Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-6-


Jongseong biết khi nào nó nên kết thúc chuyện này, nó có thể chỉ ra chính xác thời điểm mà nó nghĩ họ nên ngừng qua lại với nhau.

Chuyện diễn ra như thế này:

Jongseong đến ký túc xá của Heeseung lần đầu tiên sau vài tháng—vì lý do nào đó mà cả hai đều đã quen với việc qua đêm trong phòng Jongseong. Và đó là điều rất bình thường, ngoại trừ việc lần này điều đó không thực sự bình thường. Heeseung hôn Seong ngay khi nó vừa mở cửa, ngay giữa hành lang, và Jongseong hốt hoảng vì xung quanh vẫn còn có người đi lại. Nó đẩy Heeseung về phía sau và loạng choạng bước vào phòng. Jongseong định phản đối, hay nói gì đó tương tự, nhưng Heeseung lại hôn nó, thô bạo, tuyệt vọng, hoang tàn như không có ngày mai. Và nó không còn lựa chọn nào khác ngoài tan chảy dưới sức nóng của anh, lời nói chết dần nơi cửa miệng.

Họ không quan hệ, họ không chịch—không, Heeseung làm tình với em, chậm rãi, cưng chiều, dịu dàng, đầy quan tâm. Anh trân quý em như thể Jongseong được làm bằng sứ, nhẹ nhàng như thể em sắp vỡ. Anh hôn em thật chậm, thật sâu, ngón tay anh đan chặt vào với Jongseong, thì thầm vào tai Jongseong toàn những ngọt ngào âu yếm khi cả hai cùng đạt cao trào.

Họ quan hệ—làm tình—một, hai, ba, bốn lần trong đêm đó, lần nào cũng chậm rãi và dịu dàng. Jongseong bị kích thích quá mức, quá tải, mệt mỏi và kiệt sức nhưng nó không muốn anh dừng lại, nó không muốn đêm nay kết thúc. Vì khi đó, anh sẽ rời đi mãi mãi và không bao giờ quay trở lại.

Heeseung không muốn mình theo cách đấy, nó nghĩ với mỗi cú thúc hông từ anh.

Mọi chuyện tốt đẹp đều đi đến hồi kết và khi Heeseung cuối cùng cũng say ngủ, hai chân vướng trong chiếc chăn màu xanh biển, nằm sấp, cơ bắp săn chắc của tấm lưng trần áp lên mặt Jongseong, nó đứng dậy và lặng lẽ mặc quần áo. Lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu ngủ cùng nhau, Jongseong là người bước qua cánh cửa trước khi mặt trời mọc.



Jongseong bỏ tiết vào ngày hôm sau, quá kiệt sức, cả về tinh thần lẫn thể xác để có thể nhấc người ra khỏi giường. Nó nhắn tin vào nhóm chat thông báo rằng mình không khỏe vào lúc 8 giờ sáng, rồi bật playlist suy nhất đời mình và quay lại nằm thừ. Nó không ngủ chút nào đêm qua, và chắc chắn cũng sẽ không ngủ chút nào hôm nay.

Buổi sáng cứ thế trôi qua, Jongseong chỉ nằm ngửa nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại những chuyện tối qua trong đầu. Nó có tự thủ dâm một lần nhưng cảm giác kinh phát tởm.

Có tiếng gõ cửa vào giữa trưa mà Jongseong từ chối trả lời, nhưng không sao đâu vì Sunoo cũng chẳng mong đợi điều đó. Chỉ một giây sau thằng bé đã bước qua cửa và nhăn mặt khi nhìn thấy nó đang nằm chất đống trên giường.

"Phòng anh mùi tởm quá," Sunoo chun mũi nói. "Dậy đi tắm đi trời ạ."

"Không," nó yếu ớt đáp lại.

Thằng bé đứng cạnh giường, cạnh đầu Jongseong. "Nhìn anh cũng tởm quá," em mỉm cười nói.

Jongseong nhìn thấy cả sự thương hại lẫn sự thương cảm đằng sau nụ cười của em. Nó không cần phải nói gì vì Sunoo đã biết—tệ hơn nữa, em đã thấy trước điều đó sẽ đến.

Nó ngồi dậy và thở dài. Thằng bé trợn ngược mắt lên khi nghe thấy bụng Jongseong réo. "Tắm rửa rồi đi ăn trưa thôi."

Jongseong quá mệt mỏi để có thể tranh cãi với Sunoo lúc này, và chưa đầy hai mươi phút sau họ đã cùng nhau bước ra khỏi ký túc xá. Nó sợ xấu hổ phát nhục nếu vô tình đụng phải Heeseung đến mức từ chối ăn ở đến căng tin của trường. Thay vào đó, Jongseong kéo Sunoo đến cửa hàng tiện lợi gần trường và mua đại một chiếc sandwich.

"Kể em nghe đi," Sunoo nói, nghe hoàn toàn chán nản khi họ ngồi vào bàn bên ngoài cửa hàng.

"Sunghoon đã đúng," nó nói trước tiên, vì nó hoàn toàn không biết làm cách nào để kể nốt phần còn lại. Sunoo đảo mắt. "Anh... anh không biết nữa, mọi thứ thật hỗn độn."

Jongseong đang bực tức với chính mình, với chính bản thân nó của vài tháng trước khi đồng ý quan hệ với Heeseung, chính miệng Jongseong đã hỏi "Không có dây dưa ràng buộc gì đúng không anh?", Jongseong đã nuốt trọn cảm xúc của chính mình miễn là Heeseung chịu trao nó thứ gì đó. Nó luồn tay vào tóc và nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sandwich im lìm trên bàn rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn Sunoo.

"Anh phải làm gì bây giờ?"

"Với cái gì hả anh?" Em hỏi lại, cố tỏ ra ngây thơ.

"Với mọi thứ," Jongseong gắt gỏng. "Anh cần phải nuốt mớ cảm xúc này và..." nó dừng lại.

"Kết thúc mọi chuyện," Sunoo kết câu giúp nó.

Jongseong gật đầu. Họ im lặng trong vài phút.

"Trái đất sẽ tiếp tục quay ngay cả khi anh chia ta—kết thúc mọi chuyện với gã," Sunoo lặng lẽ nói, sự chân thành đong đầy trong giọng em. "Thời gian sẽ không dừng lại, Jay hyung, nó sẽ tiếp tục trôi và anh cũng thế." Sau đó, em ấy nói điều mà Jongseong đã luôn nói, trước khi toàn bộ mớ bòng bong này bắt đầu. "Gã cũng chỉ là một thằng đực rựa, một trong hàng ngàn triệu."

Seong không biết phải nói gì, nên nó chỉ câm nín gật đầu lần nữa với đôi mắt ậng nước. Jongseong biết rõ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng tim nó vẫn nhói. Nó đã có quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều tình cảm dành cho Heeseung.

Nhưng Jongseong lại quá đỗi tham lam và nó muốn, muốn và không ngừng muốn. Jongseong sẽ nhận lấy mọi thứ—bất cứ thứ gì Heeseung trao cho nó và đáp lại bằng cách trao chính mình cho Heeseung. Nhưng những gì Heeseung có thể trao cho nó đã không còn đủ nữa rồi.

Sunoo mở miệng ra rồi lại ngậm lại. Em đang nhìn chằm chằm đâu đó sau đầu Jongseong và nó ngờ ngợ thấy deja vu. Jongseong có thể ngửi thấy mùi quýt và quế trước cả khi nó quay đầu lại.

"Tối qua anh không nghe thấy em rời đi," Heeseung nói và ngồi xuống. Sunoo đứng dậy và cau có bước đi, không buồn chào tạm biệt. Heeseung thậm chí còn không thừa cho thằng bé ánh mắt nào.

Tim Jongseong đang đập loạn xạ trong lồng ngực, phổi căng đến mức xương sườn của nó có thể sẽ bầm hoặc vỡ. Sẽ dễ dàng hơn nếu vậy, nếu phổi nó đơn giản có thể nổ tung và Jongseong không phải làm gì để trút hơi thở cuối cùng, không phải nói gì với anh và chiếc bánh sandwich nó mua vẫn còn nguyên vẹn mãi mãi.

Nhưng phổi nó không nổ. Chúng vẫn đều đặn lấp đầy không khí, hít vào thở ra. Lặp đi lặp lại. Jongseong cần phải chấm dứt chuyện này, ngay cả khi nó không thực sự muốn. Và như Sunoo vừa mới nói với nó, thời gian sẽ tiếp tục trôi.

"Mình dừng lại thôi." nó nói, ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của chính mình.

Cánh tay Heeseung đang quàng quanh vai nó buông thõng xuống. Khi Jongseong ngước nhìn anh với ánh mắt cầu xin, anh thậm chí còn không tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh chỉ chớp mắt vài lần rồi gật đầu, và tim Jongseong tiếp tục nhói.

"Ừm." Heeseung đồng ý. Jongseong nuốt khan.

Heeseung không muốn mình theo cách ấy, giọng nói trong đầu nó lặp đi lặp lại. Nhưng nó vẫn đau. Vẻ mặt trống rỗng của Heeseung, nỗi đau gặm nhấm trong phổi, trong ngực, trong tủy, quá nhiều, quá nhiều. Jongseong không biết phải làm gì.

Việc này dễ dàng hơn nó nghĩ. Heeseung không hỏi tại sao, không hỏi lý do, và thực sự thì, tại sao anh lại phải làm thế? Mọi thứ đã được xác định ngay từ đầu rằng họ sẽ chấm dứt ngay khi một trong hai yêu cầu. Jongseong nói trước, Heeseung không chống cự. Chuyện kết thúc, giống như nó chưa từng xảy ra.

"Chúng ta vẫn có thể làm bạn," Jongseong nói sau khi đứng dậy. Mắt sóng sánh ánh nước và nó không chắc liệu Heeseung có nhận ra hay không, nhưng nó từ chối khóc trước mặt anh. "Ý em là, chúng ta vẫn bình thường với nhau, nhỉ?"

Heeseung mỉm cười với nó, nhưng ý cười không chạm tới mắt anh như thường lệ. "Ừm, tất nhiên rồi," anh trấn an nó, nhưng Jongseong không cảm thấy bị thuyết phục.

"Được rồi," nó thì thầm với chính mình nhiều hơn là với anh. "Hẹn gặp lại nhé."

Heeseung mím môi lại không nói gì. Nụ cười của anh đã tắt.

Thời gian vẫn sẽ trôi, Jongseong vừa rảo bước vừa lặp đi lặp lại trong đầu như một câu thần chú, và mình cũng vậy.

Seong vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Heeseung đang dán chặt lên lưng nó và nó nghĩ đến việc quay lại trong giây lát, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó, bất cứ thứ gì có thể khiến hy vọng của nó sống lại và rút lại lời nói.

Chỉ là một thằng đực rựa thôi mà

Jongseong đã cách đó được hai dãy nhà khi nó nghĩ đến chiếc sandwich của mình. Có lẽ bánh vẫn còn trên bàn. Nó lắc đầu, nó sẽ không quay lại chỉ vì một cái sandwich chết tiệt. Heeseung có thể ăn luôn cả nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com