Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Mà sư phụ là người tranh đoạt quyết liệt nhất, Vân Niệm gật đầu tỏ ý đã hiểu

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi"

"Ta chỉ muốn nói, nếu hắn muốn đến Cố Lăng Kiếm khư, vậy thì ngươi cũng phải... ký chủ, đợi đã."

Vân Niệm lập tức dừng bước, phía trước có người, tình hình có vẻ không ổn.

"Ngươi mau trốn đi."

Phản ứng của Vân Niệm rất nhanh. Lập tức nấp vào một thân cây lớn gần đó.

May mắn thay, thân cây đủ to để che chắn hoàn toàn thân hình nàng.

Nàng cẩn thận thò đầu ra quan sát. Ở góc rẽ phía trước, có vài người mặc bạch y tụ lại thành vòng tròn. Cổ áo và ống tay áo của bọn họ có họa tiết trúc xanh.

Vân Niệm nhận ra đây là trang phục của đệ tử ngoại môn. Ở chính giữa vòng vây là một thiếu niên cao lớn.

Dù đang cúi đầu nhưng vẫn cao hơn những người xung quanh
một đoạn.

Khoảng cách quá xa khiến Vân Niệm không nhìn rõ dung mạo của hắn. Chỉ có thể lờ mờ thấy được mái tóc đuôi ngựa buộc cao, thân hình thon dài, có
vẻ là một nam tử tuấn tú.

Nàng nghe thấy giọng nói vọng lại từ phía bên kia: "Nhìn cái gì mà nhìn, bảo ngươi quét dọn mà cũng thấy khó khăn sao?"

Người nói đá tung đống lá khô dưới chân thiếu niên, Vân Niệm nghe ra giọng điệu này, hắn ta tên Thường Tuyên, là đại đệ tử của đệ thập nhị môn, từng đến Đạp Tuyết Phong đưa tin.

Nghe nói gia tộc có quan hệ hoàng thất, tính tỉnh ngang ngược kiêu ngạo.

Lá cây ào ào rơi xuống người thiếu niên, rồi lại trượt khỏi bộ bạch y sạch sẽ, rơi lả tả xuống đất.

Đám người xung quanh cười vang.

"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau
quét lại đi. Chẳng lẽ muốn sư huynh bị quản sự phạt sao?"

Vân Niệm không nhịn được mà cau mày. Đây là bắt nạt đồng môn sao?

Theo quy tắc của Huyền Miểu kiếm
tông, đệ tử cầm đầu việc ức hiếp đồng môn sẽ bị phạt 100 roi giới luật. Trục xuất khỏi tông môn, vĩnh viễn không được bước chân vào 3 tông, 6 phái, 14 cung.

Mấy người này dám nghịch lửa mà nhảy.

Thế nhưng thiếu niên bạch y lại không có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ lặng lẽ cúi đầu nhặt cây chổi lên, quét lại đống lá bị đá tung.

"Ngươi có nghe không? Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì? Ngươi nghĩ rằng vượt qua thử thách của Cố Lăng kiếm khư là có thể tiến vào nội môn sao?"

Vị sư đệ nhỏ này đến ngoại môn
một năm nay ngoài quét dọn ra thì còn biết làm gì nữa? Chưa biết chừng ba đại
phong đang thiếu người quét dọn đấy.

Thiếu niên đứng giữa vòng vây im lặng lắng  nghe tiếng cười chế giễu sau lưng, thần sắc bình tĩnh như thể những lời này chẳng liên quan gì đến mình.

Hắn không đáp, nhưng trong mắt Thường Tuyên, sự im lặng này lại giống như một kiểu kháng cự, hoặc là một sự kinh thường.

Sắc mặt Thường Tuyên lạnh xuống: "Ngươi bày ra cái vẻ mặt gì thế hả? Ê!"

Hắn vừa nhấc chân định đá tới, lại thấy thiếu niên xoay người sang bên trái tiếp tục quét lá, cú đá của hắn rơi vào khoảng không, mất đà ngã sóng soài xuống đất.

"Thường ca!"

Đám người vội vàng xuống đỡ hắn dậy.

Vân Niệm không nhịn được mà cong khóe môi, Thường Tuyên đứng phắt dậy, quát: "Tạ Khanh Lễ... Ngươi cố tình có phải không?"

Thiếu niên vẫn không nói gì, để mặc Thường Tuyên đẩy mình vào thân cây, nắm đấm liên tục giáng xuống như mưa.

Nụ cười trên mặt Vân Niệm cứng đờ, khó tin nhìn về phía trước, Tạ Khanh Lễ - người đang bị đánh kia chính là Tạ Khanh Lễ sao?

Tóc đuôi ngựa buộc cao, thiếu niên bạch y, xuất hiện ở nơi này.

Hệ thống hét lên: "Ký chủ, là nam chính đó. Mau cứu hắn đi!"

Điểm tích lũy của nàng. Tay Vân Niệm nhanh hơn đầu óc, lập tức rút kiếm lao về phía trước.

Tạ Khanh Lễ che chắn những chỗ hiểm, mái tóc đen rũ xuống che đi sát
ý dày đặc trong mắt.

Tính toán thời gian, hẳn là sắp đến rồi.

Tạ khanh lễ ngẩng đầu, thấy nắm đấm của Thường Tuyên hướng thẳng vào mắt mình. Mang theo tiếng gió vun vút, thiếu niên không hề né tránh, chỉ lạnh lùng nhìn cú đấm giáng xuống.

Nhưng ngay lúc này, tình huống bất ngờ xảy ra.

Một bóng dáng màu xanh biếc lao vút đến, trực tiếp đá văng Thường Tuyên, khiến hắn va mạnh vào thân cây phía xa.

Một kiếm chém xuống, quỷ áp kim đan kỳ chấn văng ba kẻ còn lại.

Diễn biến này nằm ngoài dự đoán của Tạ Khanh Lễ, hắn không kịp phản ứng.

"Các ngươi dám đánh hắn."

Vân Niệm nổi giận, hắn chính là nam chính. Là mục tiêu của nhiệm vụ trị giá 500.000 điểm tích lũy của nàng.

Thường Tuyên và đồng bọn nằm rên rỉ trên đất.

Vân Niệm không quan tâm, vội vàng quay sang Tạ Khanh Lễ.

"Người không sao chứ."

Nàng kéo tay hắn xem xét. Phát hiện trên cánh tay có vài vét bầm tím, lập tức nhíu mày.

"Ta giúp người trị."

Còn chưa nói xong, thiếu niên đã rút tay lại.

"Ta không sao, đa tạ."

Giọng nói trong trẻo, như băng vỡ ngọc tan.

Vân Niệm ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ gương mặt hắn, thiếu niên vóc dáng cao giáo, tóc đen buộc cao. Dung mạo thanh tú như ngọc, sống mũi cao thẳng, lông mày tinh tế, đôi mắt hơi sếch.

Là một khuôn mặt vừa trẻ trung vừa tuấn mỹ.

Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong đáy mắt là sự thanh tĩnh tựa gió tuyết cùng diệt, trong trẻo, đẹp đẽ, tràn đầy vẻ thiếu niên.

Ánh sáng chiếu xuống từ phía sau lưng hắn. Phản chiếu khiến vành tai có chút trong suốt, trên đó có một nốt ruồi nhỏ.

Thiếu niên áo trắng hơn tuyết, dung mạo tuyệt diễm.

Họ đứng quá gần, hơi thở hắn mang theo hàn xương, tựa như một tấm lưới quấn chặt lấy nảng.

Rừng trúc thanh lãnh này là đối tượng nhiệm vụ của nàng?

Tương lai hắn sẽ là nhất kiếm đạo, Tạ Khanh Lễ.

Vân Niệm hỏi hệ thống trong đầu: "Ngươi nói xem nhiệm vụ của ta là gì?"

Hệ thống đáp rất nhanh: "Nhiệm vụ của ký chủ là cứu vớt."

Vân Niệm cứu vớt một mỹ cường thảm tiểu đáng thương. Vân Niệm cười cong mắt.

Thiếu niên đối diện với nàng, sắc mặt vẫn bình thản như cũ, nàng vẫn nhớ chính sự, chỉ vào vét thương trên người hắn, hỏi: "Ta giúp người trị thương trước nhé?"

Tạ Khanh Lễ không nói gì, giống như đang nhìn xuyên qua nàng vào thứ gì đó.

Vân Niệm hơi nhíu mày, có chút khó hiểu. Thuận theo ánh mắt hắn vừa quay đầu lại, thì một tiếng gầm thô bạo chuyển đến từ nơi xa.

Cơn gió nhẹ xung quanh bỗng chốc cuồng bạo, thổi tung những sợi tóc bên mặt nàng, rối loạn dính lên gò má.

Trên triền núi phía đông nam, một linh thú lao nhanh tới. Bộ lông đỏ rực, thân hình khổng lồ, đôi mắt thú ngày thường ôn hòa giờ đây lại ngập tràn màu đỏ khát máu.

Là linh thú hộ sơn, xích linh thú. Tiếng gầm của nó thô dã, tựa như đang phẫn nộ cực độ.

Nhưng xích linh thú xưa nay vốn ôn hòa, trạng thái của nó không đúng.

Vân Niệm sững sờ, vận khí gì thế này, năm năm không đến ngoại môn, lần
đầu tiên đến đã gặp linh thú cuồng hóa. Nàng vô thức kéo lấy Tạ Khanh Lễ rời đi, hệ thống ngăn cản, không thể chạy.

"Nam chính mới kết đan, người kéo hắn chắc chắn không thể chạy nhanh hơn xích linh thú. Bất kể xích linh thú vì sao cuồng hóa, nhưng động tĩnh này không nhỏ. Các trưởng lão hẳn đã biết, ngươi chỉ cần cầm cự một lát đợi họ đến là được."

Vân Niệm cắn răng, liếc nhìn mấy người Thường Tuyên đang ngồi bệt trên đất không dám động, đẩy Tạ Khanh Lễ ra sau cây.

" Người ở đây chờ ta, ta đi giải quyết nó."

Lời vừa dứt, nàng xoay kiếm hoa lao lên, đối diện với xích linh thú cao
lớn cường tráng, thân hình thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé vô cùng.

Mấy người Thường Tuyên phản ứng lại, hoảng hốt đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng vừa nhắc chân, liền như bị ai đó cố định tại chỗ, không thể cử động dù chỉ một chút.

"Sao lại? Sao lại thế này?"

Có người có thể định thân bọn họ. Tạ Khanh Lễ thu hồi ánh mắt, nhìn
sang bóng dáng Vân Niệm đang đấu với xíh linh thú, một tiếng cười khẽ gần
như không thể nhận ra vang lên.

Nữ tu này thật nhiều chuyện, nhưng nàng không đánh lại linh thú Hộ Sơn, đến cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Tạ Khanh lẽ nhìn một lúc, nghe tiếng khóc lóc cầu cứu bên tai của Thường Tuyên và những người khác, lại nhìn
Vân Niệm ứng phó xích linh thú vô cùng chật vật.

Hắn có chút chán ản, dù sao trên người hắn cũng có vết thương do bốn người Thường Tuyên để lại, về sau đối mặt với tra hỏi cũng dễ dàng thoát khỏi nghi ngờ, không cần phải ở lại đây lâu.

Tạ Khanh Lễ xoay người định rời đi, nhưng vừa bước được một bước, một người từ trên không chung lao đến với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

Tu vi của người này là đại thừa kỳ. Toàn bộ huyền miểu kiếm tông cũng chỉ có ba người tu vi đại thừa.

Bước chân hắn lập tức thu lại, Tạ Khanh Lễ nhanh chóng giải trừ định thân chú trên người mấy người Thường Tuyên.

Trong lúc suy nghĩ cách đối phó, Thường Tuyên đang quỳ trên đất khóc lóc đột nhiên có động tác.

Ánh mắt Thường Tuyên tràn đầy âm tàn, rút ra một đạo phù chú từ túi càn khôn, ném thẳng vào Tạ Khanh Lễ dưới gốc cây.

Tạ Khanh Lễ nhướng mày. Cách đối phó, có rồi. Phù chú của Thường Tuyên đã đến trước mắt, nhưng Tạ Khanh Lễ không hề phản ứng. Bình thản nhìn phù chú mạnh mẽ ghim vào ngực mình, để mặc nó đẩy mình lao về phía xích linh thú.

Vân Niệm đang ngang kiếm chuẩn bị ngăn cản móng vốt của xích linh thú bổ xuống. Hương trúc thanh đạm
truyền đến.

Một người chắn trước nàng. Móng vốt sắc nhọn của linh thú xuyên thẳng
qua lưng thiếu niên. Một tiếng rên nhịn đau khẽ vang lên. Mùi máu tanh lập tức tràn ra.

Nàng phai phẩy quạt, một cơn gió nhẹ thổi đến, làm khói từ lò thuốc đổi hướng, mang theo mùi đắng của
dược liệu sộc thẳng vào mặt nàng.

Bị khói hun đến chảy nước mắt, nàng ôm ghế dịch xa khỏi lò thuốc. Lại một cơn gió thổi tới, khói lại phả vào nàng, khiến nàng ho sặc sụa.

Nàng tiếp tục dịch ra xa. Vẫn vậy, nàng lại tránh. Vẫn không khá hơn. Sau vài lần liên tiếp, Vân Niệm cuối cùng cũng nổi giận. Cơn gió này mọc mắt à. Sao cứ thổi về phía nàng hoài vậy?

Nàng giận dữ ngẩng đầu, nhìn thấy trên nhánh cây to phía trước có một người đang ngồi, hắn co một chân lên, chân kia thả lỏng đung đưa, cười cười nhìn nàng.

Người đó trông lớn hơn vân niệm một chút, ở lưng chừng giữa thiếu
niên và thanh niên, khuôn mặt anh tuấn, kiếm mi tinh mâu, mang theo vẻ khí khái ngời ngời.

Ánh mắt hắn tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên, một tay cầm lá sen, tay
còn lại cầm hai bông sen. Là sư huynh của Vân Niệm, Giang Chiêu.

Giang Chiêu khẽ lay động lá sen trong tay, cười mang theo chút khiều khích: "Tiểu sư muội, có nhớ sư huynh không?"

Vân Niệm liếc hắn một cái. Cơn gió vừa rồi tuyệt đối là trò quỷ của hắn.

Giang Chiêu tên ngốc này quả thực rất rảnh rỗi. Phù đàm chân nhân tổng cộng
có sáu đồ đệ. Trong đó Vân Niệm nhỏ tuổi nhất. Nàng có ba sư huynh, hai sư tỉ.

Đại sư huynh đã hy sinh 15 năm trước trong trận chiến diệt yêu tại Nhạn Bình Xuyên để bảo vệ bách tính. Vân Niệm chưa từng gặp người ấy. Nhị sư huynh cùng hai vị sư tỉ khác đã xuống núi lịch luyện nửa năm trước. Đến nay vẫn chưa trở về.

Giang Chiêu là tam đệ tử của Đạp Tuyết Phong. Nhập môn Thiên phú cực cao lại còn là một kẻ cuồng luyện, đam mê kiếm đạo đến tận xương tủy. Tuy tuổi tác không lớn nhưng tu vi đã đạt đến nguyên anh sơ kỳ, là một trong những kiếm tu trẻ tuổi xuất sắc nhất cùng
thế hệ.

Nhưng theo Vân Niệm, chỉ xét riêng về kiếm đạo, nếu nói Giang Chiêu đứng
thứ hai, e rằng chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất. Mãi cho đến khi có một Tạ Lhanh Lễ xuất hiện, chỉ trong vòng 10 năm đã vượt qua vô số trưởng lão, trở thành người đứng đầu kiếm đạo.

Giang Chiêu tùy thích treo chọc nàng. Nhưng cũng đối xử với nàng không tệ. Vậy nên văn niệm không để tâm đến hắn, tiếp tục ngồi sắc thuốc.

Thuốc này khá khó nấu, cần dùng lửa nhỏ hầm thật lâu. Nàng đã ngồi đây gần 3 canh giờ.

Bây giờ trời đã dần tối. Giang Chiêu nhảy xuống khỏi cây, đi đến bên cạnh nàng, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống. Nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc sắc thuốc.

Giang Chiêu bật cười. "Ê! Năm ngoái sư huynh đây dũng cảm chiến đấu với hỏa kỳ lân. Trọng thương nằm liệt giường suốt 2 tháng. Vậy mà chẳng thấy muội sắc cho ta lấy một chén thuốc "

Vân niệm mỉm cười: "Sư huynh có Tô sư tỉ chăm sóc rồi, đâu cần đến ta nhọc
lòng."

Nhắc đến Tô Doanh, sắc mặt Giang Chiêu có chút không tự nhiên, vành tai hơi ửng đỏ: " Ta đâu có nhờ nàng ấy chăm sóc. "

Vân Niệm im lặng cười khẽ, Giang Chiêu
nhanh chóng chuyển đề tài, đưa hai bông sen trong tay cho nàng: "Sư huynh hái cho muội đấy. Nghe nói muội vừa đánh nhau với xích linh thú, nên đến tặng chút ấm áp. "

Vân Niệm cười lạnh: "Hôm qua còn nghe Tô sư tỉ nói muốn ăn hạt sen, e là huynh tiện tay chia cho ta hai cái thì có."

Giang Chiêu chạm mũi, không nói gì thêm, gương mặt đầy vẻ chột dạ, hai người hiếm hoi có được một lúc yên tĩnh.

Vân Niệm thỉnh thoảng cầm quạt phe phẩy, nửa khắc sau, Giang Chiêu lên tiếng: "Ta vừa đi xem tiểu tử ở biệt
viện kia, tu vi tuy không cao bằng muội, nhưng trong ngoại môn mà không có trình thống tu hành, có thể đạt tới mức này cũng coi như có thiên phú. "

Vân Niệm âm thầm phản bác. Thiên phú của Tạ Khanh Lễ đâu chỉ là có thể. Hắn bái nhập nội môn chưa đầy một năm đã lĩnh ngộ kiếm ý, đạt đến cảnh giới nhân kiếm học nhất, một cảnh giới mà người khác có khi tu luyện cả mấy chục năm cũng chưa chắc đạt được.

Giang Chiêu hơi nhíu mày. Thần sắc nghiêm túc. Nhưng ta nghe nói lần này hắn muốn tham gia cố lăng kiếm khư. Nếu biểu hiện xuất sắc, không chừng có thể giành được tư cách vào nội môn."

Cố lăng kiếm khư cứ 300 năm mở ra một lần, bên trong đặt vô số danh
kiếm mà các tầng nguồn lớn thu thập được từ hàng ngàn năm trước, không thiếu những thanh kiếm do danh kiếm sư. Những đại năng kiếm đạo trước khi vẫn lạc cũng phái người đem kiếm mà họ thu thập cả đời đặt vào cố lang kiếm khư, để khuyến khích đệ tử chăm chỉ tu hành. Chỉ cần vào được kiếm khư, dù nơi đó tràn ngập nguy hiểm cũng có cơ hội lĩnh ngộ kiếm ý và giành được danh kiếm.

Mỗi lần kiếm khư mở ra, số người có thể thành công giành được kiếm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Điều này cũng coi như là một sự công nhận thực lực kiếm tu.

Ngoài ra, tương truyền trong đó còn lưu giữ tất cả kiếm mà kiếm tu số một thiên hạ năm xưa Bùi Lang từng cất giữ.

Chúng được đặt ở một nơi chưa ai tìm ra, gọi là kiếm các. Huyền miểu
kiếm tông yêu cầu tu vi từ kim đan sơ kỳ đến nguyên anh hậu kỳ mới được tham gia kiếm khư, để đảm bảo đệ tử có khả năng tự vệ.

Thực tế, tông môn còn có một quy
định ngầm đệ tử ngoại môn nào thể hiện xuất sắc trong cố lăng kiếm khư không chỉ nhận được bảo vật ban thưởng mà còn có cơ hội được ba vị trưởng lão trực tiếp thu vào nội môn.

Đây là con đường nhanh nhất để ngoại môn đệ tử tiến vào nội môn mà không cần từng bước thi tuyển.

Hẳn đây cũng chính là mục tiêu của Tạ Khanh Lễ.

Vân Niệm trầm tư gật đầu, Giang Chiêu cảm thán: "Cũng phải xem tiểu tử đó có bản lĩnh đuổi kịp tiểu sư muội của chúng ta không?"

Vân Niệm: "Huynh nói gì vậy? "

Giang Chiêu cười hiếp mắt, xoa đầu nàng, cười tủng tìm đầy vẻ yêu thương.

"Sư Huynh biết hết rồi. Sư Huynh nghe sư phụ nói về chuyện hắn anh hùng cứu mỹ nhân đó nha. Dù nói thế nào, tiểu sư muội của ta dù thiên phú không cao, tính khí không tốt, vừa lời biếng vừa
tham ăn, suốt ngày rong chơi lêu lổng, nhưng vẫn có người thích đấy thôi. "

Vân Niệm: "Ta khuyên huynh nên cẩn thận lời nói. "

Ngay khoảnh khắc sắc mặt Vân Niệm tối sầm lại, Giang Chiêu đã bật người nhảy lên tường rào, chạy trốn nhanh như gió,

"Tiểu sư muội, sư huynh có việc, đi trước nhé."

Vân Niệm sắp nghẹn chết rồi, vậy hắn đến đây chỉ để đưa cho nàng hai bông sen thôi sao?

Hệ thống, chứng kiến toàn bộ sự việc,
Giang Chiêu này, sao khác xa trong sách thế nhỉ? Tưởng là tam sư huynh Đạp Tuyết Phong ấm áp như ánh mặt trời, hóa ra lại là một tên độc miệng kiêu ngạo.

Vân Niệm nghiến răng ken két, hệ thống lại nói: "Nhưng hắn lại nhắc ta một chuyện, cố lăng kiếm khư sẽ mở ra vào tuần sau. "

Vân niệm thờ ơ gật đầu," ừm ừm".

"Nhưng mà, bây giờ Tạ Khanh Lễ đang trúng hỏa độc, không có một tháng thì không thể khỏi được đâu. "

Vân Niệm giật mình đến mức làm rơi cả đài sen trong tay.

Đúng vậy, trong nguyên tác có viết rằng thanh kiếm của Tạ Khanh Lễ - Tóai Kinh, được tìm thấy trong cố lăng kiếm
khư, và quá trình đó tuyệt đối không hề dễ dàng, nhưng hiện tại hắn trúng hỏa độc, kinh mạch nghịch hành, vậy làm sao có thể đảm bảo thuận lợi lấy được tói kinh trong Cố lăng kiếm khư?

Toái Kinh có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Tạ Khanh Lễ, thanh kiếm này là một bảo kiếm, kiếm ý hùng hậu thuần túy.

Sau khi có được thanh kiếm
này, tu vi của Tạ Khanh Lễ tăng tiến thần tốc, tạo nền tảng vững chắc cho con đường trở thành thủ lĩnh chính đạo của hắn sau này.

Nguyên tác thậm chí còn lấy tên của
Toái Kinh để đặt cho cả bộ chuyện, nếu hắn không có Toái Kinh.

Vậy con đường chinh phục đỉnh cao kiếm đạo của hắn có lẽ sẽ đứt gãy ngay từ bước đầu tiên, hiệu ứng cánh bướm ngay trước mắt. Cả người lẫn hệ thống đều rùng mình một cái.

Vân Niệm ở bảng hệ thống trong đầu, nhìn số điểm ít ỏi mà rớt nước mắt.

Nghĩ đến việc nếu nhiệm vụ thất bại thì điểm số sẽ bị xóa sạch, thậm chí có thể còn âm.

Vân niệm run lẩy bẩy.

Hệ thống im lặng hồi lâu. Vân Niệm ủ rũ, phe phẩy tay. Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ cách giải độc cho Tạ Khanh Lễ.

Đột nhiên, nàng kêu lên hệ thống đang lật xem nội dung nguyên tác để tìm kiếm giải pháp. Bị tiếng la của nàng làm giật mình.

Giọng nó trầm xuống: "Ngươi tốt nhất nên đưa ra một cách hay ho. "

Vân Niệm kích động nói: "Tiểu sư thúc có Hàn Tô đan mà. Loại đan dược có thể giải bách độc ấy."

Hệ thống lập tức ỉu sìu.

"Hàn Tô đan chỉ có 3 viên thôi. Tiểu sư thúc keo kiệt như vậy. Làm sao
chịu đưa thứ quý giá đó cho một kẻ xa lạ như Tạ Khanh Lễ."

Lời hệ thống vừa dứt, cây hương thứ ba bên cạnh Vân Niệm cũng cháy hết, tượng trưng cho ba canh giờ đã trôi
qua.

Nàng đứng dậy, mở nắp sứ ra, thuốc đã sắc cần xong. Vân Niệm bưng lò thuốc xuống, dập lửa rồi mới có thời gian đáp lời hệ thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #tutien