Chương 3: Chẳng thể cứu được ai cả
Lời tác giả:
- Chương này có một số đoạn không phù hợp với trẻ em. Tin mình đi, nó sẽ không mang hướng tích cực đâu.
- Chương này hơi thảm nên khá khó viết, vì thế nên ra chậm. Mong các bạn thông cảm. Chương tiếp sẽ có sau 1 hoặc 2 ngày nữa. (Theo tiến độ 1 tuần 2 chương)
- Có lẽ sẽ có nhiều người bảo rằng bé Milly nhát cáy, hèn hạ,... Mình chỉ muốn nói là tính cách của em ấy được xây dựng như vậy. Nếu không thì lấy đâu ra Tragedy và hình tượng Sophia cuồng sát về sau cho các bạn đọc :v
- Đến mình còn tự chửi mình tại sao lại viết ra cái thứ này nữa nên cứ ném đá thẳng tay nha :v
- Dù gì thì chúc các bạn đọc vui vẻ :D
=====
Cuộc sống 'hạnh phúc' của tôi cứ thế tiếp diễn. Ngày qua ngày, chỉ biết ăn ngủ và chơi đùa. Tôi hoàn toàn không cảnh giác trước những nỗi đau có thể đến với mình bất cứ lúc nào. Sự không phòng bị của tôi chính là nguyên nhân khiến tôi phải hối hận sau này.
Như T.M thường nói: "Sự không chuẩn bị tâm lý trước sẽ khiến ta càng thêm khổ sở khi hứng chịu nỗi đâu."
Hai năm ròng rã, tận hưởng một cuộc sống vô tư. Nhưng rồi, năm tôi lên ba, mọi thứ đã thay đổi.
=====
"Lilith, dậy đi nào con yêu, ra đây ăn sáng này!"
Tuyệt thật nhỉ? Một cuộc sống mới, một cái tên mới. Tôi không thể nào chán ghét hay cảm thấy phiền phức đối với quãng đời mới này.
"Con dậy ngay đây!"
Nói rồi, tôi mở mắt và ngồi dậy. Xếp lại giường cho ngay ngắn, tôi thong thả rời khỏi phòng mình và tiến về phía sân sau nhà để rửa mặt, sau đó thì quay về nhà bếp.
Ngồi lên một trong bốn chiếc ghế gỗ xung quanh cái bàn có cùng vật liệu nằm ở một góc nhà bếp, tôi chậm rãi thưởng thức món súp, cũng chính là bữa ăn sáng của mình. Mẹ tôi mỉm cười ngồi ở chiếc ghế đối diện và nhìn tôi ăn sáng trong khi đang chống tay lên cằm.
Bố tôi thì từ sớm tinh mơ đã vào rừng lấy gỗ đến trưa mới về, thế nên những cảnh như thế này khá là thường thấy mỗi sáng.
"À mà Lilith này, năm nay con đã ba tuổi rồi đúng không?"
"Dạ đúng vậy. Mà mẹ này, mẹ không thể nhớ được số tuổi của con mình à?"
"Hahahah..."
Mẹ cười gượng gạo khi nghe tôi nói. Thiệt tình, bà ấy có tính hay quên thật đấy.
"Chỉ còn mười năm nữa thôi nhỉ?"
"Mười năm?"
"Đúng thế đấy con yêu. Năm con lên mười ba, đó sẽ là một mốc sự kiện rất quan trong đối với con đấy. Mẹ mong tới lúc đó quá đi!"
"???"
Năm tôi lên mười ba à? Không biết sẽ có điều gì xảy ra nhỉ? Nghe mẹ tôi nói thì đó chắc hẳn phải là một cột mốc rất quan trọng đấy. Nó là gì vậy nhỉ? Chắc tôi cũng háo hức chờ đến ngày đó như mẹ mình rồi.
- $#%$#@#$%%^
Những tiếng nói của con người vang vọng vào trong nhà tôi. Có thể là ai được nhỉ? Tôi nhớ rằng các thương nhân thường đến vào buổi chiều tối, khi mà bố tôi đã về nhà. Nếu vậy thì có thể là ai chứ vì nhà tôi được xây trong một khu rừng nên không có người đến đây ngoại trừ các thương nhân.
"Lilith, con ở đây một lát. Để mẹ ra xem."
Mẹ tôi chậm rãi bước về phía cửa sổ phòng khách, bà vén tấm màn che và nhìn ra ngoài. Với đôi mắt đột nhiên mở to ra, gương mặt chuyển thành hoảng sợ một cách nhanh chóng, mẹ hoảng hốt chạy về phía bàn ăn và nhấc bổng tôi lên. Sau đó bà tiến về phía cái tủ đựng quần áo và đặt tôi vào trong.
"Này Lilith, nghe mẹ này! TUYỆT ĐỐI không được ra ngoài! Nghe rõ chưa! Và ĐỪNG mở tủ ra cho đến khi mẹ cho phép!"
"..."
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng và buông lời căn dặn. Tôi không thể đáp lại được gì nên chỉ gật đầu lia lịa. Chuyện này là sao vậy? Nó nghiêm trọng lắm à? Ai đó giải thích cho tôi điều gì đang xảy ra với!
"Tốt lắm con yêu. Giờ thì trốn ở đây một lát nhé! Nó sẽ xong nhanh thôi."
Xong? Xong cái gì cơ? Nó... ở đây là gì?
Những câu hỏi về thứ đang diễn ra liên tục chạy trong đầu tôi không ngừng nghỉ. Nhưng vì sự bất lực trong việc tìm ra câu trả lời nên tôi chỉ có thể làm theo lời mà mẹ dặn.
Tôi đóng cửa tủ lại, không quá chặt cũng như quả lỏng, để nó trông tự nhiên nhất có thể. Trong không gian hẹp tối tăm và tĩnh lặng này, tôi gần như cô độc trong nhận thức hạn hẹp của mình. Thứ duy nhất giúp tôi nhận biết được những việc xảy ra bên ngoài chỉ là những âm thanh be bé len lỏi vào qua những lỗ nhỏ của cái tủ chật chội này.
"RẦM... RẦM... RẦM..."
- #$$%$
- $#$&*^*&^
- %$^%#$#%*
- ^%&^%
Những tiếng đập cửa inh ỏi vang lên rất lớn. Có vẻ như có thứ gì đó đã chặn cánh cửa lại. Còn có cả những tiếng la hét và chửi rủa phát ra từ bên ngoài nữa.
Mò mẫm trên cánh cửa tủ, tôi cuối cùng cũng tìm được một cái lỗ đủ lớn để nhìn ra ngoài. Qua cái lỗ, có thể thấy rằng... mẹ tôi đang dùng tất cả những đồ vật có thể để chắn cánh cửa, thậm chí bà còn dùng cả thân mình để làm việc đó.
Nhưng nó vô dụng thôi, trước một quả cầu lửa bắn thằng vào, một đồ vật dùng để chắn đường những kẻ muốn đột nhập đều bị thiêu rụi không thương tiếc. Mẹ tôi thì bị hất văng về phía sau một khoảng. Cơ thể bà ấy có chỗ bị bỏng nhẹ nhưng không gây hại gì nhiều.
Những tên khốn nạn ấy bước vào, với nụ cười trên gương mặt, chúng nhìn xung quanh và trò chuyện với nhau.
- Đệt! Ở đây chẳng có thứ gì đáng giá cả! Thật tồi tàn! Tại sao tao đã mong đợi gì từ một cái thùng gỗ nằm trong khu rừng hẻo lánh này chứ?
- Thế nên tao mới bảo mày chỉ nên cướp của lũ thương nhân thôi!
- Nhưng lỡ đâu trong này có thứ gì đáng giá thì sao?
- Có cái l*n ấy! Mày ngu thật.
- Này chúng mày! Tao tìm được thứ khá giá trị này!
Một tên khác tiến tới chỗ những tên đang nói chuyện, trên tay hắn đang nắm... cổ của mẹ tôi. Không, không thể có chuyện đó xảy ra đúng không? Chúng sẽ làm chuyện đó sao?
- Ồ! Nhìn ngon đấy! Ít ra cũng không tốn công đến đây.
- Con đ* này chắc đ* sẽ phê lắm. Sau cùng thì đàn bà cũng chỉ là những cái bồn chứa t*nh thôi mà. Hahahah...
- Chúng ta bắt đầu được chưa? Tao nứng lắm rồi.
"Không!... Không!... Làm ơn!..."
- Hahahah... Một con đ* đang cầu xin không được ch*ch kìa! Câm mồm và dang hai chân mày ra đi!
Không không không không không không không không không không không thể vậy được. Chúng không thể làm thế với mẹ của tôi.
Tôi phải làm gì đó! Nhưng tôi phải làm gì? Tôi phải... giết chúng sao? Không không không! Tôi không thể giết người được! Tuyệt đối không! Không phải tôi không muốn... mà là tôi không thể.
Tôi bất lực rồi sao? Có cách nào khác không? Liệu có ai sẽ nghe thấy lời kêu cứu ở tận sâu trong cánh rừng này không? Nếu tôi thất bại chúng sẽ làm gì với tôi?
"Này Lilith, nghe mẹ này! TUYỆT ĐỐI không được ra ngoài! Nghe rõ chưa! Và ĐỪNG mở tủ ra cho đến khi mẹ cho phép!"
Lời căn dặn của mẹ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi.
Liệu tôi nên là một cô bé ngoan và ở yên trong này? Liệu tôi phải làm gì đây? Tôi muốn cứu mẹ mình. Nhưng nếu tôi thất bại... mẹ và tôi đều sẽ...
Với tay chân đã 'hóa đá', tôi hoàn toàn không thể cử động được. Chết tiệt! Tôi thật bất lực. Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!
Dù tôi có chửi rủa mình bao nhiên lần đi chăng nữa thì vẫn không khiến cho cái cơ thể này di chuyển được. Có thể nhiều người sẽ nói rằng tôi hèn nhát, nhưng tôi thì làm gì được chứ!
Rốt cuộc thì... tôi chỉ có thể quán sát qua cái lỗ, và thấy rằng chúng đang 'vui đùa' với cơ thể của mẹ tôi. Chúng chơi mọi kiểu, mọi tư thế mà chúng nghĩ ra, mặc cho những tiếng khóc nấc của mẹ. Và tôi là đứa quan sát mọi sự việc mà không thể làm gì để cứu lấy nó. Thậm chí cái can đảm để bước ra và ngăn chúng lại cũng không.
- Ôi ôi! Nhấp mạnh lên con đ*!
- Mới năm hiệp đã đuối rồi à? Nhấp hông nhanh lên coi!
- Đừng gangbang mạnh quá, kẻo nó chết đấy!
- Dù gì thì sau khi chơi xong chúng ta cũng *********.
- ...
Tôi không thể nghe được những câu sau đó do ý thức đã bị mất đi vì cú sốc. Nhưng tôi chắc chắn chúng sẽ 'chơi' cơ thể mẹ tôi rất lâu.
Đến khi tỉnh dậy và nhìn lại qua cái lỗ nhỏ, tôi thấy ba tên bọn chúng đang đứng xung quanh cơ thể mẹ tôi. Một tên trong số chúng rút thanh kiếm ra và...
"*Phọt*"
Đường kiếm đi ngang qua cổ mẹ tôi và máu bắn ra thật dữ dội.
Không! Cảnh tượng này... thật đáng sợ! Tôi không thể chịu được nữa... dù cho có thử bao nhiêu lần tôi vẫn không thể nuốt nổi cảnh người chết.
Đầu tôi 'rung lắc' một cách thô bạo. Cứ như bộ não đang cố chui ra khỏi hộp sọ vậy. Và ý thức của tôi lại mất đi lần nữa.
=====
- Này! Có một đứa bé ở trong tủ này!
- Mau đưa nó ra đi!
- Ôi trời! Đứa bé tội nghiệp! Chứng kiến những cảnh đó chắc phải sốc lắm!
Tôi cố gắng gượng dậy. Mở đôi mắt ra, tôi thấy rằng mình đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ. Cả ông ta và những người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.
Bỏ qua những cái nhìn từ người khác, tôi đưa mắt về phía mà mẹ tôi khi nãy đã nằm ở đó và không thấy cơ thể của bà đâu cả.
"Mẹ... mẹ cháu... đâu rồi?"
- Đừng lo! Xác của mẹ cháu đã được đem đi rồi. Chúng ta sẽ mai táng bà ấy sau.
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy lòng mình có phần nhẹ nhõm đi đôi chút. Dù chính tôi cũng đã khiến bà ấy chết.
"Còn... ba cháu... ông ấy..."
- Tên khốn nạn ấy hả? Cháu không cần phải sợ nữa, hắn ta đã bị mang đi tống giam rồi. Chắc sẽ bị xử tử đấy!
Cái... gì... cơ...?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com