Chương 165
Hắn không dám tin, nhưng hắn cũng đột nhiên hiểu ra, cuối cùng hắn cũng biết tại sao ông Liễu lẫn bọn họ đều liên tục thất bại...
Hạ Chi Quang nhét khăn mặt vào trong miệng ông chủ Ngô.
Hoàng Tuấn Tiệp để súng xuống, nhận thấy ánh mắt của ông chủ Ngô đang dao động theo khẩu súng, anh khẽ mỉm cười, lại giơ lên nòng súng nhắm thẳng vào ông chủ Ngô.
"Pằng —— "
Ông chủ Ngô run cả người, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống, một lúc lâu sau mới từ trong sợ hãi mà phát hiện tiếng "pằng" nhè nhẹ kia không phải tiếng đạn bắn, chỉ là tiếng Hoàng Tuấn Tiệp mô phỏng mà thôi.
Hắn chật vật đến mức ngoảnh mặt đi, không dám nhìn khẩu súng kia nữa.
Hoàng Tuấn Tiệp lại buông súng xuống.
Anh thò tay vào túi, lấy ra vài tờ giấy A4 đã được gập lại.
Anh trải giấy, giơ tờ giấy đầu tiên ra trước mặt ông chủ Ngô.
Trên trang giấy trắng, một chuỗi tranh liên hoàn được vẽ bằng kỹ năng hội họa vô cùng sống động.
Bức tranh đầu tiên: Người trong tranh đang khoe khoang khoác loác với con sói mà hắn tưởng tượng ra
Bức tranh thứ hai: Người trong tranh hét to về phía cửa
Bức tranh thứ ba: Cửa mở ra, người trong tranh ngã xuống vũng máu
Ông chủ Ngô bắt đầu run rẩy.
Có phô đệm phía trước, lại đối mặt với chuỗi tranh liên hoàn, cho dù đối phương không nói chữ nào với hắn, hắn cũng hoàn toàn hiểu được đối phương muốn nói gì.
Sói tới rồi.
Lúc nãy bởi vì phòng tuyến tâm lý bị đè ép mà mất đi lý trí, điên cuồng hét to, việc này đã khiến ông Liễu rất mất kiên nhẫn, ông Liễu phiến diện cho rằng tất cả những gì hắn làm chỉ vì muốn gọi vệ sĩ trở lại bên cạnh mình... Sau này, cho dù hắn có liều mạng làm ra chuyện gì, ông Liễu cũng sẽ không đáp lại.
Không, ông Liễu sẽ đáp lại.
Cách đáp lại của ông Liễu sẽ là...súng bắn vỡ đầu.
Đây là, đây đều là mưu kế của hồn ma! Hồn ma giỏi tâm kế, đã có thể tính kế đến trình độ này!
Ánh mắt mơ hồ của ông chủ Ngô nhìn thấy một hàng chữ dưới bức tranh liên hoàn.
Một hàng có bốn chữ.
"Ngoan ngoãn phối hợp"
Hắn cũng ngoan ngoãn mà khẽ gật đầu.
Tờ A4 này nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Nội dung của tờ giấy thứ hai xuất hiện.
Một con tàu, một tàu viễn dương kiểu cũ, một con tàu viễn dương có viết ba chữ "Tàu Định Ba"!
Ông chủ Ngô khẽ run lên.
Sao bọn họ biết được chuyện này? Chẳng lẽ bọn họ đã nghe được sự thật đằng sau câu chuyện quỷ dị kia?
"Đó là giả..." Hắn nức nở lên tiếng, như thể đang truyền đạt suy nghĩ của mình.
Nhưng hắn lại nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép.
Sổ ghi chép không có gì đặc biệt, nhưng khi sổ ghi chép được mở ra trước mắt hắn, hắn nhìn thấy những phần nhật ký thuộc về năm 1976, nhìn thấy nhật ký đính kèm sau mỗi trang nhật ký!
Cơ thể hắn run lên, không kiểm soát nổi.
Lúc này, hắn nhìn kỹ lại, nhìn thấy bên dưới con thuyền có một dòng chữ.
"Phùng Tứ Long, Lưu Ngôn, Lư Khôn, Chử Hưng Phát, Dư Hải, Lâm Tiểu Đao, Hứa Đa, Tào Mặc, Ô Nhạc Nhạc, ông là ai?"
Tôi...
Tôi...
Hạ Chi Quang ở bên cạnh đưa một tờ giấy cùng một cái bút cho hắn.
Hắn cầm bút lên, viết xuống giấy:
Tôi, tôi là... Tào Mặc.
Tờ A4 này cũng rơi xuống, tờ A4 thứ tư xuất hiện trước mặt ông chủ Ngô.
Ông chủ Ngô nhìn thấy hiện trường giết người.
Hiện trường giết người từ 40 năm trước, hiện trường giết chết thuyền trưởng, giết chết thuyền phó nhất cùng phó lái, giết chết cả Phó Cách.
Hắn cứ ngỡ mình đã quên những chuyện này.
Nhưng những chuyện này... Những chuyện này... Vẫn ghim chặt trong tâm trí hắn, chưa từng bị lãng quyên.
"Các người phát hiện..." Hắn viết nguệch viết ngoạc "Các người hẳn cũng biết, tôi bị ép buộc! Tôi không cố ý, bọn họ đều làm như vậy, tôi không có cách nào...! Không làm theo bọn họ, tôi sẽ chết! Sẽ giống như thuyền phó hai! Sẽ bị từng người đâm đến chết, sau đó bị chặt thành từng khúc!"
"Thật sao?" Hoàng Tuấn Tiệp nói nhỏ, giọng anh rất khẽ, mà cũng chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.
Anh lật tờ A4 về phía mình, lấy bút, chậm rãi vẽ ra một người trước căn phòng mà Phó Cách tử vong, sau đó viết lên hai chữ.
"Dư Hải."
Anh lại đưa tờ giấy này cho ông chủ Ngô.
Ông chủ Ngô nắm chặt bút trong tay. Hắn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, giống như khi rời mắt khỏi họng súng, hắn bắt đầu sợ hãi.
Nếu như cái tên Dư Hải này không liên quan gì đến cái chết của Phó Cách, tại sao hắn phải sợ?
Không cần ông chủ Ngô nói thêm, ánh mắt của Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đều sáng lên trong phút chốc.
Thắng cược rồi!
Gã Tào Mặc đã sống sót trên tàu Định Ba vào năm 1976, thay hình đổi dạng trở thành ông chủ Ngô giàu có lại thật sự biết được hung thủ của vụ giết người trên tàu vào năm đó!
Vậy thì hoàn toàn có thể đột phá từ phía hắn... Chỉ cần một chút xíu đột phá là có thể ghép lại mảnh ghép cuối cùng của suy luận!
Hoàng Tuấn Tiệp nhớ lại nhật ký của Lưu Ngôn.
Bảy phần nhật ký, tổng kết bằng nhật ký của Lưu Ngôn... Mở đầu của bảy phần nhật ký này, Lưu Ngôn vốn không có khuynh hướng rõ ràng, thế nhưng sau cuộc điều tra về cái chết của thuyền phó nhất cùng phó lái, trong nhật ký đã ghi rõ...
Lưu Ngôn và Phùng Tứ Long bắt đầu thân nhau.
Thậm chí, vào buổi tối mà nhóm người Tào Mặc muốn tìm hai người để thương lượng còn bắt gặp tình cảnh hai người này vội vội vàng vàng muốn ra ngoài.
Vậy tại sao hai người này lại vội vội vàng vàng muốn ra ngoài, thực ra, đáp án đã xuất hiện ngay ngày hôm sau...
Bọn họ đang thương lượng bảo vật "trị giá mấy chục vạn" trong hành lý của Hạ Huỳnh.
Thế nhưng có một vấn đề, một vấn đề rất quan trọng.
Trong nhật ký có nói đến những lời bàn tán về bảo vật, nói bảo vật là một món đồ xám xịt, nhìn qua không có giá trị gì cả, phiên dịch Lưu biết rõ giá trị của nó, nhưng anh Long thì không.
Vậy thì tại sao phiên dịch Lưu lại muốn thương lượng chuyện bảo vật với Phùng Tứ Long —— Đây là một hành vi rất kỳ lạ, một bảo vật mà người khác sẽ không nhận ra, theo tính cách của người bình thường, âm thầm cuỗm lấy hẳn là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn lại chia sẻ vấn đề này với Phùng Tứ Long, người mà trước đây không lâu hắn còn không quá thân thiết.
Rõ ràng không phải vì phiên dịch Lưu có tấm lòng vô cùng cao cả.
Sau khi thuyền phó nhất cùng phó lái mất tích, phiên dịch Lưu tích cực đẩy mạnh quá trình khám xét toàn thuyền, nhưng khi hắn khám xét xong căn phòng của thuyền phó nhất thì lại mất hết cả hứng, thậm chí không buồn tiếp tục khám xét.
Tại sao hắn lại tỏ thái độ như vậy?
Vì một mục đích nào đó mà hắn mới đến những căn phòng này, tìm kiếm manh mối nào đó —— hoặc là nói, đồ vật nào đó.
Tượng gốm trị giá mấy chục vạn thật sự có thể khiến hắn mất hứng.
Sau đó không lâu, hắn lại bất ngờ phát hiện ra bảo vật này. Bảo vật vốn nên ở trong phòng của thuyền phó nhất lại càn khôn đại na di mà xuất hiện trong phòng của Phùng Tứ Long hoặc là trên người của Phùng Tứ Long.
Hành lý của cô Hạ bị đổi chủ hai lần, một lần là thuyền trưởng, một lần là thuyền phó nhất.
Trùng hợp là bọn họ đều bị cùng một hung thủ giết chết.
Tại sao một người không biết về giá trị của tượng gốm lại đi ăn cắp tượng gốm?
Có thể không phải cố ý ăn cắp, mà là trong quá trình đánh nhau đã vô tình nhặt được nó, dù sao tượng gốm kia cũng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Phùng Tứ Long lấy được di vật văn hóa có bề ngoài không quá hấp dẫn này từ trên thi thể, cũng vì vậy mà hắn mơ hồ nhận ra, đồ đạc mang theo bên mình hẳn phải có giá trị nhất định, thế nên hắn đã cất nó đi theo bản năng.
Có lẽ phiên dịch Lưu cũng đã nhận ra Phùng Tứ Long là hung thủ ngay từ lúc đó, một người khôn khéo như hắn đã lựa chọn quy hàng, hoặc là đã lợi dụng kiến thức chuyên môn của mình để tranh thủ vị trí đồng minh với Phùng Tứ Long.
Trong lúc bọn họ mật đàm, mâu thuẫn trên thuyền đã sắp căng thẳng đến mức không thể hòa giải, phiên dịch Lưu đương nhiên sẽ khó xử, bởi vì hắn vốn thân thiết với ban quản lý, mà Phùng Tứ Long vừa hay lại là đại ca được đám thủy thủ kia công nhận.
Vì thế, phiên dịch Lưu dứt khoát dùng những món đồ cổ thuộc về Hạ Huỳnh nhưng lại đang nằm trong tay của Phùng Tứ Long làm cầu nối quy hàng.
Bán đồ cổ cũng phải có một vài kỹ thuật nhất định, dùng giá cao nhất có thể bán được làm bảng giá liền có thể dễ dàng thuyết phục Phùng Tứ Long, một người có trình độ văn hóa tương đối thấp nhưng lại có giá trị vũ lực cao chấp nhận chính mình.
Hoàng Tuấn Tiệp đưa mắt nhìn về phía ông chủ Ngô. Anh giống như đang hời hợt mà viết bừa:
"Ông có biết Phùng Tứ Long là hung thủ không? Lưu Ngôn có nói cho ông chuyện này không?"
Bút trong tay ông chủ Ngô rơi xuống đất.
"Xem ra đã nói rồi." Hoàng Tuấn Tiệp gật gật đầu, tiếp tục viết "Phùng Tứ Long giết thuyền trưởng, giết Kim Tùng, giết Tiền Chấn Nghĩa, nhưng bây giờ hắn không có mặt ở đây, hắn chết rồi, hắn chết như thế nào?"
Hoàng Tuấn Tiệp viết những câu hỏi này lên giấy.
Anh khẽ ngước mắt, ngước mắt nhìn khuôn mặt của ông chủ Ngô.
Trong mắt anh hiện lên một đốm sáng trêu tức, giống như trẻ con ngồi xổm bên tổ kiến, nhìn một đàn kiến chém giết lẫn nhau, chúng nó chém giết hăng say đến mức hoàn toàn không hay biết chỉ cần đứa trẻ này giơ chân lên thì cả đàn kiến đều ngập đầu trong tai ương.
"Là..." Hoàng Tuấn Tiệp viết "Bị Lưu Ngôn giết chết? Thời điểm Lưu Ngôn chuẩn bị giết hắn đã nói với các ông về tội ác của hắn?"
Trái tim của ông chủ Ngô nổ tung.
Hắn run rẩy, run rẩy hơn bao giờ hết, run rẩy đến mức mỗi một khớp xương đều va vào một khớp xương khác.
Chuyện đến nước này, từ đầu đến đuôi, toàn bộ bí mật, những người này đều biết, rốt cuộc những người này đã biết được bao nhiêu... 40 năm rồi... Tôi không biết... Có lẽ ông Liễu thông minh nhất có thể biết... Nhưng như vậy thì lại làm sao? Ông Liễu ở ngoài cửa... Cũng đang bị bọn họ đùa bỡn!
Món nợ oan nghiệt năm đó đã tìm tới cửa, trốn không thoát... Tôi trốn không thoát, chẳng lẽ có thể để người khác trốn thoát sao? Để ông Liễu đang ở bên ngoài, để ông Liễu không quan tâm đến sống chết của hắn trốn thoát sao?
Răng rắc răng rắc.
Răng rắc răng rắc.
Khớp xương đang kêu lên, chúng đang đau đớn, chúng đang xin tha.
Hắn gần như dùng bức tranh để thể hiện sự kinh ngạc trong nội tâm của mình: "Sao có thể, sao cậu lại biết được cả chuyện này?"
Đương nhiên là đoán rồi. Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ thầm.
Vụ giết người của Phùng Tứ Long không giống vụ giết chết Phó Cách để báo thù của Dư Hải. Các thủy thủ có thể thông cảm cho màn trả thù của Dư Hải, bởi vì Phó Cách đang phân biệt giai cấp, đang chèn ép các thủy thủ, đồng thời Phó Cách còn hại chết Tào Hàng. Bọn họ dùng phương thức riêng của mình để trả nợ máu.
Nhưng Phùng Tứ Long là người khởi xướng hung án trên thuyền, là hung thủ thuần túy nhất.
Cho dù đến cuối cùng, tất cả mọi người đều điên cuồng chém giết thì thật ra hắn cũng không cần thừa nhận tội ác của mình, hay nói cách khác, khả năng cao là hắn sẽ không lên tiếng.
Vậy tại sao bọn họ lại biết được chuyện này?
Chỉ có thể là Lưu Ngôn, là ông Liễu, đã nói ra tội ác của Phùng Tứ Long khi đang lôi kéo người khác chuẩn bị tiêu diệt chướng ngại, leo lên ngai vàng!
Thật buồn cười.
Tội phạm cũng chia làm năm bảy loại.
Câu hỏi của Hoàng Tuấn Tiệp chưa dừng lại ở đó. Hoặc là nói, khi ông chủ Ngô hoàn toàn suy sụp, màn dò hỏi này mới chính thức bắt đầu.
"Khi ở trên thuyền, ai đã nhìn thấy Lưu Ngôn và Phùng Tứ Long mưu đồ bí mật mấy chục vạn? Lưu Ngôn giết chết Phùng Tứ Long như thế nào?"
Ông chủ Ngô đã mất hết sức lực.
Hắn nhận mệnh mà viết ra:
"Là Chử Hưng Phát... Sau này chúng tôi mới biết, người viết những tờ giấy kia là Chử Hưng Phát... Sau khi xuống thuyền, chúng tôi sang Nhật Bản đổi thân phận, lại đến Hong Kong... Trong quá trình này, Chử Hưng Phát cuỗm của chúng tôi một số tiền lớn rồi biến mất... Trong lúc phẫn nộ, bọn họ mới nói ra chuyện này... Sau đó yên ổn được vài năm... anh Long chết vì bệnh... Ngoài mặt là chết vì bệnh... Nhưng trên thực tế, trạng thái khi chết lại giống hệt Phó Cách... Tôi hoài nghi là bị ông Liễu... Lưu Ngôn, chỉ thị Dư Hải làm hại..."
"Dư Hải đổi thành tên gì?" Hạ Chi Quang bỗng nhiên lên tiếng, nhỏ giọng dò hỏi.
Vì vậy, cây bút run rẩy kia lại lần nữa viết xuống ba chữ.
"Lưu Phàm Hải..."
Lưu Phàm Hải.
Bố của Lưu Tiểu Bắc.
Khi ở thành phố Cầm, Hoàng Tuấn Tiệp từng đi cùng Hạ Chi Quang đồng thời gặp đối phương một lần, là một ông lão mặt mũi hiền lành, ăn chay niệm phật.
Anh nhìn về phía Hạ Chi Quang, anh cảm thấy Hạ Chi Quang hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút dao động, nhưng Hạ Chi Quang vẫn bình tĩnh như không, như thể chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu. Đối phương chỉ im lặng, cũng có thể là đang trầm ngâm.
Vẫn còn hai tờ giấy.
Hoàng Tuấn Tiệp giơ tờ giấy gần cuối cho ông chủ Ngô xem.
Hoa tươi.
Từng đóa hoa tươi thật lớn bao quanh cơ thể của một người phụ nữ.
Bên dưới viết:
"Rốt cuộc các người đã làm những gì với Hạ Huỳnh?"
Ông chủ Ngô nhìn tờ giấy này chằm chằm.
Khuôn mặt vừa ướt đẫm mồ hôi vừa nhăn nheo, méo mó vì sợ hãi của hắn thế mà lại giãn ra, những nếp nhăn khô khốc giãn ra vẻ mặt thư thái.
Một vẻ thư thái vô cùng quái dị.
Lần này ông chủ Ngô không viết chữ nữa.
Nhưng ánh mắt hắn, mọi biểu cảm nho nhỏ trên khuôn mặt hắn đều đang trả lời câu hỏi của Hoàng Tuấn Tiệp.
Đây là một câu hỏi không cần người trong cuộc trả lời.
Kết cục của Hạ Huỳnh đã được viết ra trong phần nhật ký cuối cùng, nhật ký của của phiên dịch Lưu, chỉ cần bỏ qua những đoạn mê sảng tự mình đắm chìm, tự mình thỏa mãn kia, có thể dễ dàng phát hiện...
Mỗi người trong số họ đều lần lượt vào phòng của Hạ Huỳnh.
Hạ Huỳnh chết rồi.
Trên một con thuyền, từng người đàn ông lần lượt vào phòng của một người phụ nữ.
Sau đó người phụ nữ kia đã chết.
Đã xảy ra chuyện gì?
Còn có thể xảy ra chuyện gì được nữa?
Ông chủ Ngô lại cầm bút lên, viết một dòng chữ:
"Tha cho tôi..."
Hoàng Tuấn Tiệp nhắm mắt lại.
Anh giơ tờ giấy cuối cùng cho ông chủ Ngô.
Giống hệt như tờ giấy trước, từng đóa hoa tươi bao quanh một cơ thể, một linh hồn hoàn mỹ.
"Ai tha cho Hạ Huỳnh?"
Ai tha cho Hạ Huỳnh.
Tha cho cô gái đáng thương bị các người hãm hiếp tập thể, bị các người vấy bẩn, bị các người cướp mất tiền tài, thậm chí còn bị các người lấy xương cốt làm đồ trang sức.
...
Một tiếng đùng đoàng vang lên.
Tia chớp xẹt qua bầu trời trước, sau đó tiếng sấm mới khoan thai đến muộn.
Tiếng sấm bức bách này, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn ông chủ Ngô, đột nhiên hỏi:
"Ông cảm thấy chúng tôi là con cháu của ai?"
Ông chủ Ngô kinh ngạc, thế nhưng ngay lập tức, một loại phẫn nộ dường như đang ấp ủ dưới nỗi sợ hãi của hắn, hắn không chút do dự mà xác định: "...Con cháu của Chử Hưng Phát!"
Con cháu của Chử Hưng Phát.
Thực ra cũng không sai. Tôi đúng là cháu của Chử Hưng Phát. Hoàng Tuấn Tiệp ngẫm nghĩ.
Anh lại nhìn về phía ông chủ Ngô, chậm rãi hỏi: "Trên thuyền chỉ có sáu căn phòng, giả sử cả sáu người các ông đều là kẻ được lợi, vậy thì vẫn còn ba người. Phùng Tứ Long đã chết, Chử Hưng Phát đã trốn, người cuối cùng đâu? Chân của các ông đều không bị thương, Lư Khôn cùng Lưu Phàm Hải cũng vậy, người cuối cùng là Ô Nhạc Nhạc đúng không, tại sao không đoán là ông ta? Tại sao không đoán là con cháu của Phùng Tứ Long đã bị các ông giết chết? Có phải các ông đã nhổ cỏ tận gốc rồi không."
Một tia đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của ông chủ Ngô.
Nhưng trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi cùng nếp nhăn của hắn, chút đau đớn kia cũng không nổi bật đến thế, chỉ là một chút đau đớn, một sự phản bội tầm thường trong cuộc đời làm nhiều việc ác dài đằng đẵng của hắn mà thôi.
Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi: "Trong tay Lư Khôn có một cái quạt làm bằng xương, có phải là xương của Hạ Huỳnh không? Là tín vật gì sao? Nói cho tôi tác dụng của nó."
Một tia kỳ quái lại hiện lên trên khuôn mặt của ông chủ Ngô.
Một tia kỳ quái hoàn toàn không phù hợp với nỗi sợ hãi cùng lòng căm giận của hắn.
Một tia kỳ quái có thể nói là thoải mái đến lạ thường.
Hai lần, đã hai lần ông chủ Ngô lộ ra vẻ mặt không nên lộ ra này.
Rốt cuộc vẻ mặt này đại biểu điều gì? Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ. Cảm giác quen thuộc tựa như đã từng gặp qua này đến từ đâu? Ông chủ Ngô im lặng một lát rồi viết: "Ngày ấy, ngày 22 tháng 4, cũng chính là ngày cô Hạ qua đời. Chúng tôi lưu luyến cô Hạ... Trùng hợp, Phùng Tứ Long lại nói đến nước này, mọi người dứt khoát đặt nghĩa lên đầu, uống máu ăn thề đi! Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Thế là chúng tôi kết nghĩa anh em, kết nghĩa anh em phải có nghi thức, tốt nhất nên có tín vật, vì vậy chúng tôi... Dùng thi thể của cô Hạ... Mỗi người chúng tôi đều có một đoạn xương làm pháp khí của Ma Tổ nương nương. Chúng tôi đã giao ước, sau này nếu bất cứ ai gặp khó khăn, chỉ cần lấy ra vật này, những người khác sẽ giúp đỡ vô điều kiện. Đây là ràng buộc, cũng là nhân chứng cho chúng tôi."
Nói hay hơn hát.
Nhân chứng của bọn họ là thi hài của người khác, ràng buộc của bọn họ lại càng không thắng nổi tranh giành lợi ích.
"Con thuyền này được tạo nên như thế nào?"
"Tôi không biết quá rõ, chỉ theo sau bọn họ kiếm tiền. Ban đầu tôi theo anh Long, anh Long dấn thân vào xã hội đen, sau đó xã hội đen không dễ sống, Dư Hải bắt đầu buôn bán ở Hong Kong cùng Thâm Quyến, kiếm được khá nhiều tiền. Thật ra lúc đó, chúng tôi đã kiếm đủ tiền rồi... Nhưng tiền nào có lúc đủ. Sau đó, ông Liễu bắt đầu buôn người, dần dần chuyển sang buôn bán nội tạng... Càng ngày càng cao cấp hơn, tôi cũng không tham gia nữa, chỉ lấy tiền hoa hồng hàng năm." Ông chủ Ngô viết.
"Các ông tụ họp vào thời gian nào? Vì sao lại có phòng trống."
"Chúng tôi gặp nhau hàng năm, vào sinh nhật của Ma Tổ, những lúc khác cảm thấy muốn gặp mặt cũng sẽ gặp mặt, có khi một năm hai lần, có khi hai năm một lần, không nhất định. Còn phòng trống trên thuyền... Từ lúc con thuyền này được dựng nên, Lư Khôn đã không tham gia với chúng tôi. Hắn say sóng, nhưng nếu gặp nhau trên đất liền, hắn sẽ đến. Dư Hải nói hắn chỉ muốn buôn lậu, không muốn dính dáng vào con đường làm ăn của ông Liễu, nói không có tình người... Dư Hải ấy à, cực kỳ giả nhân giả nghĩa, rõ ràng lúc buôn lậu cũng ra tay vô cùng tàn nhẫn. Cơ mà hắn cũng đã nhận được báo ứng, hắn sinh được một đứa con trai, là dòng độc đinh, nhưng vừa sinh ra đã mắc bạch tạng, khiến hắn quá sợ hãi, cũng từ đó mà rửa tay quy ẩn, bắt đầu làm từ thiện, nói hành thiện tích đức cho con trai, nuôi dạy con trưởng thành."
Những chuyện này rất dài, ông chủ Ngô viết rất lâu.
"Lưu Ngôn không làm khó hai người này, nhưng vẫn giữ phòng cho hai người họ, tỏ ý dù thế nào thì bọn họ vẫn là người nhà. Sau đó Dư Hải thật sự không đến nữa, Lưu Ngôn lại hỏi con trai hắn, con trai hắn cũng không đến nên cũng đành thôi."
Mọi chuyện đều rõ ràng.
Hoàng Tuấn Tiệp đứng dậy khỏi bàn trà, Hạ Chi Quang cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Nhưng hình như không có ai giơ súng lên, chẳng những không có ai giơ súng lên, mà khẩu súng kia còn được cất đi.
Sau giây phút ngắn ngủi không thể tin được, một tia hy vọng sống đã xuất hiện trong mắt ông chủ Ngô. Khi hắn nhìn vào mắt của Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, sợ hãi cùng phẫn hận đều biến mất, trên mặt hắn chỉ còn lại nụ cười lấy lòng.
Hạ Chi Quang phớt lờ nụ cười của lão ta, cậu xách ông chủ Ngô ra khỏi ghế, xách thẳng vào nhà vệ sinh, ném hắn vào trong bồn tắm, sau đó trói chặt tay chân miệng của hắn bằng khăn của khách sạn, sau khi xác định đối phương hoàn toàn không thể cử động mới bước ra ngoài, khi bước đến cửa nhà vệ sinh, cậu quay đầu lại nhìn ông chủ Ngô, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt cầu xin của hắn, cẩn thận đóng cửa lại.
Hai tầng phòng hộ.
Bảo đảm cho dù ông chủ Ngô lao lực tâm lực tạo ra tiếng động trong nhà vệ sinh, thì tiếng động này cũng không thể truyền ra bên ngoài.
Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang rời khỏi phòng của ông chủ Ngô, ra hiệu với Mạnh Phụ Sơn còn đang canh chừng bên ngoài, sau đó ba người trở về tầng ba một lần nữa.
Hạ Chi Quang cầm cuốn sổ nhật ký đi lên boong thuyền, còn Hoàng Tuấn Tiệp đưa hết mấy tờ giấy vừa trao đổi với ông chủ Ngô cho Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn nhanh chóng xem lướt qua từ đầu đến cuối, gần như đã nắm rõ tình huống.
"Ông chủ Ngô đâu?" Mạnh Phụ Sơn hỏi.
"Nhốt trong nhà vệ sinh của tầng dưới."
"Thế thôi à?"
"Không phải làm thế nào?"
"Hai người yên tâm thật đấy..." Mạnh Phụ Sơn vuốt ve tờ giấy trong tay mà nói.
"Hắn không chạy thoát được đâu." Hoàng Tuấn Tiệp bình tĩnh kể lại "Chỉ cần chúng ta vạch trần chân tướng, tìm được thiết bị gây nhiễu tín hiệu, đóng nó lại, liên lạc với bên ngoài, hắn, bọn họ, đều sẽ phải chịu trừng phạt nên có. Chân tướng này đang cách chúng ta rất gần."
Mạnh Phụ Sơn im lặng, hắn không trực tiếp tỏ rõ tán thành hay không tán thành suy nghĩ của Hoàng Tuấn Tiệp. Nhưng mi tâm nhíu chặt của hắn đang dãn ra từng chút từng chút...
"Chân tướng của Hoàng Ngữ cũng đang cách rất gần, đúng không?" Hắn đột nhiên nói.
"Đúng vậy."
Mạnh Phụ Sơn lẩm bẩm: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, đến cuối cùng, Hoàng Ngữ vẫn là Hoàng Ngữ mà chúng ta quen biết. Những chuyện em ấy đã làm..."
Giọng hắn chợt run rẩy.
Run rất nhẹ, nhẹ giống như gợn sóng trên mặt nước.
Bao nhiêu sóng to gió lớn đều đang nấp dưới gợn sóng này.
"Ngày 22 tháng 4, bọn họ chặt xương cốt, có lẽ... Bởi vì vậy mà Hoàng Ngữ mới..."
Cuối cùng, Mạnh Phụ Sơn vẫn không nói nốt câu nói vốn không nên nói ra. Hắn nói:
"Kéo cậu lên thuyền, có lẽ là quyết định chính xác nhất mà tôi đã đưa ra."
"Thế nhưng kéo cậu lên thuyền, " Hoàng Tuấn Tiệp trả lời "Là quyết định sai lầm nhất mà tôi đã đưa ra."
Sau đó Hoàng Tuấn Tiệp đứng lên.
"Thôi, đã đến nước này, đừng nói những lời không may như thế nữa... Cho tôi vài phút, sau đó chúng ta đến chỗ hung thủ."
Hoàng Tuấn Tiệp bỏ lại Mạnh Phụ Sơn, lên boong thuyền tìm Hạ Chi Quang.
Nhưng sau khi bước vào boong thuyền, nhìn chung quanh một vòng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chi Quang đâu.
Anh vẫn đứng đó, cho đến khi giọng nói của đối phương vang lên sau lưng:
"Tâm sự xong với partner của anh rồi?"
"Thật ra từ lần đầu tiên em nói như thế anh đã muốn nói" Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại, nhìn thấy bóng tối trong góc khẽ lay động, Hạ Chi Quang bước ra từ bóng tối "Hàm nghĩa của cái từ này có phải hơi nhiều rồi không."
"Đúng vậy." Hạ Chi Quang miễn cưỡng nói "Cho nên vừa hay bao hàm cả anh lẫn Mạnh Phụ Sơn, không phải sao?"
"Em đang ghen đúng không?" Hoàng Tuấn Tiệp nói thẳng.
"Anh cảm thấy bây giờ anh vẫn còn có tư cách khiến em ghen à?" Hạ Chi Quang hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là có."
"..."
"Bởi vì em đang ghen mà." Hoàng Tuấn Tiệp "Cho nên có thể thấy được, tư cách của anh hoàn toàn đủ."
"Mặt dày thật đấy." Hạ Chi Quang khẽ nói.
"Đương nhiên còn chưa đủ dày đâu." Hoàng Tuấn Tiệp dựa vào lan can "Nếu không lúc vừa nhìn thấy em đã muốn hôn em rồi, như thế chắc chắn em sẽ không nói cái từ kia ngay trước mặt Mạnh Phụ Sơn vô tội... Cậu ta sợ đồng tính."
Nói mãi, Hoàng Tuấn Tiệp cũng bắt đầu thương cảm cho Mạnh Phụ Sơn.
"... Anh lên đây chỉ vì muốn nói mấy chuyện không đứng đắn này với em sao?" Có vẻ Hạ Chi Quang đã sắp mất kiên nhẫn.
"Thật ra không phải." Hoàng Tuấn Tiệp lấy ra một viên đường phèn từ trong túi, nhét vào miệng "Anh đang nghĩ đến hung thủ. Hung thủ không có năng lực tự do đi lại, bị nhốt trong một căn phòng nào đó, hắn muốn dùng tội ác trừng phạt tội ác, vậy thì màn trả thù của hắn còn chưa có kết thúc. Hắn phải tiếp tục như thế nào? Hắn lấy ra một cuốn nhật ký, để chúng ta tìm ông chủ Ngô tìm hiểu chuyện xảy ra từ 40 năm trước, chân tướng khiến người ta rất phẫn nộ rất đau lòng... Vậy thì sao? Việc này không thể bảo đảm sau khi đọc xong nhật ký, chắc chắn chúng ta sẽ dùng hình phạt riêng với ông chủ Ngô. Nếu hắn muốn đục nước béo cò sẽ phải buộc chúng ta nhanh chóng tạo ra hỗn loạn, cuốn sổ nhật ký kia vốn không phải loại động cơ đủ mạnh mẽ, nhiều nhất chỉ có thể tìm cách nói chuyện với ông chủ Ngô, sẽ không trực tiếp đối đầu với ông Liễu, nói cách khác, không đủ hỗn loạn..."
Nói tới đây, Hoàng Tuấn Tiệp bỗng ngây người.
"Thật ra còn một khả năng." Anh nhìn về phía Hạ Chi Quang "Tìm cảnh sát giải quyết vấn đề."
"Ý anh à..." Hạ Chi Quang suy ngẫm "Đúng rồi, điều kiện tiên quyết để tìm được manh mối trong thùng rác là trước đó phải từng tìm kiếm trong thùng rác, chỉ có như vậy mới có thể biết trong thùng rác có thêm thứ gì, nếu không cho dù là anh cũng không có cách nào xác định ngay lập tức. Khi án mạng xảy ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy em cẩn thận kiểm tra thùng rác, nói cách khác, hung thủ cố ý để lại manh mối cho em. Hắn biết em sẽ quay lại hiện trường."
"Anh đoán hắn nhìn thấy em nhảy từ tầng hai xuống tầng một." Hoàng Tuấn Tiệp "Hắn chỉ tạm thời lên kế hoạch trong khoảng thời gian từ khi ông Liễu phong tỏa tầng hai đến khi ông Liễu rời khỏi tầng hai để lên boong thuyền, mà trong lúc này, lần duy nhất người trên tầng hai có thể nhìn thấy đường di chuyển của em chỉ có thể là lần đó."
"Hung thủ nhìn thấy em có khả năng leo trèo cao siêu, lại nghĩ đến năng lực tìm kiếm bằng chứng xuất sắc của em vào thời điểm xảy ra án mạng. Hắn lớn gan suy đoán, em là cảnh sát. Cũng chỉ có cảnh sát mới quay lại hiện trường vụ án, tìm kiếm bằng chứng lần nữa trong tình huống như vậy. Nếu như không phải, manh mối hắn đặt bên đó cũng rất an toàn, không ai lại chú ý tới mấy tờ giấy vừa xuất hiện thêm trong thùng rác."
"Nhưng lại có một câu hỏi..." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Hung thủ muốn cảnh sát làm gì? Hẳn không phải chỉ là chân tướng của 40 năm trước, đối với cảnh sát mà nói, vụ án từ 40 năm trước rất quan trọng, nhưng vụ án xảy ra ngay trước mắt mình cũng rất quan trọng."
"Liên lạc với bên ngoài." Hạ Chi Quang nói "Hung thủ cùng đường mạt lộ, cảm thấy hy vọng mình có thể tiếp tục báo thù không lớn, thế nên hắn muốn cảnh sát bắt được hung thủ. Đừng quên mục đích trước đó của chúng ta... Tìm được hung thủ, tắt thiết bị gây nhiễu, liên lạc với bên ngoài. Bây giờ nhìn lại, ít nhiều cũng có chút mỉa mai, chỉ sợ đây cũng là kỳ vọng của hung thủ."
"Đúng là rất khả năng." Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Về phần rốt cuộc hung thủ là ai..." Hạ Chi Quang nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.
"Yên tâm đi, anh đã nghĩ ra rồi." Hoàng Tuấn Tiệp tỏ ý.
"Rất tốt, từ giờ trở đi, anh có thể nói chuyện công việc ngay sau khi bước vào." Hạ Chi Quang thờ ơ, quay người chuẩn bị vào phòng.
"Anh lại không nghĩ như vậy." Hoàng Tuấn Tiệp không nhúc nhích, vẫn đứng dựa vào lan can như trước, lại ăn thêm một viên đường phèn "Đương nhiên phải bàn công việc. Nhưng anh cảm thấy trước khi làm việc đứng đắn, em cần thả lỏng, hoặc là cần phát tiết một chút."
"Vừa hay."
Hoàng Tuấn Tiệp thản nhiên nói, liếm liếm vệt đường bên môi.
"Anh cũng cần."
"Roẹt —— "
Âm thanh đột nhiên vang lên trong phòng khiến Mạnh Phụ Sơn nhíu mày.
Hắn nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy tấm rèm ở cửa boong bị xé rách một nửa, rung lên nhè nhẹ.
Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đang ở sau rèm cửa.
Chắc không đến nỗi xảy ra chuyện đâu.
Nhưng tay hắn vẫn sờ về phía vũ khí... Cho đến khi rèm cửa sổ bị xốc lên, Hạ Chi Quang bước ra trước, sau đó là Hoàng Tuấn Tiệp.
Mạnh Phụ Sơn nhìn Hạ Chi Quang có vẻ đã hòa nhã không ít, lại nhìn Hoàng Tuấn Tiệp bụm miệng đi phía sau.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Hạ Chi Quang liếc Hoàng Tuấn Tiệp một cái.
Giọng Hoàng Tuấn Tiệp hơi mơ hồ: "Đang mải nghĩ thì vấp ngã, kéo theo rèm cửa sổ."
"Lưỡi cậu?"
"Cắn phải trong lúc vấp ngã." Hoàng Tuấn Tiệp.
Mạnh Phụ Sơn dùng vẻ mặt cậu thấy tôi giống thằng đần không mà nhìn Hoàng Tuấn Tiệp.
Nhưng hắn không nói gì.
Hạ Chi Quang đấm Hoàng Tuấn Tiệp một quyền mà thôi, chính chủ còn không thèm để ý, đến lượt hắn sốt ruột không thôi chắc?
_____
Vở kịch ngẫu hứng
【 Thắc mắc nho nhỏ của Mạnh Phụ Sơn】
Đã biết: Hạ Chi Quang đúm Hoàng Tuấn Tiệp
Hiện tượng: Trên mặt Hoàng Tuấn Tiệp không có vết thương
Suy đoán - Hạ Chi Quang không mạnh tay
Hiện tượng: Hoàng Tuấn Tiệp bụm mặt
Suy đoán - Hoàng Tuấn Tiệp được thông cảm
Kết luận 1: Lòng dạ Hoàng Tuấn Tiệp quá mưu mô
Kết luận 2: Tay Hạ Chi Quang quá mềm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com