Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.

                        ***

Ngày anh đi là một ngày đẹp trời, nhưng không hiểu sao trong lòng cứ âm u khó tưởng, cứ như sự yên bình trước khi cơn bão ập tới.

Mới đấy mà đã trôi qua được bốn năm, cuộc sống sinh viên không khó như tôi tưởng. Làm việc gì cũng không ai quản, thích thì học, không thích thì cứ nghỉ. Thời gian đi làm thêm cũng nhiều lên, mỗi nơi làm việc tôi điều cố gặng hỏi tin tức về anh. Nhưng điều vô vọng, ngay đến một tấm hình của anh tôi còn không có thì có thể làm gì?!---Trích nhật kí sinh viên năm nhất.

Vốn dĩ Du Chân Hiên không viết nhật kí, chỉ là 4 năm trước. Khi bác sĩ Ngô Vân, bác sĩ tâm lí, đến quán cafe mà cậu làm thêm uống. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ mất hồn, tuy gương mặt ấy luôn nở nụ cười rất tươi nhưng anh biết được trong đôi mắt ấy có chứa thật nhiều sự tuyệt vọng. Bởi đã gặp qua nhiều trường hợp tương tự, đáng ra cũng không lo ngại gì nhưng khi nhìn cử chỉ của cậu, anh mới phát giác nó không đơn giản là tuyệt vọng nữa, nếu không có được lời khuyên ngay lúc này thì có lẽ chuyện sẽ không thể cứu vãn nổi( ý bác sĩ là sẽ có thể dẫn đến chết người).

Ngô Vân mới bắt chuyện với cậu, cậu vốn dĩ là con người hướng nội, không tuỳ tiện nói chuyện với người không quen biết. Nhưng cậu nghĩ đây là khách quen của quán, nói vài câu cũng hợp tình hợp lí a.

- Tên cậu là Dư Chân Hiên?...- thấy không trả lời anh mới giải thích- Tôi tình cờ nghe được cậu đang nói chuyện với bạn! Chứ không phải điều tra gì đâu!- nói xong còn nở một nụ cười thân thiện.

Không hiểu sao Dư Chân Hiên bất giác cười khẽ một cái, không quá niềm nở. Nhưng cũng đáp lại:

- Vậy tôi cũng tình cờ biết được  là bác sĩ Ngô đây rất vui tính a.

- À haha....- ngưng một hồi lại nói tiếp- Không biết cậu Dư có thời gian không?

- Nếu không bận!- cách nói chuyện hẳn rất xa cách.

- À.. Tôi là bác sĩ tâm lí, nếu rảnh cậu hãy đến phòng khám, tôi sẽ khám miễn phí cho cậu.

- Tại sao? Tôi không có bệnh!- Dư Chân Hiên tức giận, một người không quen không biết lại đi nói rằng cậu bị bệnh? Bệnh cái nổi gì chứ?

- Tôi chỉ gợi ý vậy thôi, tôi còn có việc bận nên đi trước. Hẹn gặp lại cậu ở phòng khám.

- Ha....- Dư Chân Hiên thở dài một cái, con người gì đây chứ.

Ngô Vân đứng dậy cầm lấy cái áo blouses có bảng tên đứng dậy, tiến sát đến tai Dư Chân Hiên:

- Đừng cố chịu đựng nữa!- sau đó liền nhét tấm danh thiếp vào tay cậu.

Bất chợt nghe thấy lời nói ấy, tóc gáy của cậu dựng cả lên. Anh ta biết được những gì?

Cuối cùng cậu cũng dành một ngày thứ sáu để đến hỏi rõ ràng chuyện đó. Phòng khám cũng không xa kí túc xá la mấy, chỉ cần đi bộ 15 phút cũng đã đến

Nhìn vẻ ngoài thì phòng khám cũng rất nổi tiếng a, nhìn xem đông bệnh nhân đến như vậy... Ngó quanh một hồi cậu liền đi đến bên ghế đợi ngồi đấy.

Hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng sì sầm của các y tá:

- Bác sĩ Ngô đến rồi!

- Phải, đúng là người đẹp, mặc gì cũng đẹp.

Cậu hiếu kì nhìn sang, đúng là đẹp trai đấy, nhưng cách ăn mặc có khác gì ngày thường khi đến quán đâu, các cô ấy có nói quá không?

Ngô Vân mệt mỏi vì kẹt xe, với lấy chiếc áo blouse mặc vào. Vẻ mặt lạnh lùng bước thẳng đến phòng khám, lúc đi ngang Dư Chân Hiên anh cũng chỉ liếc một cái rồi đi tiếp.

Có lộn không vậy, anh ta mà cũng có cái vẻ mặt ấy sao?

Lo mãi trong suy nghĩ của bản thân, khi nghe đến tên cậu mới khẽ giật mình đứng dậy bước vào phòng. Cách bố trí dũng khá tao nhã, cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ngô Vân.

- Đến rồi?- Chiếc ghế xoay lại.

- Ừ! Có gì thì mau nói, tôi không có nhiều thời gian.

---------

Họ nói  chuyện trong phòng khám rất lâu, cuối cùng Dư Chân Hiên bước ra với một toa thuốc. Đây là mình có bệnh thật sao?
Cậu khẽ ngoảnh lại căn phòng ấy, có lẽ cậu sẽ gặp lại dài dài.

Về đến phòng túc xá, cậu mở lọ thuốc đã mua ra, uống một viên. Có thật sẽ có thể không thấy ác mộng nữa không? Không phải anh ta gạt mình chứ?

Ánh mắt cũng dần mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Kể từ đấy cậu cũng dùng thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, cũng sắp được 5 năm rồi, số lần mơ thấy ác mộng Bùi Thủ Nhất rời xa cậu cũng ít dần lại, thay vào đó là những ngày cậu ở bên anh ấy, sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng khi tỉnh giấc thì mộng đẹp cũng hết, làm cho cậu cứ muốn ngủ mãi. Nhìn vào những món đồ duy nhất Thủ Nhất để lại cho cậu, ánh mắt mơ hồ dần dần trở nên đỏ như sắp khóc. Không được, không khóc, có gì mà đáng khóc? Không được khóc, anh ấy sẽ nói mình trẻ con.

Điều này càng khiến cậu sợ hãi, nếu một ngày không có thuốc liệu cậu có thể ngon giấc? Nhưng lại không nói cho bác sĩ Ngô, anh ta cứ nghĩ bệnh tình cậu đã theo chiều hướng giảm, không cần phải kê thêm nhiều thuốc nữa.

Năm cuối đại học rồi, ngày tốt nghiệp cũng dần đến. Đám bạn đại học cũng ru cậu đi dự tiệc chia tay, đến lúc về cũng đã tối muộn. Lúc ấy mỗi người ai về nhà, cậu cũng định về lại kí túc xá, nhưng bản thân cũng đã ngấm rượu hơi say. Đi đến phía cổng trường thì lại nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc, dường như đã bao lâu không được gặp. Trong lòng cứ phấn khích không thôi, vội chạy đến vừa hô to tên của người ấy:

- Bùi Thủ Nhất! Là Bùi Thủ Nhất đúng không?

Người đó không nghe thấy mà cứ đi tiếp, đúng lúc đèn xanh liền đi qua. Trong khi Dư Chân Hiên chạy theo, tiếng còi xe bóp inh ỏi cũng không để vào tai. Đến khi toàn thân đau đớn và đầu óc dần mơ hồ cậu mới phát hiện bản thân đang nằm trên mặt đường.

Trong phòng cấp cứu---------

Cơ thể không cử động được, chỉ biết nằm đấy chịu đựng, đau, đau lắm, anh có nghe thấy tôi nói gì không hả? Bùi Thủ Nhất. Anh đâu rồi? Sao lại đi nhanh như vậy, lại biến mất nữa rồi. Nước mắt bắt đầu tuôn không ngớt. Không phải tôi mít ướt, chỉ là đau lắm nên nước mắt cứ tự động chảy như vậy..........thuốc mê thấm dần làm cậu đỡ đau đớn hơn.

Bên cạnh không có người thân nào, chỉ có y tá chăm sóc. Số tiền làm thêm những ấy năm giờ cũng đã như bị bốc hơi vậy. Sau ca phẫu thuật, cậu hôn mê sâu cả tuần lễ, không ai đến thăm, bạn bè sau khi ăn liên hoan cũng đã mỗi người một ngả, cũng không ai biết cậu xảy ra chuyện. Người cậu mong mỏi nhất lúc này chính là Bùi Thủ Nhất. Rõ ràng ngày hôm đó là anh ấy, sao không quay lại nhìn cậu, một lần cũng được. Bây giờ chân trái cậu không thể như người bình thường được, liệu cậu còn muốn đi tìm hắn không? Liệu anh ta còn ở đấy không? Vô vàng câu nói hiện lên khiến đầu óc cậu nhứt đến điên người.

........................
Sao ad nản quá mọi người, ít người đọc vs vote cho mình quớ 😓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com