cô ấy, không phải em...
Hôm nay tui rất buồn :(
Nên tui sẽ ngược thụ :))))
------------------------------------------------
Cậu dụi mắt bước xuống cầu thang. Cậu đã ngủ từ sáng đến tận chiều, bánh bao nhỏ thiệt là biết hành cậu quá đi! Xuống tới nhà liền gặp hai con người kia...
- Anh ơi, cậu ta là ai vậy ? Trông dơ quá. Người làm hả anh ?
Hương Ly hướng cậu oang oang nói. Đúng thôi, trông cậu lúc này rất thảm. Tiểu bánh bao hành cậu cả đêm qua, cậu đau lắm. Hắn lúc đó ở đâu chứ...
- Không, em ấy l-à...
Dật Vân định đính chính lại liền bị Hương Ly ôm xà nẹo kéo ra sofa. Giọng nũng nịu.
- Anh ơi, em muốn đi chơi. Lâu lắm mới về, anh dẫn em đi chơi đi. - Ả giở giọng chanh chua lắc lắc tay hắn.
- Được, anh dẫn em đi.
- Có thể ch..cho em theo không ?
Hạ Dương đứng ngay góc cầu thang nhìn thấy một màn ân ái sóng mũi liền cay cay, cậu muốn theo để xem hai người đó làm gì. Hắn còn chưa xưng anh với cậu bao giờ, có chút ghen tị...
- Em mới tỉnh lại mà. Nghe tôi, ở nhà. Mà bác sĩ nói em bị gì ?
- Ch..chỉ là mệt quá nên ngất thôi ạ.
Cậu bịa đại một lí do mà nói với hắn. Đứa bé này, không biết hắn có chấp nhận không. Tốt nhất là nên giấu đi trước.
- Vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi đi một chút sẽ về.
Hắn xoa đầu Hạ Dương rồi hôn nhẹ lên. Hương Ly thấy cảnh này trong người liền cảm thấy ghen tức, kéo nhanh Dật Vân ra khỏi nhà. Ả muốn hắn!
Hạ Dương sau khi mọi người đi liền cảm thấy đói bụng. Từ sáng đến giờ cậu đã ăn gì đâu chứ. Xin lỗi tiểu bánh bao của baba, chắc con đói lắm...
Đi vào bếp làm một ít súp cho dễ tiêu. Cậu định là sẽ ăn ngay. Nhưng nghĩ lại thì cậu lại ra ghế ngồi đợi hắn. Ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Dật Vân cùng Hương Ly đi hết chỗ này đến chỗ khác. Hắn để ý là cô ấy thích đi vào những trung tâm mua sắm hàng hiệu đắt tiền. Vừa đi chưa đầy một tiếng liền chán muốn về.
- Anh ơi, mua cái túi kia cho em đi. Nhà hết túi òi.
Hương Ly cạ cạ bầu ngực của mình vào tay Dật Vân nũng nịu. Hắn miễn cưỡng mua cho cô ta, viện đại lí do nào đó rồi đi về.
Về tới nhà, cô ta tỏ vẻ mệt mỏi mà bắt Dật Vân cõng vào nhà miệng oang oang cất tiếng khiến mèo nhỏ có muốn ngủ nữa cũng không được.
- Anh mới về, mời anh ăn ạ.
Hạ Dương làm ngơ viễn cảnh trước mặt mà dọn đồ ăn ra. Cậu và bánh bao nhỏ đói lắm rồi, đến đi còn không vững nữa là.
- Để tôi giúp cậu.
Hương Ly đi vào bếp bưng tô súp của mình ra còn ác ý bỏ một cái lưỡi lam vào đó để đổ lỗi cho cậu. Ra đến bàn ăn, cô đẩy chén của Hạ Dương ra mà ngồi ngay cạnh Dật Vân. Chỗ đó là của cậu mà...
- Á, anh ơi...hức...trong tô của em có gì này. Là cậu ta, cậu ta bỏ vào.
Hương Ly la oai oái đưa cái muỗng cho hắn xem. Dật Vân xem xong liền tức giận nhìn sang Hạ Dương đang ngơ ngác, đi lại hất văng tô súp của cậu xuống đất mà lôi lên lầu.
-...hức...anh ơi đau quá đừng kéo.- Hạ Dương thống khổ chạy theo sau hắn. Hắn vì sao lại tức giận với cậu ?
Lên đến phòng hắn mạnh bạo đè đầu cậu vào tường tạo nên một tiếng "cốp" choi tai. Rút thắt lưng ra vụt vào người bé con.
Vút...chát...chát...chát...chát...chát.
- Em vì sao lại bỏ thứ đó vào tô em ấy.
-...hức...em không có...hức...không có mà.
Dật Vân vụt roi mạnh hơn. Cậu còn đám nói dối ? Hắn là tức giận đến độ quật lên cả lưng cậu, đùi cậu. Chỗ nào tiện tay liền có thể đánh.
Vút...chát...chát...chát....chát...chát
- Ý em là em ấy tự bỏ vào ?
-...hức...em không có ý đó mà anh...hức...anh tha cho em.
Vút...chát...chát...chát....chát...chát
- Tôi chỉ đi chơi với em ấy có xíu thôi mà em lại làm vậy ?
- Ô...hức...đau em..ư...không có làm...hức...
Từng lằn roi quất xuống thật nặng nề. Hằn lên cơ thể của cậu lằn nào lằn đấy tím bầm lên, Hạ Dương chân tay rã rời không còn chút sức lực.
Vút...chát...chát...chát....chát...chát
Hắn cứ đánh mà không hề để ý mèo nhỏ trước mặt đã thảm như thế nào. Cậu cố gắng quay người lại níu lấy tay hắn.
-...hức...anh đừng đánh, em không chịu...hức...mà..ư.
Dật Vân ném thắt lưng mạnh xuống đất rồi bỏ ra ngoài. Trước khi đi còn bỏ lại một câu.
- Ở trong này suy nghĩ, không nhận lỗi thì cơm tối nay và cả ngày mai cũng không cần ăn nữa.
Hắn đóng sầm cửa để mặc cậu ngồi trong góc tường mà nức nở. Cậu không làm mà, tại sao hắn lại tin cô ta hơn ? Cũng đúng thôi, cô ấy là người tình từ bé của hắn mà...
Hạ Dương nghĩ rồi ngồi cười ngây ngốc ra đấy. Bỗng bụng nhói lên một trận đau nhức kịch liệt. Mèo nhỏ ôm lấy bụng quằn quại trên đất. Đứa bé lại đói rồi hành cậu...
Dật Vân sau khi xuống nhà thái độ liền thay đổi một trăm phần trăm. Hắn liền lại chỗ Hương Ly mà vuốt ve.
- Em hồi nãy có bị thương đâu không.
- Người ta không bị, anh cũng đừng la cậu ấy nữa.
- Kệ em ấy, đừng nhắc tới.- Hắn vươn tay xoa lấy đầu Hương Ly
Arnkhoong chút liêm sĩ giả vờ nói giúp cho Hạ Dương vài tiếng rồi bắt đầu làm nũng với hắn. Dật Vân cũng vui vẻ đáp lại, hắn không ngờ cậu lại làm ra chuyện như vậy.
Hạ Dương ngồi bó gối trong góc phòng, bảo bối của cậu cần ăn. Bé hành cậu quá, cậu có kêu la cỡ nào thì bên ngoài cũng chẳng nghe, cửa cũng bị hắn khóa mất rồi, xoa nhẹ bụng mình trấn an.
- Bánh bao nhỏ, con ngoan nghe lời baba đừng quậy nữa...hức...baba đau lắm rồi. Con ráng một chút..baba sẽ cho con ăn.
Hạ Dương gục đầu xuống hai đầu gối trước mặt. Bảo bảo còn nhỏ đã hành cậu như vậy rồi, về sau sẽ như thế nào đây. Mèo nhỏ bị nhốt trong phòng nãy giờ cũng ba tiếng rồi...
Cạch
Cánh cửa bật mở, Dật Vân bước vào trước mặt cậu. Ánh mắt tia xuống cơ thể thảm thương đang run bần bật của cậu. Cúi xuống, hắn nâng khuôn mặt đầy nước mắt kia lên.
- Sao, có nhận ?
-...hức...ư..ư..
Hạ Dương nhìn thấy hắn bao nhiêu ủy khuất liền khóc ra, lời muốn nói cũng nghẹn lại không nói ra được. Hắn lại vô tình thốt ra một câu.
- Khóc, được. Em cứ ngồi đây mà khóc đi, khóc tới chết cũng không ai dỗ đâu.
Dật Vân vô tình quay đi, hắn là nghĩ cậu ăn vạ với hắn để hắn thương mà bỏ qua cho cậu. Dật Vân từ khi nào lại nghĩ cậu như vậy ?!
Hạ Dương bò lại níu lấy góc áo hắn thật chặt. Sao cũng được, quan trọng nhất vẫn là tiểu bảo bối của cậu.
-Anh ơi...hức...em nhận mà,cho em ăn...hức...đói lắm ạ
Dật Vân nghe thấy cậu nhận lỗi thì quay sang xách cổ áo mèo nhỏ đứng dậy. Ánh mắt chứa đầy hàn khí nhìn chằm chằm vào người Hạ Dương khiến đứa nhỏ sợ đến run bần bật.
Hắn nhặt lấy thắt lưng trên nền đất. Hạ Dương nhìn thấy liền lùi về sau vài bước. Cậu không chịu nổi nữa đâu.
-...hức...anh tha một lần..ư..lần sau không dám nữa ạ.
- Không nói nhiều, xòe tay. Đánh ba thắt lưng liền tha cho em, học đâu cái tính nhõng nhẽo này ?.
Hạ Dương run run xòe tay ra, ba thắt lưng thôi. Rất nhanh là bảo bảo của baba được ăn rồi.
CHÁT
- Đếm!
- Một ạ.
CHÁT
- Hai ạ...hức...anh nhẹ.
CHÁT
- Ba...hức...ạ.
Ba thắt lưng đánh xuống tay nhỏ gầy gò của cậu khiến nó đỏ ửng lên. Hạ Dương rụt tay về xoa lấy xoa để, sắp được ăn rồi, bảo bối của baba.
- Đi xuống xin lỗi em ấy tôi liền cho em ăn.
- Vâng ạ.
Hạ Dương loạng choạng đi theo sau Dật Vân, mỗi bước đi đều nặng nề như muốn trút hết sức lực của cậu vậy. Cầu thang cũng không dài lắm mà cậu té hết ba bốn lần, Dật Vân cũng chẳng để ý mà đi tiếp mặc bé con té tới bầm cả đầu gối, bụng bị động cũng không ít. Xuống tới trước mặt Hương Ly cậu liền mất sức mà khuỵu gối xuống. Ả thấy liền mỉa mai.
- Trời ơi Hạ Dương, tôi biết là cậu sai nhưng cũng không cần phải quỳ như vậy chứ, haha.
- X..xin lỗi...
Hạ Dương nói xong liền gắng sức đứng dậy đi lại chỗ anh. Chưa đầy ba bước liền ngất đi, cậu mệt quá rồi...
Dật Vân chạy lại đỡ lấy cậu lắc lắc vài cái. Vì sao dạo này lại yếu thế này ? Bế cậu lên lầu, lại một lần nữa gọi bác sĩ tới.
Dật Vân, anh còn yêu em không ?...
-----------------------------------------------
Mọi người ngủ ngon nhoa ❤
Beta: NinhNinh2k
(*^ω^)八(⌒▽⌒)八(-‿‿- )ヽ(*^ω^)八(⌒▽⌒)八(-‿‿- )ヽ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com