Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99

Rốt cuộc mặt trời cũng lặn xuống, chân trời thu lại chút ánh sáng cuối cùng, đêm tối chờ đợi đã lâu tranh nhau lấn tới.

Trong bãi đậu xe ven đường bên ngoài khách sạn, một chiếc xe van màu trắng bạc đã dừng lại ở nơi này rất lâu rồi.

Cửa kính của xe van là cửa kính đen không trong suốt, đứng từ bên ngoài hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy tình hình bên trong.

Về phần tình hình thần bí bên trong —— bên trong có hai người, một tên đầu trọc đội mũ, cùng với một người trẻ tuổi đang dùng máy tính.

"Đã mấy giờ rồi." Đầu trọc hơi mất kiên nhẫn "Sao con mồi vẫn chưa về?"

Con mồi trong miệng bọn họ, không nghi ngờ chút nào chính là Hạ Chi Quang.

Người theo dõi quỹ tích hành động không cố định ở một thành phố xa lạ, chung quy phải đối mặt với vô số phiền phức, bọn họ chỉ có thể bắt đầu điều tra từ khách sạn, nhưng ngay từ bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề.

Bọn họ vẫn luôn chờ đến 4 giờ sáng, vẫn không thấy người về.

Tuy cũng có khả năng khách du lịch đến các mấy nơi KTV hay quán bar để chè chén say sưa suốt đêm không trở lại, nhưng dù sao đây cũng là Hạ Chi Quang, một đối thủ cực kỳ giảo hoạt, Hạ Chi Quang có thể nào đã nhận ra có người đang theo dõi hắn hay không? Hai người trong xe phân tích một lát, quyết định xem lại camera vẫn luôn hoạt động mà mình đã đặt trước cửa khách sạn.

Tất cả mọi thứ trong video giám sát đã mở tốc độ x8 lần vẫn bình thường, ngoại trừ có một người đàn ông cầm hai cái vali rất to rời đi, mười lăm phút lại tay không trở về là hơi kỳ lạ thôi.

Người trẻ tuổi phóng to đoạn ảnh, tìm được ảnh chụp chung trong buổi họp thường niên của nhà xuất bản Minh Tinh, xác nhận người đàn ông này là biên tập, tên Ai Nhân.

Thú vị đấy.

Nhưng không làm khó được hắn.

Người trẻ tuổi chậm rãi duỗi tay, mười ngón tay đều rất dài, dài đến nỗi khác thường, giống như đôi đũa trắng nhỏ mảnh đang đụng vào bàn phím.

Ngoại trừ CCTV, bọn họ còn chuẩn bị những thứ khác, buổi chiều đã lẻn vào đại sảnh của khách sạn đặt một cục wifi ngụy trang thành wifi cùng tên của khách sạn, lại thiết lập wifi tích hợp của khách sạn thành kiểu phải thêm mật khẩu khác, trong một buổi tối, gần như một nửa đồ ngu đều không hề đề phòng mà kết nối với wifi của bọn họ.

Thằng ngu Ai Nhân này cũng không ngoại lệ.

Mà một chiếc điện thoại kết nối với wifi công cộng, lại giống như ngôi nhà mở rộng cửa, mời mình vào xem.

Người trẻ tuổi dễ dàng thuận theo wifi hack vào điện thoại của Ai Nhân, cũng thấy được lịch sử trò chuyện WeChat của đối phương.

>>>

Ai Nhân: Thầy Hoàng, ngày hôm nay đi chơi vui không, chùa Đại Diệp mà tôi gợi ý không tệ chứ?

Hoàng Tuấn Tiệp: Không tệ thật, cơ mà leo núi rất mệt.

Ai Nhân: Ớ, không phải có thể lái xe lên chùa Đại Diệp sao?

Hoàng Tuấn Tiệp:... Tôi còn leo lên những ngôi chùa khác

Ai Nhân: Nhưng tôi nhớ là có cáp treo mà?

Hoàng Tuấn Tiệp: Không, tôi đổi sang ngôi chùa ở ngọn núi khác.

Ai Nhân: Ớ, thầy Hoàng thích vái phật đến thế à?! Lại còn leo núi khác, thế thầy leo đủ chưa, còn cần tôi gợi ý không?

Hoàng Tuấn Tiệp:... Không cần, tôi đã tự tra được rồi.

Ai Nhân: Ớ, thầy Hoàng cũng đã tra được rồi á!

Hoàng Tuấn Tiệp: Đừng vãi nữa, giúp tôi một việc, lấy hành lý ra gửi cho tôi...

Ai Nhân: ?!

Tiếp đó là địa chỉ cùng một đoạn tin nhắn thoại.

Không nghe thấy tin nhắn thoại, nhưng đến đây đã đủ rồi.

Trong lịch sử trò chuyện, nhiều lần đi chùa miếu chính là tin tức quan trọng, có thể làm điểm xâm nhập.

Cạch cạch cạch cạch cạch ——

Đôi mắt nhìn trộm, linh hoạt chuyển động trong đêm đen.

*

Rạng sáng ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đã một lần nữa thu dọn đầy đủ, rời phòng, chuẩn bị tiếp tục dò hỏi dọc theo hành trình leo núi đã quyết định ngày hôm qua.

Hai người ăn bữa sáng đơn giản trong khách sạn, lúc ra ngoài, Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng đầu nhìn thời tiết.

"Ừm, mây đen ảm đạm, không thấy mặt trời, hơn nữa lúc ra khỏi phòng khách sạn còn bất ngờ rơi điện thoại, không thể quay lại một chuyến... Chỗ nào cũng không thuận lợi, là điềm báo không lành đấy."

"Sau khi kế tục tư tưởng mê tín, anh còn kiêm chức thầy bói à?" Hạ Chi Quang.

"Đây là linh cảm của nhà tiên tri." Hoàng Tuấn Tiệp.

"Linh cảm gì chứ" Hạ Chi Quang đau đầu "Rõ ràng phân tích dựa theo logic, cũng có thể phân tích được thời gian chúng ta ở lại thành phố Cầm càng lâu, xác suất những người kia tới lại càng cao."

"Nhưng nhà tiên tri nghe xịn hơn là trinh thám, anh muốn ở trước mặt em sẽ có vẻ oách hơn một chút."

"..." Hạ Chi Quang.

Chú mèo lớn cơ trí kia lại lăn qua lăn lại trong đầu Hạ Chi Quang.

Ngày ngày nhìn thấy chú mèo này, cảm thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc rung đùi đắc ý của nó nhìn thế nào cũng thấy đang thiếu đánh. Nhưng khi thật sự chạm vào cơ thể của nó, bàn tay vốn nên dạy dỗ nó lại chỉ có thể khẽ vuốt cơ thể ấm áp của nó, quan sát xem bộ lông của nó còn sạch sẽ mềm mượt như trước hay không.

Sau đó...

Trong lòng Hạ Chi Quang bỗng xẹt qua một đám mây nửa quang đãng nửa âm u.

Chắc sẽ không bị Hoàng Tuấn Tiệp ăn sạch không còn một mống đâu chứ?

Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới bên đường trước cửa khách sạn, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy một chiếc taxi, vẫy tay bắt xe.

Taxi màu xanh bật đèn xi nhan, chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, nhưng trước khi Hoàng Tuấn Tiệp mở cửa xe, bỗng có một người trẻ tuổi vọt tới từ bên cạnh, giành trước bọn họ một bước, ngồi vào trong xe.

Cửa xe "Ầm" một tiếng mà đóng lại, chui ra tiếng kêu oang oang của người trẻ tuổi:

"Tôi tới trước, xe này là của tôi, hai người đừng có mà tranh!"

Hoàng Tuấn Tiệp vốn cũng không muốn tranh.

Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, taxi đã lái đi. Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang chỉ đành tiếp tục chờ đợi ven đường, may mà ngay lập tức lại có một chiếc taxi màu xanh lục còn trống đang lái về phía này.

Hoàng Tuấn Tiệp nhanh chóng vẫy tay.

Taxi dừng lại.

Lần này Hoàng Tuấn Tiệp cảnh giác mà nhìn hai bên trước, không thấy ai tới giành xe mới kéo mở cửa xe, sau khi thuận lợi ngồi vào trong lại nói với tài xế taxi ở đằng trước:
"Tới chân núi Tẩu Mã."

"Oke, ngồi chắc nhé ——" Tài xế của chiếc taxi này có một gương mặt trắng mịn mềm mại, tròn trịa hòa nhã giống như trăng rằm, nhưng giọng nói lại thô kệch thẳng thắn, đạp van dầu, xe phóng đi như bay.

Núi Tẩu Mã là trạm đầu tiên của hai người trong ngày hôm nay, cũng là một mạch núi vô cùng lớn trong thành phố Cầm, đương nhiên cũng rất nhiều chùa miếu, từ trên núi đến dưới núi, còn có một đường chỉ trồng cây bạch quả vây quanh núi, quanh co khúc khuỷu, nhìn từ trên xuống sẽ giống như một sợi dây chuyền vàng vờn quanh cả tòa núi, đương nhiên, ở cái mùa này là không có phong cảnh như vậy.

Trên xe nhàm chán, Hoàng Tuấn Tiệp chơi điện thoại một lát, tất nhiên là đang nói chuyện với Hạ Chi Quang.

Vừa lúc hai người họ đều ngồi ở ghế sau, trao đổi lập tức trở nên vô cùng thuận tiện, Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Thật ra từ tối hôm qua đến bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ tại sao người vóc dáng thấp bé trong đoạn cuối của câu chuyện lại đổi bảng mới..."

Anh rủ rỉ nói:

"Giả thiết thật sự có chuyện này, lão Doãn cũng quả thật đã chứng kiến một màn giết người, vậy thì cũng chỉ có mấy loại khả năng sau.

Một là, giống như lão Doãn từng nói, ông cụ ấy chỉ là người đứng xem vô tội.

Vậy người vóc dáng thấp thật sự đã đổi bảng mới, động cơ của hắn là gì?

Theo như mưu kế đổi bảng mới theo khuôn mẫu thường thấy nhất trong tiểu thuyết suy luận, người chết bị giết trong phòng A, thế nhưng biển số phòng lại đổi thành B, cuối cùng lại đổi thành A, chính là vì muốn che giấu hiện trường vụ án đầu tiên.

Hiện tại, bất kể là người chết bị nhốt trong bức tượng nào, hắn đều đã chết, nhìn từ bên ngoài cũng gần như vậy, ngoại trừ vị trí đặt cuối cùng là khác nhau —— vị trí này có phải là có manh mối chúng ta còn không biết?

Manh mối thục giục người vóc dáng thấp làm ra hành động như vậy.

Hắn không cùng phe với người áo xám, nhưng chắc chắn biết được chuyện người áo xám đã giết người —— hắn đang lợi dụng chuyện này để đạt được mục đích nào đó.

Hai là, lão Doãn là một nửa người tham dự.

Khi xuất hiện lời nói dối, nó có thể tháo rời rồi kết hợp lại thành rất rất nhiều câu chuyện có yếu tố giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau. Loại trừ tình tiết vô tình đi vào sau núi, câu chuyện sẽ trở thành lão Doãn đã sớm biết có người muốn ném thi thể, ngồi canh ở đó chờ đợi tất cả những thứ này. Đổi người vóc dáng thấp đi, câu chuyện sẽ trở thành lão Doãn biết có người muốn ném thi thể, vì vậy mà đổi bảng mới chờ đợi tất cả. Chuyện này cần chúng ta nghĩ ra một biện pháp, sau đó lại đi thẩm vấn ông lão kia.

Ba là, lão Doãn chính là hung thủ.

Loại giả thiết này nghe như tiểu thuyết quá, hung phạm cảm thấy đã chôn vùi hết chứng cứ, hoàn toàn tin tưởng chúng ta không tra được, vì vậy xuất phát từ tâm lý khoe khoang mà muốn trêu đùa chúng ta.

Giả thiết hết thảy đều là giả, lão Doãn thêm vào đoạn cuối này, có thể hiểu là muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm của chúng ta. Trên hai tấm bảng đều viết tượng phật thường thấy nhất trong chùa miếu, tăng thêm một khả năng, chính tăng thêm số lần dò hỏi theo cấp số nhân. Vậy thì lão Doãn hoặc là đùa giỡn chúng ta, hoặc là muốn giữ chúng ta ở lại thành phố Cầm.

Kết hợp với tình tiết lão Doãn biết em cũng như biết địa điểm đặc thù là bến tàu bỏ hoang, nói không chừng sau lưng có âm mưu sâu không lường được nào đó.

Lẽ nào ông lão này chính là đại boss của tổ chức áo đen trong truyền thuyết ——?"

"Còn có một khả năng khác..."

Hạ Chi Quang xem như là kiên nhẫn nghe xong này một đoạn dài lê thê này, hờ hững lên tiếng.

"Ông ấy già rồi, đầu óc không còn minh mẫn."

"... Ừm." Hoàng Tuấn Tiệp mất hết cả hứng, bất mãn nói "Đúng là kết luận nhạt nhẽo."

"Đừng nhìn cuộc sống thành tiểu thuyết." Hạ Chi Quang.

"Chậc chậc." Hoàng Tuấn Tiệp than thở, cầm điện thoại di động lên, gõ bừa hai lần, đột nhiên nói với tài xế phía trước "Đến ngã tư thì rẽ trái!"

Anh gấp gáp lên tiếng, mệnh lệnh mang đầy lạnh lùng.

Tài xế đang dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện nhất thời ngơ ngác, vô thức nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Tuấn Tiệp mà xoay chuyển phương hướng. Chờ chuyển phương hướng xong cũng đã mười mấy mét, mới hô một tiếng: "Lệch khỏi lộ tuyến..."

"Đằng sau có xen bám theo chúng ta suốt cả đường rồi." Hoàng Tuấn Tiệp nghiêm túc nói "Ngắt đuôi bọn họ."

"Ai... ?"

Nhưng không kịp chờ tài xế tiêu hóa câu nói này, mệnh lệnh liên tiếp đã truyền đến từ phía sau.

"Rẽ trái."

"Rẽ phải."

"Rẽ trái, tiến vào đường nhỏ."

"Đường nhỏ quẹo phải."

"Không được, vẫn có xe, ô tô màu đen—— "

"Trên đường sao có thể không có xe được!" Sau một chuỗi chỉ huy không ngừng, tài xế phía trước đã bắt đầu không theo kịp tiết tấu của Hoàng Tuấn Tiệp, một khi theo không kịp, chứng nổi điên trên đường sẽ bắt đầu phát tác, giọng điệu của đại ca tài xế đã không giống còn thẳng thắn như lúc bắt đầu, sắc mặt cũng từ vạn dặm không mây biến thành sấm vang chớp giật "Cái ô tô màu đen mà cậu chỉ là sau khi chúng ta quẹo qua rồi mới xuất hiện, biển số xe có đuôi 444, trước giờ chưa từng nhìn thấy kiểu biển số xe có ba số cuối vội vã đi đầu thai như vậy, người anh em này cậu mắc chứng vọng tưởng bị hại à?!"

"Cẩn thận là trên hết mà." Hoàng Tuấn Tiệp cẩn thận nói "Vừa nãy tôi đang thảo luận chủ đề bị người hãm hại, sợ bị hại không phải rất bình thường sao?"

"Cẩn thận cái rắm ——" Tài xế chửi ầm lên.

Sau khi quẹo trái rẽ phải, không nói Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang, ngay cả tài xế lái xe cũng nhất thời không phân biệt được vị trí hiện tại của mình. Nhưng bọn họ vẫn luôn tiến lên như bay, lái tới đây cũng đã rời xa nội thành, lái tới vùng ngoại ô cây xanh rậm rạp, nhà cửa thưa thớt, không quá nhiều người.

Trên đường không có nhiều xe cộ, lực chú ý của tài xế đã chuyển từ tình huống mặt đường phía trước sang người Hoàng Tuấn Tiệp, bàn tay cũng chỉ là bản năng mà giữ phương hướng phía trước, mà ngay khi xe mới vừa quẹo vào một ngã rẽ, một bóng đen cùng tiếng còi chói tai đồng thời vang lên.

Ba người trên xe nhìn về phía trước.

Một chiếc xe tải màu đỏ hung hãn xông về phía bọn họ, giống như một con cự thú quải đản không thể né tránh!

Tử thần giương rộng cánh áo, lưỡi liềm cắt qua lớp tôn ——

Xe cùng xe, đã đâm vào nhau !

Trong chớp mắt, đồng tử của đại ca tài xế nhanh chóng co rút, vội vàng xoay vô-lăng trong tay, taxi xông lên phía trước giống như là một đuôi cá xấu xí, rụt đầu, vặn eo, xe tang trôi nổi, liên tục né qua xe tải màu đỏ phía trước trong gang tấc.

Người trong xe sợ hãi không thôi.

Tài xế xe tải cũng bị dọa cho hoảng hồn, hạ cửa kính xe, chửi ầm lên với tài xế taxi:

"Thằng gà này, đi đường không nhìn à, mắt để cho chó ăn rồi đúng không, mới rẽ vào mà cũng dám cướp đường, đi chơi gái bị lây AIDS ư, lái nhanh như vậy, vội vàng đi đầu thai thành đứa con của mẹ mày với thằng bồ của mẹ mày à! —— "

Đằng sau còn một chuỗi những lời mắng chửi đa dạng phong phú tuyệt không trùng lặp.

Nhưng mà dù sao cũng là hai chiếc xe đi ngược chiều nhau, cho dù tài xế xe tải có vốn từ ngữ phong phú đến đâu, sức thở lại dồi dào đến cỡ nào, thì tiếng mắng chửi phẫn nộ kia cũng dần dần bị cơn gió của vùng đồng nội cuốn đi.

Lúc đầu, cả mặt của tài xế taxi đều trắng bệch, sau đó lại biến thành tái nhợt.

Đây là bất ngờ mà ai cũng không muốn gặp phải.

Nhưng mà bất ngờ sẽ phát sinh vào mọi thời khắc.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi ở phía sau thở dài một hơi, dùng giọng điệu của người từng trải mà nói: "Nhìn đi, nguy hiểm lúc nào cũng tồn tại. Anh có biết mỗi một giây trên toàn thế giới có bao nhiêu người chết không?"

"Con mẹ nó, tôi không biết, mẹ nó, ai mà biết đươc mỗi một giây trên toàn thế giới chết bao nhiêu người chứ, mẹ nó, cậu im miệng đi!" Tài xế phẫn nộ nói "Xe lái thành như thế này hoàn toàn là tại cậu!"

"Tài xế này, anh như thế là không đúng đâu." Hoàng Tuấn Tiệp nói "Nói chuyện thì cứ nói, sao lại chửi người ta chứ?"

"Tôi còn mẹ nó cả cậu đấy!" Tài xế mà bỏ đi hai tiếng "mẹ nó" là không biết nói chuyện nữa rồi.

"Chửi người đúng không? Vậy thì chúng ta chửi nhau." Hoàng Tuấn Tiệp nói, sau đó chống tay lên lưng ghế phía trước, giẫm chân lên sàn xe, cả người đã linh hoạt lách qua khe hở giữa hai ghế, ngồi vào chỗ bên cạnh tài xế.

"Cậu ——" Tài xế biến sắc, vách ngăn phòng hộ trong suốt ngăn cách giữa tài xế cùng hành khách cũng không ngăn được biểu tình ngạc nhiên nghi ngờ vô cùng sống động của hắn "Cậu muốn làm gì?!"

"Tôi cũng không muốn làm gì, chỉ muốn chửi nhau đã đời với anh thôi." Hoàng Tuấn Tiệp ngả ngớn nói "Tiền đề để chửi nhau cho thỏa thích, ít nhất cũng phải là mặt đối mặt chứ?"

Anh nói xong, quay đầu lại liếc nhìn Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang có vẻ vô cùng cạn lời với anh, miễn cưỡng nhấc mí mắt liếc anh một cái, sau đó trực tiếp cúi đầu xem điện thoại, hoàn toàn không có ý định giúp anh chửi người ta.

Đại khái không chỉ Hạ Chi Quang cạn lời, tài xế cũng rất cạn lời.

Tài xế nghẹn họng một lúc, nuốt hết tức giận bên trong, chỉ là cơ thể lại hơi phồng lên, phồng lên giống như bóng bay căng đầy đang nhét vào trong ghế lái.

"... Là tôi không đúng." Tài xế nói "Tôi không chửi cậu, cậu nhanh chóng ngồi lại ngồi sau đi."

"Trong quá trình lái xe, sao có thể chạy trước chạy sau, nguy hiểm biết bao!" Hoàng Tuấn Tiệp.

"..." Con mẹ nó cậu cũng biết nguy hiểm, thế người vừa nãy chui từ phía sau lên phía trước không phải là cậu, mà là bị linh hồn của khỉ tinh chiếm lấy ư? Tài xế đầy mặt uất ức.

Hắn nhăn mặt nhìn chằm chằm phía trước.

Đường càng ngày càng nghiêng, người cũng càng ngày càng ít, dãy núi xa xa thì lại càng ngày càng gần, bầu trời bao la, lại tối tăm nặng nề đang dần đè xuống.

Chiếc xe lái nhanh như bay trong phố xá sầm uất, đến nơi này, lại giảm tốc độ, hơn nữa càng ngày càng chậm, tốc độ giảm thẳng xuống còn 40km/h.

"Anh tài xế." Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên nói "Sao lái chậm thế?"

"Cẩn thận là trên hết mà." Tài xế taxi tức giận nói, trực tiếp ném lời Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới nói trả lại cho Hoàng Tuấn Tiệp.

Hắn vừa dứt lời, trong gương chiếu hậu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng.

So với xe của bọn họ, xe màu trắng kia lái rất nhanh, hơn nữa mục tiêu rõ ràng mà lao thẳng về phía bọn họ!

Mấy trăm mét, không cần mấy chục giây.

Lúc này, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn luôn lải nhải lảm nhảm một đống lời linh tinh lại vô cùng dứt khoát. Anh không nói lời nào, duỗi tay nhanh như chớp, trực tiếp vòng cánh tay qua vách ngăn bảo vệ, chộp vào vô-lăng trên ghế lái!

Có vẻ tài xế hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Tuấn Tiệp sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn kinh ngạc mà ngoảnh đầu lại, trong đôi mắt hoàn toàn mờ mịt chiếu ra khuôn mặt của Hoàng Tuấn Tiệp... Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp hoàn toàn không do dự, vặn chặt vô-lăng sang bên trái.

Xe giống như kẻ say đã uống no rượu, loạng chà loạng choạng, lảo đà lảo đảo...

Ngay lúc này, xe ô tô màu trắng phía sau lại chặn ngang, đâm thẳng vào bọn họ!

Giây phút xảy ra tai nạn xe cộ, hình như cũng không có kích thích giống như trong tác phẩm điện ảnh hay trong phim truyền hình.

Người trong tình cảnh đó chỉ cảm thấy một trận chấn động xông thẳng vào tim phổi, chấn động này cũng không mang đến quá nhiều đau đớn, nhưng gần như lại tẩy sạch một nửa thần trí của bọn họ.

Cảm giác đối với thế giới bên ngoài đã bị gọt bỏ một nửa, dường như ở trong không gian chật hẹp một lúc lâu, Hoàng Tuấn Tiệp mới nghe thấy tiếng va chạm nặng nề mà xa xôi.

Anh mở mắt ra, trong đôi mắt là một mảnh mơ hồ, giống như đột nhiên bị cận nặng.

Nhanh lên, nhanh lên, sắp không còn kịp rồi...

Anh đếm thầm trong lòng, hình như cuối cùng ý chí cũng phát huy tác dụng, bắt đầu xua tan sương mù bao phủ trước mắt.

Tầm mắt của anh bắt đầu điều chỉnh tiêu điểm, đầu tiên là nhìn thấy cốp xe taxi cùng cửa xe bên trái của buồng xe sau đã bị bắn ra trong lúc va chạm từ kính chiếu hậu, sau đó, anh nhìn thấy vách ngăn bảo vệ đã nát vụn cùng túi khí trực tiếp bắn ra ở ghế lái.

Tài xế đã hôn mê.

Trên đầu chảy máu, vùi chặt trong túi khí không nhúc nhích.

Hắn thế nào rồi... Hoàng Tuấn Tiệp lao lực mà nghĩ, vừa muốn cố gắng ngồi dậy đã nghe thấy một tiếng "răng rắc" vang lên.

Tiếng vang rất nhỏ, giống như kim châm đâm vào màng tai của Hoàng Tuấn Tiệp.

Người trong chiếc xe màu trắng va chạm với bọn họ bước ra ngoài.

Hai người, hai bên trái phải, một cao một thấp.

Hai người đều đội mũ bảo hiểm tránh va đập, mũ bảo hiểm bảo vệ toàn vẹn đầu của bọn họ, không để bọn họ phải chịu ảnh hưởng của tai nạn xe cộ.

Trong tay bọn họ đều cầm súng, súng màu xám đậm, lạnh băng băng.

Người từ ghế phụ vòng tới đuôi xe taxi, hắn đang tìm Hạ Chi Quang, xe đâm ngang đã đâm hỏng cửa xe bên trái của buồng sau, hắn chỉ có thể vòng qua từ phía sau.

Còn một người khác, người ngồi trên ghế lái, trực tiếp dừng lại chỗ mở cửa xe của chiếc ô tô màu trắng, cũng chính là bên ngoài buồng lái của tài xế taxi.

Cửa sổ xe của tài xế taxi đang mở.

Một thứ được đặt vào cửa xe mở rộng.

Đôi mắt của Hoàng Tuấn Tiệp đối diện với nòng súng cách một vách ngăn bảo vệ nát vụn vặn vẹo ở ghế lái.

Nòng súng sâu thẳm, đen ngòm, giống như một con mắt của vực sâu.

Con mắt của vực sâu nhìn anh chằm chằm.

Anh chậm rãi ngước mắt lên, ngước lên vị trí lồng ngực của sát thủ cao lớn, không thể ngước lên cao nữa, nóc xe che khuất tầm mắt của Hoàng Tuấn Tiệp, anh không nhìn thấy gương mặt của sát thủ cao lớn, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay trỏ đồng thời đè lên cò súng theo bóng người đang dần dần cúi xuống bên ngoài xe... Giống như một người khổng lồ đang chậm rãi ngồi xổm xuống, muốn giết chết con kiến dưới bàn chân...

"Ầm!"

Tiếng súng vang lên.

Không vang lên trước mắt Hoàng Tuấn Tiệp, vang lên phía sau xe taxi.

Sau một tiếng súng đột ngột, là tiếng bắn hỗn loạn của hai phe, tiếng vang cũng giống như viên đạn, nhanh chóng xuất hiện, lại nhanh chóng biến mất, trong khoảnh khắc tiếng súng biến mất, một tiếng hét thảm đâm rách chân trời, tiếng kêu thảm thiết giống như cú đêm.

Không phải tiếng kêu của Hạ Chi Quang!

Người cầm súng trong tay thất thần trong nháy mắt, lựa chọn giữa hai cơ hội, mở cửa đào tẩu hoặc là...

Hoàng Tuấn Tiệp bỗng nhiên nhào tới trước, hai tay xuyên qua vách ngăn bảo vệ, sừng nhọn còn sót lại sau khi vách ngăn vỡ vụn cắt qua hai ống tay áo của anh, anh cố hết sức chuyển lực chú ý sang chỗ khác, chỉ chú ý đến hai tay của mình, hai tay của anh, tóm chặt lấy nòng súng phía trước!

Chủ nhân của nòng súng, sát thủ đội mũ bảo hiểm, cũng cúi người xuống, Hoàng Tuấn Tiệp không nhìn thấy rõ gương mặt ẩn giấu bên trong mũ bảo hiểm, chỉ có một đôi mắt hung tàn tựa như mắt sói là còn để lại ấn tượng trong đầu Hoàng Tuấn Tiệp.

Sói đói vung ra móng vuốt sắc nhọn.

Nòng súng sáng lên ánh lửa.

"Ầm!"

"Ầm!"

Hai tiếng súng trước sau gần như vang lên trong cùng một lúc.

Trước khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Hoàng Tuấn Tiệp ra sức nhấc lên nòng súng, đạn sượt qua khoảng không trên đầu Hoàng Tuấn Tiệp, bắn thủng nóc xe taxi. Mà một tiếng súng khác, đến từ viên đạn trong súng lục của Hạ Chi Quang, lại mang theo đôi cánh làm từ tia lửa cùng khói thuốc súng mà bắn vào cánh tay của sát thủ bên ngoài ghế lái!

Màu máu hiện ra.

Tiếng hét thảm thiết thứ hai vang lên ngay sau đó, Hoàng Tuấn Tiệp nắm lấy cơ hội, đoạt lấy súng ống trong tay sát thủ.

Động tác mau lẹ, Hoàng Tuấn Tiệp vốn đang làm con mồi đã cùng Hạ Chi Quang, đổi khách thành chủ, trở thành thợ săn!

Sát thủ kêu rên ngã xuống ngoài cửa xe bị kéo đi, tầm mắt của Hoàng Tuấn Tiệp trở nên rõ ràng một lần nữa, sau đó, hình như bên ngoài truyền đến chút động tĩnh, Hoàng Tuấn Tiệp cầm súng lục, nhìn lại phía sau, nhìn thấy Hạ Chi Quang tìm ra dây thừng từ trong cốp xe, lần lượt trói lại hai tên sát thủ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, ngả người vào ghế phụ, cơ thể lẫn tinh thần đều thả lỏng... Thả lỏng không được mấy giây, cửa xe bị mở ra, nhìn sang bên ngoài, là gương mặt căng thẳng của Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang kéo mở cửa xe, cấp tốc nhìn Hoàng Tuấn Tiệp từ trên xuống dưới hết một lượt, khi nhìn thấy vết máu nhiễm lên hai ống tay áo của Hoàng Tuấn Tiệp thì biến sắc, bắt đầu trực tiếp xé ra ống tay áo bị cắt rách ——

"Không sao, không bị thương do đụng xe, là tài xế." Hoàng Tuấn Tiệp xem như là tìm được đầu lưỡi đã bị chim chóc tha đi, anh cảm thấy đầu óc vẫn còn nặng nề, không nghĩ được nhiều, chỉ có thể nỗ lực giơ tay vỗ vai Hạ Chi Quang "Sợ vật sắc nhọn..."

Lúc này Hạ Chi Quang mới nhìn thấy vách ngăn bảo vệ bị đâm đến liểng xiểng bên cạnh anh.

"Đúng rồi, xem giúp anh, đầu của anh!" Mãi đến lúc này Hoàng Tuấn Tiệp mới cảm thấy một chút căng thẳng "Không phải bị cháy mất một đường giống như Vu Tiểu Bân đấy chứ?"

"Từ sáng đến tối rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế hả? Giờ là lúc nghĩ chuyện này ư?" Hạ Chi Quang khẽ mắng. Sắc mặt cậu rất khó coi, nhưng động tác trên tay lại rất cẩn thận, nhấc cánh tay lên, ngăn cách Hoàng Tuấn Tiệp cùng ghế lái, nửa dìu nửa ôm, đỡ anh ra ngoài.

Ra ngoài rồi, không còn nhìn thấy vật sắc nhọn nữa.

Hoàng Tuấn Tiệp xem như là đã sống lại được một nửa, đại não trì độn cũng có thể hoạt động lại, lập tức nhớ đến tài xế còn đang hôn mê trong túi khí của ghế lái.

Hạ Chi Quang nhanh hơn anh.

Khi anh nhìn sang, Hạ Chi Quang đã chạy tới ghế lái, mở cửa ghế lái ——

Tài xế mập mạp chen chúc bên trong bắt đầu động đậy giống như bị kích thích... Có vẻ cuối cùng tỉnh lại từ trong hôn mê.

"Cảm giác thế nào?" Hạ Chi Quang cúi người, hướng nòng súng xuống phía dưới "Đừng tùy tiện cử động, tránh bị thương lần nữa, bây giờ tôi sẽ gọi xe cứu thương, xe cứu thương hẳn là sẽ đến nhanh thôi."

Nhưng tài xế vẫn cố gắng cử động.

Dịch đầu qua trước, dịch từng chút một, khó khăn mà dùng đôi mắt bị máu làm cho mơ hồ nhìn thẳng vào Hạ Chi Quang; sau đó lại bắt đầu động đậy cánh tay, cánh tay của hắn bị kẹp dưới chỗ ngồi, cánh tay đã có vẻ vặn vẹo, càng cố gắng giãy dụa, càng không thể hành động, quả thực giống như con sâu bị thanh nẹp kẹp chặt lấy.

"Đừng nhúc nhích!" Hạ Chi Quang cảnh cáo lần nữa.

Nhưng sự kề sát của Hạ Chi Quang trái lại khiến tài xế đột nhiên căng thẳng, hắn bỗng dưng kéo mạnh một cái, cánh tay được kéo ra, kéo rách một miếng thịt, dưới lớp da thịt, cấu trúc biểu bì run rẩy, máu tươi uốn lượn chảy xuống —— Nhưng đã bị Hạ Chi Quang đè lại.

Đuôi mắt của Hạ Chi Quang hơi rủ xuống.

Vẻ mặt đoan trang tao nhã giống như xẹt qua một tia cười nhạo tràn đầy khinh bỉ, một chút châm chọc giống như mèo bắt được chuột, ý cười trào phúng như gợn sóng lăn tăn rồi biến mất.

Cậu đè lại tay của tài xế, cũng đè lại chuôi súng trong tay tài xế.

Chuôi súng đã bị dính máu kia.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com