Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 162

"Đến lượt tôi làm gì cơ?" Hoàng Tuấn Tiệp ló đầu nhìn lại "Tôi có súng, không cần vơ vét đồ đạc."

"Vào xem xem, cậu có vận may lạ lắm."

Thế là, Mạnh Phụ Sơn không cho Hoàng Tuấn Tiệp giải thích đã đẩy anh vào nhà bếp, sau đó Mạnh Phụ Sơn quay sang nhìn Hạ Chi Quang. Hắn cười nhạo: "Cậu coi trọng Hoàng Tuấn Tiệp, ngược lại xem thường tôi. Sao, tôi làm việc còn cần người khác dạy à?"

Hạ Chi Quang khẽ cau mày.

Hoàng Tuấn Tiệp sáng suốt mà không thèm quan tâm đến hai người ngoài nhà bếp, anh lấy tay che nửa bên mắt, không nhìn tới dao, chỉ kéo tủ bếp, lật tới lật lui xem thử, anh tìm thấy một lọ đường phèn trước, lấy một viên đường phèn bỏ vào miệng, sau đó lại nhìn thấy một hàng hạt tiêu, bột ớt, bột ngũ vị hương, bột cà ri, những thứ này mà rắc vào mắt người ta thì đáng sợ lắm đây.

Sau đó anh nhìn thấy rất nhiều chất tẩy rửa, một bình xịt màu xanh lá cây để tẩy dầu mỡ, đương nhiên cũng có thể dùng nó phun vào mắt người ta, nhưng cũng có thể hòa với nước rồi vẩy lên mặt sàn, lúc chạy trốn giẫm phải hẳn cũng trơn đúng không?

Anh lại mở ngăn tủ ra, bên trên có rất nhiều dụng cụ nhà bếp; sau đó anh mở ngăn kéo, trong ngăn kéo cũng có đủ thứ dùng trong nhà bếp, Hoàng Tuấn Tiệp lật qua lật lại, trong góc còn có củ sạc điện thoại.

Luẩn quẩn một vòng, Hoàng Tuấn Tiệp chỉ lấy được hai viên đường phèn nhét vào miệng, sau đó quay sang nhìn túi bột mì trong góc.

"Đáng tiếc quá ít..."

Hai người còn lại đều tập trung nhìn vào Hoàng Tuấn Tiệp đang nhìn bột mì.

Hoàng Tuấn Tiệp khó hiểu: "Nhìn tôi làm gì, nổ bột mì ấy, cơ bản trong cơ bản luôn, không đến nỗi kinh ngạc chứ?"

Chúng tôi kinh ngạc vì nổ bột mì sao?

Chúng tôi kinh ngạc vì anh có súng mà vẫn có thể ác như thế đấy.

Hai người đều không nói lời nào, nhưng suy nghĩ lại hiếm thấy mà đồng nhất.

Sau đó Mạnh Phụ Sơn đột nhiên nói: "Tìm bột mì làm gì, ở đây còn nhiều bình gas với bồn thủy tinh lắm, làm vài quả bom xăng dự phòng là được."

Hai người đều có chủ kiến, Hạ Chi Quang cảm thấy chính mình cũng có thể nói thử quan điểm của mình.

Thế là cậu nói: "Làm một cây gậy co dãn đi, bất thình lình chiếu vào mắt có thể làm tan rã sức chiến đấu."

"Không làm cung tên à?" Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc.

"..."

"Đã hiểu." Hoàng Tuấn Tiệp gật gật đầu "Phẩm chất của cảnh sát."

Sau khi chuẩn bị xong, Hoàng Tuấn Tiệp cùng hai người còn làm lập kế hoạch tác chiến cơ bản, sau đó chuẩn bị dụ vệ sĩ tới đây.

Xét đến tính đặc thù của tình huống trên thuyền, dù như thế nào ông Liễu cũng không thể để tất cả vệ sĩ cùng tới đây, nhưng dù cử nhiều hay là cử ít, lượng người bị thiếu đều có khả năng trở thành chỗ đột phá; vì vậy giải pháp có khả năng nhất thậm chí là giải pháp duy nhất chính là ông Liễu sẽ phân một nửa quân số đến đây kiểm tra.

Một nửa, bốn người, ba chọi bốn, thậm chí không cần có quá nhiều kế hoạch... Tùy cơ ứng biến đi.

Ba người họ xác định.

Hoàng Tuấn Tiệp cố ý đến khu đánh bạc tìm một cái micro, vặn âm thanh tối đa, lại ném nó xuống cạnh cầu thang xoắn ốc của sảnh chính.

Chỉ nghe thấy tiếng "rè rè" vô cùng chói tai vang vọng khắp thuyền.

Ngay lập tức, ba người vào vị trí, mai phục xong xuôi, nín thở chờ đợi phản ứng của vệ sĩ trên tầng hai.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh.

Vẫn rất yên tĩnh.

Yên tĩnh một cách chết chóc.

Bên ngoài... Không có phản ứng?

...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ba người đợi mười phút, phía trên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Nhằm đề phòng lỡ như, ba người lại đợi thêm năm phút, vẫn không có động tĩnh.

Trước sau tổng cộng 15 phút, nếu như trên con thuyền này thật sự có hồn ma, nếu như hồn ma thật sự không cẩn thận rơi micro xuống đất phát ra tiếng động, vậy thì 15 phút này đã đủ cho hồn ma chạy tới chạy lui khắp con thuyền 5 lần rồi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Tuấn Tiệp nói.

Hai người còn lại không có cách nào trả lời anh. Hạ Chi Quang đơn độc từ nhà bếp lên tầng hai, đứng trong khu đồ Tây mà nhìn về hành lang đang có các vệ sĩ. Sau đó cậu đi xuống, kể lại những gì mình đã nhìn thấy:

"Tất cả vệ sĩ đều ra ngoài, tập trung trong hành lang, thế nhưng không có dấu hiệu cho thấy bọn họ muốn xuống dưới."

Đây là tình huống gì vậy.

Động tĩnh mà bọn họ gây ra đã có tác dụng, nhưng lại không hoàn toàn có tác dụng? Ba người rơi vào trầm tư.

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Hạ Chi Quang lên tiếng: "Không có ý nghĩa."

"Hả?"

"Nếu đã nghĩ được biện pháp liên lạc với bên ngoài, vậy chỉ cần đợi mưa tạnh rồi liên lạc là được. Một khi liên lạc thành công, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết. Thậm chí có thể trực tiếp gọi cả trăm người vác trăm khẩu tiểu liên càn quét mọi ngóc ngách của con thuyền. Trong tình huống này, mới nghe thấy chút động tĩnh đã vội vàng, cuống quít phái người ra ngoài xem làm gì?" Hạ Chi Quang "Có hành động thì có cơ hội; không hành động thì đợi thái bình."

Đoạn phân tích này rất có lý, cũng hoàn toàn phù hợp tính cách cẩn thận của ông Liễu—— Hắn là một người đàn ông vì để tránh kẻ địch lấy được súng, thậm chí đã ném toàn bộ súng xuống biển.

Thế nhưng thật không may, hành động có lợi cho ông Liễu đương nhiên sẽ không có lợi cho ba người họ.

Một khi ông Liễu kéo dài qua khoảng thời gian này, liên lạc được với bên ngoài, vậy thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng gay go.

"Phải ép ông Liễu xuống dưới." Hoàng Tuấn Tiệp nói. Anh đang chuẩn bị tiếp tục phân tích, một người khác đã lên tiếng.

"Khách."

Mạnh Phụ Sơn nhìn Hạ Chi Quang, nói:

"Tất cả các vị khách bị đuổi vào phòng cũng sắp suy sụp tinh thần rồi. Nếu như động tĩnh tiếp theo của chúng ta nhằm vào họ —— Chẳng hạn như đập vào cửa sổ, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ gõ cửa kêu cứu. Chúng ta gây áp lực cho khách, khách gây áp lực cho ông Liễu. Bây giờ vấn đề sống sót không còn cấp thiết nữa, những vấn đề khác sẽ lại xuất hiện: Tỷ như vấn đề về danh dự của ông Liễu cùng vấn đề về tai tiếng của con thuyền này."

Đương nhiên Mạnh Phụ Sơn cũng nói rất đúng.

Thế nhưng bình thường không phải Mạnh Phụ Sơn ghét nhất là nói một đoạn thật dài sao? Sao trong chớp mắt ——

Hoàng Tuấn Tiệp bị cướp lời nhìn thoáng qua Mạnh Phụ Sơn cùng Hạ Chi Quang đã hiểu:

Mạnh Phụ Sơn khó chịu khi Hạ Chi Quang xem thường hắn.

Cho nên tích cực chủ động tham gia trò chuyện, chứng minh bản thân, thậm chí không tiếc phá vỡ thói quen trước giờ rất ít khi phá vỡ.

Nói chung, ham muốn thắng bại của đàn ông thật sự rất đáng sợ...

Hoàng Tuấn Tiệp thầm cảm khái, không thể làm gì khác hơn là tiếp lời Mạnh Phụ Sơn: "Hai người đều nói rất đúng... Cứ như vậy đi!"

Vì vậy nhiệm vụ tiếp theo đã trở thành quấy nhiễu khách tầng hai, không cần suy nghĩ nhiều, hai người còn lại đưa mắt nhìn vào khẩu súng trong tay Hoàng Tuấn Tiệp.

Chỉ cần dùng súng bắn nát cửa kính, hiệu quả quấy nhiễu khách sẽ lập tức kéo lại 100%.

Bọn họ ở bên dưới nghiên cứu bố cục của căn phòng, tránh các phòng của thuyền viên, sau đó Hoàng Tuấn Tiệp híp mắt, bắn:

"Pằng —— Rầm —— "

Tiếng súng trước gần như không gây ra bất kỳ tiếng động nào, khẩu súng này, có lẽ tất cả khẩu súng ở đây đều được lắp ống giảm thanh. Ngay sau đó, tiếng cửa kính vỡ vụn vang lên, cho dù trong đêm đen mưa sa gió giật vẫn cứ vô cùng chói tai.

Cửa sổ sát đất mà Hoàng Tuấn Tiệp đã chọn, không, không chỉ cửa sổ sát đất, ngay cả vài căn phòng sau hai bên trái phái của cửa sổ sát đất đều bị kinh động.

Không phải chờ quá lâu, ba người Hoàng Tuấn Tiệp đã nghe thấy rõ tiếng rối loạn bên trên.

Đầu tiên là có người hô: "Cửa sổ phòng tôi vỡ rồi! —— "

Đó là giọng của ông chủ đuôi ngựa, Hạ Chi Quang nghe ra, cậu nói cho hai người còn lại.

"Là súng! Là súng! Tôi nhìn thấy đạn!" Ông chủ đuôi ngựa đang hét lên, hắn cất cao âm thanh giống như là dây đàn kéo đến mức tận cùng, chỉ cần kéo thêm một lực nho nhỏ, cho dù là một sợi lông hồng thôi thì cũng khiến người ta nảy sinh nghi ngờ nó sẽ trực tiếp vỡ tan "Hồn ma nổ súng vào phòng tôi, hồn ma muốn giết tôi!"

"Ông Liễu, hồn ma ở đây, hồn ma ở đây!"

Giọng nói của hắn vang vọng thật lâu trong đêm mưa.

Nhưng ngoại trừ giọng nói của hắn, xung quanh đều yên tĩnh, các ông chủ, các thuyền viên vừa mới bị tiếng cửa kính vỡ làm cho kinh động, lúc này lại trở nên im lặng, trong vòng vây của mưa to cùng sóng lớn, bọn họ giống như động vật yếu ớt nhất, chỉ dám cuộn mình dưới mái hiên còn có thể che mưa che gió, lặng lẽ run rẩy.

Chỉ cần hồn ma... Chỉ cần hung thủ... Không chú ý đến mình. Vậy thì mình sẽ an toàn.

Ít nhất tạm thời an toàn.

Chỉ sợ bọn họ đang nghĩ như vậy thôi.

Như vậy cũng tốt, làm các ông chủ kinh hãi vốn không phải mục đích chính của ba người Hoàng Tuấn Tiệp, bỏ qua các yếu tố gây nhiễu, bọn họ mới có thể tập trung hơn vào phản ứng của ông Liễu cùng các vệ sĩ của hắn.

"Bụp bụp bụp!"

Ông chủ đuôi ngựa đang gõ cửa.

"Tôi muốn ra ngoài!"

Hắn đang cật lực gào thét, giống hệt như người điên.

"Không được —— "

Lúc này, trong mưa gió cuối cùng cũng có nhiều hơn một giọng nói. Hạ Chi Quang nghe thấy, cậu kể lại cho Hoàng Tuấn Tiệp cùng Mạnh Phụ Sơn.

"Các người vào phòng!"

"Không được —— "

"Có người muốn giết tôi, cậu có nghe thấy không, hồn ma muốn giết tôi! Hồn ma đang ẩn nấp trong căn phòng này, bọn họ muốn giết tôi, các người phải bảo vệ tôi!"

"Không được —— "

"Chỉ biết không được, không được cái gì! Cửa của tôi, tôi có thể mở! Không, không phải hồn ma muốn giết tôi, rõ ràng là các người muốn giết tôi —— "

Sau đó, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng nửa kêu khóc nửa gào thét thảm thiết.

Sau đó là tiếng gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi.

Cuối cùng không còn tiếng người nào nữa.

Đây là điều mà ba người không lường trước.

Ông chủ đuôi ngựa vừa khóc vừa gào trên tầng hai như thế nào rồi? Một suy đoán xuất hiện trong đầu của ba người, suy đoán này khiến ba người khó chịu giống như nuốt sống cả một quả cân.

"Tôi lên trên xem thử." Mạnh Phụ Sơn bỗng nhiên nói, nói xong liền lắc mình vào trong bóng tối.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đứng nguyên chỗ cũ đợi một lát, không cần quá lâu, khoảng hai, ba phút, Mạnh Phụ Sơn đã quay trở lại. Sắc mặt hắn hơi nghiêm trọng, nhưng không quá cau có.

Hắn nói thẳng: "Ông chủ đuôi ngựa trúng đạn rồi, súng bắn vào đùi hắn, đã băng bó cầm máu, xử lý sơ bộ, trước mắt có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng."

Khả năng xấu nhất bị loại trừ, ít nhất không có thêm người chết.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đều thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng chuyện này cũng có nghĩa ——" Mạnh Phụ Sơn nói tiếp "Chúng ta đã không thể làm gì nữa. Cho dù chúng ta làm gì, ông Liễu cũng sẽ không cử người xuống dưới kiểm tra. Hắn quyết ý canh giữ trên tầng hai cho đến khi đến mưa tạnh."

Chỉ cần ông Liễu án binh bất động, bọn họ sẽ không có bất kỳ biện pháp nào.

Vũ khí trong tay bọn họ không đủ để đấu chính diện với tám vệ sĩ cầm súng trong một không gian rộng mở.

Im lặng nhất thời vây quanh bọn họ.

Lẽ nào chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của ông Liễu, tiếp tục kéo dài?

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn bầu trời đổ mưa đen kịt, cơn mưa xối xả giống như từ sông Hằng trên bầu trời đổ xuống này còn có thể kéo dài bao lâu?

"Hiện tại chỉ còn một biện pháp thôi." Hạ Chi Quang đột nhiên nói.

Biện pháp gì? Khi Hoàng Tuấn Tiệp còn đang suy nghĩ vấn đề này, anh phát hiện ánh mắt của Mạnh Phụ Sơn có thay đổi, anh nhận ra Mạnh Phụ Sơn đã hiểu được biện pháp mà Hạ Chi Quang nói đến là biện pháp gì.

Từ lúc Hạ Chi Quang lên tiếng cho đến khi Mạnh Phụ Sơn hiểu ra không phải chỉ có 1 giây sao?

Này, hai người có cần ăn ý thế không? Lạ thật đấy!

Hoàng Tuấn Tiệp thầm kháng nghị trong lòng, đương nhiên không có nói ra, loại kháng nghị này trông anh cứ như cố tình gây sự ấy... Thật ra anh cảm thấy mình cũng đã hiểu ý Hạ Chi Quang, chỉ là não bộ tạm thời vẫn chưa thể giải thích được...

Hoàng Tuấn Tiệp phát hiện hai người kia đang nhìn mình.

Hai ánh mắt sáng rực, sáng như lửa mà nhìn anh chằm chằm.

"Hai người..." Hoàng Tuấn Tiệp "Làm sao thế?"

"Còn có một biện pháp." Hạ Chi Quang nói.

"Rất đơn giản." Mạnh Phụ Sơn.

"Sở trường của anh." Hạ Chi Quang.

"Từ lúc đi học đến giờ cậu đã chơi vô số lần." Mạnh Phụ Sơn.

"Điều tra rõ vụ án." Hai người đồng thời nói, nói xong lại ghét bỏ chính mình nói trùng với đối phương.

"..."

"Hiển nhiên" Hạ Chi Quang nói "Người đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu trên thuyền cũng chính là hung thủ của các vụ giết người liên hoàn lúc sau. Chúng ta không biết hung thủ rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn giờ phút này, hung thủ đang ở trong một căn phòng của tầng hai. Chỉ cần chúng ta phá được án, cũng tìm được hung thủ, sau đó tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu, vậy là có thể liên lạc với cảnh sát trước ông Liễu."

"Meo meo meo meo meo."

"Cos mèo cũng vô dụng."

"... Hai người đừng đùa." Hoàng Tuấn Tiệp quả thực không còn hơi sức mà trêu chọc "Đây là chuyện có thể nói phá là phá chắc? Trên thuyền không có đội ngũ kiểm tra dấu vết, không có bộ phận phân tích kỹ thuật, không có bất kỳ đạo cụ khoa học trong lĩnh vực giám định có thể cho chúng ta sử dụng, thời gian lại eo hẹp, còn có nhiều —— ngoại trừ ông Liễu, mọi người trên tầng hai là kẻ tình nghi!"

"21 kẻ tình nghi là nhiều lắm à?" Hạ Chi Quang hỏi ngược lại anh "Trong đó có vài kẻ tình nghi rất dễ dàng bị bài trừ."

"Tuy em nói như vậy..."

"Lúc trước khi thảo luận về việc giải quyết các vệ sĩ, anh cũng ra sức khước từ." Hạ Chi Quang thản nhiên vạch trần.

"Ra sức khước từ có thể dùng như thế sao..."

"Anh không làm được?" Hạ Chi Quang trực tiếp hỏi.

"Anh ——" Hoàng Tuấn Tiệp hít vào thật sâu "Làm được!"

"Rất tốt."

Cuối cùng Hạ Chi Quang cũng chịu bày ra khuôn mặt tươi cười với Hoàng Tuấn Tiệp.

Muốn nhìn mỹ nhân mỉm cười vốn phải trả giá thật lớn.

Đánh đổi bằng việc Hoàng Tuấn Tiệp đeo găng tay, ngồi xếp bằng trước thùng rác của khu đồ Trung, bắt đầu thu dọn thùng rác.

Thùng rác đúng là đã được Hạ Chi Quang xử lý qua, rất nhiều thứ bên trong cũng đều được đổ ra để phân loại, một vài thứ còn lại hẳn là không quá quan trọng.

Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp đang chuẩn bị xử lý lần nữa.

Dù sao Hạ Chi Quang có góc độ quan sát của Hạ Chi Quang, anh có góc độ quan sát của anh.

Cho dù những gì hai người quan sát được gần như đều trùng nhau.

Nhưng chỉ cần một điểm không trùng nhau —— Khả năng phá án sẽ tăng thêm 1%.

Sau khi thùng rác được sắp xếp lại một lần nữa dưới bàn tay của anh, Hoàng Tuấn Tiệp đã nhanh chóng phát hiện một chi tiết nhỏ.

"Thời hạn." Hoàng Tuấn Tiệp nói.

"Gì cơ?" Hai người còn lại hỏi anh.

"Hộp mì tôm có một lớp túi bóng." Hoàng Tuấn Tiệp giải thích "Bình thường dưới lớp túi bóng hay in ngày sản xuất. Tôi nhìn qua ngày sản xuất trong các hộp mì, phát hiện là các lô mì khác nhau."

Không cần Hoàng Tuấn Tiệp nói, lúc kiểm tra rác thải, Hạ Chi Quang đã phát hiện những thứ này.

"Thì sao?" Cậu cau mày hỏi.

"Tổng cộng có ba loại ngày."

Anh lấy hết ra ngoài, xếp vào các mục khác nhau.

Đầu tiên là hai hộp giống nhau, cũng là thời gian sớm nhất.

H20160315 07A

11:18

Sau đó là một lô gồm mười tám hộp giống hệt nhau.

H20160401 07A

10:56

Cuối cùng là một lô có bảy hộp tương tự nhau.

H20160321 07A

21:23

"Những thông số này đại biểu điều gì?" Mạnh Phụ Sơn trực tiếp hỏi.

"Lúc mới xem tôi cũng không phát hiện ra, cho đến khi xét đến con số tương đồng của ngày sản xuất."

Không cần Hoàng Tuấn Tiệp nói thêm, Hạ Chi Quang đã khẽ tiếp lời.

"7 —— số lượng ông chủ, 18 —— số lượng vệ sĩ, ông Liễu và thuyền viên, 2 —— số lượng ông chủ bị đầu độc vào trong bát mì."

Hoàng Tuấn Tiệp dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn Hạ Chi Quang, sau đó rõ ràng rành mạch lại ý vị thâm trường mà đưa ra câu hỏi:

"Tại sao ngày sản xuất trên hộp mì ăn liền của hai ông chủ bị đầu độc lại giống hệt nhau?"

Khi Hoàng Tuấn Tiệp chỉ rõ điểm này, mì cùng làm thế nào để đầu độc vào trong bát mì đã được linh cảm liên hệ chặt chẽ với nhau giống như tia chớp. Mạnh Phụ Sơn cảm thấy sợ hãi tựa như bị điện giật.

Tôi hiểu rồi!

Lợi hại.

Thật lợi hại...!

Hung thủ giết người lợi hại.

Mà Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy vỏ hộp đã lập tức nghĩ được thủ pháp gây án cũng lợi hại...!

"Vậy thì hoàn toàn hợp lý rồi." Hạ Chi Quang hít sâu một hơi, cậu cũng cảm nhận được phấn khích khi điều tra có đột phá "Hung thủ không đầu độc ngay dưới mí mắt của chúng ta. Chất độc đã ở trong hộp mì ngay từ đầu. Khi hộp mì còn chưa mở, độc đã ở bên trong, rất có thể là trong gói gia vị. Cũng không khó để làm chuyện này, chỉ cần chuẩn bị kỹ lưỡng là được. Rất phù hợp với hình tượng thận trọng từng bước, lần lượt giết người của hung thủ trên con thuyền này."

"Đã nắm được phương thức đầu độc." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Bước tiếp theo là xác định hung thủ đã đưa hai bát mì vào tay người chết như thế nào. Chuyện này chúng ta phải tìm thuyền viên, hiểu rõ cách phân bố vật tư ở nơi này như thế nào mới có thể tiến hành suy đoán bước kế tiếp, suy đoán rốt cuộc hung thủ là giết người có mục tiêu hay là giết người ngẫu nhiên..."

"Cậu nói đúng." Hoàng Tuấn Tiệp phân tích xong xuôi, đột nhiên nói với Mạnh Phụ Sơn. Anh liếm liếm khóe miệng, lộ ra nụ cười thoả mãn "Ngày hôm nay, vận may của tôi quả thực không tệ. Chúng ta đã lấy được manh mối mấu chốt. Vụ án này không còn khó khăn như vậy nữa."

"Anh đang cầm gì trong tay thế?" Hạ Chi Quang bỗng nhiên hỏi.

Trong tay? Hoàng Tuấn Tiệp nhìn tay của mình, đó là vài tờ giấy ghi chú.

"Giấy ghi chú." Hoàng Tuấn Tiệp nói.

"Em biết là giấy ghi chú." Hạ Chi Quang thoáng dừng lại "Anh lấy ở đâu ra?"

"Lấy trong thùng rác." Hoàng Tuấn Tiệp nói, sau đó phản ứng lại "Lúc trước khi em xử lý thùng rác không nhìn thấy thứ này à?"

"Không có." Hạ Chi Quang bình tĩnh nói.

"Hay rồi đây." Hoàng Tuấn Tiệp tự lẩm bẩm "Sau khi tất cả mọi người rời đi, có người quay lại nơi này, đầu tiên đổ hết rác trong thùng ra, ném vài tờ giấy dưới đáy thùng, sau đó lại bỏ rác vào... Hai người cảm thấy, ai sẽ làm chuyện như thế?"

Gần như không có dừng lại, hai người kia thốt lên:

"Hung thủ!"

"Không sai, hung thủ." Hoàng Tuấn Tiệp chậm rãi nói "Có hành động này, chúng ta liền có thể bài trừ vài kẻ tình nghi..."

"Đầu tiên, sau khi hai người rời khỏi khu đồ Trung, tất cả ông chủ, thuyền viên cùng những người có hiềm nghi đều bị đuổi vào phòng riêng, sau đó ông Liễu dẫn theo vệ sĩ liên tục canh giữ trong hành lang tầng hai, cho đến khi ông Liễu nghĩ ra cách liên lạc với bên ngoài, dẫn toàn bộ vệ sĩ đến boong thuyền phía trước... Vậy thì tám vệ sĩ bên cạnh ông Liễu đều không có hiềm nghi. Bọn họ không có cơ hội hành động riêng lẻ. Có thể hành động riêng lẻ chỉ có người trong phòng.

"Người này đã nhân lúc ông Liễu cùng các vệ sĩ rời đi mà bước ra khỏi phòng, quay lại chỗ này, bỏ vài tờ giấy ghi chú vào trong thùng rác. Tôi nghĩ giấy ghi chú chắc chỉ có trong phòng khách thôi đúng không?"

Hoàng Tuấn Tiệp hỏi.

Hạ Chi Quang khẳng định suy đoán của anh.

"Ừm, trong phòng tổng thống của em cũng có. Nằm trong cuốn sổ còng có bìa kraft."

"Xét thấy các ông chủ không hoàn toàn hiểu rõ kết cấu của con thuyền, sợ là không thể hoàn thành một loạt thao tác cần thiết trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thêm chất gây ảo giác, phá hỏng thân thuyền rồi đặt thiết bị gây nhiễu tín hiệu, phạm vi hung thủ cũng có thể thu hẹp thêm một bước, thu hẹp trong phạm vi các nhân viên trên thuyền... Xem ra chỉ cần kiểm kê cẩn thận là có thể tóm được cái đuôi của hung thủ. Nhưng trước đó —— "

Hoàng Tuấn Tiệp đưa mắt nhìn sang tờ giấy ghi chú trong tay.

"Hay là chúng ta đọc thử trước đã, xem rốt cuộc hung thủ đã để lại manh mối gì cho chúng ta?"

Vài tờ giấy ghi chú, lật trái lật phải đều không có chữ, nó giống như tiện tay bị xé xuống lại tiện tay ném vào thùng rác, nếu như không phải Hạ Chi Quang đã kiểm tra thùng rác, bất kể là ai cũng không thể ngay lập tức nhận ra những tờ giấy này có vấn đề.

Nhưng một khi biết được những tờ giấy này có vấn đề, lại dồn sức tập trung vào nó, vậy thì manh mối được viết trên tờ giấy đã hoàn toàn lộ ra trước mặt ba người.

Mã Morse.

Hung thủ lợi dụng hình dạng vốn có của sổ còng để xử lý từng hàng dọc của trang giấy. Trong đó, hàng dọc bị xé đi hoàn toàn đại biểu "·", một phần nhỏ bị xé đi đại biểu "—", phần lớn hơn bị xé đi đại biểu "-", sau một phen xử lý đã có thể tạo thành một chuỗi mã Morse để chuyển cho ba người họ.

Hoàng Tuấn Tiệp phiên dịch thông qua mã Morse: "1N3R16."

Anh đang suy nghĩ: "N... Number, R... Row, số 1 hàng 3, còn 16... Hai người sẽ liên tưởng đến cái gì?"

"Phòng trà." Mạnh Phụ Sơn ngay lập tức nhớ ra. Hắn nhớ tới quyển sách dùng để gửi tín hiệu cho Hoàng Tuấn Tiệp từ tủ sách trong phòng trà, cũng nhớ tới lúc đó còn có người cũng lấy một quyển sách giống mình —— một quyển tạp chí.

Phụ bếp!

Mạnh Phụ Sơn nói chi tiết này cho hai người.

"Hắn quả thực rất khả nghi." Hạ Chi Quang lạnh nhạt nói "Hiện tại đi lên xem thử không?"

"Trước khi đi lên, chúng ta không nghĩ đến một khả năng khác à?" Hoàng Tuấn Tiệp nói.

"Khả năng gì cơ?"

"Hai người không cảm thấy vài tờ giấy ghi chú này cũng đem lại hiệu quả tuyệt diệu giống như micro mà chúng ta ném xuống đất sao?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi ngược lại "Đều giống như một mồi nhử nho nhỏ."

"Anh nói đúng." Hiển nhiên Hạ Chi Quang đã sớm nghĩ tới điểm này, cậu gật gật đầu, thành thạo hỏi ngược lại "Mồi nhử mà chúng ta đưa cho ông Liễu là muốn ông Liễu cử người xuống dưới, công kích riêng lẻ; vậy mồi nhử mà hung thủ đưa cho chúng ta là muốn chúng ta làm gì đây?"

"..."

Câu hỏi ngược lại này, Hoàng Tuấn Tiệp nhất thời im lặng, cân nhắc suy nghĩ trong lòng hung thủ.

"Không vòng vo quanh quẩn nhiều thế đâu, giúp chúng ta mà thôi." Mạnh Phụ Sơn trả lời.

Hai nhân sĩ chính phái dùng ánh mắt chất vấn nhìn Mạnh Phụ Sơn:

Hung thủ giúp thám tử cùng cảnh sát?

"Đừng quên tình hình hiện tại. Ông Liễu đã tìm được biện pháp liên lạc với bên ngoài, hung thủ không còn nhiều thời gian." Mạnh Phụ Sơn lộ vẻ trào phúng "Trong lúc cùng đường mạt lộ, người ta không khỏi bước lên con đường dùng tội khắc tội. Nếu như mục đích của hung thủ là phá huỷ con thuyền này, giết ông Liễu, vậy thì mục đích của hắn cũng không có cách biệt quá nhiều với mục đích của chúng ta. Dưới tình huống này, hắn giúp chúng ta, cho chúng ta một vài phương hướng, để chúng ta phát hiện thứ mà hắn muốn chúng ta phát hiện, vậy đâu cũng có gì lạ?"

Lời giải thích của Mạnh Phụ Sơn đã thuyết phục hai người.

"Xét từ điểm này." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Thì cũng hợp lý. Cho nên chúng ta thuận theo thứ này, trực tiếp tìm kiếm giá sách trong phòng trà ở tầng trên xem sao?"

Ba người lại mất chút thời gian, vòng qua các vệ sĩ ở tầng hai, đi đến phòng trà trong sảnh chính của tầng ba. Hành động này không quá khó khăn, dù sao các vệ sĩ của ông Liễu đều tự khoanh vùng một khu an toàn mà họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong khu an toàn, bọn họ sẽ không nhúc nhích, như thể một khi bước ra khỏi khu an toàn sẽ bị bom mìn mà mắt thường không thể nhìn thấy nổ cho tan xác.

Tầng ba vòng quanh cầu thang của sảnh chính, có bốn phòng trà, không biết hung thủ đã bỏ đồ vào trong kệ sách số 1 của phòng trà nào, nhưng cũng không khó, ba người họ mỗi người chọn một nơi, trực tiếp đi tìm là được.

Mạnh Phụ Sơn làm theo chỉ thị của mã Morse, đi tới ngăn tủ số 1 của hàng 13, hắn phát hiện trong hàng này đều là tạp chí xanh xanh đỏ đỏ, khi đếm tới 16 thì hắn đột nhiên nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép.

Là cuốn sổ được phát tập thể trên thuyền, để bọn họ vẽ vẽ viết viết, ghi lại một vài chuyện, thậm chí có những người còn dùng nó như sổ nhật ký, trong phòng hắn cũng có một cuốn.

Là thuyền viên nào đó đã để quên sao?

Hoặc là...

Hoặc là, đây chính là thứ bọn họ muốn tìm?

Khi Mạnh Phụ Sơn nhận ra điều này, cuốn sổ ghi chép đã nằm trong tay hắn, bị hắn mở ra.

Đây là một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ, đã được sử dụng rất nhiều lần, trong sổ ghi chép còn kẹp một vài thứ.

Hắn nhìn thấy thứ được kẹp bên trong.

"Nhật ký tuabin".

"Hoàng Tuấn Tiệp..." Hắn khẽ gọi.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đang tìm đồ đều bị Mạnh Phụ Sơn dọa cho hết hồn!

Sảnh chính vốn được thông với nhau, bên dưới là một đội vệ sĩ đang cầm súng, mặc dù dưới sự quản thúc của ông Liễu, các vệ sĩ đã hạ quyết tâm không vượt qua phạm vi nửa bước, thế nhưng nếu loại âm thanh này được thoải mái truyền đi, vậy thì người gọi không khỏi cũng quá kiêu ngạo... Thật sự không sợ các vệ sĩ bên dưới nghe thấy được rồi tóm lấy súng xông lên cho chúng ta một phát đấy à.

Nhưng rất nhanh thôi, bọn họ đã không rảnh để quan tâm đến chuyện này nữa.

Mạnh Phụ Sơn giao cuốn sổ cho Hoàng Tuấn Tiệp.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy nhật ký tuabin, nhìn thấy năm 1976, cũng nhìn thấy tờ nhật ký được dán vào phía sau nhật ký tuabin, nhìn thấy "Cô Hạ", "Hạ Huỳnh", cùng với dòng tuyên thệ cuối nhật ký được viết trong cuốn sổ ——

"Lư Khôn tôi xin thề, nội dung trang nhật ký đều là sự thật do chính tôi viết, nhân đây nói rõ."

Anh đưa tờ nhật ký đính kèm cho Hạ Chi Quang rồi vội vã, quả thực là gấp không chờ nổi mà nhanh chóng lật xem toàn bộ cuốn sổ ghi chép một lần.

Sau đó, anh phát hiện trong cuốn sổ ghi chép còn có 7 phần nhật ký tương tự.

Ghép 7 phần lại sẽ tạo thành một lời tường thuật hoàn chỉnh.

Một lời tường thuật hoàn chỉnh về sự việc xảy ra trên tàu Định Ba vào năm 1976, kể từ khi Hạ Huỳnh lên thuyền đến khi Hạ Huỳnh tử vong.

...

Hoàng Tuấn Tiệp nhanh chóng đọc qua những nội dung bị kẹp trong cuốn sổ ghi chép.

Chỉ trong một hai phút, người bình thường thậm chí còn đọc không xong một phần nhật ký, nhưng não bộ của anh đã cố định tất cả những hình ảnh mình đã nhìn thấy thành từng bức tranh, lưu vào trong trí nhớ.

Từng chữ trong tranh xếp thành hàng, thành cột, nói cho anh một...

Một câu chuyện kỳ dị.

Hoàng Tuấn Tiệp im lặng, vô số suy nghĩ cùng phỏng đoán hội tụ thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, càn quét trong đầu anh, cho đến khi anh nhận ra hai người còn lại đang nhìn mình.

Bọn họ đang chờ đợi anh, cũng chờ đợi cuốn sổ nhật ký trong tay anh.

Tìm một chỗ an toàn trước. Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ chỉ lên trên.

Tầng bốn của ông Liễu không thông với tầng này, bọn họ có thể ngồi trên đó, thảo luận về cuốn nhật ký.

Bọn họ tìm một chỗ trên tầng bốn ngồi xuống, Hoàng Tuấn Tiệp đưa luôn những nội dung phía sau cho Hạ Chi Quang.

Cậu lướt thẳng đến phần năm.

_____

Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ lâu rồi không gặp ——

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa thông minh vừa theo chủ nghĩa công lợi lại vừa biết xem xét thời thế

Lúc phá án:

"Add Hoàng Tuấn Tiệp vào nhóm chat – Làm hòa rồi"

Sau khi phá án:

"Xóa Hoàng Tuấn Tiệp khỏi nhóm chat – Tính sổ thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com