Chương 42: Tư Không Thiên Lạc
Bách Lý Đông Quân chần chừ đứng trước cửa Tắc Hạ học đường, bàn tay vẫn bị Tiêu Nhược Phong nắm gọn.
"Bọn họ... Sống tốt không?" Bách Lý Đông Quân do dự hỏi Tiêu Nhược Phong.
"Sao vậy? Đệ đang lo lắng cái gì?" Tiêu Nhược Phong dịu giọng hỏi
"Ta cũng không biết, chỉ là rất lâu, rất lâu rồi ta chưa gặp lại mọi người, trong lòng không khỏi bồn chồn, không biết nên làm cái gì." Bách Lý Đông Quân rầu rĩ, ngẫm nghĩ bản thân chỉ mới bước vào cuộc sống của mọi người chưa đến một năm, cậu đã khiến cuộc sống của mọi người phải đảo loạn như vậy.
Tiêu Nhược Phong cảm thấy từ sau khi trở về Tiểu Vương phi của hắn đã trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, bớt đi một phần vô tư, nhiều hơn một phần lo nghĩ.
Cảm nhận của Tiêu Nhược Phong quả thật không sai. Từ khi bước xuống xe ngựa, đứng bên vách huyền nhai, cậu đã ngàn lần tự trách mình khờ khạo, cả tin, khiến bao nhiêu người phải khổ sở đằng đẵng suốt ba năm trời.
"Đừng nghĩ nhiều, bọn họ vẫn luôn sống rất tốt, chỉ là có hơi nhớ đệ thôi!" Tiêu Nhược Phong dịu giọng nói, kéo Bách Lý Đông Quân vào trong.
Tiêu Nhược Phong vừa đẩy cánh cửa ra đã thấy bên trong náo loạn thành một đoàn. Bé gái nho nhỏ bên trong đang chạy trốn khỏi bàn tay của Lôi Mộng Sát, chạy về phía cánh cửa.
"Tư Không Thiên Lạc, con đứng lại cho ta. Tư Không Trường Phong, đệ chỉ đứng đó nhìn như vậy thôi hả?" Lôi Mộng Sát đuổi bắt với đứa nhỏ khắp phòng.
"Lêu lêu! Cha bắt không tính, Lôi thúc thúc bắt được con mới tính." Tư Không Thiên Lạc vừa chạy vừa xoay đầu về sau đáp lời Lôi Mộng Sát, không hề để ý đến hai người đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.
Bách Lý Đông Quân ngỡ ngàng đón lấy bé con lao vào lòng mình, thuận thế bế lên.
"Quoà! Cha ơi đại mỹ nhân này cũng là đồng môn của cha ạ?" Tư Không Thiên Lạc hai mắt sáng rỡ nhìn Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân lại kinh ngạc nhìn Tiêu Nhược Phong, bế bé vào lại gian phòng.
Lúc này Tư Không Trường Phong mới bước đến, ôm Thiên Lạc xuống, mỉm cười với Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân "Lang Gia Vương, Đông Quân, đã lâu không gặp!"
"Đã lâu không gặp" Bách Lý Đông Quân cười hì hì đáp lời, tùy tiện tìm một tờ ngân phiếu trong tay áo ra nhét vào tay Thiên Lạc, ngồi xuống nói chuyện với cô bé "Lì xì gặp mặt nhé! Ta họ Bách Lý tên Đông Quân, còn con?"
Tư Không Thiên Lạc cười đến nhe răng "Con cảm ơn Bách Lý thúc thúc, con tên là Tư Không Thiên Lạc ạ!"
Nhìn đứa trẻ trạc tuổi Tiêu Lăng Trần, lòng Bách Lý Đông Quân càng nhớ đến con, dịu dàng xoa đầu Tư Không Thiên Lạc "Ngoan, con mấy tuổi rồi?"
"Dạ vừa tròn ba tuổi" Thiên Lạc bé nhỏ chậm rãi đáp
'Hửm? Chỉ nhỏ hơn Lăng Trần sáu bảy tháng gì đó thôi hả?' Bách Lý Đông Quân không khỏi tấm tắc, tốc chiến tốc thắng thật.
Lúc cậu vừa mang thai cũng là lúc Tư Không Trường Phong từ biệt, rời khỏi Thiên Khải Thành ngao du giang hồ để lịch luyện, lúc đó hắn còn chưa thành gia lập thất đâu.
"Hừ!" Liễu Nguyệt buông chung trà trên tay xuống, tỏ vẻ khó chịu.
Bách Lý Đông Quân vừa nghe thấy âm thanh ngạo kiều quen thuộc này liền biết nam nhân đẹp nhất Bắc Ly đang giận dỗi mình. Bỏ Tiêu Nhược Phong lại một bên, cúi người khẽ ôm lấy Liễu Nguyệt đang ngồi trên ghế.
"Liễu Nguyệt sư huynh, Đông Quân rất nhớ huynh."
Liễu Nguyệt nâng quạt lên, dùng quạt đẩy Bách Lý Đông Quân ra, lạnh nhạt từ tốn nói "Xem như đệ còn biết điều."
Bách Lý Đông Quân mím môi nín cười, bước lại gần Lôi Mộng Sát, vừa rồi hắn còn hùng hùng hổ hổ chơi đùa với Tư Không Thiên Lạc, bây giờ lại ngồi im thin thít. Thiếu niên vươn ngón trỏ, khẽ chọt vào cánh tay hắn "Nhị sư huynh"
"Đừng xị mặt nữa, ta và cháu nhỏ của huynh vẫn còn mà"
"Đệ về biết bao nhiêu ngày, còn có thời gian đi chơi với cả Đạo sĩ của Vọng Thành Sơn nhưng bây giờ mới đến gặp bọn ta." Lôi Mộng Sát nghiến răng nói
"Cha ơi, cái này gọi là tị nạnh ạ?" Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu hỏi Tư Không Trường Phong
Cả đám nghe thấy lời nói ngây thơ của Tư Không Thiên Lạc thì cười phá lên, Bách Lý Đông Quân thấy Lôi Mộng Sát bị Tư Không Thiên Lạc nói đến đỏ bừng hai tai, cố ý xuống nước
"Gặp Vương đạo trưởng chỉ là ngẫu nhiên thôi, gặp mọi người mới là cố tình. Qua một khoảng thời gian nữa ta dẫn Lăng Trần đến chơi bù với mọi người được không?"
Lôi Mộng Sát hất tóc mái, bắt đầu trổ ra giọng cười đặt trưng của mình "Ha ha! Thử lòng đệ thôi!" Nói xong lại lén nhét chiếc khoá trường mệnh bé xinh vào tay Bách Lý Đông Quân, thỏ thẻ nói "Quà bù cho cháu nhỏ"
"Lăng Trần cảm ơn Nhị sư bá" Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng thay Tiêu Lăng Trần đáp. Đến lúc này, thiếu niên mới trong trẻo gọi tên hai người đứng kế bên Liễu Nguyệt và Lôi Mộng Sát
"Lục sư huynh, Mặc Trần sư huynh"
Trái ngược với Mặc Trần chỉ khẽ gật đầu, Lạc Hiên lại nhiệt tình hơn một chút, nhướn mày nhìn Bách Lý Đông Quân
"Đông Quân, ta thấy đệ rất giống nam chính trong những quyển thoại bản mà muội muội của ta đọc. Rơi vực cũng có thể học được tuyệt thế võ công, một kiếm thành danh."
"Xùy! Nghe cũng giống thật" Bách Lý Đông Quân bật cười
"Hôm nào phải biểu diễn một lần nữa Tây Sở Kiếm Ca cho bọn ta xem đấy." Lạc Hiên dứt khoát nói
"Bọn ta mượn Bất Nhiễm Trần xem một lát được không?" Liễu Nguyệt hỏi ý Bách Lý Đông Quân
Bách Lý Đông Quân tất nhiên không có ý kiến gì, thoải mái gỡ Bất Nhiễm Trần trên lưng xuống, đưa cho bọn Liễu Nguyệt.
"Hắc Ngũ, cái này không phải màu đen nên huynh không có hứng thú à?" Lạc Hiên vừa quan sát Bất Nhiễm Trần vừa hỏi
"Không đủ ngầu" Mặc Hiểu Hắc không mặn không nhạt đáp
"Vậy nhuộm đen nó là được." Liễu Nguyệt nói với vẻ đương nhiên. Lời này làm Bách Lý Đông Quân khóc thét trong lòng, đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Tiêu Nhược Phong.
"Ngũ sư huynh đừng trêu đệ ấy nữa" Tiêu Nhược Phong mỉm cười ôn hoà bước đến, nói với Liễu Nguyệt
"Phong Thất" Liễu Nguyệt gọi xong liền nói "Đệ định khi nào đến thăm giai nhân ở gần biên giới Nam Quyết của mình?"
"Quoà!" Tư Không Thiên Lạc vừa buộc miệng thốt lên đã bị Tư Không Trường Phong chặn lại môi nhỏ, không cho bé nói mấy lời kinh người.
Lôi Mộng Sát không sợ thiên hạ đại loạn, khoa trương há to miệng, nhích lại gần Liễu Nguyệt hỏi "Chính là cái vị khiến lão Thất chạy mấy bận đến núi Tề Lôi?"
"Đợt chúng ta cùng đến biên giới Nam Quyết để tham chiến hả? Các huynh nhắc đến Tư Đồ cô nương?"
Tiêu Nhược Phong trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt và Lôi Mộng Sát, dịu giọng giải thích với Bách Lý Đông Quân
"Tư Đồ cô nương chỉ là bằng hữu mới quen của ta thôi. Ta chỉ gặp cô ấy đúng hai lần, một lần là vì cô ấy muốn xem Hạo Khuyết, một lần là vì vấn kiếm. Những lần còn lại ta đến núi Tề Lôi là vì ta phát hiện ở đó có một gốc Mai dại, ta và Tư Đồ cô nương đến nay không còn gặp nhau."
"Nữ hiệp xinh đẹp, cao lãnh như vậy chỉ cần gặp đúng hai lần..." Lôi Mộng Sát còn định nói gì đó thì bị Liễu Nguyệt bịt miệng lại.
Với chuyện tình của lão Thất lão Bát, bọn họ thường không ít lần trêu ghẹo. Hơn nữa có thể nhìn thấy biểu cảm biến hoá đa dạng của Phong Hoa khó dò là một loại cảm giác vô cùng giải trí và thư giãn. Dù sao Bách Lý Đông Quân từ trước đến nay chưa bao giờ để ý lời trêu ghẹo của bọn họ, hơn ai hết thiếu niên biết Tiêu Nhược Phong yêu mình như thế nào.
Nhưng lần này Liễu Nguyệt cảm thấy Bách Lý Đông Quân dần dần có chút không đúng liền bịt miệng Lôi Mộng Sát, đứng dậy nói với Bách Lý Đông Quân
"Tiểu Bát, bọn ta nói đùa thôi! Hai lần lão Thất gặp Tư Đồ cô nương bọn ta đều ở đó."
Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu, cười cười chậm rãi nói "Ta biết, nếu Nhược Phong thật sự có gì, các huynh sẽ là người đầu tiên không tha cho huynh ấy, càng sẽ không mang ra để trêu ghẹo ta."
Tiêu Nhược Phong định kéo Bách Lý Đông Quân lại nói gì đó thì Lý Trường Sinh đã từ ngoài cửa tiến vào. Bách Lý Đông Quân không để ý đến chuyện vừa rồi nữa, chỉ mừng rỡ lướt ngang Tiêu Nhược Phong chạy về phía Lý Trường Sinh.
"Sư phụ" Thiếu niên mừng rỡ gọi
"Đông Bát theo ta ra ngoài chút, sư phụ có cái này dặn con"
Đợi Bách Lý Đông Quân đi theo Lý Trường Sinh, Tư Không Trường Phong hiểu ý bế Tư Không Thiên Lạc đi ra ngoài, dạo chơi trong Tắc Hạ học đường để không nghe chuyện của người lớn. Liễu Nguyệt phất tay đóng cửa lại, Mặc Hiểu Hắc đẩy Tiêu Nhược Phong ngồi xuống ghế.
Tiêu Nhược Phong thở dài nhìn Lôi Nhị, Liễu Tứ, Hắc Ngũ, Hiên Lục vây quanh mình, Tam sư huynh sao không đến luôn đi? Để hắn bị tra khảo một lần rồi thôi?
"Chuyện gì vậy?" Cố Kiếm Môn từ bên ngoài bước vào nhìn tu la tràng kỳ lạ trước mặt, khó hiểu hỏi
Bắt đầu khi nghe tin Bách Lý Đông Quân bình an trở về, hắn đã thúc ngựa ngày đêm đến Thiên Khải Thành. Trụ lại Tắc Hạ học đường hai ngày, cuối cùng cũng đợi được cuộc hẹn đến từ Lang Gia Vương phủ.
"Đông đủ thật" Tiêu Nhược Phong cảm khái một tiếng liền nhận mệnh
"Đông Quân sao vậy?" Lạc Hiên hỏi
Liễu Nguyệt nhăn mày "Có phải còn chuyện gì mà bọn ta chưa biết không?"
Tiêu Nhược Phong khẽ gật đầu "Năm ấy sinh Lăng Trần, trên người đệ ấy để lại sẹo, ta không tiện nói rõ với mọi người. Nhưng cũng vì chuyện này đệ ấy đã không được tự nhiên với ta từ lúc vừa trở về đến bây giờ, sợ ta sẽ không vui khi nhìn thấy vết sẹo đó."
"Lúc mới thành hôn, ta từng nói vài lời không hay với đệ ấy, trước kia đệ ấy không mấy bận tâm, bây giờ đột nhiên mất cảm giác an toàn, không khỏi thường xuyên nhớ đến. Cho nên Nhị sư huynh, Tứ sư huynh, sau này mọi người không được chọc ghẹo bọn ta như vậy nữa đâu, Quân nhi sẽ thật sự nghĩ nhiều đó."
"Xin lỗi" Liễu Nguyệt nhỏ giọng
"Sau này ta sẽ chú ý" Lôi Mộng Sát sờ mũi
"Không sao, lát nữa ta trở về lại dỗ dành đệ ấy" Tiêu Nhược Phong mỉm cười lắc đầu.
"Nhưng mà 'nói vài lời không hay' là nói gì vậy lão Thất?" Lôi Mộng Sát tò mò, ghé lại gần hỏi
"Không liên quan đến huynh" Tiêu Nhược Phong đẩy Lôi Mộng Sát ra. Hắn có bệnh mới nói, Lôi Mộng Sát biết thì tất cả đệ tử của Lý tiên sinh đều biết hắn đã ngu ngốc, tự đào hố chôn mình như thế nào.
Không mất thời gian quá lâu, Bách Lý Đông Quân và Lý Trường Sinh đã trở lại. Vừa tiến vào phòng, không thấy Tư Không Trường Phong và bé con Thiên Lạc đâu, ngược lại nhiều ra thêm một Lăng Vân cuồng. Thiếu niên nhớ đến lời lần trước ở Điêu Lâu Tiểu Trúc của Cố Kiếm Môn, chủ động gọi
"Tam sư huynh"
Cố Kiếm Môn im lặng nghe mọi người nói từ đầu đến cuối, cũng không muốn nhắc đến chuyện năm đó khiến thiếu niên đau lòng nữa. Dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng hắn chỉ giữ lại trong lòng, khẽ gật đầu dịu giọng đáp lời
"Tiểu sư đệ"
Tắc Hạ học đường đoàn tụ không tránh khỏi đi uống rượu một phen. Tư Không Trường Phong đưa Tư Không Thiên Lạc đến nhà của Lôi Mộng Sát, nhờ Lý Tâm Nguyệt và Lý Hàn Y trông hộ xong cũng đến Bách Phẩm Các cùng cả bọn.
Chín người lấy rượu mở lời, chậm rãi luận thiên hạ, đàm nhân sinh. Đến khi ai cũng ngà ngà say, Lý Trường Sinh đột nhiên biến về nhân dạng của Nam Cung Xuân Thủy, chậm rãi lên tiếng.
"Lần này sư phụ về đây, một là vì muốn xem Đông Bát có thật sự an toàn trở về hay chưa. Hai là muốn nói một số lời từ biệt với mấy đứa."
Bách Lý Đông Quân đã biết trước nên không hỏi gì, chỉ có Tư Không Trường Phong và Lạc Hiên đồng thời lên tiếng.
"Sư phụ?"
"Đã đến lúc ta quy ẩn cùng sư nương của tụi con rồi, ta cũng không muốn nàng lo lắng, bận lòng vì thân phận của ta nữa."
"Sau ngày hôm nay, ta chỉ còn là một người bình thường. Những gì có thể dạy, ta đã dạy hết cho mấy đứa rồi, xem như không thẹn với hai tiếng sư phụ." Nam Cung Xuân Thủy trầm giọng.
"Mấy đứa biết vì sao lúc đầu ta lại kiên nhẫn với Lôi Nhị, thiên vị với Phong Thất và Đông Bát không?" Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Liễu Nguyệt.
Bàn tay dưới gầm bàn của Liễu Nguyệt hơi nắm lại, mặt không biểu tình lắc đầu như những người còn lại.
"Vì vốn dĩ số mệnh cuối đời của bọn nó đều không tốt, người đoản mệnh chết sớm, kẻ cô độc đến già."
Một câu này của Nam Cung Xuân Thủy làm tim của những người ngồi ở đây chững lại.
"Ta đối với bọn nó đặc biệt là vì ta sợ. Ta sợ lỡ như ta không sửa đổi được số mệnh cho bọn nó thì ít nhất, ta cũng có thể khiến cho nửa đời trước của bọn nó trôi qua đẹp đẽ một chút."
"Ta đã cố gắng, cũng sửa được, nhưng không hoàn chỉnh. Bởi ta không thể can thiệp thêm bất kì điều gì. Nếu vẫn miễn cưỡng, ta thật sự không còn mệnh để bồi nương tử của mình đi đến răng long đầu bạc nữa. Những gì có thể an bài ta đều đã an bài, những gì có thể làm ta đều đã làm, ta không thể tiết lộ thêm cho các con."
"Nhược Phong, Đông Quân, mọi sự trên đời, tối kỵ nhất là hoàn mỹ, viên mãn. Từ xưa đến nay, vật cực tất phản, thịnh cực tất suy. Hoa tươi chỉ nở một lần, trăng sáng chỉ tròn một ngày. Phải luôn duy trì bản thân ở trạng thái thiếu khuyết."
"Đời này kiếp này, đây là lần gặp mặt cuối cùng của sư đồ chúng ta."
Câu cuối vừa dứt, không đợi mọi người nói gì, Nam Cung Xuân Thủy đã vô thanh vô tức biến mất, để lại bọn họ từng người từng người ngũ vị tạp trần.
_____
Jim: T xếp dòng thời gian kiểu gì mà Thiên Lạc lớn hơn Tiêu Sắt 3 tuổi rồi mấy bà ơi =]]]
Tư Không Thiên Lạc - Thợ săn Hồng Hài Nhi
Tiêu Sắt - Hồng Hài Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com