Chương 07
Con mèo nhỏ cứ lăn lộn trong tấm chăn dày. Tấm chăn thơm tho thế này đảm bảo tẩu tẩu yêu quí không nỡ để tướng công sống kham khổ nên vừa lặn lội đường xa mang lên đây. Nó nằm thẳng đơ trên giường, phóng tầm nhìn lên trần nhà. Ôi chán... Ca ca nghĩ sao lại phạt nó nằm ở đây cơ chứ? Mà ca đi bao lâu mới về? Nếu ca đi hẳn cả mấy ngày thì nó không đói chết cũng chán chết! Tiểu Miêu chép miệng, thở dài rồi lại lăn tròn trên chiếc giường nhỏ xíu. Giường trong quân ngũ nhỏ như cái lỗ mũi, con mèo nhỏ như nó chỉ trở người là lăn tới mép giường mất rồi, thật chẳng có gì thú vị cả.
Nó tự hỏi hàng ngày ca phải ở trong cái chốn chán ngắt này thì phải khốn khổ đến mức nào, chắc sẽ ức chế lắm. Thế chẳng phải càng nên để nó ngày đêm kề cận giải khuây sao? Vậy thì cớ gì lại cố gắng xua đuổi nó? Vậy cớ gì suốt ngày chỉ muốn nó quay về Mạc phủ?
-Ở không rỗi rãi quá hả, đi chơi không, con mèo ngốc!
Tiểu Miêu bật người dậy, nhìn ra cửa sổ, ngoác miệng mắng:
-Ngươi mới là con mèo ngốc! Cả nhà ngươi đều là con mèo ngốc!
Tên tiểu tử bên ngoài cửa sổ làm vẻ mặt nhát ma, ôm bụng cười sặc, đáp:
-Ngươi tên Tiểu Miêu, không gọi con mèo ngốc, không lẽ gọi là con chó ngốc sao? Đi chơi không?
-Đi đâu? – Tiểu Miêu trong lòng không phục, nhưng ngay lúc này, ý tưởng ra ngoài dạo chơi quả thật rất đáng xem xét. – Có thứ gì mới mẻ không?
-Đi bắt cá. Nước ròng!
Tiểu Miêu nheo mắt nhìn kĩ thấy trên người tên tiểu tử đáng chết giẫm mang theo rất nhiều đồ đạc, cứ như sắp dọn nhà vậy. Trong lòng liền nổi dạ trẻ thơ, Tiểu Miêu nhảy phốc xuống giường, nhanh chóng đuổi theo tên tiểu tử đó.
Nước sông hôm nay dâng cao tràn bờ, lóng lánh như dát bạc. Dám đồng ấu trong làng hí hửng nghịch nước tung tóe. Đám hoàng nam thì giật lờ, kéo lưới. Tiểu Miêu cũng muốn nghịch nước, nhưng ngay khi mũi giày chạm vào làn nước sóng sánh, nó liền nhớ mình đang giả làm một thằng con trai. Nếu chẳng may ngã xuống nước, quần áo dính cả vào người thì chẳng phải chết toi sao? Người ngoài biết nó là con gái cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng quần áo ướt cả, nhỡ khi ca ca về biết được nó trốn ra đây, chắc chắn liền co chân đạp thẳng nó về Mạc Phủ, giam cầm cả đời ở cái chốn nhàm chán đó. Nghĩ tới đó nó rùng mình toan quay người trở về phòng, nhưng những âm thanh náo nhiệt của đám đông không khác gì một bàn tay vô hình kéo nó ở lại. "Ở lại coi thôi, không xuống nước là được." Nó nhủ thầm, rồi dáo dác tìm một chỗ mát mẻ chờ xem nhiệt náo.
"Có rồi!"
Tiểu Miêu tí tửng trèo lên một chạc cây thấp chìa ra bờ sông. Tán cây rậm rạp che khuất thân hình bé nhỏ của nó. Nó cứ ngồi im như thế, nghe gió mát rì rào thổi bên tai và những bọt nước lăn tăn thỉnh thoảng lại bắn lên lấp lánh như pha lê.
Nó đang thả mình vào niềm vui tầm thường đó thì "Ùm!"
"Tên khốn n..."
Tiểu Miêu chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đen lao từ trên xuống, chạm vào người nó thì đã rơi tòm xuống sông. Nước sông lạnh ngắt làm nó phát rung. Cả thân người lập tức quẫy đạp. Nước lạnh quá! Nó thấy cả người mình như đông cứng! Bắp chân trái đau như cắt, cả thân người trơ ra bất động! Chính xác! Nó đã bị chuột rút mất rồi!
-Cứ... Cứu với!...
Nó gào lên vài tiếng đứt quãng thì miệng đã đầy nước!
...
-Tỉnh rồi, tỉnh rồi kìa!!!!
Tiểu Miêu chậm chạp mở mắt ra. Ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt khiến nó chả thấy gì ngoài những cái bóng đen lù lù vây quanh mình.
-Đây là đâu?
Nó lạnh đến phát run, chống tay cố nhỏm người dậy. Bỗng từ phía xa có tiếng huyên náo: "Tập trung! Tướng quân đến kiểm tra!"
"Tướng quân? Tướng quân nào chứ?"... Tiểu Miêu lẩm bẩm... Nó bất giác nhận ra điều gì đó, mọi mệt mỏi đau đớn phút chốc tan biến "Là ca ca!" Chưa kịp bật ra thành tiếng, nó đã co chân chạy mất!
[Lượt bớt 500 chữ!]
-Dậy ăn cơm, uống thuốc!
-Ca ca cứ để trên bàn, đệ ngủ một chút sẽ dậy ăn ngay! Ca có việc cứ đi trước, đệ sẽ ngoan mà!
Nghe Tiểu Miêu nói tù tì một hơi, lại thêm tấm chăn bông sạch sẽ tinh tươm của mình tự nhiên lấm bẩn, Quế Vinh không khỏi nghi ngờ. Anh đặt khay thuốc lên bàn, đưa tay kéo chăn. Bên trong Tiểu Miêu cũng dùng sức ghì lấy không buông, lại càng làm vệt nước thấm ra nhiều hơn. "Không nhẽ mồ hôi lại ra ướt cả chăn như thế?" Quế Vinh nghĩ thầm, lại càng ra sức kéo mạnh hơn, cuối cùng cũng kéo ra được một con mèo con sũng nước, đầu tóc rối bù, đang cuộn tròn bên trong.
Mọi nỗ lực trốn tránh đều trôi sông đổ biển, Tiểu Miêu lập tức lăn tròn vào góc, trưng ánh mắt long lanh đáng thương chống cự với ánh mắt giận dữ đang trừng lên của đại tướng quân đối diện.
Không khí bất chợt căng ra như dây đàn!
Tiểu Miêu khóc thầm trong đầu. Lần nào cũng vậy, thà là ca ca mắng nó, chứ im lặng kiểu này... hey ya trước cơn bão, trời bao giờ cũng thật bình yên...
-Ca ca...
Chừng hơn thời gian uống cạn chung trà, cuối cùng Tiểu Miêu không chịu được, lên tiếng trước. Nhưng cũng chỉ nói được hai tiếng ca ca liền im bặt. Nó bò lại gần, nắm tay áo Quế Vinh giật nhẹ, cổ họng rên ư ử như con chó con đói ăn, quả thật khiến người ta vừa động lòng thương cảm vừa buồn cười! Thế nhưng,...
-Có chuyện gì? - Quế Vinh hạ giọng thật thấp.
-Ca ca... đệ... đệ... không có... không có gì... thật đó... - Mọi suy nghĩ, biện giải, thanh minh gì đó bất giác đều tan biến không chút tăm hơi, Tiểu Miêu chỉ đành lắp bắp lắp bắp, bàn tay nhỏ càng giật giật tay áo ai kia nhanh hơn.
Vừa lúc đó thì tên tiểu tử ôn dịch kéo nó xuống nước ban nãy không biết từ đâu chạy xộc vào, liến thoắng: "Con mèo ngốc! Uống chén trà gừng đi, té xuống nước coi chừng bệnh chết a!" Giọng nói khàn khàn rè rè của một thiếu niên vừa vỡ giọng oang oang như thể muốn nói cho cả thiên hạ nghe, nói xong, tiểu tử không biết trời cao đất dày đó còn giương giương tự đắc một lúc mới nhận ra vẻ mặt khó coi của Tiểu Miêu cùng biểu tình khó hiểu của Tướng quân, liền lập tức co chân bỏ chạy.
-Đứng lại đó!
Dù gì cũng là tướng quân, giọng nói của Quế Vinh chẳng khác nào sợi thòng lọng, vừa tung ra đã bắt được tên nhóc đang định tẩu thoát kia.
-Tướng... tướng quân có gì dạy bảo?
Tiểu tử ngốc chậm chạp quay người lại, vừa hay chạm phải ánh mắt hận không thể ngũ mã phanh thây, voi giày ngựa xé của Tiểu Miêu liền gục đầu xuống như con mèo ướt.
-Ngươi có biết tự tiện vào trướng trung quân có thể bị trảm thủ không? - Giọng nói nửa bỡn cợt nửa nghiêm nghị của Quế Vinh chậm rãi buông ra lập tức khiến kẻ đối diện chết lặng.
-Dạ... biết.
Tiếng nói như nghẹn lại trong cổ họng, hắn khẽ quẳng về phía Tiểu Miêu một tia nhìn oán hận.
-Ngươi đang cầm thứ gì?
-Bẩm... Bẩm... là... trà... trà gừng...
Tên tiểu tử đáng chết kia nói thêm một chữ thì Tiểu Miêu lại càng lùi vào trong một chút, trong đầu rủa thầm tại sao cái giường này lại nhỏ đến thế.
-Mang toàn bộ sự việc thuật lại cho ta. Nếu có nửa điểm gian dối, ngươi... biết kết quả rồi đấy!
Bình thường Quế Vinh đã khí thế kinh người, lúc này tức giận không kiểm soát, lại trông càng dọa chết người. Không cần nói thêm, tiểu tử ngốc kia lập tức thành khẩn cung khai toàn bộ. Tiểu Miêu nghe thêm một chữ lại cảm giác như mình vừa bị sét đánh thêm mười mấy lần, chỉ muốn chết quách đi cho xong. Trong lòng bất giác cảm thán: " Mông ơi mông ơi, bổn đại gia thật là có lỗi với ngươi!!"
~*~
Truyện chỉ được đăng tạ Wattpad minervaruan và wordpress, mọi trang khác đều là trộm cắp.
Xin cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com