Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 27

Sở Điềm Điềm cùng Trịnh Thuần Phong về văn phòng lầu 32, qua 3h pm mọi người đã háo hức khóc ròng vì được về sớm, có người còn đứng ở dưới làm hình trái tim thả lên cho cậu, cậu muốn sốc thính lắm nhưng sốc không nổi. Không hiểu sao, đột nhiên tâm trạng trùng xuống, rõ là nảy giờ vẫn nằm đấy, lăn qua lộn lại, cào cào mấy miếng da bao sofa, cố gắng suy nghĩ về chuyện gì đó, nhưng vẫn không suy nghĩ được. Đầu óc cứ như trên mây, trống rỗng trống tuếch...

Sở Điềm Điềm nằm mãi không xong, bật dậy : "Hêzzz..." một tiếng rồi lại trượt xuống dẫu mông lên. Nảy giờ, Trịnh Trâu Bò cứ chăm chăm nhìn vào màn hình, dường như vô cùng bận rộn, cậu không muốn làm gián đoạn nên cứ nằm đấy chơi một mình.

Bị chồng bán bơ. Hơi đáng ghét rồi đó!

Để nghĩ nhé, nếu bây giờ là ở nhà thì sao nhỉ? À, mình sẽ ăn hết bánh kẹo trong tủ lạnh, nằm ườn trên sofa ôm ôm mân mân bé MiMi, rồi xem bộ phim hoạt hình hay phim hài hước lãng mạn gì gì đó giết thời gian chờ chồng về nấu cơm rồi chơi với nhau. Hoặc là ngủ. Hoặc là phiên dịch rồi gửi lên công ty kiếm tiền. Thấy vui hơn ở đây nhiều nhiều.

Sở Điềm Điềm không muốn ngồi im một chổ lúc này, ít nhất cũng phải có ai đó nói chuyện phiếm. Nhưng nhân viên công ty đã về hết cả rồi.

Đi qua đi lại, đi tới đi lui, cố đi thật mạnh để gây sự chú ý, nhưng nhận lại là một khoảng không gian tách biệt vô tình của người kia. Ấm ức quá, cậu đi về phía anh, chui ngang nằm lên hai chân anh, tay mân mê cái lưng của anh...

Không hiểu sao, anh cứ mãi mê với cái máy tính mặc cho cậu nghịch ngợm ngắt véo, chà nồi như thế nào.

Sở Điềm Điềm cụng đầu vô hông anh, cũng không ngó ngàng tới cậu. Vậy rũ cậu đến công ty chơi làm gì?

Làm liều, Sở Điềm Điềm lần mò vào áo sơ mi ngắt ngắt véo véo ti của anh. Trịnh Thuần Phong bật cười mà mắt vẫn dán vô máy vi tính.

"Em sẽ hối hận nếu tiếp tục." Đột ngột anh lên tiếng, tay vô thức đặt lên mông cậu vỗ một cái nhẹ.

"Em buồn." Sở Điềm Điềm ủy khuất nói.

"..." không trả lời.

Tay cậu tiếp tục vo ve ti của anh, Trịnh Thuần Phong giật nảy một cái, cũng buông máy tính nhìn xuống cậu bắt lấy tay cậu, cắn cắn.

"Tay hư...wqrào."

"Em buồn."

"Buồn lấy ti của anh ra chơi à?"

"Tại anh không để ý tới em."

Trịnh Thuần Phong ôm lấy người cậu sợ ngã, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi chu chu của cậu.

Hôn sâu, lưỡi luồng hàm cậy mở, niết qua hàm răng đều tâm tấp của cậu, quấn quýt cuốn lấy và truy lùng cái lưỡi nhỏ của cậu, hút mật ngọt.

"Ưm..."

Sở Điềm Điềm cũng đáp trả, tới môi tê rần, đỏ đỏ, anh mới buông tha khi cậu cào nhẹ vô bụng anh.

"Mỗi lần buồn, anh đều sẽ dùng cách này hở?"

"Nếu em thích."

"Hổng thích."

"Sao vậy?"

"Vì làm được với em anh cũng sẽ làm với người khác, người ta buồn anh cũng sẽ làm như vậy." Sở Điềm Điềm chu mỏ nói.

Trịnh Thuần Phong bật cười thành tiếng nhéo mũi cậu.

"Xàm xàm quá! Anh sẽ không bao giờ hôn ai khác ngoài em."

"..." mặt không tin.

"Không tin anh à?"

Sở Điềm Điềm lắc đầu. Thánh phũ nhập.

Trịnh Thuần Phong lại cười.

"Không tin cũng được, nhưng anh tuyệt đối sẽ giữ lời."

"Em tin."

Trịnh Thuần Phong lại cười 😄.

"Giờ thì xuống cho anh làm việc."

"Hông thích 😒"

"😪" thở dài, hôn lên trán cậu.

"Vậy chứ bảo bối muốn sao?"

"Em muốn đi về nhà."

"Nhưng anh chưa làm xong."

"Nhà người ta họ về hết rồi! 😞"

Sở Điềm Điềm quay đầu vô bụng anh, tay vòng sang hai bên ôm chặt.

" Em muốn về nhà." Giọng cậu như sắp khóc tới nơi rồi.

"Em muốn về...!" 😢 mếu.

"À à...đừng có như vậy, về, mình về nhà. Hôm nay em sao vậy hả?" Nhận thấy người trong lòng sắp nức nở, tay anh xoa xoa tấm lưng vỗ về an ủi cậu.

"Em muốn về nhà."

"Được được, bảo bối em đợi anh lấy cặp tab đã. Ngồi lên đây." Trịnh Thuần Phong ẩm thóc cậu ngồi lên bàn, hai chân cậu ngắn hơn chiều cao bàn nên cứ đung đưa đung đưa, mắt ửng đỏ.

Trịnh Thuần Phong quay đi lấy cặp tab và tắt đèn.

Quay lại đứng trước mặt cậu, cởi áo vest đưa cho cậu. Tay mân mân bờ má phính. Sở Điềm Điềm hôm nay rất lạ, như nhạy cảm hơn rất nhiều.

"Ẵm em." Sở Điềm Điềm dang hai tay ôm cổ anh, hai chân câu lấy hông anh, dựa vào vai anh muốn anh ẩm xuống xe. Cứ đeo bám như gấu túi.

Sở Điềm Điềm cầm áo vest của anh, còn anh thì cầm cặp và bợ mông của vợ. Thông dông vào thang máy.

"Vợ à? Em bị gì vậy nói anh nghe đi." Trịnh Thuần Phong xoa xoa lưng cậu.

"Em hông sao. Em thấy khó chịu."

"Phòng quá lạnh à?"

"Không có, em thấy bao tử khó chịu.Em muốn về." 😓

"Rồi rồi, anh biết rồi, về nhà về nhà. Ngoan."

'Đinh'

Lúc xe đang chạy.

Sở Điềm Điềm gục đầu nhắm hờ mắt.

"Em sao rồi?" Trịnh Thuần Phong lo lắng nắm lấy tay cậu, đột nhiên không khỏe làm anh lo chết đi..

"Hô...Hông...Hông sao."

Người cậu bắt đầu rỉ mồ hôi lạnh, nhưng da thì nóng hầm hầm. Mi tâm nheo nheo lại, tay còn lại đặt lên bụng.

"Ụe...wọe...— Cho em xuống." Sở Điềm Điềm hét lên.

'két'

Sở Điềm Điềm lập tức mở cửa lao xuống vỉa hè, ngồi chồm hổm.

"Họ ọe...ọe...wọe....ọc....ọe...."

Trịnh Thuần Phong vuốt lưng cho cậu.

"Ọe....hựp....ọc...ọe ọe...."

Sở Điềm Điềm thở hắc một hơi ngã lên cánh tay anh.

"Em mệt."

"Không sao, bây giờ mình tới bệnh viện." Trịnh Thuần Phong lau lau mồ hôi cho cậu, mèo nhỏ, em tuyệt đừng cố chuyện gì, đừng làm anh sợ.

Trịnh Thuần Phong bế Sở Điềm Điềm lên xe, cậu thiếp đi gần như đã quá sức.

"Mèo nhỏ, em tuyệt đối đừng có chuyện gì! Đừng làm anh sợ." Trịnh Thuần Phong lái xe thật nhanh đến bệnh viện, lòng lo lắng bế cậu chạy vô phòng khám.

"Bác sĩ, bác sĩ đâu!" Trịnh Thuần Phong hốt hoảng.

"Đây, anh ra ngoài đi để tôi kiểm tra cậu ấy." Vị bác sĩ đã gần 60 xuân nói với anh.

"Em ấy nói đau bụng, bác làm ơn cứu vợ cháu."

"Được rồi, cậu tạm tránh mặt đi."

15 phút đi đi lại lại, lòng bàn tay tiết mồ hôi trơn tuột, lòng thấm thỏm cứ nhìn vào cánh cửa. Bây giờ đã 6pm.

••••••••••••

Nhịn không được nữa, anh lao vào nhưng không thấy cậu, đảo mắt thì thấy phòng vệ sinh mở, cậu đang khó khăn nôn ra mọi thứ.

Trịnh Thuần Phong đến, vịn lên vai cậu vuốt lưng vỗ lưng cho cậu dễ nôn.

"Vợ à, anh ở đây, không sao! Nôn ra hết đi." Thấy cậu cực lực nôn ói, như muốn ói ra cả bao tử của mình, anh càng trách bản thân khi nảy đã chìu cậu, cho cậu ăn thịt thoải mái rồi lại nằm ườn lên sofa không vận động.

Vị bác sĩ đang làm hồ sơ và lấy thuốc.

Sở Điềm Điềm vịn lên bồn cầu ói sạch bách ra, mắt mơ hồ đứng lên ôm lấy anh, thở dốc, anh dìu cậu ra ngoài nằm nghỉ.

"Bác, cậu ấy...?"

"Không cần quá lo, cậu ấy bị rối loạn tiêu hóa và bị trào ngược da dày. Có phải khi nảy đã ăn quá nhiều đạm và cái loại thức ăn khó tiêu không?"

Trịnh Thuần Phong nhớ nhớ quá khứ vài tiếng trước.

"Khi nảy cậu ấy ăn nhiều thịt cừu xiêng nướng và mực xào."

"Do ăn quá nhiều mà không vận động nên thức ăn chứa nhiều kalo khó tiêu hóa. Cũng không đáng quan ngại gì, nôn ra hết là ổn rồi, tôi kê thuốc rồi, cậu đi lấy cho cậu ấy đi."

"Dạ."

"À, còn nữa, bây giờ có thể về nhưng đừng để cậu ấy tắm lâu, tốt nhất là lau người thôi, trước khi ngủ cho cậu ấy ăn cháo loãng rồi uống thuốc và nghỉ điều độ, trong đêm có gì bất thường thì đưa cậu ấy đến bệnh viện."

"Cháu hiểu rồi ạ. — Điềm Điềm về thôi em." Trịnh Thuần Phong đỡ cậu ngồi dạy, hiện tại đã có thể đi được rồi, bụng đã bớt khó chịu, nhưng khuôn mặt vẫn xanh xao hẳn đi.

Trịnh Thuần Phong nắm tay cậu dẫn đi.

"Là do em ăn quá nhiều thịt cừu đó mèo lười. Sau này anh sẽ cắt giảm."

"...!"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com