Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cũng "say" rồi!

Vó ngựa tung bay, bạch mã cường tráng dừng lại trước cửa. Lang Gia Vương tay cầm Hạo Khuyết Kiếm nhảy xuống ngựa, y phục kim sắc nạm vàng sang quý tung bay theo cử động của hắn khiến người qua đường không khỏi cảm thán một câu 'Quân tử như ngọc, đỉnh đạc vô song'

"Vương Phi đâu?" Khó khăn lắm mới ổn định được việc trong triều, cuối cùng hắn cũng đã dư dã được chút ít thời gian. Tiêu Nhược Phong bước vào Vương phủ hỏi người gác cổng

"Bẩm Vương gia, hôm nay Vương phi không đến học đường chỉ ở trong phủ thôi ạ?"

Nghe thấy câu trả lời, bước chân của Tiêu Nhược Phong không khỏi khựng lại. Không phải hắn chưa từng nghe qua, tiểu công tử phủ Trấn Tây Hầu ngày thường không khác gì con ngựa non hiếu kỳ, chạy nhảy khắp nơi, hôm nay ở Càn Đông Thành ngày mai có thế đi Sài Tang Thành hay Thiên Khải thành chơi luôn rồi.

Vậy mà từ khi đến đây, cuộc sống của cậu chỉ vây quanh Vương phủ và Học đường. Từ sau hôm thiếu niên tiến nhập học đường, hắn phải giúp phụ hoàng làm việc chẳng rảnh rỗi chạm mặt cậu được mấy lần, bây giờ có thời gian, có một số chuyện hắn không thể bỏ mặt không quản.

Tiêu Nhược Phong không ngần ngại chuyển bước sang nơi ở của cậu.

Thiếu niên đang ngồi bên đình gác, tùy ý dựa cột, tay cầm bình rượu buông thõng xuống có vẻ như đang ngủ. Hai má đỏ ửng chỉ điểm cho hắn biết thiếu niên vẫn còn say. Nhìn tư thế bất nhã, tùy ý này Tiêu Nhược Phong không khỏi co rút khoé miệng. Bình thường không có hắn ở nhà cậu lúc nào cũng vậy à?

Cái này mới là bộ dạng thật sự của tiểu công tử Hầu phủ đi?

Tiêu Nhược Phong tiến về phía cậu, khẽ lay vai cậu dậy.

Thiếu niên vốn đang say giấc nồng, vì bị làm phiền mà nhíu mày, mơ màng hé mắt. Cậu vừa uống hết hẳn hai bình Thu Lộ Bạch, một bình cưỡm được ở chỗ sư phụ, một bình do Thái An Đế cho, đúng là ngon như sư phụ nói thật. Nhưng mà hình như bây giờ cậu không tỉnh táo lắm, lâu rồi mới có loại rượu khiến cậu vừa uống đã say.

"Đông Quân...Bách Lý Đông Quân" Tiêu Nhược Phong nhỏ giọng gọi "Đừng nằm ở đây, vào trong đi"

"Liên quan cái rắm gì đến ngươi" Đang nghĩ ngơi còn bị làm phiền, thiếu niên lèm bèm nói, tiếp tục nhắm mắt ngủ như thể trở về những ngày tháng còn ở Hầu phủ

"..." Tiêu Nhược Phong.

Hình như hắn vừa nghe Vương phi của hắn thốt lên từ..."rắm"?

Thở dài bất đắt dĩ chỉ có thể kéo tay con sâu rượu này bê vào phòng.

Khoảnh khắc Tiêu Nhược Phong kéo tay Bách Lý Đông Quân dậy, thiếu niên mang theo mùi Thu Lộ Bạch nồng đượm thơm ngát ngã vào lòng hắn. Tóc dài đen bóng của Bách Lý Đông Quân phủ lên tay áo Tiêu Nhược Phong. Noãn ngọc ôn hương, thời gian như dừng lại, Tiêu Nhược Phong cảm nhận rõ hơi ấm truyền đến từ lòng ngực, hắn dường như... cũng "say" rồi.

Dịu dàng bế thiếu niên vào phòng, đặt lên giường đắp chăn mỏng cho cậu ngủ đủ. Tiêu Nhược Phong ngồi một bên kiên nhẫn đọc sách đợi cậu tỉnh lại suốt một canh giờ.

Thấy Bách Lý Đông Quân rốt cuộc cũng động đậy, dường như sắp thức, hắn rót một ly trà đem đến bên giường cho cậu

"Uống một miếng đi"

"Vương gia?" Mắt nhắm mắt mở thuận tay nhận lấy ly trà, Bách Lý Đông Quân mới kinh ngạc nhận ra người ngồi kế bên mình là ai

"Không thì còn ai?" Tiêu Nhược Phong nhướn mày hỏi

Bách Lý Đông Quân vội ngồi dậy "Sao ngươi lại ở đây?"

"Đây là Lang Gia Vương phủ, sao Lang Gia Vương lại không thể ở đây?" Biết rõ ý thiếu niên không phải vậy nhưng hắn vẫn nhịn không được trêu ghẹo hỏi

Thiếu niên không nói chuyện, nhìn qua thần sắc có vẻ cũng không nóng giận gì nhưng hơi thở trở nên nặng nề hơn trên người cậu nói hắn biết, Bách Lý Đông Quân đang kiềm chế tính tình để không đập hắn

"Nói đùa thôi, dạo này việc trong triều bận rộn quá ta không thể thoát thân được. Bây giờ mới bắt đầu có thời gian rảnh rỗi về lo chuyện của chúng ta"

"Chúng ta thì có chuyện gì để lo chứ" Bách Lý Đông Quân không sao cả nói "Không phải hôm đó đã thỏa thuận rõ việc ai người nấy làm rồi sao?"

Tiêu Nhược Phong tiện tay cầm ly trà đã uống hết của cậu để lên bàn. Thiếu niên quen việc có người hầu hạ nên cũng không để ý lắm nhưng nếu có người khác ở đây, nhìn phong thái này của Lang Gia Vương rạng danh thâm sâu quyết đoán, ắt hẳn không khỏi trố mắt nhìn.

"Lúc đó ta không biết Đông Quân là Đông Bát, là tiểu sư đệ của ta"

"Nói dối, rõ ràng hôm sau huynh đã biết rồi nhưng thái độ với ta vẫn kém như vậy" Thiếu niên bĩu môi vạch trần

"Là do sư huynh chưa kịp tiêu hoá việc ta mới vừa cưới tiểu sư đệ làm Vương phi của mình"

"Ha ha ha nói cứ như ta và huynh cưới nhau thật ấy" Thiếu niên bật cười, tuy rằng không biết tại sao thái độ của người này dễ chịu hơn với cậu nhưng cậu cũng không nhất thiết muốn biết, không quan trọng lắm.

Bách Lý Đông Quân bèn cho hắn một bậc thang leo xuống "Được rồi, huynh muốn nói chuyện gì?"

"Chúng ta thành thân gần một tháng rồi, vẫn chưa có dịp làm lễ lại mặt, hai ngày nữa ta xong tất cả mọi việc, ta cùng đệ về thăm Hầu phủ nhé?" Tiêu Nhược Phong từ tốn nói

"Ngươi nói thật?" Bách Lý Đông Quân không khỏi mừng rỡ "Ta cứ tưởng Vương gia trăm công ngàn việc, quên mất rồi"

Tiêu Nhược Phong lắc đầu tỏ ý mình không có quên, hắn nói tiếp "Sao lâu rồi đệ không ra ngoài chơi"

"Không thích, ta thích ở nhà nhưỡng rượu" Bách Lý Đông Quân quay đi chỗ khác rồi đáp lời

Tiêu Nhược Phong nghĩ, đúng là thanh tỉnh rồi có khác, biết kiên dè hắn, nếu vẫn chưa tỉnh tiểu sư đệ của hắn rất có thể sẽ đáp là 'Liên quan cái rắm gì đến ngươi'

"Không quản chúng ta sau này thế nào nhưng mà hiện tại, dù chỉ là trên danh nghĩa, đệ vẫn là Vương phi của Hoàng tộc Tiêu thị, được đích thân Thái An Đế chỉ hôn. Sau lưng đệ không chỉ có Hầu phủ ở Càn Đông Thành mà còn có Tắc Hạ học đường ở Thiên Khải Thành. Sư phụ thương đệ nhất, cho nên, đệ không cần phải e dè bất cứ một ai, bất cứ điều gì ở Thiên Khải cả, kể cả ta. Đông Quân hiểu không?"

Bách Lý Đông Quân nhìn thật sâu vào mắt của Tiêu Nhược Phong, nheo mắt thăm dò nói "Ngươi chắc chắn muốn ta ra ngoài như ở Càn Đông Thành sao? Thất sư huynh, huynh nên nhớ từ nhỏ ta đã được thiên kiều vạn sủng, chưa biết nhường nhịn ai bao giờ. Thiên Khải Thành tùy tiện tìm một người cũng dính dáng đến thân thích của quan liêu, quý tộc. Nếu vô tình thấy việc không hợp mắt, chạm đến ta, ta sẽ không ngại bọn hắn họ gì đâu..."

"Chả sao cả, có ta và sư phụ làm chủ cho đệ, không cần quan tâm hắn họ gì, đệ chỉ cần nhớ ta họ Tiêu, sư phụ là đệ nhất thiên là được"

"Ngươi chắc chắn?"

"Chắc chắn"

"Không hối hận?"

"Không hối hận" Tiêu Nhược Phong khẳng định chắc nịch

Thiếu niên thấy hắn gật đầu, bèn nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp nhất mà Tiêu Nhược Phong từng thấy được khi cậu đến Thiên Khải Thành, chạm vào tim hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com