Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-1-


Mọi chuyện bắt đầu như thế này:

Jongseong lỡ hủy hoại "tình bạn" mà nó cẩn thận nhào nặn với Heeseung trong vòng chưa đầy hai tiếng tính từ khi nó đặt chân đến bữa tiệc. Chỉ cần đổ dăm shot vodka xuống họng là nó đã nghiêng ngả đi lại trong căn nhà của người lạ nào đó, xỉn quắc cần câu và cố hết sức không đâm vào đám đông thác loạn.

Heeseung bắt lấy eo Jongseong khi nó vấp phải chân chính mình, suýt ngã ngay trước cửa phòng tắm. Từ giây phút đó trở đi, mọi kí ức đều mờ mịt, mơ hồ và ồn ào, tất cả những gì Jongseong nhớ là tiếng nó xàm mấy câu thoại vô tri và tiếng Heeseung cười vang dội nhà tắm chật chội.

Rồi một phút tỉnh táo bất chợt lóe lên như ánh đèn sân khấu rực rỡ đang chiếu lên người nó, lên người cả hai  khi môi anh và nó vừa vặn áp vào nhau. Heeseung hôn nó mạnh và bạo, và không hiểu sao vẫn ngọt như cách Jongseong hằng mơ về anh.

Sáng hôm sau đến trong mông lung mịt mù, nó thấy mình mông trần tỉnh giấc trên chiếc giường lạ lẫm, quần áo vương vãi khắp sàn và hương quýt thì quẩn quanh nơi đầu mũi. Jongseong quay đầu lảng tránh những tia nắng nhức nhối đang luồn lách qua rèm cửa, và đập vào mắt nó là ngực trần của Heeseung.

Jongseong nhắm vội mắt, cau mày nhăn nhó vì cơn nhức ở đầu và toàn thân trước cử động bất chợt. Rồi mùi quýt nồng nàn hơn và cánh tay đang gác trên eo Jongseong kéo nó sát về phía thân nhiệt ấm kia.

Đầu đau như búa bổ, tim đập như đánh trống và lỗ đít như nở hoa. Kí ức duy nhất của Jongseong về đêm hôm qua chững ở đoạn thắt lưỡi thô bạo với Heeseung trong nhà tắm. Điều này có lẽ không đủ để lý giải tại sao nó lại trần truồng trên giường với anh nhưng Jongseong đếch ngu, nên nó có thể tự móc nối các mảnh ghép lại với nhau.

Cái chuông điện thoại khốn nạn mà Sunghoon cài cho nó - nhạc nền phim barbie - đang réo inh ỏi đâu đó trong căn phòng và Heeseung gằn một tiếng khó chịu. Jongseong vội tách mình khỏi cái ôm hờ của anh, khó nhọc ngồi dậy điều chỉnh hơi thở của mình. Nhạc chuông dừng lại. Một, hai, ba giây trước khi nó lại tiếp tục kêu vang trời làm Heeseung cau mày khó chịu một lần nữa. Jongseong bật dậy nhanh chóng—một ý tưởng tồi tệ. Chân nó mềm nhũn, lưng dưới và mông thì ê ẩm như mới bị khoan (mà đúng là mới bị khoan thật) nhưng nó kiên cường nhịn xuống và không có rên lên tiếng nào hết.

Lưng Jongseong rịn một tầng mồ hôi mỏng dù phòng lạnh như hầm băng, có lẽ ngủ với cơ thể trần trụi áp vào người Heeseung đã làm nó thấy ấm hơn bình thường. Jongseong bước về phía điện thoại bị ném trên sàn, cố chui vào từng mảnh quần áo đang nằm ngổn ngang. Điện thoại quyết định ngừng kêu chính xác ba giây trước khi nó kịp nghe máy. Có hơn chục cái tin nhắn chưa đọc từ Jake, chục cái từ Sunoo và tám cuộc gọi nhỡ từ Sunghoon. Điện thoại bắt đầu kêu lần nữa.

"Anh đang ở chỗ quái nào vậy?" Sunoo hét lên từ phía đầu dây bên kia, Jongseong phải kéo điện thoại ra thật xa tai mình, quay đầu nhìn lại Heeseung nhưng may quá anh vẫn đang ngủ.

"Ơi anh—anh sắp đến nơi rồi."

Có tiếng giằng co trong điện thoại và tiếng Jake gào vọng lại "Mày ổn không bro?"

"Ừ, ổn, tao sắp về kí túc rồi" Jongseong nói trong khi lẻn ra khỏi cánh cửa khép hờ, không bận ngoái lại kiểm tra xem Heeseung đã tỉnh chưa.

"Kí túc?" Sunghoon hỏi lại. "Hôm nay mày có tiết trên trường."

Jongseong chớp mắt thật mạnh và đóng băng trên hành lang. Có tiết? Nó xem lại giờ trên điện thoại. 11 giờ sáng. Đây chính xác là lý do tại sao Jongseong không cồn cỏ nhậu nhẹt vào thứ Năm.

"Đệt," Nó rủa thầm rồi tắt máy mà không giải thích gì thêm.

Jongseong vật lộn bước qua bãi chiến trường sau buổi tiệc hôm qua, cốc nhựa, mấy miếng pizza bẩn thỉu vãi lung tung trên sàn, những chai cồn rỗng thì đổ ngổn ngang. Có hai người đang nằm trên sofa, một người mà Jongseong nhận ra là bạn thân của Heeseung, Beomgyu, người còn lại thì ngủ với áo khoác trùm kín mặt. Nó cố chuồn thật êm về phía cửa chính, nhưng đậu má ông trời hôm nay đếch có thương nó, vì nó đạp trúng ngay chai tequila, tiếng thủy tinh rỗng va đập vang lanh lảnh khắp nhà. Jongseong xuýt xoa, quay vội đầu lại xem mình có lỡ đánh thức mấy người trên sofa không.

Kang Taehyun đang tròn mắt nhìn nó và Jongseong hận đời đéo tả nổi. Điều cuối cùng nó cần ngày hôm nay là bị bạn cùng lớp cấp ba bắt gặp mình mới phệt với Heeseung.

Người nằm trên sofa chỉ ném áo khoác xuống, nhướn một bên mày trong im lặng, không bàn luận bất cứ điều gì. Jongseong gật đầu chào, gồng hết sức cười xã giao trong khi tiếp tục tiến về phía cửa chính. Nó vịn vào nắm cửa, tay và đầu gối run lẩy bẩy, một là vì cơn nhức người ê ẩm, hai là vì ánh mắt Taehyun vẫn đang dán chặt lên người nó.

Cuối cùng nó cũng thoát mà không đánh thức Beomgyu hay bất cứ con thú vật nào đang ngủ lang chạ ở đó. Jongseong vừa nghĩ vừa rảo bước trên phố vắng, một cơn gió đông mơn trớn mặt và Jongseong nhận ra rằng nó đang đóng vai chính phim Disney - một bản "Lọ lem" hiện đại đầy lúng túng, xấu hổ và cực kì gay. Nó đã để áo khoác ở lại.



Jongseong biết mình sẽ không bao giờ thoát được cuộc trò chuyện này, việc ngủ với Heeseung chắc chắn sẽ bị đóng đinh treo trên trán nó suốt quãng đời đáng thương đầy tủi hổ còn lại. Ngay sau khi nó xác nhận là nó thực sự ổn và không, đêm qua nó không bị đánh thuốc, Jake cười như hóc phải xương và Sunoo trao nó một cái nhìn tinh quái đầy ẩn ý.

"Có cái chó gì đáng cười?" Jongseong nhướn mày bật lại.

Sunoo cũng cười thành tiếng rồi lắc đầu. "Thế anh có nhớ gì đêm qua không?"

Người Jongseong đông cứng. Nó không nhớ nhiều, chỉ nhớ những mảnh ghép rời rạc, những lúc hiếm hoi tỉnh táo, như môi Heeseung áp vào môi nó, tay người kia vuốt dọc eo, đùi, mông. Jongseong bị ném mạnh xuống giường và rồi...

Sunghoon cười khục khặc trước gương mặt hoảng loạn của Jongseong. "Mày xàm với một đống người, nói mấy chuyện xấu hổ điên rồi biến mất không dấu vết."

"Mọi người đồn rằng," Sunoo tiếp lời, mắt lấp lánh. Jongseong chuẩn bị tinh thần nghe tin xấu nhất. "Anh đã đỉnh nóc kịch trần, phấp phời lồng lộn với Yeonjun."

Khuôn mặt giễu cợt của Jake chuyển sang bất ngờ chỉ trong tích tắc. "Cái đéo? Không!" Thằng ấy hét lên, lướt lại tin nhắn trong điện thoại. Sunghoon cũng đang làm tương tự. "Tin nhắn tao được chuyển tiếp cho bảo mày xoạc với Park Jisung khoa thiên văn học."

"Còn tao lại nghe kể mày làm với cả Beomgyu-hyung và Taehyun," Sunghoon thông báo, "Và bọn mày đã tàn bạo threeso—"

"Cái đéo gì thế????" Jongseong gào toác cả họng, giấu mặt mình sau hai tay nằm sõng soài ra đất.

"Đúng rồi đấy." Sunghoon tặc lưỡi "Chúc mừng nhé! Mày đã được thăng hạng thành con phò cấp thành phố."

Sunoo vả mạnh vào đầu thằng kia.

"Tao không—tao đéo—đệt, tao chả đụ thằng nào trong đống kia sất." Seong kể.

Mọi người câm nín trong vài phút. Rồi Sunoo mở miệng hỏi, "Thế anh đã đụ ai?"

Nó gào lên một lần nữa. Tâm trí giờ đây tràn ngập kí ức nó và Heeseung quện chặt môi lưỡi dọc từ hành lang đến tận phòng ngủ, tiếng ai đó huýt sáo sau lưng trước khi cánh cửa khép sầm lại.

"Anh—Tao—" Nó ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt hồi hộp chờ mong của lũ anh em rồi thở dài, nôn ra đống lổn ngổn trong lòng. "Tao đã ngủ với Heeseung."

Tiếng cười của Sunghoon vang lên đầu tiên sau đúng một phút im lặng đến chói tai, và người anh em chí cốt của nó chỉ dừng lại sau khi nhận ra rằng không có ai phản ứng cùng. "Mày đang đùa đúng không?" Thằng vô duyên đó hỏi lại.

Jongseong lắc đầu. Cuối cùng Sunoo cũng lên tiếng. "Thế để em làm rõ lại—" Sunghoon, thằng rớt duyên, lại cười ngặt nghẽo, và Sunoo lại vả mạnh vào đầu thằng ấy nhưng nó né được. "—anh dành cả một học kỳ chỉ để kết bạn với lão và—"

"Một học kỳ?" Jake cắt ngang. "Cả một năm mới đúng."

Đứa bé nhất đảo mắt. "Anh có để em nói hết câu không?"

"Ừ. Xin lỗi."

"Anh dành cả một năm trời cố làm bạn với lão, chỉ để ngủ với lão thôi ấy hả?" Em nó nói nốt câu.

"Không phải thế đâu, chỉ là—"

Đến lượt Sunghoon cắt ngang. "Heeseung là cái crush bự tổ chảng của thằng Jay." Jongseong phi mạnh gối về phía thằng bạn nhưng đáng buồn thay trượt.

Sunoo nhìn hơi bối rối. "Không phải đây là tín hiệu đáng mừng à?"

"Không?" Jongseong lẩm bẩm. "Hoặc là có? Anh không biết nữa. Mọi chuyện rối vãi."

"Tại sao?" Đứa bé hơn tiếp tục hỏi. "Ý em là, ít nhất thì bây giờ anh đã biết được thằng cha kia cũng có thích anh, dù chỉ là một chút." Em nói, nhún vai khi thấy Jongseong đang bĩu môi nhìn lại. "Ý em là, lão đã  chịch anh đêm qua, có đúng không?"

Hai thằng thộn còn lại bắt đầu nhăn nhở như chó thui và Jongseong muốn đập đầu xuống gối tự tử ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com