Chương 34
Khi Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang lần nữa trở lại thành phố Ninh, sắc trời bắt đầu đã tăm tối.
Mặt trời lặn xuống, mặt trăng vừa lên, bầu trời mịt mờ không tỏ, mà ánh đèn lần lượt thắp sáng, trời còn chưa hoàn toàn tốt mịt, cả thành phố đã đèn đuốc sáng choang.
Hai người chìm trong dòng xe cộ tan làm, trở lại cục cảnh sát.
Mới vừa vào trong cục đã nghe thấy một giọng nữ chói tai vang khắp hành lang:
"Các cậu có lầm hay không, chồng tôi, Triệu Nguyên Lương, ở trong nhà bị thằng thần kinh giết chết! Cứ thế bỏ lại cô nhi quả phụ chúng tôi mà chết đi! Chúng tôi rõ ràng là người bị hại cơ mà, không ai an ủi thì thôi đi, tại sao bây giờ tất cả mọi người trên mạng đều đang mắng nhà chúng tôi?"
"Ngoài cửa chất cả đống rác, con cái đi học bị người chỉ trỏ, các cậu không quan tâm, được. Vậy truyền thông ném đá giấu tay, trực tiếp chỉ mặt gọi tên, thế này tuyệt đối xem như bịa đặt rồi đúng không, mau bắt bọn họ lại, có nghe thấy không? Không nói đến việc chồng tôi không phải kẻ giết người, cho dù chồng tôi thật sự là kẻ giết người thì cũng đã bị giết rồi còn đâu, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải bị mắng, còn tên Lương Sơn kia lại được tất cả mọi người đồng tình? Mọi người điên hết rồi sao!"
Hai người đi vào, nhìn thấy một đống người chen chúc trong văn phòng, người phụ nữ dẫn đầu là vợ của Triệu Nguyên Lương, khoảng bốn mươi tuổi, cô ta uốn tóc, mặc quần áo thời thượng, chân đi giày cao gót, lời nói cùng giày cao gót của cô ta đều sắc bén như nhau, khiến những vị cảnh sát đang ở đây đều có chút không đỡ được.
Cảnh sát không nói lời nào, cô ta càng lớn giọng, giống như người thắng cuộc hất cằm nhìn một vòng bốn phía xung quanh, lại vỗ mạnh lên vai đứa trẻ, khiến cô con gái vẫn luôn ngoan ngoãn thật thà ở bên cạnh lảo đảo hai bước: "Con nhóc thối này khóc đi chứ, mày có bị ngớ ngẩn không hả, không khóc thì người khác làm sao mà biết được mày oan ức như thế nào?"
Hạ Chi Quang nhìn bàn tay người phụ nữ đánh lên đầu đứa trẻ một lúc lâu mới lên tiếng:
"Cảnh sát làm việc theo pháp luật, cái chết của chồng chị, tiến triển của vụ án, phía cảnh sát đều sẽ trao đổi với chị. Xuất hiện người đến quấy rối, cảnh sát sẽ phái người điều tra, không xảy ra tình trạng chúng tôi không quan tâm. Chị đau lòng vì mất người thân, chúng tôi đều hiểu."
Cậu nói tiếp: "Nhưng đừng lấy con cái ra trút giận, rồi lại lấy con cái ra xin xỏ tình thương của người khác."
Phòng làm việc rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Vợ của Triệu Nguyên Lương quay đầu nhìn Hạ Chi Quang một lúc lâu, cười mỉa: "À, cậu cảm thấy tôi cũng mắc bệnh thần kinh đúng không. Cảnh sát các cậu nhìn tôi phát rồ mà cứ như đang xem kịch chứ gì? Hừ, có khi trong lòng cũng âm thầm đồng tình với Lương Sơn, chướng mắt chồng tôi đúng không. Các cậu bảo vệ chính nghĩa mà..."
Cô nói mãi nói mãi, không kìm được cảm xúc, biểu tình kiêu ngạo ban đầu vẫn cứ kiêu ngạo, mà trong hốc mắt đã chảy ra hàng lệ trong suốt, cô ta càng cất cao giọng, cao đến thê thảm, thê thảm giống như là muốn trút hết tất cả trong lồng ngực ra ngoài.
Tất cả tâm tình, tất cả máu thịt, tất cả tim phổi.
"Ông ấy đã chết! Ông ấy đã chết!! Triệu Nguyên Lương ông ấy đã chết rồi!"
"Con mẹ nó, nếu như năm đó các người bắt được ông ấy, xử tử hình ông ấy, tôi còn có thể gặp ông ấy một lần trước khi chết. Hừ, hiện tại xem như là gì đây? Hả? Xem là gì đây chứ ——! Chúng tôi không gây sự, còn ngầm thừa nhận chúng tôi nhất định phải chịu nhục mạ của người khác, bởi vì ông ấy có tội, cho nên ông ấy chết rồi toàn thế giới cũng không cho phép chúng tôi khóc không cho phép chúng tôi khổ sở có đúng không! Tôi mẹ nó chứ mất chồng còn phải nhận sai!"
Vợ của Triệu Nguyên Lương dùng hết tim phổi nói ra lời này, cũng nhanh chóng trở nên uể oải.
Cô đứng đó, mờ mịt nhìn xung quanh, cô tựa hồ cũng không biết mình nên làm gì, hoặc có lẽ chính bởi vì biết mình không thể làm được gì, nên mới mờ mịt như vậy.
Tất cả cảnh sát ở đây đều sinh lòng thương xót.
Kẻ giết người đã phải trả giá, thế nhưng người thân chỉ cần không biết chuyện, đều là vô tội.
Vô tội bên cạnh tội ác, có lúc càng khiến người ta bi ai.
Người thân bạn bè xung quanh đã đi qua khuyên can vợ của Triệu Nguyên Lương, mà khuyên can lúc này giống như một cơn gió, thổi bùng tàn đỏ bên trong đốm lửa, người phụ nữ nhìn thấy lọ mực trên bàn, cô nhìn chằm chằm vào nó.
Hạ Chi Quang khẽ nhíu mày, cậu đoán được vợ của Triệu Nguyên Lương muốn làm gì, đi lên trước chuẩn bị ngăn lại.
Mà Hoàng Tuấn Tiệp giữ chặt Hạ Chi Quang.
Hoàng Tuấn Tiệp thở dài, bắt đầu cởi áo khoác.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, người vợ chộp lấy lọ mực trên bàn, hất về phía Hạ Chi Quang:
"Đều là lỗi của các người! Cảnh sát các người, mới là khởi nguồn dẫn đến tất cả mọi chuyện hiện tại ——!"
Trong nháy mắt phát sinh sự việc, mọi người bên trong phòng giống như bị ấn nút tạm dừng, từng người từng người ngẩn ra như tượng đất.
Chỉ có giọt nước, là còn đang nhanh chóng vận động.
Chỉ có Hoàng Tuấn Tiệp đã dự đoán được thong thả giũ áo khoác, kịp thời lấy áo khoác che trước mặt Hạ Chi Quang, ngăn lại hơn nửa mực nước giội tới.
Tiếng ào ào giống như động tĩnh gỡ bỏ lệnh cấm.
Trong phòng làm việc loạn hết cả lên, bạn bè thân thích đều sợ hãi, ba chân bốn cẳng lôi kéo vợ của Triệu Nguyên Lương, một tràng an ủi ngăn cản, mà thực ra không quá cần thiết, động tác hất lọ mực vừa nãy đã tiêu hao hết kích động cuối cùng trên người cô, cô ngồi bệt xuống đất, ôm con gái khóc nhòe cả mắt.
Con gái vụng về ôm lấy mẹ: "Mẹ, không khóc, bố không còn nữa con sẽ bảo vệ mẹ..."
Rất nhanh, người vợ cùng bé gái đều bị người thân bạn bè đi cùng đến đây dẫn đi, tất cả trở về bình lặng, ngoại trừ vết mực trên áo, chỉ còn dư lại tiếng gào khóc thê lương của người vợ mơ hồ văng vẳng bên tai.
Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xuống ghế trong văn phòng của Hạ Chi Quang, anh vứt áo khoác vào trong chậu, để nó ngâm nước, mà Hạ Chi Quang cầm giấy ướt không biết tìm được từ nơi nào, thay Hoàng Tuấn Tiệp lau vài giọt mực bắn trúng mặt anh: "Tại sao không cho tôi ngăn cản chị ấy?"
Hoàng Tuấn Tiệp hờ hừng nói: "Trong lúc tâm tình kích động muốn phát tiết một chút, tạt tí mực mà thôi, cứ để cho chị ta tạt, dù sao cũng chỉ phải giặt một cái áo, lại không phải tạt axit sunfuric. Nhưng lần sau nếu như thật sự gặp phải người muốn tạt axit sunfuric, em giai cảnh sát, cậu phải chạy càng xa càng tốt, hợp tác với cậu tôi đã phải chịu đựng quá nhiều, chỉ có mỗi cái được ngắm gương mặt xinh đẹp của cậu mới coi như là hưởng thụ, không thể cướp đoạt hưởng thụ của tôi đâu đấy."
"... Anh chịu đựng cái gì?" Hạ Chi Quang nhìn áo cùng tay của Hoàng Tuấn Tiệp "Nhà tôi ở gần đây, muốn đến nhà tôi tắm rửa thay quần áo khác không?"
"Tôi đi tắm cũng không có vấn đề gì. Cậu thì sao?"
"Trong cục còn có việc, chắc bây giờ tôi không đi được." Hạ Chi Quang thành thật trả lời "Tôi đưa chìa khóa cho anh, anh cứ tùy ý, muốn dùng gì cũng được."
"Cậu không ở đó, một mình tôi thì có ý nghĩa gì nữa" Hoàng Tuấn Tiệp cười nhạo "Tự vui một mình à?"
"..." Hạ Chi Quang đột ngột bị anh trêu "Anh cố ý?"
"Cậu đoán xem?"
Giấy ướt không lau sạch được vết bẩn trên tay, Hoàng Tuấn Tiệp đứng lên, chuẩn bị đi đến chỗ cái vòi rửa tay.
Mà tay anh bị Hạ Chi Quang tóm lấy: "Anh không sợ tôi phản kích?"
Hoàng Tuấn Tiệp cũng không quay đầu lại, cười trêu cậu: "Hạ đội, văn phòng của cậu có CCTV. Cậu đàng hoàng như thế tôi sợ gì chứ?"
Sau đó anh đã bị kéo xuống đất, chui xuống gầm bàn.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang một lát, cười nói: "Ồ —— nơi này quả thật có thể tránh CCTV, có thể làm một vài chuyện."
Hạ Chi Quang cúi người ngồi xuống.
"Hoàng Tuấn Tiệp, trong quán rượu có bao nhiêu người muốn lên giường với anh?"
"Vấn đề này..."
Hạ Chi Quang bỗng nhiên nở nụ cười, cậu nghiêng đầu, sát lại gần Hoàng Tuấn Tiệp.
Hai người nhìn nhau, Hoàng Tuấn Tiệp lười không buồn động đậy, thậm chí còn khiêu khích nhìn Hạ Chi Quang.
Anh biết Hạ Chi Quang muốn hôn anh.
Nhưng anh cũng biết, nụ hôn này sẽ không xảy ra.
Bọn họ chăm chú nhìn nhau, càng ngày càng gần, mãi đến khi hơi thở quấn quýt.
Sau đó Hạ Chi Quang ngừng lại, không có ai tiến gần hơn một bước, chỉ có ánh sao rực cháy, lấp lánh bên trong hô hấp.
Đột nhiên, Hạ Chi Quang nghiêng đầu, cắn lên vành tai Hoàng Tuấn Tiệp.
Cậu mở miệng nói chuyện, âm sắc trong cổ họng đã thay đổi, không còn lạnh lẽo cứng rắn như khi làm việc, trở nên phập phồng tùy hứng, lại giống như nói cười trêu chọc giữa những người yêu nhau: "Biết tôi nhìn thấy đứa bé bị đánh, trong lòng không thoải mái, cho nên lái sang chuyện khác để tôi phát tiết tâm tình, để tôi thả lỏng?"
"Đúng thế." Hoàng Tuấn Tiệp thoải mái thừa nhận, làm việc tốt phải để lại tên.
Anh xen đầu ngón tay vào trong tóc Hạ Chi Quang, xoa loạn lên, giống như thu lãi vụ cắn tai anh lúc nãy: "Tối rồi, đừng đứng đắn nữa, mệt lắm. Làm cao thủ hẹn hò bí mật như hiện tại không tốt sao?"
Bọn họ cùng ngồi sau chiếc bàn lớn trong văn phòng, trốn tránh CCTV, trốn tránh người bên ngoài.
Đây là hòn đảo biệt lập nho nhỏ, hòn đảo biệt lập chỉ thuộc về bọn họ.
"Cảm ơn." Một lúc lâu, Hạ Chi Quang thả lỏng vai, dựa vào bàn, cũng dựa vào bả vai Hoàng Tuấn Tiệp, đuôi mắt hơi giương lên "Anh bây giờ cũng biết thả thính lắm."
Hai người ngồi đó, lại nghỉ ngơi thêm một lúc, ánh lửa lập lòe biến mất, như sao đêm trên bầu trời nhắm mắt chìm vào giấc mộng.
Khi Hạ Chi Quang một lần nữa đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng bị gõ vang, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Vu Tiểu Bân.
"Hạ đội, xảy ra vấn đề rồi, xuất hiện trường hợp thứ hai trong vụ án đầu độc bạc nitrat, nhưng không ở thành phố Ninh, cũng không phải trúng độc kẹo Con Thỏ Nhỏ, khả năng hung thủ từ thành phố Ninh nhảy đến những nơi khác trong nước để đầu độc là rất thấp. Bước đầu phán đoán, đây là án mô phỏng do dư luận sục sôi gây nên!"
*
Đây là vụ án đầu tiên ở Thượng Hải, người chết là Liêu X, nữ, 43 tuổi, hung thủ là chồng của nạn nhân, Vương X, hai người nhiều năm gia cơm không lành canh không ngọt. Vương X nhìn thấy tin tức đầu độc bạc nitrat trên thời sự, lúc sau lại nhìn thấy một vài video phổ cập khoa học về làm thế nào thu được bạc nitrat, cùng ngày đã mua bạc nitrat bỏ vào trong cơm của Liêu X.
Sau khi Vương X xác nhận người vợ đã chết liền báo cảnh sát, khai gian vợ mình chết do bị đầu độc ngẫu nhiên, mà vì thủ pháp thô cứng, lịch sử mua sắm rõ ràng, cảnh sát phá án nhìn thấu lời nói dối của hắn, bắt người về quy án ngay tại chỗ.
Lúc ở cửa nhà, Vương X gào lớn nói dối, biện giải chính mình không có mua bạc nitrat, rất nhanh tin tức này đã lan truyền khiến hàng xóm chung quanh biết được, khi cảnh sát Thượng Hải dẫn người về cục cảnh sát, phóng viên đánh hơi được mùi đã vác theo camera dồn dập chạy đến.
Những chuyện này, đều là tin tức cảnh sát Thượng Hải thông báo cho đội của Hạ Chi Quang trong lúc mở họp trực tuyến.
Cảnh sát Thượng Hải phụ trách gọi điện thoại tới đây rất tiếc nuối nói cho Hạ Chi Quang:
Mấy năm qua chú trọng phá án công khai minh bạch, đối với những vụ án gây xôn xao dư luận lớn như vậy, bọn họ phải lập tức dùng tài khoản chính thức công bố thông tin sơ lược của vụ án, đợi đến khi cảnh sát đăng thông báo, phía truyền thông tất nhiên sẽ đuổi tới, mọi người ở thành phố Ninh phá án đã cực khổ rồi, còn phải cảnh giác những vụ án hùa theo.
Cuộc họp qua điện thoại kết thúc, bầu không khí vốn không ra sao bên trong đại đội hình sự nay càng bết bát hơn, khoảng không giữa mọi người giống như bị quét thêm một tầng keo dán, nhìn chỗ nào cũng thấy sền sệt ngột ngạt.
Hoàng Tuấn Tiệp đi đến bên cạnh Vu Tiểu Bân, nói chuyện với hắn: "Chia buồn với tiền thưởng cuối năm đã từ trần của cậu?"
Vu Tiểu Bân cúi đầu ủ rũ: "Đã sớm không dám hy vọng xa vời, tôi hiện tại chỉ muốn chạy đến kênh máy chủ của Weibo, đập tan cái hot search này ra."
Hoàng Tuấn Tiệp lại chẹp một tiếng: "Quá bạo lực, cậu thà hi vọng các minh tinh trong giới giải trí ban phát lòng từ bi tung ra tin tức lớn nào đó thu hút sự chú ý của mọi người còn hơn."
Vu Tiểu Bân sống dở chết dở: "Cậu thì lúc nào cũng đúng rồi."
Lúc này Hạ Chi Quang bước ra từ trong phòng làm việc của cục trưởng Chu. Cậu nói: "Vu Tiểu Bân, sáng mai anh phụ trách thẩm tra lại Tân Vĩnh Sơ, dùng án mô phỏng đánh lừa thời gian đầu độc của bọn họ."
"Rõ." Vu Tiểu Bân "Đội trưởng cậu thì sao?"
"Dự định cùng tôi tới tìm Luyện Đạt Chương cùng Luyện Phán Phán?" Hoàng Tuấn Tiệp ở bên cạnh nói xen vào một câu "Không sai, lựa chọn sáng suốt."
"Ừm, chúng tôi đi tìm người nhà họ Luyện, lần theo manh mối này."
Hạ Chi Quang đáp lại, giơ bản sao của tờ A4 gửi cho "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" trong tay lên, nói: "Tôi lại xác nhận thêm một lần, bức thư nặc danh này không nhắc tới Luyện Đạt Chương, cũng không nói cụ thể thủ pháp hạ độc vào trong kẹo sữa như thế nào."
"Cho nên tin tức tốt là, truyền thông không biết chi tiết này cũng không có cách nào tiết lộ, tình huống tệ nhất là sau này cũng gặp phải vụ án mô phỏng, còn có thể dựa vào chi tiết nhỏ để phân biệt, chỉ rõ.
"Xem ra đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ vẫn chưa xấu đến mức cố ý lợi dụng vụ án mô phỏng có khả năng xuất hiện vô cùng lớn để khuấy đục vũng nước, che giấu chính mình.
"Hoặc là, cái người cũng tự cho mình là chính nghĩa kia, căn bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện tội phạm mô phỏng theo."
*
Ngày đầu tiên của tháng 2, một ngày chìm trong bận rộn ngập đầu như vậy cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang chuẩn bị đến nhà thăm hỏi Luyện Đạt Chương, Hạ Chi Quang lái xe tới đón anh.
Ngày hôm qua lại là một buổi tối ngủ không ngon đã được dự định từ trước, từ khi bắt đầu ngồi lên xe, Hoàng Tuấn Tiệp đã ngáp liên tục.
"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Ngày nào mà tôi chẳng ngủ không ngon, không có gì lạ cả." Hoàng Tuấn Tiệp bình thản đáp, vì để vực dậy tinh thần, anh nói chuyện phiếm với cậu "Năm nay mùng một vào ngày mấy? Lúc nào thì cục cho nghỉ lễ?"
"Ngày mùng 7 giao thừa. Chiều mùng 7 thì nghỉ Tết."
"Qua 5 ngày nữa là đến Tết rồi à?" Hoàng Tuấn Tiệp xoa mặt "Mua vé tàu về nhà chưa?"
"Không mua." Hạ Chi Quang "Tết năm nay tôi ở lại thành phố Ninh tăng ca."
"Lúc còn trẻ lấy mạng đổi tiền, lớn tuổi rồi lại lấy tiền đổi mạng." Hoàng Tuấn Tiệp "Đương nhiên những lời như vậy đối với em trai trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết mà nói thì hơi sớm quá, cậu ít nhất còn có ba năm có thể phấn đấu, sau đó mới bắt đầu cảm giác lực bất tòng tâm như tôi."
"Hoàng Tuấn Tiệp ——" Hạ Chi Quang nhắc nhở.
Hoàng Tuấn Tiệp biết chừng biết mực, nói sang chuyện khác: "Xem, chúng ta đến rồi."
Trước xe, một khu chung cư cũ bất ngờ xuất hiện trong mắt.
Nhà của Luyện Đạt Chương hiện nay thuê ở tầng 1 của khu chung cư, số nhà 101, đây là khu nhà gần trường học, bên cạnh chính là trường học của Luyện Phán Phán, đi bộ năm phút là đến. Nói thì nói là khu chung cư cũ, nhưng bài trí bên trong cũng không tồi, có tới 120 mét vuông, bốn căn phòng, đối với một nhà ba người mà nói, không gian hoạt động hoàn toàn đầy đủ.
Bọn họ gặp Luyện Đạt Chương trước.
Luyện Đạt Chương hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, lúc này đầu độc thực sự đã dọa hắn sợ hãi, luật sư Luyện vẫn luôn chăm chỉ cần mẫn đi làm, mấy ngày này chỉ chịu ở nhà xem vụ án, chết cũng không muốn ra khỏi cửa.
"Luật sư Luyện," Hạ Chi Quang đi thẳng vào vấn đề "Gần đây anh có đi tìm hiểu dư luận liên quan đến vụ án ở trên mạng không?"
Luyện Đạt Chương cười: "Tôi vốn là nhân vật chính, sao lại không đi tìm hiểu được."
"Vậy chắc anh cũng biết chuyện án đầu độc là do đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ làm?"
"Ừm..."
"Còn nhớ Tân Vĩnh Sơ không?" Hạ Chi Quang hỏi.
"Ít nhiều có chút ấn tượng." Luyện Đạt Chương.
"Tại sao không liên lạc với cảnh sát báo cáo chuyện này?"
"Tuy rằng khi còn bé hắn từng bắt nạt tôi, nhưng những chuyện như bạo lực học đường ấy mà... Hai cậu đã từng tìm hiểu dữ liệu số vụ phân xử sơ thẩm về bạo lực học đường trên toàn quốc năm trong 2015 chưa? Tổng cộng hơn 1000 vụ. Mà bạo lực học đường kéo nhau lên tận tòa án, là đã ít lại càng ít. Cho nên từ dữ liệu cũng có thể thấy được, những chuyện như bạo lực học đường, vốn không ít ỏi như mọi người nghĩ, trẻ em lớn lên từ trường học mà không bị bạo lực một chút nào chỉ có số ít của số ít —— bạo lực không chỉ là đánh đập. Sỉ nhục bằng ngôn từ, vứt bỏ đồ dùng học tập, không cho đi vệ sinh, đều là một phần của bạo lực."
Luyện Đạt Chương tỏ vẻ khó xử.
"Một chút quen biết khi còn bé, cá nhân tôi cho là, không phải tin tức quan trọng gì, nên mới không liên hệ với cảnh sát."
"Vậy thì năm đó từ chối khẩn cầu của dân làng cùng người nhà của Thang Chí Học, anh cũng cảm thấy không phải tin tức quan trọng gì sao?"
"Đội trưởng Hạ, cậu xem, tôi là luật sư, là làm công việc bào chữa trên tòa án. Bọn họ khẩn cầu lại là mong muốn cảnh sát tiếp tục truy tìm hung thủ, truy tìm hung thủ là công việc của các cậu, tìm tôi thì có tác dụng gì? Tôi chẳng nhẽ còn có thể yêu cầu cảnh sát làm việc hay sao?"
"Quả thực chuyện này không nằm trong phạm vi công việc của anh." Hạ Chi Quang nói "Cho nên từ đầu tới cuối, anh đóng chặt cửa nhà, mặt cũng không lộ, đúng không?"
"Haizzz" Luyện Đạt Chương thở dài "Không giúp được người ta thì đừng làm lỡ thời gian của người ta, cũng đừng cho người ta hy vọng không thực tế. Tôi cảm thấy ban đầu hành vi của tôi không có vấn đề gì. Nhưng là, cậu cố ý nhắc đến những việc như vậy, lẽ nào cảm thấy Tân Vĩnh Sơ sẽ bởi vì chuyện trong quá khứ mà trả thù tôi sao? Tôi không phải là vì đen đủi mới trúng độc. Mà là..."
Hắn bất an dịch chuyển cái mông, ứng đối trôi chảy vừa nãy lập tức biến mất, dù sao chuyện không liên quan tới mình mới có thể không quan tâm, hiện tại động đến lợi ích của bản thân, hắn lập tức trở nên căng thẳng nôn nóng, thậm chí bắt đầu liến thoắng:
"Bọn họ cố ý đầu độc nhằm vào tôi? Đội trưởng Hạ, tôi hiện tại cảm giác mình đang gặp nguy hiểm, tôi có thể xin cảnh sát bảo vệ không? Lúc nào các cậu mới có thể xử tử hình Tân Vĩnh Sơ? Hắn giết người, mặc dù thành thật thừa nhận tội giết người, nhưng đây không phải là tự thú, mà là bàn điều kiện với cảnh sát, đây là một trường hợp vô cùng tồi tệ hoàn toàn không có kỷ cương, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn cân nhắc giảm nhẹ hình phạt!"
"Luật sư Luyện hiểu rất rõ pháp luật." Hạ Chi Quang không mặn không nhạt đáp lại "Nhưng cân nhắc mức hình phạt ra sao là chuyện của toà án, tôi tin tưởng quan toà sẽ cân nhắc toàn diện mọi trường hợp, đưa ra phán quyết hợp tình hợp lý hợp pháp."
Luyện Đạt Chương nở nụ cười lúng túng: "Đương nhiên là vậy, đương nhiên là vậy rồi."
"Còn có một vấn đề." Hạ Chi Quang còn nói "Luật sư Luyện, anh có biết Khoảnh Khắc Đầu Tiên và Khổng Thủy Khởi không?"
Trong thư nặc danh chiếm được từ Khổng Thủy Khởi, có một chút chi tiết rất đáng cân nhắc.
Muốn nặc danh cung cấp thông tin, vậy thì lúc gửi cho "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" chỉ cần viết "Người nhận: Ban biên tập Khoảnh Khắc Đầu Tiên" là đủ rồi; mà người nặc danh lại viết "Người nhận: Khổng Thủy Khởi của ban biên tập Khoảnh Khắc Đầu Tiên", đủ để chứng minh người nặc danh có quen biết nhất định với Khổng Thủy Khởi.
"Biết thì có biết. Nghề luật sư này ấy mà, phải nổi danh thì mới có người cầm tiền đến tìm tôi. Cho nên tôi đã tìm đến tạp chí "Khoảnh Khắc Đầu Tiên", muốn đăng một vài tin tức, gia tăng độ nổi tiếng. Mới đầu còn không có cửa, không tìm được, là con gái Phán Phán của tôi tìm được tài khoản email của biên tập Khổng trên Weibo, tôi gửi tin nhắn cho hắn, thường xuyên qua lại cũng thành quen biết nhau."
Luyện Đạt Chương nói đến đoạn này, Luyện Phán Phán trùng hợp đi ngang qua cửa.
Cô bé lạnh nhạt mỉa mai một câu:
"Đúng đấy, thường xuyên qua lại, ba này, con đường tìm truyền thông lăng xê trên mạng cùng thuê seeder lên hot search một đi không trở về luôn, nhưng đáng tiếc chưa từng có tác dụng gì. Giả chính là giả, thật mới là thật."
Hạ Chi Quang đang nhìn Luyện Đạt Chương chuyển sang liếc nhìn Luyện Phán Phán, lại nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha phía sau Luyện Phán Phán.
Tay trái Hoàng Tuấn Tiệp bưng chén trà, tay phải cầm bánh quy, cắn một miếng, mặt mày giãn ra, lộ vẻ yêu thích, một bộ thanh thản đang uống trà chiều trong tiệm cà phê.
"Chị Bối Giai" Hoàng Tuấn Tiệp nói "Tay nghề của chị tốt thật đấy, đây là bánh quy ngon nhất mà tôi đã từng ăn."
Hạ Chi Quang: "..."
Lúc này mới có mấy phút mà đã gọi chị rồi? Bối Giai cười rất thỏa mãn: "Thích thì cứ ăn nhiều một chút, những món tôi làm, chồng với con gái đều không hứng thú là bao, hiếm mới gặp được cậu thích ăn, lát nữa tôi gói lại một chút cho cậu mang về nhé."
"Vậy thì cảm ơn chị nhiều." Hoàng Tuấn Tiệp không khách sao, lại tự nhiên hỏi "Đúng rồi, chúng tôi có thể quan sát phòng của con gái chị không?"
Luyện Phán Phán đã đi tới phòng vệ sinh quay đầu lại, thái độ vô cùng hung dữ: "Không được, không được vào phòng của tôi!"
"Có cái gì mà không được vào, chỉ là một đống sách mà thôi." Người mẹ trực tiếp bác bỏ con gái "Cứ vào đi, muốn xem cái gì cũng được."
"Mẹ!"
"Người ta là cảnh sát, đến giải quyết vụ án ba con bị đầu độc, đừng không hiểu chuyện như thế, hai người họ sẽ không lục lọi đồ riêng tư của con." Bối Giai khuyên nhủ.
Có sự đồng ý của người mẹ, hai người thuận lợi đi vào phòng của Luyện Phán Phán.
Ngoài dự đoán mọi người, trong căn phòng thuộc về thiếu nữ có hai tấm giường 1m50 đặt song song với nhau, khiến căn phòng vốn dĩ rất lớn nay bị nhét đầy chen chúc, có lẽ là do Hoàng Tuấn Tiệp nhìn vào hai chiếc giường này lâu quá, Bối Giai chủ động giải thích:
"Bình thường tôi đều ngủ cùng con gái, như vậy mới có thể đôn đốc nó nghỉ ngơi cho tốt. Nó luôn nói buồn ngủ, mà rõ ràng 11 giờ đã bảo con bé lên giường rồi, sáng ra cũng đến 6 giờ mới gọi nó dậy, tôi còn dậy sớm hơn con bé một tiếng để làm bữa sáng mà cũng không thấy buồn ngủ. Chúng tôi mới nghĩ, Phán Phán có phải đã gặp vấn đề về giấc ngủ rồi hay không, thế nên mới ngủ cùng con bé, để ý được bất cứ lúc nào, cũng thuận tiện giám sát nó làm bài tập vào buổi tối, sắp phải thi lên cấp ba rồi, không thể trì hoãn nữa."
"Chúng tôi?" Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy cái từ này rất đáng cân nhắc.
"Vốn là chồng tôi cũng qua đây ngủ cùng," Bối Giai nói đến chuyện này khá có ý phê bình "Nhưng anh ấy công việc bận rộn, thường xuyên 12 giờ đêm mới về đến nhà, sợ ảnh hưởng con bé nghỉ ngơi nên đành thôi."
Hoàng Tuấn Tiệp chú ý tới Luyện Phán Phán đang ở trong phòng khách nghiêng đầu qua chỗ khác, bĩu môi.
Chuyện này rất bình thường. Nếu như vào lúc anh 15 tuổi, dưới tình huống rõ ràng có thể ở riêng mà bố mẹ nhất định đòi ngủ chung một phòng để trông anh ngủ, anh cũng nghẹt thở.
Bối Giai còn có chuyện, cô để hai cậu cảnh sát ở trong phòng quan sát, chính mình thì ra ngoài làm việc.
Hoàng Tuấn Tiệp cong ngón tay gõ lên máy in trên mặt bàn một chút, thương hiệu Canon, mực mới vừa bỏ vào, đồng nhất với vết mực in kiểm tra được từ bức thư nặc danh. Giấy A4 trắng tinh để lung tung trên khung máy in, cũng thật sự có dính mùi nước hoa.
Từ sau khi đi vào, Hạ Chi Quang vẫn luôn đứng sau rèm cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài, rõ ràng không có nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, lại như thấy được nội tâm của Hoàng Tuấn Tiệp, nói: "Không chỉ là Rose Of No Man's Land. Còn có nước hoa của các hãng khác. Có Frederic Malle Une Rose, La Fille de Berlin, đều là hương hoa hồng."
"Xem ra cô thiếu nữ xinh đẹp này, rất yêu thích hoa hồng có gai."
Hoàng Tuấn Tiệp trêu chọc một câu, tiếp tục quan sát căn phòng.
Giống như Bối Giai đã nói, căn phòng này hoàn toàn bày ra trước mặt, cũng không có quá nhiều thứ đáng lưu tâm.
Đều là sách.
Tủ sách đã nhét đầy.
Bài tập bổ trợ, kiệt tác văn học các kiểu, cùng với mấy quyển sách đã được bọc bìa.
"Khi còn bé bố mẹ cậu có cho cậu xem phim hoạt hình không?" Hoàng Tuấn Tiệp trò chuyện với Hạ Chi Quang.
"Không cho."
"Không lén xem à?"
"Không."
"Thật không nhìn ra được khi còn bé cậu lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy." Hoàng Tuấn Tiệp cảm khái "Nhưng mà tôi không thể không tiếc nuối nói cho cậu, đội trưởng Hạ, thực ra chỉ cần một thủ thuật nho nhỏ thôi là cậu có thể thoát khỏi theo dõi quá mức khiến con trẻ phát cáu của phụ huynh."
Ngón tay của anh chạm vào quyển sách đã được bọc bìa.
Anh rút sách từ trong giá, mở ra, một quyển tiểu thuyết đồng nhân.
Anh huýt sáo: "May mắn."
Chỉ thấy trên trang bìa của cuốn tiểu thuyết đồng nhân, lại có tác giả ký tặng.
Tặng Tụng Lưu Ba:
Nhìn thấy em là siêu siêu siêu vui vẻ ~ một cô gái vô cùng xinh đẹp!
Hi vọng chúng ta năm nào cũng có ngày hôm nay, tuổi nào cũng có giờ khắc này ~
Anh khép lại quyển đồng nhân, nhét về chỗ cũ, nói với Hạ Chi Quang: "Tra Tụng Lưu Ba thử xem. Hẳn là ID tài khoản weibo của Luyện Phán Phán —— tài khoản không bị ba mẹ biết được ấy."
Hạ Chi Quang đồng ý ngay tắp lự.
Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu, phát hiện Hạ Chi Quang còn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Anh cũng nhìn ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài vườn hoa, bụi cây đang đung đưa qua lại.
"Phán Phán, đừng lề mề nữa, mau đổi giày, muộn giờ đến lớp học thêm rồi."
Ngoài nhà bỗng vang lên tiếng của Bối Giai.
Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại.
"Mẹ, tiền cơm trưa ngày hôm nay mẹ còn chưa cho con."
"Mẹ của con mỗi ngày sáng sớm làm cơm hộp cho con, làm biết bao nhiêu món ngon, bảo con mang đến lớp học thêm mà ăn, con còn chê không đủ?" Bối Giai tức giận nói.
"Uống trà sữa thôi không được sao?"
"Ngày nào cũng uống trà sữa, uống hỏng hết cả da, người cũng béo lên rồi!"
Người mẹ nhỏ giọng dạy bảo con gái, lấy ra 15 tệ từ trong túi đưa cho cô bé.
"Cho uống hôm nay thôi, ngày mai ngày kia đều không được uống, hiểu không?"
"Bây giờ một ly trà sữa 25 tệ." Luyện Phán Phán nói.
"Con dành chút tiền này đi mua thứ gì dinh dưỡng mà ăn không được à?"
Bối Giai đau đầu, lại lấy ra 10 tệ, nhét vào trong tay con gái. Luyện Phán Phán lúc này mới đi đến lối vào cửa, bắt đầu thay giày.
"Hai vị cảnh sát, tôi phải đưa con gái đến lớp học thêm nên đi trước đây, lão Luyện ở nhà đó."
"Không sao, chúng tôi cũng xem xong rồi, cùng hai mẹ con ra ngoài luôn." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Chị Bối, cảm ơn chị đã tiếp đãi."
"Hẳn là tôi phải cảm ơn các cậu, có thể sớm ngày tìm ra người đầu độc chồng tôi thì còn gì bằng nữa." Bối Giai nói, rất nhanh đã dẫn con gái đi tới bãi đỗ xe.
Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đi chậm lại phía sau.
Hạ Chi Quang mở điện thoại ra, bên trên chính là trang chủ của weibo Tụng Lưu Ba, bên trong là đủ loại ảnh cosplay, còn có đủ các kiểu giày, túi xách, quần áo, nước hoa mỹ phẩm, toàn bộ đều có giá trị không nhỏ.
"Thu nhập của gia đình luật sư không thấp. Nhưng nhìn tình huống vừa nãy, Luyện Phán Phán không được tự do tiêu tiền." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Vấn đề xuất hiện rồi, tiền của cô bé là từ đâu đến?"
"Chút chuyện này lát sau lại điều tra." Hạ Chi Quang nói tiếp "Trước đó..."
Bọn họ đã ra tới bên ngoài khu chung cư.
Bối Giai lái xe Porsche màu đỏ, cô đã mang theo con gái lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, còn gật đầu chào hỏi bọn họ.
Hai người đứng nguyên tại chỗ đợi một lát, lúc này, một người đàn ông đội mũ bucket, kéo vành mũ xuống thật thấp, gần như che mất nửa khuôn mặt đi ra, hắn đeo cặp, vội vàng đi tới chiếc xe điện để cạnh đường, lấy ra chìa khóa mở xe.
Hạ Chi Quang đè lại tay hắn.
Hoàng Tuấn Tiệp rút chìa khóa của hắn.
"Hai người làm gì thế! Có bị điên không ——" Người đội mũ bucket mới vừa gào mồm lên, một thẻ chứng nhận cảnh sát đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Cảnh sát hình sự." Hạ Chi Quang nói "Giải thích đi, tại sao nằm vùng theo dõi mẹ con phía trước."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com