Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 174

"Bắt đầu nói từ đâu đây..."Hoàng Tuấn Tiệp suy ngẫm "Dứt khoát nói từ ông nội tôi vậy. Hoàng Hưng Phát —— Chử Hưng Phát, một ông lão nhìn qua rất bình thường, trong những năm tôi nghiêm túc làm cảnh sát, trước giờ chưa từng cảm thấy ông có điểm gì khác thường. Thế nhưng 40 năm trước, ông ấy lại là người bước xuống từ tàu Định Ba... Chuyện này khiến người ta phải khiếp sợ đến mức nào."

"Ông nội đã trải qua một trận chém giết khủng bố trên tàu Định Ba... Sau đó bọn họ uống máu ăn thề. Mảnh xương để uống máu ăn thề được phân phát cho mọi người trước khi xuống thuyền, vì thế mà người bỏ trốn như ông cũng có một mảnh xương trong tay.

Mẹ tôi là y tá, tim của Hoàng Ngữ không tốt, cần làm phẫu thuật thay tim, mẹ tôi đương nhiên sẽ chú ý mọi kênh tin tức cho Hoàng Ngữ, có lẽ một ngày nào đó, mẹ đã phát hiện tám chữ "tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng", giống như tôi, giống như đám người Đường Cảnh Long, hoặc giống như những bệnh nhân của Đường Cảnh Long. Mà những chữ này đồng thời cũng được khắc lên mảnh xương của ông nội.

Mẹ tôi phát hiện, những người mắc bệnh tương tự đều kịp thời lấy được nội tạng.

Thế là trong lúc hồ đồ, mẹ tôi đã dùng mảnh xương này để đổi lấy trái tim cho Hoàng Ngữ."

Hoàng Tuấn Tiệp dừng lại một lúc lâu, anh nhớ tới cha mẹ, nhớ tới Hoàng Ngữ, nhớ tới Mạnh Phụ Sơn.

Nhớ tới Mạnh Phụ Sơn sau cùng đã đoán được mọi chuyện, lại không hé miệng nói một câu.

Chân tướng mà bọn họ phải trả giá bằng nghề nghiệp, trả giá bằng con đường phía trước, trả giá quá nhiều quá nhiều để tìm được thế mà lại như thế này. Bọn họ vạch trần chân tướng của tội ác, muốn dùng nó để xoa dịu những suy sụp cùng đau đớn trong quá khứ.

Thế nhưng lại chỉ nhận được một lần suy sụp cùng đau đớn khác.

Cho nên cuối cùng, em gái vẫn luôn ngây thơ mới cố chấp đến thế, cho nên cuối cùng, em gái thà chết cũng không muốn nói cho anh biết.

"Vì chuyện này mà ông nội đã cãi nhau với bố mẹ tôi một trận rất lớn, ông sợ bị người trên thuyền tìm được, với những chuyện mà ông nội đã làm vào năm đó, một khi bị tìm được, chắc chắn ông sẽ bị trả thù vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng không biết năm đó bố mẹ tôi đã dùng cách gì để tránh được nguy cơ này. Tôi nghĩ, là do bố tôi, bố tôi là một người có rất nhiều biện pháp, ông ấy đã giải quyết những vấn đề này.

Khi tôi còn nhỏ, gia đình vẫn luôn rất bình yên.

Cho đến nhiều năm sau, đến khi anh xuất hiện.

... Anh gặp tôi trên núi tuyết.

Anh nói thế giới lớn như vậy, rất nhiều chuyện đều dựa vào duyên phận.

"Duyên phận" của chúng ta đã thôi thúc anh chú ý đến tôi, tiện đà thông qua tôi, chú ý đến Hoàng Ngữ.

Trái tim không rõ nguồn gốc của Hoàng Ngữ cùng chuyện ông nội tôi chính là người bước xuống tàu Định Ba vào 40 năm trước đều khiến anh cảm thấy vô cùng hứng thú.

Cũng có thể vì những suy nghĩ khác, những suy nghĩ mà tôi không hiểu được, nói chung, có một ngày, anh quyết định đầu tư vào vụ án của nhà tôi, khiến nó trở nên giống phim ảnh hơn một chút.

Anh nói cho An Giới về trái tim của Hoàng Ngữ, nói cho hắn biết —— Trái tim đó đã bị đổi trình tự, Hoàng Ngữ đã đánh cắp sinh mệnh vốn thuộc về người nhà của hắn.

Vì vậy mà ngọn lửa thù hận đã cháy hừng hực trong lòng An Giới.

Để trả thù Hoàng Ngữ, An Giới đã tiếp cận Hoàng Ngữ, tẩy não Hoàng Ngữ.

Hắn cắt đứt quan hệ xã hội của Hoàng Ngữ, để Hoàng Ngữ rơi vào một hòn đảo tình cảm đơn độc do hắn một tay tạo thành.

Vào thời điểm tinh thần của Hoàng Ngữ yếu ớt nhất, hắn lại nói cho Hoàng Ngữ biết chuyện bố mẹ của Hoàng Ngữ... Bố mẹ tôi... đã đánh cắp sinh mệnh của người khác.

Hoàng Ngữ không thể chấp nhận được... Không thể chấp nhận sự thật bố mẹ vĩ đại thiện lương trong lòng mình lại có thể tàn nhẫn cướp mất sinh mệnh của người khác chỉ vì muốn cứu mình.

Sau khi tôi đi làm thì gần như không xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của em gái, là một thằng khốn hoàn toàn không có trách nhiệm với người thân. Bố mẹ tôi là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của em gái.

Chênh lệch tâm lý quá lớn khiến chỗ dựa bị rạn nứt, cảm giác tội lỗi mãnh liệt đã thôi thúc em gái giết chết cha mẹ rồi tự sát.

Vì vậy, Mạnh Phụ Sơn không thể không lên, tôi cũng không thể không lên... Đến cuối cùng, chúng tôi đều sẽ bước lên con thuyền này, thử tìm ra chân tướng mọi chuyện, giống như anh kỳ vọng vậy."

Nói xong cả câu chuyện nhà mình, Hoàng Tuấn Tiệp hít sâu mấy hơi, lại bưng ly sâm banh trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.

Hạ Chi Quang nhìn sang, lo lắng đang đè nén dưới đôi mắt đen lay láy kia.

Hoàng Tuấn Tiệp nở nụ cười với Hạ Chi Quang, để chút rượu vừa rồi lan tỏa trong cơ thể, nói sang một đối tượng bị đầu tư khác.

"Những chuyện mà anh làm với chúng tôi, e rằng cũng xảy ra tương tự với Ben.

Có lẽ lại bởi vì tôi, bởi vì gia đình giống như trong phim của tôi đã khiến anh không ngừng tìm kiếm, cuối cùng tìm được Ben.

Ben mới là thật sự là con cháu đời sau của ông nội, sở dĩ ông nội đổi tên đổi họ xây dựng gia đình mới, là vì muốn bảo vệ vợ con của mình rời xa những người cùng những việc năm đó. Thế nhưng vận mệnh trêu người..."

Hoàng Tuấn Tiệp khẽ lặp lại.

"Vận mệnh trêu người, bố tìm đủ mọi cách trốn chạy quá khứ, tình nguyện cả đời này cũng không gặp lại con trai; nhưng con trai lại trăm phương ngàn kế tìm kiếm người bố muốn trốn chạy quá khứ, hết thảy đều giống như một vòng tuần hoàn nực cười, thật trớ trêu.

Lại là một vụ đầu tư vô cùng hợp ý anh, không phải sao?

Anh để mắt đến Ben, đương nhiên cũng để mắt đến Miêu Chân, để mắt đến đứa con bất hạnh qua đời bởi phản ứng đào thải hậu phẫu thuật của Miêu Chân.

Miêu Chân đau khổ mua say, nhưng chỉ là đau khổ trước cái chết vì phản ứng đào thải của con. Anh nhìn ra điểm này, cũng nhận ra chỉ cần anh nhẹ nhàng khảy một cái, quân cờ tuyệt diệu này sẽ nằm chắc trong tay anh.

Có thể anh đã nói cho Miêu Chân, cũng có thể anh đã gợi ý cho cô ấy... "Có khi nào là do nội tạng có vấn đề không"... "Có khi nào là do nội tạng mà Ben tìm được có vấn đề không", cho nên một ngày nào đó, Miêu Chân mới lại đột nhiên nói câu "nội tạng có vấn đề" với Ben.

Ban đầu bọn họ có những hai lựa chọn —— bọn họ có thể chờ nội tạng chính thức của bệnh viện.

Nhưng cuối cùng, Miêu Chân lại chọn nội tạng mua từ chợ đen mà Ben đã tìm được.

Mọi bi kịch phía sau, chúng ta cũng đã biết rồi, Miêu Chân trách Ben, lại tha thứ cho Ben, cuối cùng nhảy lầu tự sát ngay trước mặt Ben, một người phụ nữ đang sống sờ sờ lại đột nhiên chết đi, nữ thần vĩnh viễn không mục nát trong lòng Ben cũng bay lên.

Hoàn toàn không có nghi ngờ gì về lựa chọn tiếp theo của Ben.

Hắn sẽ bước lên con thuyền này, hắn sẽ bất chấp mọi thứ để trả thù.

... Lại giống như tôi và Mạnh Phụ Sơn."

"Không, ba người vốn không giống nhau." Lưu Tiểu Bắc đính chính: "Ben là hằng số, mà cậu, trên người cậu là vô vàn biến số. Quả thực tôi đã từng cảm thấy, cậu sẽ chọn bóng tối. Sau khi nghe được câu chuyện mà cậu kể trên núi tuyết, tôi đã cảm thấy cậu rất thích hợp với bóng tối. Nếu như cậu lựa chọn bước đi trong bóng tối, tôi nghĩ hẳn cũng sẽ là một loại nghệ thuật làm chấn động lòng người khác."

"Bởi vì anh cảm thấy Hoàng Tuấn Tiệp thích hợp với bóng tối. Cho nên" Cuối cùng Hạ Chi Quang cũng lên tiếng, từng chữ như dao "Ở Malaysia, anh đã giết An Giới, lại đưa Hoàng Tuấn Tiệp đến hiện trường vụ án, hãm hại Hoàng Tuấn Tiệp, đúng không?"

"Bạn cũ." Lưu Tiểu Bắc cười nói "Đừng gay gắt như thế, vì giết An Giới lại để lộ chuôi, còn lâu tôi mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy."

Sau đó hắn ngẫm nghĩ: "Cậu biết chuyện này... À, lúc nãy Hoàng Tuấn Tiệp vừa nhìn cậu một cái, có vẻ không biết chuyện, có phải Mạnh Phụ Sơn đã nói cho cậu không? Đúng là bởi vì chuyện này mà Mạnh Phụ Sơn mới chậm trễ thời gian quay về, sau đó phải rời khỏi cục cảnh sát."

"Chắc chắn Mạnh Phụ Sơn đã điều tra chuyện này, hơn nữa còn nói cho cậu kết luận." Lưu Tiểu Bắc "An Giới thật sự đã chết, hắn chết dưới tay Đầu rắn. An Giới muốn thông qua con đường Malaysia, thay đổi thân phận lén vượt biên ra nước ngoài, bởi vì có người đang đuổi giết hắn..."

Hắn không nói rốt cuộc là ai đang đuổi giết An Giới, nhưng hắn lại nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, ý tứ sâu xa, giống như đang nói:

Nếu như tôi thúc đẩy cái chết của hắn, vậy thì cậu có thật sự là hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn vô tội không?

"Thời gian ngắn ngủi, tình huống gấp gáp, hắn đã chọn một người hợp tác vô cùng nguy hiểm..."

"Anh đã chọn đối tượng hợp tác cho hắn, đúng không? Sao anh có thể để một người vừa không còn giá trị lại vừa có nguy cơ làm bại lộ thân phận của anh như An Giới sống tiếp." Hoàng Tuấn Tiệp mở miệng "Có thể lúc nói cho hắn biết, anh còn nói "nguy hiểm", thế nhưng An Giới đang nóng lòng chạy trốn, căn bản không nghe lọt, hắn vội vã chạy trốn, tôi vội vã đuổi theo, Đầu rắn nhìn thấy An Giới bị người khác theo đuôi, lòng sinh nghi ngờ, vốn cũng không phải là người tốt lành gì, thế nên Đầu rắn đã trực tiếp ra tay trừ khử... Sau đó, anh đưa một người uống say như chết, cả ngày chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác như tôi đến hiện trường phạm tội —— thuê một người đưa tôi đến hiện trường phạm tội. Anh chờ xem biểu hiện sau khi tỉnh lại của tôi, muốn biết "biến số" Hoàng Tuấn Tiệp có thể bị chuyện này phá hủy lý trí cuối cùng hay không. Thời điểm đó, chẳng phải tôi không còn bất kỳ năng lực phán đoán nào sao?"

"Đáng tiếc."

Hoàng Tuấn Tiệp.

"Mạnh Phụ Sơn đã giúp tôi."

"Đúng vậy, Mạnh Phụ Sơn đã giúp cậu, hắn thực sự là bạn tốt của cậu..." Lưu Tiểu Bắc "Đáng tiếc khi đó tôi lại chưa biết Mạnh Phụ Sơn, dù sau này cuối cùng cũng biết. Mạnh Phụ Sơn là một bất ngờ, chứa đầy vẻ đẹp mâu thuẫn của tính ngẫu nhiên cùng tính tất yếu."

"Không phải núi tuyết." Hạ Chi Quang đột nhiên nói.

Đã nói hết chuyện của Hoàng Tuấn Tiệp, của Mạnh Phụ Sơn, của Ben.

Thế nhưng còn có chuyện vẫn chưa nói.

Vẫn chưa nói chuyện của Hạ Chi Quang.

"Tôi mới là người sớm nhất anh gặp được." Hạ Chi Quang chầm chậm nói "Khi trở thành hàng xóm của anh vào năm 4 tuổi, khi bố mẹ qua đời vào năm 8 tuổi, khi bị phát hiện trong lúc nằm vùng... Anh nói anh thích đầu tư, vậy thì đối tượng đầu tư đầu tiên của anh chắc chắn là tôi. Gia đình tôi cũng phù hợp với phân tích của anh, phù hợp với tất cả yếu tố giống như trong phim mà anh muốn. Anh là người đứng sau hội những người hâm mộ Hình Nhất Thiện. Anh đã sắp xếp trường chuyên đại học Cầm trở thành địa điểm ký tặng sách cho Hoàng Tuấn Tiệp, tại sao lại là trường chuyên đại học Cầm? Tại sao anh lại biết nơi này có ý nghĩa không tầm thường đối với cả tôi và Hoàng Tuấn Tiệp?"

"Anh vẫn luôn để mắt đến tôi...

Cho nên.

Anh mới biết..."

Môi của Hạ Chi Quang run rẩy, cậu không nói được.

Hoàng Tuấn Tiệp của thời niên thiếu vô tình đi ngang qua, tiện tay làm việc thiện, kéo cậu từ bên bờ bóng tối về dưới ánh mặt trời.

Nhưng sợ là chính bởi việc thiện này. Việc thiện này.

Đã khiến Hoàng Tuấn Tiệp nhà tan cửa nát.

Cái giá này quá lớn, lớn đến nỗi Hạ Chi Quang không thể chấp nhận được.

Hạ Chi Quang đứng dậy, cậu giơ tay lên, thế nhưng vào thời khắc then chốt, Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên treo trên người Hạ Chi Quang giống như một chú koala.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể.

Nhưng tuyệt không phải vì những vết thương to to nhỏ nhỏ trên người.

"... Bình tĩnh nào." Hoàng Tuấn Tiệp an ủi "Bình tĩnh nào, đừng rút súng của mình ra, em là cảnh sát."

Hạ Chi Quang quay đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn luôn đen lay láy giờ đã đỏ hoe.

Là màu máu ngưng tụ từ bi thương.

Khi con người không còn đường nào để đi, chỉ có thể giải quyết bằng bạo lực, không phải sao?

Mà màu máu này, loại bi thương này, đến cuối cùng vẫn chỉ đành bất lực vụn vỡ khi hai người lặng lẽ nhìn nhau, khi cậu nhìn vào đôi mắt dịu dàng lại sáng ngời chưa từng thay đổi của Hoàng Tuấn Tiệp.

Cậu nhắm mắt lại, đỡ Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xuống xe lăn, chính mình cũng ngã xuống ghế.

Cậu vùi đầu thật sâu vào cổ Hoàng Tuấn Tiệp.

Dùng hành động này hấp thu sức sống.

Lưu Tiểu Bắc chu đáo mà cho hai người một khoảng thời gian.

Đến khi Hạ Chi Quang bình tĩnh lại, hắn mới trích dẫn một đoạn trong "Chùa Kim Các": " "Chỉ cần dừng lại ở giai đoạn tình cảm, thì thứ tình cảm tội lỗi nhất và tình cảm thiện lương nhất trên thế giới này đều không có điểm khác biệt, hiệu quả giống hệt nhau; chủ tâm giết người cùng lòng từ bi đều không có khác biệt ngoài mặt." —— Tôi cảm thấy rất phù hợp với tình cảnh hiện nay, cậu vì muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp mà định rút súng bắn chết tôi. Trái tim lương thiện nhất lại sản sinh hành vi tội lỗi nhất."

"Bởi vì cậu cảm thấy đây là lỗi của cậu." Lưu Tiểu Bắc "Cậu cũng cảm thấy đây là lỗi của tôi."

"Đừng kéo em ấy vào tội ác của anh." Hoàng Tuấn Tiệp lạnh lùng nói.

Dưới mặt bàn, anh nắm lấy bàn tay vẫn một mực run rẩy của Hạ Chi Quang.

Đôi bàn tay cầm súng, đôi bàn tay vẫn vững chắc khi đối mặt với cái chết, hiện tại đang không ngừng run rẩy, không khống chế được mà run rẩy.

Còn đôi mắt cậu, vẫn nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Bắc.

Giống như muốn nhìn rõ Lưu Tiểu Bắc, nhìn rõ từ đầu tới cuối, nhìn rõ từ trong ra ngoài.

"Không sai." Lưu Tiểu Bắc nói "Có lẽ bởi vì quen biết Hạ Chi Quang, thế nên tôi mới phát hiện ra cậu. Nhưng người ưu tú giống như cậu, vẫn đáng để quen biết. Cho nên, đây quả thật không phải là lỗi của Hạ Chi Quang, cùng lắm thì Hạ Chi Quang cũng chỉ có tác dụng khơi mào mà thôi. Hơn nữa, cho dù không có Hạ Chi Quang, tôi vẫn sẽ có cơ hội biết cậu. Bởi vì ông cha của chúng ta đều bước lên cùng một con thuyền."

"Đúng vậy, đây là vận mệnh..." Hoàng Tuấn Tiệp lẩm bẩm, sau đó anh nói "Thử nói xem, anh bắt đầu theo dõi Hạ Chi Quang từ khi nào? Tôi nghĩ, bố anh đã trở thành một tấm gương cực kỳ tồi tệ cho anh, hắn đã theo dõi Hạ Ngữ."

"Hạ Ngữ rất giống Hạ Huỳnh.

Khi Hứa Thành Chương bán xưởng đóng tàu của nhà họ Hạ, Lưu Phàm Hải đã quen biết hắn.

Quen biết Hứa Thành Chương, đương nhiên cũng sẽ quen biết vợ hắn, Hạ Ngữ.

Ắt hẳn một người vô cùng giống Hạ Huỳnh trong câu chuyện nhưng vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của hắn.

Sau khi Hứa Thành Chương giết người đã kéo thi thể lên núi, dùng xi măng lấp kín tượng đất. Nếu như lúc đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì pho tượng nhiễm bẩn này hẳn đã chìm vào đáy biển.

Tại sao Hứa Thành Chương lại nghĩ được biện pháp xử lý đặc thù như thế này?

Thú vị nhất chính là, kế hoạch vốn vô cùng hoàn mỹ này đã bị tiết lộ từ trước, có người chạy đến đổi thứ tự của bảng tên trước khi hắn giết người.

Thế nhưng sao lại bị tiết lộ?

Trong cả quá trình mưu sát, hắn chỉ cần kiếm tra giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của công nhân cùng tiến độ tu sửa chùa miếu trước, mấy ngày sau lại nhớ kỹ pho tượng bị nhiễm bẩn là được, một mình hắn cũng có thể hoàn thành. Kiểu mưu sát như vậy, không nói ra, người khác tuyệt đối không thể biết trước —— trừ phi, kế hoạch này không chỉ thuộc về một mình Hứa Thành Chương.

Có một người quen thuộc với chùa miếu, quen thuộc với công nhân hơn đã cho hắn ý kiến tham khảo, nhưng trong lúc bọn họ thương lượng lại bị kẻ phá hỏng nghe thấy...

Doãn Khôn —— Lư Khôn, khi kể cho chúng tôi về câu chuyện giết người này, Lư Khôn có nói hắn từng nhìn thấy một bóng người thấp bé..."

Hoàng Tuấn Tiệp nói tới đây thì dừng lại, nhìn Lưu Tiểu Bắc:

"Thấp bé. Dáng người của trẻ con không phải thấp bé sao? Nói đến nước này rồi, anh có thừa nhận vào năm 11 tuổi, anh thật sự biết được tất cả những chuyện này, hơn nữa, anh cũng chính là bóng người thấp bé đã đổi bảng tên kia không?"

"Hóa ra người bên bụi cỏ khi đó là hắn. Cũng phải, ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch là sinh nhật của Ma Tổ nương nương, đúng dịp bọn họ hẹn gặp nhau, Doãn Khôn xuất hiện ở đó cũng là chuyện bình thường." Lưu Tiểu Bắc nói. Hắn thoải mái thừa nhận, rồi lại hỏi ngược lại "Nhưng tại sao tôi phải làm như vậy?"

Hoàng Tuấn Tiệp bình thản.

"Tôi không biết, tôi chỉ biết nhìn vào kết quả, khi anh thay đổi bảng tên, phật A Nan Đà thật sự chứa thi thể sẽ được đặt trong chính điện sau khi quá trình tu sửa hoàn tất. Mà thân làm người bỏ vốn đầu tư, sau khi chùa miếu tu sửa xong xuôi, bố anh đương nhiên cũng sẽ đến chính điện thành tâm lễ bái giống như bao người khác.

Hắn thành tâm lễ bái một thi thể thối giữa bốc mùi bị đúc trong tượng phật nhờ chính ý tưởng của hắn... Cũng giống như những chuyện đầy ý mỉa mai mà bọn họ đã làm trên thuyền năm đó."

Lúc này, Lưu Tiểu Bắc đột nhiên bật cười.

"Thực ra không có nhiều lý do như vậy, chỉ là một trò đùa dai nho nhỏ mà thôi. Bởi vì bố tôi —— Tôi không biết lúc cậu ở trên thuyền, đám người ông Liễu có từng kể với cậu hay không—— nhưng tôi cảm thấy bố tôi có chút giả nhân giả nghĩa."

"Trò đùa dai?" Hoàng Tuấn Tiệp hạ giọng, anh hỏi ngược lại "Vậy trong lòng anh, tất cả mọi chuyện anh đã làm với Hạ Chi Quang đều chỉ quy về trò đùa dai thôi sao?"

"Lúc trước, sau khi đến thành phố Cầm, tôi đã gửi toàn bộ nhật ký, sách và vở bài tập của Hạ Chi Quang đi làm giám định nét chữ. Lúc nãy tôi vừa gọi điện hỏi cơ quan giám định. Tin tức tốt, đã có kết quả giám định rồi.

Quyển nhật ký của Hạ Chi Quang thực sự được viết liên tục từ ngày này qua ngày khác.

Thế nhưng, tất cả nét mực trên vở bài tập lớp hai của em ấy lại rất bất ngờ, có thời gian ghi chép hoàn toàn trùng khớp —— chúng được sao chép đồng đều trong một khoảng thời gian cực ngắn.

Để tôi đưa ra một giả thiết táo bạo.

Khi Hạ Chi Quang còn rất rất nhỏ, có người đã động tay động chân vào sách vở của em ấy.

Sau khi hắn bắt chước được nét chữ của Hạ Chi Quang đã sáng tác nhật ký giết người, lại lấy đi sách cùng vở bài tập ban đầu của Hạ Chi Quang, đổi sang một lô mới – một lô sách vở do chính hắn viết.

Suy cho cùng, có bắt chước giống cỡ nào cũng sẽ có khác biệt với người thật. Nếu như đều là em ấy tự viết, vậy thì sẽ không có sơ suất nào cả.

Chỉ là đối với một lượng lớn "bằng chứng xác minh" như thế, hắn thật sự không có kiên trì cũng không có tinh lực mà ngày nào cũng viết giống như viết nhật ký.

Cho nên, hắn đã chọn một khoảng thời gian trống, sao chép đồng loạt."

"Ngoài ra" Hoàng Tuấn Tiệp lại nói "Còn có một số bằng chứng phụ. Hạ Chi Quang chỉ có sách vở năm lớp hai cùng năm lớp sáu. Sách vở của những năm khác đều không còn, lúc đó Hạ Chi Quang có giải thích với tôi là đã bán giấy vụn rồi."

"Nhưng tôi vẫn giữ quan điểm lúc trước, bán một lô, còn một lô lại để dành?

Tôi nghĩ, sách vở gần những năm lớp hai đã bị anh tìm cách lấy đi, anh sợ bị người khác nhìn ra tính liên tục trong kiểu chữ. Còn về lớp sáu của mấy năm sau, cho dù nét chữ có khác nhau một trời một vực thì cũng có thể hiểu là sự khác biệt sau khi đứa trẻ uyển chuyển luyện chữ.

Con người không có ký ức quá sâu đậm đối với tuổi thơ.

Nhưng khi em ấy lớn lên, một lần nữa tìm thấy quyển nhật ký này, bị nội dung ghi chép bên trong làm cho khiếp sợ, liên tục lật đọc, liên tục hồi tưởng, những chuyện vốn không tồn tại đã bị ảo giác vẽ nên, giống như thật sự trở thành một mảnh ký ức trong đầu...

Rồi ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác, liên tục bị quấy nhiễu, liên tục bị dằn vặt bởi những tội lỗi không có cách nào tha thứ được.

Còn kẻ thực sự giết người là anh lại đứng từ đằng xa, mỉm cười nhìn em ấy chịu đủ mọi hành hạ!"

Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Tuấn Tiệp cũng nghiến răng.

Áp lực nặng nề đè nén trong lòng Hạ Chi Quang bao nhiêu năm qua chỉ là thứ người khác ngụy tạo!

"Cậu lại không khách quan rồi, Hoàng Tuấn Tiệp." Lưu Tiểu Bắc lắc đầu "Tình yêu cùng thiên vị quả nhiên làm người ta mù quáng? Tôi viết nhật ký và tôi tự mình giết người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Điều này cũng áp dụng cho một vài suy đoán mà hai người đã đưa ra lúc trước."

"Rửa tai lắng nghe." Hoàng Tuấn Tiệp mỉa mai.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu nói từ câu chuyện của Mạnh Phụ Sơn trước vậy." Lưu Tiểu Bắc "Về phía Mạnh Phụ Sơn, hắn bị Trần Gia Thụ nhìn chằm chằm, đã có nguyên do hắn trùng hợp xuất hiện ở thành phố Ninh cứu cậu và Hạ Chi Quang. Sao còn cần ông Liễu? Nói vài câu gài bẫy kiểu lên thuyền phải mang theo người mà mình tin tưởng cũng có thể khiến Trần Gia Thụ nảy sinh phản ứng quá khích.

Sau đó, Mạnh Phụ Sơn bị Trần Gia Thụ cử đến thành phố Cầm, đúng lúc hai người muốn từ thành phố Cầm trở về. Khi đó, nếu như không phải Doãn Khôn bất ngờ tử vong, hai người đều lên tàu cao tốc rồi, đúng không?"

Các người vốn đã sắp bỏ lỡ rồi, tất cả mọi chuyện sau đó đều là vì cái chết đột ngột của Doãn Khôn mà trùng hợp lên men, mà tôi sao có thể kiểm soát được bao giờ Doãn Khôn sẽ chết chứ?

Nếu nhất định phải nói, rất nhiều lúc, tôi chỉ thoáng nhìn thấy một vài xu thế, góp phần thúc đẩy. Đầu tư là chuyện mang tính xác suất, mang tính kỳ vọng, chứ không phải bày mưu nghĩ kế, tính toán không một chỗ sai sót."

Hạ Chi Quang mở mắt ra, chuẩn bị lên tiếng, nhưng trên khuôn mặt cậu vẫn tràn đầy vẻ mờ mịt...

Lúc này, năm ngón tay của Hoàng Tuấn Tiệp xen vào đầu ngón tay của Hạ Chi Quang.

Anh giống như đang chăm sóc một chú mèo bị phản bội, bị thương nặng, dùng dáng vẻ dịu dàng nhất để chăm sóc, an ủi đối phương.

Chú mèo kia run ẩy, không tiếp tục di chuyển nữa, tạm thời buông bỏ mọi thứ, lặng lẽ cuộn tròn trong lòng bàn tay Hoàng Tuấn Tiệp.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com