Chap 69
Xuống tới bếp, dì hỏi
-" Con quen với cô giáo dạy vẽ hả?"
-" Dạ, mà sao chị ấy tỏ vẻ lạ vậy ta, sao chị ấy đang làm bác sĩ mà lại đi dạy vẽ"
-" Con có nhầm lẫn gì không?"
-" Dạ không, sao mà nhầm được. Sao nãy dì không để con hỏi thêm mà kéo con đi rồi" nhìn nó phấn chấn còn mặt dì thì căng thẳng lắm
-" Suỵt, con nói nhỏ thôi. Xung quanh nhà đây đều có camera hết đó, lúc nãy con mà bắt chuyện, bà chủ mà biết là không để yên chuyện này đâu"
-" Ồ"
-" Sau này gì cũng phải nhìn trước sau, cẩn thận nha con"
-" Dạ"
-" Mà con với Ngọc Anh thân nhau từ khi nào vậy?"
-" Dạ thì mấy nay con hay đem đồ ăn lên rồi chơi với con bé nên chắc con bé quen thôi"
-" Lạ vậy cà, trước giờ trừ ba mẹ nó ra thì Ngọc Anh nó không nghe lời hay nhõng nhẽo với ai đâu, kể cả dì con bé cũng không đá động tới kia mà"
-" Dạ, thật ạ?"
-" Ừm, dì ở đây từ lúc con bé còn trong bụng mẹ mà"
-" Vậy ạ, con thấy con bé cũng dễ thương, ngoan ngoãn ấy chứ"
-" Mà lạ nữa. Nhìn con với con bé cứ giống giống nhau sao ấy"
-" Dạ, cũng đâu giống mấy" nó vừa nói vừa cười nhẹ thầm nghĩ:" Cùng cha khác mẹ thì không giống này cũng giống kia thôi"
____________________________________
Nó vừa dọn dẹp xong nóng nực nên lên phòng khách bật quạt ngồi thơ thẩn nhìn trời nhìn mây nhớ chị thì bà mẹ kế đi về
-" Đứng dậy, ai cho mày ngồi đây, rảnh rỗi quá phải không? Để tao xem ngày nay mày làm gì rồi" bà ấy xách kéo tai nó dẫn xuống dưới bếp
-" Aaaaa....buông ra, từ từ tôi đi...Aaa"
-" Dì Tư đâu? Dì giao cho nó làm gì mà nó ngồi lười biếng trên phòng khách vậy hả?"
-" Dạ bà chủ, con bé nó mới dọn nhà xong nên chắc ngồi nghỉ xíu"
-" Nhà tùm lum việc, ai cho rảnh mà ngồi không, lại còn bật quạt vù vù tốn cả điện? Tôi còn thấy bà để nó rảnh một lần nữa thì liệu hồn với tôi đấy"
-" Dạ dạ"
Nói xong dứt câu bà ấy mới chịu buông tai nó ra, nhéo rồi còn bấm, chảy máu luôn rồi. Người gì đâu mà ác ghê, bả không ưa nó nên mới vậy
-" Lần sau có ngồi thì xuống đây ngồi nha con"
-" Bả ghét con nên giờ con ngồi đâu thì bả cũng kiếm chuyện cho được à"
_________________________
-" Alo"
-" Alo hai ơi, em mới dạy về mà lúc nãy đi dạy cho nhà kia có gặp một con bé, nó nói là nhờ em nói lại hai là nó đang ở đó. Mà em không hiểu lắm"
-" Hả? Là sao? Con bé nào?"
-" Em không biết tên nhưng mà em ấy có đưa cho em một cái vòng tay rồi nói em liên lạc với chị"
-" Hửm? Em đang ở đâu đấy? Hai đến nói chuyện rõ hơn"
-" Em đang ở nhà nè"
-" Rồi, hai về liền"
Chị Phương từ ngày hôm đó đến giờ không muốn ăn uống gì cả, lại sốt sắng đi tìm nó nên bây giờ đã ngã bệnh rồi. May mà có chị bác sĩ và chị Kim ở bên cạnh chăm sóc giúp. Nhìn chị cũng ốm hơn hẳn rồi
-" Alo, Phương mày đỡ chưa?"
-" Cũng không sao"
-" Ê tao báo mày tin vui nè"
-" Giờ đối với tao còn gì vui nữa đâu"
-" Nghe nè, nhỏ em gái tao hình như biết Nhật Anh đang ở đâu rồi đấy"
-" Hả? Mày vừa nói gì?" chị đang nằm thất thần nhưng vừa nghe thì bật cả người ngồi dậy
-" Giờ mày đến nhà tao đi, nhỏ em tao nó mới gọi tao nói cũng không rõ lắm. Đến nhà tao nói rõ hơn"
-" Oke"
Ngày nào tới giờ ăn xế hoặc mấy bữa ăn phụ, nó cũng đều đem đồ ăn lên cho Ngọc Anh vì một phần chân dì Tư đau nên nó phải đi thay. Hôm nay, nó cũng đem đồ ăn lên như thường ngày, con bé vừa mới học vẽ xong. Nó đang lên thì cô dạy vẽ cũng đi xuống, nó nhìn cô ấy rồi cố gắng bắt chuyện:
-" Chị Linh, chị không nhớ em thật ạ?"
-" Chắc em nhầm người rồi"
-" Em không nhầm đâu, chị là chị bác sĩ thân với chị Phương của em mà, chị thường tới tiệm bánh chơi với em mà"
-" À vậy có khi em nhầm với chị ruột của chị đấy, 2 chị là chị em sinh đôi á" nó nghe tới đây thì mừng hết lớn nhưng nó biết nó không nên đứng nói chuyện lâu. Nó nhìn trước sau
-" Nhờ chị đưa đồ trong túi áo cho chị Linh. Nhờ cả vào chị" nó tiến gần chị ấy hơn, lén bỏ vào túi áo khoác chị ấy cái vòng tay cặp với chị Phương rồi bỏ đi lên. Chị ấy kiểu ngơ ngác không hiểu gì cả rồi cũng ra về.
__________________________________
-" Cái tay nào cứ không muốn học là quăng đồ lung tung hả, Ngọc Anh? Hôm trước một lần rồi mẹ có nói chưa?"
-" Huhuhu..."
-" Mẹ hỏi không nói phải không? Sao lại hư như vậy hả? Muốn ăn đòn mấy roi đây?"
-" Hong...huhuhu"
-" Cô đánh tôi chưa đủ hay sao còn lên đây đánh con bé vậy?"
-" Mày lên đây làm gì?"
-" Chị...huhuhu" tự dưng thấy con bé chạy lại núp sau lưng nó, bà mẹ kế cũng bất ngờ
-" Tôi mang nước với trái cây lên"
-" Để trên bàn, đi xuống dưới đi. Ngọc Anh, bước lại đây"
-" Mẹ, đừng đánh Ngọc Anh mà..hic.." con bé vừa núp vừa ló đầu ra nói, nó cảm nhận được con bé đang run luôn, chắc sợ lắm rồi.
-" Sao mày còn đứng đó, tao bảo mày đi xuống dưới mà"
-" Con bé còn nhỏ, có gì từ từ dạy thôi. Bà không thấy con bé đang sợ lắm sao?"
-" Không cần mày nói, tự tao biết phải làm gì? Ngọc Anh, nghe lời mẹ không, bước lại đây" bà ta gằn giọng, con bé cũng từ từ buông nó ra rồi đi lại
-" Hay tôi chịu phạt giùm con bé được không?" nó đi lại kéo con bé ra sau nó
-" Mày chịu? Được thôi, 10 roi, xòe tay ra" bà ta cười nhếch mép nói
Chat....chat....chat....chat...chat...tiếng thước vang lên mà chói tai. Ngọc Anh nó sợ đến nỗi đứng im một chỗ mà khóc, còn nó thì nghiến răng, nhắm chặt mắt mà chịu, đánh gì mà thước nào vừa xuống dứt là đã đau rát đến tận não, nó muốn co tay lại cũng không được.
-" 5 roi cuối, úp lòng bàn tay xuống"
-" Mẹ...hic...đừng đánh chị nữa mà"
-" Bà..."
-" Sao, hay là Ngọc Anh..."
-" Thôi được rồi"
Chat...chat...chat...chat....chat...5 thước liền đánh trên mu bàn tay, trúng xương nên tiếng đánh còn thảm hơn nữa, nghe thôi đã thấy đau rồi chứ nói chi. Tay nó bắt đầu bầm rồi trầy da, nó đau đến run bần bật nhưng nó vẫn cố gắng chịu không kêu la một tiếng nào
-" Ngọc Anh, thấy chị bị đánh có sợ chưa?"
-" Dạ sợ...huhu..."
-" Thế còn dám tức giận, vứt đồ lung tung nữa không?"
-" Dạ không...huhu"
-" Nếu còn thì thế nào?"
-" Thì...hic...con...bị đòn giống chị"
-" Nhớ đấy" nói xong bà ta bỏ ra ngoài
Trong phòng chỉ còn 2 chị em, nó quay qua dỗ ngọt con bé
-" Thôi ngoan, mẹ đi rồi, không sao nữa rồi nè"
-" Hic....chị bị đánh vậy, chị có nghỉ chơi với em hong?"
-" Hì, lần này thì chị bỏ qua nhưng còn lần sau thì chị nghỉ chơi em thiệt đó" nó cố gắng lấy tay xoa đầu con bé
-" Dạ...hic...em hong dám nữa...tay chị đau không, em thổi phù phù hết đau nha"
-" Không đau, thôi, em ở đây chơi ngoan nha. Chị xuống dưới có xíu việc" nó muốn tránh vì không muốn con bé thấy tay nó đang sưng tấy lên
-" Hong chịu...huhu...chị ở đây chơi với em"
-" Này, lại hư rồi đấy nha" nó giả bộ nghiêm túc, con bé rén liền
-" Hic...chị xuống rồi lát lên lại chơi với em nha. Em chơi một mình buồn lắm" con bé nhìn nó với ánh mắt long lanh
-" Rồi rồi, ngoan"
Nó vội đi xuống dưới, tay nó càng lúc càng đau hơn, tê hết cả, nó thấy dì Tư đang loay hoay dọn dẹp nên cũng không muốn làm phiền, tự mình lấy thuốc rồi chui vào phòng bôi.
-" Aaaa...." nó thoa thuốc mà nhăn nhó mặt mày, ngày nào cũng bị đánh hết, đau lắm mà cứ cố gắng gồng mình, không muốn ai thấy mình yếu đuối cả.
-" Hic...chị ơi, mau đến cứu em đi. Em muốn về với chị, em nhớ chị lắm rồi....hic..." nó nghĩ trong đầu, mà cứ nghĩ tới chị là nước mắt nó lại tự dưng chảy ra.
-" Sao nữa vậy con?" dì Tư vào nhìn tay nó sưng đỏ mà bất ngờ
-" Ngọc Anh nó hư nên mẹ nó phạt, con thấy tội con bé nên con..."
-" Con ngốc rồi, bà ta chỉ dọa con bé thôi, cùng lắm phạt nhẹ vài roi rồi tha chứ bả làm gì nỡ đánh Ngọc Anh đâu"
-" Vậy ạ, thôi kệ, con không sao đâu" nó quay mặt đi, gạt nước mắt để sì Tư không thấy nó khóc
-" Đừng chịu đựng nữa con, muốn nói gì thì cứ nói, muốn khóc thì cứ khóc đi" dì bổng ôm chặt nó vào lòng, xoa đâu nó. Nó không nói gì, im lặng một lúc rồi cứ ôm lấy dì Tư mà khóc, cũng chẳng hiểu sao nữa.
___________________________________
Tại nhà chị bác sĩ
-" Em nói rõ cho hai với chị Phương nghe xem nào?"
-" Nãy em đi dạy ở nhà kia có gặp một cô bé, nó nói với em muốn gặp hai"
-" Con bé nó hình dáng ra sao?"
-" Em không nhìn rõ mặt nhưng mà em thấy bé ấy nhỏ con, ốm nhom à. Em còn nhìn sơ qua tay em ấy bị đánh hay bị té gì ấy. Bầm tím hết cả. À đúng rồi, còn nói em đưa này cho hai nè" chị ấy lấy trong túi áo ra cái vòng tay thì chị Phương liền chụp lấy
-" Đúng Nhật Anh rồi, không ai khác có cái vòng tay này đâu. M* đám người đó, dám đánh con bé hả. Cho tôi địa chỉ đi, tôi phải đi đến đón con bé" chị nói với ánh mắt tức giận, đáng sợ lắm
-" Chị Phương, nhà đó không phải ai muốn vào cũng vào được đâu chị, em vào dạy cũng phải có giấy tờ mới được vào, nhiều lúc sợ đến muốn nghỉ dạy nhưng vì lương cao gấp mấy lần so với chỗ khác nên em chưa nghỉ thôi. Chị từ từ bình tĩnh đã"
-" Tôi xử hết cái nhà đó luôn chứ nói gì đến đó. Đi nhanh lên, dẫn tôi đến đó" chị nói xong vội bỏ đi ra ngoài
-" Phương, đợi đã..."
__________________________________
Chat....chat....Ummm....nó nằm ra sàn cuộn mình lại đau đớn
-" Mày đứng nói gì với cô dạy vẽ hả? Mày muốn chết phải không?" lần này không phải bà mẹ kế nữa mà là ba nó. Tình cờ bà mẹ kế check camera nên thấy được nó nói chuyện với chị dạy vẽ, liền mách lại với ba nó
-" Tôi thấy cô ấy mệt, sợ về nguy hiểm nên mới hỏi thăm thôi"
Chat....chat....chat...chat...×5
-" Mày, dám lừa tao hả? Cô ta về trùm kín mặt làm sao mày thấy cô ta mệt"
Chat...chat....Aaaaa
-" Aaaa...tôi lừa ông làm gì? Tôi ở đây rồi, tôi dám làm gì khác đâu"
Chat...chat....Aaaa....lực đàn ông mạnh mà, nó đau tới nỗi ứa nước mắt luôn nhưng chẳng thể ngồi dậy chống cự nỗi
-" Lần đầu như lần cuối tao cảnh cáo mày. Bắt đầu từ hôm nay, mày chỉ có thể ở dưới bếp làm việc, dọn dẹp. Cấm mày đi lên nhà trên, có rõ chưa?"
-" Biết rồi"
Chat....chat....Aaaa...
Ai cũng mặc nó nằm co người, run rẩy dưới đất đó mà bỏ đi, chỉ có dì Tư là quan tâm chạy lại đỡ nó thôi. Nhìn nó mới ở đây có mấy ngày chịu khổ mà dì còn đau lòng, nó ốm hơn rất nhiều so với ngày đầu dì gặp nó. Tối nào nó cũng ngủ không ngon rồi cũng hay gặp ác mộng
-" Huhu...chị ơi, chị đừng bỏ em mà...huhu" nó mơ thấy chị mà khóc rồi bật dậy, nó thấy chị bỏ nó không đi tìm nó nữa
-" Không sao con, ráng ngủ đi con" dì Tư mỗi lúc này cứ ôm nó vào lòng vuốt lưng, an ủi nó
-" Hic...hic...con hong muốn ở đây nữa đâu"
______________________
Vài ngày sau,
Bên phía chị, nhờ sự khuyên ngăn của chị bác sĩ thì chị cũng bình tĩnh hơn. Bàn tính kĩ càng và phối hợp với bên công an điều tra kín mấy ngày thì cũng nắm được khá là nhiều sự việc quan trọng.
Hôm nay như thường lệ, ba nó sẽ đi ra ngoài cả ngày, mẹ kế nó thì không rõ. Nhưng mọi người quyết định hôm nay sẽ tiến hành tiếp cận gần. Chị cải trang cho giống với cô giáo dạy vẽ rồi đi vào, vì đỉnh cao của makeup cộng với dáng người chị cũng tương đối giống nên đã thuận lợi qua cổng. Em gái chị bác sĩ cũng chỉ trước cho chị đường nào vào phòng khách, hướng lên lầu và cả phòng của Ngọc Anh, để chị thuận tiện ứng xử
Chat...chat....Aaaa
-" Tao nói mày bao nhiêu lần rồi? Pha cafe cho tao là bỏ ít sữa thôi, sao mày cứ pha ngọt thế hả?" bà mẹ kế cầm roi đánh vào tay, vào chân nó
-" Hôm trước tôi bỏ ít thì bà kêu đắng, hôm nay tôi bỏ nhiều hơn xíu thôi mà, tôi biết làm sao mới vừa ý bà"
Chat....chat....chat..chat...Aaaa
-" Mày còn lý sự với tao hả?"
-" Đau...đừng đánh nữa...." mấy hôm nay, nó mệt lắm rồi, sắc mặt nó tái nhọt hẳn, người bắt đầu lơ ngơ không còn muốn chống cự nữa
Chat...chat...chat...chat...Aaaa
Chị vừa vào là gặp ngay bà mẹ kế đang đánh nó. Cả 2 người đều nhìn ra phía chị nhưng chị sợ lộ nên chỉ có thể né mặt cúi đầu chào rồi vội đi lên, chị vẫn có thể nhận ra nó ngay, vừa nhìn thấy nó bị đánh chị đã muốn lao vào ăn tươi nuốt sống bà mẹ kế rồi nhưng không thể, chị nhìn nó đau mà bất lực, mắt chị bắt đầu rưng rưng. Chị vội bước chân lên lầu
-" Cô giáo, chờ đã"
-" Dạ" tim chị bắt đầu đập nhanh, bị phát hiện rồi sao....
~~~ End chap 69 ~~~
**Cảm ơn mọi người đã đọc truyện❤**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com