Tỏ tình
Xin chào các "đồng râm"...t đội mồ sống dậy rồi đây.
Nói thật là t đã hoàn toàn đưa ra quyết định drop bộ này rồi. Vì t là chúa đào hố xong lại vẽ ra cái hố mới rồi tắt nứng ngang....
Và sự thật là t chỉ có ý định comeback với vài bộ shot t muốn trans thôi.
Nhưng roài, t nhận ra, t sống lỗi quá....
T đang theo mấy bộ rồi chờ nó mỏi mòn k ra chap mới t tuyệt vọng t gào thét và t làm y chang.....
Nên t muốn hoàn bộ này (chắc cũng chỉ được bộ này thôi). Nhưng vì lâu lắm rồi...(bao lâu rồi ta?) nên giọng văn và ý tưởng của t cũng thay đổi ít nhiều. Có thể nó sẽ nhảm nhí hơn, nhạt nhẽo hơn,...và có thể nội dung nó cũng k còn đi theo quỹ đạo của ngày xưa, và t cũng sẽ cố end nhanh nữa...
Nên mong các đồng râm hãy xem như những chương còn lại là 1 phần nỗ lực lấp hố của t và đừng kỳ vọng nhiều quá nha.
Xin hết!
P/s: ai k nhớ gì đọc lại chương trước nhé, vì t cũng ngồi đọc lại cả truyện mới dám viết tiếp.
-----------------------------
Kỳ lạ là mấy ngày sau Faker không nhắc đến chuyện bắt Peanut đổi lại phòng nữa. Hầu hết thời gian Faker đều ở trong phòng 1 mình tập luyện. Lúc chạm mặt Peanut ở phòng sinh hoạt chung cũng chỉ lạnh lùng làm ngơ.
Mọi người đều nghĩ có lẽ sự trở lại của Eunjung làm Faker thay đổi mục tiêu. Cũng vì Peanut cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất Peanut sẽ có thời gian nghỉ ngơi, và suy nghĩ lại...
Chỉ riêng Peanut trải qua mấy ngày đều là hoang mang cùng lo lắng. Không ai nói cho Peanut chuyện Eunjung về nước. Nó chỉ sợ hãi Faker sẽ không cần nó nữa.
Có phải do Peanut không nghe lời?
Hay do cơ thể nó hiện tại quá vô dụng?
Peanut lo sợ Faker sẽ đá nó đi.
Dù cảm xúc của Faker đối với Peanut chỉ còn tức giận cùng khinh thường. Dù phải hạ thấp bản thân, chịu đựng hành hạ nó vẫn muốn được ở bên cạnh anh...
Peanut nằm cuộn mình trong chăn run rẩy bởi dòng suy nghĩ quẩn quanh trong đầu. Bang vừa stream xong ghé qua xem Peanut liền thấy 1 bọc chăn đang run rẩy, lo lắng lại gần.
"Wangho sao vậy? Em còn đau à?"
Peanut cố gắng ngừng cơn run của mình nhưng sự quan tâm chỉ càng làm nó không thể kiếm chế.
"Anh Junsik, có phải sempai không cần e nữa k? Có phải đến lúc e biến mất rồi k?"
Bang kinh ngạc vì sự lo lắng của Peanut. Anh vừa thương cảm vừa tức giận.
Nếu có thể, Bang muốn đánh cho Peanut tỉnh lại. Hơn ai hết, anh chỉ muốn Peanut trở lại là đứa trẻ hoạt bát vô ưu vô lo, hay cười như trước kia.
Nhưng chính Bang cũng k biết phải làm sao. Tại sao người Peanut yêu k phải là anh? Bang nhất định trân trọng tình cảm đó. Yêu thương Peanut, chăm sóc nó, chiều chuộng nó...
Anh nhẹ nhàng ôm lấy bọc chăn Peanut.
"Thế giới này k chỉ có mình Lee Sanghyeok. Mọi người đều quan tâm đến em"
Dừng lại một chút
"Anh quan tâm em"
-------------
Lực tay của Bang trở nên nặng nề hơn, vòng tay đó dường như muốn ôm trọn lấy bọc chăn Peanut vào lòng.
"Anh yêu em"
Giọng nói có chút run nhẹ, dường như đang cố gằng kìm nén.
Peanut sợ đến đơ ng, bị Bang ôm đau cũng k dám kêu lên. Nó k biết phải đối diện vs lời tỏ tình bất ngờ này như thế nào. Dường như thời gian qua tâm trí của Peanut chỉ quanh quẩn Faker, k hề nhận ra tình cảm của Bang. Nó chỉ đang cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân. Sợ Bang yêu cầu nó một câu trả lời. Cũng sợ tổn thương anh. Có lẽ hiện tại, Peanut lo sợ tất cả mọi thứ.
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, Bang ns ra rồi. Tình cảm che dấu một năm, vốn chỉ cần mãi là một người anh trai thân thiết của Peanut. Sau đó vì muốn tiếp tục ở cạnh Peanut mà chấp nhận đứng 1 bên nhìn nó bị ức hiếp. Giờ lại muốn lợi dụng lúc Peanut hoang mang nhất chiếm lấy tình cảm của nó.
"Anh Junsik...đau em" Peanut kêu khẽ
Bang giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ dần trở nên đen tối. Buông Peanut ra rối rít xin lỗi.
"Em mệt rồi. Muốn ngủ" Peanut nói, giọng dường như thật sự mệt mỏi.
Bang cũng không ép buộc thêm nữa, chậm chạp ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại, Peanut lặng lẽ rơi nước mắt.
Em rất bẩn
Không xứng đáng vs tình yêu của anh
-----------
1 tuần sau, Peanut đã có thể đi lại bình thường, vết thương cũng dần khép vảy.
Peanut cũng vài lần thử tiếp cận Faker nhưng chỉ nhận lấy sự lạnh nhạt cùng thờ ơ. Peanut sợ hãi có phải hay không Faker đã biết chuyện Bang có tình cảm với nó. Hay anh thật sự chán ghét nó không ngoan ngoãn.
Ngày hôm đó SKT chiến thắng trận đấu quan trọng để có vé vào play off, mọi người kéo nhau đi ăn mừng, chỉ riêng Peanut vẫn vẫn tiếp tục trốn ở nhà, và Faker vẫn tự nhốt mình trong phòng tập luyện.
Khi mọi người rời đi hết, Peanut đánh liều gõ cửa phòng Faker.
"Sempai, e vào được không?"
Im lặng, ng bên trong dường như không hề quan tâm đến Peanut. Nó gõ cửa một lần nữa...
Vừa gõ 2 tiếng, cánh cửa đang đóng kín bị một lực mạnh kéo ra, dọa Peanut giật mình một chút.
Faker đứng trước mặt nó, ánh mắt kiểu ngạo từ phía trên nhìn xuống Peanut như nhìn vào một kẻ thấp kém. Peanut bị nhìn đến run rẩy, nhưng trong lòng vẫn âm thầm mừng rỡ vì Faker đã chịu gặp nó.
Chưa kịp sắp xếp lại ngôn ngữ, Faker đã lướt ngang mặt Peanut, đi đến nhà bếp. Peanut luống cuống chạy theo, bởi vì đủ vết thương nên cơ thể không được linh hoạt lắm.
Faker mở tủ rót một cốc nước lạnh, Peanut xoắn hai tay vào nhau, mắt dán vào bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng
"Sempai...em có thể trở về phòng anh...được không?"
Nó có điểm sợ hãi nghe Faker từ chối. Thế nhưng chờ một lúc đều không nghe thấy câu trả lời.
Peanut đánh bạo ngẩng đầu nhìn Faker. Anh tựa vào kệ bếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Peanut tựa như chưa từng rời đi, lại như muốn moi hết tâm can nó ra, chậm rãi cắt xé.
Cả cơ thể Peanut phát run, dường như đã rất lâu rồi Peanut k dám nhìn thẳng vào mắt của Faker, luôn luôn cúi đầu lo sợ làm anh nổi giận. Thế nhưng hiện tại, nó chấp nhận cơn thịnh nộ của quỷ, đổi lại một lần được ngắm nhìn anh như vậy.
Faker cười, nụ cười khởi nguồn cho những cơn ác mộng mà Peanut ngỡ như dần quen.
"Mày có thể làm gì đây?"
Peanut bối rối nói
"Chỉ cần anh muốn..."
"Mọi điều tao muốn?" Câu nói cắt ngang của Faker lại như phao cứu sinh của Peanut.
Chỉ cần a còn cần nó....
Peanut luống cuống gật đầu.
Và như chỉ chờ có thế, Faker ra lệnh
"Quỳ xuống. Dùng miệng làm tao bắn."
--------------------
Chương căm bách nhẹ nhàng tình cảm.
Gần đây t bớt tính ngược, ai cho t ít bộ ngược Đậu quằn quại để t lấy cảm hứng với ~~~
T biết vẫn còn nhiều lỗi chính tả (vì nó ăn vào máu t rồi...), mn note lại hộ t sẽ sửa nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com