Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 18

Trần Hiểu Húc không chỉ là giáo viên chủ nhiệm nhất ban của trường trung học mà còn là giáo viên dạy toán của nhất ban trường trung học.

Hôm nay, lớp trưởng chuyên toán của hắn bị ốm, vì ích kỷ, hắn đã giao việc thu bài tập toán cho Khương Nguyễn .

Dù sao thì Khương Nguyễn cũng vừa mới chuyển trường, hắn hy vọng việc thu thập bài tập về nhà có thể giúp cô  nhớ tên các bạn trong lớp và để cô tiếp xúc nhiều hơn với các bạn cùng lớp.

Khương Nguyễn bắt đầu thu bài tập về nhà sau tiết đầu môn toán buổi sáng , đây là công việc đầu tiên mà giáo viên giao cho cô, cô rất nghiêm túc.

Theo thứ tự chỗ ngồi, cô cẩn thận cất từng chiếc một vì sợ thiếu người.

Mặc dù chân của Khương Nguyễn không tốt nhưng cô vẫn nhất quyết nhảy sang chỗ ngồi của từng bạn trong lớp.

Tạ Ngôn nhìn bóng lưng của Khương Nguyễn chống cằm, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.

Tạ Ngôn càng nhìn càng thấy hắn bạn cùng bàn dễ thương.

Cô bạn cùng bàn nhỏ nhắn của hắn sao mà dễ thương đến thế!

Trịnh Viên Triết ngồi ở ghế sau vỗ vỗ vai Tạ Ngôn, nói đùa:

" Ngôn ca ,ngươi đã nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Nguyễn năm phút rồi.
Đến mức này , Khương Nguyễn ra ngoài một chút liền lo lắng ? Ngươi không phải bạn cùng bàn sao?" , rõ ràng là đang nuôi con dâu từ bé a ~ "

Tạ Ngôn nghe hắn nói xong vành tai đỏ bừng, khó chịu trừng mắt nhìn hắn, " Lăn lăn đi, tìm chỗ mát mẻ đợi đi ."

Nghe vậy nhưng Trịnh Viên Triết  không cảm thấy tức giận chút nào , thay vào đó hắn ta gục đầu trước mắt Tạ Ngôn .

" hắc hắc , Ngôn ca thẹn quá hóa giận ~"

"Ồ, đỏ mặt ~"

" Ngôn ca , chúng ta khi nào sửa xưng hô a ~"

Khương Nguyễn đến đây để thu bài tập về nhà, cô có chút tò mò khi nghe những lời của Trịnh Viên Triết và Tạ Ngôn .

Khương Nguyễn cong mắt cười nhìn bọn họ, " Sửa cái gì xưng hô  ?"

Bị đương sự hỏi lơ mơ như vậy , Trịnh Viên Triết lập tức nghẹn ngào, có chút không nói nên lời, không biết phải nói gì.

Thấy Trịnh Viên Triết không lên tiếng Khương Nguyễn nghiêng đầu nhìn Tạ Ngôn, "Ngươi vừa rồi đang nói cái gì? Có gì thay đổi?"

Thấy vẫn chưa có ai lên tiếng, Khương Nguyễn  cắn môi dưới, "Có chuyện gì ta không biết sao?"

Ngày thường ăn nói thành thục Tạ Ngôn có chút không biết trả lời làm sao, .

Lúc này, Ngô Tử Khắc đánh ra giải vòng vây .

"Haha, không có chuyện gì, nhưng Tạ Ngôn có một nàng dâu nhỏ , chúng ta đang thảo luận nàng dâu này."

Nói xong, hắn mơ hồ cười nhìn Khương Nguyễn , " Nàng dâu nhỏ này a, chúng ta nói là Ngôn ca có thể lo liệu."

Nhìn thấy Ngô Tử Khắc nói chuyện càng lúc càng thái quá, Tạ Ngôn vội vàng ngắt lời hắn, "Cùng bàn, ngươi đừng nghe hắn nói nhảm."

Nói xong nhanh tay nhét sách bài tập vào tay Khương Nguyễn , thúc giục,

"Không nhận bài tập sao, đây này."

Khương Nguyễn vô thức nhận bài tập toán trong tay Tạ Ngôn , nhưng cô vẫn ở trong trạng thái mông lung .

Chúa ơi, bạn cùng bàn của cô ấy thực sự có một cô dâu trẻ con!

    Kinh khủng!  Đây đều là thế giới hai mươi mốt, chẳng phải đều là yêu đương tự do sao?

Nhà Thanh mất rồi, còn có chuyện làm nuôi dâu từ bé !

Cư nhiên nó còn xảy ra bren cạnh nàng người !

Nghĩ đến Khương Nguyễn ánh mắt nhìn Tạ Ngôn có chút phức tạp, có chút tiếc nuối cùng thương cảm.

Có thể thế giới của người giàu khác với họ.

Dù cùng bàn không thể tự mình lựa chọn nhưng hành vi nuôi con dâu từ nhỏ là sai lầm.

Nghĩ Khương Nguyễn ôm sách bài tập, nghiêm mặt nhình Tạ Ngôn , vẻ mặt trịnh trọng.

"Ngồi cùng bàn , nuôi con dâu từ bé là không đúng  !"

Nói xong Khương Nguyễn cầm quyển bài tập đánh trống lảng rời đi.

    Tạ Ngôn : "……"

Sau khi Khương Nguyễn bước đi, Tạ Ngôn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trịnh Viên Triết .

Dưới cái nhìn chết chóc của Tạ Ngôn, Trịnh Viên Triết rùng mình.

Hắn run rẩy giơ tay lên, " Ngôn ca , thắng này ăn cơm ta và Tử Khắc mời khách  ."

Ngô Tử Khắc có chút bất mãn, "Rõ ràng là chuyện của ngươi , kéo ta cùng xuống nước làm gì ."

Trịnh Viên Triết nhìn Ngô Tử Khắc với vẻ mặt rèn sắt không thành thép nói: Mặc dù lời ta nói không sai nhưng đó là với Ngôn ca còn ngươi lại đi nói với Khương Nguyễn ."

Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Ngôn, Ngô Tử Khắc nhanh chóng đầu hàng, "Ta mời ta vui lòng!"

Buổi trưa, có một vài người tới căn tin vì họ sẽ chơi bóng rổ, Trịnh Viên Triết và Ngô Tử Khắc mở đường trước, trong khi Tạ Ngôn và Khương Nguyễn chậm rãi đi sau họ.

Món ăn chính trong nhà ăn hôm nay là đùi gà, vì vậy hôm nay rất đông người ăn.

Sau một hồi canh tranh khốc liệt , cuối cùng Trịnh Viên Triết và Ngô Tử Khắc đã đánh được dùi gà .

Ngoài ra ở cửa sổ trong căng tin của trường, còn có thể gọi món xào nhỏ, đắt hơn một chút.

Trịnh Viên Triết gọi hai món ăn nhỏ ở cửa sổ.
Khương Nguyễn và Tạ Ngôn tình cờ có thể ăn trực tiếp khi họ đến nhà ăn.

Khương Nguyễn vui vẻ ngồi vào chỗ của mình, nhìn bữa trưa phong phú, mỉm cười cảm ơn với Ngô Tử Khắc và Trịnh Viên Triết .

"Chân của ta thật không tiện, cám ơn ngươi, cơm trưa bao nhiêu, chốc lát ta đánh cái wechat cho ngươi ."

Tạ Ngôn bỏ một miếng đùi gà vào bát của Khương Nguyễn , liếc mắt nhìn hai người đối diện, "Không cần đưa tiền cho bọn họ."

Khương Nguyễn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tạ Ngôn, "Tại sao?"

Làm sao lại không trả tiền ăn, tiền tuy không nhiều nhưng đối với các bạn trong lớp cũng không tốt.

Tạ Ngôn châm chọc, "Bởi vì hai người bọn họ là muốn tiếp đãi khách nhân, còn phải mời bọn họ một tháng nữa, nếu không tin ta liền hỏi bọn hắn."

Khương Nguyễn quay đầu nhìn hai người đối diện, có chút khó tin, "Thật sao?"

Ngô Tử Khắc và Trịnh Viên Triết nghiến răng nghiến lợi gật đầu, nhếch mép cười với Khương Nguyễn , " Đúng a , bọn tôi sẵn lòng."

Ngô Tử Khắc và Trịnh Viên Triết bây giờ chỉ hy vọng rằng Tạ Ngôn có thể làm thần dân và ăn ở căng tin trong một tháng.

Bằng không, theo tiêu chuẩn của hắn , ăn trong một tháng, nghĩ đến ví tiền cũng đau lòng!

Đầu bếp canteen tay nghề giỏi, Khương Nguyễn cũng có chút đói bụng, đối mặt với đồ ăn ngon, Khương Nguyễn đã chuẩn bị ăn xong.

Đùi gà rất ngon nhưng hơi khó kẹp, cô không để ý thì một chiếc đùi gà lớn đã rơi trên bàn  .

Khương Nguyễncó chút đau lòng.

Cô đã đánh rơi nó mà không cắn một miếng!

Nghĩ vậy Khương Nguyễn lén nhìn mọi người trên bàn, thấy không có ai để ý tới mình, cô liền duỗi đũa ra, lén đặt nó vào bát.

Hắc hắc , đại công cáo thành !

Ngay khi Khương Nguyễn muốn kẹp đùi gà và thưởng thức, một đôi đũa đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và ngắt lời .

"Đều rơi trên bàn, bẩn không ăn được."

Nghe được lời Tạ Ngôn , Khương Nguyễn dẩu môi tiếc nuối, đùi gà ăn ngon, là chính ta không có may mắn!

Tạ Ngôn thấy Khương Nguyễn vẫn còn lưu luyến nên đưa tay gắp miếng đùi gà cuối cùng trên đĩa  .

Thấy vậy Trịnh Viên Triết vội vàng lên tiếng , nhìn đùi gà trong đũa Tạ Ngôn một cách đáng thương: " Ngôn ca , em muốn ăn..."

Tạ Ngôn khẽ liếc hắn một cái, "Không, ngươi không muốn."

Nói xong liền bỏ đùi gà vào bát của Khương Nguyễn .

Nhìn thấy trong bát có nhiều thêm một cái đùi gà,Khương Nguyễn cười với Tạ Ngôn, "Cảm ơn ngươi cùng bàn."

Nói xong, cô bổ sung gắp một miếng thịt để cảm ơn hắn .

Trịnh Viên Triết: "……"

Tại sao hắn lại bị ngược trong khi rõ ràng là hắn đãi khách a !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com