Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

"Hạ đội."

"Hả?"

"Em bài xích tình yêu đến như vậy, sợ là rất khó tìm được bạn đời tương lai. Vừa muốn yêu em, lại không thể bởi vì yêu em mà đánh mất lý trí tuyệt đối —— Hình tượng lý tưởng trong lòng em, là một bạn trai người máy hả?"

"..."

Đoàn tàu ầm ầm chạy về phía trước dọc theo đường ray, tiếng ồn trên đường ray hòa cùng tiếng trò chuyện của hai người.

Giờ khắc này hai người đang nằm trên khoang thương gia của tàu điện, nhìn lại cảnh tượng bên ngoài thông qua cửa sổ nho nhỏ trên vách của toa tàu.

Sau khi ra khỏi cửa hàng bánh kếp, thời gian còn sớm, còn có thể chạy tới thủ đô, Hạ Chi Quang cũng không trì hoãn, trực tiếp mua hai vé thương gia tới thủ đô.

"Đây là niềm vui của người giàu đúng không?" Hoàng Tuấn Tiệp cảm khái.

Ghế thương gia của tàu điện, nhìn từ sau lưng sẽ trắng trắng tròn tròn giống như vỏ trứng, thế nhưng chính diện lại là ghế da màu đỏ được vỏ trứng trắng tinh bao quanh, ghế này có thể điều chỉnh, ngồi, dựa, nằm đều được cả.

Chuyến xe này tương đối vắng vẻ, tạm thời toàn bộ khoang thương gia chỉ có hai người họ.

Khoang xe rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ yên tĩnh, trong cửa sổ cũng yên tĩnh.

Con tàu thép dài ngoằng này đang trên đường ray rời khỏi thành phố, hai bên là cây cối um tùm, dãy núi liên miên, cùng hồ nước lấp lánh ánh mặt trời mà thỉnh thoảng mới thấy được một cái.

"Không đủ kích thích." Hạ Chi Quang hờ hững nói.

"Hả?"

"Người máy," Hạ Chi Quang nói rõ hơn "Không đủ kích thích."

"Yêu cầu của em cao thật đấy." Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc nhướng mày "Yêu cầu cao như vậy còn có thể ở chung với tôi, Hạ đội, đối với em, tôi có ý nghĩa rất lớn nha. Loại ý nghĩa này, tôi đoán đến từ quá khứ, đúng không?"

"..." Hạ Chi Quang không đáp lại, cậu nhìn lông mày của đối phương, nghĩ thầm đôi lông mày này, gần đây càng ngày càng linh hoạt. Còn có kẹp tóc gà con kia, lúc này cuối cùng cũng coi như không xây tổ trên đầu đối phương nữa, mà đổi thành ——

Cậu thoáng nhìn xuống phía dưới, nhìn cổ áo của Hoàng Tuấn Tiệp.

Gà con kia đang ở đây, nay đã trở thành kẹp áo lông xù nhỏ.

"Dù gì cũng đang rảnh, hay chúng ta nói chuyện phiếm đi, nói một vài chuyện của quá khứ ý?" Hoàng Tuấn Tiệp đề nghị "Nếu chỉ nói chuyện không vậy thì chán lắm, chi bằng chúng ta chơi nói thật hay đại mạo hiểm đi?"

Hạ Chi Quang trực tiếp ném di động cho Hoàng Tuấn Tiệp.

Cho dù Hoàng Tuấn Tiệp vẫn luôn tư duy nhanh nhạy, lúc này vẫn cứ bị hành động đột ngột của cậu làm cho bối rối, anh nhận điện thoại, khó hiểu hỏi: "Đây là ý gì? Để tôi tự kiểm tra điện thoại của em... Như vậy không hay lắm đâu, tôi sợ nhìn thấy bí mật khác của em đó."

Hạ Chi Quang hạ ghế xuống, nằm ngang nhắm hai mắt lại.

"Không cho anh kiểm tra. Tôi ngủ một lát, giao điện thoại cho anh, nếu có tin tức về công việc gửi tới đây, anh nhận hộ tôi."

Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ chốc lát, chợt nhớ tới.

Tối qua, hơn mười hai giờ anh đã đi ngủ, thế nhưng hình như Hạ Chi Quang vẫn phải làm việc.

"Mấy giờ tối qua em mới ngủ?"

Hạ Chi Quang không trả lời.

"Hai giờ?"

"Ba giờ?"

"Bốn giờ?"

"Năm giờ?"

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang nhắm mắt dưỡng thần, đoán lần lượt từng cái, cuối cùng nói: "Xem ra là bốn giờ."

"Anh lại nói đúng rồi." Hạ Chi Quang hừ nhẹ một tiếng. Nhưng lần này, Hoàng Tuấn Tiệp không có đáp lại.

Thế là giữa mệt mỏi bốn bề như có như không, cậu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng con người cũng không ngủ được ngay lập tức, không còn âm thanh, không khí bỗng nhiên cô đọng lại, bắt đầu nặng nề ép xuống, lại qua một lát, Hạ Chi Quang đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay vươn tới, cơ thể cậu lập tức căng thẳng theo phản xạ, nhưng rất nhanh, khô ráo cùng man mát của bàn tay dọc theo không khí đã bị làn da của cậu nhận ra.

Là tay của Hoàng Tuấn Tiệp.

Hạ Chi Quang khẽ thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng chặt bắt đầu thả lỏng. Cậu quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy quyết định không mở mắt nói chuyện, cứ im lặng xem rốt cuộc Hoàng Tuấn Tiệp muốn làm gì.

Bàn tay kia vươn tới đây, cầm theo một tấm chăn, đắp lên người cậu, sau đó rời đi.

Không chỉ bàn tay này rời đi, người cũng đi.

Hạ Chi Quang nghe thấy tiếng ma sát của quần áo cùng tiếng bước chân, còn có tiếng mở cửa của khoang thương gia, qua mấy phút, cậu mở mắt ra.

Người đúng là đã đi rồi, vị trí cách vách trống trơn, chỉ có ánh sáng cùng bóng râm chập chờn qua lại trên vị trí không người.

Rời đi? Cũng là chuyện đương nhiên.

Cậu thu lại tầm mắt, đang muốn nhắm mắt lại lần nữa thì bỗng nhìn thấy gà con vốn kẹp trên cổ áo Hoàng Tuấn Tiệp nay lại nằm trên góc chăn.

Nó kẹp vào mép chăn, bên trên còn có một tờ giấy.

Hạ Chi Quang cầm lên, nhìn thấy nét chữ của Hoàng Tuấn Tiệp.

Có lẽ là do đang đi tàu nên rất khó viết, chữ trên giấy cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Hai ngày nay tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, sắp xếp lại toàn bộ vụ án lẫn nhân viên mà tôi đã từng tiếp xúc kể từ khi đi làm, mà tất cả đều không liên quan đến em. Loại trừ điểm này, đáp án không khó suy đoán, chúng ta hẳn là quen nhau từ thời đại học đúng không? Đàn em tốt."

Đằng sau ba chữ "đàn em tốt", còn có một trái tim nho nhỏ.

[Tim]

Ps: Công việc nhiệm vụ trên điện thoại của em nhiều lắm, tôi đến chỗ chuyển giao giữa toa xe đứng một lát, thuận tiện giúp em hồi âm. Yên tâm, sẽ không xem chuyện riêng của em.

Hạ Chi Quang bất giác mỉm cười.

Một thoáng chợp mắt trên chuyến xe lại thoải mái đến bất ngờ, khi tàu cao tốc đến thủ đô, Hạ Chi Quang đã hoàn toàn hồi phục tinh thần.

Lúc này vừa vặn là 9 giờ tối, vẫn kịp tới tìm Trình Tưởng.

Địa điểm của Trình Tưởng đã được đồng nghiệp gửi tới điện thoại của hai người, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang tiến thẳng đến nơi ở của Trình Tưởng.

Đây là một khu dân cư cao cấp, Trình Tưởng ở trong một căn nhà ba tầng được xây dựng theo kiến trúc phương Tây, diện tích 140 mét vuông, bọn họ mới vừa gõ cửa, chưa kịp nói mình là ai, cửa đã mở ra, chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" vang lên, dải lụa màu uốn lượn, pháo giấy tung bay, giữa muôn hồng nghìn tía, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang nhìn thấy người đàn ông tay giữ pháo giấy nhắm mắt lại, cầm hộp nhẫn nhung đỏ đã được mở ra, thành thạo quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói:

"Gả cho anh đi, tin tưởng anh, anh sẽ đối xử tốt với em suốt cả đời này!"

Một trận im lặng làm người lúng túng, im lặng đến mức người đàn ông đang quỳ trên mặt đất đều cảm thấy có chút không đúng, lặng lẽ mở mắt ra... Sau đó, hắn nhảy dựng lên cứ như đầu gối đang bén lửa, sau đó ba người lại rơi vào im lặng càng lúng túng càng nghẹt thở hơn.

Cuối cùng, Hoàng Tuấn Tiệp làm như không xảy ra chuyện gì mà vỗ vỗ vai, vỗ rơi dải lụa màu vướng trên quần áo.

Chỉ cần anh không ngại, người khác sẽ phải ngại.

"Gả là không thể gả, cho dù tôi có thể gả, em ấy cũng không thể gả —— À, thật không tiện, nước mình còn chưa mở cửa cho hôn nhân đồng giới, tôi hay em ấy anh đều không lấy được."

"Hoàng Tuấn Tiệp." Hạ Chi Quang không vui.

"Được rồi, không nói linh tinh nữa." Hoàng Tuấn Tiệp nhún vai, nói với người đàn ông còn đang choáng váng "Giới thiệu sơ lược, chúng tôi là cảnh sát, đến gặp Trình Tưởng muốn tìm hiểu một số việc."

Thế nhưng hiện giờ Trình Tưởng không có ở đây.

"Hôm nay tôi gạt cô ấy, nói phải tăng ca, không rảnh, cô ấy rất tức giận, chạy đi dạo phố với bạn thân rồi." Người đàn ông, cũng chính là bạn trai của Trình Tưởng, đang ngồi trên ghế đơn của sô pha, mặt nhìn về phía cửa sổ, uể oải trả lời "Nhưng theo như tin nhắn mà cô ấy gửi cho tôi trong WeChat, chắc là khoảng một lát nữa sẽ về."

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang ngồi trên một băng ghế sô pha khác.

Kẻ tình nghi còn chưa tới, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đánh giá căn phòng này.

Phòng khách rộng rãi theo phong cách Tây Âu bây giờ đã là thành biển hoa, biển bóng bay, biển đèn màu, hoa hồng đỏ phủ kín mỗi một đồ nội thất, bóng bay hoàn toàn chiếm lĩnh trần nhà, đèn màu nhấp nháy kia, quấn nguyên một vòng quanh cửa sổ sát đất, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, nhìn cũng đẹp phết —— Hoàng Tuấn Tiệp nhìn nơi này lâu hơn một chút, bạn trai của Trình Tưởng lặng lẽ giơ tay lên, tắt đèn màu.

Anh tiếc nuối nhìn sang chỗ khác, đi tới đi lui, nhặt một cành hồng.

"Ở đây thật nhiều hoa, không ngại cho tôi một cành chứ?"

"Cứ lấy đi." Bạn trai của Trình Tưởng vẫn cứ âm u đầy tử khí.

"Thành phố Ninh, Liễu Thành, thủ đô, chạy khắp ba nơi rồi mà ngày 14 vẫn chưa qua, sau khi ở cùng với em, thời gian trôi qua thật sự quá chậm." Hoàng Tuấn Tiệp kéo cành hồng này ra, cài lên ngực Hạ Chi Quang "Đẹp lắm. Lần này hoa hồng cũng có luôn rồi, lễ tình nhân năm nay cũng xem như là viên mãn chứ."

Lời vừa nói ra, phía cửa nhà đã truyền đến âm thanh chìa khóa chuyển động.

Trình Tưởng đã trở lại!

Chín năm qua đi, cô sinh viên ngây ngô năm đó đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ chín chắn của thành thị. Cô cầm bao lớn bao nhỏ trong tay, một thân váy ngắn giày cao gót thời thượng, mái tóc nâu cuộn sóng xõa ra trên vai cô, cô kẹp điện thoại bên tai, sau khi vào cửa còn nổi giận đùng đùng nói chuyện, nghe giọng có vẻ đang trách móc bạn trai cô tăng ca vào ngày này.

Mà rất nhanh, cô đã nhìn thấy trang trí bên trong phòng.

Tức giận vẫn còn, kinh ngạc đã nổi lên, mà khi niềm vui bất ngờ còn chưa thức tỉnh, Hạ Chi Quang đã tiến lên xuất trình thẻ cảnh sát:

"Cảnh sát, cô Trình Tưởng, chúng tôi muốn hỏi cô về một vụ án từ chín năm trước."

*

Giá nhà ở thủ đô không rẻ, nhưng Trình Tưởng chưa từng phải lo lắng về chuyện này, cô quen bạn trai từ lúc còn học nghiên cứu sinh, gia cảnh ưu tú giống như cô, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối chính là để chỉ hai người họ.

Mẹ cô không quá để ý chuyện học hành của cô, thỉnh thoảng sẽ vào ngày lễ ngày tết mới nói một câu con học nghiên cứu sinh như vậy không tệ, giúp con tìm được một người chồng tốt, chỉ đến thế mà thôi.

Những lúc như vậy, Trình Tưởng sẽ nhớ tới Tống Thính Phong, nhưng cũng chỉ thoáng nhớ tới, người bạn tốt năm xưa giống như Dư Ngọc đã ra nước ngoài, không hề liên quan đến cuộc sống của cô.

Đã chín năm, chín năm trôi qua sao vẫn còn có cảnh sát tới cửa.

Trình Tưởng đương nhiên biết hai người muốn tìm hiểu chuyện gì, nhưng là, tại sao, không phải đều đã xử Mạc Nại mười năm tù giam rồi sao?

Năm đó hắn nhận tội rất nhanh chóng, vụ án này còn điểm đáng ngờ nào sao?

Bạn trai bị cô đuổi vào trong phòng không cho nghe trộm, Trình Tưởng có chút uể oải, đại khái là do đi mua sắm cả ngày hôm nay, cô ngồi giữa biển hoa hồng đỏ cùng bóng bay, niềm vui bất ngờ do một tay bạn trai chuẩn bị còn chưa kịp mở màn, đã lạnh lẽo kết thúc như vậy.

Cô đánh đòn phủ đầu: "Nếu như là vụ án cưỡng hiếp kia, những gì nên nói tôi đều đã nói ngay năm đó, bây giờ bảo tôi nhớ lại, tôi cũng không nhớ nổi chi tiết nhỏ."

Hạ Chi Quang: "Chúng tôi muốn hỏi, tại sao các cô không báo cảnh sát ngay đêm đó, mà đến mấy ngày sau mới đến đồn cảnh sát báo án."

"Nữ sinh bị cưỡng hiếp khó có thể mở miệng, chuyện này còn cần tôi lặp lại nữa sao?" Trình Tưởng phiền chán lấy một cành hoa hồng trước người ra, hờ hững mà xé "Nếu không giống như trong ghi chép, vậy cũng không phải do tôi tạo chứng cứ giả, qua đi đã lâu như vậy, chung quy luôn có sai lệch. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không nhớ nhầm."

Cho dù ngay từ lúc cô lên tiếng đã để lộ ra khí thế mạnh mẽ không thôi, mà Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang vẫn đồng thời phát hiện ra trọng điểm khác lạ trong lời kể của cô.

Chứng cứ giả.

Hoàng Tuấn Tiệp nghiến răng, anh không tuân theo phương án "giao lưu càng nhiều với người làm chứng nhằm tóm được hàng loạt sơ hở" mà anh đã thương lượng với Hạ Chi Quang trên đường tới đây, trực tiếp há miệng gạt cá.

"Không, cô đã ngụy tạo chứng cứ giả, cô mượn cớ muốn quay lại với Mạc Nại mà cùng hắn đi khách sạn thuê phòng, cô mê hoặc hắn, cũng thừa dịp hắn ý loạn tình mê mà bôi tinh dịch của hắn lên trên quần lót của Tống Thính Phong, khiến hắn trở thành tội phạm hiếp dâm."

Trên đường tới, người của công an Liễu Thành đã làm xét nghiệm thông qua vật chứng được lưu trữ trong hồ sơ, bên trên có DNA của Tống Thính Phong, nhưng không có dịch huyệt.

Trình Tưởng không giật mình, cũng không có phản ứng nào khác.

Cô ném cành hoa hồng trong tay, thả chân xuống, giày cao gót trùng hợp đạp trúng cành hoa hồng trên đất.

Đóa hoa tươi tắn xinh đẹp kia, biến thành một bãi máu đỏ tươi.

Cô lạnh lùng móc ra một điếu thuốc dành cho nữ. Trong khói thuốc quẩn quanh, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang nghe thấy Trình Tưởng vô cùng lạnh lẽo mà hỏi ngược lại:

"Tôi chỉ hỏi các anh, nếu là như vậy, tại sao Mạc Nại không kêu oan."

Cô ta biết chuyện.

Thậm chí rất có khả năng, suy đoán vừa nãy của Hoàng Tuấn Tiệp chính là một phần chân tướng năm đó.

Nhưng đồng thời cũng có một vấn đề mấu chốt ——

Bọn họ không có càng nhiều chứng cứ, hết thảy đều là suy đoán, suy đoán không có ảnh hưởng gì đến trinh thám, nhưng đối với quá trình điều tra lại là trí mạng, cảnh sát không thể chỉ dựa vào suy đoán để phá án.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn lướt qua gương mặt tựa như băng sương của Trình Tưởng.

Anh nhanh chóng suy xét điểm đột phá.

Trình Tưởng vì Tống Thính Phong, tình nguyện dưới tình huống đã chia tay lại một lần nữa đi quyến rũ Mạc Nại, thế nhưng cuối cùng Tống Thính Phong vẫn cứ nhảy lầu bỏ mình... Trình Tưởng có cảm thấy hổ thẹn với Tống Thính Phong hay không? Tống Thính Phong có lẽ sẽ trở thành điểm đột phá, tuy Tống Thính Phong đã chết, nhưng Tống Thính Phong còn có cha mẹ, cha mẹ trung niên lại mất đi đứa con gái độc nhất, nếu như biết được chuyện năm đó khả năng còn chứa ẩn tình...

Không.

Dùng thủ đoạn tâm lý như vậy là không chân chính. Đối với hai ông bà mà nói sẽ chẳng khác gì bóc trần vết thương trong quá khứ của họ, vết thương một lần nữa chảy mủ rỉ máu. Chân tướng đương nhiên quan trọng, nhưng trả giá cùng vất vả vì chân tướng nên là trách nhiệm của cảnh sát.

Nói thì dài dằng dặc, mà nghĩ tới cũng chỉ là một thoáng chớp mắt.

Cũng trong khoảnh khắc này, Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nhìn thấy trong góc phòng khách, có một cái bóng ở khe cửa phòng sách, là cái bóng của người đứng bên trong. Cả căn nhà chỉ có bốn người, bọn họ cùng Trình Tưởng đều đang ngồi ngoài phòng khách, vậy người ở trong phòng sách kia là ai, không cần nói cũng biết.

"Cô nói cũng có lý." Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nhiên nói, "Rất xin lỗi, muộn như vậy vẫn tới làm phiền cô, còn làm hỏng nghi thức cầu hôn của bạn trai cô. Ngày hôm nay cứ như vậy đi đã, hai người tiếp tục, chúng tôi đi về trước."

"Chỉ là mấy ngày nay đừng đi đâu xa nhà, sau này có thể còn có một số chuyện muốn hỏi cô." Hạ Chi Quang tiếp lời.

Trình Tưởng đang ở ngay trước mặt, lúc anh nói lời này căn bản không có thương lượng với Hạ Chi Quang. Mà Hạ Chi Quang vẫn có thể lưu loát phối hợp.

Đây đại khái là do tin tưởng lẫn nhau đi. Nhưng là tin tưởng về mặt lý trí, hay là tin tưởng về mặt tình cảm? Hoàng Tuấn Tiệp ít nhiều cũng có chút hiếu kì, cho nên khi ra khỏi nhà Trình Tưởng, anh đã hỏi thẳng cậu.

Hạ Chi Quang liếc nhìn Hoàng Tuấn Tiệp. Cậu đứng trong hành lang, không có tiếp tục đi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: "Hoàng Tuấn Tiệp, anh tưởng chỉ có mình anh nhìn thấy cái chân dưới khe cửa hả?"

"Ồ ——" Hoàng Tuấn Tiệp rất thất vọng "Quá lý trí sẽ trở nên nhàm chán."

"Lý trí có thể giúp làm việc thuận lợi." Hạ Chi Quang.

"Mà tình cảm mới có thể làm cho cuộc sống đặc sắc, đúng không?" Hoàng Tuấn Tiệp nói nốt nửa câu sau.

Hai người đều không đi nữa, chỉ đứng đó chờ đợi, xác suất rất cao là trong phòng sẽ bạo phát một vài tranh chấp, loại tranh chấp này có lẽ sẽ mang đến một vài cơ hội đột phá cho bọn họ, ngoài ra, bọn họ ở lại đây còn có thể bảo đảm tranh chấp bên trong sẽ không mất khống chế —— dù cho mất khống chế, cũng có thể ngăn cản kịp thời.

Chuyện xác suất cao lập tức xảy ra, chỉ sau ba phút, âm thanh từ bên trong truyền tới, hơn nữa còn rất rõ ràng.

Đầu tiên là giọng của người bạn trai: "Tưởng Tưởng, cảnh sát kia nói thật à? Không phải em nói em với bạn trai cũ chia tay rất sạch sẽ ư? Sao, sao lại..."

Sau đó là giọng điệu cay nghiệt của Trình Tưởng: "Anh có ý gì? Sao anh biết chuyện này? Anh nghe lén? Còn có, cảnh sát nói cái gì thì là cái đó sao? Tôi còn chưa nói gì đâu!"
Hoàng Tuấn Tiệp cắm hai tay vào trong túi, dựa lên tay vịn cầu thang ở hành lang mà cảm thán:

"Đều nói mua nhà phải mua kiểu cũ mới tốt, nhà ở kiểu cũ rắn chắc, gạch lại đặc; còn nhà kiểu mới ấy à, bởi vì chính phủ giới hạn giá cả, mà vật liệu xây dựng lại tăng lên từng năm, bất động sản muốn kiếm tiền đành phải ăn bớt nguyên vật liệu, dùng gạch lỗ; bây giờ nhìn lại, ít nhiều cũng có lý..."

Sau khi rảnh rỗi cảm thán như vậy, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không nói gì thêm, nhường lại toàn bộ sân khấu cho hai người bên trong phòng.

Bạn trai của Trình Tưởng tên là Ngụy Tuấn.

Người cũng như tên, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, nhưng nếu chỉ nghe những gì hắn đang nói sẽ không cảm thấy hắn khôi ngô tuấn tú là bao.

Ngụy Tuấn nói: "Tưởng Tưởng, em đừng kích động như thế, anh chỉ muốn hỏi chút thôi, em nói xem bạn gái mình bị cảnh sát tìm tới cửa, anh không thể hỏi à? Đúng không, anh cũng chỉ là quan tâm em."

Trình Tưởng cười khẩy: "Được, vậy anh muốn hỏi cái gì, muốn hỏi tôi lên giường với bạn trai cũ như thế nào đúng không?"

"Sao em lại nói khó nghe như thế!"

"Hóa ra anh không muốn hỏi chuyện này, vậy anh muốn hỏi gì đây? Hỏi chuyện bạn cùng phòng của tôi sau khi bị cưỡng hiếp thì đã tự sát?"

Căn phòng rơi vào im lặng ngắn ngủi, có thể là Ngụy Tuấn nhỏ giọng lại, hai người đang thì thầm với nhau.

Vào lúc này, Hoàng Tuấn Tiệp không khỏi tiếc hận nhìn về phía cửa phòng, nếu như Hạ Chi Quang không ở đây, anh chắc chắn sẽ kề sát vào ván cửa trực tiếp nghe trộm hai người đang nói chuyện bên trong —— đáng tiếc Hạ Chi Quang đang ở đây, cho nên vẫn phải giữ hình tượng.

May mà loại giao lưu trong im lặng này không kéo dài được mấy giây.

Qua một lát, bên trong lại truyền tới giọng nói sắc nhọn của Trình Tưởng: "Anh còn nói anh không để tâm chuyện tôi lên giường với bạn trai cũ! Những gì anh hỏi không phải hoàn toàn là tôi với Mạc Nại vào khách sạn ra sao, vào khách sạn rồi lại làm những gì, tôi không hiểu tại sao sau khi yêu đương với tôi anh cứ phải dùng đủ mọi cách muốn tra khảo chuyện nam nữ của tôi từ thời đại học?"

"Sao lại bảo là anh tra khảo, anh đang quan tâm em! Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh hỏi thôi cũng không được ư?"

"Tôi không cần loại quan tâm này của anh! Hơn nữa thứ nhất, tôi không đồng ý lấy anh; thứ hai, tôi cũng chưa từng hỏi chuyện bạn gái cũ của anh đúng không?"

"Em hỏi đi! Không phải chỉ là chuyện của bạn gái cũ thôi sao? Em hỏi gì anh cũng trả lời hết, bảo đảm không mảy may che giấu." Ngụy Tuấn nói.

"Vừa hay tôi mảy may không muốn biết chuyện giữa anh và bạn gái cũ của anh; tôi cũng hi vọng anh không cần biết mảy may chuyện giữa tôi và bạn trai cũ của tôi."

"Tại sao?" Nói mãi, Ngụy Tuấn cũng cuống lên "Tại sao em không chịu nói? Em sợ anh sẽ xem thường em chỉ vì em đã lên giường với người khác sao? Anh sẽ không! Mọi người đều đang sống trong xã hội hiện đại, tầng mô kia cũng không thể đại biểu cái gì..."

Trong hành lang, Hoàng Tuấn Tiệp nghe vậy mà không kìm lòng được hừ một tiếng, cách một cánh cửa mà tiếp lời Ngụy Tuấn: "Không nhìn ra được anh không thèm để ý, chỉ nhìn ra được anh rất để ý. Tưởng người khác không biết mình đang nghĩ gì chắc? Đầu tiên dụ bạn gái nói ra quá khứ, chờ bạn gái trở thành vợ mình, những chuyện này sẽ lập tức trở thành nhược điểm anh có thể công kích vợ mình trong cuộc sống về sau, chửi rủa cô ấy là đàn bà đĩ thõa... Đã 2016 rồi mà dư độc của phong kiến vẫn chưa được tẩy rửa sạch sẽ."

Loại biểu hiện ngoài miệng không thèm quan tâm, thực ra trong lòng để ý muốn chết này tuyệt đối không gạt được Trình Tưởng đã sớm chiều ở chung với hắn. Thực ra, nếu như kể phần lớn mâu thuẫn trong hôn nhân cho người ngoài nghe, người ngoài đều sẽ nói "Có thế mà cũng cãi nhau á"? Hoàn toàn là vì không phải người trong cuộc nên không hiểu được cái khó của người trong cuộc, chỉ có đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mới có thể tự trải nghiệm tình trạng giáp mặt cãi vã lẫn bầu không khí căng thẳng kia.

Ngay sau đó, trong phòng lại liên tiếp vang lên một chuỗi gào thét không có quá nhiều ý nghĩa của cô gái, đi kèm tiếng vỡ vụn, có lẽ là do Trình Tưởng ném một vài món đồ thủy tinh xuống đất, sau đó cửa mở ra, trên mặt Ngụy Tuấn có vết cào, một thân chật vật bị đuổi ra ngoài.

Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang trong hành lang.

Vẫn là câu nói kia, chỉ cần mình không ngại, người khác sẽ phải ngại.

Hoàng Tuấn Tiệp rõ ràng là đang nghe trộm người ta nói chuyện lại vô cùng thản nhiên nhìn Ngụy Tuấn, còn Ngụy Tuấn thì che che giấu giấu, hét to vào trong nhà: "Trình Tưởng, cô bị điên đúng không, tôi hỏi vài câu thì làm sao, đâm vào phế quản của cô hay gì, rốt cuộc cô đã yêu đương với bao nhiêu thằng, nguyên một xe bus cũng không chứa nổi đúng không, khỏi kết hôn luôn cho rồi!"

Lại một bình hoa từ trong phòng bay tới, đập xuống đất, một bình hoa theo phong cách châu Âu, họa tiết ngang dọc trên thân bình tráng men, thiên sứ nâng đồng hồ gãy mất đôi cánh, mạng nhện bò lên trên mặt đồng hồ.

Sau đó, trong phòng truyền đến tiếng đứt quãng nghẹn ngào, Trình Tưởng đang ở trong phòng khách suy sụp khóc lớn.

Đứng ở ngoài cửa, đối diện là lối vào giữa phòng khách cùng phòng ăn, không thể trực tiếp nhìn thấy người trong phòng —— người trong phòng cũng không có cách nào trực tiếp nhìn thấy bọn họ.

Muốn bước vào không? Hoàng Tuấn Tiệp dùng ánh mắt hỏi ý Hạ Chi Quang.

Chờ một chút. Hạ Chi Quang cũng dùng ánh mắt trả lời.

Lần này chờ khoảng tầm mười phút, tiếng khóc trong phòng dần dần ngừng lại, mà không đợi hai người bắt đầu hành động, thang máy lại sáng lên, một người phụ nữ đeo túi xách xuất hiện, bác gái này có một đôi mắt sắc bén, liếc qua đã thấy Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đang đứng trong hành lang, tức khắc hùng hổ doạ người:
"Các cậu là ai? Đứng trước cửa nhà con gái tôi làm gì?"

Đương nhiên là tìm cơ hội... Phá án rồi.

Dù sao hai người cũng hơi lúng túng, vừa lúc đó, Trình Tưởng nghe tiếng cũng ra khỏi phòng khách chạy tới, mở to đôi mắt đỏ bừng, kinh ngạc nhìn mẹ: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây."

"Con còn hỏi mẹ tại sao tới đây," Bà mẹ lập tức chuyển sang nói chuyện với con gái "Bố mẹ của Tiểu Ngụy gọi điện tới cho mẹ với bố con luôn rồi đấy!"

Câu này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Trình Tưởng cũng lập tức bùng nổ: "Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi rồi? Cãi nhau còn về mách bố mẹ? Đừng nói nữa, con không kết hôn với anh ta đâu!"

"Cái con bé này... Đừng bướng, vào trong rồi nói." Bà mẹ cuống lên, đẩy con gái vào trong nhà.

Nói xong, bác gái muốn đóng cửa, mà Trình Tưởng lại nhanh tay lẹ mắt mà túm lấy ống tay áo của Hoàng Tuấn Tiệp, trực tiếp lôi Hoàng Tuấn Tiệp tiến vào. Hoàng Tuấn Tiệp cũng nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay của Hạ Chi Quang, kéo luôn Hạ Chi Quang vào.

Một sợi dây, kéo cả bốn người đều vào trong phòng.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com