Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Tiếng động từ bên ngoài thoáng truyền vào.

Bên trong phòng làm việc, Hạ Chi Quang cũng không nhàn rỗi, cậu đang lật xem báo cáo vụ án của Diệp Văn Tuệ, bọn họ bữa trưa cũng không kịp ăn, hiện tại cậu lấy ra một túi bánh quy từ trong ngăn kéo, vứt cho Hoàng Tuấn Tiệp một nửa: "Ăn lót dạ đi."

Hoàng Tuấn Tiệp nhận lấy, liếc nhìn gói bánh, đã phải ăn bánh rồi thì thôi đi, còn là loại lương khô khó ăn nhất nữa.

"Đội trưởng Hạ, cậu biết tại sao Trịnh Thuần Cảnh lại không ăn mì không?"

"Tôi không biết Trịnh đội ăn cái gì không ăn cái gì." Hạ Chi Quang lạnh nhạt đáp.

"Bởi vì trong lúc tôi thức đêm phá án với anh ta, ăn mì đến phát ói. Lương khô cũng như thế." Hoàng Tuấn Tiệp lắc lắc gói lương khô trong tay, quăng trả lại cho Hạ Chi Quang "Dù gì hiện tại cũng nhàn rỗi, cậu không thể ra ngoài đặt hai suất ăn miếng cơm sao? Không thì gọi mấy món mì phở cháo cũng được."

"Anh đi đi." Hạ Chi Quang nói.

"Haizzz." Hoàng Tuấn Tiệp lại thở dài, ngả lưng xuống giường.

Trong phòng làm việc của Hạ Chi Quang may mà còn có giường xếp để nghỉ trưa hoặc thức đêm, hiện tại cái giường này thuộc về anh, anh nằm trên giường của Hạ Chi Quang, nhìn trần nhà, vách tường màu trắng kia giống như lớp bơ phết trên bánh ngọt, còn vết tích màu đen kia, lại giống như đóa hoa trang trí trên mặt bánh.

"Bánh ngọt sô cô la phết bơ đây mà." Hoàng Tuấn Tiệp lẩm bẩm.

Hạ Chi Quang nghe thấy được, đang xem hồ sơ cũng phải nhìn sang Hoàng Tuấn Tiệp, chỉ đành nói: "Vậy anh đi đi? Mì phở cháo, cơm chiên cùng mấy món mặn, ra ngoài đi thêm một con phố, cái gì cũng có."

"Gãy chân rồi." Hoàng Tuấn Tiệp "Đói đến gãy chân luôn."

"..."

"Chính cậu còn suốt ngày ăn không đủ ba bữa mà, tôi nói rồi, dựa theo mức độ liều mạng làm việc của cậu, cậu cũng không thể quá ổn định." Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nhiên buồn bực "Cho nên sáng nay rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin với lập trường chỉ trích tôi không ăn sáng?"

"Tôi không có chỉ trích."

"Quan tâm." Hoàng Tuấn Tiệp dùng từ chính xác hơn.

Hạ Chi Quang không nói lời nào, nếu như nói quan tâm, cậu đúng là quan tâm. Vì vậy, cậu vội vàng lái sang chuyện khác: "Trịnh đội không ăn mì với lương khô, thế bình thường khi tăng ca anh ta hay ăn gì?"

"Diêm Giai Dĩnh rảnh rỗi sẽ làm vài món cho hắn mang theo." Hoàng Tuấn Tiệp vô cùng tiếc nuối "Bình thường chị ấy đều sẽ làm thêm một chút, Trịnh Thuần Cảnh chia cho tôi một nửa. Tay nghề của Diêm Giai Dĩnh rất tốt, bây giờ tôi vẫn còn nhớ món cháo của chị ấy. Tôi không thích cháo nhuyễn, vừa hay, cháo chị ấy nấu vẫn còn rõ hạt, ăn vào sẽ cảm nhận được lợn cợn, mở nắp ra một cái là cả phòng tràn ngập mùi thơm luôn ấy."

"Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ." Hạ Chi Quang nói, trầm ngâm liếc nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, một lát sau ánh mắt chuyển quanh đầu bút sắc nhọn rồi mới lại nuối tiếc thu hồi.
Hoàng Tuấn Tiệp không nhìn thấy ánh mắt kia, khi anh nói chuyện với Hạ Chi Quang, tay cũng không rảnh, lướt ngang lướt dọc trên màn hình, lúc này một tin nhắn thoại đột nhiên hiển thị, Hoàng Tuấn Tiệp không chú ý, ấn vào mất rồi.

Giọng của người biên tập cho hệ liệt tiểu thuyết "Độc Quả" vang lên: "Chào thầy Hoàng, xin hỏi bộ truyện mới thầy viết đến đâu rồi? Có thể nộp bản thảo trước năm mới không?"

Văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Hoàng Tuấn Tiệp bình tĩnh đáp lại: "Sắp hết năm rồi, lo công việc tiểu thuyết làm cái gì? Về nhà ăn tết vui vẻ mới là chân ái."

Hạ Chi Quang cười nhạo một tiếng.

"Cười cái gì mà cười." Hoàng Tuấn Tiệp "Nếu không phải cậu cứ luôn bóc lột thời gian cùng tinh lực của tôi, tôi phải đến mức một chữ cũng không viết được thế này chắc?"

"Hóa ra anh đến một chữ cũng không viết được luôn à. Vậy thì Hình Nhất Thiện chẳng phải là bị trói vào vật nặng ném xuống biển ba tháng rồi sao, dựa theo hiện thực, thi thể chắc cũng mục nát luôn rồi." Hạ Chi Quang vừa nhanh chóng ký tên, vừa thuận miệng nói.

"Tình tiết này trên bìa sách cũng có à?"

"..."

Hoàng Tuấn Tiệp bắt được rồi nhá: "Ừm, trên bìa sách không có đề cập đâu."

"..."

"Với tính cách của cậu, nhất định sẽ tự mình đọc chứ không thèm xem spoil second-hand đến từ người khác." Hoàng Tuấn Tiệp hào hứng suy đoán.

"..."

Hạ Chi Quang đã liên tục nghẹn lời đến mấy lần.

Cậu cảm giác bí mật nho nhỏ mà mình cất giấu, lung la lung lay, tràn ngập nguy cơ.

Cậu nhìn chằm chằm văn kiện trước mặt, bình tĩnh xếp chúng lên cao, lại dịch vị trí che khuất mặt mình.

"Cho nên cậu thật sự đã từng đọc sách của tôi mà? Đọc lúc nào? Không phải rất lâu trước đây đã đọc rồi đấy chứ?" Hoàng Tuấn Tiệp xoa cằm, nhịn cười: "Hạ đội cậu giàu thế hả... Thành thật nói cho tôi biết, tổ chức 'Quỹ Hình Nhất Thiện' có phải do cậu thành lập hay không?"

"Quỹ Hình Nhất Thiện gì cơ?" Cuối cùng cũng có một câu trả lời được, Hạ Chi Quang thở phào một hơi, mở miệng hỏi.

"Ồ, xem ra không phải cậu." Hoàng Tuấn Tiệp tiếc nuối nói "Một tổ chức của người hâm mộ yêu thích Hình Nhất Thiện. Ông chủ đứng sau giàu lắm, thích đến nỗi sáng lập luôn cả một quỹ, thật sự đầu tư tiền kinh doanh vận chuyển làm từ thiện, còn năm lần bảy lượt bỏ tiền thay tôi tổ chức câu lạc bộ đọc sách hay ký tặng sách cho độc giả các kiểu. Đáng tiếc tôi không có duyên gặp mặt ông chủ này rồi."

Hoàng Tuấn Tiệp thực ra chẳng tiếc nuối tẹo nào.

Sau khi hờ hững kể xong, anh tiếp tục trêu Hạ Chi Quang: "Đội trưởng Hạ , cậu có hứng thú với tôi thế cơ à, luôn cảm thấy tôi là cái đồ bại hoại. Cậu đọc những quyển sách từ đầu đến cuối đều là đoán mò kia, là muốn thông qua sách tôi viết tiến vào thế giới tinh thần của tôi đúng không? Vậy đội trưởng Hạ đã đọc bao nhiêu lần rồi, bình thường có note lại không? Nào nào, cho tôi xem cái coi, xem cậu có làm đúng hay không, tác giả của quyển sách tự mình phân tích kết cấu đáp án đọc hiểu chân thực nhất cho cậu."

Hạ Chi Quang không làm việc nổi nữa.

Cậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy, lại lấy áo khoác cất trong tử, lúc đi ngang qua giường xếp thì đặt áo xuống, che hết cái mặt Hoàng Tuấn Tiệp lại: "Anh ngủ của anh đi."

Sau đó, Hạ Chi Quang ôm những đồ còn lại ra khỏi văn phòng.

Ngoài cửa, mọi người cũng đang hừng hực sục sôi làm việc, Lư Mộng Lâm đặt đồ ăn trà chiều, cô định mua một chút đồ ngọt, tặng cho gia đình Luyện Phán Phán, những lúc tiêu cực ăn đồ ngọt xong sẽ đỡ hơn nhiều.

Cô nhân tiện hỏi những người khác: "Có ai muốn đặt gì không? Cùng mua luôn."

Hạ Chi Quang hơi dao động: "Bánh sô cô la phết bơ."

Lư Mộng Lâm lanh lẹ đáp lại: "Dạ, Hạ đội."

Khi Lư Mộng Lâm đặt thức ăn nhanh, Vu Tiểu Bân cũng đang nói chuyện.

Vị trí làm việc của hắn ở sát cửa sổ, cửa sổ là cửa sổ lồi, hắn đơ người bên cửa sổ giống như hồn bay theo gió, giơ ba ngón tay lên với những người khác ở trong phòng.
"Suốt ba tiếng, ba nhà này không dừng lại một phút nào. Hai giờ trước, bọn họ chỉ là chửi nhau thôi, nhưng một giờ sau, bọn họ lại chuyển sang chỉ trích cảnh sát."

Vu Tiểu Bân đã rơi vào trạng thái sống dở chết dở rồi.

"Tôi hết lời ngon ngọt bảo đảm sẽ phá án cũng không được, bọn họ đều định ở lại đồn cảnh sát luôn... Đợi 10 phút, 10 phút sau tôi quay lại tiếp tục an ủi bọn họ."

Hắn mới nói xong đã nhìn thấy Hạ Chi Quang ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu lật xem hồ sơ.

"? !"

Vu Tiểu Bân sắp chết bệnh cũng phải sợ hãi ngồi dậy.

Thế mà lại chạy đến vị trí làm việc của tôi, khủng bố công khai kiểu gì đây, Hạ đội, đến cả 10 phút nghỉ ngơi cậu cũng không cho tôi à? !

*

Hoàng Tuấn Tiệp nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Hạ Chi Quang khoảng tầm nửa tiếng.

Sau đó cảnh trong mơ bắt đầu trùng điệp xuất hiện, trước khi bị ác mộng nhấn chìm, anh đã kịp thời mở mắt ra, kéo xuống áo khoác của Hạ Chi Quang, lảo đảo ra ngoài.

Đối diện cửa phòng làm việc là khu trà nước.

Trên mặt bàn có một túi thức ăn, trên túi viết tên của anh, chữ viết rất nắn nót, cuối cùng còn có hình mặt cười, rất rõ ràng là Lư Mộng Lâm ghi chú, về mặt chi tiết nho nhỏ, con gái luôn có suy nghĩ đáng yêu hơn một chút.

Nhưng anh tin túi thức ăn này không phải Lư Mộng Lâm gọi cho anh.

Ai bảo anh chỉ nói một tiếng "Bánh sô cô la phết bơ" trước mặt Hạ Chi Quang thôi đây? Anh mở túi, lấy ra bánh ngọt, ăn một miếng.

—— Khá ngon.

Hoàng Tuấn Tiệp tiếp tục lắc lư về phía trước.

Quá nửa buổi chiều, trong cục người đến người đi, Hoàng Tuấn Tiệp cầm bánh ngọt đi dạo một vòng, khi đi đến tường vinh danh lại muốn thực hiện lời hứa lần trước, xé bằng khen của mình xuống —— mà không thành công.

Toàn bộ bằng khen đều nằm trong tủ kính đã khóa lại, oai phong lẫm liệt, giương nanh múa vuốt.

Hoàng Tuấn Tiệp khẽ "xì" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được Hạ Chi Quang trong phòng huấn luyện.

Đang lúc làm việc, nên trong phòng huấn luyện chỉ có mình Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang đang hít xà đơn trên giá.

Cậu cởi áo khoác, xắn ống tay áo, luyện tập chậm rãi lại vững vàng, thời điểm hai tay dùng sức đẩy thẳng người lên trên, toàn bộ cơ bắp rắn rỏi bình thường giấu dưới lớp quần áo đều lộ hết ra, một tầng mồ hôi mỏng phủ lên trên, ánh nắng ban ngày xuyên qua thủy tinh, chiếu vào từng giọt khiến chúng trở nên lấp lánh, giống như có người cầm một nắm kim cương lộng lẫy loá mắt chiếu vào người cậu.

Hoàng Tuấn Tiệp dựa vào tường, thưởng thức sắc đẹp: "Hạ đội."

Hạ Chi Quang quay đầu lại: "Hả?"

Hoàng Tuấn Tiệp múc quả anh đào cũng óng ánh long lanh trên mặt bánh, đút tới miệng Hạ Chi Quang: "Ăn một miếng nào."

Hạ Chi Quang bối rối, rồi lại há miệng theo bản năng, ăn quả anh đào kia.

Biểu cảm vừa nghiêm túc lại khó hiểu, nghiêm túc nhai hai miếng, giống như muốn nếm ra mùi vị đặc biệt nào đó.

Nhưng làm gì có mùi vị đặc biệt nào được.

Chỉ là vị của anh đào mà thôi.

Lớp bơ trên quả anh đào dính vào khóe miệng của đội trưởng đội cảnh sát, Hạ Chi Quang trong lúc khó hiểu lại hiện ra có chút vô tội.

Hoàng Tuấn Tiệp lấy điện thoại ra, một tiếng tách tách vang lên, chụp lại hình ảnh khó gặp được này.

Chụp xong, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không thèm đưa cho chủ nhân của bức ảnh xem thử, đút luôn điện thoại vào trong túi, lái sang chuyện khác: "Đội trưởng Hạ, tối hôm qua không ngủ, ngày hôm nay còn dám rèn luyện, không sợ tim không chịu nổi mà đột tử à?"

"Ngày hôm qua có ngủ mà." Hạ Chi Quang nghiêm túc sửa lại, còn giải thích "Lúc nãy xem hồ sơ, nhưng mãi không nghĩ được gì cho nên mới tới đây tỉnh táo một chút."

"Ờ, ngủ hẳn ba mươi phút." Hoàng Tuấn Tiệp nói.

Anh thấy Hạ Chi Quang còn muốn cãi nữa, đành phải múc một muỗng bánh ngọt, nhét vào miệng đối phương, không cho cậu nói.

Hạ Chi Quang ăn, nhưng ăn mà không tình nguyện gì hết.

Cậu nhíu mày, dứt khoát thả tay, rơi xuống khỏi xà đơn: "Tôi không thích ăn ngọt, lúc rèn luyện ăn vào đồ có lượng đường lượng nhiệt cao cũng không lành mạnh."

"Người dáng đẹp quả nhiên vô cùng để tâm những chuyện này." Hoàng Tuấn Tiệp không như vậy, hiện tại anh có không gian linh hoạt rất lớn, đang nói chuyện cũng không kiêng dè mà múc một miếng bánh ngọt thật to "Tình hình bên Luyện Phán Phán như thế nào?"

"Không tệ. Mười phút trước Lư Mộng Lâm đi qua một chuyến, bọn họ đều đã bình tĩnh lại."

"Trần Kiến Ảnh thì sao?" Hoàng Tuấn Tiệp lại hỏi "Hắn đã nói quen Luyện Phán Phán như thế nào chưa?"

"Chụp ảnh thẻ mà quen nhau, nói là sửa ảnh cho Luyện Phán Phán, sau đó thành công thêm WeChat của Luyện Phán Phán." Hạ Chi Quang nói.

Chuyện như vậy, bước đầu tiên là khó khăn nhất.

Khi đã trở thành bạn tốt rồi, có quá nhiều thủ đoạn có thể sử dụng, vô tri vô giác, trực tiếp lừa dối, làm thế nào cũng sẽ lừa được con mồi vào trong hang.

Hoàng Tuấn Tiệp ăn nốt miếng bánh cuối cùng trên tay.

Anh suy tư nói: "Tôi cảm thấy Luyện Phán Phán sẽ đưa ra một vài đáp án mà chúng ta không tưởng tượng nổi."

...

Đợi đến khi vừa qua giờ cơm tối, Lư Mộng Lâm đến báo cho Hạ Chi Quang, cả nhà Luyện Phán Phán đã hoàn toàn bình tĩnh lại, có thể bắt đầu tra hỏi.

Hạ Chi Quang dẫn theo Lư Mộng Lâm đi vào phòng thẩm vấn, còn Hoàng Tuấn Tiệp ở lại bên ngoài lắng nghe một màn này.

Bình tĩnh nguyên nửa buổi chiều cực kì quan trọng đối với Luyện Phán Phán, khi cô bé tiến vào phòng thẩm vấn một lần nữa đã phối hợp hơn rất nhiều, ít nhất thì cảnh sát hỏi cái gì, cô bé sẽ đáp cái đó.

Sau khi hỏi qua tên họ tuổi tác giới tính, Hạ Chi Quang hỏi: "Em quen Trần Kiến Ảnh như thế nào?"

"Chụp ảnh thẻ mới quen nhau." Luyện Phán Phán trả lời "Có một lần lớp học thêm muốn chụp ảnh, hắn ta đến chụp, vì thế đã quen nhau."

Trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp nảy ra một suy nghĩ.

Chỉ nghe Trần Kiến Ảnh miêu tả, anh còn tưởng là hai người quen nhau trong tiệm chụp ảnh; nhưng dựa theo lời khai của Luyện Phán Phán, bọn họ rõ ràng là quen nhau trong lớp học thêm.

Kiểu ra vào này là trùng hợp, hay là do Trần Kiến Ảnh cố ý gây ra? Tiếp theo còn có một vài câu hỏi, như là tại sao muốn lên giường với Trần Kiến Ảnh, rồi từ khi nào thì bắt đầu quay chụp video hình ảnh khỏa thân. Câu trả lời của Luyện Phán Phán cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Cô bé nói sớm đã chán ghét cái kiểu quan tâm gần như giám sát của mẹ mình, vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm ra chuyện khác biệt.

Sau đó lớp học thêm cũng buông thả, cô bé quen được mấy người bạn khác chơi cosplay trong lớp, dần dần cũng bắt đầu chơi, thế nhưng cosplay cần rất nhiều tiền, mà trong nhà lại không muốn cho cô bé tiền, cô bé đành bắt đầu vay qua mạng.

Vay qua mạng, lại không đúng hạn trả tiền, công ty đòi nợ bắt đầu gọi điện thoại liên tục cho cô bé, cô bé rất buồn bực, khi đó Trần Kiến Ảnh vẫn luôn nhắn tin với cô bé, giúp cô bé trả tiền.

Thường xuyên qua lại, kéo dài cho tới bây giờ.

"Những cô gái trẻ tuổi khác mà Trần Kiến Ảnh quen biết cũng là em giới thiệu cho hắn sao?" Hạ Chi Quang hỏi lại lần nữa.

Luyện Phán Phán rõ ràng dao động, nhìn là biết, chiều nay Luyện Đạt Chương đã dặn dò cô bé vấn đề này rất nhiều lần.

Nhưng cô bé vẫn là chính mình, có tự ngã cùng ý thức tự chủ quá mạnh.

Cô bé không nghe theo lời căn dặn của Luyện Đạt Chương, rất nhanh đã đáp lại: "Dù sao các chú chỉ cần tra một chút cũng sẽ biết... Tôi giới thiệu vài người cho Trần Kiến Ảnh, đều là bạn cùng trường của tôi, bọn họ thì cũng thiếu tiền vì đủ loại lý do thôi, nghe nói chỗ tôi có thể kiếm được tiền nên đã tới làm."

"Cũng là vì ăn uống vui chơi?" Hạ Chi Quang hỏi.

"Đa số là như vậy, chụp một bức ảnh, cũng không cần ló mặt, không cần lộ cơ thể, bày ra tư thế mê hoặc một buổi trưa thôi là có thể đổi được di động mới; hoặc là vài bộ váy xinh đẹp hay mấy set mỹ phẩm chẳng hạn. Cũng có thể có một hai người nhà nghèo, muốn chữa bệnh nhưng không có tiền?"

Luyện Phán Phán vẫn nói chuyện thoải mái như cũ, có lẽ những chuyện này đối với cô bé mà nói, cũng chỉ bình thường nhỏ bé thế thôi, cô bé vào 15 tuổi tưởng là đã phản nghịch thành công, lại không nghĩ tới hình ảnh riêng tư của mình đã bị lan truyền khắp nơi, cũng không nghĩ tới các bạn của mình lúc bắt đầu cũng chỉ là chụp ảnh thông thường, mà nhiều lần rồi cũng sẽ khác đi.

"Nói chung bọn họ đều bảo thế, ai biết thực hư ra sao, tôi cũng không thèm để ý. Tôi nói rồi, bọn họ muốn đến thì đến, không muốn đến thì cũng chẳng sao. Một trường nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có người muốn. Sau đó có một vài người chơi hăng quá, nên tôi đã bảo bọn họ tới giáo dục Phúc Hưng, chỗ này không nghiêm ngặt giống như trường học, lúc mọi người lên lớp có thể len lén chạy ra ngoài, giáo viên cũng không nói với phụ huynh."

Giáo dục Phúc Hưng quản lý lỏng lẻo.

Luyện Phán Phán lần thứ hai nhắc tới.

Đối với thiếu nữ phản nghịch như vậy mà nói, rốt cuộc phải thoải mái cỡ nào mới có thể khiến cô bé vô thức nhiều lần đề cập "quản lý lỏng lẻo" đến vậy?

Hoàng Tuấn Tiệp ở bên ngoài nghĩ.

Anh ước lượng thời gian cũng đã không sai biệt, quả nhiên, bên trong phòng thẩm vấn, Hạ Chi Quang dùng thái độ rất bình thường để hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất —— cũng là lý do cơ bản nhất mà bọn họ theo dõi Luyện Phán Phán:

"Bạc nitrat mà em dùng để hạ độc ba mình lấy ở đâu ra?"

Luyện Phán Phán lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Mờ mịt chân thực lại rõ ràng, cô bé hỏi lại theo bản năng:

"Bạc nitrat gì cơ? Tôi có hạ độc đâu."

Hoàng Tuấn Tiệp thả lỏng sống lưng, ngả vào ghế dựa.

Luyện Phán Phán đang nói thật, người hạ độc không phải cô bé, đoạn đối thoại tưởng thật nhưng giả mà bọn họ nghe được trong khách sạn sáng sớm ngày hôm nay, thật ra chỉ là oán giận cùng khoác loác của cô bé đang trong kì phản nghịch bất mãn với tình trạng hiện nay mà thôi.

Tìm sai phương hướng rồi.

Bọn họ liều mạng tìm kiếm chân tướng lại giống như tìm kiếm vỏ sò màu trắng ngay giữa bờ cát bạc, dốc hết sức nhưng chỉ nắm được một vốc cát mịn.

Hạ Chi Quang bên trong phòng thẩm vấn đang nhăn mày thật chặt, cậu cũng nhận ra được vấn đề hiện tại, sau mấy giây im lặng, cậu lấy ra ảnh của Tân Vĩnh Sơ, đưa tới trước mặt Luyện Phán Phán:

"Biết người này không?"

Đây chẳng qua chỉ là quy trình sau khi bị dập tắt hy vọng mà thôi, nhưng Luyện Phán Phán cúi đầu nhìn bức ảnh hai lần, đột nhiên nói: "Biết, tôi từng nhìn thấy hắn trong nhà mình."

Tình thế xoay chuyển!

Trong lúc kinh ngạc, Hoàng Tuấn Tiệp bỗng cảm thấy phấn chấn, Hạ Chi Quang mặt đối mặt với Luyện Phán Phán cũng như vậy.

Luyện Phán Phán kể lại kỹ lưỡng hơn: "Khoảng tầm nửa tháng trước, lúc mới bắt đầu nghỉ đông ý... Tôi không nhớ rõ thời gian cụ thể, chỉ nhớ có một lần tôi chuồn khỏi lớp học thêm về nhà lấy đồ thì nhìn thấy hắn. Bởi vì nhà tôi có lắp mắt mèo điện tử, cho nên tôi chưa bao giờ đi từ cửa chính, bình thường đều không đóng cửa sổ. Ngày đó tôi về đến nhà, đang lấy đồ thì nghe thấy tiếng người nói, sợ quá tôi đành trốn vào trong tủ quần áo, sau đó đã nhìn thấy hắn bò lên từ cửa sổ không khóa mà tôi để lại."

"Khi đó ba mẹ em có nhà không?"

"Cũng không có nhà." Luyện Phán Phán "Lúc đó là buổi chiều, tôi tưởng là trộm, không thèm để ý hắn, cũng không nói lại với ba mẹ tôi —— không phải là do không biết nên giải thích chuyện này như thế nào. Mà vì hình như hắn cũng không trộm thứ gì, đồ vật trong nhà đều còn nguyên, sau đó tôi cũng quên mất."

Một tiếng "răng rắc" vang lên, cửa bị đẩy ra.

Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại, nhìn thấy cảnh sát đeo kính vội vội vàng vàng chạy tới, giống như muốn chạy thẳng vào phòng thẩm vấn.

Anh gõ mặt bàn: "Hạ đội của cậu đang ở bên trong tra hỏi thông tin quan trọng. Có chuyện gấp gì cũng chờ cậu ấy ra rồi nói?"

Cảnh sát đeo kính lắp ba lắp bắp: "Thế nhưng, nhưng, lại —— "

Trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp lập tức cảm thấy nặng nề.

"Lại cái gì?"

"Thành phố của chúng ta lại xảy ra một vụ án đầu độc, một đứa bé bại não 14 tuổi ăn phải kẹo sữa trong nhà mà trúng độc tử vong!"
...

Khi Hạ Chi Quang nhận được tin tức, vội vã từ trong phòng thẩm vấn chạy ra, Hoàng Tuấn Tiệp đang cầm một tập hồ sơ, nhanh chóng lật xem.

"Nhận được tin tức rồi?"

"Sớm hơn cậu 5 phút."

Vụ án liên tiếp xảy ra, tốc độ đối thoại của hai người cũng nhanh hơn ba phần.

Hạ Chi Quang liếc nhìn hồ sơ trong tay Hoàng Tuấn Tiệp, nhíu mày: "Ghi chép lời khai của đồng nghiệp khi Luyện Đạt Chương trúng độc? Xem cái này làm gì?"

"Đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện, muốn tìm chứng cứ một lát." Hoàng Tuấn Tiệp nói, tay cũng không ngừng lại. Anh nhanh chóng lật giở, Luyện Đạt Chương làm việc tại một văn phòng luật rất lớn, bởi vì là vụ án trúng độc đầu tiên, thời điểm cảnh sát điều tra sự kiện Luyện Đạt Chương trúng độc là phải vô cùng hoàn chỉnh, gần như đều có ghi chép thẩm vấn của mỗi một người xuất hiện bên cạnh Luyện Đạt Chương.

Nhân số thực sự quá nhiều, một vài người không quan trọng, không có giá trị gì, nhìn qua toàn là lời khen, Hoàng Tuấn Tiệp nhanh chóng lướt qua, chỉ có ở mấy chỗ thể hiện quan hệ không quá hoà thuận với Luyện Đạt Chương mới hơi dừng lại.

"Anh muốn tìm cái gì?" Hạ Chi Quang hỏi "Tôi bảo người tìm chung với anh."

"Không quá chắc chắn, có thể là vài chuyện như tranh chấp, chửi rủa, phải đợi nhìn thấy cụ thể mới biết được." Hoàng Tuấn Tiệp trả lời không quá rõ ràng "Cậu không cần để ý đến tôi, bây giờ tất cả cảnh sát hẳn đều đang bôn ba bên ngoài rồi đi? Cậu lập tức dẫn người đến hiện trường vụ án là được."

Bọn họ cũng không có nhiều cơ hội trao đổi với nhau, chỉ kịp nói mỗi câu này, ngay sau đó Hạ Chi Quang lập tức sẽ bị mọi người bủa vây.

Đây đã là vụ án đầu độc bằng kẹo sữa nhiễm bạc nitrat thứ hai trong cùng một ngày, không nhắc đến áp lực dồn nén từ cấp trên cùng dư luận sôi trào, ngay bản thân vụ án thôi cũng dường như trở thành cục đá nặng trĩu treo trong lòng mỗi người.

Không riêng Hạ Chi Quang cùng Hoàng Tuấn Tiệp làm việc liên tục, gần như tất cả nhân viên tham gia phá án đều đang bóc lột thời gian cùng tinh lực của chính mình, cố gắng hết sức điều tra mỗi một mảnh ghép của vụ án.

Vu Tiểu Bân vừa mở ra được một giai đoạn mới trong vụ án viện dưỡng lão, xác nhận con trai của ông lão họ Lý có hiềm nghi gây án cực lớn, nghi ngờ thông đồng với Diệp Văn Tuệ đầu độc ông cụ, đang chuẩn bị thẩm tra đột xuất. Từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối hắn còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị Lư Mộng Lâm kéo đi bàn luận vụ án Tân Vĩnh Sơ.

Manh mối mà Luyện Phán Phán cung cấp đã vạch ra một hướng điều tra mới cho cục cảnh sát:

"Căn hộ của Luyện Phán Phán ở tầng một, mỗi lần Luyện Phán Phán ra ngoài sẽ không khóa cửa sổ, cũng đại biểu ý nghĩa Tân Vĩnh Sơ có thể nhiều lần lợi dụng cửa sổ mở đột nhập vào phòng một cách dễ dàng, bỏ kẹo sữa có độc vào khay kẹo trong nhà Luyện Đạt Chương."

"Đồng dạng cũng có thể dễ dàng lợi dụng máy in trong phòng Luyện Phán Phán in thư nặc danh."

"Chỉ cần kết hợp thêm với một số quy luật mà Luyện Đạt Chương ăn kẹo là hoàn toàn có thể khiến Luyện Đạt Chương trúng độc từ xa... !"

Hoàng Tuấn Tiệp chỉ tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với phân tích của hai người này, tiếp tục nhanh chóng lật xem hồ sơ.

Trong những bản lời khai này, có rất nhiều đồng nghiệp không ưa phương thức xử sự của Luyện Đạt Chương, tỷ như "Hắn ta rất ham công danh lợi lộc, muốn mua nhà thì lập tức thấy người sang bắt quàng làm họ với người môi giới bất động sản, giúp người ta giải quyết kiện cáo; con gái muốn đi học thêm, lại bắt đầu móc nối quan hệ với mấy ông chủ đơn vị giáo dục, nói bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ. Điển hình của câu không có lợi không dậy sớm."

Một vài người lại tò mò cuộc sống vợ chồng của hắn ta, tỷ như "Chính hắn lén đầu tư bên ngoài mua một cửa hàng, nhưng chỉ đứng tên một người, cũng không nói cho vợ hắn, chắc là sợ ly hôn sẽ phải phân chia tài sản."

Còn có một số người lại phàn nàn về thói quen công việc gần đây của hắn, tỷ như "Hắn thăng chức rồi, trước đây là kiểu liều mạng làm việc, hình tượng không hề quan tâm gia đình cũng biến mất, đến giờ tan tầm là về nhà, thế nhưng sau khi xin nghỉ lại còn chèn ép nhân viên cấp dưới, cái đồ hai mặt!"

Cho đến khi một hàng chữ đột nhiên xông vào mắt anh, khoảnh khắc nhìn thấy nó, anh đã ý thức được:

Đây chính là thứ mà mình muốn tìm!

Bản ghi chép này đến từ một đồng nghiệp của Luyện Đạt Chương, Phong Kỳ Tư.

Hắn không chỉ là đồng nghiệp của Luyện Đạt Chương, mà còn là bạn học của Luyện Đạt Chương, lớn hơn Luyện Đạt Chương một khóa.

Lần này bọn họ cùng cạnh tranh vị trí đối tác cao cấp của văn phòng luật Trung Tề, vị tiền bối lớn hơn một tuổi này đáng tiếc lại bại dưới tay Luyện Đạt Chương, trong lời khai, hắn chua xót nói một câu như vậy:

"Luyện Đạt Chương từ lúc còn đi học đã là kẻ vô ơn bạc nghĩa, năm đó khi là sinh viên năm ba, hắn chưa cứng cánh đã phụ lòng viện trưởng có ơn bồi dưỡng hắn, hiện tại, hắn làm đối tác cao cấp, sớm muộn cũng sẽ phụ lòng văn phòng luật Trung Tề."

Lúc đó cảnh sát xét thấy giữa hai người có mâu thuẫn rõ ràng, còn bỏ ra một đống cảnh lực vật lực điều tra Phong Kỳ Tư, nhưng cuối cùng kết quả điều tra biểu hiện Phong Kỳ Tư căn bản không tồn tại thời gian cùng không gian đầu độc. Lời khai này, cũng bị quăng vào bên trong đống hồ sơ mênh mông như biển.

Cho đến khi Hoàng Tuấn Tiệp lật nó ra.

Hoàng Tuấn Tiệp khép lại hồ sơ, quay người hướng ra ngoài.

Anh mới đi được hai bước, cánh tay đã bị người túm lấy.

Hạ Chi Quang túm lấy Hoàng Tuấn Tiệp.

Những người vây xung quanh Hạ Chi Quang giống như nước sông, lời nói của bọn họ lại tựa như thuỷ triều không ngừng mãnh liệt dâng tới, trùng sơn điệp sóng, khiến người ta không chống đỡ nổi. Mà Hạ Chi Quang lại vươn tay ra giữa sóng nước dữ dội, tựa như neo điểm kiên cố nhất, giữ chặt chính mình cùng Hoàng Tuấn Tiệp.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn vào đôi mắt của Hạ Chi Quang.

Thời khắc này có vô số việc chờ cậu quyết định, chờ cậu phê chỉ thị, chờ cậu dẫn người hành động.

Cậu vẫn cứ một mực chú ý Hoàng Tuấn Tiệp.

Bàn tay chỉ chạm vào một chút, rất nhanh đã buông ra.

"Lúc nào cũng phải giữ liên lạc." Hạ Chi Quang "Phím 1 khẩn cấp."

Hoàng Tuấn Tiệp bật cười: "Được được, yên tâm, liên lạc bất cứ lúc nào, có đầu mối nhất định sẽ liên lạc với cậu ngay lập tức, đại đội trưởng của tôi ạ."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com