Chương 9.
Thủ Nhất đứng nhìn người đang vật vã trước mắt, cơ thể như tự chuyển động mà bước đến vác cậu ấy lên vai. Lúc này bản thân có chút bàn hoàng" một người đàn ông tuổi 30 lại có thể nhẹ như vậy?". Nếu so với những bao hàng anh ấy ngày nào cũng vác thì người này hẳn cũng nhẹ hơn rất nhiều. Người ở trên đã quá mệt mỏi, mặc xác Thủ Nhất làm gì thì làm, hai tay cũng vì vậy mà thả lỏng hướng xuống đất. Dù anh ta có hơi bạo lực, khiến cho vết thương có chút đau thì cũng không để tâm. Dù sao thì cũng không ai đau lòng vì cậu.
Anh ấy mang cậu lên gác, nơi không có mái che, có thể nhìn thấy cả một bầu trời sao. Bỏ cậu ấy lại một mình mà bước xuống dưới, Chân Hiên cũng ngoan ngoãn ngồi đợi. Mang theo hộp cưú thương để xử lý cho cậu, nhìn thấy nét mặt tức giận của anh, sợ sẽ hiểu lầm mà lấy hết can đảm giải thích:
- Em không cố tính đánh nhau đâu..... Là chúng nó nói xấu anh, chúng bảo rượu ở đây...
- Không liên quan đến cậu!
Chân Hiên chưa kịp nói tròn câu thì Thủ Nhất đã chen vào khiến ấy chỉ biết thẩn thờ nhìn chằm chằm vào con người ấy. Thủ Nhất lay hoay lại nói tiếp:
- 30 tuổi đầu rồi, tưởng mình là học sinh cấp ba nữa sao?
Không liên quan? Ừ nhỉ, đâu liên quan đến mình, vậy tại sao anh ấy lại giúp mình xử lý vết thương? Sao lại gieo hi vọng cho mình? Yên lặng suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:
- Không ai được nói xấu anh hết!
Thủ Nhất thở dài, ngước lên nhìn cậu nói:
- Rốt cuộc đến bao giờ cậu mới thoát khỏi hội chứng chim non với tôi đây? -* hội chứng chim non: chim non sẽ nhận người nó thấy đầu tiên làm mẹ mình, ở đây Thủ Nhất ám chỉ Chân Hiên chỉ ngộ nhận thôi.
- Em....không có mắc hội chứng chim non!- lắc đầu cố gắng nói tiếp, nhưng người ấy lại càng khẳng định.
- Cậu chính là thế đấy!
Thấy người đối diện yên lặng, Thủ Nhất lại nói:
- Nếu không phải thì tại sao trước đây từ sáng đến tối cứ đến phòng y tế tìm tôi như vậy?
Thủ Nhất thở dài, tránh ánh mắt đang nhìn chầm chầm anh nói tiếp:
- Nếu tôi biết lúc đó xảy ra cớ sự như vậy tôi đã không lo chuyện bao đồng rồi.( ý Thủ Nhất là sẽ không cứu Chân Hiên, cũng không cho cậu ấy nơi nương tựa).
Chân Hiên nhìn đến mún khoét lỗ trên mặt của Thủ Nhất, trái tim như bị treo trên một sợi dây tưởng chừng vô hình. Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống và vỡ nát. Từng lời nói của người này nói ra tại sao lại vô tình như vậy a, hẳn đã cực kì ghét cậu ấy rồi. Khoé mắt đau rát đến đỏ dần, nhưng cuối cùng vẫn phải cất tiếng:
- Cao Sĩ Đức!
- Sao cậu biết Cao Sĩ Đức?- Thủ Nhất muốn biết sáng này Chân Hiên có nghe được cuộc nói chuyện ấy không.
Chân Hiên không trả lời câu hỏi ấy mà lại tiếp tục:
- Chỉ cần là cậu ấy...thì sẽ không thấy phiền đúng không?- cả cơ thể đang run rẩy làm âm thanh nói ra cũng trở nên khó nghe, khiến người trước mắt tưởng chừng Chân Hiên rất ghét Sĩ Đức mà lại trách cậu.
- Cậu nói đủ chưa?
Chân Hiên tiếp tục bỏ ngoài tai những câu nói của Thủ Nhất:
- Anh thích cậu ấy?!- lấy một hơi thật sâu, đưa bàn tay còn lại đang run rẩy kéo người ấy lại, dùng môi của mình chặn lấy môi người ấy. Một là để gián tiếp thừa nhận câu cậu vừa nói, hai là không muốn anh ấy nói những lời khó nghe nữa.
Thủ Nhất trong chốc lát giật mình, đưa tay muốn đẩy ra. Nhưng lại cảm nhận được con người ấy đang run bật bật. Cậu ây đang sợ hãi? Bản thân cứ để cho Chân Hiên làm gì thì làm nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mà đẩy ra. Sau đó lại lấy tay lau lấy miệng của mình, Chân Hiên chỉ biết lẳng lặng cười, cậu cười nhưng tâm đang gào thét.
Vậy là đã hôn được rồi? Nhưng sao bản thân lại trống rỗng như vậy? Cảm giác còn khó chịu hơn lúc nãy:
- Vì anh đã có người mình thích rồi...nên bất kể tôi có làm gì thì anh cũng sẽ không thích tôi, đúng không?- nhưng Thủ Nhất lại yên lặng, không đáp trả.
Thủ Nhất nhìn chằm chằm người vừa hôn mình vừa run rẩy sợ hãi ấy đang đứng dậy. Vết thương vẫn chưa băng bó xong mà vội vã rời đi. Sau sự việc ấy anh cũng không muốn ngăn cậu ấy lại nữa.
Chân Hiên không biết bản thân sao có thể về được đến nhà. Lao thẳng vào trong phòng tắm, nhớ lại cảnh tượng anh ấy ghét bỏ lau lấy vết hôn của cậu. Cậu đưa bàn tay vẫn đang chảy máu ấy cọ xát môi của mình đến rách cũng chưa chịu ngừng. Thì ra hôn người mình yêu không ngọt ngào như trong tưởng tượng mà chỉ toàn sự chua chát. Bởi lẽ hẳn là vì cậu ấy cưỡng hôn người ta, nên mới nhận lại sự chán ghét đến như vậy sao.
Quay sang mở lấy vòi nước, nước lạnh xoã vào mặt làm máu cũng từ từ chảy xuống khắp cả cơ thể. Nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì cả. Một tiếng đồng hồ sau Châu Hiên mới bước ra khỏi nơi ấy. Lúc này gương mặt đã nhợt nhạt đến khó coi, hai mắt cũng đã xưng đến tưởng chừng không nhắm lại được. Vội thay lấy bộ quần áo đang ướt sũng rồi lại uống thuốc an thần.
Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 1h khuya, đã trễ vậy rồi? Sao vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ? Tại sao lại cứ tỉnh táo như vậy? Có phải thuốc đã hết tác dụng hay bản thân không muốn ngủ? Cứ thế mà thức trắng đêm, cuộn tròn bản thân trong chiếc chăn ấy, không cảm nhận được một ít sự ấm áp nào. Lạnh đến toàn thân run rẩy mặt rất nhiều áo và cũng đã đắp cả chăn vào nhưng vẫn không thay đổi tí nào. Trời đầu hạ vốn không lạnh đến vậy, Chân Hiên bất giác đưa tay sờ trán mình, cảm giác như sắp bỏng đến nơi, vậy là sốt rồi?
Chân Hiên nhấc điện thoại lên, nhìn vào danh bạ, cũng chỉ có số của các nhân viên, sếp và cuối cùng là Ngô Vân, liền vội bấm lên mà gọi:
- Khụ... Ngô Vân...
Người bên kia đầu dây nghe thấy giọng nói khàn bất giác hỏi:
- Chân Hiên có chuyện gì vậy?
- Tôi....tôi biết là khá phiền nhưng ngoài anh ra tôi không thể nhờ ai nữa....
- Không phiền! Tôi thấy giọng cậu không tốt, có phải không khoẻ không?- một người chỉ vừa mới quen biết vài năm so với anh ấy còn không thế phiền. Lúc này nếu người cậu ấy gọi điện nhờ vả là Thủ Nhất thử hỏi anh ấy có vứt bỏ mọi thứ đến bên cậu không? Hay chỉ nghĩ cậu lại gây phiền phức nữa? Thật là phiền não a.
- Ừm! Hình như tôi phát sốt rồi! Đã uống thuốc nhưng vẫn không thuyên giảm...khụ..khụ... Tút!
Sau tiếng tắt máy, Ngô Vân vội vã khoác áo ra ngoài, Nhất Ca cũng vì động tĩnh mà giật mình sủa lớn.
- Ngoan đi, tao đi gặp chủ nhân của mày mà!
Chú chó yên lặng, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Khi đến nơi, Chân Hiên kéo theo chiếc chăn ra ngoài mở cửa. Sắp đứng không vững thì Ngô Vân đã vội đỡ cậu ấy:
- Sao lại nóng như vậy? Mau, tôi đưa cậu đến bệnh viện.
Cánh tay đỡ lấy Chân Hiên nhưng lại động phải vết thương trên tay, khẽ giật mình lại tiếp tục đem người ấy đi.
Lúc rời khỏi căn nhà không tí ánh sáng ấy, Ngô Vân cũng phát hiện đôi môi bị cào xé không thương tiếc. Nhưng cấp bách bây giờ là chưa trị cho cậu ấy, chuyện này để sau lại hỏi vậy.
Nhật ký Dư Chân Hiên---------
" Tôi luôn có một mơ ước, đó là mỗi ngày trước khi ngủ được nhìn thấy anh, khi mở mắt ra cũng nhìn thấy nụ cười chào ngày mới của anh. Nhưng sự thật chỉ nhìn thấy trần nhà là lẽo cùng những vật vô tri vô giác.
Tôi vốn rất ghét bóng tối, nhưng khi trải qua khoảng thời gian ấy, bóng tối với tôi như vật không thể thiếu. Tôi thích cảm giác hoà mình vào bóng tối, không ai thấy tôi, cũng không ai biết tôi đang vui hay buồn, cười hay khóc.
30 năm sống trên thế giới này không ngày nào mà tôi không bị giày vò trong đau đớn. Cái gia đình mà lúc nào cũng bạo lực ấy, hay là những lời đem pha từ những người xung quanh, nó nhanh chóng sập đổ bởi tai nạn giao thông, không cò ai bên cạnh tôi lúc đó cả. Chỉ duy nhất mấy tháng cuối cấp ngắn ngủi ấy, tôi đã gặp được anh- Bùi Thủ Nhất. Anh là người đầu tiên hỏi tôi: " Có đau không?" nhưng anh không hề biết tôi đã phải lòng anh rồi. Chỉ là bản thân diễn quá tốt, đến nổi tôi cũng phải tự khán phục mình. Tôi chỉ muốn bản thân đòi hỏi một ít từ anh, chỉ một ít thôi, không cần yêu tôi cũng được, chỉ cần tôi yêu anh là đủ rồi.
Anh như là tia sáng mờ nhạt len lõi nào một chút trong khoảng đen tối, mờ mịt của cuộc đời tôi. Khi biết được anh, tôi mới biết cuộc đời này đáng sống đến như vậy. Chỉ cần biết anh vẫn đang tồn tại ở đâu đó, tôi cũng có thêm nghị lực để sống tiếp. Khi chưa tìm thấy được anh tôi mãi sẽ không bỏ cuộc, vì tôi biết anh hẳn cũng rất muốn gặp lại tôi mà, đúng không?
Đời người đều có khoảng thời gian tưới đẹp, gọi là thanh xuân. Nhưng thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi là lúc được ở cạnh anh, trong căn phòng y tế tuy nhỏ hẹp ấy nhưng lại ấm áp lạ thường. Nơi đó như một tổ ấm, luôn đợi chờ tôi trở về.
Nhưng khi trở về rồi thì tổ ấm ấy lại trở nên lạnh lẽo vì chính anh đạp đổ nó, lúc ấy có thể nói thẳng thừng với tôi rằng " Thật phiền phức!" thì biết đâu tôi sẽ có thể dễ buông bỏ hơn rồi. Cũng có thể biết được trên đời này không còn người nào yêu thương tôi nữa. Dư Chân Hiên này không xứng đáng được nhận được thứ gọi là tình yêu ấy, không xứng đáng để đứng trước mặt anh nói ba từ" Tôi yêu anh!". Bất cứ ai cũng có thể, chỉ trừ tôi mà thôi, tôi biết chứ biết tất cả chỉ là muốn đặt một ít hi vọng cuối cùng vào ngày mai. Khi tỉnh dậy anh sẽ trở về bên cạnh tôi, nhìn tôi và dịu dàng nói" Vất vả rồi Chân Hiên à!"
Hết chap a!
Mọi người nhớ vote cho mình nha!
Thanks!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com