Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Nước Mắt Xanh Lam Bi Thương ] Chương 94

Quyển Năm: Nước Mắt Xanh Lam Bi Thương

Ánh nắng sớm mai trải lên đệm chăn trắng tinh, ngoài cửa sổ sáng choang, một nhành cây nâu chớm đầy lá non của xuân sớm thò vào, sắc xanh lác đác đang lặng lẽ sinh sôi.

Trên chiếc giường dưới cửa sổ, một người đàn ông trung niên uể oải nằm đó.

Vóc dáng vừa phải, tóc tai đen bóng, gương mặt không chút già yếu, cũng không tính là quá lớn tuổi —— 42 tuổi, số tuổi được viết lên tấm thẻ treo cuối giường bệnh, cùng với số tuổi, còn có tên của bệnh nhân.

Trần Gia Thụ.

Một cái tên xa lạ.

Nhưng nếu như nhìn vào cuộc gọi video ở trong phòng, nhìn thấy người trẻ tuổi trong video có gương mặt sưng phù đỏ chót, khóc lóc uất nghẹn, một đầu tóc vàng, cằm có có một nốt ruồi lớn, vậy thì cái tên này có lẽ cũng không xa lạ như vậy.

Người trong video chính là tóc vàng.

Tóc vàng hung hăng càn quấy, ngông cuồng tự đại, hơn nữa còn liên hợp với Ti Ti đồng thời bắt cóc Hoàng Tuấn Tiệp, động một tí là muốn giết người chặt cánh tay lúc trước.

Nếu như nói, ngoài xã hội, tóc vàng là một con chó hoang điên cuồng đến cực điểm, vậy thì lúc này, tóc vàng chính là một con chó nhà dịu ngoan đến cực điểm.

"Anh, anh..."

Hắn giống như đang muốn lấy lòng mà gọi người đàn ông nằm trên giường.

Tóc vàng tên là Trần Gia Hòa.

Trần Gia Hòa, Trần Gia Thụ, một cặp anh em ruột. Người làm anh trai lớn hơn em trai mười lăm, mười sáu tuổi, tuy nói là anh em, nhưng có lúc càng giống như cha con, lại có lúc, dường như cũng có thể hình dung giống như chủ nhân cùng sủng vật.

Người đàn ông đang nằm trên giường mở mắt ra, hắn ho khan hai tiếng, cổ họng khản đặc, khiến tiếng ho của hắn rất khàn, hắn làm vẻ muốn ngồi dậy, lập tức có một người đi tới từ bên cạnh.

Hóa ra trong phòng bệnh này còn có người thứ ba.

Một người đàn ông giống như tượng gỗ, mặc đồ giống vệ sĩ, hắn đỡ Trần Gia Thụ từ trên giường dậy, ngồi dựa vào thành giường.

Trần Gia Thụ ngồi thẳng người, nhìn về phía em trai.

Chăn trượt tới eo hắn, áo bệnh nhân màu xanh trắng trên người không có cài nút, vạt áo mở rộng, lộ ra cơ thể cũng xem như rắn chắc, ở phần eo, còn có hai vết thương.

Một là vết thương cũ năm xưa, màu nâu, trông giống như con rết, bò tới hông của hắn.

Một là vết thương mới, vẫn còn màu đỏ tươi, là vết mổ sau khi phẫu thuật thay thận.

"Tại sao muốn đi trêu chọc cảnh sát?"

Hắn không hề giận dữ hầm hừ, mà thần sắc nghiêm nghị, giọng nói cũng mềm mỏng, chỉ là cổ họng không được thông thuận, lúc nói chuyện sẽ khiến người nghe cảm thấy cục đờm đặc sệt này không chỉ mắc lại trong cổ họng của Trần Gia Thụ, mà còn mắc lại trong cổ họng của chính mình.

Trong lúc hắn nói chuyện, cơ bắp của phần eo chịu tác động khiến vết thương trên eo cùng khẽ run lên, con rết bò trên người hắn giống như đã sống lại, múa máy chân tay.

Mỗi khi nhìn thấy vết dao này, Trần Gia Hòa đều khẽ rùng mình.

Trần Gia Hòa biết nguồn gốc của vết thương này.

Lúc còn trẻ, anh trai hắn vì muốn bảo vệ đàn em dưới tay mình mà chủ động bị thương.

Đây là một huân chương chiến công. Một huân chương ma lực khiến toàn bộ người của anh trai hắn đều trung thành, kính trọng anh trai hắn.

Một vết dao kia, đâm hỏng một quả thận của anh trai, từ đó về sau, anh trai vẫn luôn dùng một quả thận còn lại mà chống đỡ, chống đỡ đến hiện tại, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, cần phải thay thận.

May mà quá trình thay thận đều rất thuận lợi.

Chỉ là bên cạnh huân chương chiến công lại nhiều thêm một vết thương mới, thoáng ấn lên trên vết thương cũ, lại tản ra sắc đỏ tươi, lập tức khiến huân chương chiến công cũ trở nên mơ hồ, cũng bắt đầu trở nên không rõ hàm ý...

"Không, không phải em đi trêu chọc cảnh sát" Trần Gia Hòa hoảng hốt vội vàng nói "Là cảnh sát đến trêu chọc em..."

Hắn nói ra toàn bộ những chuyện liên quan đến Hoàng Tuấn Tiệp, bất kể là Hoàng Tuấn Tiệp đến Lượng Tinh Tinh KTV chặn hắn từ lúc đầu, hại hắn nhất định phải nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai, hay là sau đó Hoàng Tuấn Tiệp truy đuổi hắn ở trong hẻm nhỏ, ngay cả sau nữa Hoàng Tuấn Tiệp lại thông qua Ti Ti, điều tra mình, còn cả chính mình trùng hợp gặp phải chuyện xui xẻo, đến KTV tìm gái bán hoa, thế mà đối phương lại hít thuốc đến chết...

Từng việc từng việc một, hắn nói cẩn thận từng li từng tí, không dám thêm mắm dặm muối chút nào, cuối cùng thậm chí còn nịnh nọt mà cười với anh trai một cái, giống như sủng vật muốn lấy lòng chủ nhân.

Chủ nhân nhẹ nhàng chỉ ra sai lầm của hắn.

"Em rải ảnh chụp của hai người này lên chợ đen..."

"Hiện tại ảnh chụp đã biến mất rồi." Trần Gia Hòa kinh ngạc.

"Em đã xóa ảnh à?"

"Không... Không phải."

"Vậy tại sao ảnh chụp lại biến mất?" Trần Gia Thụ hỏi ngược lại, sau đó lại tự mình trả lời "Bởi vì có người đứng sau bảo vệ cho cậu ta. Bởi vì người đứng sau bảo vệ cậu ta biết được, lan truyền ảnh chụp khắp chợ đen sẽ dẫn đến một vài phiền phúc cho cậu ta... Trong chợ đen, có người muốn tìm cậu ta gây sự."

"Cậu ta..." Trần Gia Hòa cẩn thận dè dặt, rõ ràng là hắn luôn tìm Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang gây chuyện, nhưng lúc này hắn lại giống như là không hiểu gì cả, mơ màng ngơ ngác "Cậu ta là ai? Hoàng Tuấn Tiệp?"

"Ai không muốn để ảnh chụp của mình lan truyền khắp nơi, thì "cậu ta" chính là người đó."

Vệ sĩ cầm một tờ báo, trải ra trước máy ảnh cho Trần Gia Hòa xem.

Là một tờ báo địa phương của thành phố Ninh mấy ngày trước, đưa tin về một tù nhân vượt ngục, trốn vào địa phận thành phố Ninh, lực lượng cảnh sát đang dầm mưa lục soát khắp núi, còn đính kèm một tấm ảnh đen trắng.

Trần Gia Hòa nhìn đi nhìn lại tờ báo này, đột nhiên nói:

"Hạ Chi Quang không có trong ảnh."

Ngày đó, người dẫn đội lục soát núi chính là Hạ Chi Quang.

Vì sao Hạ Chi Quang không có trong ảnh? Hắn ngẩng đầu nhìn anh trai.

Trần Gia Thụ uống một hớp: "Em vẫn chưa trưởng thành đâu. Bây giờ là thời đại hòa bình, tự mình ra tay đánh đánh giết giết đã hết thời rồi. Muốn tiêu diệt kẻ địch, trước tiên phải tìm được nhược điểm của kẻ địch. Tỷ như... Ai càng để ý việc riêng, càng không muốn ảnh chụp của mình bị truyền đi, chúng ta lại càng phải làm ngược lại, lan truyền ảnh chụp của cậu ta cho tất cả mọi người đều biết."

"Sau đó..."

Cục đờm trong cổ họng Trần Gia Thụ, vào lúc này rốt cuộc cũng nuốt xuống.

Hắn nhìn về phía em trai, giờ khắc này, lạnh lẽo trong mắt hắn giống như lưỡi rắn, lặng lẽ thò ra ngoài.

"Có người sẽ thay chúng ta xử lý kẻ địch."

"Cốc cốc." Cửa phòng bệnh bị gõ vang, ngắt quãng cuộc đối thoại của hai anh em.

Vệ sĩ cao to ra ngoài xem thử, lại trở về nói: "Là anh Mạnh."

Trần Gia Thụ gật gật đầu, ra hiệu vệ sĩ cúp điện thoại: "Ra ngoài rồi thì cứ yên tâm ở nước ngoài, anh sẽ chuyển tiền cho em, thoải mái hưởng thụ nhân sinh, đừng gây chuyện nữa..."

Trần Gia Hòa ngoan ngoãn gật đầu, giây phút cuối cùng trước khi tắt video, hắn nhìn thấy một người đội mũ bóng chày, mặc áo khoác gió màu xám bước vào.

Người kia dùng ngón tay cái đẩy vành mũ, giống như sắp cởi mũ, nhưng không biết có phải nhìn nhầm hay không, Trần Gia Hòa giống như đã nhìn thấy đối phương liếc về phía mình từ bóng đen dưới vành mũ...

*

Thành phố Cầm, hội quán Ái Cầm.

Không có xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, diễn thuyết bắt đầu đúng 2 giờ 30 chiều.

Hoàng Tuấn Tiệp cùng Ai Nhân đến hiện trường sớm hơn khoảng 20 phút, hiện trường vẫn đang tiến hành sắp xếp cuối cùng, nhân viên công tác đang bày một giỏ hoa tươi vào trong sân khấu.

Khi Hoàng Tuấn Tiệp liếc qua, đã phát hiện hoa tươi chủ yếu là màu trắng cùng màu xanh lục. Tràn đầy cảm giác tươi mới, quả thật cũng là màu sắc mà anh yêu thích...

"Hoa tươi do nhà xuất bản đặt à?" Hoàng Tuấn Tiệp hỏi Ai Nhân.

"Trong quy trình không đề cập tới, cho nên hẳn là không phải." Ai Nhân gãi đầu "Có lẽ là quỹ hội đặt, cũng có thể là người bạn kia của thầy đặt. Xem tên người tặng trên thiệp chúc mừng của lãng hoa đi, chắc phải có chứ?"

Không có.

Lúc nãy khi Hoàng Tuấn Tiệp liếc qua đã sớm phát hiện đa số giỏ hoa được bày trong hội trường đều không có thiệp chúc mừng.

Quỹ hội đặt hoa tươi đúng là không kỳ quái, nhưng có lẽ không nên đoán đúng màu sắc yêu thích mà anh chưa từng công khai ra bên ngoài. Hơn nữa tặng hoa viết thiệp chúc mừng lại cố ý không ký tên, nghĩ như vậy...

Hoàng Tuấn Tiệp luẩn quẩn quanh hội trường một vòng, chỉ tìm được năm giỏ hoa tươi có thiệp chúc mừng.

Những giỏ hoa này được xếp tại vị trí gần đài diễn thuyết nhất, mỗi một tấm thiệp chúc mừng đều giấu sâu trong cành hoa, phải vạch cành hoa ra mới có thể nhìn thấy.

Ai Nhân đi theo anh, khó hiểu nhìn những thứ này: "Sao lại giấu sâu thế? Trên thiệp cũng có viết gì đâu."

Trên thiệp chúc mừng đúng là không viết gì cả.

Chỉ viết tên của mỗi bộ sách cùng thời gian xuất bản sách, kèm một câu nói trong quyển sách.

"Là độc giả tặng thầy à?" Ai Nhân lật tới lật lui "Còn trích dẫn những câu nói hay nhất của thầy nữa... Hẳn là độc giả tặng?"

"Ừm." Hoàng Tuấn Tiệp "Một độc giả không thừa nhận chính mình là độc giả."

Anh kéo thiệp chúc mừng giấu trong giỏ hoa lên trên, rút ra giá đỡ của thiệp.

Một cái giá đỡ nhựa hình trái tim nho nhỏ màu hồng nhạt.

"Một độc giả..." Hoàng Tuấn Tiệp rút ra kẹp giá nhựa trái tim, vung lên giống như đang vung gậy phép thuật, khóe miệng vui vẻ nhếch lên "Ngoài lạnh trong nóng."

Hôm nay có không ít độc giả tới hiện trường.

Nhìn qua hội trường có thể chứa 500 người, thế mà đã kín 70 - 80% số ghế ngồi.

Thời gian diễn thuyết của Hoàng Tuấn Tiệp không lâu, khoảng nửa tiếng, thật ra đối với diễn thuyết, Hoàng Tuấn Tiệp ít nhiều cũng hơi sợ, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cho dù làm gì cũng phải chịu đựng thử thách của ánh mắt, dưới tình huống này, có vẻ ngay cả uống ngụm nước hay hắt hơi một cái đều sẽ dẫn đến một vài ánh mắt khác thường.

Nhưng cũng may, trong nửa tiếng này, người không có quá nhiều kinh nghiệm lên đài diễn thuyết như Hoàng Tuấn Tiệp vẫn có thể lơ mơ mà hoàn thành tương đối tốt công việc, anh không hắt hơi, không lảo đảo, microphone không có đột nhiên tắt tiếng, dây điện cũng không có làm anh vấp ngã.

Trong cả quá trình, anh còn được cả hội trường vỗ tay bảy, tám lần, hẳn cũng xem như không tệ.

Nhưng đáng để ý hơn, vẫn là một ánh mắt mà anh cảm nhận được trong lúc đang diễn giảng.

Ánh mắt trong veo lại đầy gợn sóng, mang theo cảm giác mát mẻ, lại tựa như kim châm rơi vào da thịt.

Ánh mắt thuộc về Hạ Chi Quang.

Nhưng khi anh đuổi theo ánh mắt, giữa đám đông nhốn nháo, anh lại không nhìn thấy Hạ Chi Quang.

Chỉ là ánh mắt lành lạnh kia, vẫn bám lại trên da như cũ.

Đợi dòng người trong hội trường rời đi, Hoàng Tuấn Tiệp ngồi thừ trên ghế sau hậu trường, vừa kéo cổ áo vừa lấy tạp chí quạt gió.

"Ngày hôm nay diễn thuyết giỏi quá!" Ai Nhân giơ ngón tay cái lên với anh, lại mỉm cười đưa cho anh cốc nước "Thầy nóng lắm hả? Mà đúng là lò sưởi bên trong hội trường mở lớn thật."

Hai ngày nay, kết thúc hai công việc quan trọng, không cần nhìn chằm chằm thầy Hoàng mọi lúc mọi nơi, không phải sợ thầy Hoàng có thể bỏ trốn giữa đường hay không, trong khoảng thời gian ngắn, Ai Nhân vui đến mức muốn bay lên:

"Thầy, buổi tối tôi mời anh ăn cơm đi! Đừng khách sáo, muốn ăn gì thì ăn cái đó, nhà xuất bản có thể chi trả. Thành phố Cầm sát biển, hải sản tươi chắc là ngon lắm, hay là chúng ta đi ăn hải sản tươi đi?"

Thành phố Cầm sát biển, là thành phố cảng, thành phố Ninh cũng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Tuấn Tiệp chính là ăn hải sản tươi nhiều nhất, thành ra không có hứng thú quá đặc biệt với hải sản tươi.

Nhưng nhà xuất bản Minh Tinh ở trong đất liền, có lẽ Ai Nhân chưa từng ăn hải sản tươi ——

"Được đấy." Hoàng Tuấn Tiệp "Tối nay, tinh thần của tôi sẽ đi cùng cậu."

"?" Ai Nhân.

"Cậu cứ nói với nhà xuất bản là tôi với cậu cùng nhau đi ăn hải sản tươi." Hoàng Tuấn Tiệp chỉ điểm cho hắn "Trên thực tế, cậu đi một mình, muốn ăn gì thì gọi cái đó, tôi ấy à—— "

Anh ngẩng đầu, cười với biên tập.

"Đi hẹn hò, hiểu không?"

"!" Ai Nhân còn có cái gì mà không hiểu "Thầy, mời ngài, tuyệt đối đừng lo lắng tôi!"

Hoàng Tuấn Tiệp rất hài lòng Ai Nhân biết điều như vậy.

Anh lấy điện thoại ra, dự định nhìn xem Hạ Chi Quang có liên lạc với mình hay không, nếu như không có, anh cũng có thể trực tiếp liên lạc với Hạ Chi Quang. Nhưng trước khi anh mở điện thoại, trên màn hình điện thoại đã nảy ra một bài quảng cáo trên Weibo trước.

Trên đường Ái Cầm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cảnh sát đẹp nhất đã phi thân giải cứu bà lão qua đường, click để xem<<

Cảnh sát đẹp nhất...

Đường Ái Cầm... Đường Ái Cầm, không phải là con đường bên ngoài hội quán Ái Cầm mà anh đang ở sao?

Hoàng Tuấn Tiệp lướt mở màn hình, mở ra weibo, tìm được video trên hot search.

Trong video, trên ngã tư đường xe cộ đi lại tấp nập, một chiếc ô tô màu bạc đột nhiên lao về phía bà lão chống gậy run rẩy băng qua đường!

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, một người ở trong góc màn hình xông tới, bảo vệ bà lão, sượt qua chiếc ô tô màu bạc.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Tuấn Tiệp đã nhận ra người này.

Người xuất hiện trong video, ngoại trừ Hạ Chi Quang, còn có thể là ai?

Chỉ trong một tiếng rưỡi ngắn ngủi mà anh diễn thuyết, Hạ Chi Quang ở bên ngoài đã hoàn thành hạng mục cứu người vĩ đại, còn được người qua đường quay lại, một lần hành động xông thẳng lên hot search, nổi tiếng rồi.

Không hổ là người mà anh vừa liếc mắt đã chọn trúng khi trước!

Hoàng Tuấn Tiệp thán phục.

Chủ đề hot search này thăng hạng rất nhanh, chỉ qua một lát đã đạt được top 1.

Trong video, toàn mặt hay sườn mặt của Hạ Chi Quang đều được quay lại rõ ràng, tuy cậu có giơ tay chắn... Nhưng hoàn toàn không có cách nào che chắn gương mặt xinh đẹp xuất chúng của cậu.

Quần chúng ăn dưa cũng rất có ý tán thưởng khả năng nhanh nhẹn của Hạ Chi Quang, bình luận đều là ——

"Chồng đẹp trai quá."

Đương nhiên cũng có một vài bình luận mỹ miều hơn, tỷ như ——

"Ai dám phá hoại gương mặt xinh đẹp của chồng tôi, bánh xe từ trên mặt tôi nghiền qua trước."

"Tức chết rồi tức chết rồi, trong video chồng tôi bị đứt mất ba sợi tóc rồi."

"Chồng còn không chịu nhìn em nữa, chắc em phải vào ICU cấp cứu mất."

Chỉ trong nửa tiếng, Hạ Chi Quang đã trở thành ông chồng tài mạo song toàn của ngàn vạn netizen, Hoàng Tuấn Tiệp cảm giác trình độ vọng tưởng của tiểu thuyết gia như mình đã hoàn toàn không sánh kịp quần chúng. Nhưng trong lòng anh vẫn cứ sinh ra một chút đắc ý kì diệu.

Thật ngại quá, các cô đều đến muộn một bước, chính cung chân chính, đang ngồi ở đây này...

Các cô chỉ có thể nhìn, mà tôi, có thể sờ có thể chạm, có thể ôm có thể hôn.

Hoàng Tuấn Tiệp đắc ý lướt xuống dưới.

Trong hot search còn có rất nhiều người chuyên nghiệp cắt hình ảnh động thành trạng thái tĩnh, phóng to chi tiết, ngay cả filter cũng không thêm, xếp thành ba tấm trên dưới, phù hợp với kích cỡ của điện thoại, trực tiếp bùng nổ nhan sắc.

Hoàng Tuấn Tiệp nhấn vào bài đăng, bình luận trong no.1 hot search phóng đãng hơn nhiều, thẳng thắn nói: "Chồng ụ em đi."

Hoàng Tuấn Tiệp: "..."

Hoàng Tuấn Tiệp không nhịn được mà dùng tài khoản phụ của mình để lại bình luận: "Em ấy là chồng tôi."

Chưa qua bao lâu đã có người rep: "Lại bắt được một chú, ngày hôm nay lồng bắt gay của tôi thu hoạch khá dồi dào."

Vừa có người rep như thế, anh đã nhanh chóng trở thành bình luận hot.

Bên dưới đều là bình luận nhiệt tình lại chân thành của netizen.

"Người anh em cứ yên tâm mà theo đuổi, chắc chắn không theo đuổi được."

"Chị đây nhìn tình yêu không có kết quả của chú em dành cho cảnh sát nhân dân mà đau lòng quá."

"Chị em, tôi hiểu không top không nơi nương tựa, có cần tôi giúp cậu tìm mãnh top không."

Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới nhận ra chính mình điền giới tính nam: "..."

Hoàng Tuấn Tiệp lau mồ hôi, tắt điện thoại, không xem náo nhiệt mà mình theo không kịp thời đại này nữa.

Lại nói, bây giờ Hạ Chi Quang đang ở đâu? Hiện trường chính là ngã tư đường trước hội quán Ái Cầm.

Không cần nghi ngờ, Hạ Chi Quang sẽ không ở lại ngã tư đường, mà sẽ ở ——phụ cận.

Hoàng Tuấn Tiệp tìm được Hạ Chi Quang phía sau hội quán, khi anh tìm được Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang đang một thân một mình ngồi trên ghế trong công viên, cậu tách hai chân sang ngang, khửu tay chống lên đùi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhăn mày thật chặt, trầm tư nhìn mảnh vườn mới vừa mọc lên cỏ xanh trước chân...

"Nghĩ gì thế?" Hoàng Tuấn Tiệp đi đến bên cạnh Hạ Chi Quang.

Anh cầm lấy điện thoại mà Hạ Chi Quang hơi giơ lên cao, là giao diện của WeChat, bên trên chính là link video mà Vu Tiểu Bân chia sẻ.

Hạ Chi Quang đang ngẩn người hoàn hồn lại, trước khi nhìn thấy mặt Hoàng Tuấn Tiệp đã nhìn thấy màn hình điện thoại mà Hoàng Tuấn Tiệp giơ lên trước mặt mình, trên màn hình đang phát sóng hình ảnh làm việc tốt của cậu vào nửa tiếng trước.

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Quang, nhìn đi nhìn lại mặt của Hạ Chi Quang, rồi lại nhìn màn hình mà nhận xét:

"Quả nhiên người thật mới là đẹp nhất, camera vẫn không có cách nào bắt giữ được vẻ tinh túy chân chính của em."

"..."

Hoàng Tuấn Tiệp lướt xuống lịch sử trò chuyện.

Trong nhóm đang khí thế ngất trời mà thảo luận chuyện này, Vu Tiểu Bân thân là người biết được tin tức trên hot search, nhận ra Hạ Chi Quang, sau đó chia sẻ cho mọi người, đương nhiên cũng là người thảo luận tích cực nhất. Hắn còn nói thậm chí đồng nghiệp ở ban tuyên truyền của thành phố Ninh đã hỏi tới chỗ hắn rồi, nói dù sao cũng là người tốt việc tốt, hay là thuận thế làm tuyên truyền...

"Truyền đi thật nhanh mà." Hoàng Tuấn Tiệp cảm khái.

"Là rất nhanh." Hạ Chi Quang đánh giá.

"Nếu không viết báo cáo cho tổ chức, ép chuyện này xuống?" Hoàng Tuấn Tiệp.

"..."

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hạ Chi Quang, Hoàng Tuấn Tiệp cười nhạo: "Bản thân em thông minh rồi lại quay xe bắt đầu cảm thấy anh ngốc hả. Bình thường em cẩn thận với camera như vậy, trong video này lại rõ ràng không muốn lộ mặt, chẳng lẽ còn không đoán được tại sao ư? Không tiện đúng không."

"... Ồ."

"Em có bản lĩnh tài năng, lại quen thuộc mảng buôn bán ma túy hơn cả anh, trước đây làm trong đội chống ma túy, đúng không?"

"... Ồ."

"Xem ra anh đoán cũng không đúng hết toàn bộ." Hoàng Tuấn Tiệp lại nói. Anh nghĩ đến Hạ Chi Quang tuổi còn trẻ, chức vị khá cao; lại nghĩ đến vết thương đâm xuyên qua xương quai xanh của Hạ Chi Quang. Một vết thương màu nâu, giống như một ngôi sao cực lớn lại khác thường mà đậu xuống.

Anh từng hôn lên ngôi sao này.

Từng hôn lên biểu bì gồ ghề trập trùng lại thiếu sức sống bên trên nó.

Khi anh hôn nó, có lúc cũng sẽ sinh ra một vài nghi hoặc, tự hỏi rốt cuộc vết thương này đã đậu xuống như thế nào.

Lúc mìn nổ bị thép đâm trúng? Hay là lúc truy bắt bị tua vít đâm vào?

Hiện tại anh nghĩ, còn có một khả năng.

"Em..." Anh nói "Từng làm nằm vùng?"

Còn có một khả năng.

Trong lúc nằm vùng bị phát hiện, bị móc đâm vào xương quai xanh, bị móc đến tận xương, bị treo lên giống như câu súc vật.

"... Từng làm." Hạ Chi Quang xem như đã nói ra.

Một khi nói ra khỏi miệng, vậy những chuyện phía sau liền trở nên dễ dàng.

Thật ra có lẽ Hạ Chi Quang vốn cũng không muốn giấu Hoàng Tuấn Tiệp, chỉ là mới đầu không quen, sau đó cũng không cần thiết phải khoe khoang vết thương, thế nên mới từng bước từng bước cho tới bây giờ.

"Giáp biên giới." Hạ Chi Quang bình tĩnh kể lại, không khoe khoang, cũng không khiêm tốn "Nằm vùng khoảng hai năm, lúc gần thu lưới thì thân phân bại lộ, bị thương nhẹ, sau khi kết thúc liền về nước. Cấp trên vốn muốn để em làm việc tại tổ chống ma túy, em lại tự viết báo cáo, nói muốn làm cảnh sát hình sự, sau đó được điều đến làm chỉ huy tổ cảnh sát hình sự."

"Bọn em thu lưới tương đối sạch sẽ, nhưng vẫn để lọt một vài gã trong nội bộ. Bọn họ sớm muốn báo thù, vẫn luôn điều tra hành tung của em, mua đầu của em. Sự kiện lần này, có điểm bất thường." Hạ Chi Quang nói "Em chưa bao giờ nói mình là cảnh sát, tại sao trên hot search ai cũng nói "cảnh sát đẹp nhất"? Bà lão mà em cứu, bao gồm cả tài xế của chiếc ô tô màu bạc kia cũng rất kỳ lạ, bà lão căn bản không hề già nua giống như bề ngoài; lúc tài xế ô tô màu bạc sắp đụng vào người bà lão cũng không có bất kỳ biểu tình kinh hoảng thất thố nào, xem ra tất cả có vẻ sớm đã có dự mưu..."

"Ồ..." Hoàng Tuấn Tiệp suy tư "Đúng, tại sao là "cảnh sát đẹp nhất", mà không phải "cảnh sát đẹp trai nhất"?"

"... Hoàng Tuấn Tiệp."

"Sao?"

"Đừng đùa." Hạ Chi Quang cau mày.

"Làm dịu bầu không khí thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì?" Hoàng Tuấn Tiệp thả lỏng người, dựa vào ghế trong công viên, ung dung thong thả nói chuyện, khi anh muốn vận dụng đầu óc của mình, anh vĩnh viễn có thể đi trước đa số người khác "Năm đó em một thân một mình trong hang sói còn không sợ. Bây giờ đối phương chỉ còn quân tốt chứ không còn chỉ huy, không có lý nào em lại bắt đầu trông trước ngó sau, với hiểu biết của anh về em, em sẽ chỉ nghĩ, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi. Cho nên, em không phải lo lắng cho chính mình, em đang lo lắng cho anh —— Nhưng không cần thiết."

"Há" Hạ Chi Quang nói nhỏ "Em không nên lo lắng cho anh sao?"

"Phân tích khách quan." Hoàng Tuấn Tiệp "Thứ nhất, trước mắt em đang ở đâu bọn chúng cũng không biết, lại càng không thể biết được quan hệ của chúng ta, cho nên không có quá nhiều khả năng vừa đến đã liệt anh vào mục tiêu đánh giết; thứ hai, du gì anh cũng là tiền cảnh sát hình sự, ý thức có, bản lĩnh... Cũng vẫn phải có, ít nhiều cũng nên tin anh tí chứ."

"Lúc này rồi" Anh nhìn Hạ Chi Quang, khẽ mỉm cười "Em không tin anh, còn muốn tin ai?"

"Nếu như..."

"Không có nếu như, nhớ lại ngày xưa anh còn ân cần chỉ bảo cho em, bây giờ anh đã sâu sắc ý thức được, trước đấy anh thật sự quá phóng túng, lập trường quá không kiên định." Hoàng Tuấn Tiệp nghiêm túc nói "Để chúng ta tìm lại ý nguyện ban đầu, tiếp thu lời dạy, nhất định phải dùng chiến thuật biển người* đánh bại bọn chúng, tuyệt không chiến đấu một mình, tạo ra cơ hội cho bọn tội phạm!"

* Chiến thuật biển người là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng quân số áp đảo của mình tấn công ào ạt phía bên kia bằng cách đánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong thì sẽ bị hoả lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn.

Trời quang mây tạnh, Hạ Chi Quang cuối cùng cũng bật cười.

"Được rồi." Hoàng Tuấn Tiệp soạt một tiếng, móc ra một tấm bản đồ du lịch nhăn nheo méo mó, mở ra trước mặt Hạ Chi Quang, đây là bản đồ du lịch của thành phố Cầm mà Ai Nhân đã đưa cho anh từ sáng nay khi còn ở trong phòng "Kẻ thù của em ở Đông Nam Á, cho dù bọn chúng nghe theo tiếng lòng mách bảo mà nhìn thấy em từ giây đầu tiên lên hot search, bọn chúng chuẩn bị súng đạn, xác định thân phận của em, tra xét hành tung của em, rồi từ Đông Nam Á bay tới đây, cũng cần ít nhất 48 tiếng. Đổi một góc độ mà nghĩ, trong 48 tiếng này, chúng ta sẽ tuyệt đối an toàn. Anh kiến nghị, chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái đó. Tỷ như dùng này 48 tiếng này đi dạo quanh thành phố Cầm trước đã, sau đó lại về thành phố Ninh bố trí cạm bẫy bố trí mai phục, ôm cây đợi thỏ mà đợi đám tay chân kia?"

"Ý kiến hay." Hạ Chi Quang "Nghe lời anh."

"Vậy thì nghe anh một chuyện nữa đi." Hoàng Tuấn Tiệp nói, ngón tay anh chỉ xuống một điểm dọc theo đường bờ biển của thành phố Cầm "Bây giờ, chúng ta đến nơi này."

Hạ Chi Quang nhìn bản đồ, ánh mắt sâu thẳm.

Nơi đó là...

*

Nơi đó không là khu danh lam thắng cảnh, cũng không phải khu bách hóa thương mại.

Nơi đó là một bến cảng đã bỏ hoang.

Khi Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang đến nơi này, đúng lúc gặp được mặt trời ngả về tây.

Bầu trời cam đỏ của hoàng hôn đã từ từ chạm vào mặt biển phía xa, ánh nắng cuối ngày trái lại còn gay gắt hơn buổi ban trưa, bởi vì thấy mình sắp phải cáo biệt thế giới, cho nên mới trút xuống tất cả tà dương, toàn bộ sức nóng, khiến nước biển, khiến mặt đất, đều hóa thành một mảnh đỏ cam.

Bến cảng bỏ hoang không có ai, chỉ còn lại khối thép han gỉ, thùng container to to nhỏ nhỏ chồng chất ở bến cảng chưa kịp chuyển đi, cùng với cọc gỗ thò ra khỏi bến tàu, từng cọc từng cọc, tựa như cánh tay của người sắp chết chĩa thẳng lên trời.

Sức cùng lực kiệt, nhưng cũng chỉ phí công mà thôi.

"Anh đã điều tra đến đây rồi."

Khi Hoàng Tuấn Tiệp cùng Hạ Chi Quang tới đây, Hạ Chi Quang lên tiếng hỏi anh.

Hai chân đã bước lên bến cảng bỏ hoang này, một đám cỏ dại mọc trên đê, cỏ dại um tùm giũ ra tiếng rì rào trong cơn gió hiu quạnh. Hoàng Tuấn Tiệp nói: "Đến đây rồi mà vẫn phải làm chính sự... Chuyện của anh chuyện của em đều xem như là chính sự. Lúc trước khi quen em anh vẫn luôn nghĩ, tại sao em tuổi còn trẻ mà vẫn giàu thế. Dù gì dân thường vẫn ghét kẻ nhà giàu mà." Anh trêu cậu.

"Sau đó anh tới đây, biết được em theo họ mẹ từ phía họ hàng của em. Tiếp tục điều tra liền tra được ông trùm đóng thuyền của 30 năm trước, Hạ Thiện Uyên."

"Hạ Thiện Uyên là ông nội của em." Hạ Chi Quang nói "Bố em ở rể, em theo họ mẹ, bởi vậy bố ruột của mẹ em, xem như là ông nội của em."

"Hình như em sinh ra chưa được bao lâu thì ông em đã qua đời rồi."

"Ừm... Em không có ấn tượng quá sâu về ông. Từ khi có ký ức, ông nội đã triền miên nằm trên giường bệnh, có lẽ tầm bốn tuổi, ông nội qua đời. Bố mẹ em thừa kế tài sản của ông, cuối cùng em lại thừa kế tài sản của bố mẹ. Chỉ là tuy ông nội em làm giàu từ đóng thuyền, bố mẹ em lại không thành thạo nghề này, thế nên sau khi ông nội em qua đời đã trực tiếp bắt đầu bán xưởng đóng tàu, sau đó mua rồi lại bán, trằn trọc tới lui, nơi này đã bị bỏ hoang."

"Ông nội em muốn mẹ em kén rể, chẳng lẽ không phải muốn để mẹ em kế thừa gia nghiệp sao?" Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc.

"Mẹ em cũng không phải người con duy nhất của ông nội em." Hạ Chi Quang giải thích "Mẹ em còn có một người anh trai, ông nội em vẫn luôn bồi dưỡng cậu em, cũng luôn dung túng em, cưng chiều mẹ giống như cưng chiều đại tiểu thư ấy. Nhưng trước khi mẹ em kết hôn, cậu em đã mắc bệnh rồi qua đời... Không có cách nào, chỉ có thể để mẹ em sinh con kén rể. Chuyện quá gấp gấp, cơ hội lựa chọn cũng không nhiều, có lẽ khi đó ông nội em đã muốn bồi dưỡng đời kế tiếp."

"Đáng tiếc sức khỏe của ông nội không được tốt."

"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đả kích quá lớn đối với một ông lão."

"Nếu như ông có thể kiên trì thêm một quãng thời gian nữa, kiên trì đến em khi trưởng thành lớn lên..." Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang, anh nghĩ tới tình cảnh mà chính mình đã nhìn thấy được trong nhà Hạ Chi Quang, chăn bông dày nặng giống như quan tài che kín mít một đứa bé đang gào khóc... Đối phương đoán trúng nội tâm anh rồi.

Hạ Chi Quang chợt lộ ra nụ cười trào phúng.

Tà dương cuối chiều giống như một ngọn lửa, rực cháy bên khóe miệng cậu.

"Anh muốn ông nội bảo vệ em sao? Chỉ sợ sẽ không như anh mong muốn. Chuyện này anh không tra ra được à? Cũng đúng, loại chuyện mất mặt này sợ là anh có đi hỏi ai thì người ta cũng sẽ không nói đâu. Nhưng em đoán, ít nhiều gì anh cũng đã đoán được rồi, chỉ là không đành lòng nói thôi."

"Khi còn bé em đúng là đã chịu đủ bạo lực gia đình. Có tò mò vì sao bố mẹ em lại đối xử với em như vậy không? Đáp án rất đơn giản, không có gì đặc biệt."

"Bởi vì em là..."

"Là đứa con được sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com