Phần 4:Người nào đó bị từ chối bản thảo
Buổi sáng ánh mặt trời chiếu xán
lạn, còn tâm trạng của Song Nghi
thì đúng là mưa dầm liên miên.
Thật thê thảm thật thê thảm! Thật
sự là thảm kịch nhân gian mà!
Song Nghi tắt MSN, đóng máy vi tính
lại, lết lết lết, bò lên giường, chui
vào chăn, trùm kín đầu.
Vừa rồi là ảo giác, là ảo giác, chắc
chắn là đang nằm mơ — thực sự là
ác mộng mà! Lại có thể nằm mơ thấy
biên tập đại tỷ qua MSN nói là bản
thảo mới bị từ chối rồi. . . .
Phong thủy của cô và họ Chu nhất
định là không hợp nhau. Từ khi
chuyển đến ở cùng mọi việc đều
không thuận lợi, vừa tẻ nhạt vừa bị
từ chối bản thảo. . . . nước mắt
rơi. . .
Ngủ đi ngủ đi. Nói không chừng lúc
thức dậy sẽ thấy đã nhận được tiền
nhuận bút. . . .
Trong lúc Song Nghi đang tự thôi
miên dỗ bản thân đi ngủ, Chu Ninh
Tự đang dự tiệc xã giao ở một nhà
hàng không xa nhà lắm. Lúc tính
tiền bỗng nhớ tới việc gì đó nên dặn
người phục vụ gói lại một phần vịt
nướng.
Người sếp cùng ăn cơm với anh liền
nói: “Quản lí Chu thích vịt nướng?
Chi bằng lần sau chúng ta đi đến
nhà hàng chuyên về vịt nướng đi.
Dù sao ở đây cũng không chuyên.” .
“Cái này không phải cho tôi.” Chu
Ninh Tự cười: “Thời gian gần đây có
nhận nuôi một con thú nhỏ vô gia
cư, nó thích ăn cái này.”
Vật nuôi ăn thế này cũng thật quá
sang mà. Vị sếp trung niên cảm thấy
rất hứng thú, nói tiếp: “Thật sự
nhìn không ra quản lí Chu vậy mà
cũng yêu động vật. Là chó hay là
mèo? Là giống gì?”(ý hỏi giới tính) .
“Vâng, là nhặt được thôi nên cũng
không xem là giống gì.”. Nuôi cũng
đã mang về nuôi rồi, từ từ nghiên
cứu cũng được, Chu Ninh Tự không
vội.
Ông sếp này hứng thú không giảm,
tiếp tục truy hỏi: “Có đặc thù và đặc
tính gì không? Vợ con tôi ở nhà cũng
nuôi thú cưng từ mấy chục năm nay.
Mưa dầm thấm lâu nên tôi cũng
thông thạo không ít.” .
Đặc thù và tập tính?
Chu Ninh Tự nhớ lại: “Ăn khỏe,
không hay đi ra ngoài. Ban ngày tinh
thần lúc nào cũng lười biếng, buổi
tối thì luôn vui vẻ. À, còn nữa, nó có
màu hồng.” .
Người kết đôi rất chuyên nghiệp cho
nhân vật nam và nhân vật nữ – Song
Nghi, hằng ngày đều rất chuyên
nghiệp mà liều lĩnh làm một quả
bong bóng màu hồng. Quản lí Chu
có thể rất thông minh mà hình dung
được ra thành như thế chủ yếu là
dựa vào N thùng quần áo ngủ màu
hồng của Song Nghi.
Áo ngủ hình con gấu màu hồng. . .
Áo ngủ hình quả ớt màu hồng. . . .
Áo ngủ hình quả cà chua màu
hồng. . . .
“Màu hồng?” Vị sếp này nhớ tới một
con thú cưng nào đó của con gái
mình.”Con gái tôi có nuôi một con
heo nhỏ giống Thái Lan, nhưng nó
lại có màu hồng.”[1]
Bạn Chu dù luôn biểu hiện tao nhã
thong dong, nghe vậy cũng nhịn
không được phải uống một
chút.”Không biết có phải là heo hay
không, nhưng chắc chắn là ‘hàng
nội’” .
Cuối cùng cũng nói lời tạm biệt với
vị trung niên đầy kinh nghiệm và
đam mê với thú nuôi. Chu Ninh Tự
vừa lái xe vừa gọi điện về nhà, điện
thoại không ai nghe, chuyển sang
gọi vào di động của Lục Song Nghi.
Một lúc sau, giọng ngái ngủ của
Song Nghi truyền đến.
“. . . Chu Ninh Tự?” .
“Mười phút sau đứng ở cửa khu nhà
chờ anh.”. Chu Ninh Tự thắng lại khi
thấy tín hiệu đèn đỏ, bổ sung thêm
một câu: “Lấy rồi đem tập tài liệu
màu đỏ trên bàn trong thư phòng
đến luôn.”.
Thật ra tập văn kiện đó cũng không
cần lắm. Chỉ là vừa rồi ông sếp kia
năm lần bảy lượt nói, nếu nuôi thú
cưng mà cho nó ăn dễ dàng quá, nó
sẽ trở nên rất yếu ớt khó nuôi. Tốt
nhất là trước khi cho nó ăn cần phải
bắt nó làm một việc gì đó, ví dụ như
biểu diễn một tiết mục, vân vân và
mây mây. . . .
Vì vậy, bạn Chu nghe một nghĩ ra ba
liền đem áp dụng lên người của
Song Nghi.
Đầu bên kia vừa nói xong liền ngắt
điện thoại, làm cho Song Nghi đến
cả cợ hội từ chối cũng không có, cầm
di động ngồi ngốc ở trên giường vài
giây. Song Nghi ném điện thoại sang
một bên, nhảy khỏi gường chạy vào
nhà vệ sinh đánh răng.
Mười phút trôi qua –
Song Nghi một bên đánh răng một
bên cảm thấy phiền muộn. Ở trên
tầng cao như thế, ở mấy tần dưới
thấp có phải tốt không, đã vậy còn
muốn mình đi đến cổng khu nhà. . .
Chu Ninh Tự, anh cứ thẳng thắn bảo
em nhảy lầu còn nhanh hơn = =
Mười lăm phút sau, Song Nghi thở
hổn hển ôm tập tài liệu đứng ở cửa
khu nhà, kết quả ngay cả một con
ma cũng không nhìn thấy. Chẳng lẽ
đi mất rồi? Không thể nào! .
Đi cà nhắc nhìn chung quanh nhìn
xung quanh tầm một phút đồng hồ,
mới nhìn thấy xe của bạn Chu từ từ
rẽ vào ở phía đối diện.
Song Nghi cực kì phẫn nộ. Chờ bạn
Chu dừng xe trước mặt cô, hạ cửa xe
xuống rồi, lập tức hùng hổ hỏi: “Anh
như vậy mà nói là mười phút nữa
hả?”, hại cô giày cũng không kịp tìm,
mang luôn đôi dép lê đi xuống đây.
“Em đợi bao lâu rồi?” .
“Ah. . . khoảng một phút đồng hồ.” .
Vậy thì được rồi. Nếu nói mười lăm
phút, người nào đó nhất định hai
mươi phút sau mới xuống tới nơi.
Chu Ninh Tự biểu hiện cực kì bình
thản nói: “Lần sau anh sẽ cho em
mười một phút.” .
“Hắc hắc.” Song Nghi cười mỉa một
chút, bỗng nhiên ngửi thấy được
một mùi thơm. Con mắt đảo một
vòng, nhìn thấy trên ghế phụ có một
hộp cơm màu trắng.
“Đây là cái gì?” .
“Đồ ăn thừa.” .
“A a a, có thịt sao? Đổi với em!”
Song Nghi ôm tập tài liệu màu đỏ,
thể hiện bộ mặt ‘anh không cho em
ăn thịt em sẽ không đưa nó cho anh’
rất bất khuất oanh liệt.
Cuối cùng, Chu Ninh Tự lấy thịt để
‘chuộc’ tập văn kiện từ tay Song
Nghi đang nhiệt liệt vui vẻ tiễn anh
lái xe rời đi. Tận đến khi đi một
quãng xa rồi, quay đầu lại vẫn còn
thấy Song Nghi đang rất nhiệt tình
mà vẫy tay với anh.
Chu Ninh Tự vỗ đầu, tự nhiên cảm
thấy hối hận. Lúc trước sao lại nhất
thời bị ma ám lại nghĩ đến việc mời
cô đi ăn chứ.
Hối hận thì hối hận, Chu Ninh Tự
đến buổi chiều tâm tình cũng không
có gì khác biệt. Tan tầm cũng sớm về
nhà, từ bãi đậu xe đi ra lại nhìn
thấy Song Nghi luôn trốn trong nhà
không bước chân ra khỏi cửa đã ngồi
ở trên xích đu dưới khu nhà, tay còn
đang nắm dây của cái xích đu, biểu
hiện hiếm khi nào lại trầm tĩnh suy
nghĩ như thế.
À, có lẽ nói là đần người ra thì hợp
hơn. Bạn Chu ở trong lòng phi
thường rất không tốt bụng mà thầm
nghĩ.
Chu Ninh Tự đứng cạnh xích đu một
lúc mà Song Nghi không hề nhìn
thấy anh. Chu Ninh Tự ho nhẹ một
cái, Song Nghi mới ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy anh, tâm trạng tức thì
sinh động hơn hẳn.
“Ninh Ninh, anh về rồi.” Nói xong vẻ
mặt lại trở nên trầm lắng, không hề
có chút sinh khí nào, phất tay: “Anh
đi lên trước đi, em ở đây suy nghĩ
chuyện nhân sinh đại sự.”.
Khó có được những lúc cô có tâm sự.
Chu Ninh Tự hất hất cằm, ý bảo cô
quay đầu lại nhìn. Song Nghi quay
đầu lại, thấy một cô bé ôm một con
búp bê siêu cấp đáng yêu mắt to
chớp chớp tha thiết nhìn mình.
“. . .” Song Nghi cũng chớp chớp
nhìn cô bé, sao lại nhìn mình? “. . .
Chị đây không có kẹo đâu nhé.”
Chu Ninh Tự mặt đầy hắc tuyến, bất
đắc dĩ phải tự mình kéo cô đi xuống,
“Đem trả cái xích đu cho cô bé này
rồi theo anh về nhà.” .
Nhìn thấy Song Nghi bị kéo xuống,
cô bé kia mừng rỡ hoan hô một
tiếng, ném con búp bê xuống, leo
lên cái xích đu, dùng giọng trong
trẻo nói: “Cám ơn anh, cám ơn dì.”.
Song Nghi vốn đã không đứng vững,
nghe vậy càng lảo đảo hơn, may là
kịp thời nắm lấy tay áo của Chu
Ninh Tự nên không bị ngã. Nhìn qua
thấy bộ dạng của bạn Chu, buồn
cười nhưng không dám cười, Song
Nghi giận: “Anh rất đắc ý nhỉ.” .
Thấy cô thẹn quá hóa giận đến mức
lông cũng dựng ngược lên, Chu Ninh
Tự rất thông minh mà nói lái sang
chuyện khác: “Em sao lại xuống dưới
này.”
“Đã nói với anh rồi, là ngồi suy nghĩ
chuyện nhân sinh đại sự.”. Song
Nghi sải bước vào thang máy, bất
mãn nói.
“Chuyện nhân sinh đại sự của em
không phải là luôn nằm ở trên
giường mà suy nghĩ hay sao?” Chu
Ninh Tự quan sát cô một chút, nhìn
thấy cái ví tiền lép kẹp của cô, lập
tức hiểu rõ sự tình.
“Lúc trưa chạy xuống đây quên mang
chìa khóa theo?” .
“. . .” Song Nghi nghẹn, giương mắt
nhìn chằm chằm vào bạn Chu, ra vẻ
thâm tình chân thành.”Chuyện
đó. . . Anh biết mà, lúc đó vội vã đi
gặp anh nên. . .” .
“Anh biết.” Chu Ninh Tự cũng tựa
hồ thâm tình chân thành, rất có
dáng vẻ của người thông minh lương
thiện mà dịu dàng lên tiếng: “Tuyệt
đối không phải do em ngốc mà.”
“. . .”
Cửa thang máy khép lại, phản chiếu
rõ ràng gương mặt như ăn phải
thuốc độc của Song Nghi.
- -
[1] Heo Thái Lan nuôi trong nhà
thường có màu nửa đen nửa hồng,
giống như vầy Ở Trung Quốc khá
nhiều người nuôi giống này vì không
có mùi hôi, nhỏ nhắn xinh xắn đáng
yêu :”)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com