Chương 4
Sáng sớm.
Thanh Thuỷ giống như lúc trước rèn luyện sức khỏe buổi sáng, hô hấp hít thở đều nương theo tiết tấu của cô. Lúc cô đang hưởng thụ cảm giác khoan khoái mà chạy bộ mang đến cho bộ não thì sau đó bị đụng vào người khác.
Nếu không phải cô vô thức lùi một chân lại làm điểm tựa thì chắc chắn đã bị đụng té.
Rõ ràng đối phương cũng bị dọa hoảng sợ, ngón tay nắm chặt áo của cô, ở trong lòng cô ngây ngốc một lúc lâu vẫn không lùi ra ngoài. Thanh Thuỷ đẩy người kia ra, lùi về sau một bước, lúc này mới thấy rõ gương mặt của đối phương.
Gương mặt thanh tú, ánh mắt vốn sáng ngời giờ phút này lại mang theo chút mờ mịt.
Nữ chính.
Theo phép lịch sự, Thanh Thuỷ mở miệng: "Cô vẫn ổn chứ?"
Khánh Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc của Thanh Thuỷ, cô ấy vội vàng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, cô Huỳnh, cô không sao chứ?"
Thanh Thuỷ nghiêng người, né tránh đôi tay hấp tấp vươn đến muốn xem xét thử của đối phương: "Không sao." Ánh mắt trong lúc lơ đễnh thoáng nhìn thấy dấu hôn đỏ chói trên cổ đối phương, cảm thấy đã hiểu.
Lúc này, người vốn nhạy cảm như Khánh Vy lập tức che cổ lại, mặt đỏ như nhỏ ra máu: "Cô Huỳnh, tôi đi trước đây." Nói xong, lại vội vàng chạy đi.
Đoạn nhạc đệm này cũng không hề ảnh hưởng đến Thanh Thuỷ, cô lại chạy tiếp.
"Tổng giám đốc Huỳnh, thời gian bàn chuyện hợp tác với Nguyễn Thị đã định, ba giờ chiều ngày mai."
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Thanh Thuỷ không hề thay đổi. Ánh mắt không rời khỏi tập tài liệu trước mặt, chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi."
Chờ sau khi thư ký đi khỏi, Thanh Thuỷ đặt tài liệu trong tay xuống, trong đầu không tự chủ nghĩ đến dáng vẻ vênh váo, hung hăng tối hôm qua của Ngọc Thảo, và lời cảm ơn trước khi xuống xe của đối phương.
Mạnh miệng mềm lòng à?
Nguyễn Thị là một trong ba gia tộc lớn của thành phố S, cũng không phải là thứ một công ty tùy tiện nào đó có thể trèo lên. Nhật Huỳnh trong mắt Nguyễn Thị cũng không đáng nhắc đến. Nguyễn Thị có thể đưa ra thời gian hẹn nhanh như vậy, nói thật ra vẫn nằm ngoài dự kiến của Thanh Thuỷ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thanh Thuỷ lại bắt đầu tập trung vào công việc. Cô thật sự bận rộn rất nhiều việc.
___
Ngọc Thảo rất vất vả mới thức dậy nổi, kết quả đã là mười giờ, vuốt vuốt mái tóc rối bời, gương mặt sa sút tinh thần, ung dung thong thả leo xuống khỏi giường, ngơ ngơ ngác ngác bắt đầu rửa mặt.
Lúc xuống lầu, trên mặt đã trang điểm tinh tế. Dì dưới lầu nhìn thấy nàng đi xuống, nhanh chóng dọn đồ ăn ra.
Đợi khi Ngọc Thảo đã ngồi vào chỗ, trước mặt đã dọn xong đồ ăn nàng thích.
Đang định hưởng thụ bữa ăn, kết quả điện thoại vang lên, người gọi đến là một người bạn bình thường hay tìm đến chơi.
"Ngọc Thảo, mình nói cậu nghe nè, tối qua mình nhìn thấy Trung Kiên nhà cậu thế mà lại ở chung với một cô gái đó."
Ngọc Thảo cũng không thèm uống sữa tươi, mắt lộ ra sự hung dữ: "Nhìn thấy rõ là ai không?"
"Không có, nhưng mà, Ngọc Thảo cậu phải hỏi rõ một chút. Trung Kiên đối với cô gái kia rất đặc biệt."
"Cảm ơn, mình biết rồi. Chờ có thời gian thì cùng nhau dạo phố ăn bữa cơm nhé." Sau khi cúp máy, Ngọc Thảo hung hăng rót một ly sữa bò, đang định ra ngoài, đi tìm người quyến rũ anh Kiên đập cho một trận, kết quả lại phát hiện bộ đồ này không đủ khí thế, lộc cộc đi lại lên lầu, thay một bộ quần áo khác, trước khi đi lại phát hiện lớp trang điểm không hoàn mỹ lắm, lại một lần nữa ngồi xuống, trang điểm lại.
___
11:40
Ngọc Thảo mang giày cao gót, khí thế hung hăng xuất phát khỏi nhà.
___
11:55
"Cốc cốc."
Trợ lý Lý đẩy cửa đi vào, nhìn Thanh Thuỷ còn đang làm việc, nhắc nhở: "Tổng giám đốc Huỳnh, nên ăn cơm trưa rồi. Cô ăn thức ăn đặt đến hay là ăn ở nhà ăn."
Thanh Thuỷ dừng lại đôi tay đang gõ chứ, ghế làm việc xoay thành một đường cong, ánh mắt rơi lên bên ngoài cửa sổ tòa cao ốc, trầm tư một chút, nói: "Tôi đi ra ngoài ăn."
Trợ lý Lý sững sờ: "Cần tôi lái xe không?"
Thanh Thuỷ đứng lên, cầm lấy điện thoại trên bàn: "Không cần đâu. Thời gian không còn sớm nữa, anh đi ăn trưa trước đi."
Trợ lý Lý chỉ có thể ngơ ngác trả lời: "Hả, à, được." Chờ sau khi Thanh Thuỷ đi, trợ lý Lý nhanh chóng đi tìm thư ký Cao chia sẻ tin tức kinh thiên động địa này.
Dù sao, quan hệ nhân mạch của Thanh Thuỷ rất đơn giản, ngoài việc đối tác làm việc cần thiết, thời gian còn lại không phải đang làm việc thì chính là ngồi ở nhà.
Lần này, nguyên nhân Thanh Thuỷ đi ra ngoài một mình rất đơn giản. Cô chỉ là muốn ăn chút đồ ngọt, thuận tiện đi dạo một mình một chút, hoạt động gân cốt.
Tùy tiện đi vào một cửa hàng bánh ga tô. Cửa hàng này làm ăn khá khẩm. Xếp hàng không tính là quá lâu, phía trước của cô có bảy người, thời gian chờ đợi nằm trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được.
Phía sau cô cũng có không ít người đang xếp hàng, âm thanh lộc cộc của gót giày giẫm lên sàn nhà vang lên không ngừng.
Cho đến khi...
"Lộc cộc."
Âm thanh tiết tấu bước đi quen thuộc, Thanh Thuỷ đang xem thông báo đẩy trên điện thoại vô thức nhìn đồng hồ.
___
12:13
Tiếp theo đó là giọng nói phẫn nộ đã được kìm chế lại bớt: "Đinh Khánh Vy, có phải hôm qua anh Kiên ở chung với cô không?"
Nghe xong, biết ngay là giọng nói của Ngọc Thảo.
Thanh Thuỷ nhìn sang, chỉ thấy một bóng lưng mảnh mai, từ góc độ của cô hoàn toàn không nhìn thấy Khánh Vy.
"Xin chào, muốn dùng gì ạ?"
Thanh Thuỷ dời lực chú ý, muốn một chiếc bánh không quá ngọt, sau khi tính tiền, mang bánh theo chuẩn bị rời đi, một mùi hương ập đến, mùi hương không nồng, nhưng lại giống như người trước mặt, vô cùng khoa trương.
Dĩ nhiên Ngọc Thảo cũng đã nhìn thấy Thanh Thuỷ. Nàng vẫn như cũ, hất cằm nhìn người kia: "Sao cô lại ở đây?"
Lúc này, Thanh Thuỷ mới chú ý đến hốc mắt ửng đỏ của Ngọc Thảo. Mặc dù đối phương đã cố gắng che giấu, nhưng dáng vẻ giả vờ kiên cường này vẫn rất lộ liễu.
Ánh mắt của Thanh Thuỷ chuyển đến phía sau lưng Ngọc Thảo, đặt lên người nữ chính Khánh Vy. Đối phương đang yên lặng ăn đồ ngọt. Cô chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Khánh Vy.
Đây là bị nữ chính chọc tức phát khóc rồi.
Thanh Thuỷ suy nghĩ, đối phương đã giúp cô, thế là cầm đồ ngọt trong tay đưa đến trước mặt Ngọc Thảo: "Ăn không?"
Ngọc Thảo luôn chuẩn bị sẵn sàng từng giây từng phút giằng co với Thanh Thuỷ không kiềm chế được mà mở to mắt, nhìn mặt cô.
Trên mặt của đối phương cũng không có biểu cảm gì, vẫn là bộ mặt lạnh lùng như trước kia, nhưng cô đứng yên ở nơi đó, đôi mắt đen như mực xinh đẹp.
Ngọc Thảo lập tức không còn tâm tư trừng mắt lạnh lùng nhìn cô nữa, hừ lạnh một tiếng. Cô gái này vẫn cứ đáng ghét như vậy.
Đưa tay gần như cướp lấy cái túi trong tay Thanh Thuỷ: "Đừng nghĩ rằng cô như vậy thì có thể lấy lòng tôi nhé." Sau đó tức giận bỏ đi.
Thanh Thuỷ không hề bất mãn, lại xếp hàng một lần nữa, mua một phần khác.
Khánh Vy ngồi trong một góc nhìn thấy Ngọc Thảo đã đi thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy thấy Ngọc Thảo đụng mặt Thanh Thuỷ, lúc đầu cô ấy định đi qua giúp đỡ, nhưng nghĩ đến cuộc gặp mặt lúng túng hôm nay với Thanh Thuỷ, đến giờ cô ấy vẫn còn có chút khó xử, cho nên không đi qua nữa.
Không biết, có khi nào cô Huỳnh sẽ nghĩ cô ấy là một cô gái tham hư vinh hay không.
Nghĩ đến chuyện này, Khánh Vy lạc lõng, lại bắt đầu ăn.
___
21:35
Thanh Thuỷ tan làm về nhà, đang định đi vào nhà thì nghe thấy tiếng hét như tiếng hú vang lên.
Âm thanh không lớn, nhưng dưới hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, nghe thấy rất rõ ràng.
Hơn nữa, chủ nhân của giọng nói này lại rất quen thuộc.
Quả nhiên không bao lâu, từ chỗ rẽ bước đến một bóng hình quen thuộc.
Nguyễn Lê Ngọc Thảo.
Rõ ràng Thanh Thuỷ không muốn nhìn thấy Ngọc Thảo, nhìn thấy nàng có nghĩa là sẽ gặp phải phiền phức.
Trong khoảng thời gian riêng tư này, bây giờ cô chỉ muốn thoải thoái mái mái tắm một cái.
Nhưng mà, hiện tại cô muốn vào nhà cũng không còn kịp nữa.
Đối phương đã nhìn thấy cô.
"Sao cô lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com