mà tôi dành cho Hoàng Ngữ."
Lần đầu tiên hắn thừa nhận chuyện này.
Quang minh chính đại lấy ra báu vật cất trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên, có thể cũng sẽ là lần cuối cùng trong sinh mệnh.
"Hoàng Tuấn Tiệp, tôi còn có chuyện không thể không làm, đã đến nước này, tôi không còn đường lui." Mạnh Phụ Sơn nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp "Đừng cản tôi... Coi như, chúng ta đã không cùng đường."
Chuyện mà Mạnh Phụ Sơn không thể không làm chính là chuyện mà Hoàng Tuấn Tiệp phải làm.
"Còn có thể hợp tác nữa không?" Một lúc lâu sau, Hoàng Tuấn Tiệp mới tìm về giọng nói của mình "Ba người."
"Không thể."
"Có thể."
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Người nói không thể là Mạnh Phụ Sơn, người nói có thể là Hạ Chi Quang.
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên trên khuôn mặt của Mạnh Phụ Sơn, hắn nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp, lại nhìn về phía Hạ Chi Quang, giống như cảm thấy hai từ "Có thể" khi nãy là Hoàng Tuấn Tiệp đang đục nước béo cò, vì dù thế nào cũng không nên nói ra từ trong miệng của Hạ Chi Quang.
So với hắn, biểu cảm của Hạ Chi Quang có vẻ nghiền ngẫm hơn nhiều.
"Đừng nhìn nữa, là tôi nói. Hung thủ đã thừa nhận bản thân giết người, ít nhất cũng chân thành, thẳng thắn."
"Dù sao..."
Ánh mắt nhìn không thấu của cậu rơi xuống người Hoàng Tuấn Tiệp.
Trong đôi mắt đen lay láy là ánh sáng của màn đêm đang lập lòe.
"Hoàng Tuấn Tiệp, em cũng có thể hợp tác với anh. Nhưng anh còn chưa thẳng thắn, chân thành với em.”
*
Một cánh cửa ở tầng hai lặng lẽ mở ra.
Ánh đèn màu cam trong hành lang chiếu lên tấm thảm đỏ tươi, trên góc tường, thiết bị giám sát đã bị phá hỏng vẫn đang nhìn chằm chằm vào hành lang với đôi mắt nứt nẻ như mạng nhện.
Thế nhưng, kỳ quái, rất kỳ quái, hành lang này, phía trước dẫn tới cầu thang xoắn ốc của sảnh chính, phía sau đối diện với phòng thuyền trưởng đang đóng chặt, mà trong hành lang hẹp dài, trống rỗng lại yên tĩnh, không một bóng người!
Mọi người đi đâu hết rồi? Ông Liễu đâu? Những vệ sĩ kia đâu?
Một bóng đen bước ra từ cánh cửa rộng mở...
*
"Tôi nghĩ, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là liên lạc với lực lượng cảnh sát."
Ba người miễn cưỡng xem như đã đồng thuận với nhau, Hoàng Tuấn Tiệp trút bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói chuyện với hai người còn lại. Sau đó anh nhìn về phía Hạ Chi Quang. Lúc trước, khi Hoàng Tuấn Tiệp cùng Mạnh Phụ Sơn hành động vẫn chưa nghĩ đến phương diện cảnh sát, bởi vì lúc đó không đủ điều kiện báo cáo, chuẩn bị cũng như liên lạc với lực lượng cảnh sát. Nhưng trước khác nay khác. Bây giờ đã có ba người liên tiếp chết trên thuyền, thuyền lại mất động lực, còn có đội trưởng Hạ Chi Quang ở đây, chỉ cần có thể liên lạc thành công với lực lượng cảnh sát, lực lượng cảnh sát sẽ có đủ lý do để khám xét và bắt giữ, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
"Trước khi lên thuyền, em có để lại đường lui không? Ví dụ như thiết bị định vị chẳng hạn?"
"Có." Hạ Chi Quang nói "Dính vào bên dưới cầu thang mạn lên thuyền."
"Ý tưởng không tồi." Hoàng Tuấn Tiệp đánh giá.
"Thế nhưng cả con thuyền này đều không có tín hiệu." Mạnh Phụ Sơn nói.
"Không sai. Nhưng đây là một vấn đề chỉ cần thay đổi tư duy là đã có thể giải quyết được. Chặn tín hiệu cũng có giới hạn, nó chặn cả con thuyền này, chỉ cần chúng ta rời khỏi thuyền là được —— "
Hoàng Tuấn Tiệp đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Một tia chớp sáng ngoằn ngoèo tựa như một con rồng bạc đang rạch đôi bầu trời tối đen như mực, nó chiếu sáng đất trời, chiếu sáng cơn mưa như trút nước đang dệt nên một tấm rèm dày nặng giữa đất trời.
Khi tia chớp xuyên qua từng tầng mây nặng nề rồi tiếp tục đâm vào bầu trời, sau đó mới có tiếng sấm đùng đoàng cùng chui vào trong tai theo lời nói của Hoàng Tuấn Tiệp.
"Nhân lúc trời tối, nhảy xuống thuyền, bơi ra ngoài, bơi tới nơi không bị chặn tín hiệu, dùng di động cùng thiết bị định vị báo cho lực lượng cảnh sát về những chuyện đã xảy ra ở nơi này cũng như địa điểm ở nơi này."
*
Đề nghị của Hoàng Tuấn Tiệp chắc chắn là một cách phá vỡ cục diện bế tắc, vừa đơn giản lại trực tiếp. Hai người còn lại chỉ thoáng nghĩ qua đã đồng ý với đề nghị này.
Nhưng mọi chuyện rất khó thuận buồm xuôi gió.
Khi ba người ra khỏi phòng, cẩn thận từng chút đi tới cửa hành lang dẫn lên boong thuyền mới phát hiện trên boong thuyền ngập nước đã xuất hiện vài chiếc ô màu trắng.
Dưới chiếc ô màu trắng là vài bóng đen.
Đó là những vệ sĩ mặc vest đen, súng ống đầy đủ, cùng với ông Liễu được vệ sĩ vây quanh!
Không nghi ngờ chút nào, khi ba người Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ ra cách này thì ông Liễu, người đã đuổi hết mọi người vào trong phòng cũng đã nghĩ ra cách tương tự.
Không chỉ vậy, hắn còn vội vã không nhịn nổi muốn cử người liên lạc với bên ngoài ngay trong lúc mưa to gió lớn, giống hệt như ba người Hoàng Tuấn Tiệp!
Hoàng Tuấn Tiệp thò đầu ra xem thử rồi nhanh chóng rụt về. Anh phồng miệng ra hiệu với hai người còn lại, đầu tiên là số tám, sau đó là số một.
Tám vệ sĩ, thêm một ông Liễu.
Chín người, nói cách khác, tất cả những người có thể tự do hành động bên ngoài đều đang ở đây.
Không cần trao đổi nhiều hơn, bọn họ lập tức đã biết phải làm chuyện gì tiếp theo. Ba người rời khỏi nơi này, đi thẳng lên lầu, tìm vị trí thích hợp, vén một góc màn cửa lên, mở điện thoại di động của A Thang, dùng camera nhắm vào phía dưới, quan sát tình huống.
Mưa tuôn xối xả, mặt biển cuồn cuộn sóng vỗ, vỗ nên một tầng sương mù màu trắng mờ.
Thông qua màn hình điện thoại, ba người Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy các vệ sĩ úp ngược một cái bàn lớn lên trên boong thuyền, dùng bạt nhựa quấn quanh từng lớp từng lớp, lại dùng dây thừng buộc chặt, cứ như vậy, một chiếc xuồng cứu hộ đơn giản đã được ra đời.
Các vệ sĩ khiêng xuồng cứu hộ ném thẳng xuống biển, theo tình huống thông thường, bọn họ có thể đi lên cầu thang mạn của thuyền, nhưng lúc này thiết bị trên thuyền gần như đã bị phá hỏng hết, cầu thang mạn cũng không thể điều khiển được.
Camera của điện thoại di động không thể quay được mặt biển dưới boong thuyền.
Ba người nghe dông tố ầm ầm, nhìn mặt biển đen kịt tuôn ra những bọt sóng thật cao, tự hỏi "thuyền" ném xuống biển bây giờ như thế nào rồi... Hình như không ổn lắm... Bởi vì sóng biển thật sự quá lớn. Có vẻ các vệ sĩ của ông Liễu đang thảo luận, mọi người không trực tiếp hành động, có lẽ đang xin ông Liễu chờ biển lặng rồi hẵng hành động?
Dù sao thì mưa to gió lớn cùng với sóng biển, cho dù có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ qua.
Mong đợi của ba người Hoàng Tuấn Tiệp cũng giống như mong đợi của các vệ sĩ.
Đáng tiếc mong đợi của ông Liễu lại hoàn toàn khác mong đợi của bọn họ.
Ông Liễu được mọi người vây quanh đã nói gì đó, ở trên tầng không nghe thấy được, nhưng chắc hẳn là một loại dụ dỗ thôi, bởi vì sau khi ông Liễu nói xong, một trong tám vệ sĩ đột nhiên đứng dậy.
Hắn mặc áo phao, buộc sợi dây thừng quanh người, sau đó các vệ sĩ còn lại cầm lấy dây thừng, từ từ thả hắn xuống.
Người kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của ba người Hoàng Tuấn Tiệp.
Bọn họ không thể không bắt đầu suy nghĩ, nếu như người của ông Liễu thành công ngồi lên xuồng cứu hộ, ra khỏi phạm vi bị chặn tín hiệu, vậy thì tiếp theo đây, bọn họ nên ứng đối như thế nào... Có lẽ sau đêm nay, điều bọn họ phải đối mặt chính là vô số nguồn viện trợ của ông Liễu.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể làm theo cách của ông Liễu, đợi vệ sĩ kia quay về rồi bơi ra ngoài thông báo với cảnh sát.
Thế nhưng nếu như ông Liễu cùng các vệ sĩ của hắn đều vô cùng cẩn thận, sau khi thông báo cứu viện thành công vẫn chịu mưa chịu gió canh giữ trên boong thuyền, tuần tra lui tới nhằm ngăn chặn mối nguy hiểm cuối cùng có thể xảy ra thì sao?
Còn có, cho dù những người này có đi lên, hiện tại trời đang nổi bão, nhưng bây giờ mới gần tám giờ tối, sắc trời cũng không tối đến mức giơ tay không nhìn thấy năm ngón, bọn họ có thể mạo hiểm đi xuống, thế nhưng người của ông Liễu, bao gồm cả những người bị nhốt trong phòng đều có khả năng nhìn thấy hành động của bọn họ.
Một khi bị nhìn thấy, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng gay go.
Mười phút phập phồng lo sợ đã trôi qua, vệ sĩ xuống thuyền lại xuất hiện trên boong thuyền, không chỉ có phía ông Liễu muốn biết kết quả, ba người Hoàng Tuấn Tiệp cũng nóng lòng muốn biết đáp án.
Tất cả những thứ này đều được camera của điện thoại ghi lại một cách chân thực.
Vệ sĩ trở về từ trong biển, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không một chỗ nào là không ướt sũng đã lắc đầu với mọi người.
Hắn thất bại rồi?
Tiến triển tiếp theo đã chứng minh đáp án này, ông Liễu liên tục cử hai người xuống dưới, nhưng nhìn vào phản ứng sau đó, bọn họ cũng thất bại.
Gió quá lớn, sóng quá cao, những người này dùng "xuồng cứu hộ" được ghép tạm bằng bàn vốn không thể ra khỏi phạm vi bị chặn tín hiệu.
Đây là một tin tức tốt, đồng thời cũng là một tin tức xấu.
Chuyện này đại biểu ý nghĩa trong tình huống ông Liễu không thể liên lạc với bên ngoài, bọn họ cũng rất khó liên lạc với bên ngoài...
Những người bên dưới dường như không chuẩn bị ở lại boong thuyền trong mưa to gió lớn nữa, bọn họ bước từ trên boong thuyền vào trong khoang thuyền.
Trước khi bị bắt gặp, ba người Hoàng Tuấn Tiệp đã nhanh chóng rút về phòng trống trên tầng ba.
"Hiện tại..." Hoàng Tuấn Tiệp lên tiếng trước "Chờ thêm à?"
"Có thể chờ mưa tạnh." Hạ Chi Quang nói "Nhưng rõ ràng ông Liễu cũng đang vội vã liên lạc với bên ngoài, một khi mưa tạnh, bọn họ chắc chắn sẽ thử lần nữa. Chúng ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài trước bọn họ cả."
"Nhất định phải như thế sao?" Mạnh Phụ Sơn bất thình lình nói.
Hai người cùng nhìn về phía Mạnh Phụ Sơn.
"Chúng ta có ba người, bọn họ chỉ có tám người." Mạnh Phụ Sơn có ý riêng.
"Không phải chỉ có, là có tới."
"Trong tám người mới vừa có ba người xuống biển một chuyến, lạnh đến mức run lẩy bẩy, còn phải bảo vệ một ông lão vướng tay vướng chân."
"Bọn họ còn có tám khẩu súng."
"Chúng ta có không gian là nguyên cả con thuyền để tiến hành chia tách, bao vây, đánh lén."
"Bọn họ cũng có."
"Xử đi." Hạ Chi Quang nói một câu, trực tiếp cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Hoàng Tuấn Tiệp chậm rãi khép lại cái miệng muốn phản bác.
Anh bắt đầu cân nhắc kế hoạch của Mạnh Phụ Sơn, càng cân nhắc càng cảm thấy, thực ra 3 VS 8 cũng không nguy hiểm đến thế, hay là...
Xử đi?
...
"Tôi cảm thấy Hạ Chi Quang nói rất có lý." Hoàng Tuấn Tiệp tỏ thái độ.
Tôi nói khác Hạ Chi Quang à? Mạnh Phụ Sơn liếc Hoàng Tuấn Tiệp một cái.
Nếu cả ba người đều tán thành, bọn họ liền bắt đầu chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Không vội chiến đấu thì vẫn còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị trước khi chiến đấu. Bọn họ lên tầng bốn trước, đi đến phòng làm việc cùng chỗ ở của ông Liễu, mỗi vệ sĩ trên thuyền đều trang bị súng, đại biểu ý nghĩa chắc chắn phải có một "kho vũ khí" để cung cấp đạn dược cũng như thay đổi súng ống cho bọn họ, ngày hôm nay, ba tầng phía dưới đã bị lục soát vô số lần, không tồn tại thứ này.
Rõ ràng, "kho vũ khí" chỉ có thể nằm trên tầng bốn của ông Liễu.
Bọn họ đi thẳng qua phòng chờ và phòng tiếp khách, gần như không dừng lại ở hai nơi này, sau đó lại đi vào phòng làm việc của ông Liễu, phòng làm việc đã bị khóa lại, Hoàng Tuấn Tiệp bèn thể hiện khả năng mở khóa thần sầu của mình một lần nữa.
"Kho vũ khí sẽ ở đâu đây?" Mạnh Phụ Sơn nói nhỏ.
"Phòng làm việc, hoặc là phòng ngủ." Hạ Chi Quang nói.
"Ừm..." Mạnh Phụ Sơn trầm ngâm.
"Đặt ở phòng ngủ sẽ làm người yên tâm, đặt ở phòng làm việc sẽ dễ dàng mang theo." Hoàng Tuấn Tiệp xen ngang.
"Câu trả lời của Hạ Chi Quang có chỗ nào khó hiểu đâu." Mạnh Phụ Sơn lại liếc Hoàng Tuấn Tiệp một cái.
"Cho nên?"
"Sao cậu cứ phải làm phiên dịch bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thế?" Mạnh Phụ Sơn móc mỉa "Tôi có thể giao lưu bình thường với cậu ta."
Hoàng Tuấn Tiệp nghẹn họng.
Hạ Chi Quang cũng cười nhạo, hiển nhiên cũng cảm thấy Hoàng Tuấn Tiệp có chút không trâu bắt chó đi cày.
Hai người đều tìm mặt tường để kiểm tra, rõ ràng bọn họ cảm thấy trong phòng làm việc này có thể có cánh cửa bí mật nào đó, đẩy đẩy rồi lại gõ gõ, biết đâu lại tìm được đường đến kho vũ khí.
Hoàng Tuấn Tiệp không tranh với hai người họ, anh ngồi xuống bảo tọa của ông Liễu, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, cuối cùng nhìn phía tượng Ma Tổ bằng sứ trắng trên bàn.
Tượng Ma Tổ từ bi nhìn lại anh, trong tay nâng ngọc như ý.
"Nơi này có nhiều đồ sứ thật đấy."
"Ông Liễu thích đồ sứ." Hạ Chi Quang dùng thái độ giải quyết việc chung, không nói nhiều một chữ, cũng không nói ít một chữ.
Hoàng Tuấn Tiệp lại thở dài, tiếng thở dài còn chưa kịp tràn ra khỏi môi đã bị mưa gió nuốt chửng.
Anh duỗi tay cầm lấy ngọc như ý trong tay tượng Ma Tổ.
So với bức tượng Ma Tổ chỉ to bằng cái ấm đun nước thì ngọc như ý này hơi lớn, lớn như lòng bàn tay trẻ con, màu trắng ngà, trông giống như được làm bằng xương... Nhìn qua rất giống với chiếc quạt xương mà họ tìm thấy trong bức thư của lão Doãn khi còn ở thành phố Cầm.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn ngọc như ý trong tay mà nghiền ngẫm một lát, sau đó anh cầm lên tượng Ma Tổ bằng sứ trắng, nhưng tượng Ma Tổ giống như đã được hàn vào mặt bàn, không cầm lên được, Hoàng Tuấn Tiệp vô thức đổi lực từ trên xuống dưới thành từ trái sang phải.
Tượng Ma Tổ chuyển động.
Chỉ nghe vài tiếng "cạch cạch" vang lên, trần nhà hoa lệ trong phòng làm việc đã xảy ra thay đổi, mấy tấm ván nhô lên cao một chút, chìm vào trong bóng tối, sau đó, cột thủy tinh trong suốt rơi xuống từ trong miệng hố đen ngòm... Kho vũ khí của ông Liễu, thế mà lại giấu trên trần nhà!
Nhưng khi những cột thủy tinh này hoàn toàn rơi xuống, ba người họ mới phát hiện tất cả những chỗ dùng để treo súng đều rỗng tuếch.
"Có khi nào đã giấu ở chỗ khác rồi không?" Hoàng Tuấn Tiệp không ôm kỳ vọng mà hỏi.
"Ừm." Mạnh Phụ Sơn "Giấu trong biển."
Đương nhiên sẽ không có ai thật sự cảm thấy ông Liễu giấu súng trong biển, đây chỉ là một câu đùa nhạt về việc ông Liễu ném tất cả các khẩu súng thừa xuống biển mà thôi.
"Lão ta cẩn thận thật đấy." Hoàng Tuấn Tiệp cảm khái "Để tránh người khác lấy được vũ khí, trực tiếp tiêu hủy hết."
"Được rồi, xuống dưới xem thử đi." Hạ Chi Quang nói.
Bọn họ lại đi xuống dưới, khi đang quan sát tầng hai thì phát hiện ông Liễu cùng những vệ sĩ khác cũng đã về hành lang của tầng hai, đang tuần tra lui tới.
Bọn họ mất chút thời gian, nhảy từ boong thuyền bên ngoài phòng vật lý trị liệu trên tầng ba xuống boong thuyền của khu đồ tây ở tầng dưới, sau đó lại từ cầu thang trong khu đồ tây đi thẳng xuống nhà bếp bên dưới.
Ba người nối đuôi nhau bước vào phòng bếp, nhưng chỉ trong phút chốc, Hoàng Tuấn Tiệp lại nhắm mắt lùi ra ngoài cửa, va vào Hạ Chi Quang đang đi đằng sau anh.
Sau khi giải quyết xong vụ án của Trần Gia Thụ, tuy ba người đều đồng ý hợp tác. Nhưng Mạnh Phụ Sơn vẫn không yên lòng về Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang cũng không yên lòng về Hoàng Tuấn Tiệp cùng Mạnh Phụ Sơn, Hoàng Tuấn Tiệp chỉ là một con mèo nhỏ mất trí, nhiều nhất là nghịch xương như ý lấy được từ trong phòng làm việc của ông Liễu mà thôi.
Cho nên đội ngũ đã trở thành Mạnh Phụ Sơn đi đầu, Hoàng Tuấn Tiệp đi giữa, Hạ Chi Quang đi cuối.
Triết lý xếp hàng kỳ lạ lại gia tăng.
"Xin lỗi." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
Hạ Chi Quang không trả lời, bước về bên trái một bước, chuẩn bị lướt qua Hoàng Tuấn Tiệp, vượt lên phía trên.
Trùng hợp, Hoàng Tuấn Tiệp cũng bước về bên trái một bước, dùng chênh lệch 0.2 giây mà chặn trước mặt Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang trở lại chính giữa.
Hoàng Tuấn Tiệp lại dùng chênh lệch 0.2 giây, trở lại chính giữa, lần nữa chặn đường Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang dừng lại.
Hoàng Tuấn Tiệp cũng dừng lại: "Tuy có thể em không tin lắm... Nhưng anh thật sự chỉ muốn nhường đường cho em thôi."
"Thế à?"
"Đúng thế. Cho dù anh muốn nói chuyện với em cũng không đến nỗi phải dùng cách thức khiến người ta nổi cáu như thế này." Hoàng Tuấn Tiệp dừng lại "Nhưng đều thế này rồi, hay là hai đứa mình tâm sự đi? 3 phút?"
"Được."
"Hả?"
"Không phải anh nói muốn tâm sự sao?"
"Đúng là anh nói thế thật. Nhưng em đồng ý nhanh như vậy, ít nhiều cũng có chút ngoài dự định. Khiến anh cảm thấy, đoạn đối thoại tiếp theo nhất định là đoạn đối thoại mà anh không muốn nghe." Hoàng Tuấn Tiệp chầm chậm nói, giống như đang nói đùa "Không mong chờ quá nhiều, nhưng cũng đã trò chuyện với nhau rồi, cho nên để anh mở lời đi."
Thật ra những lời Hoàng Tuấn Tiệp muốn nói không cần 3 phút, 30 giây là đủ rồi.
"Sở dĩ không trao đổi với cảnh sát, một mình lên thuyền với Mạnh Phụ Sơn là bởi vì Mạnh Phụ Sơn uy hiếp anh."
Bọn họ đứng ngoài nhà bếp nói chuyện, Mạnh Phụ Sơn đứng trong nhà bếp tìm kiếm những thứ có thế dùng, cửa vẫn đang mở, chắc chắn Mạnh Phụ Sơn có thể nghe thấy mọi chuyện.
Nhưng nhìn sang từ góc độ của cậu, người trong nhà bếp hoàn toàn không để ý đến hai người họ.
Sườn mặt sắc bén như dao như rìu kia, sừng sững tựa như một tảng đá, không hề nhúc nhích.
Vậy nghĩa là Hoàng Tuấn Tiệp đang nói thật sao? Hạ Chi Quang mỉm cười, không trả lời Hoàng Tuấn Tiệp, ngược lại nói sang chuyện khác: "Vụ án của Trần Gia Thụ, anh phân tích không tồi."
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang quả nhiên còn chưa nói hết: "Nhưng nghĩ kỹ lại, vụ án của Trần Gia Thụ còn có một khả năng khác, đúng không."
Đến lúc này, Mạnh Phụ Sơn vẫn không quay đầu lại, thực sự đứng im như núi.
"Mong được nghe tường tận." Hoàng Tuấn Tiệp.
"Anh nói trong vụ án của Trần Gia Thụ, anh chết sống đều bám theo Trịnh Học Vọng là bởi vì anh không có cách nào ra khỏi mê cung của nội tâm, thế nhưng chỉ cần thoáng thay đổi cách nghĩ sẽ giống như "bão tuyết trên hòn đảo biệt lập" này, chỉ cần nhảy khỏi thuyền là mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng... Hoàng Tuấn Tiệp, ngay từ đầu anh không điều tra Mạnh Phụ Sơn, chỉ sợ không phải bởi vì không nghĩ tới Mạnh Phụ Sơn. Anh đã nghĩ tới Mạnh Phụ Sơn, thế nhưng anh cố ý dẫn dắt cảnh sát điều tra, giúp Mạnh Phụ Sơn tranh thủ thời gian, tại sao anh phải làm như vậy? Bởi vì mục đích của Mạnh Phụ Sơn cũng giống với mục đích của anh. Anh cũng muốn biết, anh cũng rất muốn biết chân tướng về cái chết của người nhà anh."
Hạ Chi Quang nói từng chữ từng câu.
"Đây là một đáp án không tệ, còn có một đáp án càng tệ hơn, anh có muốn nghe không?"
"Tiếp tục." Lúc này, người mỉm cười đổi thành Hoàng Tuấn Tiệp.
"Đáp án càng tệ hơn chính là anh lợi dụng Mạnh Phụ Sơn, giống như Mạnh Phụ Sơn lợi dụng Trịnh Học Vọng vậy. Anh tiêm chất độc vào trong lòng Mạnh Phụ Sơn, chất độc lên men trong lòng Mạnh Phụ Sơn, cuối cùng trở thành một mũi tên độc dùng để giết người... Có thể bên cạnh em vẫn luôn có một con rắn độc. Em còn ngủ với rắn độc vô số lần."
Câu nói cuối cùng, Hạ Chi Quang nói vừa khẽ vừa nhanh.
Mạnh Phụ Sơn không nghe thấy, nhưng chắc chắn Hoàng Tuấn Tiệp đã nghe thấy.
"Ừm..." Hoàng Tuấn Tiệp phân tích khách quan "Không thể nói là hoàn toàn vô lý, chỉ là có chút duy tâm."
"Hiếm thấy. Người vẫn luôn suy luận duy tâm như anh lại chê em duy tâm." Hạ Chi Quang nói móc.
"Nhìn việc không nhìn người."
"Vẫn muốn tiếp tục bàn luận xem có phải duy tâm hay không duy tâm, đúng không?" Hạ Chi Quang cười khẩy, sau đó cậu lại đột nhiên nói về chủ đề cũ "Mạnh Phụ Sơn uy hiếp anh như thế nào?"
"Còn muốn nghe?" Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày.
"Vẫn chưa tới 3 phút." Hạ Chi Quang ung dung thong thả. Cậu đã nói những gì cậu muốn nói, nhưng cũng không ngại nghe những gì Hoàng Tuấn Tiệp muốn nói.
"Sau khi chuyện trên thuyền kết thúc, anh sẽ nói cho em." Hoàng Tuấn Tiệp trả lời.
Hạ Chi Quang không vui: "Anh chặn đường em, đòi 3 phút chỉ để nói một nửa?"
"Không phải chặn đường. Chỉ là bất ngờ." Hoàng Tuấn Tiệp nhấn mạnh lần nữa "Ngoài ra anh phải nói cho em, đáp án mà anh cũng không biết đương nhiên phải cần chút thời gian nghiên cứu thảo luận, cho nên không thích hợp nói ra ngay lúc này...Nhưng không có thứ gì có thể chôn giấu vĩnh viễn cả. Có lẽ đợi thêm một lát, đáp án sẽ tự xuất hiện."
"..."
"Yên tâm đi. Anh bảo sẽ nói cho em thì chắc chắn sẽ nói cho em." Hoàng Tuấn Tiệp cười nói "Dù có chết cũng viết đáp án vào thư gửi cho em."
"Đến lượt cậu." Một giọng nói đột nhiên vang lên, Mạnh Phụ Sơn xuất hiện sau lưng Hoàng Tuấn Tiệp hệt như hồn ma.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com