Tập 142
"Học cái xấu?"
Nước mắt lăn dài trên má Tăng Tiêu, đọng lại trên cằm.
"Mẫu phi là bởi vì sợ con học cái xấu, mới không để ý con? Nếu như là như vậy, ít nhất lâu lâu cũng hỏi vài câu, thăm dò xem con có phù hợp kỳ vọng của người hay không? Chẳng quan tâm, không hỏi, không trả lời..."
Đôi mắt đây lệ, hắn đột nhiên rít gào:
"Đây là phương pháp nuôi dưỡng con sau khi cân nhắc kỹ lưỡng sao?!"
Thái Quý phi như đứa trẻ phạm lỗi lầm ôm tay cúi đầu.
"Xin lỗi."
Thái Quý phi đã phá vỡ các quy tắc, dù biết rằng bất cứ điều gì mình làm cũng đều sai.
"Con không muốn mẫu phi xin lỗi."
Tăng Tiêu nói giọng khàn khàn nhỏ như thì thầm:
"Con muốn mẫu phi... đừng chán ghét con. Con chỉ là muốn ở bên cạnh người, không nói lời nào cũng được, có thể không? Tại sao nhất định phải cho nhũ mẫu dẫn con đi nơi khác? Con đã tận lực thu nhỏ sự tồn tại của chính mình. Người khiến con cảm thấy chính mình thở cũng sẽ bị mẫu phi chán ghét."
"Xin lỗi."
Thái Quý phi lại lần nữa lộ ra vẻ mặt chán ghét, đó là tín hiệu nàng cần ở một mình.
Nỗi đau buồn trên khuôn mặt con trai khiến Thái Quý phi gần như nghẹt thở.
Có lẽ vài năm trước nàng nên dứt khoát nhảy xuống giếng, như vậy sẽ tốt hơn. Nhưng khi đó Thái Quý phi sợ mang đến phiền phức cho con trai. Một phế nhân như nàng làm gì cũng cho người khác thêm phiền toái, cả chuyện ấy nàng cũng làm không được, nàng chỉ có thể trốn tránh.
Tăng Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Dừng một chút, hắn mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hỏi:
"Nghe nói mẫu phi trước đây đuổi theo quạt gió lau mồ hôi khi tam ca đá cầu. Tại sao có thể làm như vậy? Tam ca chạy rất nhanh, mẫu phi đuổi theo không cảm thấy mệt sao? Có thể cũng đuổi theo con quạt một lần, lại như nhũ mẫu nói, cũng vỗ tay khen con giỏi được không?"
Thái Quý phi nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai, ánh mắt nghi hoặc:
"Lần đầu tiên con muốn mẫu phi làm việc cho con."
Tăng Tiêu hé miệng cười khổ gật gật đầu:
"Có thể không?"
Thái Quý phi không trả lời, hiếm thấy lộ ra ánh mắt dò xét nói.
"Ta thấy con cùng Lão Tam không giống nhau."
"Không giống nhau?"
Tăng Tiêu tự giễu cười:
"Mẫu phi còn phát hiện không giống nhau? Có lúc con lo lắng mình ở ngoài điện gặp phải mẫu phi, mẫu phi cũng không nhận ra con."
Thái Quý phi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người một lát. Sau khi tập trung được tinh thần, Thái Quý phi quay lại, hình như là đột nhiên phát hiện con trai ở bên cạnh.
Sau khi mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Thái Quý phi lại tỏ ra đờ đẫn, lẩm bẩm.
"Lão Tam chỉ cần bản thân vui vẻ, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu hắn liền vui vẻ. Tiêu Nhi, con không giống vậy. Con luôn muốn Bổn cung vui vẻ. Bổn cung chỉ là cố sống tiếp, ta đã kiệt sức, con còn muốn ta làm mọi thứ. Từ nhỏ đã như vậy, con luôn sôi nổi và quấn lấy ta, nhưng ta luôn bị phân tâm. Khi ta lấy lại tinh thần, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của con lộ ra mất mát. Ta rất sợ, quá mệt mỏi, cái gì cũng làm không được. Con coi như ta đã chết rồi không được sao?"
"Tại sao mệt như vậy?"
Tăng Tiêu tiến lên một bước, nắm lấy vai mẫu phi, cau mày nói:
"Phụ hoàng đối với người quan trọng như vậy sao? Ông ấy không đến, con cũng có thể làm người vui vẻ!"
Thái Quý phi ngửa đầu mờ mịt nhìn con trai:
"Phụ hoàng con? Không... không... Ông ấy không quan trọng. Ngày trước ta cho là phụ hoàng con rất quan trọng, cho là ông ấy trở về bên cạnh ta là sẽ tốt lên. Sau đó phụ hoàng con cũng đã tới tìm ta mấy lần, ta mới phát hiện ông ấy cứu không được ta. Ta không muốn gặp phụ hoàng con, là ông ta khiến ta khó chịu. Chuyện này không có liên quan gì tới con, không có liên quan gì tới con..."
Thái Quý phi bỗng nhiên đưa tay ra xoa xoa mặt của con trai, trong mắt hiện ra lo lắng hiếm thấy.
"Ông trời ơi, tại sao con muốn đem tất cả lỗi lầm ôm trên người mình? Con sao... con sao lại giống ta như vậy? Tuyệt đối không nên... Không được biến thành người giống như ta..."
Tăng Tiêu trong lúc hoảng hốt ánh mắt sáng lên. Giống như vào đúng lúc này, đột nhiên phát hiện con đường đi vào nội tâm mẫu thân được thắp sáng.
Sau gần hai mươi năm bị ngăn cách, hai mẹ con chưa bao giờ gần gũi nhau vì lý do chung một dòng máu.
Tangq Tiêu chậm rãi quỳ gối bên chân Thái Quý phi, ngửa đầu nhìn, trịnh trọng nói.
"Con là con ruột của mẫu phi, tất nhiên sẽ giống mẫu phi, cũng giống người thích ôm đồm tội lỗi. Mẫu phi, nếu người mệt mỏi, liền dựa vào con, đem hết thảy gánh nặng giao cho con, để con phát huy được công dụng của bản thân."
Sau khi về phủ, Thành Nghị một mình đi đi lại lại ở sân sau.
Cậu rất đau đầu. Tối hôm qua phần Thành Nghị khác trong tiềm thức đã được giải phóng, khiến tình cảm của cậu dành cho Tăng Thuấn Hy hoàn toàn bị bao bọc bởi hormone.
Thành Nghị cố gắng nhớ lại bộ dạng mũm mĩm của Tăng Thuấn Hy để chống nhịp tim đập dồn dập của mình. Nhưng trong đầu của Thành Nghị giờ khắc này hiện lên hình ảnh thiếu niên một tay nâng bình sữa uống, một tay múa kiếm. Hình tượng hào hiệp soái khí, đẹp trai đến mức khiến người ta phải rùng mình chân yếu.
Thành Nghị chỉ có thể tìm cách khác. Cậu bắt đầu nhớ lại các tội ác khác nhau của cha ruột Tăng Thuấn Hy, đồng thời cưỡng ép phân tội cho Tăng Thuấn Hy. Kết luận tiểu tử này tương lai cũng sẽ biến thành đại móng heo tàn nhẫn vô tâm.
Lúc chạng vạng, có người tới cửa tìm Thành Nghị, nghe đâu mang theo tùy tùng giống thái giám.
Bởi vì người gác cổng không nhận ra người đến, Thành Nghị suy đoán có thể là bảo bảo ấm áp tới cửa tìm mình. Cậu nhanh đi ra nghênh tiếp, lại thấy là Tăng Cẩm An.
"Duệ Vương điện hạ?"
Thành Nghị vội vàng tiến lên hành lễ:
"Có việc ngài cho người thông báo ta đi vương phủ là được, sao làm phiền ngài tự mình đến một chuyến? Mời vào!"
Tăng Cẩm An cười cười:
"Ta cũng là tiện đường đến chào hỏi ngươi. Chuyện Bạc Di, ta đã làm thỏa đáng, ngươi không cần phải lo lắng."
Thành Nghị vội vàng gật đầu cảm ơn.
"Hôm nay thất đệ thả ngươi xuất cung sớm như vậy sao?"
Tăng Cẩm An thấy Thành Nghị thần sắc không đúng lắm, liền ân cần nói:
"Có phải là thân thể không khỏe?"
"Chỉ là hai ngày trước ngủ không ngon, hôm nay xin nghỉ sớm về phủ nghỉ ngơi. Đa tạ Điện hạ thương cảm."
Thành Nghị gật đầu trả lời.
Tăng Cẩm An gật gật đầu, cười nói:
"Vì sao khi một mình ngươi đối mặt với ta giữ lễ tiết như vậy. Mỗi lần có thất đệ đứng ở bên cạnh ngươi, ngươi dường như biến thành người khác? Ngươi còn rất biết cáo mượn oai hùm. Hôm nay không có thất đệ cho ngươi chỗ dựa, Bản vương có phải nên mượn cơ hội tính sổ với ngươi?"
Thành Nghị quẫn bách ngẩng đầu, đang muốn giải thích, chỉ thấy Tăng Cẩm An cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười thực hiện được chuyện xấu xa.
"Xem ra ngươi thật sự sợ ta."
Tăng Cẩm An cảm thấy Thành Nghị rất thú vị.
Trong ngoài triều chính, đa số thần tử hoạn quan đều sợ Hy Vương Tăng Thuấn Hy. Bởi vì Hy Vương tính tình quái lạ khó có thể dự đoán.
Còn Duệ Vương Tăng Cẩm An xưa nay dùng rộng lượng phục người. Thành Nghị ngày thường đối với Tăng Cẩm An một mực cung kính, nhưng vừa thấy có thất đệ liền trở nên không kiêng dè gì, hận không thể cưỡi ở trên đầu thất đệ làm mưa làm gió.
Điều kỳ lạ hơn nữa là thất đệ không có kiên nhẫn với bất cứ ai, lại sẵn sàng chiều chuộng chịu đựng dung túng Thành Nghị.
Thành Nghị không nghĩ rằng cách đối xử khác biệt của mình có gì sai. Bé mập mạp là người nhà của cậu mà.
"Lý mỗ kính trọng Điện hạ, tất nhiên lễ nghi chu đáo."
"Vậy ngươi không kính trọng thất đệ?"
Tăng Cẩm An thản nhiên quay đầu nhìn chung quanh, vốn định thưởng thức những bức thư pháp và tranh vẽ treo trên tường trong nhà Thành Nghị. Nhưng ánh mắt hắn lại bị thu hút bởi cây cung đặt ở góc phía đông.
Tăng Cẩm An hết sức nghiêm túc, liền bước nhanh tới, giơ tay gỡ cây cung xuống. Hắn kiểm tra mặt trong của cây cung. Đúng như dự đoán, mặt trong cây cung có khắc chữ Tăng Cẩm An.
"Cây cung sừng trâu này..."
Tăng Cẩm An nghiêng đầu khó hiểu nhìn về phía Thành Nghị.
"A! Cây cung sừng trâu này chính là cây cung mà ngài đưa cho ta. Thời gian gần đây ít được bảo dưỡng..."
Thành Nghị nghĩ thầm xong đời! Năm đó Thái tử tặng cậu cung sừng trâu này, bị cậu bỏ qua phủ bụi đến biến sắc.
"Ta đưa cho ngươi?"
Tăng Cẩm An lộ ra biểu tình kinh ngạc. Hắn cẩn thận hồi tưởng một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra.
"Cây cung sừng trâu này không phải mấy năm trước thời điểm săn bắn mùa thu Lão Thất cướp từ trong lều của ta sao? Tại sao thành ta đưa cung cho ngươi?"
Thành Nghị đầu tiên là mờ mịt, trong đầu cấp tốc tìm tòi ký ức liên quan với cây cung này.
Nhiều năm trước, trong bãi săn bên đống lửa dưới ánh trăng, Thành Nghị cùng nhóm hoàng tử nói chuyện phiếm. Cậu nói mình vì không có cây cung sừng trâu nên mới "trăm phát không trúng". Sáng ngày hôm sau thì có một thị vệ đến đưa cho cậu cây cung sừng trâu, nói là "Điện hạ lệnh ta đến chuyển giao cung cho ngươi."
Khi đó, Thành Nghị không biết "Điện hạ" là Điện hạ nào. Cậu nghi ngờ có phải là Thái tử, hay là Ngũ hoàng tử, hoặc là Lục hoàng tử, hoài nghi toàn bộ, cố tình không nghĩ tới...
Tăng Cẩm An nghi hoặc nhìn chằm chằm mặt Thành Nghị, lo lắng hỏi:
"Mắt ngươi sao lại đỏ như vậy? Cây cung này đã đưa cho ngươi là của ngươi, ta sẽ không lấy về, ngươi đừng kích động."
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com