Chương 90
Vu Tiểu Vũ đang ở trong phòng đã nói ra tất cả, bao gồm đầu độc, phóng hỏa, bắt cóc Hứa Thi Cẩn, cô thẳng thắn thú nhận mọi chuyện, trong miệng cô, Hứa Thi Cẩn không hề hay biết, tất cả những chuyện này, đều là cô trả thù thay bạn thân.
Cảnh sát cũng không hoàn toàn tin tưởng lời khai của cô.
Nhưng việc cấp bách là phải giải cứu Hứa Thi Cẩn đang bị Vu Tiểu Vũ giam lỏng trước, hai chú cảnh sát dẫn Vu Tiểu Vũ, bao gồm cả Hoàng Tuấn Tiệp cùng bạn học Chu —— Đã đến nước này, cảnh sát chỉ có thể đặt bọn họ dưới mí mắt mình, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn – cùng nhau đi đến nhà kho mà Vu Tiểu Vũ nói tới.
Trên đường đi, Hoàng Tuấn Tiệp bận rộn hết nửa buổi sáng cuối cùng cũng coi như rảnh rỗi, tiện tay lấy điện thoại ra xem, thế mà lại trùng hợp nhìn thấy điện thoại do Mạnh Phụ Sơn gọi tới —— Trước cuộc gọi này, Mạnh Phụ Sơn đã gọi cho anh 10 cuộc khác, cùng 2 tin nhắn thoại nữa.
Hoàng Tuấn Tiệp nhanh chóng nhận: "Alo?"
Mạnh Phụ Sơn cười gằn: "Tôi còn tưởng cậu chết rồi ."
"Ngại quá ngại quá." Hoàng Tuấn Tiệp "Vừa nãy có chút việc, điện thoại để chế độ im lặng. Cậu tìm tôi gấp như vậy là có chuyện gì?"
"Cậu chạy đi ba ngày không thấy tăm hơi, huấn luyện viên nhớ cậu."
"Ơ..."
"Nhớ đến nỗi phải nói với mỗi một người trong ký túc xá là hãy khuyên cậu từ bỏ đi."
"Ơ ơ."
"Đừng ơ nữa." Mạnh Phụ Sơn "Không bao che được, cậu tự viết kiểm điểm nhận sai, tôi sẽ không viết giúp cậu, cậu hỏi hai người còn lại đi."
"Bên này vẫn còn vài chuyện chưa giải quyết xong..." Hoàng Tuấn Tiệp đau khổ sầu não.
"Vậy tức là cậu không cần tấm bằng đại học nữa rồi." Mạnh Phụ Sơn thẳng thắn "Phải trả tiền lại cho tôi, nghỉ đông có lẽ tôi không đến nhà cậu được, cậu sẽ bị bố mẹ cậu đánh gãy chân."
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi..."
"Sáng mai, trước khi lên lớp, nhất định phải đến, kiến nghị cậu mua phiếu trưa nay." Mạnh Phụ Sơn nhấn mạnh lần nữa, sau đó lạnh lùng ngắt điện thoại "Hẹn gặp lại."
Hoàng Tuấn Tiệp hai tay ôm đầu, nhíu mày.
Bạn học Chu đang ngồi bên cạnh anh, vừa rồi Hoàng Tuấn Tiệp gọi điện thoại không có tránh cậu, cậu cũng nghe loáng thoáng gần hết, biết được khó xử trước mắt của Hoàng Tuấn Tiệp: "Nếu như anh có việc thì cứ về trước đi, em ở lại đây, có thể theo đến khi mọi chuyện kết thúc, chờ chân tướng lộ ra..."
Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu: "Cậu ta sẽ bao che cho tôi, đây không phải trọng điểm. Chẳng qua là tôi cảm thấy hình như đã quên mất một manh mối rất quan trọng."
Khổ não đến từ cuộc gọi của Mạnh Phụ Sơn, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn tới nhìn lui danh sách lịch sử cuộc gọi không quá dài kia, nỗ lực muốn nhìn ra được gì đó. Sau đó, anh mở hai tin nhắn thoại của Mạnh Phụ Sơn.
Tin nhắn của Mạnh Phụ Sơn cũng ngắn gọn như lời nói của hắn.
Tin thứ nhất: Điểm danh bị lộ rồi, huấn luyện viên tìm cậu.
Tin thứ hai: Đừng giả chết.
Rất bình thường... Rất Mạnh Phụ Sơn.
Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào đâu? Nhà kho không xa, cảnh sát Tần đạp van dầu, rất nhanh đã đến nơi, hắn dừng lại, quay đầu nói với Hoàng Tuấn Tiệp: "Đừng cứ cúi đầu chơi điện thoại mãi thế, tôi thấy hiện tại các cậu cứ khư khư điện thoại trong tay, dễ bị cận lắm. Xuống xe đi."
Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên ngẩng đầu.
Anh bỗng hiểu ra manh mối đã bị mình bỏ sót —— nếu như Hứa Thi Cẩn bị giam lỏng, tại sao tín hiệu điện thoại khi cô gọi điện cho Trần Nha phát tiết lại xuất hiện ở trong trường được?
Trước đây vẫn luôn nghĩ người cùng điện thoại ở chung một chỗ, nhưng nếu Hứa Thi Cẩn bị giam lỏng, điện thoại của cô cũng có thể bị Vu Tiểu Vũ lấy đi, cú điện thoại lần đó cũng có thể là Vu Tiểu Vũ gọi. Vu Tiểu Vũ ở trong trường, tín hiệu mới có thể ở trong trường được.
Hơn nữa những lời mà Hứa Thi Cẩn mắng Trần Nha, chẳng những không có đề cập đến chuyện khác, mà còn không có chủ ngữ.
Có thể là những lời mà Hứa Thi Cẩn đã nói vào thời điểm khác, bị Vu Tiểu Vũ ghi âm lại giống như tin nhắn thoại của Mạnh Phụ Sơn khi nãy, sau đó phát cho Trần Nha nghe.
Bên tai Hoàng Tuấn Tiệp lại vang lên tiếng nhục mạ ngâm đầy ác độc trong lời kể của Trần Nha.
"Đều là lỗi của cậu! Nếu như không phải tại cậu, tôi sẽ không trở thành như bây giờ! Đều do cậu làm hại! Đều do cậu làm hại!"
Nếu như câu nói này không phải Hứa Thi Cẩn mắng Trần Nha, nếu như câu nói này, những lời này là nói —— với!
Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nín thở, nếu như dựa theo suy luận hiện tại của anh, vậy thì —— dưới chân anh giống như bỗng dưng sinh ra rất nhiều bùn lầy, bùn lầy chôn chặt lấy mắt cá chân anh, ngăn cản bước chân anh tiến lên.
Anh nhìn bóng lưng của bạn học Chu, nhìn bóng lưng của Vu Tiểu Vũ, nhìn dáng vẻ bọn họ mở cửa nhà kho vọt vào trong...
Cửa cuốn của nhà kho rầm rầm khép lại.
Vu Tiểu Vũ cúi người, ôm hộp cơm trong tay cô, vội vội vàng vàng chạy vào kho, cô còn chưa bước vào, đã lớn tiếng kêu lên:
"Thi Cẩn, Thi Cẩn tớ đến rồi, ngày hôm qua cậu ngủ có ngon không —— "
Cảnh sát đi theo phía sau cô, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy, trong nhà kho có một nữ sinh bị xích sắt khóa lại, quần áo cùng trên mặt của nữ sinh đều có chút bẩn thỉu, cô ngồi trên giường —— "Giường" thật ra chỉ là mấy cái băng ghế hợp lại với nhau, sau đó trải đệm chăn lên trên, tạo thành cái giường tạm bợ.
Cô mờ mịt nhìn những người bước vào, khi nhìn thấy bóng dáng của ai đó, trên mặt cô bỗng xuất hiện nụ cười kinh ngạc, cô nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng chạy về phía trước.
Ánh nắng rực rỡ chênh chếch chiếu vào từ cửa sổ cao cao của nhà xưởng.
Chiếu sáng góc váy cùng đuôi tóc vung lên của Hứa Thi Cẩn trong lúc chạy băng băng, chiếu sáng dây xích trắng lóa đang ma sát với mặt đất, chiếu sáng cả hoa nhỏ điểm xuyết trên giấy thếp vàng của bọc đồ màu xanh lam được Vu Tiểu Vũ che chắn trong tay.
Chiếu sáng gương mặt tràn ngập vui sướng cùng bất ngờ của Hứa Thi Cẩn, cũng chiếu sáng lạnh lùng lướt qua giữa cô và Vu Tiểu Vũ.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy, dưới kinh ngạc hoàn toàn không có phòng bị của bạn học Chu, Hứa Thi Cẩn ôm lấy bạn học Chu, mang theo vui mừng giống như sống sót sau tai nạn, vừa khóc vừa cười: "Cậu tới cứu tớ đúng không, quá tốt rồi, quá tốt rồi! Tớ còn tưởng... Tớ còn tưởng sau này sẽ không còn được gặp cậu nữa!"
Anh nhìn bạn học Chu, lại nhìn thấy Vu Tiểu Vũ đang nhìn Hứa Thi Cẩn giống như anh đang nhìn bạn học Chu.
Anh đột nhiên nhớ tới bài thơ kia, bài thơ mà Vu Tiểu Vũ nâng trong tay, bài thơ mà Hứa Thi Cẩn nhờ bạn học Chu viết lên bảng đen.
Bài thơ trên bảng đen, cao như vậy, cao đến nỗi Vu Tiểu Vũ với không tới.
Đó là vị trí mà bạn học Chu không thèm để ý, nhưng lại là vị trí mà chủ nhân chỉ muốn nó yên vị ngay từ khi bắt đầu.
Hứa Thi Cẩn nổi giận đùng đùng mà lau đi trái tim của Chu Triệu Nam cùng Vu Tiểu Vũ trên bảng đen, quát lên với tất cả mọi người: "Có cái gì hay mà cười, tên khốn kiếp nào viết đây!"
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn gương mặt ngơ ngác, đôi mắt ngơ ngác, dáng vẻ ngơ ngác mà nhìn Hứa Thi Cẩn cùng bạn học Chu ôm nhau của Vu Tiểu Vũ.
... Đúng, câu nói kia là Hứa Thi Cẩn nói với Vu Tiểu Vũ.
Tiếng mắng chửi sắc bén thấu xương đến vậy, trong căn nhà trống trải của bố mẹ, Vu Tiểu Vũ đã đơn độc dùng tai nghe màu trắng kia, nghe lại hết lần này đến lần khác, cô dùng dao cắt rách máu thịt, dùng khói nóng làm bỏng làn da.
Nhưng có tự tổn thương mình đến đâu cũng không có tác dụng gì.
Giống như bạn học Chu chưa từng ngoảnh đầu lại nhìn về phía Hứa Thi Cẩn.
Hứa Thi Cẩn cũng sẽ không ngoảnh đầu lại nhìn về phía cô.
Nước mắt của Vu Tiểu Vũ, rơi xuống như mưa.
...
Hứa Thi Cẩn ôm bạn học Chu vừa khóc vừa cười, sau khi thất thố một lúc lâu mới nhớ ra chính mình mặt mũi chật vật, cơ thể có mùi không dễ chịu, hơn nữa xung quanh còn có người xa lạ đang nhìn, thẹn thùng trời sinh của thiếu nữ vốn đến muộn hai nhịp, cuối cùng cũng đã đuổi tới.
Hai gò mà của cô giống như ráng mây đỏ ửng, luống cuống tay chân buông bạn học Chu ra, gần như muốn nhảy tới trốn sau lưng cảnh sát.
Cảnh sát mở ra dây xích đang khóa cô, cô lập tức giống như một chú chim nhỏ được thả ra khỏi lồng, loạng choạng bốn phía, nhảy nhót từng bừng mà chạy lên xe cảnh sát.
Cửa kính của xe ô tô ngược sáng, che khuất gương mặt của cô gái ngồi sau cửa xe.
Ngay lập tức, trong ánh sáng, cô hạ cửa xe xuống, một chòm tóc thò ra, hướng về phía bạn học Chu, giống như đang nói gì đó với bạn học Chu, cho tới giờ khắc này, cô vẫn nhớ đến bạn học Chu, chỉ có bạn học Chu.
Sau đó xe rời đi, Hứa Thi Cẩn rời đi, Vu Tiểu Vũ rời đi, chuyện cũ cũng rời đi.
Cảnh sát đi theo câu chuyện này nhất định phải đặt dấu kết thúc cho câu chuyện, nhưng những chuyện này đã không còn liên quan đến Hoàng Tuấn Tiệp nữa —— Vốn dĩ anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Hiện tại, anh phải quay về cuộc sống của chính mình.
Bạn học Chu đi cùng với Hoàng Tuấn Tiệp đến khách sạn lấy cặp sách, trả phòng, một đường im lặng đưa anh đến trạm xe lửa.
Trong trạm xe, vô luận ngày nào, giờ nào, đều có kẻ tới người đi, già trẻ trai gái, từng người nhấc theo hành lý, hầu hết đều là cảnh tượng vội vã, nhưng cũng có những người nán lại, ở đây cười, ở đây khóc, dẫn đến ánh mắt tò mò của vài người, lại lưu giữ bóng người trên sàn gạch men nhẵn nhụi vài giây, cuối cùng, vẫn đành rời đi, giống như lá rụng nằm lại dưới lòng đất, lại giống như sóng gợn lăn tăn không ở trong hồ nước.
Bạn học Chu đưa Hoàng Tuấn Tiệp đến trước đường hầm trong trạm xe, dừng chân lại.
"Lúc trước đã để ý rồi" Hoàng Tuấn Tiệp "Trên đường tới đây, em vẫn luôn có lời gì đó muốn nói với tôi đúng không?"
"Tại sao Hứa Thi Cẩn lại mắng Vu Tiểu Vũ?"
"Tôi suy đoán... Chỉ là suy đoán. Mà tôi nghĩ, kết quả điều tra của cảnh sát có lẽ cũng không sẽ khác suy đoán của tôi là bao." Hoàng Tuấn Tiệp khẽ nói, anh ngừng lại một lát, giống như không biết phải nói tiếp như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Đây là một khởi đầu tàn nhẫn.
Một khởi đầu tàn nhẫn với bất kỳ ai.
"Ngày đó người nhìn thấy Chân Hoan ở bờ sông, không phải Hứa Thi Cẩn, là Vu Tiểu Vũ."
Trần Nha chỉ nói nhìn thấy người đội mũ đó, cô không có chỉ mặt đặt tên, thậm chí cô chỉ đoán, nhưng đây lại là một trùng hợp rất không may.
So với Hoàng Tuấn Tiệp đang do dự, bạn học Chu bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu nghe xong suy đoán của Hoàng Tuấn Tiệp, chỉ gật đầu: "Thì ra là như vậy... Quả thật cũng hẳn là như vậy. Vu Tiểu Vũ nhìn thấy Chân Hoan rơi xuống nước chết đuối, rất sợ hãi, tìm Hứa Thi Cẩn khóc lóc kể lể. Tại sao Hứa Thi Cẩn ra mặt, em ít nhiều cũng có thể suy đoán. Có lẽ không hoàn toàn chỉ vì tình nghĩa chị em, còn bởi vì cậu ấy căn bản không cảm thấy chuyện này có cái gì đáng sợ."
"Đương nhiên, vốn dĩ chết người không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì."
"Nhưng Vu Tiểu Vũ không đẩy Chân Hoan, cũng không mỉa mai Chân Hoan, dù thế nào thì cái chết của Chân Hoan cũng không thể trách Vu Tiểu Vũ được —— đương nhiên cũng không trách Hứa Thi Cẩn đã nhận thay cho Vu Tiểu Vũ."
Nói tới đây, bạn học Chu im lặng vài giây, lại mở miệng, hơi có ý trào phúng.
"Hứa Thi Cẩn chưa từng phải chịu ác ý, cho nên chưa bao giờ cảm thấy ác ý đến từ bốn phương tám hướng có gì đặc biệt, cho nên tưởng mình có thể —— hoàn toàn không có vấn đề. Dù sao, chỉ cần một thủ đoạn nho nhỏ là có thể trực tiếp đánh đổ Lý Tư. Có lẽ cậu ấy còn có thể lấy chuyện này chứng minh với Vu Tiểu Vũ, nhìn xem, phản kích đơn giản vậy đấy."
"Nhưng hàng loạt chuyện xảy ra nói cho cậu ấy biết, cậu ấy không thể. Con người luôn dễ dàng nhìn lầm bản thân. Khi ác ý ép vỡ cậu ấy, trong lúc suy sụp cậu ấy đã bắt đầu chửi rủa Vu Tiểu Vũ, đẩy hết trách nhiệm lên người Vu Tiểu Vũ... "Đều là lỗi của cậu, đều do cậu làm hại"."
"Nhưng đây không phải là lỗi của Vu Tiểu Vũ." Hoàng Tuấn Tiệp có chút khổ sở.
"Không." Bạn học Chu nói "Đây là lỗi của Vu Tiểu Vũ. Vu Tiểu Vũ cũng tưởng như vậy. Có lẽ cậu ấy còn đang nghĩ... Ngày đó tại sao mình lại đến cạnh đập chứa nước chứ? Tại sao phải nhìn thấy Chân Hoan tử vong chứ? Tại sao phải để người bạn thân nhất nhận thay mình chứ? Là lỗi của mình, đều là lỗi của mình."
"Cho nên, một Vu Tiểu Vũ vẫn luôn nhu nhược, bắt đầu ra tay trả thù, trả thù thay cho Hứa Thi Cẩn, cũng trả thù thay cho chính mình."
"Nhưng em vẫn có chút không hiểu..." Bạn học Chu dừng lại "Em không hiểu tại sao Hứa Thi Cẩn lại thích em."
"Em có nghe thấy những lời mà Hứa Thi Cẩn vừa nói với em khi nãy không?"
"?"
"Bạn ấy nói với em, ngày mai gặp lại."
"Hoàn toàn không chú ý tới." Bạn học Chu đáp.
"Em không để tâm đến bạn ấy." Hoàng Tuấn Tiệp nói ra sự thật khách quan lại cũ rích, rồi lại tiếp tục "Đổi một góc độ mà nghĩ, thật ra bạn ấy cũng không để tâm đến em thì sao?"
Bạn học Chu nhíu mày.
"Bạn ấy không để tâm đến con người thật của em, chỉ để tâm đến em trong trạng thái u buồn. Người là một loài động vật có tình cảm phức tạp, họ muốn thích người khác, nhưng cũng muốn được người khác thích; muốn cứu vớt người khác, lại càng muốn được người khác cứu vớt. Em đã nói Hứa Thi Cẩn là một cô gái bình thường, một người bình thường luôn khao khát không tầm thường, bạn ấy đọc được không tầm thường trong bài thơ, bạn ấy hướng về những thứ này, hướng về em trong dáng vẻ sầu muộn, thích em trong dáng vẻ sầu muộn, muốn cứu vớt em của sầu muộn."
"Em không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của cậu ấy." Bạn học Chu "Thậm chí cậu ấy còn chưa nói với em được mấy câu."
"Đúng, em không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của bạn ấy."
"Tình cảm của thiếu nữ rất ngây thơ, e lệ rụt rè khiến bạn ấy do dự không biết nên đến gần em như thế nào, mà hành động lau bảng đen kia lại làm cho bạn ấy dễ dàng đến gần người đồng tính là Vu Tiểu Vũ." Hoàng Tuấn Tiệp lại nói "Nhìn từ bên ngoài, em và Vu Tiểu Vũ có rất nhiều chỗ giống nhau, các em đều yên tĩnh, đều trầm lặng, đều bị người khác bắt nạt. Có lẽ ở chung với Vu Tiểu Vũ sầu muộn, lại có thể hiểu rõ trái tim của một người cũng sầu muộn như em thì sao?"
"Nhưng đối với Vu Tiểu Vũ mà nói, vô luận Hứa Thi Cẩn chất chứa mục đích ra sao để đến gần bạn ấy, Hứa Thi Cẩn đều là người cứu rỗi bạn ấy, là khúc gỗ xuất hiện trong lúc bạn ấy lênh đênh giữa dòng nước. Cho nên khi Hứa Thi Cẩn bởi vì bạn ấy mà không chịu nổi ác ý đến từ khắp nơi, bạn ấy đã dùng tất cả biện pháp, cố gắng an ủi Hứa Thi Cẩn. Vu Tiểu Vũ thử đồng cảm với Hứa Thi Cẩn, bạn ấy muốn san sẻ nỗi đau với Hứa Thi Cẩn."
"Nhưng Hứa Thi Cẩn yếu đuối có được Vu Tiểu Vũ, giống như đã có được cái cớ dễ dàng nhất để đùn đẩy nỗi đau, Hứa Thi Cẩn chỉ biết phát tiết toàn bộ nỗi đau của chính mình lên người Vu Tiểu Vũ, chứ không muốn đi trả thù người khác. Hứa Thi Cẩn dùng tất cả oán giận có thể nghĩ được nhằm thu lại một chút thiện ý mà chính mình đã tùy hứng đưa ra lúc trước, như vậy mới có thể cân bằng lại chênh lệch trong lòng bạn ấy." Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu "Vu Tiểu Vũ bị đâm một nhát, bạn ấy quyết tâm trả thù, có lẽ bạn ấy cảm thấy trả thù người khác rồi, Hứa Thi Cẩn sẽ không hận bạn ấy nữa, thế nhưng đây chỉ là mong muốn đơn phương của bạn ấy thôi. Bạn ấy giải tỏa nỗi đau của chính mình, không phải nỗi đau của Hứa Thi Cẩn. Từ đầu tới cuối, bạn ấy chỉ đang đồng cảm với chính mình."
"Hứa Thi Cẩn muốn hiểu em, Vu Tiểu Vũ muốn hiểu Hứa Thi Cẩn, nhưng những gì hai người họ nhìn thấy, trước sau chỉ là những gì hai người họ muốn nhìn thấy." Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười "Vui buồn tan hợp trên đời này vẫn luôn như vậy, em mà tôi tưởng không phải là em, tôi mà em tưởng cũng không phải là tôi. Sầu muộn của phỏng đoán, chung quy chỉ là một phần vọng tưởng trong tâm trí."
Người xếp hàng bỗng trở nên rối loạn, cửa mở, chuyến tàu tới thủ đô sắp khởi động.
Dòng người lần lượt lấn xô đẩy tiến về phía trước.
"Đã đến giờ." Bạn học Chu lên tiếng.
"Đúng, phải đi rồi..." Hoàng Tuấn Tiệp còn có chút thất vọng mất mát, mà tất cả gặp gỡ, cho dù có vui vẻ thân mật đến đâu, chung quy cũng phải đến thời khắc ly biệt, không có ly biệt, sẽ không có gặp gỡ. Anh nhìn về phía trước, giơ tay lên, vỗ vai bạn học Chu "Vậy tôi đi trước đây."
"Ừm."
Anh nghe thấy tiếng đáp lại lạnh nhạt của bạn học Chu, nếu chỉ nghe, sẽ cảm thấy bạn học Chu căn bản không thèm để ý tới anh, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của bạn học Chu, sẽ có thể phát hiện, bạn học Chu đang rất chăm chú nhìn anh, chăm chú đến nỗi tựa như muốn dùng đôi mắt này để bộc bạch với anh.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn vào đôi mắt dường như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ này, đột nhiên mở balo, tìm được vở cùng bút từ trong balo. Anh lật tới trang giấy trắng, lấy bút ở bên cạnh soàn soạt viết xuống số điện thoại của mình, sau đó xé mảnh giấy này, đưa cho bạn học Chu:
"Số điện thoại của tôi. Tuy tôi rời đi, nhưng liên lạc giữa hai chúng ta sẽ không đứt đoạn, lúc nhớ tôi, hoặc là lúc có chuyện gì muốn nói với tôi, có thể gọi đến số điện thoại này bất cứ lúc nào. Chờ sau này em có điện thoại di động, cũng phải nhớ gửi số của em cho tôi!"
"..." Bạn học Chu nhận lấy tờ giấy này.
Đội ngũ di chuyển đã đi đến chỗ Hoàng Tuấn Tiệp đang đứng, anh còn muốn nói thêm hai câu, nhưng người phía sau vội vã tiến lên phía trước, đoàn người giống như làn sóng, mà anh chỉ là một viên đá nhỏ bé không đáng kể giữa làn sóng kia, bị làn sóng đẩy về phía trước.
Anh chỉ có thể vẫy tay với bạn học Chu: "Chờ điện thoại của em."
Nhưng cho đến khi anh bước vào khoang xe, cuối cùng không nhìn thấy bạn học Chu nữa, vẫn cứ không đợi được câu trả lời của bạn học Chu.
Càng ngày càng nhiều người tiến vào khoang xe, đợi đến khi dòng người bước vào hết, đợi đến khi cửa xe đóng lại, đợi đến khi tàu hỏa trong trạm gác đã khởi động đi xa, bạn học Chu vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Cậu cầm tờ giấy mà Hoàng Tuấn Tiệp đưa cho cậu, trong lòng nghĩ:
Anh không biết.
Em không phải Chu Triệu Nam, em là Hạ Chi Quang.
Em muốn nói cho anh bí mật của em.
Em đã giết bố mẹ em.
Trang giấy nhẹ tênh, mà trái tim lại nặng trình trịch.
Trên trang giấy trong tay, giống như vẫn còn vương độ ấm trong lòng bàn tay của Hoàng Tuấn Tiệp.
Vết hằn của dãy số sờ được từ mặt sau của trang giấy, thế nhưng là sức mạnh của Hoàng Tuấn Tiệp.
Ngón tay cậu khẽ vuốt lên trang giấy, vuốt đến mép giấy, khẽ dùng sức, bỗng chốc xé bỏ trang giấy này. Lại chầm chậm, xé thành tuyết rơi, xé thành mảnh nhỏ, xé đến mức không thể ghép lại, cũng không thể bắt nổi ——
Không phải thứ mà cậu muốn.
*
Trong giờ giải lao của buổi ký tặng, Hoàng Tuấn Tiệp ở trong hậu đài, tranh thủ thời gian xem danh sách điện thoại siêu dày trong tay.
Phân đoạn đầu tiên của buổi ký tặng là đối thoại giữa MC cùng tác giả, bây giờ đã thuận lợi kết thúc, trong quá trình trò chuyện, bầu không khí ở hội trường được đẩy lên đỉnh cao, nói tóm lại, không thể nghi ngờ đây là một khởi đầu vô cùng tốt.
Thường nói khởi đầu là một nửa của thành công, tảng đá lo lắng về buổi ký tặng vẫn luôn treo trong lòng Ai Nhân rốt cuộc đã thật sự rơi xuống, hắn vui mừng chạy tới nói: "Vừa nãy câu trả lời của thầy thực sự quá hài hước, rất có phong thái của Talk Show! Trước đó viết kịch bản còn không dí dỏm bằng bây giờ đâu thầy ạ."
MC sẽ hỏi một vài câu trong buổi ký tặng, chuyện này đã được thông báo cho Hoàng Tuấn Tiệp từ ngày hôm qua, Hoàng Tuấn Tiệp cũng đáp lại từng câu, chỉ là mỗi câu đều tương đối đúng quy củ.
"Có lẽ là vì ngày hôm nay trạng thái của tôi tốt." Hoàng Tuấn Tiệp bình tĩnh trả lời "Vừa lên sân khấu đã có cảm giác, thế nên cũng bắt đầu nói trời nói đất."
"Nói rất tốt!" Ai Nhân dựng thẳng ngón tay cái, lại đề nghị "Điểm tâm của khách sạn quả thật không tệ, không ra ngoài ăn gì sao? Tiện đường giao lưu với độc giả một chút cũng được."
"Thôi, sáng nay ăn xong vẫn còn no đây này." Hoàng Tuấn Tiệp xin miễn thứ cho kẻ bất tài "Hiện tại đến uống nước thôi tôi cũng cảm thấy tốn sức."
Anh thật sự cảm thấy khó chịu, uy lực của bữa sáng kia quá lớn, lúc đầu còn biến thành cục đá lấp đầy dạ dày anh, hiện tại cuối cùng cũng coi như bị dạ dày xoắn nát, hay rồi, trực tiếp biến thành bùn lầy, lấp kín từ dạ dày cho đến cổ họng.
Anh uống thêm hai ngụm nước, lại xé xuống một tờ trong danh sách điện thoại, tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Động tĩnh lần này khá lớn, cuối cùng Ai Nhân cũng coi như từ đã tỉnh lại từ trong thế giới của buổi ký tặng thành công rực rỡ, chú ý tới thứ Hoàng Tuấn Tiệp đang cầm trong tay.
"Đây là cái gì?" Hắn khó hiểu hỏi.
"Lịch sử cuộc gọi trong quá khứ của tôi."
"Quá khứ?" Ai Nhân nhìn thêm lần nữa, chú ý tới thời gian bên trên, xuýt xoa một tiếng "Năm 2008, năm 2009, đã là chuyện của sáu, bảy năm trước rồi, thầy điều tra cái này làm gì... ?"
"Tôi cảm thấy rất có thể tôi đã nhận được cuộc gọi từ người nào đó, nhưng tôi lại không nghe máy. Cơ mà tôi cho rằng em ấy hẳn đã gọi cho tôi, chỉ là bỏ lỡ. Cho nên ——" Hoàng Tuấn Tiệp giống như đang đọc vè, vòng một vòng lớn, cuối cùng, lắc danh sách trên tay "Nghiệm chứng một chút."
"Thầy biết số điện thoại của người đó?" Ai Nhân suýt nữa bị vòng cho choáng váng.
"Không biết."
"Vậy tại sao cảm thấy người đó sẽ gọi?"
"Tự tin." Hoàng Tuấn Tiệp.
Ai Nhân nghẹn họng. Hắn không nói ra khỏi miệng, mà trên mặt lại bắt đầu viết chữ, viết đầy nóng lòng muốn biết, rục rà rục rịch, tò mò đến cào tâm nạo phổi, mong đợi đến ăn ngủ không yên!
Hoàng Tuấn Tiệp liếc Ai Nhân hai lần, đột nhiên nói:
"Người đó mà cậu nói, là nam hay nữ?"
"Nữ."
"Tại sao?" Hoàng Tuấn Tiệp hứng thú hỏi ngược lại.
"Cái này..." Ai Nhân thành khẩn nói "Thời gian đã trôi qua sáu, bảy năm mà vẫn có thể khiến thầy quyến luyến không quên một cuộc điện thoại bị bỏ lỡ, ngoại trừ tình cảm chân thành thời niên thiếu, chắc không còn thứ gì khác đâu?"
"Không dám gật bừa." Hoàng Tuấn Tiệp.
"Sao lại không dám gật bừa?" Ai Nhân cũng kiên trì với quan điểm của mình.
"Nếu như là tình cảm chân thành, tại sao năm đó không nhớ ra, chờ đến sáu, bảy năm sau mới nghĩ tới?"
"Năm đó thầy không thông suốt, hiện tại thông suốt rồi." Ai Nhân thốt lên, còn rất lớn tiếng, giống như hắn lập tức biến thành thầy hướng dẫn nhân sinh của tác giả lớn, còn Hoàng Tuấn Tiệp biến thành học sinh khiêm tốn của biên tập nhỏ.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Có vẻ cuối cùng Ai Nhân cũng nhận ra được gì đó, giọng nói mới vừa cất cao lại thấp xuống, khôi phục dáng vẻ khiêm tốn thường ngày: "Thầy Hoàng, tôi cảm thấy lời tôi nói vẫn có lý..."
Lạ thật.
Đâu chỉ cũng có lý, nghe vào quả thực là chân lý cuộc đời.
Hoàng Tuấn Tiệp tin chắc năm đó chính mình không có ý gì với bạn học Chu, mặc dù anh là cong, nhưng năm đó đối với bạn học Chu thật sự là trái tim thẳng như sắt thép, thương yêu cũng là thương yêu của người cha già dành cho đứa con nhỏ, chưa từng có phút giây lệch lạc nào.
Mà sau đó... Lần này tới thành phố Cầm, sau khi xác nhận Hạ Chi Quang chính là bạn học Chu, mới chợt cảm thấy Hạ Chi Quang đặc biệt, bạn học Chu cũng đặc biệt.
Rõ ràng vẫn là cùng một người, cái gì cũng giống nhau... Nhưng vẫn có chút không giống nhau.
Con trai đến mười tám tuổi sẽ thay đổi, càng thay đổi càng đẹp. Hoàng Tuấn Tiệp bất giác sờ mũi một cái.
"Nhìn không ra" Anh cảm khái "Cậu cũng rất có lý nha."
"Cũng không tính là có lý gì. Chuyện đơn giản như vậy, không thể nào lại có người không hiểu."
"... Cậu có bạn gái rồi?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi.
"Ồ, tôi chưa nói với thầy sao? Tôi kết hôn sớm, con cái sắp đi mua nước mắm được luôn rồi." Ai Nhân cười ngốc nghếch.
"..." Phá án rồi, từ lâu đã là người thành công rồi.
Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Ai Nhân, đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, không nói nữa, tiếp tục vùi đầu xem điện thoại.
Từng dãy số của sáu, bảy năm trước đối với người khác mà nói, là hoàn toàn không nhớ được gì, nhưng đối với Hoàng Tuấn Tiệp mà nói, chỉ là thoáng có chút khó khăn ——
Trưa nay anh đã gọi điện tới đại học công an, tìm người quen hỏi tên Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang quả thật đã trở thành sinh viên của đại học công an thủ đô, là đàn em kém anh ba khóa.
Hiện tại cuối cùng anh cũng đã biết bí mật lặng yên giấu dưới vẻ ngoài âm u của bạn học Chu khi anh nhìn thấy cậu năm đó; cũng đã biết, năm đó khi bạn học Chu lựa chọn thi đại học công an, đã hạ xuống quyết tâm như thế nào... Cũng đã biết, khoảnh khắc ly biệt năm đó, bạn học Chu tuyệt đối không phải là muốn số điện thoại của anh... Cũng đã biết, tại sao sau này bạn học Chu không hề liên lạc với anh.
Anh vẫn thuận theo tất cả logic.
Nhưng tình cảm lại nằm ngoài logic.
Anh cảm thấy, anh tin tưởng, bạn học Chu cuối cùng vẫn cứ gọi điện cho anh.
Cho dù chỉ một lần.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com