Chương 9 - Lằn Ranh
Phần đầu — phòng khám, ánh sáng thủy tinh
Buổi sáng ở phòng khám tư vẫn giữ cái nếp lạnh như mọi lần: sàn đá hoa bóng loáng, ghế da đen xếp thẳng hàng, cây lau tay bóng loáng bên quầy tiếp tân. Ling đến đúng giờ; bà Chan theo sát, hai người bước trong sự trật tự của một thói quen không còn mới nhưng vẫn cần thiết. Hôm nay bác sĩ trẻ hơn lần trước, mắt nghiêm túc, mang theo một tập hồ sơ dày hơn. Ông dẫn họ vào phòng tư nhân — phòng có cửa kính mờ nhìn ra khoảng sân nhỏ được phủ sỏi trắng.
"Lần này tôi muốn làm vài xét nghiệm bổ sung," ông nói, giọng thận trọng. "Không phải để làm lớn chuyện, mà để chúng ta có hình dung rõ ràng hơn." Lời ông nhẹ nhưng mang ý bực; có điều gì đó cần được làm rõ, và sự chậm trễ không phải là lựa chọn.
Họ làm các thủ tục: xét nghiệm máu, siêu âm lại, một đoạn điện tâm đồ được in thêm. Mỗi thao tác ở đây được thực hiện bằng những cử động đã được tập luyện: vị trí tĩnh, bàn tay thạo, lời nói ngắn. Kết quả ban đầu được đưa lên màn hình; bác sĩ nhìn, nhíu mày, rồi quay sang họ. "Có vài thay đổi so với lần trước," ông nói. "Dấu hiệu ứ dịch vẫn còn, phân suất tống máu không cải thiện. Tôi khuyên cô cân nhắc nghỉ ngơi hoàn toàn, hoặc nhập viện ngắn ngày để điều chỉnh thuốc và theo dõi sát."
Có một khoảng lặng. Những từ như "nghỉ ngơi hoàn toàn", "nhập viện" nặng nề như những viên đá rơi trong lòng, làm mọi thứ dày thêm. Ling nhắm mắt một giây — một giây đủ để cảm nhận mọi hậu quả có thể — rồi mở ra, trả lời bằng giọng mỏng: "Tôi có lịch quay. Việc dừng lại... sẽ gây khó cho mọi người." Bà Chan nắm chặt tay cô, như muốn kéo cô về phía an toàn.
Bác sĩ nhìn cả hai, rồi chậm rãi. "Tôi hiểu trách nhiệm nghề nghiệp của cô. Nhưng ở đây là y tế: nếu tiếp tục gắng sức, khả năng biến chứng cấp tính tăng lên — phù phổi cấp, rối loạn nhịp... Chúng ta có thể kiểm soát bằng thuốc, nhưng cần thời gian để tối ưu hóa. Nhập viện ngắn ngày 3-5 ngày sẽ giúp ổn định." Ông không hù dọa; ông chỉ đưa ra dữ kiện. Dữ kiện đó với Ling là một lựa chọn: tiếp tục hay dừng — mà cả hai đều nặng.
Cuối cùng, Ling lắc đầu. "Không nhập viện. Tôi sẽ thử điều chỉnh thuốc, nghỉ vài ngày tạm thời khi cần và theo dõi." Câu trả lời được đưa ra bằng thái độ quyết đoán mà cô vốn mang — quyết đoán của một người phải mang danh xưng, mang trách nhiệm. Bà Chan không phản đối, mắt bà đầy lo âu; bà hiểu làn ranh giữa bảo vệ và tôn trọng lựa chọn của con gái mình.
Bác sĩ dặn dò chi tiết, viết toa thuốc mới, tăng liều một vài loại thuốc lợi tiểu và thuốc ức chế men, hẹn tái khám trong một tuần. "Nếu có bất kỳ dấu hiệu khó thở nặng, phù nhiều hay chóng mặt, cô phải đến ngay," ông nhấn mạnh. Ling gật đầu, nhận giấy tờ, cuộn lại như một tờ kịch bản mà cô chưa từng muốn đọc. Họ rời phòng với sự bề bộn thầm lặng: kết quả, khuyến cáo, và một quyết định đã được đưa ra.
Phần hai — trở lại phim trường, vỏ bọc và khoảng cách
Về tới trường quay, không khí lao động vẫn trôi theo quy luật không chờ ai. Ê-kíp đã căn xong mấy góc quay, ánh sáng thay đổi, máy móc sẵn sàng. Ling quay trở lại, dáng đi mảnh, mặt vẫn trìu mền như bị mệt — nhưng cô chọn cố gắng. Cô nhận vai, đọc lại phân đoạn, nhoẻn một nụ cười chuyên nghiệp khi gặp Orm; ai nhìn qua sẽ thấy bình thường, ai để ý lâu sẽ nhận ra một cái gì đó đã khác.
Orm có một buổi quay nhiêu công việc, nhưng con mắt cô luôn nhìn về phía Ling. Hôm nay tâm trí Orm nặng, có thứ thôi thúc phải hỏi nhưng lại sợ chạm tới câu trả lời. Cô đi ngang bàn makeup, thấy một tờ giấy in trên bàn trang điểm của Ling — một mẩu giấy nhỏ, như lời nhắc: "Thuốc mới: uống 2 lần/ngày; nếu phù tăng, báo ngay." Giấy không để ở nơi kín: có thể là ý quên, có thể là để nhắc chính chủ. Orm nhặt mẩu giấy lên bất chợt, rồi nhanh chóng để xuống như chưa từng chạm; một luồng nghi ngờ lạnh rụt ở cổ họng cô.
Cảnh quay hôm đó đòi hỏi Ling phải giữ cảm xúc ổn định trong một phân đoạn kéo dài. Họ quay nhiều lần. Mỗi lần, Ling cố gắng chiết xuất cảm xúc từ ký ức nhân vật, nhưng cơ thể cô phản ứng: đôi khi mắt cô mờ, đôi khi giọng cô bị khàn. Ekip y tế vài lần tới gần, đo nhịp, hỏi vài câu. Ling đáp xã giao. Cô giữ lại cơn rùng mình bên trong, giữ mọi thứ bằng một khung hình mỏng.
Sau một lần tập, Orm thấy Ling giơ tay ra và cố nắm bình nước. Bàn tay rung. Orm bước tới, nhẹ nhàng: "Để em cầm." Cử chỉ ấy bình thường trong nghề, nhưng hôm nay có một sắc khác — sắc của sự lo lắng thật. Ling từ chối bằng một nụ cười: "Không sao, em." Nhưng mắt cô lảng tránh, và dáng lưng — vốn kiêu — hơi nghiêng. Orm trở về góc máy với tâm trạng rối; cô cầm mẩu giấy trong đầu, cái giấy nhỏ như một manh mối vừa đánh thức con mắt canh chừng.
Phần ba — phát hiện, đối mặt và chuyển động
Chiều xuống, họ nghỉ giải lao. Orm đi tìm một lý do nhỏ để vào hậu trường của Ling: nói chuyện về một chi tiết kịch bản, nhưng thực lòng là muốn gặp chị. Hậu trường của Ling có một tủ nhỏ để giày, túi, và vài thứ riêng tư. Khi Orm hơi nghịch, cánh tủ vô tình hé mở — một phong bì nhỏ rơi ra, in logo phòng khám tư. Trong khoảnh khắc, mọi thứ trìu mến và bí mật trộn lẫn: Orm cúi xuống, nhặt phong bì lên. Trên phong bì là tờ hẹn tái khám, và một vài hóa đơn thuốc. Tim Orm như bị siết.
Cô không hét, không la; cô hút một hơi sâu, mang phong bì ra ngoài, rồi quay lại phía chị. Phong bì trong tay cô nặng hơn mọi cảnh quay trong ngày. Ling đang ngồi chỉnh tóc, mỉm cười khi thấy Orm tới. "Có chuyện gì không?" chị hỏi, nhưng ánh mắt Orm đang chất chứa điều khác. "Chị có hẹn khám... hôm nay?" Orm nói nhẹ, cố giấu rung mình. Ling khựng lại, như người bị bắt gặp ở giữa một màn che. Một lúc, chị chỉ lắc đầu — nhưng khóe mắt đã hằn một đường lo âu.
Orm đặt phong bì lên bàn trang điểm — không lớn, không huyên náo. "Em thấy phong bì này ở tủ. Em không cố xâm phạm. Em chỉ muốn biết... Chị ổn không?" Câu hỏi của Orm không cường điệu; nó là tiếng của một người đã quá mệt mỏi vì im lặng. Mấy trợ lý nhìn họ, hơi ngạc nhiên, nhưng cố làm ra vẻ bình thường.
Ling nhìn phong bì, nhìn Orm, rồi nhìn xuống. Màn hình bên ngoài dường như mờ. "Tôi... đã đi khám," chị nói nhỏ. Tiếng chị không phải thú nhận mà là một lời thừa nhận chật vật. "Bác sĩ bảo tôi nên nghỉ hoặc nhập viện. Tôi đã nói sẽ thử theo dõi, điều chỉnh thuốc." Có một giây mà ánh mắt chị muốn cầu cứu; giọng chị vỡ ra, nhưng ngay lập tức chị nén lại: "Nhưng tôi không muốn khiến em phải... lo."
Orm nghe, tim như vỡ. Cô bước tới, nắm hai vai chị, mắt rưng rưng. "Chị đã giữ chuyện này với em? Tại sao?" Lời nói không phải để trách móc mà là một giận dữ mềm — giận vì bị che giấu, vì không có cơ hội được ở bên theo cách trọn vẹn. Ling buông lỏng trong tay Orm, hơi thở dài. "Tôi không muốn em nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại," chị thốt ra. "Tôi sợ em sẽ bỏ rơi tôi vì tôi yếu." Lời ấy thầm kín như một bí mật sống lâu.
Orm im lặng, cảm giác mâu thuẫn dâng lên: một phần muốn kéo chị vào vòng tay, một phần muốn không cho phép chị tự tách ra để chịu đựng. "Em sẽ không bỏ rơi chị," cô nói, giọng kể như nhắc lại điều hiển nhiên. "Chị không cần phải một mình." Nhưng giữa họ, vẫn còn một bức tường: Ling đã chọn giấu, và Orm phải tìm cách bước qua.
Phần bốn — hậu quả và quyết định nhỏ
Tin tức lan ra theo cách nhẹ nhàng nhưng không thể phủ nhận: quản lý phim tới gặp đạo diễn, báo cáo rằng Ling đã tái khám, cần thay đổi lịch quay nếu nghỉ. Đạo diễn phản ứng theo kiểu nghề nghiệp: cân đối lịch, chỉnh cảnh, tìm cách bố trí lại. Gia đình Ling liên lạc, nhắc tới việc chuẩn bị phương án nếu cần. Trong mọi cuộc điện thoại, Ling giữ vẻ bình tĩnh; cô trả lời bằng lời ngắn, dấu chấm. Nhưng trong mỗi câu trả lời ấy, có một tín hiệu rằng các lựa chọn đang dần thu hẹp.
Orm tìm đến Ling vào buổi tối, khi trường quay đã tắt bớt đèn. Họ ngồi trong một góc nhỏ dưới ánh đèn vàng, còn lại mùi phấn và hơi của trang phục. Orm nắm tay chị, khẽ, không nói nhiều. "Ngày mai em sẽ ở bên chị ở mọi cảnh chị cần nghỉ," cô bảo. "Nếu chị muốn nhập viện, em sẽ lo phần giấy tờ." Đó là lời đề nghị, là hành động. Ling nhìn cô, đôi mắt long lanh. Một nụ cười mỏng khiến cả hai cùng nghẹn.
Chương khép lại với một quyết định nhỏ nhưng có tính chất bước ngoặt: Ling không đồng ý nhập viện ngay hôm đó — nhưng cô đồng ý cho Orm biết ngày tái khám và nhận lời Orm ở bên nếu tình hình xấu đi. Đó không phải là toàn bộ sự thật; nhưng nó là khoảnh khắc đầu tiên mà im lặng bị rạn nứt. Phong bì trên bàn trang điểm, tờ hẹn bệnh viện, và cái nhìn giữa hai người — tất cả tạo nên một đường nối mới: từ che giấu đến chia sẻ từng bước chậm rãi.
Khi đêm xuống, trên băng ghế nơi hậu trường, Orm đưa cho Ling một chiếc khăn nóng, đặt lên vai. Hai người ngồi đó, im lặng, nhưng im lặng hôm nay không còn là rào chắn hoàn toàn—nó là một khoảnh khắc chuyển tiếp: một khoảng trống được lấp dần bằng sự hiện diện. Và câu hỏi lớn vẫn treo đó, không lời: ngày nào đó, liệu Ling sẽ nói hết, hay Orm sẽ phải giữ vững lòng mình trước một sự thật lớn hơn cả hai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com