Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148: Hôm Nay Hai Ta Sẽ Thư Giãn

'Chuyện gì đang xảy ra thế?'

Trong phòng làm việc, Roel vừa mới thức dậy sau 2 giờ chợp mắt. Anh nhìn chằm chằm vào tấm chăn quấn quanh mình trước khi quay sang nhìn cô gái tóc nâu vàng ngồi bên cạnh. Cô gái cũng quay lại nhìn anh cùng lúc, và ánh mắt họ chạm nhau.

"Cô làm điều này à?"

"Vâng."

"... Cảm ơn. Tình trạng của tôi hôm nay không được tốt lắm nên cuối cùng tôi đã ngủ quên mất."

"..."

Roel khẽ nâng tấm chăn lên khi cảm ơn Charlotte. Người sau khẽ gật đầu không nói lời nào. Cảm thấy tâm trạng không ổn, Roel nhìn cô kỹ hơn và nhận thấy rằng cô có vẻ đang tức giận.

Charlotte có vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt, và cô không lên tiếng chỉ trích gì cả, nhưng có một chút thay đổi trong không khí mà cô tỏa ra. Charlotte thường cảm thấy cao quý và bất khả xâm phạm, nhưng vào lúc này, anh có thể cảm nhận được một cảm giác sắc bén và nghiêm khắc đến từ cô.

Đây không phải là lần đầu tiên Roel trải qua sự thay đổi không khí này , và anh thậm chí đã nghiên cứu về nó trước đây. Kết luận mà anh đưa ra là đó là một hiện tượng được tạo ra khi tâm trạng của một người siêu việt ảnh hưởng đến sự dao động mana của họ, từ đó ảnh hưởng đến bầu không khí.

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để tìm hiểu. Đầu tiên, Roel đặt nhẹ chiếc chăn mà anh đang đắp sang một bên trước khi nghĩ lại xem liệu mình có làm sai điều gì không.

'Có phải cô ấy tức giận vì mình hơi lơ là không nhỉ? Chắc chắn là không.'

Roel bác bỏ suy nghĩ đó bằng một cái lắc đầu. Bỏ qua thực tế rằng việc duyệt qua các hồ sơ trong tình trạng kiệt sức là cực kỳ kém hiệu quả, ngay cả khi anh có chểnh mảng, Charlotte có lẽ sẽ chỉ lên tiếng phản đối.

Charlotte thực sự là một nữ quý tộc mẫu mực. Sau khi tranh cãi với cô 10 ngày nay, Roel nhận ra rằng vốn từ vựng dành cho những lời chỉ trích của cô rất hạn chế, có lẽ là do cô không biết những từ ngữ thô tục. Những lời chỉ trích của Charlotte thường chỉ giới hạn ở những từ 'tham lam', 'trơ trẽn', 'trẻ con' và những thuật ngữ tương đối lịch sự và không gây khó chịu.

Mặt khác, Roel đã gặp đủ loại ngôn ngữ màu mè trên mạng ở kiếp trước, vì vậy bất cứ khi nào Charlotte bắt đầu thốt ra những lời chỉ trích của mình với khuôn mặt đỏ bừng vì thất vọng, anh chỉ có thể nghĩ rằng điều đó thật dễ thương.

Bên cạnh đó, Charlotte là người không thiếu tiền. Một người như cô sẽ không tức giận chỉ vì anh lơ là một chút. Nó giống như việc Bill Gates cúi xuống nhặt một đồng xu trên đường—điều đó là không thể!

Vì vậy, vấn đề ở đây có thể là gì?

Roel bí mật liếc nhìn Charlotte, nhưng cô vẫn giữ im lặng. Cảm thấy rằng bầu không khí không thực sự phù hợp để nói chuyện, anh quyết định quay trở lại công việc của mình. Kết quả là, bầu không khí căng thẳng khó chịu kéo dài suốt 2 phút trước khi cô gái tóc nâu vàng cuối cùng cũng chủ động lên tiếng.

"Hôm nay anh làm sao lại ngủ quên thế?"

"À, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm."

"Hôm nay tâm trạng không tốt à? Vậy còn những ngày trước thì sao?"

"Những ngày trước? Tôi đã ổn, tôi đoán thế."

"Là vậy sao?"

Charlotte đáp lại với một nụ cười, nhưng khuôn mặt cô trông lạnh lùng một cách kỳ lạ. Đôi mắt cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào Roel khi cô tiếp tục thẩm vấn.

"Trước đây anh có uống loại thuốc nào không?"

"Hửm? Tôi có. Thuốc giúp tôi..."

"Đưa nó cho tôi vào ngày mai."

"Cái gì?"

"Tôi đã nói, hãy giao nó cho tôi vào ngày mai. Tôi sẽ quản lý nó. Anh không được phép uống nó nữa."

Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Charlotte, Roel cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại tức giận như vậy. Nhưng ngay sau đó, anh lại trở nên bối rối một lần nữa.

'Có phải cô ấy... lo lắng cho mình không? Nhưng tại sao?'

Roel không thể hiểu tại sao Charlotte đột nhiên lo lắng về việc anh uống Red Bull, mặc dù anh có thể nói rằng cô đã nhầm nước tăng lực của anh với một loại hóa chất nguy hiểm nào đó.

"Thật ra, loại thuốc tôi đang uống hoàn toàn ổn. Nó không có nhiều tác dụng phụ đâu..."

"Điều đó vẫn không được. Hầu hết các loại thuốc không có tác dụng phụ đều có xu hướng gây nghiện và điều đó thậm chí còn nguy hiểm hơn."

Charlotte liếc nhìn núi sách trước mặt họ và nghiêm khắc cảnh báo.

"Vẫn còn rất nhiều hồ sơ để chúng ta xem qua, và chúng ta có thể dành thời gian ở đây. Nếu anh tiếp tục uống thuốc để duy trì năng lượng của mình, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc viết một lá thư cho Hầu tước Carter về điều này."

"Đợi, đợi, đợi đã! Được rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa nó cho cô mà!!"

Nghe tin Charlotte thực sự sẽ nói điều đó với cha mình, Roel nhanh chóng giơ tay đầu hàng. Kể từ vấn đề liên quan đến 'huyết thanh cặp đôi hoàn hảo', Carter đã nghiêm cấm Roel uống bất kỳ loại thuốc nào. Nếu nàng thật sự gửi thư tới, rất có khả năng Carter sẽ lập tức xin nghỉ, và có thể vội vàng trở về Lãnh địa Ascart suy nghĩ một chút.

'Được rồi, mình không uống nữa. Cô hài lòng chưa?'

Cả Roel và Charlotte đều đồng thanh thở dài một cách đáng ngạc nhiên, mặc dù người trước đã hết bất lực còn người sau đã hết nhẹ nhõm. Sau sự cố ngắn ngủi này, hai người họ tiếp tục xem qua các bản ghi chép một lần nữa.

Tuy nhiên, ngay khi Roel được hồi sinh đang chuẩn bị bắt đầu cuốn sách thứ ba của mình, Charlotte đột nhiên đánh dấu trang vào cuốn sách cô đang đọc và đóng sầm nó lại. Sau đó, cô đứng dậy.

"Chúng ta hãy kết thúc việc hôm nay ở đây và dùng bữa ngay bây giờ."

"Hửm? Không phải còn nửa tiếng nữa mới xong giờ làm sao?"

"...Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi."

Câu trả lời thờ ơ của Charlotte khiến Roel nhướn mày.

'Chuyện gì xảy ra hôm nay thế? Cô gái này cảm thấy vô cùng kỳ lạ ngày hôm nay. Tại sao thái độ của cô ấy đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, chưa kể, đây là gì về việc nghỉ ngơi chứ?'

Bất chấp những lời càu nhàu trong tâm trí, cơ thể của Roel trung thực hơn nhiều. Anh ngay lập tức đóng cuốn sách lại và cũng đứng dậy. Hai người họ cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng ngay khi họ cuối cùng cũng đến ngưỡng cửa, Charlotte đột nhiên kéo tay áo của Roel.

"Tôi sẽ tiếp đãi anh ngày hôm nay."

"Hả?"

Đôi mắt của Roel mở to ngạc nhiên. Trong một lúc ở đó, anh không thể hiểu những gì Charlotte đang nói.

'Cô sẽ tiếp đãi cho tôi? Huh? Có vị khách nào trên đời lại tiếp đãi chủ nhà tại nhà họ không?'

Roel hoàn toàn bối rối và Charlotte cũng không buồn giải thích. Cô chỉ nắm lấy tay anh theo thói quen.

"Anh chỉ cần đi theo tôi."

Nói xong, cô dẫn Roel ra khỏi trang viên.


✦✧✦✧


Một giờ sau, Roel thấy mình đang nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp quyến rũ với mái tóc màu nâu vàng trước mặt anh một cách bàng hoàng.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của trang viên, Charlotte kéo anh ra ngoài và vào những chiếc xe giống như dinh thự của cô. Khoảnh khắc anh bước vào xe ngựa, anh thấy mình hoàn toàn kinh ngạc trước những gì mình đang thấy.

Trần nhà có những chiếc đèn treo tinh tế được trang trí bằng những viên đá quý được đánh bóng cẩn thận, và đủ loại tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng được treo trên tường. Đồ nội thất đều là đồ thủ công của những bậc thầy. Nó cực kỳ xa hoa nhưng đồng thời cũng sang trọng.

Roel cảm thấy như thể mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Nếu không phải vừa mới bước vào một chiếc xe ngựa, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được đây là bên trong một chiếc xe ngựa.

Ngay cả những chiếc Limousine có thanh tích hợp cũng phải ăn một chiếc bánh khiêm tốn trước điều này. Nội thất của Diamond Rivière gần như tương đương với một dinh thự sang trọng, và tất cả những tiện nghi mà người ta có thể nghĩ đến đều có mặt.

"Trang phục của anh đây."

Trong khi Roel vẫn đang vật lộn để chấp nhận sự xa hoa của Gia tộc Sorofya, Charlotte nhét một bộ quần áo vào tay anh. Anh chớp chớp mắt khi mở bộ quần áo trong tay ra để xem xét, chỉ để nhận ra rằng đó là một bộ lễ phục.

"Đây là...?"

"Hãy vinh dự đi. Đây là lần đầu tiên tôi tự tay thiết kế quần áo cho một cá nhân. Được rồi, anh mau mặc vào đi!"

Charlotte đẩy lưng Roel khi cô ra hiệu cho một hầu gái phía sau dẫn anh đến phòng thay đồ. Sau đó, cô đi đến phòng thay đồ cá nhân của mình để tắm rửa và thay quần áo.

Khi cánh cửa mở ra và hai người họ gặp nhau một lần nữa, họ đã trông hoàn toàn khác trước.

Trong bộ vest lịch sự màu đen, Roel trông cao và lịch lãm hơn nhiều. Màu tối tương phản tốt với đôi mắt vàng kim của anh, khiến chúng nổi bật hơn bình thường. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng anh đã tỏa ra một bầu không khí uy quyền không thể giải thích được dưới ánh đèn. Trên hết, hào quang của Nguyên Thuộc Tính Vương Miện khiến anh cảm thấy bí ẩn, khơi gợi sự tò mò của mọi người.

Ngược lại, Charlotte mặc một chiếc váy đỏ dài đến đầu gối. Đó là một cái nhìn khá táo bạo theo tiêu chuẩn của Thần quyền. Nó được thiết kế với các chi tiết tinh xảo, gợi liên tưởng đến một hoa hồng đang nở rộ.

Chiếc váy để lộ bờ vai mềm mại của Charlotte và thoáng thấy tấm lưng của cô, cộng với đôi chân ấy, thấp thó ra từ bên dưới chiếc váy, được trang trí bằng một đôi nịt tất đen—tạo cho cô một chút táo bạo bên dưới vẻ ngoài trang trọng. Sự tương phản giữa làn da trắng và chiếc nịt tất đen làm nổi bật vẻ đẹp của Charlotte, khiến Roel phải nín thở trong giây lát.

"Nó thế nào? Anh không thích nó sao?"

"Không... tôi nghĩ nó trông rất tuyệt."

"Hừm, xem ra khẩu vị của anh cũng không tệ lắm."

Charlotte luồn ngón tay quanh một lọn tóc khi cô ngại ngùng nhận xét. Sau đó, cô nhanh chóng thêm vào, như thể cố gắng giải thích cho chính mình.

"Những món đồ này là từ trang phục chính thức mới do tôi thiết kế, nhưng do vẻ ngoài táo bạo của chúng, cuối cùng chúng không lọt vào bộ sưu tập mùa xuân của Sorofya."

"Đó thực sự là một điều đáng tiếc. Những bộ quần áo này thật đẹp đấy."

Lời nhận xét của Roel khiến Charlotte nở một nụ cười. Vì lý do nào đó, vào khoảnh khắc nụ cười của cô xuất hiện, trái tim của Roel đập loạn nhịp không kiểm soát.

Người ta thường nói Người đẹp vì lụa nhưng thật ra "lụa" cũng khá kén chọn. Theo ý kiến nghiêm túc của Roel, chiếc váy đỏ tuyệt đẹp này, gợi nhớ đến một bông hoa đang nở rộ, là thứ mà chỉ Charlotte mới có thể diện được mà không bị nó làm lu mờ.

Charlotte tỏa ra ấn tượng về một bông hoa trên núi cao, thứ gì đó thu hút sự ngưỡng mộ của người khác. Cô cao thượng và kiêu hãnh, nhưng cô không phải là không thể sai lầm. Cô cũng có mặt yếu đuối của mình, nhưng điều đó chỉ khiến người ta yêu mến cô nhiều hơn. Về mặt gợi lên mong muốn được bảo vệ, ngay cả Nora và Alicia cũng không phải là đối thủ của Charlotte.

Sự quyến rũ như vậy gây chết người cho đàn ông, và Roel cũng không ngoại lệ. Anh ngoảnh mặt đi, không dám liếc nhìn cô lần thứ hai, sợ rằng mình bị thu hút bởi sự quyến rũ của cô. Roel hắng giọng và nhanh chóng hỏi.

"Charlotte, chúng ta sẽ ăn mặc như thế này để làm gì?"

"Không có gì nhiều."

Đôi mắt Charlotte lấp lánh một nụ cười.

"Chúng ta chỉ đi ngắm vài con bướm thôi."


<Trans Note>

Oi oi nịt tất là chân lí ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com