Chương 64
Bà mẹ nhìn Trình Tưởng, lại nhìn Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, không biết nghĩ tới điều gì, cả mặt xanh lè: "Tưởng Tưởng, hai người này là ai? Đã trễ thế này vẫn còn đến đây, con với bọn họ không phải là..."
Không ai hiểu con bằng mẹ, lật ngược lại vẫn đúng.
Trình Tưởng hỏng mất nói: "Mẹ, mẹ điên rồi sao, nhìn thấy thằng cha nào cũng nghĩ là bạn trai của con à? Tận hai người đàn ông đấy! Con định chơi 3P với bọn họ sao?"
"..." Hóa ra là nghĩ như thế này.
Dù trước giờ đều biết bệnh nhân tâm thần giàu sức tưởng tượng, mà Hoàng Tuấn Tiệp vẫn không theo kịp mạch não của bà cô này. Anh thầm than thở.
Mẹ của Trình Tưởng lại xấu hổ mỉm cười: "Sao lại nói khó nghe như thế. Không phải mẹ chỉ hỏi vu vơ một câu thôi sao? Nếu bọn họ không có quan hệ gì với con, vậy để bọn họ ra ngoài đi, người trong nhà nói chuyện riêng, có người ngoài ở đây sẽ không tiện."
"Con sợ lát nữa bị mẹ ép đến mức nhảy ra khỏi cửa sổ, tránh xảy ra thảm án khiến mẹ trở thành hung thủ giết chết con gái ruột của mình nên mới tìm hai người tới bảo vệ chính mình trước đấy." Sau khi phẫn nộ tiêu tan, Trình Tưởng lại khôi phục lạnh lùng của lúc trước, ngay cả giọng điệu cũng chanh chua hơn "Mẹ muốn nói thì nói mau, không nói thì con đi ngủ."
"Biết con tâm trạng không tốt, mẹ không nói, mẹ không nói." Mẹ cô nói như vậy, nhưng mới qua một giây, bà ta lại nói "Tưởng Tưởng, con cãi nhau với Ngụy Tuấn, mẹ không phản đối, thế nhưng cãi nhau đến mức không kết hôn thì hơi quá rồi. Gia cảnh của Ngụy Tuấn môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, con người cũng không tệ, lúc trước không phải tình cảm của hai đứa vẫn luôn rất tốt sao, sao giờ lại đến nước không kết hôn luôn rồi? Không phải mẹ nói con, nhưng quá khứ đúng là con có bừa bãi thật, không đủ thận trọng, cũng khó trách Ngụy Tuấn để tâm. Chuyện như vậy, con cứ làm nũng là được mà."
"Đây chẳng lẽ là lỗi của con à?" Trình Tưởng cười khẩy "Ngụy Tuấn không có bạn gái cũ sao?"
"Đàn ông có người yêu cũ không giống như đàn bà có người yêu cũ. Nếu một người đàn ông đã ba mươi tuổi mà chưa từng yêu đương với một hai cô, mẹ còn sợ nó có bị bệnh gì hay không đấy."
"Mẹ, mẹ không cảm thấy quan điểm của mẹ rất kỳ lạ sao?" Trình Tưởng nhanh chóng phản kích "Con có bạn trai cũ là không thận trọng, nhưng anh ta có bạn gái cũ lại là tự nhiên bình thường, nếu không có loại con gái không thận trọng như con, làm sao có loại "tự nhiên bình thường" như anh ta!"
Mẹ cô cũng tức giận: "Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ lại có thể hại con, nếu con biết giữ mình, người ta đương nhiên sẽ càng yêu con, con quan tâm mấy đứa con gái phóng đãng đó làm gì, bọn họ chính là —— "
"Con chỉ có bạn trai mà thôi, sao mẹ nói cứ như thể con là giày rách thế?"
"Trình Tưởng, con nói vậy có ý nghĩa gì không!"
"Sao lại không? Có phải mẹ cảm thấy con chia tay với Ngụy Tuấn rồi sẽ không còn gì khác? Ánh mắt mẹ nhìn con cũng cảm thấy bẩn thỉu! Có phải muốn con nhảy lầu giống như Tống Thính Phong thì mới vừa lòng mẹ không!!!"
"Con —— Con, sao con lại nhắc đến Tống Thính Phong? Chuyện này thì liên quan gì đến con bé."
"Sao lại không liên quan, con nói cho mẹ biết, hai người đứng bên cạnh đều là cảnh sát, bọn họ chính là đến điều tra chuyện của Tống Thính Phong! Trong trường nói không sai, những gì mẹ nói trong quá khứ cũng không sai, tấm bằng thạc sĩ này, người bạn trai này, đều dựa cả vào Tống Thính Phong bị cưỡng hiếp nhảy lầu mới được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, sau đó mới có tất cả đúng không!"
Mẹ của Trình Tưởng đỏ cả mặt.
Nếu vào lúc đêm khuya vắng lặng, chỉ có hai mẹ con ngồi phân tích mặt lợi mặt hại trước cái chết của một cô gái đang ở độ tuổi rực rỡ nhất đối với triển vọng tương lai của chính mình, bà sẽ không cảm thấy có vấn đề gì cả, bởi rõ ràng hai người chỉ đang nói thật, nhưng nếu lại nói chuyện này trước mặt hai người xa lạ, trước mặt cảnh sát, vậy thì thế tục lẫn đạo đức phút chốc chiếm lấy đầu óc bà, khiến bà cảm thấy xấu hổ cùng sỉ nhục.
"Con nói mê sảng gì thế, mẹ nói như vậy bao giờ." Bà hoang mang phủ nhận, ánh mắt cũng không dám liếc về phía Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang.
"Hừ, sao lại chưa từng nói, mẹ bảo con học dốt, chỉ có học thạc sĩ là không tồi, mẹ không dám nhận sao? Cảm thấy dơ bẩn sao? Con cũng cảm thấy dơ bẩn lắm, nhưng dù gì trong mắt mẹ còn đều dơ bẩn như thế rồi, bẩn thêm chút nữa cũng không sao." Cô đột nhiên xoay người, đối mặt với Hoàng Tuấn Tiệp, gần như là cười nhạo khiêu khích nói "Còn có các người, cảnh sát các người đúng là phế vật, chín năm rồi mới nhận ra tôi có thể làm chứng cứ giả, đã kết án rồi, muốn bắt tôi cũng không được đúng không."
"Con đang nói gì vậy, chứng cứ giả cái gì, đây là chuyện con có thể nói linh tinh à?" Bà mẹ tức điên giơ tay lên, tát con gái một bạt tai thật vang, bà ra tay vừa mạnh vừa nhanh, ngay cả Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đang đứng bên cạnh cũng không kịp ngăn cản, thế nhưng khi bà ta quay sang nói chuyện với cảnh sát, đầy mặt đều là ý cười làm lành, "Đồng chí cảnh sát, cậu đừng nghe con gái của tôi nói lung tung, tối hôm nay nó vừa cãi nhau với bạn trai, kích động quá mức, cũng không biết mình đang nói gì..."
Hoàng Tuấn Tiệp lướt qua bà mẹ, nhìn về phía cô con gái.
Bây giờ là 9:30 tối.
Cách thời gian bọn họ trao đổi với Trình Tưởng chưa tới nửa tiếng. Nửa tiếng, một khoảng rất ngắn, thay đổi lại rất nhiều, một góc của cuộc sống vẻ vang tươi đẹp bị vạch trần, trong hộp quà được phủ một lớp tơ lụa, là xác muỗi xác ruồi đang vung vãi.
Anh đang nghĩ, thật ra đáp án đầu tiên trong phương pháp chứng minh phân loại mà anh nói với Hạ Chi Quang vào trưa nay còn có một khả năng, đó chính là Mạc Nại đúng là kẻ hiếp dâm, nhưng chứng cứ là giả.
Hắn là kẻ hiếp dâm, cho nên chột dạ ngồi tù.
Trình Tưởng tạo chứng cứ giả, cho nên cô ta biết chuyện.
Dùng chứng cứ giả tạo để định tội hung thủ hiếp dâm chân chính, đây có lẽ chính là tình tiết mà Trình Tưởng đã nhận định chín năm trước.
Về phần tại sao muốn làm giả chứng cứ ——
Hoàng Tuấn Tiệp hỏi: "Sau khi bị cưỡng hiếp, có phải Tống Thính Phong không chỉ tắm rửa sạch sẽ, mà còn giặt sạch cả quần áo lót đúng không."
Trình Tưởng cắn chặt môi dưới, cô không quan tâm dấu tay đang bỏng rát trên mặt, men theo câu hỏi của Hoàng Tuấn Tiệp, ký ức của cô khó có thể áp chế mà trôi về đêm ấy của chín năm trước.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng đã qua lâu như vậy rồi, rõ ràng có nhiều chuyện tốt đẹp hơn, nhiều chuyện mới mẻ hơn vây quanh cuộc sống của cô, mà sinh mệnh của cô dường như vẫn dừng lại trong quá khứ.
Đêm hôm ấy, vẫn còn rõ ràng đến như vậy, suốt trong những năm tháng về sau, mỗi khi tái hiện trong ác mộng của cô đều chỉ mới như ngày hôm qua.
Mà cuộc sống hiện tại của cô, lại giống như bị sương mù bao phủ, thiếu mất linh hồn, ngày này qua tháng nọ, tựa như đã qua rồi, mà lại tựa như vẫn còn đây.
Buổi tối ngày hôm ấy, cô mở cửa ký túc xá, giường của Tống Thính Phong trống trơn, toàn bộ đệm chăn quần áo thậm chí ngay cả màn ngủ đều bị Tống Thính Phong ngâm vào chậu rửa mặt của ba người, điên cuồng giặt vò, nền nhà của ký túc xá ướt đẫm nước. Cô và Dư Ngọc khó hiểu hỏi Tống Thính Phong, cậu làm gì thế, nước ngập chùa Kim Sơn giữa đêm khuya à.*
* Nước ngập chùa Kim Sơn hay nước tràn Kim Sơn tự là một câu chuyện thần thoại trong Truyện Bạch Xà
Sau đó lại thấy Tống Thính Phong mở to đôi mắt trống rỗng như đã chết, giọng nói tựa như từ trong cuống họng chen ra, khàn khàn suy yếu giống như người đi tới đường cùng: "Tưởng Tưởng, A Ngọc, mình thật bẩn."
Thật bẩn...
Xoa cơ thể như thế nào, vò quần áo ra sao đều không sạch được.
"Tối ngày hôm ấy, cứ cách nửa tiếng cô ấy lại muốn vào nhà vệ sinh tắm rửa, mười ngón tay đều bị ngâm đến trắng nhợt." Trình Tưởng khe khẽ kể lại, giống như sợ sẽ làm ồn đến người nào đó, người kia vẫn luôn ôm chặt lấy mình ngồi trên sàn nhà, làm thế nào cũng không chịu lên giường ngủ. "Trong số chúng tôi, cô ấy có thành tích tốt nhất, thông minh nhất. Cô ấy cũng chính là người đã phát hiện ra chuyện Mạc Nại lừa tôi, cô ấy nói thời gian Mạc Nại đi học rất kỳ quái, sau đó đã đến phòng bảo vệ nghĩ cách lấy được danh sách toàn trường, chúng tôi so lần lượt từng người, không tìm được hồ sơ nhập học của hắn. Tôi mới chia tay Mạc Nại chưa được mấy ngày, cô ấy đã bị trả thù."
Trình Tưởng gần như nức nở: "Cô ấy đã bị tôi hại."
Hạ Chi Quang: "Cô muốn bồi thường cho cô ấy, muốn báo thù cho cô ấy?"
"Đây xem như là báo thù sao?" Trình Tưởng kích động hỏi ngược lại "Mạc Nại cưỡng hiếp cô ấy! Chúng tôi chỉ là để pháp luật thực thi chuyện pháp luật vốn cần làm! Các người chưa từng bị cưỡng hiếp, làm sao biết được cảm giác kinh khủng của chuyện đó, lúc ấy ai còn nghĩ tới chứng cứ cơ chứ! Ngày hôm sau, Thính Phong vừa khóc vừa nói với chúng tôi không nên giặt quần áo, cô ấy như vậy là đã đủ thông minh đủ bình tĩnh lắm rồi! Nếu là tôi, thời gian tôi sụp đổ chỉ có thể càng dài hơn cô ấy, trong lúc kích động càng làm ra chuyện khác thường hơn cô ấy!"
Hoàng Tuấn Tiệp khẽ thở dài.
Cho dù Mạc Nại thật sự là hung thủ, chẳng lẽ đây lại là kết cục vui vẻ cho tất cả mọi người sao? —— Tội phạm tránh được phán quyết cuối cùng cũng phải đền tội, vô luận trình tự có chính nghĩa hay không, mà kết quả cuối cùng vẫn là chính nghĩa.
Không thể.
Trình tự không chính nghĩa, chỉ có thể tạo ra kết quả không chính nghĩa.
Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Nhưng Tống Thính Phong không hề nhìn thấy ngoại hình của Mạc Nại."
"Cô ấy không nhìn thấy, nhưng những người khác nhìn thấy, chuyện này không phải do chúng tôi thông đồng bịa đặt lời khai, là cảnh sát các người điều tra ra được!"
Hoàng Tuấn Tiệp không để ý đến kích động của Trình Tưởng, anh bình tĩnh tiếp tục nói: "Trong lời khai của Tống Thính Phong có một câu như thế này. Cô mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại hai lần. "Tiếng cửa mở ra rồi đóng lại hai lần". Cô, các cô, đều chưa từng nghĩ tới, có thể tối hôm xảy ra chuyện, tiến vào phòng ngủ của sinh viên nữ không phải một người, mà là hai người. Mạc Nại đi vào trước, sau đó có một người khác tiến vào. Thủ phạm thật sự của vụ án hiếp dâm này, không phải Mạc Nại, mà là cái người đi vào sau Mạc Nại kia?"
"Sao có thể!"
Trình Tưởng hét lên phủ nhận.
"Bố của Mạc Nại là kẻ giết người, mẹ là gái điếm, hắn còn gạt tôi nói mình là sinh viên! Một đứa con của kẻ giết người miệng đầy dối trá như hắn, không phải hắn cưỡng hiếp Tống Thính Phong, còn có thể là ai cưỡng hiếp Tống Thính Phong? Chính là hắn, chính là hắn!"
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Trình Tưởng hồi lâu, anh vẫn không nói gì.
Người lên tiếng lại là Hạ Chi Quang.
"Con của kẻ giết người chính là kẻ hiếp dâm." Hạ Chi Quang lạnh nhạt nói "Quan điểm này của cô cũng có vài phần tương tự như "Con gái nhà lành phải biết giữ thân, phải khoe khoang nhận mình không có người yêu cũ" của mẹ cô đấy."
Hộp quà rơi xuống vỡ tan.
Xác ruồi xác bọ văng ra đầy đất, tơ lụa vẫn xinh đẹp rạng rỡ như trước, chẳng qua lúc này đã trở thành vải liệm cho ruồi bọ.
Trình Tưởng thở dốc, cô lùi về phía sau vài bước, đột nhiên bước hụt, ngã xuống sô pha.
Cô chống lên tay vịn, ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang. Ánh mắt cô giống như hai lưỡi dao bén nhọn, dao nhọn được nung đỏ.
"Cho dù Mạc Nại thật sự không phải là hung thủ, vậy Tống Thính Phong phải làm sao bây giờ? Cô ấy bị cưỡng hiếp, chỉ vì muốn rửa sạch chính mình mà cứ kết thúc như vậy sao? Không thể làm gì, không đòi được gì, cứ vậy mà kết thúc ư?"
*
Khi hai người ra khỏi nhà Trình Tưởng, ít nhiều cũng có cảm giác bị xua đuổi, mẹ Trình Tưởng thấy con gái ăn nói không ra làm sao, vừa dỗ vừa khuyên đẩy cô vào trong phòng ngủ.
Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang cũng không kiên trì ở lại.
Rõ ràng, trong lúc kích động, Trình Tưởng đã nói ra toàn bộ những lời trong lòng, tối hôm nay, bọn họ thu hoạch được không ít, cũng không để bụng một vài lời nói lẫn hành động của người lớn.
Hai người bước trên lối nhỏ trong vườn hoa của khu chung cư, cuối đông đầu xuân, tiết trời vẫn chưa chuyển ấm, cỏ cây trong vườn vẫn chưa đâm chồi nở hoa, chỉ để lại thân cây trơ trụi, mà đèn LED đom đóm được lắp trong vườn lại không có tắt, bóng đèn vàng trông giống như quả bóng bàn be bé được gắn trên từng cọc mảnh nhỏ, lúc la lúc lắc trong vườn, lúc sáng lúc tắt, rất có cảm giác của phái an nhàn tùy hứng.
Hoàng Tuấn Tiệp lấy di động ra nhìn thời gian: "10 giờ tối. Nếu như chúng ta không vội vàng đi hỏi Tề Viễn thì trước hết tìm khách sạn nghỉ ngơi một lát đi."
Tề Viễn sắp xuất ngoại cũng đang ở thủ đô, chuyến đi đến thủ đô lần này, ngoại trừ đến gặp Trình Tưởng tìm hiểu chuyện năm xưa thì Tề Viễn, thân là em trai của một người nhảy lầu mà chết khác, kiêm người thân còn sống duy nhất của Tề Mộng cũng là nhân vật quan trọng.
"Đã quá muộn, ngày mai rồi lại đến gặp anh ta." Hạ Chi Quang nói.
"Có thể nghe thấy ba chữ này từ trong miệng của một người cuồng công việc, vậy đã đáng lắm rồi." Hoàng Tuấn Tiệp bùi ngùi xúc động "Nhưng không phải do phương thức mở APP của tôi không đúng, mà là hình như khách sạn xung quanh đây đều đã kín phòng... Ừm, còn một khách sạn tình thú còn chưa hết phòng, với điều kiện em không ngại ngủ trên giường nước massage, rồi còn tắm trong bồn thủy tinh trong suốt nữa."
Hạ Chi Quang rất ngại.
Nếu như thật sự ngủ lại trong khách sạn này, ngày mai ai cũng không cần rời giường. Cậu thầm nghĩ, lấy điện thoại di động ra, cũng lướt xem còn khách sạn nào trống phòng không.
Có lẽ ngày 14 tháng 2 đúng là một ngày đẩy mạnh phát triển kinh tế, khách sạn quanh đây vốn không nhiều, khách sạn không quá nhiều phòng cơ bản đều đã kín, khách sạn bình thường gần đây nhất, tính đường xe cũng mất 45 phút.
Cậu mở luôn WeChat, gõ chữ một lúc, sau đó nói với Hoàng Tuấn Tiệp: "Không ở khách sạn, đến nhà bạn tôi ngủ nhờ một đêm. Không xa, đi bộ khoảng 20 phút là có thể đến."
"Bạn tôi = tôi?"
"Đúng là bạn."
Hạ Chi Quang trả lời anh, hai người ra khỏi khu chung cư của Trình Tưởng, cả một ngày hết ngồi ô tô lại chuyển sang tàu cao tốc, ai cũng không muốn gọi xe, vì thế hai người đều đi bộ, trên đường tản bộ cũng không ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh lại an bình.
Quãng đường tản bộ kết thúc, hai người đến khu chung cư mà Hạ Chi Quang nói.
Khu chung cư này cũng không thua kém chỗ ở của Trình Tưởng là bao, nhìn từ bên ngoài, có thể nhìn ra là một khu cao cấp, chỉ là thiết kế bên trong nhỏ hơn nhà của Trình Tưởng, nhìn qua tầm khoảng 90 mét vuông, căn hộ của người bạn kia cũng là 90 mét vuông, tầng 10.
Dùng mật mã mở cửa, bóng đèn trong phòng sáng lên do có cảm ứng âm thanh, lò sưởi cũng tự động vận hành, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn quanh mà huýt sáo: "Giống với biệt thự của Cao Sảng, toàn bộ căn nhà đều được thiết kế thông minh?"
"Không rõ lắm, tôi cũng mới đến đây lần đầu." Hạ Chi Quang đi vào nhà bếp, rót chén nước cho chính mình, vu vơ nói "Chủ nhân căn hộ bảo chúng ta cứ ở thoải mái, ngày hôm sau sẽ có cô lao công đến đây quét tước, không cần lo lắng."
Câu trả lời của đối phương mới vừa truyền tới tai Hoàng Tuấn Tiệp, Hoàng Tuấn Tiệp đã nhìn thấy một tủ trưng bày đồng hồ của chủ nhân căn hộ đang nằm trong góc phòng, một tủ kính hình trụ, bên trong lắp đèn LED, một mớ đồng hồ nổi tiếng được bày bên trong, kim cương cùng đá quý được nạm trên đồng hồ tôn lên vẻ đẹp của nhau, trên mặt đồng hồ, ngọc trai cùng satanh toả sáng lấp lánh.
Sợ là một tủ đồng hồ này đã có giá tương đương cả căn hộ. Nếu chỉ có vậy, Hoàng Tuấn Tiệp nhiều nhất cũng chỉ cảm khái sự ưu việt của giai cấp tư sản, thậm chí không mấy ghen tị, dù sao cách biệt cấp độ quá xa, anh chỉ là một công dân nhỏ bé bình thường mà thôi.
Nhưng sau đó anh lại nhìn thấy mẫu đồng hồ Patek Philippe Nautilus trong tủ này.
Trong nhà có hai cái đồng hồ như vậy, một cái đang được triển lãm trong tủ, một cái đang đeo trên cổ tay của Hạ Chi Quang.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cái đồng hồ đeo tay này một lúc lâu, chợt nhớ tới lúc trước mình còn lấy đồng hồ của Hạ Chi Quang để nói đùa với Ti Ti; anh lướt qua chiếc đồng hồ này, thoáng tập trung tinh thần quan sát những góc khác của căn hộ, anh phát hiện nhà này theo phòng cách Đông Nam Á, trên vách tường có treo tranh Nepal màu sắc sặc sỡ, màu sắc chủ đạo là màu xanh táo tươi mới trẻ trung.
Màu xanh táo.
Hoàng Tuấn Tiệp lại nghĩ tới điện thoại di động mà Hạ Chi Quang tặng cho anh cũng là màu xanh táo.
Lúc này Hạ Chi Quang bước ra từ phòng bếp. Mệt mỏi cả một ngày, cậu uống nước xong lại qua loa lau mặt trước vòi nước, nước thuận cằm nhỏ xuống phía dưới, cậu xen ngón tay vào trong tóc, vuốt phẳng mái tóc đang chỉnh tề gọn gàng.
Căn hộ 90 mét vuông chỉ chia ra làm hai phòng, cho nên nhìn bố cục sẽ không thấy chật chội, cậu đến xem phòng ngủ trước, phòng ngủ chính có một chiếc giường lớn, thông với phòng để quần áo và nhà vệ sinh; còn phòng sách, bởi vì không có giường, cho nên Hạ Chi Quang vừa liếc nhìn đã vội vàng quay đi.
Lúc này cậu có chút hối hận.
Nếu như biết cả phòng chỉ có một chiếc giường, còn không bằng đi thuê khách sạn. Nhưng nếu chỉ ở tạm một đêm, vậy thì ngủ trên sô pha cũng được...
Cậu liếc sang phòng khách, đột nhiên nhìn thấy ngồi Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi trên sô pha.
Hoàng Tuấn Tiệp ngồi đó, giống như chú mèo con đang nằm ườn trên mặt đất, phần tựa lưng của sô pha rất thấp, anh ngả cổ vào phần tựa, thả lỏng sống lưng, từ phần eo trở xuống hoàn toàn rơi ra khỏi sô pha, hai chân duỗi thẳng đặt trên thảm trải sàn.
Đối phương cứ duy trì loại tư thế vừa khó chịu vừa tùy hứng thế này, sau đó tung điện thoại.
Điện thoại mà cậu tặng cho Hoàng Tuấn Tiệp.
"Anh ngồi như thế không thấy khó chịu sao?" Hạ Chi Quang đến gần Hoàng Tuấn Tiệp.
"Đúng là có hơi khó chịu." Hoàng Tuấn Tiệp "Nhà này là của bạn thân em à?"
"Cũng không phải quá thân" Hạ Chi Quang "Không thân thiết đến vậy."
"Nhưng tôi lại không thấy thế, mua cùng một mẫu đồng hồ, cùng nhau đến cửa hàng chuyên doanh mà mua đúng không?" Hoàng Tuấn Tiệp nói.
"Gì cơ?" Hạ Chi Quang khó hiểu.
"Nautilus." Hoàng Tuấn Tiệp chỉ vào cổ tay của Hạ Chi Quang, lại chỉ vào đồng hồ nổi tiếng trong tủ trưng bày.
Hạ Chi Quang mới men theo ngón tay của Hoàng Tuấn Tiệp nhìn sang, phát hiện một chiếc đồng hồ cùng kiểu với cái đang ở trên tay mình.
Cậu nhất thời cảm thấy trùng hợp, lại nhất thời cảm thấy không có gì.
"Nautilus là thương hiệu đồng hồ top đầu, Lưu Tiểu Bắc rõ ràng sưu tầm đồng hồ, mua lại mẫu top đầu cũng không có gì đáng chú ý." Hạ Chi Quang giải thích.
Hóa ra chủ nhân của căn hộ này tên Lưu Tiểu Bắc, Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ.
"Người bạn Lưu Tiểu Bắc của em rất thích màu xanh lục, giống như tôi vậy. Hoặc đảo lại" Hoàng Tuấn Tiệp lại nói "Màu mà tôi thích giống với màu mà anh ta thích, cho nên em đã mua đúng màu rồi. Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng em biết tôi thích màu xanh lục nên mới mua điện thoại màu này cho tôi."
Thật ra áo ngủ mà Hạ Chi Quang chuẩn bị sẵn trong nhà cho anh vào tối hôm đó cũng là xanh sẫm.
Hạ Chi Quang phản bác: "Không thể là mua bừa sao?"
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn trần nhà, hai người đang ở ngay dưới một trần nhà màu xanh lục, Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ:
"Người bình thường sẽ chọn màu vàng, màu bạc, bởi vì đây là hai màu thịnh hành, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ dựa theo sở thích của mình mà mua màu xanh lam —— điểm này có thể nhìn ra được đôi chút từ đồng hồ cùng các vật dụng thường ngày của em, nhưng em lại chọn màu xanh lục tương đốt ít thấy, vậy thì chỉ có thể là cố ý chọn."
"..." Hạ Chi Quang nghẹn họng không trả lời được.
"Cho nên" Hoàng Tuấn Tiệp suy đoán "Nhà này thuộc về bạn trai cũ của em sao?"
"Đừng đùa."
"Em mang bạn tình hiện tại tới nhà bạn trai cũ..." Hoàng Tuấn Tiệp nói tiếp, nhưng đáng tiếc chưa nói xong, Hạ Chi Quang đang đứng cạnh không có phản bác, mà trực tiếp cúi người, hôn anh.
Thời điểm đối phương cúi người còn mãnh liệt giống như dã thú, nhưng khi đến trước mặt anh lại bỗng trở nên dịu dàng, giống như là một cơn gió lạnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, nhào vào trong ngực anh, quấn tới, cuốn lấy hơi thở của anh, cuốn lấy môi lưỡi của anh, tựa như liều chết triền miên vòng lấy anh, siết lấy anh, muốn cùng sinh cùng chết với anh.
Đợi đến khi tách nhau ra, cả hai người đều đã tuột xuống thảm trải sàn, Hoàng Tuấn Tiệp không có chuẩn bị trước thở một hơi thật sâu, giảm bớt kích thích cùng choáng váng do hôn môi bất thình lình mang đến.
Sau đó anh liếm môi, liếm được một vệt máu.
Môi anh mới vừa rồi đã bị cắn rách, anh lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang còn đang ngồi trong ngực anh, người vừa rồi đòi hôn đang có chút xíu lười biếng, không có lập tức rời khỏi lồng ngực anh, vẫn chiếm cứ toàn bộ cõi lòng anh, anh cảm nhận được hơi thở của đối phương, mới bắt đầu có chút gấp gáp, giống như đang bổ sung oxy vừa bị thiếu hụt, sau đó chậm rãi trở nên đều đặn, dài lâu, hòa hoãn, giống như chỉ cần hai người yên tĩnh thêm một lúc nữa là đối phương có thể dựa vào lòng anh ngủ thiếp đi.
"Xông lên gấp gáp như vậy" Hoàng Tuấn Tiệp bật cười "Là bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng không?"
"Là muốn anh bớt nói nhảm." Hạ Chi Quang khẽ hừ "Lưu Tiểu Bắc là hàng xóm của tôi, quen biết nhau từ nhỏ, chỉ vậy mà thôi."
"Ồ ——" Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang hai giây, có chút tiếc nuối lướt sang chỗ khác "Cả một buổi tối mà cũng không xong màn tranh đấu khốc liệt giữa bạn tình cùng bạn trai cũ à, tôi còn nói tôi có thể phối hợp với diễn xuất của em nữa đó."
Anh lặp lại câu nói nhảm nhí mà lúc nãy chưa nói xong là có ý riêng của mình.
Anh đợi Hạ Chi Quang lặp lại hành động vừa nãy, lại tới hôn anh một lần. Anh đã chuẩn bị kỹ càng, đều nhắm mắt lại quay mặt sang với Hạ Chi Quang.
Người mình thích đang ở trước mặt, gần đến nỗi có thể giữ lấy, bảo không động lòng là nói dối.
Mà nghĩ đến tác phong thường ngày của Hoàng Tuấn Tiệp, Hạ Chi Quang rất nghi ngờ cái trò chơi này một khi bắt đầu sẽ không kết thúc được, cậu do dự chốc lát, dằn lòng mà lạnh lùng đẩy ra gương mặt đang ở phía trước, cười nhạo nói: "Làm sao, lúc nãy anh vừa mỉa mai Ngụy Tuấn năm 2016 rồi vẫn còn cổ hủ, mà bây giờ cũng bắt đầu để tâm chuyện bạn trai cũ rồi à."
"Cơ thể thì có cái gì mà để tâm." Hoàng Tuấn Tiệp nháy mắt mấy cái "Nhưng đối với người có định nghĩa tình yêu hà khắc như em, dù sao tôi cũng hơi hiếu kỳ mẫu người như thế nào mới có thể bước vào trái tim em, khiến em thần hồn điên đảo. Nhân vật kiểu này không đơn giản, thật sự rất muốn làm quen."
"..." Hạ Chi Quang nhất thời im lặng, không biết trong tim đang là tư vị gì nữa, chỉ thấy Hoàng Tuấn Tiệp vỗ vỗ quần áo đứng lên, thuận tiện vươn tay về phía Hạ Chi Quang, ra hiệu cậu cũng đứng lên.
"Chỉ thế mà anh đã tin rồi ư?" Hạ Chi Quang kinh ngạc.
"Không thì sao?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi ngược lại "Em có cần thiết phải gạt tôi đâu? Nói như vậy, thế hóa ra em thật sự biết tôi thích màu xanh lục, điều tra trước rồi hả."
"..." Hạ Chi Quang một lần nữa câm nín.
Hoàng Tuấn Tiệp dạo qua phòng ngủ chính cùng phòng sách một vòng giống như ban nãy, đồng thời cũng phát hiện ra vấn đề: "Trong phòng chỉ có một cái giường?"
"Anh ở phòng ngủ chính, tôi ngủ trên sô pha." Hạ Chi Quang nói.
"Ồ." Hoàng Tuấn Tiệp không đồng ý ngay, sau đó lại hỏi "Em mua quyển sách này à?"
Vào lúc này, Hoàng Tuấn Tiệp đã đi tới phòng sách mà khi nãy Hạ Chi Quang chưa tiến vào, Hạ Chi Quang liếc nhìn vào trong, nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp đang cầm quyển "Mặt Nạ Mèo" trên tay.
Quyển thứ hai trong series "Độc Quả" —— "Mặt Nạ Mèo".
Hạ Chi Quang giả bộ lạnh nhạt: "Tôi nói rồi, tôi không đọc tiểu thuyết của anh."
"Nói cách khác, số sách này là do bạn em mua đúng không?" Hoàng Tuấn Tiệp khó hiểu "Tôi thật sự nổi tiếng thế cơ à? Còn kẹp giữa Agatha cùng Ellery Queen, ngại chết đi được, cảm giác tôi đã kéo thấp trình độ của ba người kia xuống rồi..."
Hạ Chi Quang lúc này mới nhận ra vấn đề ở đâu.
Cậu tiến lên hai bước, đi đến trước tủ sách, đứng song song với Hoàng Tuấn Tiệp, nhìn một hàng tiểu thuyết của Hoàng Tuấn Tiệp trên kệ, tổng cộng sáu quyển —— Hoàng Tuấn Tiệp mới viết tiểu thuyết ba năm, đương nhiên không thể xuất bản nhiều tác phẩm như vậy. Trong ba năm qua, Hoàng Tuấn Tiệp chỉ viết 6 quyển, series "Độc Quả" gồm 3 quyển, 3 quyển còn lại bao gồm cả "Hạc Bất Tử" lại không phải cùng series, là tiểu thuyết riêng lẻ.
Hoàng Tuấn Tiệp rút bừa một quyển, mở ra, thế mà lại là bản có chữ ký.
Anh rút thêm một quyển, mở ra, vẫn là bản có chữ ký.
Anh chỉ có thể cảm thán: "Bản có chữ ký của tôi dễ mua lắm à, sao tôi nhớ lúc trước tôi có ký nhiều đâu nhỉ."
Hạ Chi Quang cũng bất ngờ, trong tủ phần nhiều là truyện dài, một vài quyển tạp chí, cậu lấy đại một quyển xuống, phát hiện bên trên cũng có chữ ký của Hoàng Tuấn Tiệp.
"Truyện ngắn của anh cũng có nữa."
"Lợi hại, ngay cả tôi cũng không nhớ mấy quyển truyện ngắn đó nữa." Hoàng Tuấn Tiệp lại gần xem.
Lần này, hai người đứng khá gần nhau.
Đuôi tóc của Hoàng Tuấn Tiệp gần như quẹt qua môi của Hạ Chi Quang.
Nơi mới vừa bị sử dụng qua dưới kích thích như vậy lập tức trở nên vừa ngứa vừa nóng, Hạ Chi Quang lặng lẽ tránh ra, cũng căn bản không muốn nói với Hoàng Tuấn Tiệp về chủ nhân của căn hộ này, chuyển sang chuyện khác: "Tôi không hiểu anh ta quá nhiều, hiện tại chắc anh ta đang làm một vài công việc từ thiện cùng đầu tư mạo hiểu (VC), sở thích nho nhỏ kiểu như đọc sách này, tôi với anh ta cũng chưa từng kể với nhau, nhưng thích suy luận, thích đọc sách của anh cũng không phải sở thích gì quá kỳ quái quá khác biệt."
Hoàng Tuấn Tiệp cũng nhìn ra được chủ nhân của căn hộ đang làm từ thiện.
Dọc theo phòng khách tiến vào trong có một hành lang nhỏ, trên hai vách tường của hành lang có treo một số giấy chứng nhận từ thiện, hoạt động quyên tiền, cũng có không ít thư cảm ơn từ các đối tượng được giúp đỡ, kể cả cúp trên giá sách cũng có liên quan đến hoạt động từ thiện.
"Cảm ơn khen ngợi của em." Hoàng Tuấn Tiệp nhướng mày.
"Không còn sớm, ngủ đi." Hạ Chi Quang lặp lại một lần nữa "Anh ngủ trên giường của phòng ngủ chính..."
Cậu chưa dứt lời, Hoàng Tuấn Tiệp đã giơ tay, ấn xuống công tắc có chữ "giường" ở trên vách tường.
Cái công tắc này ở gần giá sách, vừa nãy khi xem giá sách, Hoàng Tuấn Tiệp trùng hợp nhìn thấy, hiện tại nhấn một cái, chỉ thấy mặt tường của phòng sách nứt ra một khe, sau đó một chiếc giường gấp trong khe tường chậm rãi trượt xuống, duỗi thẳng trên mặt sàn.
"Xem ra chúng ta không cần phải cân nhắc vấn đề ai ngủ trên sô pha ai ngủ trên giường nữa đâu. Hai cái giường, tôi ở phòng sách, em vào phòng ngủ chính đi... Nói thật là buổi tối còn rất nhớ em, nhưng ở trong nhà người khác thực sự không tiện, chỉ có thể vào buồng tắm —— Mà độ khó của chuyện này hơi cao. Hay là chờ chúng ta trở về rồi lại làm." Anh có chút tiếc nuối.
Hạ Chi Quang không muốn nói gì hết.
Cậu giúp Hoàng Tuấn Tiệp đóng sầm cửa lại.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com