Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Bát mì trưa nay ăn thế nào cũng không ngon, sau khi hai người ăn xong, đều vô thức ấn dạ dày, nỗ lực xóa đi cảm giác cổ quái nặng trình trịch kia.

Sau đó bọn họ tiếp tục công việc.

Tìm hiểu quá khứ của Luyện Đạt Chương là bước đều tiên, tiếp theo, bọn họ phải đi điều tra chuyện liên quan đến Tân Vĩnh Sơ, trong hồ sơ của Tân Vĩnh Sơ, ba hắn qua đời, mẹ tái giá, từ lâu đã gây dựng gia đình mới.

Bọn họ tới cửa hỏi thăm, mẹ của Tân Vĩnh Sơ cùng mẹ của Luyện Đạt Chương không khác nhau là mấy, tỏ vẻ mất kiên nhẫn với sự hiện diện của hai người, cũng không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tân Vĩnh Sơ, chỉ nói quên mất, có lẽ thật sự cũng sớm quên rồi.

Hai người cũng không có thu hoạch, vì vậy chuyển sang đến nhà của kế toán Thang —— bọn họ từng hỏi ý kiến của cục cảnh sát, mẹ của kế toán Thang bây giờ vẫn còn khoẻ mạnh, ở bên cạnh căn nhà mà kế toán Thang tử vong.

Bọn họ dựa theo địa chỉ cục cảnh sát cấp, đi tới đích đến.

Đích đến có chút khiến người ta không dám tin, nói là nơi ở, còn không bằng nói bãi lau sậy bị con người quên lãng, bụi lau sậy rậm rạp cao gần bằng người, mà nơi ở của mẹ kế toán Thang, lại ở nơi sâu nhất trong bụi cây.

Muốn đi vào, trước hết còn phải mất một phen trèo non lội suối, vượt mọi chông gai.

"Mảnh đất này vẫn luôn không có ai tới khai phá sao?" Hoàng Tuấn Tiệp đánh giá phía trước.

"Bởi vì mẹ của kế toán Thang không muốn, nhất định muốn trông giữ nơi con trai mình bị hại, nói bao lâu cũng phải giữ, nhất định phải đợi cho đến ngày tìm được chân tướng của vụ án, cho bà ấy nhiều tiền hơn nữa, nhiều nhà hơn nữa bà ấy cũng không chuyển. Một bà lão mẹ goá con côi cần nhiều nhà ở như vậy để lại cho ai?" Hạ Chi Quang trả lời.

Hoàng Tuấn Tiệp không nói gì nữa.

Thời điểm kế toán Thang tử vong mới hơn bốn mươi, bây giờ 22 năm trôi qua, mẹ của ông ấy cũng phải hơn tám mươi rồi.

Bà lão tám mươi tuổi, gặp một ngày ít một ngày, ngày hôm nay đi ngủ, không biết ngay mai có dậy được hay không, có lẽ cả đời cũng chỉ còn lại mong ước duy nhất này.

Xuyên qua bụi lau sậy khoảng chừng 3 phút, hai người cuối cùng cũng coi như nhìn thấy được căn nhà.

Chính là nhà đất ở nông thôn, còn là loại lâu năm không được tu sửa, bên này sụp một khối gạch, bên kia lọt một chút mưa, dù chỉ đứng ngoài nhìn vào thôi cũng đã thấy nguy hiểm.

Mà trong nhà vẫn rất sạch sẽ, bà lão sinh sống bên trong, tóc rụng răng rơi, đi lại tập tễnh, nhưng vẫn cố gắng quét tước xung quanh, kiên trì sống tốt mỗi một ngày còn được sống.

"Bà ơi" Hạ Chi Quang lên tiếng "Cháu đến từ cục cảnh sát..."

Cậu chỉ nói một câu này, đôi mắt vẩn đục của bà lão đang ngồi trên ghế xích đu, thoáng chốc trở nên sáng rõ, thật giống mặt trời mới nhú chiến thắng buổi chiều hôm, bà một lần nữa có được sức sống mạnh mẽ.

Bà lão tám mươi tuổi run rẩy từ trên ghế đứng lên, chuyện đầu tiên chính là rót cho hai người ly nước.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, trước chiếc bàn bát tiên duy nhất, hai người ngồi trên băng ghế dài, hai tay nhận lấy chén nước bà lão đưa cho. Sau đó bà lão ngồi xuống, mấp máy khóe miệng mấy lần, nhưng không nói nên lời, đôi mắt giấu dưới lớp mí sụp xuống, mang theo do dự kỳ vọng nhìn sang, mong mỏi nhận được tin tức tốt về vụ án của con trai mình từ hai người.

Kỳ vọng là lẽ đương nhiên.

Nhưng bọn họ định sẵn sẽ phải khiến bà thất vọng, bọn họ muốn trao đổi với bà không phải vì vụ án của con trai bà, mà là một vụ án khác.

Cốc nước trong tay bắt đầu trở nên vừa nóng vừa nặng.

Hoàng Tuấn Tiệp ý thức được chính mình đang là vì thương cảm cho bà lão, đồng thời cảm nhận được trách nhiệm.

Rất buồn cười.

Anh rời khỏi cuộc chơi, đánh giá tâm thái của bản thân hiện tại.

Anh quả thực đã từng nói với Trịnh Thuần Cảnh muốn cùng điều tra vụ án này, cũng quả thật vì đủ chuyện trong cuộc sống mà lần lữa, mãi đến khi anh từ chức khỏi cục cảnh sát.

Mình đã không còn là cảnh sát.

Mình không cần thiết phải xen vào vụ án này nữa, không cần thiết phải xen vào bất kỳ vụ án nào.

Sẽ có nhiều cảnh sát hơn giúp mình làm chuyện này, Trái Đất sẽ không bởi vì ai đó biến mất mà ngừng quay.

Thế nhưng áp lực càng lúc càng lớn, giống như có một ngọn núi rơi xuống vai anh, có một vùng biển nhấn chìm cổ họng anh.

Hoàng Tuấn Tiệp nhớ tới hồ sơ anh đã nhìn thấy khi tìm hiểu vụ án này.

Hồ sơ lạnh như băng, câu chữ lạnh như băng, bức ảnh lạnh như băng, tất cả đều lạnh như băng, bởi vì đây đều là vật đã chết đi, là hài cốt oan hồn để lại.

Trong số đó, chỉ còn một thứ sống sót.

Vương Thải Hà, mẹ của Thang Chí Học.

Một hàng ghi chép ngắn ngủi qua loa trên hồ sơ, không quá quan trọng, lúc anh nhìn cũng chỉ lướt qua, nhẹ nhàng nhảy qua, nhưng tới hiện tại ngày hôm nay, nó biến thành bà lão ngồi trước mặt anh.

Có tim có thịt, còn đang hô hấp, bà lão dùng sinh mệnh của mình chờ đợi phá án.

Bà ngồi đó, chỉ yên tĩnh chờ đợi, nhưng bóng lưng của bà lại giống như một thanh kiếm vô hình sắc bén đâm vào trái tim Hoàng Tuấn Tiệp, đâm nát bình tĩnh tập mãi thành quen do đối diện với án mạng lâu ngày vỡ tan từng mảnh, chỉ còn dòng máu ấm áp đang chảy qua.

Loại nhiệt lượng kia không kiêng kị mà lưu chuyển trong thân thể anh, mỗi lần đi đến một chỗ, đều khiến anh cảm nhận được hổ thẹn nóng rực.

Lời hứa anh đã từng dễ dàng nói ra khi còn làm cảnh sát, lại chưa hoàn thành.

Hai tay Hoàng Tuấn Tiệp run lên rất nhỏ, anh cảm giác mình hơi há miệng, muốn nói gì đó. Thực ra anh biết nên nói như thế nào, bọn họ không nên im lặng để bà lão ngồi đó suy đoán vô nghĩa.

Anh phải giống như cảnh sát, tỏ rõ ý định đến đây, động viên gia đình người bị hại, sau đó dốc toàn lực phá án, để oan hồn được ngủ yên, để chính nghĩa được sáng tỏ.

Lời nói đơn giản như thế, anh đã không nói ra được nữa.

Tảng đá che lấp cổ họng anh, từ năm này qua tháng nọ, chưa từng buông lỏng.

Lúc này bên cạnh có một bàn tay vươn tới.

Tay của Hạ Chi Quang đè lại mép cốc cùng hai tay của anh, bàn tay vững vàng này đè lại đôi tay run rẩy của Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó kiên định lấy cốc nước từ trong tay Hoàng Tuấn Tiệp ra, đặt xuống bên cạnh.

"Nước nóng quá, cứ để đấy trước đi."

Hạ Chi Quang lại chuyển sang nói với bà lão: "Bà ơi, là như vậy ạ, chúng cháu đang phải giải quyết một vụ án, trong đó có người quen của con trai bà, chúng cháu muốn nhờ tới bà tìm hiểu người đó một chút, không biết bà có thời gian rảnh không ạ?"

Một cơn gió thổi qua.

Ngọn lửa kỳ vọng trong mắt bà lão đang lay động, giống như gió lạnh giữa đêm hôm khuya khoắt thổi vào ngọn nến nhỏ như hạt đậu, ánh nến vụt tắt mấy lần, mà chờ gió thổi qua, nó vẫn kiên cường cháy lên như cũ.

"Đương nhiên, đương nhiên..." Bà lão đồng ý "Các cháu muốn biết ai?"

"Tân Vĩnh Sơ, bà có quen không ạ? Năm nay hắn bốn mươi hai tuổi, năm đó hai mươi tuổi, hắn hẳn là có quan hệ rất tốt với con trai của bà."

Trong mắt bà lão hiện lên một tia bối rối, bà trầm tư hồi lâu, chậm rãi tìm về ký ức:

"Là đứa bé....chạy rất giỏi kia?"

Kèm theo tính từ kỳ quái này, bà lão đứng lên, lấy ra một quyển sổ ghi chép rất dày từ trong góc chiếu.

Quyển sổ ghi chép này đến trước mặt hai người, Hoàng Tuấn Tiệp mở nó ra, bất ngờ phát hiện đây là một quyển album ảnh, bên trong dán đầy ảnh chụp đen trắng, là ảnh chụp chung của kế toán Thang cùng nhiều đứa trẻ khác nhau.

Bà lão nói: "Con trai con dâu tôi mệnh không tốt, hai đứa nó có một bé trai, mà nghịch ngợm phá phách lắm, lúc mười hai tuổi chạy đến đập chứa nước đùa nghịch, mất rồi. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nó dần dần chuyển tình cảm sang những đứa bé khác trong huyện. Khi đó trong huyện rất nghèo, mọi người không ai thèm để ý đến việc đi học, có mấy đứa nhỏ nhà nghèo phải bỏ học. Mà con trai bà nghĩ không được, trẻ con sao có thể không đi học được? Thế là nó dùng tiền trong tay giúp đỡ những đứa trẻ đó, những đứa trẻ trong bức ảnh này, đại đa số đều từng được nó giúp đỡ... Tân Vĩnh Sơ mà các cháu nói, hẳn là thằng bé này."

Tay của bà lão chỉ lên tấm hình.

Lần đầu tiên Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy, gần như không thể viết một dấu bằng giữa ảnh chụp cùng thực tế được.

Năm đó Tân Vĩnh Sơ còn trẻ, cạo sạch tóc chỉ còn một lớp lún nhún, một tay cắm trong túi, dựa vào tường, uể oải đứng đó, Thang Chí Học vươn tay đặt lên trên vai hắn hắn còn không vui, cứ nghiêng mặt đi, mắt nhìn sang phía bên cạnh, chỉ dư lại một chút xíu đuôi mắt nhìn ống kính, trong đuôi mắt, tất cả đều là kiêu căng khó thuần.

Tân Vĩnh Sơ khi còn trẻ thật khiến người bất ngờ.

Mà nhìn kĩ lại, quá khứ cùng hiện tại dần hợp thành một. Tân Vĩnh Sơ của quá khứ viết hết phản nghịch cùng sắc bén lên trên mặt, hiện tại, những thứ này cũng không có biến mất, chỉ là thấm vào trong xương thịt của hắn, trở thành hận thù mang đến hủy diệt.

"Tân Vĩnh Sơ gia cảnh không tốt." Người già nói chuyện có hơi miên man "Nó là con hoang, từ nhỏ đã không biết bố là ai, sau đó khi nó 14 tuổi, mẹ nó cũng tái hôn. Nhóc con choai choai 14 tuổi đều có chút xa cách, vừa phải lên cấp ba lên đại học, tương lai còn phải cưới vợ, có thằng đàn ông nào lại lãng phí nhiều tiền như thế đâu. Nó không được đối đãi tử tế, bản thân thằng nhóc đó cũng bướng bỉnh, dứt khoát từ trường học chạy ra đường cái, lăn lộn với những người không ra làm sao, đi làm ăn trộm. Trộm đồ của con trai bà."

"Con trai của bà đuổi theo nó, đuổi theo một đường, nó cũng chạy cả một đường, hai người đều bướng bỉnh, chạy hơn nửa vòng quanh thị trấn."

Hai người lẳng lặng nghe.

Thang Chí Học căn bản không thể đuổi kịp Tân Vĩnh Sơ, cầm lại ví tiền của mình.

Tân Vĩnh Sơ chạy trốn quá nhanh, thiếu niên 14 tuổi, hai chân giống như lắp động cơ, có thể không biết mệt mỏi chạy như bay vế phía trước. Mà chuyện không chỉ vậy, về sau có một ngày, trong một con hẻm trên đường về nhà, Thang Chí Học đã nhìn thấy thiếu niên này.

Khi đó Tân Vĩnh Sơ nằm trên đất, mặt mũi sưng vù.

Nghe nói là hắn ăn trộm đồ của thủ lĩnh một nhóm côn đồ khác, đồng đội vứt bỏ hắn, hắn bị người khác đánh cho một trận tơi bời, lại bị vứt bỏ ở đây giống như một con chó hoang.

Thang Chí Học nổi lên lòng trắc ẩn, mang thiếu niên về nhà, xoa thuốc cho hắn, cùng hắn ăn cơm tối, ông để Tân Vĩnh Sơ ở lại nhà mình an dưỡng hai ngày, thế nhưng mới rạng sáng ngày hôm sau, Tân Vĩnh Sơ đã biến mất. Qua vài ba ngày, khi ông mở cửa ra, lại nhìn thấy giỏ hoa quả đặt ở cửa.

Thang Chí Học nhìn trái phải, nhìn thấy một mảnh góc áo chợt lóe lên trong góc ngõ.

Hắn nhận ra góc áo này, miếng vá được đắp lên sau khi xé rách vẫn là vợ của ông khâu cho.

Tân Vĩnh Sơ mới 14 tuổi, đứa trẻ 14 tuổi, còn có lòng tự trọng quá cao cùng nguyên tắc đạo đức nguyên thủy, hắn có thể đi cùng bọn lưu manh khắp hang cùng ngõ hẻm, trộm cắp cướp bóc, hắn cảm thấy bọn họ là anh em; hắn sẽ bởi vì Thang Chí Học cứu hắn mà báo ơn với Thang Chí Học, hắn cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Không phải một đứa trẻ đã hoàn toàn hư hỏng.

Sau khi Thang Chí Học đi tìm hiểu tình cảnh của Tân Vĩnh Sơ, lại đợi trong ngõ hẻm trên phố mấy ngày, hắn tìm được Tân Vĩnh Sơ.

Lần này, hắn trực tiếp hỏi Tân Vĩnh Sơ: "Có nguyện ý sống chung với chú không?"

...

Tân Vĩnh Sơ đi tới nhà Thang Chí Học, vợ chồng mất con, bất kể là đối với Tân Vĩnh Sơ hay là đối với những đứa trẻ khác được Thang Chí Học giúp đỡ, bọn họ đều có kiên nhẫn cùng quan tâm giống như yêu thương con trai của chính mình.

Tân Vĩnh Sơ sống chung với Thang Chí Học, có được kiên nhẫn cùng quan tâm cũng nhiều nhất.

Thang Chí Học thanh toán học phí cho Tân Vĩnh Sơ, cho Tân Vĩnh Sơ quay lại trường đi học. Tân Vĩnh Sơ không vui, thành tích của hắn không tốt, quay lại trường không có ý nghĩa cũng không có tương lai, còn không lý tưởng bằng đi làm công.

Đây là sự thực khách quan.

Muốn cho Tân Vĩnh Sơ đạt được thành tích tốt trong kỳ thi lên trung học phổ thông sau này, đúng là cũng có khó khăn.

Thang Chí Học chạy mấy ngày đến trường học, hỏi giáo viên chủ nhiệm, cũng hỏi những thầy cô khác của Tân Vĩnh Sơ, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp.

Hắn từng chứng kiến tốc độ chạy bộ của Tân Vĩnh Sơ, quyết định để Tân Vĩnh Sơ theo con đường học sinh thể dục.

Dù như thế nào cũng phải đi học, phải học một đường lên trên, đọc ra, học ra, chạy ra được một cái tương lai.

Từ 14 tuổi đến 15 tuổi, từ 15 tuổi đến 18 tuổi.

Mỗi sáng sớm khi những người khác còn chưa rời giường, Thang Chí Học đã gọi Tân Vĩnh Sơ ra ngoài luyện chạy bộ; mỗi buổi chiều khi những người khác tan học tan làm trở về nghỉ ngơi, Thang Chí Học cũng gọi Tân Vĩnh Sơ ra ngoài luyện chạy bộ.

Suốt bốn năm, Thang Chí Học không ngại nóng bức giá lạnh, trước sau giám sát đồng hành huấn luyện chạy bộ với Tân Vĩnh Sơ.

Lại một tấm ảnh tiến vào trong mắt Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang.

Vẫn là ảnh chụp đen trắng.

Trong ảnh, hẳn là khi mặt trời đã ngã về tây, mặt trời ở phía trên đường chân trời xa xôi không còn non nửa đường tròn, Thang Chí Học thổi còi trên miệng, một tay giơ lên thật cao nắm thành quả đấm, hai mắt chăm chú dõi theo Tân Vĩnh Sơ, nghiêng người quay lưng với ống kính; còn Tân Vĩnh Sơ đang chạy về phía trước, hắn giơ cánh tay lên, co chân thật cao, mồ hôi lung tung rơi xuống cơ bắp nảy nở do chạy bộ mà luyện thành.

Ngoài cửa sổ cũng đến lúc mặt trời lặn về tây.

Sắc trời chuyển đỏ, ánh đỏ nhiễm lên ngón tay cầm bức ảnh của Hoàng Tuấn Tiệp, đồng thời nhiễm lên bức ảnh chụp đen trắng này, màu đen trắng tẻ nhạt bắt đầu khiếp sợ lùi về sau, ánh nắng vàng rực tựa như lửa bén lên bức ảnh, hết thảy đều trở nên sinh động chân thực:

Trong tiếng còi vang dội cùng tiếng thúc giục hô lớn của Thang Chí Học, trong một ngày ánh chiều tà rực cháy giống như ngọn lửa.

Tân Vĩnh Sơ cắm đầu chạy về phía trước.

Mỗi một giọt mồ hôi từ trên người hắn rơi ra, đón nhận ánh mặt trời, lại lóe lên một mảnh cầu vồng óng ánh.

Cầu vồng vây quanh hắn chạy về phía trước.

Nỗ lực, nỗ lực, càng thêm nỗ lực, tương lai đang ở điểm cuối của đường chạy.

"Hắn chạy lên cấp ba, lại chạy lên đại học." Bà lão nói "Lên đại học cũng không quên đi nơi này, thường xuyên viết thư gửi về, sau đó con trai của bà bị giết, những đứa trẻ từng được nó giúp đỡ hầu hết đều về đây, đều rất thương tâm, thằng bé cũng khóc đến xé ruột xé gan, thế nhưng sau ngày đó..."

Bà lão cố gắng nghĩ lại.

"Bà không gặp lại thằng bé nữa, cũng không nghe thấy người khác gặp được nó, hình như nó không về lại huyện này nữa, nó hiện tại thế nào rồi?"

Chuyện của Tân Vĩnh Sơ cơ bản là như vậy, sắp tới lúc kết thúc, Hoàng Tuấn Tiệp lại bất ngờ hỏi: "Bà ơi, bà có biết một người tên là Luyện Đạt Chương không ạ?"

"Bà biết. Lúc đó cục cảnh sát chưa bắt được người, gác lại vụ án, mẹ của nó mỗi ngày đều kể nó giỏi lắm, thương nhớ huyện cũ, có thể giúp một tay, mọi người cũng nghĩ thôi thì thử xem sao, tìm luật sư xem có thể giúp được gì hay không... Nhưng nó căn bản không gặp chúng tôi."

Bà lão cúi đầu. Tiếng tăm của Luyện Đạt Chương ở nơi này lớn hơn so với Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ nhiều.

"Sau đó bà lại nghĩ, có lẽ là do nó không thích nhà bà lắm." Bà lão kể "Tiểu Tân năm đó là đứa trẻ nghịch ngợm, ở trường học cũng lang thang lêu lổng, nghe đâu còn từng đánh luật sư Luyện, có thể là vì nguyên nhân này."

Đường giao nhau này khiến Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang bất ngờ.

Nhưng có quá khứ như vậy, tính khả thi của đầu độc cố định sẽ cao hơn.

Hai người nói lời tạm biệt với bà lão.

Bà lão đứng dậy, tiễn bọn họ, một đường đưa tới cửa, cuối cùng dùng bàn tay lão nhão vịn lấy khuông cửa, muốn nói lại thôi.

Bà muốn hỏi vụ án của con trai mình, vụ án của con trai, chính tảng đá nặng trĩu treo trong lòng bà.

Bà còn đang kỳ vọng nhìn hai người, vì vậy tảng đá nặng trĩu lại thuận theo kỳ vọng của bà, xuất hiện trên người Hoàng Tuấn Tiệp, ép anh mỏng đến mức chỉ còn như tờ giấy.

Anh không thể thở nổi, cũng không có cách nào nhìn sang chỗ khác.

Kỳ vọng có đôi khi là nhà tù bốn phía khép kín, gió thổi không lọt, nhốt người lại bên trong, mà chỉ cần có thể mở miệng hứa hẹn, anh có thể từ bên trong mở ra một ô cửa sổ có thể hô hấp.

Anh vẫn luôn biết phải làm sao cứu vớt chính mình —— nhưng anh không làm được, trước sau không làm được.

Bởi vì anh không còn tin tưởng chính mình nữa.

Mãi đến khi Hạ Chi Quang xoay người lại, đứng ở trước mặt anh, nói ra những lời anh muốn nói lại không có cách nào nói ra.

Hạ Chi Quang vào lúc này cúi đầu. Đồng tử đen kịt của cậu mang theo dịu dàng của đêm tối, mang theo thư thái khiến người an lòng, cậu hứa hẹn: "Bà yên tâm, vụ án của con trai bà đang được điều tra. Chúng cháu sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chúng cháu sẽ bắt được hung thủ. Bà phải chăm sóc chính mình thật tốt, chờ chúng cháu mang đáp án trở về."

Bà lão nở nụ cười.

Mù mịt sầu lo trên gương mặt bà đã được quét sạch sành sanh, bà chỉ là muốn một lời hứa hẹn từ phía cảnh sát, 22 năm qua vẫn luôn như vậy, hứa hẹn thôi cũng đã đủ cho bà tràn ngập hi vọng sống tiếp: "Tốt lắm, tốt lắm, các cháu đi thong thả, vậy bà sẽ ở đây chờ các cháu trở về."

Không khí bỗng nhiên tràn vào, xoa dịu tim phổi đang căng chặt, Hoàng Tuấn Tiệp thở ra một hơi thật dài.

Thời điểm đi vào là bụi lau sậy, lúc ra ngoài cũng phải xuyên qua bãi lau sậy lông lá giống như cỏ đuôi chó đang không ngừng đung đưa.

Hai người trở lại trên xe, ghế lái đổi thành Hạ Chi Quang, khi Hạ Chi Quang kéo dây an toàn, Hoàng Tuấn Tiệp mở miệng:

"Em giai cảnh sát."

"Đừng gọi tôi là em trai." Hạ Chi Quang cúi đầu khởi động xe, lạnh nhạt nói "Tôi không muốn làm em trai của anh."

"Ngày hôm nay cậu thật đẹp trai nha." Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cậu cười.

Ngón tay khởi động xe của Hạ Chi Quang dùng sức quá độ, chìa khóa từ trên lỗ khóa rớt xuống.

Cậu cúi đầu nhặt chìa khóa. Môi hơi mím lại, giấu đi một tia ngại ngùng xấu hổ bên trong khóe miệng, sau đó khóe miệng cậu giương lên, giương lên không cẩn thận mà lộ ra đắc ý cùng hưng phấn.

Hoàng Tuấn Tiệp vừa vặn đến gần, đang muốn giúp Hạ Chi Quang thì nhìn thấy một màn hiếm có này, nhíu mày: "Hóa ra là thích tôi khen cậu à?"

"Không có gì là thích hay không."

Hạ Chi Quang lập tức trở lại bình thường, cậu nhìn thẳng phía trước, sắc mặt thản nhiên, cuối cùng tỏ vẻ lơ đãng cường điệu:

"Còn có, vừa nãy tôi nói là chúng ta."

Chúng ta cùng nhau hứa hẹn, cùng nhau phá án.

*

Cửa mở ra, mở cửa chính là con trai của Thái Hằng Mộc, Thái Ngôn.

Cả người mặc áo ngủ bò sữa, tóc tai còn rối như tơ vò, hắn là phát thanh viên ký kết với trang web video kiêm vlogger có chút danh tiếng, ngày ngủ đêm làm, mặc dù bây giờ đã là xế chiều nhưng lại giống như mới vừa tỉnh ngủ.

Hắn nhận ra Trịnh Thuần Cảnh, cũng thấy hơi kỳ quái tại sao đối phương lại tới vào lúc này.

"Năm nay anh qua đây chúc tết sớm thế à? Hay là do em nhớ sai ngày, đã sang năm mới rồi?"

Trịnh Thuần Cảnh mỉm cười: "Không, anh có chuyện công việc đến tìm chú.

Thái Ngôn sững sờ, ngờ vực quay đầu lại nhìn ông bố đang nghe thấy tiếng nói chuyện mà bước ra ngoài: "Công việc? Vụ án? Anh còn có thể nói chuyện công việc với người vô dụng như bố em á?"

"Thằng thối tha này, nói chuyện kiểu gì đấy."

Thái Hằng Mộc đi tới phía sau con trai, mặt sụ xuống còn dài hơn cả con lừa.

"Tao ăn qua muối còn nhiều hơn hai đứa mày ăn gạo đấy, lúc bố mày phá án mày còn đang uống sữa đấy con ạ."

"Bố." Thái Ngôn hờ hững ngắt lời "Cái kiểu làm cảnh sát chỉ được mấy tháng, trong khi làm còn không phá được án chỉ có thể nhảy cửa sổ trốn tránh gia đình của người bị hại như bố ấy, cũng không biết ngại mà bàn chuyện phá án với anh Trịnh à? Bàn danh tiếng của kẻ vô tích sự như bố vào thời điểm anh Trịnh không biết lại càng lưu truyền rộng rãi, mấy chục năm qua sắp trở thành chuyện cười kinh điển của giới cảnh sát sao."

Đánh người không đánh mặt, mắng người không nhằm chỗ yếu, trên mặt Thái Hằng Mộc thật sự không nhịn được rồi, làm bộ muốn đánh.

Thái Ngôn bĩu môi.

Trịnh Thuần Cảnh nhanh chóng bước tới, xen vào giữa hai bố con: "Chú Thái, cháu có chuyện muốn nói với chú."

Thái Hằng Mộc tức giận: "Vào phòng nói."

Thái Ngôn ngáp một cái: "Vào phòng làm gì, cứ nói ở phòng khách là được, con đi ngủ tiếp đây —— anh Trịnh hiếm khi tới, em pha ấm trà cho hai người rồi lại ngủ tiếp."

"Không cần phiền thế đâu, anh đến một lúc rồi về luôn." Trịnh Thuần Cảnh khéo léo từ chối.

Nhưng Thái Ngôn chỉ làm như không nghe thấy, lách vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị.

Hai người còn lại trong phòng khách đi tới ghế sô pha của phòng bếp, Thái Hằng Mộc ngồi xuống: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Trịnh Thuần Cảnh hơi hạ giọng: "Là chuyện liên quan đến vụ án của kế toán Thang. Chủ là một trong những nhân viên điều tra chủ lực năm đó, cho nên cháu muốn hỏi..."

Một vài chi tiết của vụ án này, Tân Vĩnh Sơ đã nói tới.

Nắm đó dựa theo ngân sách chi tiêu của chính phủ, huyện Di An quyết định xây dựng giảng đường mới cho trường Trung Học Di An Số 1, công trình do một công ty bản địa tên Địa ốc Cảnh Phúc tiếp nhận, mới bắt đầu cũng rất thuận lợi, mãi đến ngày 18 tháng 9, kế toán Thang sắp phát lương nửa năm một lần cho nhân công chết trong nhà riêng.

Kế toán Thang cũng không phải người bị hại duy nhất trong vụ án này, lúc đó còn có một người bị hại khác, là tổng giám đốc đương nhiệm của Địa ốc Cảnh Phúc, tổng giám đốc tên Tôn Phúc Cảnh, cùng một ngày bị hung phạm vào nhà cướp của, hắn may mắn hơn, bị đập không nặng, giả bộ bất tỉnh mà thoát được, lại thêm trong nhà không có tiền mặt, mấy tên côn đồ không đoạt được gì nên đã rời đi nhanh chóng. Hắn có miêu tả ngoại hình của hung thủ với bên cảnh sát, nhưng không quá cụ thể, hắn bị dọa sợ chết khiếp, lúc đó ghi chép lại không được kỹ càng, chỉ có hai điểm là hắn ấn tượng sâu sắc, diễn đạt rất rõ, hắn nhớ được trong hai tên hung phạm, một kẻ tóc rất dài, trên cánh tay có hình xăm, một kẻ khác thì nói giọng Bắc, nghe không hiểu lắm.

Trở về từ cõi chết là may mắn của Tôn Phúc Cảnh, nhưng may mắn luôn kèm theo bất hạnh.

Tiền lương phân phát theo kế hoạch của kế toán Thang bị cướp, khiến chuỗi tài chính cho giảng đường đang được thi công của trường Trung Học Di An Số 1 trực tiếp đứt đoạn, Tôn Phúc Cảnh chạy vạy khắp nơi, trù khoản nhiều nguồn ... Cũng chỉ như muối bỏ biển.

Cuối cùng, công ty của Tôn Phúc Cảnh phá sản, giảng đường mới của trường Trung Học Số 1 cũng trực tiếp trở thành tòa nhà bị bỏ ngỏ.

Cho tới hôm nay, vẫn còn dang dở, không ai tiếp nhận.

Hồi tưởng quá trình của toàn bộ vụ án, kế toán Thang gặp nạn vào khoảng 9 giờ tối, trong nhà hắn ngày đó trùng hợp không có ai, vợ hắn cũng tăng ca làm đêm như thường ngày.

Tôn Phúc Cảnh lại bị tập kích vào khoảng 9:30, hung phạm ở trong nhà hắn khoảng từ 10 đến 15 phút.

Là một trong những cảnh sát điều tra chủ lực, tư duy phá án của Thái Hằng Mộc lúc trước có chút đặc biệt, hắn cho là lời khai của Tôn Phúc Cảnh không đủ tỉ mỉ xác thực, tỷ như kẻ xấu rời đi như thế nào, hành hung ra sao, lại lục soát như thế nào.

Hắn còn cảm thấy đặc thù của kẻ tình nghi quá mức rõ ràng, không hề che giấu, vô cùng kỳ quái.

Hắn kết luận hung thủ nhất định đã sớm quen biết kế toán Thang, nếu không, không thể trùng hợp chọn thời điểm người vợ tăng ca, kế toán Thang một mình ở nhà để ra tay gây án. Kiểu tóc, hình xăm cùng giọng địa phương đều là đặc thù rõ nét, vậy thì là cố ý để lộ, là người quen dùng để ngụy trang, mê hoặc Tôn Phúc Cảnh, đánh lạc phương hướng phá án của cảnh sát.

Nếu không tại sao hung phạm lại dễ dàng từ bỏ vơ vét đồ đạc trong nhà Tôn Phúc Cảnh như thế?

Tại sao không lấy đi một vài món đồ đắt tiền trong nhà họ Tôn đi? Lúc đó là có một manh mối, ngày hôm sau có người nhìn thấy kẻ tình nghi tương tự với miêu tả của Tôn Phúc Cảnh ở bến xe khách, hai người nhấc theo bao lớn bao nhỏ, đội mũ, vội vội vàng vàng mua vé lên xe.

Một nhân viên điều tra chủ lực khác kiến nghị dựa theo manh mối này mà tiếp tục điều tra.

Thái Hằng Mộc không đồng ý, cục cảnh sát chỉ chia nhân lực cho vụ án này có ngần nấy người thôi, nếu điều tra theo hướng xe khách sẽ không điều tra được theo hướng mà hắn đề nghị, trong buổi họp, hắn đã lựa chọn câu từ nói nguyên nửa tiếng đồng hồ, nói đến tư duy của mình cũng thành ba hoa chích chòe, còn suy rộng một đống kinh nghiệm tâm lý tội phạm tiên tiến của nước ngoài làm luận cứ bổ sung, cuối cùng thuyết phục được cấp trên cùng đồng nghiệp trong cục điều tra vụ án theo mạch suy nghĩ của hắn.

Thái Hằng Mộc là một người rất biết kể chuyện.

Tất cả năng lực của hắn, cũng chỉ là kể chuyện cùng chém gió.

Sau lần đó, Thái Hằng Mộc điều tra các mối quan hệ cá nhân xung quanh kế toán Thang nguyên một tháng, mà không có kết quả gì; quay đầu lại muốn điều tra theo hướng trạm xe khách, nhưng sớm đã là cát chìm dưới đáy biển, không thu hoạch được gì.

Vụ án cứ như vậy trở thành án treo.

Chuyện này cũng đã trở thành thất bại trong cuộc đời của Thái Hằng Mộc, hắn từ đây một đường tuột dốc, vốn là từ trợ lý cảnh sát ưu tú mới vừa thi đậu biên chế trở thành cảnh sát chính thức, chưa được bao lâu đã bị điều sang làm cảnh sát tuần tra, lại bởi vì vấn đề tính tình mà bị trách cứ, cuối cùng trở thành cảnh sát giao thông.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com