Chương 3 - Cảnh Hôn Giả, Tim Thật
Phần dẫn — Ling giữa ánh đèn và những vết nứt
Khi một người đã quen sống trong bóng tối bỗng được đặt giữa ánh đèn, mọi vết nứt đều hiện rõ. Với Lingling Kwong, ánh đèn không chỉ soi sáng vẻ đẹp gương mặt mảnh mai hay lớp trang điểm khéo léo; ánh đèn phơi bày từng cử động được tính toán kỹ, từng hơi thở được đếm trước khi thốt ra câu thoại. Đó là một trò chơi cân bằng: cô dùng diễn xuất để che đậy giới hạn cơ thể, và đôi khi, chính kỹ thuật biểu đạt ấy lại làm khán giả — và cả những người trong ngành — quên rằng cô thực sự mong manh.
Thời điểm trước khi Orm bước vào đời cô, Ling đã là một khuôn mặt có tiếng trong các tác phẩm điện ảnh thể loại tâm lý. Người ta nhớ đến cô vì cách cô nhìn, vì những khoảnh khắc im lặng kéo dài mà vẫn chứa đựng cả một cơn bão nội tâm. Các đạo diễn trẻ ví cô như "một chiếc đàn dây đã được tinh chỉnh kỹ lưỡng: mảnh nhưng có thể phát ra tông sâu nhất." Báo chí thì chọn lọc điểm mạnh ấy, viết những bài dài về "người phụ nữ của nội tâm", đôi khi kèm theo những lời đoán già đoán non về sức khỏe của cô — một chủ đề nhạy cảm mà đội truyền thông của gia đình Kwong học cách né tránh khéo léo.
Khoảng thời gian ấy, Ling đã học được cách đóng nhiều lớp: trên lớp là nhân vật, dưới lớp là chính cô, và giữa hai lớp là một khoảng không mỏng manh mà chỉ một vài người được bước vào. Bà Chan vẫn ở đó — tay bà quấn một chiếc khăn ấm cho cô mỗi khi về nhà từ trường quay, đặt thuốc lợi tiểu vào tủ lạnh theo chỉ dẫn bác sĩ, nhắc cô uống thuốc trước khi ngủ. Mẹ cô vẫn bận, đi công tác nhiều, nhưng mỗi khi có thể bà lại xuất hiện trong buổi họp báo, nở nụ cười ánh lên lo lắng. Cha cô, ít nói hơn, có lúc ngồi lặng trong xe đậu ngoài hậu trường, mắt nhìn về phía cửa vào như thể mỗi lần Ling bước ra là một lần ông kiểm tra trái tim cô.
Khi nhận kịch bản phim tâm lý bi kịch lần này, Ling đọc đi đọc lại từng trang như người ta đọc một bức thư dài. Nhân vật của cô là một phụ nữ trưởng thành, sắp rời bỏ thế giới vì một bệnh lý quật ngã thể xác và tinh thần; ngôn ngữ phim thiên về nội tâm, những đoạn đối thoại ít, thay vào đó là không khí và các góc quay tập trung vào vẻ mặt. Đối với Ling, đó là một món quà: một vai diễn cho phép cô không phải đóng vai "ngôi sao" theo lối hào nhoáng, mà được chìm sâu vào đau đớn, sợ hãi, và cả những phút giây lạc quan mong manh.
Khi ký hợp đồng, bà Chan ngồi bên cạnh, tay bà gập miệng lời chúc, mắt nhìn con như muốn truyền năng lượng qua đôi bàn tay già nua. Bác sĩ, sau khi xem kịch bản và lịch quay sơ bộ, gọi điện giục giã: "Hạn chế các cảnh hành động, hãy có nhân viên y tế trong suốt thời gian quay, và nếu có triệu chứng khó thở hay phù, phải dừng ngay." Gia đình và ekip đồng ý. Nhưng ai cũng biết: trong nghề này, lý thuyết và thực tế thường không trùng nhau. Lịch quay thay đổi; cảm xúc cần trau chuốt; và đôi khi cảnh quay kéo dài hơn dự định.
Ling chấp nhận mọi điều kiện. Với cô, diễn xuất không chỉ là nghề — nó là tấm nệm để cô đặt trái tim mình an toàn, nơi cô có thể thở nhẹ hơn nhờ nhân vật: để đau mà không bị phán xét, để khóc mà không cần che giấu. Những nhà phê bình gọi cách diễn của cô là "sự đồng cảm được giả lập". Cô cười trong lòng; giả lập hay thật, miễn tim cô có lí do để đập mạnh hơn ngoài sợ hãi — đó đã là đủ.
Phần hai — Orm nhìn từ xa: bảy năm ái mộ
Orm Kornaphat đã có một thời dài sống trong những ngày mơ mộng. Cô nhớ lần đầu thấy Ling — là trên một poster tờ lớn trong trung tâm thương mại: khuôn mặt lạnh, đôi mắt như một hồ nước sâu. Ngay lúc đó, một cái gì trong cô bật dậy, một sự ngưỡng mộ chở bằng hình ảnh, rồi dần dần thành cảm tình. Bảy năm là một con số nhiều đến mức bản thân Orm đôi khi cũng phải tự hỏi: cảm xúc này có phần nào là ảo tưởng được nuôi bằng những hình ảnh, bằng ánh đèn, và bằng những câu phỏng vấn cắt ghép? Nhưng khi cô nghe giọng Ling trong một cuộc phỏng vấn phát sóng muộn — giọng nói nhỏ, chậm, chân thành — Orm biết rằng mình không chỉ say mê vẻ đẹp; cô yêu cách Ling nhìn thế giới.
Orm lớn lên ở một môi trường khác: năng động, ồn ào, nhộn nhịp. Cô vào nghề trẻ hơn Ling, bước lên sân khấu bằng thái độ không bao giờ im lặng. Nếu Ling là trái tim trầm lặng, Orm là tiếng đàn guitar rộn ràng — có lúc chói tai, có lúc ngọt ngào. Trong suốt bảy năm, Orm nuôi ý định được đóng cùng Ling, không chỉ để cùng diễn mà để có thể đứng gần, để hiểu thật sự, để nhìn Ling không qua ống kính báo chí.
Khi nhà sản xuất công bố casting cho bộ phim tâm lý đó, Orm không nghĩ hai lần. Cô đăng ký, đọc kịch bản, liên tục gọi điện cho người của công ty quản lý xin ý kiến, gửi clip diễn và làm mọi thứ có thể. Cô không phải là lựa chọn đầu tiên; đóng vai chính của Ling là phần lớn dựa trên tên tuổi của cô. Nhưng vai phụ dành cho Orm — một nhân vật quan trọng trong câu chuyện, người kết nối những mảnh vỡ của nhân vật Ling — mang lại cơ hội. Ekip biết rằng hoá học giữa hai diễn viên sẽ quyết định thành công của bộ phim. Và cái gọi là "hoá học" đôi khi đến từ việc ai đó mang một cảm xúc thật ngoài đời vào vai.
Người ta nhìn thấy Orm trên poster casting: khuôn mặt tươi sáng, nụ cười dễ gần. Trong lòng cô, mỗi bước tiến trên đường sự nghiệp đều mang theo một niềm hy vọng lặng lẽ: được đóng cùng Ling, được chạm vào sự yên tĩnh của cô. Bạn bè cô đùa rằng Orm đang "chộp lấy định mệnh", rằng cô cuồng một ngôi sao. Orm chỉ mỉm cười, không nói.
Ngày đầu tiên trên phim trường — giao thoa giữa đời và kịch bản
Buổi sáng đầu tiên trên trường quay nhắc mọi người rằng điện ảnh là một cỗ máy lớn, trơn tru bởi hàng trăm bàn tay cùng chuyển động. Ánh sáng, mic, máy quay, makeup, stylist — mọi thứ phải đúng giờ. Ekip chào nhau, đạo diễn nắm tay hai diễn viên chính: Ling — với vẻ bình thản, có phần mệt mỏi trong đôi mắt — và Orm — tràn đầy năng lượng, cố giữ dáng vẻ chuyên nghiệp dù lòng rộn rã.
Nhiều người trong đoàn vẫn chưa gặp Ling kỹ: cô ít nói chuyện phiếm, có thói quen đến sớm, ngồi một góc và đọc kịch bản. Trong khi Orm bấm máy với trợ lý, cô lặng nhìn Ling từ góc trường quay. Cảm xúc bảy năm bỗng dâng lên thành một vầng sáng mơ hồ; cô cố gắng giữ bình tĩnh, bởi trong lòng biết rằng thái độ quá nhiệt tình có thể khiến Ling khó xử.
Đoàn quay trước mặt họ là cảnh đầu — một đoạn dài, tĩnh, hai nhân vật đối diện trong một căn phòng ngoại ô, ánh sáng vàng mờ, tiếng đồng hồ tích tắc. Nhân vật của Ling, Mai, nhận ra cơ thể mình đang phản bội; nhân vật của Orm, Linh, cố bám víu, níu giữ và không thể chữa lành. Cảnh đòi hỏi các diễn viên phải đạt đến một điểm tinh tế: không nhiều thoại, nhưng mọi chuyển động, mọi liếc mắt đều phải nói. Họ đã tập nhiều lần trong ngày. Đạo diễn muốn giữ mọi thứ tối giản: không nhạc nền, không cắt ghép nhiều; máy quay sẽ "ở đó" để thu toàn bộ diễn biến.
Ling mặc một chiếc váy len màu bùn, tóc búi lỏng, vẻ ngoài giản dị làm nổi bật đôi xương quai xanh. Orm mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản, cơ thể cô thẳng, nhưng tiếng tim cô lồng lộn trong lồng ngực như thể đang chạy đua. Cảnh quay bắt đầu: Linh bước vào, nhìn Mai. Họ ngồi đối diện. Im lặng. Đồng hồ tích tắc. Máy quay lia chậm.
Trong im lặng ấy, Orm cảm nhận rõ từng chuyển động nhỏ của Ling: một hơi thở sâu nhưng bị cắt ngắn, độ xanh trên khuôn mặt nhẹ hơn khi ánh sáng chiếu xiên, cách cô đặt tay trên đùi như để giữ lại nhịp tim. Orm không phải bác sĩ; cô chỉ là một diễn viên trẻ quan sát người khác như người ta đọc bản nhạc. Nhưng cảm giác rằng có cái gì đó không ổn với Ling len lỏi qua người cô như một cơn gió lạnh.
Khi tới đoạn nhân vật Mai và Linh có cảnh chia sẻ một khoảnh khắc thân mật, đạo diễn ra lệnh "xa hơn một chút, khoảnh khắc im lặng, rồi hôn". Đó là lúc mà cả đội cảm thấy sự căng thẳng nhân lên — một nụ hôn giả trên phim có thể là khoảnh khắc đắt, nhưng với bộ phim này, nó phải là nụ hôn của sự buông lời không thể nói, của tình yêu sắp mất mát. Orm biết mình phải chuẩn bị. Cô đã tưởng tượng khoảnh khắc này trong nhiều đêm, diễn đi diễn lại trong đầu, nhưng chưa từng nghĩ về cảm giác thân thể thật — nhịp tim của mình sẽ làm gì, mùi nước hoa của Ling sẽ như thế nào, cảm giác của môi cô sẽ chạm vào môi người cô đã yêu thầm lâu ngày ra sao.
Khi đạo diễn nói "action", hai người tiến đến. Máy quay lia, ánh sáng ấm chập chờn. Mọi thứ chậm lại như qua một lớp phim dày. Orm cảm thấy thế giới co lại quanh họ. Cô có thể nghe tiếng thở của mình, rồi — rõ hơn — một tiếng rít nhẹ từ phía Ling, như một phản ứng tự nhiên khi không khí tìm đường vào phổi. Trong khoảnh khắc ấy, Orm nhìn thấy một điều khác: không phải chỉ nhân vật Mai trên trang kịch bản, mà một người thật với những vết thâm, những nếp nhăn sớm, và đôi mắt gần như muốn rơi lệ. Cảm giác muốn bảo vệ, muốn giữ gìn dâng lên trong cô mãnh liệt đến mức cô tự dưng cảm thấy nghẹn.
Nụ hôn diễn ra không quá dài; đạo diễn muốn nó tự nhiên, kín đáo mà đủ cảm xúc. Nhưng với Orm, nụ hôn ấy không còn là "giả" nữa. Một phần trong cô thật, thầm gọi, và khi môi họ tách ra, cô thấy tim mình đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô lặng thầm, hành động chuyên nghiệp tiếp quản: họ ôm, rời nhau, và đạo diễn nói "cut" với tiếng vỗ tay nhẹ của vài thành viên đoàn. Nhưng ở phía bên trong, có một thứ không quay trở lại vị trí cũ: sự rung động của Orm đã biến thành một vật thể tồn tại thực — thứ cảm xúc ấy bây giờ có chứng cứ: một lần chạm, một hơi thở, một cái nhìn.
Ling quay mặt đi, như để che phủ một cái gì đó. Orm nhìn thấy cô ấy chạm nhẹ vào ngực mình, dưới lớp len mỏng. Cử động ấy nhanh, kín đáo, như một thói quen: kiểm tra nhịp tim, cảm nhận sự rối loạn. Orm không biết Lí do, nhưng nhận thấy ánh mắt Ling có chút khác — khoảnh khắc ấy trông như một lời thú nhận không nói. Orm tự nhủ đó có thể là một thói quen kịch bản; nhân vật của cô theo kịch bản có thể làm thế. Nhưng một con người không phải kịch bản lại làm điều đó giữa tiếng máy quay thì sao?
Sau cảnh quay, có lúc người của đoàn hỏi thăm: "Cô ổn không?" Ling gật đầu, nụ cười mờ nhạt như thường lệ. Đạo diễn khen: "Cảnh này có chiều sâu. Các em làm tốt." Orm nghe, nhưng bên trong cô thấy tiếng chuông báo động — một cảm giác muốn dò hỏi nhưng cũng sợ rằng bất cứ câu hỏi trực tiếp nào sẽ biến vụn nát ảo vọng cô đã giữ bấy lâu.
Ekip tạm nghỉ. Mọi người rút về hậu trường, makeup sửa lại, kỹ thuật viên kiểm tra ống kính. Ling ngồi yên, mắt khép, tưởng như đã về một nơi khác. Bà Chan, người luôn xuất hiện lặng lẽ, bước vào với một túi nước ấm và một hộp thuốc nhỏ. Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thì thầm vài câu. Orm đứng gần đó, cố tỏ ra vô tình, nhưng thân mình cô như một cây cần cắt — âm thầm run.
Orm muốn hỏi — không phải những câu tiêu chuẩn: "Chị cảm thấy sao?" — mà là những câu từ tận đáy lòng: "Chị có thật không sao? Tôi có thể giúp gì không?" Nhưng cô vẫn giữ im lặng, dựa vào thái độ chuyên nghiệp. Có một rào chắn vô hình ở giữa họ: Ling tự đặt rào, và Orm tôn trọng nó.
Phần kết — một dấu chấm hỏi kéo dài
Ngày quay còn nhiều, và những buổi gặp gỡ như vậy cứ dày lên, những khoảnh khắc tương tác ngắn tạo thành một chuỗi các phát hiện nhỏ. Orm nhận thấy Ling thường chọn ngồi ở góc phòng có thể dễ dàng ra khỏi trường quay nếu cần; cô có vài chiếc khăn ấm luôn sẵn; lúc nghỉ, cô uống từng ngụm trà ấm. Có lần Orm thấy Ling ngồi trong phòng thay đồ, tay ôm đầu, mắt nhắm, như đang cố hít thở sâu để qua cơn choáng nhẹ. Orm thấy thế mà trái tim cô như muốn chạy ra ngoài để ôm lấy Ling, nhưng cô không biết có nên bước qua rào ấy hay không.
Trong lòng Orm, tình cảm bảy năm bây giờ không còn là thứ lẩn quẩn ở nơi hình ảnh; nó đã tiếp cận được một cốt lõi — không còn là sự sùng bái của người hâm mộ, mà là một thứ âu lo thực sự. Và một phần khác của cô — kẻ mộng mơ — thấy rằng nhân vật trên phim và người đang ngồi trước mắt có sự giao thoa kỳ lạ: phim như một tấm gương phản chiếu điều cô chưa biết, đồng thời mở ra một con đường gần hơn để cô có thể hiểu. Nhưng cũng như mọi mối quan hệ mới bắt đầu, có rất nhiều điều chưa biết: bệnh thật hay chỉ là biểu cảm cho nhân vật? Ling đang che giấu điều gì? Và nếu sự thật là nặng nề, liệu Orm có đủ can đảm để ở lại?
Cảnh quay hôm ấy khép lại bằng một cảnh đơn giản: Ling đứng ở hành lang, đầu cúi, tay đặt lên ngực. Orm dừng lại, nhìn theo, rồi quay đi, mang trong lòng một nụ cười mơ hồ và một mối bận lòng mới. Dưới ánh đèn hành lang, hai người đứng ở hai thái cực — một người có trái tim sợ sệt, một người đang học cách yêu một trái tim bất toàn. Và trên bầu trời câu chuyện, một câu hỏi lớn đang lơ lửng: liệu tình yêu ấy sẽ là chiếc áo che chở, hay chính nó sẽ làm lộ ra những vết nứt mà họ đều cố giấu?
Kết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com