Chương 50
"Chị ấy giận rồi."
Đức Khải trong một lúc nào đó còn tưởng anh ấy đã nghe nhầm, kinh ngạc nhìn về phía Thanh Thuỷ. Cô cúi đầu, lông mi dày và dài, mang theo sự ngơ ngác và luống cuống.
Câu hỏi kia lập tức nuốt xuống bụng. Đối phương đang rất nghiêm túc xin anh ấy giúp đỡ. Đức Khải nhớ lại một chút thường ngày khi Ngọc Thảo tức giận, anh ấy đã dỗ như thế nào.
Dỗ dành vài câu.
Mua đồ, mua đồ, mua đồ.
Đức Khải suy nghĩ. Cái này là anh ấy dỗ em gái. Nếu như là người yêu, Đức Khải nhớ lại một chút, có hơi đau lòng. Anh ấy chưa có kinh nghiệm yêu đương.
Lúc học cấp 3, từng thích thầm một cô gái. Anh ấy tính cách trưởng thành, chỉ âm thầm đặt phần tình cảm này sâu trong lòng. Họ vẫn còn là học sinh. Anh ấy lấy việc học làm trọng, muốn sau khi tốt nghiệp mới tỏ tình.
Sau đó, cô gái kia có bạn trai, còn chưa kịp đau lòng thì ba mẹ lại qua đời. Từ đó về sau, thời gian còn lại, anh ấy căn bản không rảnh để trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cứ bận rộn cho đến hiện tại.
Đức Khải âm thầm che giấu sự bối rối của mình, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng: "Thỏ rất hiểu chuyện. Cô đi nói chuyện rõ ràng với nó thì nó sẽ nghe thôi."
Nếu như lúc trước, Thanh Thuỷ sớm đã phát hiện ra sự bất thường của Đức Khải, nhưng bây giờ, cô đã mất đi sự phán đoán sắc bén thường ngày. Cô nói một cách chân thành: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Đức Khải thở phào nhẹ nhõm. Nếu như còn hỏi tiếp nữa thì Đức Khải thật sự không biết nên nói gì nữa.
Hít sâu vài hơi, Thanh Thuỷ đã điều chỉnh xong, rút đi sự ngây thơ và luống cuống khi yêu đương, khôi phục trạng thái tổng giám đốc Nhật Huỳnh tài giỏi nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay: "Tổng giám đốc Nguyễn, về chuyện hợp tác sau này."
Đức Khải sửng sốt vài giây, nhanh chóng đổi sang trạng thái làm việc, bắt kịp tiết tấu của Thanh Thuỷ.
Lần hợp tác thứ hai đàm phán thành công. Hai bên bắt tay với nhau. Lúc Thanh Thuỷ chuẩn bị rời đi, Đức Khải mỉm cười: "Nói với Thỏ, tối nay em ấy có thể không cần quay về."
Gương mặt lạnh lùng của Thanh Thuỷ phủ thêm chút dịu dàng: "Cảm ơn."
Sau khi cô đi, Đức Khải ngồi trong căn phòng làm việc rộng rãi, sáng sủa, suy nghĩ một chút.
Có phải anh ấy cũng nên suy nghĩ đến chuyện riêng rồi không.
Thanh Thuỷ ngồi trên xe, mắt nhìn điện thoại. Đối phương vẫn chưa trả lời.
Còn năm tiếng nữa là đến giờ tan làm.
Trợ lí Lý hỏi: "Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lúc nãy khi nói chuyện hợp tác, trợ lí Lý không tham dự, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cảm xúc của boss không đúng.
Vô thức hỏi một câu.
Trên thực tế, nên trở về công ty mới đúng, dựa theo lịch trình đã xếp, tiếp theo còn có một cuộc họp.
Sau đó, anh ta thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy tổng giám đốc vẫn luôn lạnh lùng bỗng cúi đầu, lông mi dày phủ lên mắt một mảng tối, ngón tay gõ nhịp trên chân.
Khó quyết định.
Dáng vẻ này, trợ lí Lý từng nhìn thấy, là khi Nhật Huỳnh có một hạng mục hợp tác rất khó giải quyết, mới bày ra dáng vẻ này.
Trợ lí Lý bắt đầu suy nghĩ, là không đàm phán thành công với Nguyễn Thị? Anh ta lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Hợp đồng cũng đã kí rồi, không thể nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy là gì đây?
Gần đây công ty cũng không xảy ra vấn đề gì.
"Còn bao lâu nữa sẽ đến thời gian họp?"
Trợ lí Lý lập tức nhìn về phía điện thoại: "Còn bốn mươi bảy phút nữa."
Thanh Thuỷ ngẩng đầu, thông qua kính chiếu hậu dường như đang đối mắt với trợ lí Lý: "Tra thử xem con đường gần nhất từ đây đến Ảnh Thị cần bao nhiêu lâu."
Trợ lí Lý nhanh chóng mở định vị: "Nhanh nhất cũng cần năm mươi phút."
Thanh Thuỷ: "Thông báo một chút, đổi thành họp trực tuyến, đi đến Ảnh Thị Thành trước."
Trợ lí Lý vâng một tiếng, nhanh chóng gửi thông báo, sau đó lái xe đi về phía Ảnh Thị Thành.
Ảnh Thị Thành.
Trợ lí Lý đã hiểu. Cô muốn đi gặp cô Nguyễn. Nói ra thì, anh ta và bạn gái của mình cũng không dính nhau đến mức này nữa là.
Lúc sắp đến Ảnh Thị Thành thì cuộc họp trực tuyến cũng bắt đầu.
Thanh Thuỷ ngồi trong xe, nghe người phụ trách của từng bộ phận báo cáo, ra lệnh chính xác.
Người ở hiện trường cuộc họp mặc dù không hiểu tại sao lại đột nhiên đổi thành họp trực tuyến, nhưng vẫn không trở ngại tiến trình cuộc họp.
Lúc xe ngừng lại, lông mi của Thanh Thuỷ khẽ run, nhưng vẫn tiếp tục cuộc họp.
Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, đã là nửa tiếng sau.
Thanh Thuỷ đóng máy tính lại, dặn dò trợ lí Lý: "Anh đợi ở đây."
Trợ lí Lý hiểu rõ: "Vâng, tổng giám đốc."
Thanh Thuỷ khá quen thuộc với nơi này. Lần trước cô từng đến thăm ban. Vị trí của đoàn làm phim mới này, trước khi lên xe thì cô đã hỏi người đại diện của Ngọc Thảo rồi.
Đi khoảng chừng mười phút thì đã đến nơi.
Đi vào, đúng lúc Ngọc Thảo đang đi ra ngoài.
Ngọc Thảo nhìn thấy Thanh Thuỷ thì sững người, ý cười trên mặt lập tức rở rộ như hoa. Đôi mắt như có trăm ngàn vì sao đang xoay chuyển. Nàng đi giày cao gót, mấy bước đã đến trước mặt cô. Giọng nói vừa mừng vừa lo: "Tít, sao em lại đến đây?"
Thanh Thuỷ chăm chú nhìn gương mặt của nàng, không hề có dấu vết của sự tức giận, vẫn xinh đẹp như cũ. Cô cúi đầu: "Chị không trả lời tin nhắn."
Rõ ràng đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng nhưng Ngọc Thảo lại nghe ra được sự tủi thân.
Nàng suy nghĩ, hình như điện thoại tắt nguồn rồi, còn đang sạc pin. Vì Thanh Thuỷ vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng nên nàng không còn hứng thú chơi điện thoại nữa, cộng thêm, có một cảnh phim phải quay đi quay lại nhiều lần lại càng khiến cho nàng không còn hứng thú chơi.
Ho một tiếng, Ngọc Thảo mở nguồn điện thoại, nhìn thấy hai tin nhắn đối phương gửi đến.
"Thỏ, gần đây em không có thời gian."
"Thỏ, chị giận rồi à?"
Ngọc Thảo lập tức hiểu ra. Nguyên nhân đối phương đến tìm mình hóa ra là do sợ nàng tức giận.
Thanh Thuỷ tốt như vậy, nàng không tức giận đâu.
Nghĩ đến đây, Ngọc Thảo đi đến, nắm lấy tay Thanh Thuỷ, mười ngón đan chặt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin lỗi nha, là chị không tốt, chị không kịp trả lời tin nhắn của em."
Đầu ngón tay siết chặt, Thanh Thuỷ ngẩng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng, cam đoan: "Chờ sau khi xong khoảng thời gian này, em sẽ đi nghỉ dưỡng với chị."
Cho nên, chị đừng không vui nhé.
Ngọc Thảo có một người anh trai cuồng công việc. Về chuyện công việc, nàng không hiểu, nhưng nàng biết làm boss của một công ty thì bận rộn rất nhiều việc.
Biết Thanh Thuỷ không thể nào đi nghỉ dưỡng với nàng được, nàng còn có chút tiếc nuối. Bây giờ nghe thấy như vậy, nàng rất vui vẻ. Thanh Thuỷ sẽ không nói dối nàng.
Cũng chính như vậy, nàng thật sự rất chờ mong chuyến nghỉ dưỡng này.
Ngọc Thảo cũng mặc kệ đang ở hoàn cảnh nào, vui vẻ hôn lên môi Thanh Thuỷ một cái, trong mắt là từng đốm sáng nhỏ: "Tít, em tốt ghê."
Sự sốt ruột suốt dọc đường của Thanh Thuỷ đều đã bay mất nhờ nụ hôn này. Gương mặt tỏa ra sự dịu dàng: "Chị là nhân vật của công chúng, cẩn thận đó."
Ngọc Thảo tựa vào Thanh Thuỷ, chậm rãi đi chung: "Không thèm, nếu như làm nhân vật của công chúng mà không được yêu đương thì chị không thèm đóng phim nữa."
Đóng phim sao quan trọng bằng Thanh Thuỷ được.
Khóe môi của Thanh Thuỷ hơi nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay của Ngọc Thảo: "Không được nói bậy."
Ngọc Thảo không phục, đáp lại: "Không có."
Hai người dạo bước, chậm rãi bỏ đi. Mai Hân và Lâm Kỳ theo phía sau. Từ sau khi Thanh Thuỷ đến, hai người họ vẫn luôn làm phông nền.
Nhưng mà, nhìn thấy hai người dính nhau như sam, bầu không khí còn ngọt hơn cả đường như vậy, khiến họ cảm thấy rất nhức răng.
Nhưng mà, đi phía sau hai người, nhìn thấy hai người vẫn luôn nắm chặt tay nhau, họ lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Khi Ngọc Thảo đi, Gia Bảo cũng đi theo. Hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của nàng. Ba ngày sau nàng mới đến đoàn phim.
Cậu ta định đi theo vớt vát lại độ thiện cảm, không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh Ngọc Thảo chủ động hôn một cô gái.
Lúc trước, cậu ta nghe thấy Ngọc Thảo nói nàng có người yêu. Ban đầu, Gia Bảo không tin, nhưng mà, bây giờ tận mắt nhìn thấy, cậu ta không thể không tin.
Nhìn đoạn phim trong điện thoại, cậu ta cảm thấy có thể điều chỉnh kế hoạch ban đầu một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com