Tập 4
Thành Nghị nói:
"Ca ca hãy yên tâm, chúng ta là phụng hoàng mệnh đi Thanh Khung điện tạ lỗi. Coi như Thất hoàng tử không chịu tha thứ, vậy cũng phải chờ Hoàng Thượng xử trí chúng ta. Tịch Phi sẽ không tùy tiện làm khó dễ chúng ta."
Thành Nghị kỳ thực không hiểu hết quy tắc trong cung, nhưng biết rất rõ ràng Tịch Phi sẽ không làm khó hai người bọn họ.
Tịch Phi là vũ cơ người Ba Tư (Iran) tiến cống cho hoàng đế Đại Tề.
Vì xinh đẹp hơn người, nàng được hoàng đế thu làm Tần, sinh con trai xong liền nhấc lên thành Phi.
Dựa theo trong nguyên tác miêu tả, Đại Tề mặc dù tương đối cởi mở với quốc gia ngoại bang, nhưng sẽ không cho phép có người mang huyết thống ngoại tộc kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Cho nên, Hy Vương tuy được thịnh sủng, có thể sống an nhàn, nhưng không trở thành bia ngắm trong cuộc chiến đoạt vị của sáu ca ca.
Mà Tịch Phi mẫu thân Long Ngạo Thiên là người ôn nhu rộng lượng, tuyệt đối sẽ không bởi vì đồ chơi con trai bị quăng hỏng, liền dùng cực hình trả thù Lý Liên Hoa tám tuổi.
Trong nguyên tác miêu tả Tịch Phi cũng không nhiều, cơ bản chính là nói tiên nữ không tranh với đời.
Chủ yếu là miêu tả nàng đẹp thế nào.
Cho nên sau khi hoàng đế băng hà, Hy Vương đi đất phong, nghe nói trong cung có không ít người muốn chiếm đoạt Tịch Phi.
Cái này cũng là một trong những tác động dẫn đến Hy Vương không thể nhịn được nữa, cuối cùng tấn công lên phía bắc.
Cho nên, Thành Nghị có chuẩn bị tâm lý.
Lần này đi Thanh Khung Điện, nếu như có nhìn thấy Tịch Phi, bất luận nàng đẹp bao nhiêu cũng không thể nhìn há hốc mồm.
Tốt nhất đôi mắt không nâng lên, không thể cho Hy Vương thù dai cơ hội cho là mình mơ ước sắc đẹp Tịch Phi.
"Ngươi nói lời này cũng quá ngây thơ."
Thanh Hà không đồng ý: "Ngươi ngày đó nhục nhã Thất hoàng tử, Hoàng thượng muốn chúng ta tới cửa xin lỗi, đó chính là để Tịch Phi có cơ hội phạt riêng. Tịch Phi có thể buông tha chúng ta sao?"
Thành Nghị có chút buồn bực.
Cậu xem như là phát hiện quyển tiểu thuyết Long Ngạo Thiên này tuy rằng tình tiết vì sảng khoái mà không hợp lý chút nào.
Thời điểm xem cảm thấy nhân vật phản diện đều không có đầu óc.
Nhưng trên thực tế trong truyện không đề cập tình tiết thế giới cũng là vận chuyển bình thường, phản diện cũng là người có chỉ số thông minh cao.
Thành Nghị cũng là người bình thường, cũng không thể dựa vào sự thông minh của mình mà đánh thắng người trong sách.
Liền nói thư đồng Thanh Hà này, thoạt nhìn bất quá mười một mười hai tuổi, lời nói cử chỉ cùng tâm cơ đã thành thục hơn Lý Liên Hoa lúc mười hai tuổi.
Câu "Ngươi ngày đó nhục nhã Thất hoàng tử", tuy có vẻ hời hợt nhưng đã đem nồi chụp lên đầu Lý Liên Hoa.
Thành Nghị đương nhiên không tiếp nhận, sắc mặt không được tốt nói: "Chuyện ngày đó coi như là ta đề nghị, nhưng nếu các người không hùa nhau khuyến khích, cũng không làm nên chuyện."
Thanh Hà biến sắc mặt, đấm ngực giậm chân:
"Ta cũng không biết lúc đó ăn thuốc mê gì! Lại dám xúc phạm Thất hoàng tử có quyền thế, hồi tưởng lại...!Ôi! Nói cho cùng, cũng là ngươi bày đầu!"
Hắn cắn răng giậm chân một cái, dùng tay quấn băng gạc chỉ cậu, cả giận nói: "Ai làm nấy chịu! Ta thay ngươi chịu bị đánh đòn một lần, tiếp tục không chịu nổi. Lần này đi Thanh Khung điện, ngươi tự đi một chuyến thôi!"
Thành Nghị dở khóc dở cười, đặc biệt là câu "Không biết ăn thuốc mê gì".
Còn không phải tác giả vì muốn tạo tình tiết mất mặt, cưỡng ép các phản diện hạ thấp chỉ số thông minh?
Thanh Hà nhìn Thành Nghị không nói lời nào, nụ cười trên mặt quỷ dị.
Sợ sệt cá chết lưới rách, hắn lập tức liền mềm nhũn ngữ khí, ôm tay bị thương ai thán nói: "Chủ yếu là ta đây ăn nói vụng về cực kì, đi chung với ngươi không những không thể giúp, còn có khả năng thêm..."
"Được."
Thành Nghị dứt khoát đồng ý, cười đáp: "Ý ca ca, ta hiểu được. Họa là chúng ta đồng thời gây ra, một người chịu trách nhiệm một lần cũng công bằng. Chuyện đi xin lỗi, tiểu đệ một mình đi làm là được rồi."
Mang theo Thanh Hà đi cùng xác thực khả năng gây phiền toái.
Dù trưởng thành sớm, hắn cũng vẫn còn con nít, không bằng một mình Thành Nghị đi sẽ thỏa đáng hơn.
Thế nhưng lời nói phải rõ ràng, Thành Nghị cố ý cường điệu "Họa là chúng ta đồng thời gây ra ".
Bây giờ một mình cậu gánh nhiệm vụ đi xin lỗi xem như là thanh toán xong, đừng nghĩ lại lấy ân tình chịu đòn đến áp đặt cậu.
Thanh Hà vừa nghe, vội vã dịu sắc mặt, giả vờ lo lắng nói: "Vậy lần này liền khổ cực ngươi."
Thành Nghị nói: "Không thể nói khổ cực, chỉ là tay không tới cửa xin lỗi thực sự không có niềm tin chắc chắn gì. Nếu như không có tính toán chu đáo hậu lễ, lần này coi như uổng công chịu đựng bị đánh một lần. Chúng ta năm ngày sau cũng phải bị hủy tư cách thư đồng."
Thanh Hà trong lòng cân nhắc tránh thoát trận đòn, không ngờ tới đứa nhỏ Hoa Nhi đã nghĩ sâu sắc như vậy, không khỏi bội phục nói: "Vẫn là đệ đệ nghĩ chu toàn. Nếu muốn tặng lễ vật gì, mấy ca đương nhiên cần phải hợp lực làm. Ít nhất đưa một phần lễ vật coi được cho nương nương vui."
Thành Nghị khoát tay nói: "Tịch Phi nương nương ngày ngày được Hoàng Thượng ban thưởng, lễ vật của chúng ta sao có thể làm nương nương để ý? Không bằng đúng bệnh hốt thuốc. Ý nghĩ của ta chính là trực tiếp bảo đảm với Thất hoàng tử: Trong vòng ba ngày sửa chữa đồ chơi ngựa gỗ nguyên dạng hoàn trả! Ngoài ra đưa thêm một món đồ chơi nhỏ, cửa ải này có lẽ có thể qua."
Mắt Thanh Hà sáng lên, lúc này mới nghĩ đến dỗ Thất hoàng tử.
Khẳng định dễ dàng hơn so với lấy lòng Tịch Phi.
Chỉ cần tiểu Hoàng tử hài lòng, món nợ này dĩ nhiên là xóa bỏ.
Sửa chữa ngựa gỗ không thể nghi ngờ là tiết kiệm tiền ít tốn sức.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được muốn khen cậu.
Thành Nghị lại nói tiếp:
"Ngựa gỗ là món đồ chơi lớn mang ra cung chữa phải dùng tiền. Cho nên, ta dự định trực tiếp nhờ thợ thủ công Nội Quan Giám hỗ trợ một chút. Ta nhớ tới ca ca có quen người ở trong Nội Quan Giám, giao tình không tệ phải không?"
Thanh Hà lập tức trả lời: "Cái này dễ thôi! Ngươi đem ngựa gỗ ra, ta dẫn ngươi đi tìm người quen ở Nội Quan Giám nói một tiếng là được!"
Hai người thương lượng xong, liền chia nhau đi làm.
Buổi chiều, Thành Nghị liền một mình đi đến Thanh Khung Điện.
Thái giám đi vào thông báo.
Biết được là thư đồng Hoàng Thượng phái tới tạ lỗi, cung nữ liền cho vào.
Thành Nghị ở phòng khách chờ đợi, trước sau Tịch Phi không xuất hiện.
Xem ra tiểu tiên nữ xác thực khoan hồng độ lượng, căn bản không đem việc này coi là chuyện to tát.
Hy Vương sao không di truyền tính độ lượng của mẹ hắn chứ?
Ước chừng qua mười phút, cung nữ ôm Thất hoàng tử đến, để ngồi trên ghế giữa phòng.
Thành Nghị lập tức khom mình hành lễ.
Cung nữ nói với Thất hoàng tử.
"Hoàng thượng để kẻ này đến xin lỗi Điện hạ."
Gân xanh thái dương Thành Nghị nhảy nhảy.
Cung nữ này có biết nói chuyện hay không? Sao giống như Hoàng đế không bảo xin lỗi ta liền không đi xin lỗi.
Lẽ nào ta không muốn lỗ tai và xương cùng à!
Mà đây là Thanh Khung Điện, cậu là một thư đồng, không tiện thuận miệng tranh luận, chỉ có thể nhịn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tim Thành Nghị đập nhanh hơn, cúi đầu đứng ở trước mặt Thất hoàng tử.
Không biết nên hay không nên đập đầu, chỉ lén lút xem thần sắc Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử mập mạp, mặt bánh bao phúng phính, không có bất kỳ biểu lộ gì.
Thân thể nho nhỏ không hề động đậy, ngồi ở trên ghế thái sư, hơi cụp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ quốc gia đại sự.
1 giây, 2 giây, 3 giây...
Thất hoàng tử ngã về phía trước, suýt nữa rơi xuống ghế, may là cung nữ tiếp được.
Cung nữ vội vàng xoa xoa khuôn mặt thịt của Thất hoàng tử, nhỏ giọng nói: "Điện hạ chớ ngủ, để tên vô lại đến chịu tội với ngài trước!"
Thành Nghị: "..."
Thì ra chuyến này đến không khéo, đúng giờ ngủ trưa của tiểu Hoàng tử.
Bây giờ tiểu Hoàng tử chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ngồi trên ghế cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Cậu không có thói quen nghỉ trưa, lại không cân nhắc đến tiểu Hoàng tử tuổi nhỏ.
Hiện tại cáo từ đã không còn kịp rồi, bé Long Ngạo Thiên này cũng đã bị làm tỉnh rồi.
Thất hoàng tử bị cung nữ xoa khuôn mặt đến tỉnh rồi.
Đôi mắt màu nâu cũng sáng lên, mở to nhìn chung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Thành Nghị.
"Kẻ này phải.."
Cung nữ mới vừa dự định giới thiệu một lần, miệng nhỏ Thất hoàng tử đã mếu.
Điện hạ đã nhận ra!
Là tên xấu xa làm hỏng ngựa gỗ!
Thành Nghị liền cảm thấy một luồng khí mạnh phả vào mặt, rất áp lực!
Xem ra khí thế Long Ngạo Thiên thật sự tồn tại!
Vì sợ đến có chút nói lắp lời giải thích chuẩn bị trước đó rất kỹ càng.
Thành Nghị khom người nói: "Xin...!Điện hạ đừng giận hại sức khỏe. Tiểu nhân tự biết tội không thể tha thứ, chỉ cầu được bù đắp. Đã mua được từ thương nhân Giang Nam một món đồ chơi mới mẻ, không biết có hợp tâm ý Điện hạ hay không."
Nói, Thành Nghị từ ống tay áo móc ra một cái chong chóng nhỏ, thổi một hơi làm cánh quạt xoay chuyển.
Thất hoàng tử mặt không thay đổi nhìn chằm chằm chong chóng trong tay Thành Nghị, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Cung nữ lập tức giải thích: "Điện hạ lệnh ngươi tiến lên giải thích cách chơi."
Thành Nghị trong lòng vui vẻ, xem ra có hi vọng.
Quả nhiên, trong tiểu thuyết không có nói đến tình tiết này.
Nhân vật chính ba tuổi, tuy tương lai là Long Ngạo Thiên rung chuyển trời đất, giờ khắc này cũng không có khác trẻ con bình thường, yêu thích đồ chơi.
Như vậy cũng dễ làm hơn nhiều.
Thành Nghị đi tới gần Thất hoàng tử, cũng không dám ngồi xuống, chỉ khom lưng đứng ở bên cạnh thổi gió cho cánh quạt xoay.
Thất hoàng tử nhấc lên bàn tay múp míp nhận chong chóng, cúi đầu chơi, thập phần chăm chú.
Khuôn mặt béo vẫn không có biểu tình.
Thành Nghị hoài nghi đứa bé này còn chưa tỉnh ngủ, quả thực tới không phải lúc.
Cung nữ nhìn ra Điện hạ yêu thích đồ chơi này, liền truyền trà bánh cho Thành Nghị hưởng dụng.
Thành Nghị không nghĩ tới sự tình thuận lợi như thế, cúi đầu mừng thầm.
Nhưng Thành Nghị cũng phát hiện Thất hoàng tử tựa hồ đang nhìn chằm chằm lỗ tai của mình.
Phản ứng tự nhiên, Thành Nghị lập tức che lỗ tai, nhìn về phía Thất hoàng tử, cười làm lành nói: "Điện hạ thích chong chóng này sao?"
Thất hoàng tử không lên tiếng.
Đôi mắt màu nâu trà rất đẹp thẳng tắp theo dõi Thành Nghị.
Bỗng nhiên cái miệng nhỏ há thành khẩu hình chữ "A", bất động.
Thành Nghị vẻ mặt không hiểu.
Cũng may cung nữ rất nhanh đã giải vây, khom người nói: "Điện hạ ngoan, điểm tâm là cho khách ăn. Ngài đợi chút nữa uống sữa, không thể tham ăn."
Thành Nghị giờ mới hiểu được bé mập mạp này muốn cậu đút điểm tâm.
Không ăn được điểm tâm Thất hoàng tử có chút mất mát, cũng không muốn chơi chong chóng.
Thành Nghị thử dò xét nói: "Trước đây ở học đường, mấy thư đồng nổi lên tâm chơi đùa, muốn cùng Điện hạ ngài vui chơi với nhau, lại không cẩn thận làm hỏng đồ chơi ngựa gỗ..."
Cậu nói như vậy là xem đứa bé này nhỏ tuổi, muốn dựa vào ngôn ngữ thay đổi ký ức.
Trước tiên đem chuyện lấy ngựa gỗ ném hỏng đổi thành không cẩn thận, "Ác ý trêu đùa" điểm tô cho đẹp thành "Vui chơi với nhau".
Không ngờ tới, Thất hoàng tử đột nhiên nhìn về phía hắn, mở miệng nói ra một đoạn thoại.
"Thất hoàng tử chúng ta sao cưỡi ngựa gỗ khó coi như vậy? Rõ ràng là hạ nhân có ý định trêu đùa làm nhục. Đợi ta đập nát đồ chơi kia, lại mời Thất hoàng tử đi cưỡi con ngựa thật!"
Lời này phát ra bằng giọng nói non nớt của trẻ con có chút buồn cười.
Nhưng nháy mắt Thành Nghị bị doạ chảy mồ hôi ròng ròng.
Đoạn thoại này chính là ngày đó nguyên chủ Lý Liên Hoa gây sự nói ra.
Được truyền lại nguyên văn.
Một chữ cũng không thiếu!
Tâm lý may mắn Thành Nghị có trước đó vào lúc này biến thành tro bụi.
Long Ngạo Thiên thuở bé là máy thu phát đi! Khó trách thù dai như thế! Trí nhớ quả thực nghịch thiên mà!
Xong!
Lỗ tai giữ không được!
Đuôi giữ không được!
Mạng nhỏ giữ không được!
Thất hoàng tử thần sắc bất biến, khuôn mặt béo hơi ngước lên.
Đôi mắt màu nâu nhìn thẳng tắp Thành Nghị.
Thấy cậu không trả lời, Thất hoàng tử như là có ý định nhắc nhở, lập lại một câu nói: "Đợi ta đập nát đồ chơi kia, lại mời Thất hoàng tử đi cưỡi con ngựa thật!"
Bị đao bổ xuống Thành Nghị quả thực muốn hộc máu.
Giương mắt nhìn Thất hoàng tử cười, Thành Nghị muốn khóc.
Thất hoàng tử nghiêng đầu, hơi nghi hoặc một chút...! Lặp lại một lần:
"Đợi ta đập nát đồ chơi kia, lại mời Thất hoàng tử đi cưỡi con ngựa thật!"
Thành Nghị muốn quỳ.
Cầu xin đừng nói nữa! Là ta muốn làm hỏng được chưa! Lỗ tai và đuôi đây, cứ lấy đi! Đừng tua đi tua lại như bổ đao! Đã ngỏm củ tỏi rồi!
Thất hoàng tử không vui, cảm thấy người này không có thành ý, vì vậy nhấn mạnh trọng điểm, lập lại lần nữa: "Mời Thất hoàng tử đi cưỡi con ngựa thật!"
"..."
Ngẫm nghĩ lại, Thành Nghị cuối cùng đã rõ ràng ám chỉ của bé mập mạp, vội vàng tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ muốn đi cưỡi ngựa?"
Đôi mắt đẹp màu nâu của Thất hoàng tử trong nháy mắt sáng ngời, miệng nhỏ nhếch lên, nở nụ cười xấu xa.
Trong lòng Thành Nghị "Lộp bộp".
Không cẩn thận trúng chiêu bé mập mạp.
Thành Nghị vội vàng giải thích: "Không không...! Điện hạ, còn nhỏ không thể mang ngài đi cưỡi ngựa thật. Theo quy tắc, ngài đến tám tuổi mới có thể luyện tập cưỡi ngựa!"
Thất hoàng tử vốn khóe miệng nhếch lên lại rơi xuống, xoay chuyển ánh mắt, không vui nhìn về phía lỗ tai Thành Nghị.
Ý tứ rất rõ ràng, nói là đập nát đồ chơi ngựa gỗ liền mang Thất hoàng tử cưỡi con ngựa thật.
Bây giờ ngựa gỗ đã hỏng, nếu như thất tín với Thất hoàng tử...
Thành Nghị: "..."
Đây là uy hiếp sao?
Bé mập mạp này không phải tương lai là thiên cổ minh quân? Sao mới ba tuổi liền phúc hắc đến nước này?
Ngươi căn bản là nhân vật ác độc phản diện đó!
- ---------------
Tiểu kịch trường:
Thành Nghị: Ngươi là ác ma à!
Bị tức phụ nhìn thấu sự tự mãn từ bé, Long Ngạo Thiên nổi lên tà ác!.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com