Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 173: Peytra

Chương 173: Peytra

Roel thấy mình đang đứng giữa một thung lũng tối tăm, được bao quanh bởi những ngọn núi cao chót vót che khuất mặt trời, chỉ cho phép một chút ánh sáng mặt trời lọt qua những khe nứt nhỏ ở giữa.

Môi trường mờ ảo này làm nổi bật mái tóc vàng rực của Peytra. Cô mặc một chiếc áo choàng trắng trông thần thánh và uy quyền, tạo cho cô vẻ bất khả xâm phạm. Cô ấy đang ngồi trên ngai vàng với đôi mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ say. Chỉ khi Roel bước tới từ xa, đôi mắt bí ẩn của cô mới mở ra.

"Thật bất ngờ. Trông ngươi không có vẻ lo lắng lắm."

Peytra quan sát chàng trai tóc đen đang đến gần khi cô chớp mắt đầy tò mò.

"Ngươi thích cô gái đó phải không? Cứ thế này thì cô ấy chắc chắn sẽ mất mạng."

"Tôi biết điều đó, nhưng trút cơn thịnh nộ của mình một cách mù quáng chẳng mang lại hiệu quả gì cả. Nó có thể mang lại cho tôi một chút an ủi, nhưng cuối cùng, sẽ không có gì thay đổi. Điều tôi muốn đạt được là sự sống sót của Charlotte. Tôi muốn cứu cô ấy. Tôi không muốn mất cô ấy. Vì vậy, tôi phải giữ bình tĩnh."

Dưới cái nhìn của Peytra, Roel trả lời câu hỏi của cô bằng giọng run rẩy, khiến cô ngạc nhiên. Cô nhận thấy nắm tay của cậu bé siết chặt đến mức máu chảy qua các kẽ ngón tay.

"Ta hiểu ý định của nguơi bây giờ. Hãy trả lời câu hỏi của ta đi, Roel Ascart. Điều đẹp nhất của số phận là gì?"

Peytra hơi thẳng tư thế, vẻ mặt cũng trở nên có chút ngưng trọng. Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Roel tiết lộ câu trả lời của mình.

"Thật khó để tôi đưa ra câu trả lời dứt khoát cho câu hỏi của cô. Như người ta vẫn nói, vẻ đẹp nằm trong mắt người nhìn. Tuy nhiên, nếu đó là số phận mà chúng ta đang nói đến, tôi tin rằng câu trả lời là 'sự lựa chọn'."

"Sự lựa chọn?"

Peytra nheo mắt khi lặp lại câu trả lời của Roel, và Roel gật đầu xác nhận.

"Isabella nói với tôi rằng số phận là một cuộc giằng co. Không có gì được quyết định cho đến khi hiện tại trở thành quá khứ. Trước đó, mọi thứ đều có thể. Đó là lý do tại sao cô đặt toàn bộ sức lực của mình về phía con người để chiến đấu chống lại những kẻ hủy diệt nền văn minh. Trước những khó khăn áp đảo, cô chọn cách đấu tranh. Tôi từng cho rằng khả năng đấu tranh chống lại số phận là điều đẹp đẽ nhất của nó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi phát hiện ra nhiều sơ hở trong lối suy nghĩ đó."

Roel ngước mắt lên nhìn những ngọn núi cao chót vót phía sau, đồng thời nghĩ về tất cả những gì anh đã thấy và làm kể từ khi đến Bang Nhân Chứng này. Bằng cách nào đó, anh vẫn có thể cảm nhận được mùi thơm quyến rũ của rượu bạch quả ngày hôm đó trên đầu lưỡi.

"Nếu tôi tiết lộ trước kết quả cho Isabella, nói với cô ấy rằng nhiệm vụ hộ tống này sẽ là chuyến đi cuối cùng của cô ấy, liệu cô ấy có cúi đầu trước lũ quái vật và tôn thờ chúng là Sứ Thần như Gordon và những kẻ khác không? Không, cô ấy sẽ không làm vậy."

Có một tia tôn trọng và ngưỡng mộ trong mắt Roel khi anh lắc đầu.

"Đó là vì Isabella là người cai trị. Không chỉ đối với Vương quốc Sofya, mà còn đối với toàn thể nhân loại. Ngay cả khi kết cục đang chờ đợi cô là cái chết, cô vẫn sẽ theo dòng chảy của số phận và dấn thân vào chuyến hành trình này, tất cả chỉ để phong ấn quả trứng dưới đáy biển sâu vì lợi ích của toàn bộ nền văn minh nhân loại. Có những người lính chọn chiến đấu vì quê hương dù biết rằng mọi khó khăn đang chống lại họ. Có những bác sĩ vẫn kiên trì cứu bệnh nhân trong cơn dịch hạch dù biết rõ sự nguy hiểm. Đây là những người đã lựa chọn hoàn thành số phận của mình nhưng họ vẫn tỏa sáng rực rỡ như bao người khác, nếu không muốn nói là hơn. Những người này đáng được tôn trọng. Sự lựa chọn, và những người chọn đưa ra những lựa chọn cao cả; chúng là những điều đẹp đẽ nhất của số phận. Dù lựa chọn khuất phục hay đấu tranh, họ cũng không bằng lòng trở thành nô lệ của số phận. Họ là người tự quyết định số phận của mình".

Giọng của Roel chắc chắn và đầy uy lực, lời nói của anh vang vọng khắp thung lũng. Peytra lặng lẽ nhìn cậu bé đứng trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt vàng kim đó. Cô lặng lẽ lẩm bẩm lời nói của anh.

"...Không phải đấu tranh hay khuất phục, mà là quyền lựa chọn giữa chúng mới là điều đẹp đẽ nhất của số phận?"

Người phụ nữ tóc vàng kim lặng lẽ tựa lưng vào ngai vàng, ngước mắt nhìn bầu trời phía trên thung lũng. Suy nghĩ của cô dường như đã du hành hàng nghìn năm về trước, quay trở lại thời đại thần thoại. Một lúc lâu sau, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười.

"Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu. Lời nói của cậu đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của tôi."

"...Có vẻ như cô hài lòng với câu trả lời của tôi."

"Đúng vậy, cậu đã tìm được câu trả lời mà tôi thích. Có vẻ như tôi không thể tiếp tục làm người ngoài cuộc ở đây được nữa... Có lẽ, theo một cách nào đó, đây cũng là số phận."

Với nụ cười hơi cay đắng, Peytra ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi một thế lực vàng kim đang va chạm với một con quái vật màu đen. Dần dần, sắc mặt cô trở nên u ám.

"Chàng trai trẻ, tôi sẵn sàng giúp cậu một tay, nhưng có một điều cậu cần biết... Sức mạnh của con quái vật cổ đại đó vượt xa trí tưởng tượng của cậu. Cậu có một ma thuật phòng thủ mạnh mẽ được thấm nhuần trong cơ thể, giúp tôi dễ dàng cứu cậu. Tuy nhiên, nếu cậu kiên quyết chiến đấu chống lại quái vật cổ đại để cứu cô gái đó, tôi e rằng tôi không thể cho cậu bất kỳ sự đảm bảo nào. Cậu không có đủ mana cho việc đó."

Trái tim Roel thắt lại khi nghe những lời đó. Nỗi lo lắng của anh đã trở thành hiện thực.

Cả Grandar và Peytra đều là những tồn tại huyền thoại đã làm nên tên tuổi của họ từ thời cổ đại, khi các vị Thần vẫn còn thống trị thế giới. Tuy nhiên, dù trước đây họ có mạnh đến đâu thì giờ đây họ cũng đã chết. Mối liên hệ duy nhất của họ với hiện tại là thông qua Roel.

Ở Bang Nhân Chứng trước đó, mặc dù có sự trợ giúp của Grandar nhưng anh đã đạt đến giới hạn của mình khi chiến đấu chống lại Wade Nguyên Bản Cấp 2, chưa kể Wade vừa mới đột phá và bị thương nặng.

Nhưng còn Lục Tai Hoạ thì sao?

Ám Tể là một con quái vật mạnh mẽ đến khó tin mà ngay cả Hạm đội Hoàng kim dưới sự chỉ huy của Isabella cũng không thể chống lại được. Sử dụng nó như một thước đo, sức mạnh của nó có thể vượt xa cả những siêu việt Nguyên Bản Cấp 1.

Tệ hơn nữa, khác với lần trước, Roel hiện tại vừa trải qua một trận chiến và đã kiệt sức.

"Cậu nên suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Cái giá phải trả để cứu cô ấy vượt xa sức tưởng tượng. Trong trường hợp xấu nhất..."

Peytra còn chưa nói hết lời, nhưng từ ánh mắt nặng trĩu của cô, Roel ngầm hiểu cô định nói gì.

—Cái chết.

Có khả năng Roel sẽ chết khi cố cứu Charlotte.

Nhưng còn nó thì sao?

Hình ảnh cô gái tóc nâu vàng bắn viên Thất Sắc Ngọc vào cơ thể anh với nụ cười đẫm nước mắt trên khuôn mặt đã in sâu vào tâm trí anh. Thứ cô truyền vào anh không chỉ là sức mạnh để tiếp tục sống mà còn là dấu ấn về sự tồn tại của cô. Nếu cô sẵn sàng chết vì anh, tại sao anh lại không thể làm điều tương tự vì cô?

"Chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này hoặc chết cùng nhau."

Việc Roel lặp lại những từ này một cách điềm tĩnh khiến Peytra phải chớp mắt. Cô ngạc nhiên, nhưng cũng không thực sự ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Nhìn chàng trai bướng bỉnh đang đứng trước mặt cô, một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô.

"Vậy sao...Chà, giờ tôi đã hiểu rồi."

Nữ hoàng tóc vàng kim đứng dậy và mặt đất rung chuyển theo chuyển động của cô. Thung lũng tối tăm bắt đầu ầm ầm ầm ầm, và một tia sáng màu cam sẫm đột nhiên chiếu thẳng vào mặt Roel. Đó là những tia sáng từ mặt trời lặn.

'Ánh sáng?'

Bối rối, Roel ngước mắt lên nhìn xung quanh, rồi mở to mắt hoài nghi.

Toàn bộ dãy núi đang chuyển động. Không, chính xác hơn là có thứ gì đó trông giống như một dãy núi đang di chuyển! Giữa lúc mặt đất rung chuyển, một thực thể khổng lồ bay lên trời và Roel cuối cùng cũng nhận ra.

Đó là một con rắn.

Đó là một con rắn to đến mức không thể tưởng tượng được, đến mức chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến người ta nghẹt thở. Khi nó bay lên, thân hình cao chót vót của nó chia đôi mặt trời lặn phía xa.

Những đàn chim bối rối lao đi khắp mọi hướng, nhưng chẳng có ý nghĩa gì. Con rắn là toàn bộ dãy núi.

Nhìn vào sinh vật sống vĩ đại đến kỳ lạ—có lẽ là thần thánh—trước mặt mình, Roel mơ hồ có được một ý tưởng về danh tính của Peytra, cũng như cô ấy là loại Vua nào.

—Cô ấy là Nữ hoàng của các Thánh Thú.

Trong truyền thuyết cổ xưa, Thánh Thú là một trong những chủng tộc nguyên thủy đã đồng hành cùng Sia chinh phục thế giới, nhưng chúng nhanh chóng chết sau khi Sia qua đời. Với tư cách là Đặc phái viên của Sia, họ từng đứng đầu thế giới, nhưng khi thế giới ổn định lại, họ lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt.

Một trong những Thánh Thú nổi tiếng là Thổ Nữ Thần do chính Sia tạo ra—Thiên Địa Xà. Truyền thuyết kể rằng Thiên Địa Xà có một cơ thể không thể nhìn thấy điểm cuối.

"Có vẻ hơi muộn để tôi giới thiệu bản thân vào thời điểm này. Đây là cơ thể ban đầu của tôi. Chắc hẳn cậu đã rất ngạc nhiên."

"...Tôi muốn phủ nhận điều đó, nhưng có lẽ không ai trên thế giới có thể giữ bình tĩnh sau khi chứng kiến sự xuất hiện của một sinh vật thần thánh như vậy."

"Haha, cậu thật có tài ăn nói. Vậy giữa chúng ta có quan hệ gì?"

"Mối quan hệ? Bạn bè chăng?"

"Bạn bè... cứ thế đi."

Thổ Nữ Thần mỉm cười khi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu bé.

"Vậy thì đi thôi."

Với những lời đó, ý thức của Roel dần mờ nhạt.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com